Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-167
Chương 167
"Chị yên tâm, không phải lo, chuyện này cứ để em giải quyết."
"Tao nói cho mày biết, tao chính là....!"
Tư Giai đang định nói ra thân phận "cao quý" của mình thì Trịnh Mỹ Châu đã ngay lập tức cắt ngang lời, không cho người phụ nữ này có cơ hội lên tiếng.
"Đại tiểu thư cành vàng lá ngọc của Tư gia phải không? Mày nghĩ mày dùng cái thân phận này ra để doạ tao à? Vô ích thôi! Tao cảnh cáo mày, đừng có đi đâu cũng vác cái thân phận của mình ra khoe khoang, cẩn thận có ngày tao vả mày gãy hàm răng thì đừng có trách."
Trịnh Mỹ Châu đã đoán được cô ta là ai từ khi cô ta cãi nhau với Tư Mộc rồi, chỉ là cô giả vờ xem thái độ của người phụ nữ này như thế nào thôi. Đúng là chẳng khác gì lời đồn, người phụ nữ này đúng là chỉ biết cậy đằng sau mình có người chống lưng mà dám lên mặt làm càn. Hừ, có tin là Trịnh Mỹ Châu cô liền bẻ gãy răng của cô ta hay không?
"Mày dám!"
Tư Giai tức đến hai mắt trợn to nhìn Trịnh Mỹ Châu, cô ta nghĩ người phụ nữ này sẽ sợ mình, ai ngờ lại còn dám lên mặt dạy đời cô ta nữa chứ.
"Mày muốn thử luôn không? Bước lên đây! Hôm nay tao sẽ cho mày chỉ còn nửa cái mạng mà rời khỏi đây!"
Trịnh Mỹ Châu xắn tay áo như muốn xông lên đánh người. Tư Giai vô thức sợ hãi lùi lại. Cô ta chỉ được cái nói là tài chứ có bao giờ làm được đâu. Cũng may Tư Mộc đã kịp thời ngăn cản Trịnh Mỹ Châu, nếu không, cô sẽ xông lên đánh người thật mất.
Giọng của Tư Giai hơi run rẩy nhưng cô ta vẫn cố tỏ ra bản thân của mình bình tĩnh. Nhưng điều đó vẫn không dấu nổi sự lo lắng sợ hãi trong lời nói.
"Tao nói cho mày biết, mày đừng có làm càn. Nếu không nhà họ Tư với chồng của tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu!"
Trịnh Mỹ Châu hừ lạnh một tiếng.
"Hừ, có giỏi mày gọi bọn đến đây, để xem bọn họ làm gì được tao? Mày nghĩ đem nhà họ Tư ra là tao sợ à? Nói cho mày biết, anh trai tao là Bạch Hạo Vân đấy, nếu tao nhớ không nhầm mày chính là em dâu của anh ấy, đúng chứ?"
Khuôn mặt của Tư Giai bỗng chốc cứng đờ, sự sợ hãi dần xuất hiện trên gương mặt của cô ta. Thật không ngờ người phụ nữ này lại là em gái của Bạch Hạo Vân, một đối thủ đáng gờm của Bạch Duệ Thần. Và Bạch Hạo Vân chính là người cô ta không thể nào động vào, cũng không dám động vào.
"Biết điều thì mày mau cút ra xa tao một chút, đừng để tao gặp lại mày, nếu không, đừng có trách bà đây ra tay độc ác."
Tư Giai nghe vậy ngay tức khắc xách đồ bỏ chạy, không dám quay đầu lại nữa. Sau khi nhìn thấy người phụ nữ kia bỏ đi, Tư Mộc mới quay sang nói với Trịnh Mỹ Châu như là đang trách móc nhưng cũng vô cùng lo lắng.
"Cô đấy, sao gan lại lớn như vậy chứ? Cô không sợ chị ta làm gì cô à? Cô còn trẻ như vậy, lỡ hủy hoại tương lai của mình thì sao?"
Nhưng Trịnh Mỹ Châu lại không hề cảm thấy hối hận khi làm vậy. Cô cười hì hì nhìn Tư Mộc. Cô biết chị dâu lo lắng cho cô, nhưng cô thật sự không thể đứng nhìn chị ấy bị người phụ nữ đanh đá kia bắt nạt như vậy được.
"Chị à, chị yên tâm đi. Em có làm sao đâu, chị thấy không? Cô ta sẽ không làm gì được em đâu. Dù thế nào, em cũng không thể trơ mắt nhìn cô ta khiến chị bị tổn thương được! Em dùng tính mạng của mình để đảm bảo đấy!"
Nhìn đôi mắt rực rỡ của Trịnh Mỹ Châu đang toả sáng kia, bỗng trong lòng của Tư Mộc có một cảm giác ấm áp đến lạ thường. Không hiểu sao, khoé mắt của Tư Mộc bỗng dưng cay xè, đó là nhưng giọt lệ vô cùng hạnh phúc.
Chưa có ai đối xử tốt với Tư Mộc như vậy cả, ngoại trừ Bạch Hạo Vân. Còn lại, hầu hết mọi người đều khinh thường cô, luôn đứng về phía của Tư Giai, chẳng hề để tâm đến cảm xúc của Tư Mộc. Cô cũng rất cô đơn, đến một người bạn cũng không có. Tư Mộc rất muốn tìm một người bạn để cùng sẻ chia, tâm sự mọi chuyện. Nhưng chẳng có một ai chịu làm bạn với cô cả.
Nay, Trịnh Mỹ Châu, một người ngoài, với Tư Mộc, cô ấy chẳng khác gì một người xa lạ cả, vậy mà Trịnh Mỹ Châu lại có thể bất chấp những hậu quả mà mình có thể sẽ phải gánh mà đứng ra bảo vệ cho Tư Mộc. Bảo Tư Mộc cảm thấy không cảm động thì mới lạ đấy.
Trịnh Mỹ Châu này, Tư Mộc thật sự rất muốn có một người bạn như cô ấy đấy!
Nhìn người chị dâu như sắp bật khóc ở trước mặt mình kia, Trịnh Mỹ Châu cảm thấy thật sự hoảng loạn. Cô đã làm gì sai à? Tại sao chị ấy cứ như sắp khóc thế? Chân tay của Trịnh Mỹ Châu luống cuống vội cúi đầu như muốn nhận lỗi.
"Chị dâu à, chị đừng có khóc! Nếu em làm gì sai thì chị cứ đánh em, mắng em là được. Chứ chị đừng có khóc, như vậy khiến em đau tim lắm!"
Trịnh Mỹ Châu nhăn mặt, khuôn mặt không giấu nổi vẻ lo sợ. Nhìn Tư Mộc như vậy, Trịnh Mỹ Châu thấy sợ bản thân mình đã làm gì sai khiến cho chị ấy buồn. Mãi cô mới tìm được một người chị dâu vừa ưng ý, vừa vừa mắt như vậy, không thể để cho người ta khóc được.
Tư Mộc mỉm cười an ủi Trịnh Mỹ Châu, cô đưa tay chạm lên khóe mi của mình, khẽ lau đi những giọt lệ sắp trào ra, cô cười cười nói với Trịnh Mỹ Châu.
"Tôi không sao đâu, cô đừng lo. Tôi chỉ sợ chị ta sẽ gây bất lợi gì cho cô tôi. Tôi không muốn chỉ vì mình mà khiến cho cô bị ảnh hưởng."
"Ai ya, chị dâu à, chị không cần phải lo điều này đâu. Chị cứ yên tâm đi, người phụ nữ kia không có gan động tới em đâu. Chỉ cần cô ta dám vác mặt đến đây, em sẽ ngay lập tức xé xác cô ta ra."
Trịnh Mỹ Châu vừa nói vừa xắn cánh tay áo của mình lên, bộ dạng hùng hổ cứ như là đang muốn đánh nhau vậy. Tư Mộc đột nhiên bật cười khi chứng kiến một Trịnh Mỹ Châu nhiệt tình, hết lòng vì cô như vậy. Không những thế, cô còn cảm thấy vô cùng cảm động.
"Được rồi, chắc cô cũng mệt rồi, chúng ta tìm một chỗ nào ngồi xuống nghỉ ngơi trước đã."
Trịnh Mỹ Châu nhanh chóng gật đầu đồng ý. Trên gương mặt của Trịnh Mỹ Châu không dấu nổi sự hào hứng. Thế là hai người tìm một quán cà phê ở gần trung tâm thương mại đó, ngồi xuống vui vẻ trò chuyện.
Sau khi nhân viên mang nước uống đến chỗ hai người, Trịnh Mỹ Châu nhanh chóng đẩy ly nước về phía cho Tư Mộc.
"Chị dâu, chắc chị cũng đã khát rồi có phải không? Mau uống đi. Cãi nhau với người phụ nữ kia chắc chị cũng cảm thấy mệt rồi."
"Cảm ơn cô!"
Tư Mộc khách sáo nhận lấy ly nước từ trên tay của Trịnh Mỹ Châu. Ấy thế mà Trịnh Mỹ Châu lại phồng má nhìn cô, giống như là đang trách móc vậy.
"Chị dâu à, em đã nói với chị bao nhiêu lần rồi, đừng có khách sáo với em như vậy mà. Chị cứ coi em là một đứa em gái hay là bạn của mình là được, không cần phải tỏ ra khép nép như vậy đâu. Chị cứ tự nhiên đi."
Tư Mộc hơi ngẩng đầu lên nhìn Trịnh Mỹ Châu. Cô hơi đơ người trong chốc lát. Liệu như vậy có ổn hay không?
Trịnh Mỹ Châu thấy vẻ mặt của Tư Mộc có chút khác lạ. Chẳng lẽ cô lại nói gì sai à? Tại sao chị ấy lại dùng cái ánh mắt như vậy nhìn cô chứ? Vì thế, Trịnh Mỹ Châu mới lên tiếng hỏi Tư Mộc, không một chút e dè.
"Chị dâu, em nói gì sai hay sao? Tại sao chị lại nhìn em như vậy?"
Tư Mộc bị tiếng nói của Trịnh Mỹ Châu kéo về với thực tại. Cô hơi cười, lắc đầu một cái, âm thanh phát ra mang theo một chút chua xót.
"Không có gì đâu. Tôi chỉ cảm thấy hơi lạ thôi. Cô là người đầu tiên muốn làm bạn với tôi đấy!"
"Tại sao chứ?"
Trịnh Mỹ Châu khó hiểu nhìn Tư Mộc. Tại sao chị ấy lại nói như thế? Hơn nữa sâu trong lời nói lại thê lương tột độ như vậy?
Tư Mộc hơi cụp mắt, khuôn mặt của cô trùng xuống, thanh âm phát ra buồn bã đến nao lòng. Thật khiến cho người ta phải cảm thấy xót xa cho người con gái này.
"Thật ra, ngoài Bạch Hạo Vân cùng một vài người bạn của anh ấy ra, tôi không có một người bạn nào hết. Mọi người xung quanh đều xa lánh tôi, ghét bỏ tôi, chỉ vì tôi là một đứa con không được coi trọng trong nhà họ Tư."
Trịnh Mỹ Châu sững sờ ngồi nghe Tư Mộc nói. Cô biết Tư Mộc là con gái của nhà họ Tư nhưng thật không ngờ, những gì mà chị ấy phải chịu đựng còn kinh khủng hơn những gì mà cô tưởng tượng nhiều. Thì ra, còn có những người đáng thương như vậy ngoài kia.
Trịnh Mỹ Châu nhanh chóng lấy lại tinh thần, cô đưa tay chạm vào cánh tay mảnh khảnh kia của Tư Mộc, nhẹ nhàng nói.
"Không sao đâu chị, tất cả đã qua rồi. Kể từ giờ đã có em ở đây, em sẽ làm bạn với chị. Từ nay, chúng ta chính là chị em tốt có được hay không?"
Tư Mộc gật gật đầu, khoé mắt của người con gái bỗng dưng đỏ ửng, dường như là sắp khóc rồi. Thanh âm phát ra từ miệng của Tư Mộc mang theo một sự xúc động.
"Cảm ơn cô! Cảm ơn vì đã chịu làm bạn với tôi!"
"Không có gì đâu! Em coi chị như là một người chị của em vậy! Thế nên chị hãy coi em là một đứa em gái của mình có được hay không?"
Trịnh Mỹ Châu tươi cười nhìn Tư Mộc.
"Được! Em gái!"
Trời cũng sắp tối, Trịnh Mỹ Châu cùng Tư Mộc nhanh chóng trở về nhà, nhân lúc Bạch Hạo Vân chưa đi làm về. Nếu không, để anh biết được những gì hôm nay xảy ra, Bạch Hạo Vân nhất định sẽ "giết sống" hai người mất.
Hai người trở về nhà ai nấy đều về phòng một lát, đợi khi nào ăn cơm thì mới chạy xuống nhà. Trịnh Mỹ Châu và Tư Mộc đã cùng thống nhất với nhau là cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Bạch Hạo Vân cũng không thấy điều gì khác thường giữa hai người bọn họ, anh chỉ lấy làm lạ là bỗng dưng hai người này đột nhiên lại thân nhau đến như vậy. Nhưng Bạch Hạo Vân cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ tập trung ăn cơm mà thôi.
Bạch Hạo Vân ăn tối xong, anh nhanh chóng trở về phòng nghỉ ngơi. Anh phải ngủ sớm, bởi vì, ngày mai, Bạch Hạo Vân anh phải đi làm. Một công việc mới, một cuộc sống mới đang chờ anh phía trước!
#còn
Tên truyện: Cô Vợ Mù.
"
"Chị yên tâm, không phải lo, chuyện này cứ để em giải quyết."
"Tao nói cho mày biết, tao chính là....!"
Tư Giai đang định nói ra thân phận "cao quý" của mình thì Trịnh Mỹ Châu đã ngay lập tức cắt ngang lời, không cho người phụ nữ này có cơ hội lên tiếng.
"Đại tiểu thư cành vàng lá ngọc của Tư gia phải không? Mày nghĩ mày dùng cái thân phận này ra để doạ tao à? Vô ích thôi! Tao cảnh cáo mày, đừng có đi đâu cũng vác cái thân phận của mình ra khoe khoang, cẩn thận có ngày tao vả mày gãy hàm răng thì đừng có trách."
Trịnh Mỹ Châu đã đoán được cô ta là ai từ khi cô ta cãi nhau với Tư Mộc rồi, chỉ là cô giả vờ xem thái độ của người phụ nữ này như thế nào thôi. Đúng là chẳng khác gì lời đồn, người phụ nữ này đúng là chỉ biết cậy đằng sau mình có người chống lưng mà dám lên mặt làm càn. Hừ, có tin là Trịnh Mỹ Châu cô liền bẻ gãy răng của cô ta hay không?
"Mày dám!"
Tư Giai tức đến hai mắt trợn to nhìn Trịnh Mỹ Châu, cô ta nghĩ người phụ nữ này sẽ sợ mình, ai ngờ lại còn dám lên mặt dạy đời cô ta nữa chứ.
"Mày muốn thử luôn không? Bước lên đây! Hôm nay tao sẽ cho mày chỉ còn nửa cái mạng mà rời khỏi đây!"
Trịnh Mỹ Châu xắn tay áo như muốn xông lên đánh người. Tư Giai vô thức sợ hãi lùi lại. Cô ta chỉ được cái nói là tài chứ có bao giờ làm được đâu. Cũng may Tư Mộc đã kịp thời ngăn cản Trịnh Mỹ Châu, nếu không, cô sẽ xông lên đánh người thật mất.
Giọng của Tư Giai hơi run rẩy nhưng cô ta vẫn cố tỏ ra bản thân của mình bình tĩnh. Nhưng điều đó vẫn không dấu nổi sự lo lắng sợ hãi trong lời nói.
"Tao nói cho mày biết, mày đừng có làm càn. Nếu không nhà họ Tư với chồng của tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu!"
Trịnh Mỹ Châu hừ lạnh một tiếng.
"Hừ, có giỏi mày gọi bọn đến đây, để xem bọn họ làm gì được tao? Mày nghĩ đem nhà họ Tư ra là tao sợ à? Nói cho mày biết, anh trai tao là Bạch Hạo Vân đấy, nếu tao nhớ không nhầm mày chính là em dâu của anh ấy, đúng chứ?"
Khuôn mặt của Tư Giai bỗng chốc cứng đờ, sự sợ hãi dần xuất hiện trên gương mặt của cô ta. Thật không ngờ người phụ nữ này lại là em gái của Bạch Hạo Vân, một đối thủ đáng gờm của Bạch Duệ Thần. Và Bạch Hạo Vân chính là người cô ta không thể nào động vào, cũng không dám động vào.
"Biết điều thì mày mau cút ra xa tao một chút, đừng để tao gặp lại mày, nếu không, đừng có trách bà đây ra tay độc ác."
Tư Giai nghe vậy ngay tức khắc xách đồ bỏ chạy, không dám quay đầu lại nữa. Sau khi nhìn thấy người phụ nữ kia bỏ đi, Tư Mộc mới quay sang nói với Trịnh Mỹ Châu như là đang trách móc nhưng cũng vô cùng lo lắng.
"Cô đấy, sao gan lại lớn như vậy chứ? Cô không sợ chị ta làm gì cô à? Cô còn trẻ như vậy, lỡ hủy hoại tương lai của mình thì sao?"
Nhưng Trịnh Mỹ Châu lại không hề cảm thấy hối hận khi làm vậy. Cô cười hì hì nhìn Tư Mộc. Cô biết chị dâu lo lắng cho cô, nhưng cô thật sự không thể đứng nhìn chị ấy bị người phụ nữ đanh đá kia bắt nạt như vậy được.
"Chị à, chị yên tâm đi. Em có làm sao đâu, chị thấy không? Cô ta sẽ không làm gì được em đâu. Dù thế nào, em cũng không thể trơ mắt nhìn cô ta khiến chị bị tổn thương được! Em dùng tính mạng của mình để đảm bảo đấy!"
Nhìn đôi mắt rực rỡ của Trịnh Mỹ Châu đang toả sáng kia, bỗng trong lòng của Tư Mộc có một cảm giác ấm áp đến lạ thường. Không hiểu sao, khoé mắt của Tư Mộc bỗng dưng cay xè, đó là nhưng giọt lệ vô cùng hạnh phúc.
Chưa có ai đối xử tốt với Tư Mộc như vậy cả, ngoại trừ Bạch Hạo Vân. Còn lại, hầu hết mọi người đều khinh thường cô, luôn đứng về phía của Tư Giai, chẳng hề để tâm đến cảm xúc của Tư Mộc. Cô cũng rất cô đơn, đến một người bạn cũng không có. Tư Mộc rất muốn tìm một người bạn để cùng sẻ chia, tâm sự mọi chuyện. Nhưng chẳng có một ai chịu làm bạn với cô cả.
Nay, Trịnh Mỹ Châu, một người ngoài, với Tư Mộc, cô ấy chẳng khác gì một người xa lạ cả, vậy mà Trịnh Mỹ Châu lại có thể bất chấp những hậu quả mà mình có thể sẽ phải gánh mà đứng ra bảo vệ cho Tư Mộc. Bảo Tư Mộc cảm thấy không cảm động thì mới lạ đấy.
Trịnh Mỹ Châu này, Tư Mộc thật sự rất muốn có một người bạn như cô ấy đấy!
Nhìn người chị dâu như sắp bật khóc ở trước mặt mình kia, Trịnh Mỹ Châu cảm thấy thật sự hoảng loạn. Cô đã làm gì sai à? Tại sao chị ấy cứ như sắp khóc thế? Chân tay của Trịnh Mỹ Châu luống cuống vội cúi đầu như muốn nhận lỗi.
"Chị dâu à, chị đừng có khóc! Nếu em làm gì sai thì chị cứ đánh em, mắng em là được. Chứ chị đừng có khóc, như vậy khiến em đau tim lắm!"
Trịnh Mỹ Châu nhăn mặt, khuôn mặt không giấu nổi vẻ lo sợ. Nhìn Tư Mộc như vậy, Trịnh Mỹ Châu thấy sợ bản thân mình đã làm gì sai khiến cho chị ấy buồn. Mãi cô mới tìm được một người chị dâu vừa ưng ý, vừa vừa mắt như vậy, không thể để cho người ta khóc được.
Tư Mộc mỉm cười an ủi Trịnh Mỹ Châu, cô đưa tay chạm lên khóe mi của mình, khẽ lau đi những giọt lệ sắp trào ra, cô cười cười nói với Trịnh Mỹ Châu.
"Tôi không sao đâu, cô đừng lo. Tôi chỉ sợ chị ta sẽ gây bất lợi gì cho cô tôi. Tôi không muốn chỉ vì mình mà khiến cho cô bị ảnh hưởng."
"Ai ya, chị dâu à, chị không cần phải lo điều này đâu. Chị cứ yên tâm đi, người phụ nữ kia không có gan động tới em đâu. Chỉ cần cô ta dám vác mặt đến đây, em sẽ ngay lập tức xé xác cô ta ra."
Trịnh Mỹ Châu vừa nói vừa xắn cánh tay áo của mình lên, bộ dạng hùng hổ cứ như là đang muốn đánh nhau vậy. Tư Mộc đột nhiên bật cười khi chứng kiến một Trịnh Mỹ Châu nhiệt tình, hết lòng vì cô như vậy. Không những thế, cô còn cảm thấy vô cùng cảm động.
"Được rồi, chắc cô cũng mệt rồi, chúng ta tìm một chỗ nào ngồi xuống nghỉ ngơi trước đã."
Trịnh Mỹ Châu nhanh chóng gật đầu đồng ý. Trên gương mặt của Trịnh Mỹ Châu không dấu nổi sự hào hứng. Thế là hai người tìm một quán cà phê ở gần trung tâm thương mại đó, ngồi xuống vui vẻ trò chuyện.
Sau khi nhân viên mang nước uống đến chỗ hai người, Trịnh Mỹ Châu nhanh chóng đẩy ly nước về phía cho Tư Mộc.
"Chị dâu, chắc chị cũng đã khát rồi có phải không? Mau uống đi. Cãi nhau với người phụ nữ kia chắc chị cũng cảm thấy mệt rồi."
"Cảm ơn cô!"
Tư Mộc khách sáo nhận lấy ly nước từ trên tay của Trịnh Mỹ Châu. Ấy thế mà Trịnh Mỹ Châu lại phồng má nhìn cô, giống như là đang trách móc vậy.
"Chị dâu à, em đã nói với chị bao nhiêu lần rồi, đừng có khách sáo với em như vậy mà. Chị cứ coi em là một đứa em gái hay là bạn của mình là được, không cần phải tỏ ra khép nép như vậy đâu. Chị cứ tự nhiên đi."
Tư Mộc hơi ngẩng đầu lên nhìn Trịnh Mỹ Châu. Cô hơi đơ người trong chốc lát. Liệu như vậy có ổn hay không?
Trịnh Mỹ Châu thấy vẻ mặt của Tư Mộc có chút khác lạ. Chẳng lẽ cô lại nói gì sai à? Tại sao chị ấy lại dùng cái ánh mắt như vậy nhìn cô chứ? Vì thế, Trịnh Mỹ Châu mới lên tiếng hỏi Tư Mộc, không một chút e dè.
"Chị dâu, em nói gì sai hay sao? Tại sao chị lại nhìn em như vậy?"
Tư Mộc bị tiếng nói của Trịnh Mỹ Châu kéo về với thực tại. Cô hơi cười, lắc đầu một cái, âm thanh phát ra mang theo một chút chua xót.
"Không có gì đâu. Tôi chỉ cảm thấy hơi lạ thôi. Cô là người đầu tiên muốn làm bạn với tôi đấy!"
"Tại sao chứ?"
Trịnh Mỹ Châu khó hiểu nhìn Tư Mộc. Tại sao chị ấy lại nói như thế? Hơn nữa sâu trong lời nói lại thê lương tột độ như vậy?
Tư Mộc hơi cụp mắt, khuôn mặt của cô trùng xuống, thanh âm phát ra buồn bã đến nao lòng. Thật khiến cho người ta phải cảm thấy xót xa cho người con gái này.
"Thật ra, ngoài Bạch Hạo Vân cùng một vài người bạn của anh ấy ra, tôi không có một người bạn nào hết. Mọi người xung quanh đều xa lánh tôi, ghét bỏ tôi, chỉ vì tôi là một đứa con không được coi trọng trong nhà họ Tư."
Trịnh Mỹ Châu sững sờ ngồi nghe Tư Mộc nói. Cô biết Tư Mộc là con gái của nhà họ Tư nhưng thật không ngờ, những gì mà chị ấy phải chịu đựng còn kinh khủng hơn những gì mà cô tưởng tượng nhiều. Thì ra, còn có những người đáng thương như vậy ngoài kia.
Trịnh Mỹ Châu nhanh chóng lấy lại tinh thần, cô đưa tay chạm vào cánh tay mảnh khảnh kia của Tư Mộc, nhẹ nhàng nói.
"Không sao đâu chị, tất cả đã qua rồi. Kể từ giờ đã có em ở đây, em sẽ làm bạn với chị. Từ nay, chúng ta chính là chị em tốt có được hay không?"
Tư Mộc gật gật đầu, khoé mắt của người con gái bỗng dưng đỏ ửng, dường như là sắp khóc rồi. Thanh âm phát ra từ miệng của Tư Mộc mang theo một sự xúc động.
"Cảm ơn cô! Cảm ơn vì đã chịu làm bạn với tôi!"
"Không có gì đâu! Em coi chị như là một người chị của em vậy! Thế nên chị hãy coi em là một đứa em gái của mình có được hay không?"
Trịnh Mỹ Châu tươi cười nhìn Tư Mộc.
"Được! Em gái!"
Trời cũng sắp tối, Trịnh Mỹ Châu cùng Tư Mộc nhanh chóng trở về nhà, nhân lúc Bạch Hạo Vân chưa đi làm về. Nếu không, để anh biết được những gì hôm nay xảy ra, Bạch Hạo Vân nhất định sẽ "giết sống" hai người mất.
Hai người trở về nhà ai nấy đều về phòng một lát, đợi khi nào ăn cơm thì mới chạy xuống nhà. Trịnh Mỹ Châu và Tư Mộc đã cùng thống nhất với nhau là cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Bạch Hạo Vân cũng không thấy điều gì khác thường giữa hai người bọn họ, anh chỉ lấy làm lạ là bỗng dưng hai người này đột nhiên lại thân nhau đến như vậy. Nhưng Bạch Hạo Vân cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ tập trung ăn cơm mà thôi.
Bạch Hạo Vân ăn tối xong, anh nhanh chóng trở về phòng nghỉ ngơi. Anh phải ngủ sớm, bởi vì, ngày mai, Bạch Hạo Vân anh phải đi làm. Một công việc mới, một cuộc sống mới đang chờ anh phía trước!
#còn
Tên truyện: Cô Vợ Mù.
"