Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-148
Chương 148
(148)
Nếu như những suy đoán này của bà là thật, thì nhất định bà sẽ không để yên cho nhà họ Tư kia đâu. Bọn họ nhất định sẽ phải trả một cái giá thật đắt cho những gì bọn họ đã gây ra năm xưa.
[...]
Tư Mộc được tài xế của người phụ nữ kia đưa đi một lúc lâu. Nhưng Tư Mộc còn có một vài việc cần làm, không tiện cho người ngoài xen vào, thế nên cô mới ngỏ ý muốn tài xế dừng xe, để cô ở lại một trung tâm thương mại.
"Bác à, bác cho cháu xuống đây thôi! Cháu còn có tý việc!"
Đầu tiên tài xế cũng hơi lưỡng lự. Dù sao theo lệnh của người phụ nữ kia, ông ta cũng phải đưa cô gái này về đến tận nhà cơ, làm như vậy lỡ xảy ra chuyện gì thì dở. Nhưng Tư Mộc nói mình còn có việc cần phải giải quyết, thế nên mãi bác tài xế kia mới đồng ý để Tư Mộc xuống xe.
Tư Mộc bước xuống ngay cửa của một trung tâm thương mại, nhưng cô vào đây là để làm cái gì chứ? Không lẽ là muốn xin việc hay sao? Bạch Hạo Vân nói bao giờ Tư Mộc khỏe lại mới được đi tìm việc, nhưng bây giờ cô đã khỏe đâu.
Xui xẻo thay, chuẩn bị mở cửa vào, ngay lập tức một người đàn ông bước ra. Mà người này lại chính là chồng cũ của Tư Mộc cô, Bạch Duệ Thần. Thế giới này cũng thật là nhỏ bé đấy!
Nhìn thấy Bạch Duệ Thần, hai mắt của Tư Mộc ngay lập tức mở to, đôi đồng tử co lại. Tư Mộc siết chặt hai cánh tay của mình, dường như là muốn cố gắng khống chế không cho bản thân của mình run rẩy. Nhưng trong lòng của Tư Mộc lại vô cùng sợ hãi.
Những hình ảnh của cái đêm kinh khủng đó ngay lập tức hiện về trong đầu của Tư Mộc khiến cho cô cảm thấy vô cùng lo lắng. Tại sao vậy? Mỗi khi cô gần quên đi rồi, Bạch Duệ Thần lại luôn xuất hiện ở trước mặt của cô, khiến những ký ức đau khổ mà Tư Mộc đã từng trải qua đều lần lượt hiện về.
Tư Mộc ngây người một lúc rồi cô lập tức xoay người tính bỏ chạy. Tư Mộc thật sự không muốn nhìn thấy bản mặt của Bạch Duệ Thần thêm một lần nào nữa. Nhưng chưa kịp chạy được một bước thì cánh tay của Tư Mộc đã bị Bạch Duệ Thần giữ lại.
"Cô muốn đi đâu?"
Tư Mộc quay lại, trừng mắt nhìn Bạch Duệ Thần quát lớn. Dường như cô đang vô cùng tức giận, không những thế còn một chút sợ hãi nữa.
"Tên khốn này, anh làm cái gì vậy chứ? Mau buông tôi ra, ở đây nhiều người như vậy, nếu không tôi la lên đấy."
Nhưng Bạch Duệ Thần nhất quyết không chịu buông cô ra, hắn ta còn giữ chặt hơn nữa cơ. Bạch Duệ Thần là đang muốn làm cái gì đây? Chẳng lẽ hắn ta lại có ý đồ gì với cô hay sao chứ?
Không được! Tư Mộc không thể để chuyện như lần trước xảy ra. Vì thế, Tư Mộc dùng răng cắn mạnh lên tay của Bạch Duệ Thần một cái, khiến cho hắn đau đớn mà buông tay cô ra. Được đà, Tư Mộc ngay lập tức chạy như bay đi mà cô không để ý đến phía trước chính là đường lớn, rất nhiều xe cộ đang chạy.
Tư Mộc lao ra đường mà không để ý có một chiếc xe đang lao thẳng đến phía của cô. Đến lúc nhận ra, chiếc xe đã tiến đến rất gần cô rồi. Tư Mộc mở to hai mắt, toàn thân của cô hoàn toàn bất động, chỉ biết nhìn chiếc xe kia đang lao về phía mình. Và "rầm" một tiếng!
Chiếc xe lao nhanh như vút về phía của Tư Mộc. Tưởng mình sẽ bị xe tông, nhưng bỗng nhiên có một cánh tay kéo cả người của Tư Mộc lại, khiến cả người cô đau đớn ngã ra đường một cách đau đớn. Cả người của Tư Mộc đập mạnh xuống đường một cách đau đớn.
Người kéo cô chính là Bạch Duệ Thần. Cũng may vừa mới lúc Tư Mộc chạy đi, Bạch Duệ Thần đã kịp thời chạy theo cô gái này, kịp thời kéo cô lại, không thì không biết bây giờ Tư Mộc như thế nào rồi. Bạch Duệ Thần nhanh chóng chạy đến đỡ cả người Tư Mộc dậy, hình như cô chỉ bị xây xát một chút thôi.
Tư Mộc đau đớn đứng dậy. Đau tim chết mất, suýt chút nữa là mất mạng rồi chứ chả đùa. Tư Mộc đứng dậy, đưa tay phủi phủi người, trừng mắt nhìn Bạch Duệ Thần một cái.
"Không cần anh phải lo!"
Bạch Duệ Thần hơi chau mày nhìn người con gái đang bực bội ở trước mặt mọi, khuôn mặt của hắn lạnh lùng nhưng có một chút gì đó khó chịu. Bạch Duệ Thần nhìn chằm chằm Tư Mộc, lúc này hắn ta không biết phải nói cái gì bây giờ nữa đây?
Người phụ nữ này đúng là làm ơn mắc oán mà! Bạch Duệ Thần hắn vừa mới cứu mạng của cô ta đấy. Vậy mà người vợ cũ này của hắn lại còn dám trừng mắt như vậy mà mắng hắn đấy. Bạch Duệ Thần hắn đáng ghét như vậy à? Sao Tư Mộc dạo này cứ nhìn thấy hắn là khó chịu như thế chứ?
Hay chỉ vì lần trước Bạch Duệ Thần suýt chút nữa làm ra chuyện không hay với người con gái này? Bạch Duệ Thần thừa nhận là lần trước hắn ta đã sai, lúc đó vì Bạch Duệ Thần quá tức giận nên đã làm ra chuyện không phải.
Bạch Duệ Thần biết việc làm của mình đã sai, nên nay nhân cơ hội được gặp Tư Mộc, hắn cũng chỉ định xin lỗi cô mà thôi. Vậy mà người phụ nữ này nhìn thấy Bạch Duệ Thần hắn cứ y như là gặp quỷ ấy, chưa nói câu gì thì đã vội vàng cắn cho hắn một phát rồi chạy đi. Đến nỗi suýt chút nữa bị tai nạn giao thông rồi đấy. Cứu người lại còn bị người mắng, Bạch Duệ Thần hắn không biết là nên khóc hay nên cười đây.
Bạch Duệ Thần nhìn Tư Mộc đang lườm mình kia, hắn chả biết phải nói gì nữa, chỉ có thể kéo cô vào phía vỉa hè mà thôi. Chứ đường đi lại như thế này nguy hiểm lắm.
Tư Mộc khập khiễng đi về phía lề đường. Vừa đi khuôn mặt của Tư Mộc càng nhăn lại, hình như chân của cô bị đau thì phải. Bạch Duệ Thần mấy lần ngỏ ý muốn giúp nhưng Tư Mộc đều hất tay của hắn ta ra. Bạch Duệ Thần biết người con gái này vẫn còn đang đề phòng hắn, nên hắn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Tư Mộc chịu đau đớn đi về phía lề đường.
Mãi mới đến nơi, Tư Mộc đau đến mức không thể nào đứng nổi được nữa, cô đành phải ngồi tạm xuống lề đường. Cô vén quần của mình lên, một vết máu màu đỏ chảy ra khiến quần của cô như bị nhuộm đỏ. Vết thương tuy không sâu nhưng lại chảy vô cùng nhiều máu. Tư Mộc suỵt một tiếng như là đang đau đớn vô cùng, nhìn vết thương kia ở chân của mình mà Tư Mộc không khỏi cảm thấy rợn người.
Bạch Duệ Thần thấy thế, hắn ta bèn ngồi xuống, đưa tay định chạm vào xem thử vết thương của Tư Mộc như thế nào. Nhưng Bạch Duệ Thần vừa đưa tay ra, Tư Mộc đã rụt người lại, như là người con gái này vẫn đang vô cùng sợ hãi hắn.
Tư Mộc liếc xéo Bạch Duệ Thần một cái, âm thanh phát ra từ miệng của cô như là mang theo sự tức giận, cô không muốn cho Bạch Duệ Thần chạm vào người của mình. Vụ lần trước Tư Mộc còn chưa tìm Bạch Duệ Thần hắn tính sổ đâu.
"Không cần anh phải quan tâm! Tránh xa tôi ra!"
Bạch Duệ Thần chỉ biết cười khổ ở trong lòng, còn bên ngoài thì gương mặt của hắn vẫn lạnh lùng, toả ra khí thế như muốn giết người kia. Bạch Duệ Thần nhìn Tư Mộc, từ từ lên tiếng, giọng nói của hắn khàn khàn, trầm đục giống như đang oán trách.
"Này cô, tôi vừa mới cứu cô một mạng đấy! Không cảm ơn tôi thì thôi, lại còn dám mắng tôi như vậy nữa à?"
Bạch Duệ Thần ngoài miệng nói là như vậy, nhưng hắn vẫn rút từ trong túi của mình ra một chiếc khăn tay cầm máu ở vết thương trên chân của Tư Mộc. Mặc cho Tư Mộc đã ngăn cản Bạch Duệ Thần nhưng hắn ta vẫn kiên quyết làm bằng được.
Tư Mộc không thể làm gì, cô chỉ có thể bĩu môi mắng cho Bạch Duệ Thần một trận. Lời nói phát ra từ miệng của Tư Mộc như là đang chửi đểu Bạch Duệ Thần hắn vậy. Tư Mộc quả là ngày càng thâm sâu rồi đấy.
"Tôi như thế này cũng không phải là tại anh à? Mỗi lần gặp anh là tôi lại xui xẻo vạn phần! Bạch Duệ Thần, anh là sao chổi hay gì?"
Tư Mộc rất muốn mắng chửi hắn một trận nhưng cô đang rất mệt nên chỉ đành mắng thầm trong lòng mà thôi. Gớm! Bạch Duệ Thần có lòng tốt đến mức ra tay giúp đỡ cô như vậy à? Còn lâu đi nhá! Nếu việc này không có lợi cho Bạch Duệ Thần thì còn lâu hắn ta mới chịu ra tay mà giúp đỡ cô ấy!
Dù sao thì Tư Mộc cũng từng ở bên cạnh Bạch Duệ Thần hắn một thời gian dài, làm sao mà cô không hiểu rõ cái con người của hắn cơ chứ? Chắc chắn Bạch Duệ Thần có mục đích gì đó nên mới tốt như vậy.
Tư Mộc biết tỏng cả rồi!
Bạch Duệ Thần vừa băng vết thương, hắn cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể, không để cho Tư Mộc phải cảm thấy đau đớn vừa cười khổ. Bạch Duệ Thần hắn là đang có lòng tốt, vậy mà người phụ nữ này lại có thể nói hắn như vậy!
Bạch Duệ Thần cũng chẳng thể cãi lại. Hắn biết trong lòng của Tư Mộc vẫn còn để bụng chuyện hôm trước. Không chỉ Tư Mộc mà bất kì người phụ nữ nào khác cũng sẽ như vậy thôi. Ai mà chấp nhận để cho người suýt cường bạo mình chạm vào người mình cơ chứ?
Nhưng điều làm cho Tư Mộc cảm thấy thắc mắc đó chính là, tại sao hôm nay Bạch Duệ Thần lại cứu cô một mạng, lại còn đối xử tốt với cô như vậy cơ chứ? Không phải trước đây hắn ta luôn muốn nhìn thấy Tư Mộc chết đi hay sao? Sao bây giờ thái độ của Bạch Duệ Thần lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ như thế chứ?
Thật là làm cho người ta cảm thấy khó hiểu mà!
Còn về phía Tư Mộc, cô cảm thấy đáng sợ hơn là khó hiểu đấy! Tư Mộc còn cho rằng Bạch Duệ Thần chắc chắn có mục đích gì mờ ám cho nên mới tốt với cô như vậy. Cũng giống như là lần đó.
Đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì Tư Mộc bị tiếng nói của Bạch Duệ Thần làm cho giật mình.
"Đi thôi! Để tôi đưa cô đến bệnh viện!"
"Đến bệnh viện? Đến bệnh viện để làm cái gì?"
"Đến để cho bác sĩ kiểm tra vết thương cho cô chứ còn sao nữa? Cô không sợ vết thương của cô bị chảy quá nhiều máu hay là nhiễm trùng à? Cô muốn giữ lại cái chân này thì mau đi theo tôi!"
#còn.
Tên truyện: Cô Vợ Mù.
(148)
Nếu như những suy đoán này của bà là thật, thì nhất định bà sẽ không để yên cho nhà họ Tư kia đâu. Bọn họ nhất định sẽ phải trả một cái giá thật đắt cho những gì bọn họ đã gây ra năm xưa.
[...]
Tư Mộc được tài xế của người phụ nữ kia đưa đi một lúc lâu. Nhưng Tư Mộc còn có một vài việc cần làm, không tiện cho người ngoài xen vào, thế nên cô mới ngỏ ý muốn tài xế dừng xe, để cô ở lại một trung tâm thương mại.
"Bác à, bác cho cháu xuống đây thôi! Cháu còn có tý việc!"
Đầu tiên tài xế cũng hơi lưỡng lự. Dù sao theo lệnh của người phụ nữ kia, ông ta cũng phải đưa cô gái này về đến tận nhà cơ, làm như vậy lỡ xảy ra chuyện gì thì dở. Nhưng Tư Mộc nói mình còn có việc cần phải giải quyết, thế nên mãi bác tài xế kia mới đồng ý để Tư Mộc xuống xe.
Tư Mộc bước xuống ngay cửa của một trung tâm thương mại, nhưng cô vào đây là để làm cái gì chứ? Không lẽ là muốn xin việc hay sao? Bạch Hạo Vân nói bao giờ Tư Mộc khỏe lại mới được đi tìm việc, nhưng bây giờ cô đã khỏe đâu.
Xui xẻo thay, chuẩn bị mở cửa vào, ngay lập tức một người đàn ông bước ra. Mà người này lại chính là chồng cũ của Tư Mộc cô, Bạch Duệ Thần. Thế giới này cũng thật là nhỏ bé đấy!
Nhìn thấy Bạch Duệ Thần, hai mắt của Tư Mộc ngay lập tức mở to, đôi đồng tử co lại. Tư Mộc siết chặt hai cánh tay của mình, dường như là muốn cố gắng khống chế không cho bản thân của mình run rẩy. Nhưng trong lòng của Tư Mộc lại vô cùng sợ hãi.
Những hình ảnh của cái đêm kinh khủng đó ngay lập tức hiện về trong đầu của Tư Mộc khiến cho cô cảm thấy vô cùng lo lắng. Tại sao vậy? Mỗi khi cô gần quên đi rồi, Bạch Duệ Thần lại luôn xuất hiện ở trước mặt của cô, khiến những ký ức đau khổ mà Tư Mộc đã từng trải qua đều lần lượt hiện về.
Tư Mộc ngây người một lúc rồi cô lập tức xoay người tính bỏ chạy. Tư Mộc thật sự không muốn nhìn thấy bản mặt của Bạch Duệ Thần thêm một lần nào nữa. Nhưng chưa kịp chạy được một bước thì cánh tay của Tư Mộc đã bị Bạch Duệ Thần giữ lại.
"Cô muốn đi đâu?"
Tư Mộc quay lại, trừng mắt nhìn Bạch Duệ Thần quát lớn. Dường như cô đang vô cùng tức giận, không những thế còn một chút sợ hãi nữa.
"Tên khốn này, anh làm cái gì vậy chứ? Mau buông tôi ra, ở đây nhiều người như vậy, nếu không tôi la lên đấy."
Nhưng Bạch Duệ Thần nhất quyết không chịu buông cô ra, hắn ta còn giữ chặt hơn nữa cơ. Bạch Duệ Thần là đang muốn làm cái gì đây? Chẳng lẽ hắn ta lại có ý đồ gì với cô hay sao chứ?
Không được! Tư Mộc không thể để chuyện như lần trước xảy ra. Vì thế, Tư Mộc dùng răng cắn mạnh lên tay của Bạch Duệ Thần một cái, khiến cho hắn đau đớn mà buông tay cô ra. Được đà, Tư Mộc ngay lập tức chạy như bay đi mà cô không để ý đến phía trước chính là đường lớn, rất nhiều xe cộ đang chạy.
Tư Mộc lao ra đường mà không để ý có một chiếc xe đang lao thẳng đến phía của cô. Đến lúc nhận ra, chiếc xe đã tiến đến rất gần cô rồi. Tư Mộc mở to hai mắt, toàn thân của cô hoàn toàn bất động, chỉ biết nhìn chiếc xe kia đang lao về phía mình. Và "rầm" một tiếng!
Chiếc xe lao nhanh như vút về phía của Tư Mộc. Tưởng mình sẽ bị xe tông, nhưng bỗng nhiên có một cánh tay kéo cả người của Tư Mộc lại, khiến cả người cô đau đớn ngã ra đường một cách đau đớn. Cả người của Tư Mộc đập mạnh xuống đường một cách đau đớn.
Người kéo cô chính là Bạch Duệ Thần. Cũng may vừa mới lúc Tư Mộc chạy đi, Bạch Duệ Thần đã kịp thời chạy theo cô gái này, kịp thời kéo cô lại, không thì không biết bây giờ Tư Mộc như thế nào rồi. Bạch Duệ Thần nhanh chóng chạy đến đỡ cả người Tư Mộc dậy, hình như cô chỉ bị xây xát một chút thôi.
Tư Mộc đau đớn đứng dậy. Đau tim chết mất, suýt chút nữa là mất mạng rồi chứ chả đùa. Tư Mộc đứng dậy, đưa tay phủi phủi người, trừng mắt nhìn Bạch Duệ Thần một cái.
"Không cần anh phải lo!"
Bạch Duệ Thần hơi chau mày nhìn người con gái đang bực bội ở trước mặt mọi, khuôn mặt của hắn lạnh lùng nhưng có một chút gì đó khó chịu. Bạch Duệ Thần nhìn chằm chằm Tư Mộc, lúc này hắn ta không biết phải nói cái gì bây giờ nữa đây?
Người phụ nữ này đúng là làm ơn mắc oán mà! Bạch Duệ Thần hắn vừa mới cứu mạng của cô ta đấy. Vậy mà người vợ cũ này của hắn lại còn dám trừng mắt như vậy mà mắng hắn đấy. Bạch Duệ Thần hắn đáng ghét như vậy à? Sao Tư Mộc dạo này cứ nhìn thấy hắn là khó chịu như thế chứ?
Hay chỉ vì lần trước Bạch Duệ Thần suýt chút nữa làm ra chuyện không hay với người con gái này? Bạch Duệ Thần thừa nhận là lần trước hắn ta đã sai, lúc đó vì Bạch Duệ Thần quá tức giận nên đã làm ra chuyện không phải.
Bạch Duệ Thần biết việc làm của mình đã sai, nên nay nhân cơ hội được gặp Tư Mộc, hắn cũng chỉ định xin lỗi cô mà thôi. Vậy mà người phụ nữ này nhìn thấy Bạch Duệ Thần hắn cứ y như là gặp quỷ ấy, chưa nói câu gì thì đã vội vàng cắn cho hắn một phát rồi chạy đi. Đến nỗi suýt chút nữa bị tai nạn giao thông rồi đấy. Cứu người lại còn bị người mắng, Bạch Duệ Thần hắn không biết là nên khóc hay nên cười đây.
Bạch Duệ Thần nhìn Tư Mộc đang lườm mình kia, hắn chả biết phải nói gì nữa, chỉ có thể kéo cô vào phía vỉa hè mà thôi. Chứ đường đi lại như thế này nguy hiểm lắm.
Tư Mộc khập khiễng đi về phía lề đường. Vừa đi khuôn mặt của Tư Mộc càng nhăn lại, hình như chân của cô bị đau thì phải. Bạch Duệ Thần mấy lần ngỏ ý muốn giúp nhưng Tư Mộc đều hất tay của hắn ta ra. Bạch Duệ Thần biết người con gái này vẫn còn đang đề phòng hắn, nên hắn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Tư Mộc chịu đau đớn đi về phía lề đường.
Mãi mới đến nơi, Tư Mộc đau đến mức không thể nào đứng nổi được nữa, cô đành phải ngồi tạm xuống lề đường. Cô vén quần của mình lên, một vết máu màu đỏ chảy ra khiến quần của cô như bị nhuộm đỏ. Vết thương tuy không sâu nhưng lại chảy vô cùng nhiều máu. Tư Mộc suỵt một tiếng như là đang đau đớn vô cùng, nhìn vết thương kia ở chân của mình mà Tư Mộc không khỏi cảm thấy rợn người.
Bạch Duệ Thần thấy thế, hắn ta bèn ngồi xuống, đưa tay định chạm vào xem thử vết thương của Tư Mộc như thế nào. Nhưng Bạch Duệ Thần vừa đưa tay ra, Tư Mộc đã rụt người lại, như là người con gái này vẫn đang vô cùng sợ hãi hắn.
Tư Mộc liếc xéo Bạch Duệ Thần một cái, âm thanh phát ra từ miệng của cô như là mang theo sự tức giận, cô không muốn cho Bạch Duệ Thần chạm vào người của mình. Vụ lần trước Tư Mộc còn chưa tìm Bạch Duệ Thần hắn tính sổ đâu.
"Không cần anh phải quan tâm! Tránh xa tôi ra!"
Bạch Duệ Thần chỉ biết cười khổ ở trong lòng, còn bên ngoài thì gương mặt của hắn vẫn lạnh lùng, toả ra khí thế như muốn giết người kia. Bạch Duệ Thần nhìn Tư Mộc, từ từ lên tiếng, giọng nói của hắn khàn khàn, trầm đục giống như đang oán trách.
"Này cô, tôi vừa mới cứu cô một mạng đấy! Không cảm ơn tôi thì thôi, lại còn dám mắng tôi như vậy nữa à?"
Bạch Duệ Thần ngoài miệng nói là như vậy, nhưng hắn vẫn rút từ trong túi của mình ra một chiếc khăn tay cầm máu ở vết thương trên chân của Tư Mộc. Mặc cho Tư Mộc đã ngăn cản Bạch Duệ Thần nhưng hắn ta vẫn kiên quyết làm bằng được.
Tư Mộc không thể làm gì, cô chỉ có thể bĩu môi mắng cho Bạch Duệ Thần một trận. Lời nói phát ra từ miệng của Tư Mộc như là đang chửi đểu Bạch Duệ Thần hắn vậy. Tư Mộc quả là ngày càng thâm sâu rồi đấy.
"Tôi như thế này cũng không phải là tại anh à? Mỗi lần gặp anh là tôi lại xui xẻo vạn phần! Bạch Duệ Thần, anh là sao chổi hay gì?"
Tư Mộc rất muốn mắng chửi hắn một trận nhưng cô đang rất mệt nên chỉ đành mắng thầm trong lòng mà thôi. Gớm! Bạch Duệ Thần có lòng tốt đến mức ra tay giúp đỡ cô như vậy à? Còn lâu đi nhá! Nếu việc này không có lợi cho Bạch Duệ Thần thì còn lâu hắn ta mới chịu ra tay mà giúp đỡ cô ấy!
Dù sao thì Tư Mộc cũng từng ở bên cạnh Bạch Duệ Thần hắn một thời gian dài, làm sao mà cô không hiểu rõ cái con người của hắn cơ chứ? Chắc chắn Bạch Duệ Thần có mục đích gì đó nên mới tốt như vậy.
Tư Mộc biết tỏng cả rồi!
Bạch Duệ Thần vừa băng vết thương, hắn cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể, không để cho Tư Mộc phải cảm thấy đau đớn vừa cười khổ. Bạch Duệ Thần hắn là đang có lòng tốt, vậy mà người phụ nữ này lại có thể nói hắn như vậy!
Bạch Duệ Thần cũng chẳng thể cãi lại. Hắn biết trong lòng của Tư Mộc vẫn còn để bụng chuyện hôm trước. Không chỉ Tư Mộc mà bất kì người phụ nữ nào khác cũng sẽ như vậy thôi. Ai mà chấp nhận để cho người suýt cường bạo mình chạm vào người mình cơ chứ?
Nhưng điều làm cho Tư Mộc cảm thấy thắc mắc đó chính là, tại sao hôm nay Bạch Duệ Thần lại cứu cô một mạng, lại còn đối xử tốt với cô như vậy cơ chứ? Không phải trước đây hắn ta luôn muốn nhìn thấy Tư Mộc chết đi hay sao? Sao bây giờ thái độ của Bạch Duệ Thần lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ như thế chứ?
Thật là làm cho người ta cảm thấy khó hiểu mà!
Còn về phía Tư Mộc, cô cảm thấy đáng sợ hơn là khó hiểu đấy! Tư Mộc còn cho rằng Bạch Duệ Thần chắc chắn có mục đích gì mờ ám cho nên mới tốt với cô như vậy. Cũng giống như là lần đó.
Đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì Tư Mộc bị tiếng nói của Bạch Duệ Thần làm cho giật mình.
"Đi thôi! Để tôi đưa cô đến bệnh viện!"
"Đến bệnh viện? Đến bệnh viện để làm cái gì?"
"Đến để cho bác sĩ kiểm tra vết thương cho cô chứ còn sao nữa? Cô không sợ vết thương của cô bị chảy quá nhiều máu hay là nhiễm trùng à? Cô muốn giữ lại cái chân này thì mau đi theo tôi!"
#còn.
Tên truyện: Cô Vợ Mù.