Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8: - Em sợ sét đánh
Editor: Yuri Ilukh
Nhất Diệp nói chuyện với Hàn Lâm đến tận lúc Vũ Quân quay về. "Hàn tiên tử cũng ở đây à?" Vũ Quân khách sáo chào hỏi Hàn Lâm.
"Vũ Quân". Hàn Lâm cũng khách sáo chào hỏi lại, rồi quay sang nói với Nhất Diệp, "Tớ đi về trước đây"
"Buổi tối cậu có tham gia hội đấu giá không?" Nhất Diệp hỏi.
"Tớ không đi được, cha không cho tớ đi" Hàn Lâm đau khổ nói, "Chắc là trước khi tớ tới được Nguyên Anh Kỳ thì cha tớ sẽ không cho tớ đi đâu đâu"
"Vậy cậu có muốn mua gì không tớ mua giúp cậu" Nhất Diệp nói.
"Biết cậu có nhiều linh thạch rồi, nhưng trong nhà tớ gì cũng có cả" Hàn Lâm nói, "Tớ sắp phải bế quan rồi, cũng không biết lần này phải bế quan bao lâu"
Nhất Diệp chỉ còn lại 20 năm tuổi thọ, không biết lần chia tay này có còn gặp lại nhau được nữa không.
Nhất Diệp cũng hiểu Hàn Lâm chưa nói hết ý trong câu nói vừa rồi, cô chỉ cười cười đi tới ôm chặt Hàn Lâm một cái, "Bế quan cho tốt, sớm ngày phi thăng nhé"
"Vậy cậu..." Từ nhỏ gia tộc đã dạy dỗ Hàn Lâm, người tu đạo không được có tình cảm, nhưng không hiểu sao cô luôn cảm thấy chút đau lòng.
"Tớ sẽ sống tốt" Nhất Diệp nói.
"Vũ Quân, Nhất Diệp..." Hàn Lâm nhìn về phía Vũ Quân đang đứng mỉm cười nói.
"Vợ tôi đã có tôi chăm sóc, Hàn tiên tử cứ yên tâm tu luyện" Vũ Quân trả lời.
Hàn Lâm lại hành lễ thêm lần nữa rồi buông Nhất Diệp ra, rời khỏi phòng.
"Hàn tiên tử thật quan tâm em" Vũ Quân bình luận.
"Vâng, bọn em là bạn tốt" Nhất Diệp đáp.
"Đúng rồi, lúc nãy khi anh đi gặp Thành chủ Hàn, ông ấy có cho chúng ta một cái lệnh bài, nghe nói dùng nó thì có thể trực tiếp tham gia hội đấu giá" Vũ Quân lấy một cái lệnh bài màu đen đưa cho Nhất Diệp.
"Đây là lệnh bài hắc tinh, có nó không những có thể trực tiếp tham gia hội đấu giá mà còn có ghế ngồi riêng" Nhất Diệp vui vẻ nhìn lệnh bài.
"Vợ thích là được rồi" Vũ Quân thấy cảm xúc của Nhất Diệp tăng lên thì vui vẻ cười.
Hội đấu giá bắt đầu vào 7 giờ tối, ban ngày hai người không có gì làm nên lại dắt tay nhau đi dạo chợ. Nhất Diệp trước giờ có tính cách thích đi dạo, còn Vũ Quân tu luyện hàng ngàn năm chưa lúc nào ăn không ngồi rồi nên cảm thấy vô cùng mới mẻ với chuyện đi dạo khắp nơi như thế này.
"Chồng ơi, chúng ta qua bên kia đi, hình như Nghê thường y phường ra đồ mới thì phải" Nhất Diệp chỉ vào một cửa hàng phía trước, phía trên có treo một tấm biển với chữ "MỚI" sáng lấp lánh.
Vũ Quân cũng không có ý kiến gì, đi theo Nhất Diệp vào nghê thường y phường. Nhưng khi anh mới bước vào trong tiệm thì tất cả mọi người đều quay lại nhìn về phía anh.
Vũ Quân lần đầu tiên gặp phải loại ánh mắt đánh giá trần trụi không chút che giấu nào như thế này, khiến anh bất giác nhíu mày, xung anh anh toàn là nữ tu sĩ với tu vi không cao nên Vũ Quân cũng không thể ỷ lớn hiếp nhỏ.
Nhất Diệp cũng phát hiện Vũ Quân có chút không đúng, lập tức chống nạnh mắng: "Không được nhìn lén chồng tôi".
Vũ Quân nghe thấy thì ngạc nhiên, không nghĩ tới Nhất Diệp lại mắng ra tiếng như vậy.
"Phụt..."
"Ha ha ha...."
Những tiếng cười lập tức vang lên xung quanh.
"Em gái à, nếu em để ý chồng em thế thì phải giấu ở nhà đi, chứ dẫn ra ngoài thì đương nhiên bọn chị sẽ nhìn, làm gì mà bá đạo vậy" Một người phụ nữ mặc bộ đồ màu xanh, để lộ bộ ngực trắng nõn yêu kiều lắc lư đi đến trước mặt hai người.
Tầm nhìn của Vũ Quân vừa đúng trước ngực người phụ nữ kia nên anh lập tức rũ mắt xuống.
Nhất Diệp thấy người phụ nữ kia tới làm người chồng trong sáng nhà mình không dám ngẩng đầu lên thì tức giận mắng, "Cô tránh ra đi"
"Ai da, em gái đừng có nhỏ mọn như vậy chứ" Người phụ nữ lẳng lơ cười nói, "Chị thấy em cũng không còn sống được mấy năm nữa, người chồng đẹp trai của em sớm muộn gì cũng sẽ thành chồng của người khác thôi.
Người phụ nữ lẳng lơ thấy tu vi của Nhất Diệp mới ở Kim Đan kỳ, tuổi thọ còn lại không nhiều lắm. Dù cho cô ta không nhìn ra tu vi của chồng Nhất Diệp nhưng cô ta nghĩ người có thể cưới một người vợ tu vi thấp thế thì tu vi chắc cũng chẳng cao nổi. Chắc là trên người anh có pháp bảo nào đó che giấu tu vi cũng nên.
"Cô..." Nhất Diệp tuy không biết xấu hổ nhưng sao lại có người lại không biết xấu hổ hơn cả cô vậy chứ, Nhất Diệp muốn móc túi Càn Khôn lấy mấy cái pháp bảo đánh chết cô ta.
"Tránh ra" Vũ Quân thấy Nhất Diệp bị bắt nạt thì không đè nén áp lực trên người nữa, thả sức mạnh ra làm người phụ nữ kia sợ trắng mặt.
"Tiền bối xin tha tội, tiểu nữ thất lễ" Người phụ nữ lùi về sau vài bước, cúi đầu tạ lỗi.
"Xin lỗi vợ tôi nhanh" Giọng điệu Vũ Quân vẫn như bình thường nhưng lại có vẻ không giận tự uy.
"Em gái à, lúc nãy là do chị không phải, chị xin lỗi em"
"Ai là em gái cô, đừng nhận loạn" Nhất Diệp tức giận nói.
"Vị đạo hữu này, lúc nãy là tôi không phải, mong cô tha thứ" Người phụ nữ lập tức thay đổi xưng hô.
"Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa, cô đi ra ngoài đi" Nhất Diệp chỉ ra cửa nói.
Người phụ nữ nghe xong thì cẩn thận lui về sau, đến khi cô ta ra khỏi cửa hàng thì sức mạnh uy hiếp kia cũng lặng lẽ biến mất, cô ta biết mình tránh được một kiếp thì mới thở phào nhẹ nhõm, không dám quay đầu lại lập tức chạy đi.
"Chồng à, cảm ơn anh" Nhất Diệp tràn đầy sùng bái nhìn về phía Vũ Quân.
"Bảo vệ vợ là trách nhiêm của anh" Vũ Quân cười nói.
"Chồng à, anh thật tốt" Nhất Diệp nói lời buồn nôn.
Vũ Quân đã quen với việc Nhất Diệp luôn nói trắng mọi chuyện ra thì chỉ nhàn nhạt cười nói, "Không phải muốn mua quần áo sao, anh ở đây chờ em".
"Vậy anh..." Nhất Diệp chỉ vào người một phụ nữ đứng gần đó nói, "Không được nói chuyện với cô ta"
Vũ Quân nhìn những người phụ nữ đã im lặng như ve sầu mùa đông xung quanh, nếu không phải tự anh lên tiếng thì các cô ấy cũng đang muốn chạy đi rồi, làm gì dám bắt chuyện với anh nữa.
"Anh nghe vợ" Vũ Quân tốt tính gật đầu.
"Chồng thật tốt với em"
"Lúc nãy em đã nói câu này rồi" Vũ Quân nhắc nhở.
"À..." Mắt Nhất Diệp lóe sáng, dưới sự kinh ngạc của Vũ Quân, cô nhanh chóng nhón chân lên hôn trộm lên môi anh một chút, sau đó đỏ mặt chạy vào sâu trong y phường.
Vũ Quân dùng hai ngón tay vuốt ve nơi bị chiếm tiện nghi rồi nhìn người nào đó đang chạy trối chết thì khẽ cười, lắc lắc đầu.
Nụ cười nuông chiều này làm những người phụ nữ còn sót lại trong tiệm hâm mộ Nhất Diệp không thôi.
[Diệp Tử, sao chị lại phi lễ với tu sĩ Hóa Thần trước mặt công chúng vậy?] Vào sâu trong y phường thì Tiểu đằng yêu mới không nhịn nổi kêu lên.
[Đó là chồng chị thì sao lại không thể]
[Nhưng trước mặt nhiều người như vậy chị không thể kiềm chế chút à?]
[Em chỉ là Tiểu đằng yêu mấy ngàn năm còn chưa thành niên thì biết cái gì?] Nhất Diệp khinh bỉ nói.
[Sao chị nói thô tục vậy, ở trước mặt Vũ Quân chị có dám nói vậy không?]
[Chị đây ở trước mặt chồng sẽ tự động biến thành một người vợ dịu dàng, xinh đẹp, thấu tình đạt lý, kiến thức uyên thâm] Nhất Diệp nói.
[Ọe.... Cuối cùng em cũng hiểu nghe thấy liền buồn nôn là gì]
"Tiên tử đã chọn được bộ nào chưa?" Trưởng quầy thấy Nhất Diệp đứng im không nhúc nhích trước một đống quần áo thì lên tiếng hỏi.
"Mấy bộ mẫu mới nhất đều lấy ra đây cho tôi xem thử" Nhất Diệp hoàn hồn.
"Tiên tử chờ một lát" Trưởng quầy vừa nghe liền biết đây là khách hàng lớn cho nên lại nhiệt tình thêm vài phần.
Sau khi trưởng quầy lấy 3 bộ váy mới ra thì Nhất Diệp đã chọn trúng một bộ màu trắng, thử xong bước ra nhìn vào tấm gương xoay xoay vài vòng rồi hài lòng gật đầu.
"Chồng ơi, anh thấy em mặc bộ này có đẹp không?" Nhất Diệp mặc bộ đồ mới dạo qua một vòng trước mặt Vũ Quân.
Vũ Quân là người không xem trọng vẻ bề ngoài, bỗng nhiên bị vợ mình hỏi vậy thì hơi sửng sốt rồi trả lời dưới ánh mắt chờ mong của vợ mình: "Rất đẹp"
"Vậy em mua bộ này" Nhất Diệp vui vẻ trở lại phía trong bảo với trưởng quầy lấy bộ quần áo màu trắng này.
"Tiên tử còn muốn thử bộ khác không?"
"Bộ màu tím kia cũng đưa cho tôi xem thử" Pháp bào của chồng cô là màu tím, nếu giờ cô cũng mặc đồ tím thì sẽ thành đồ đôi.
"Chồng ơi, bộ này thế nào?" Nhất Diệp lại mặc một bộ đồ màu tím dạo qua trước mặt Vũ Quân.
"Đẹp" Vũ Quân không thể hiểu nổi tâm lý vợ mình, dù cho cô ấy có mặc quần áo thế nào thì trong mắt anh cũng vẫn chỉ là Nhất Diệp mà thôi.
Nhưng ánh mắt Nhất Diệp quá mức nóng bỏng, Vũ Quân biết cô ấy hy vọng anh nói với cô ấy rằng cô ấy mặc những bộ đồ này rất đẹp.
"Trưởng quầy, bộ này tôi cũng lấy"
"Vâng"
Nhất Diệp trực tiếp mặc bộ váy áo mới màu tím, khóe miệng không che giấu được ý cười, nắm tay Vũ Quân rời khỏi nghê thường y phường dưới ánh mắt hâm mộ và ghen tị của mọi người.
"Chồng ơi, anh xem, chúng ta đều mặc đồ màu tím, thoạt nhìn giống gì?" Nhất Diệp hỏi.
"Đồ đệ cùng môn phái?" Vũ Quân tự giác trả lời.
"Hả..." Sao Nhất Diệp lại quên mất các giáo phái ở đại lục giới tu tiên đều thích mặc đồ giống nhau chứ, "Có thể đổi phạm vi hẹp lại một chút không?"
"Hẹp lại?" Vũ Quân nghi hoặc hỏi, "Cùng phân nhánh?"
"Hẹp thêm chút nữa" Nhất Diệp dùng ngón cái và ngón trỏ tạo ra khoảng cách nhỏ bé.
"Vợ chồng?" Vũ Quân trả lời thử.
"Đúng rồi" Nhất Diệp hưng phấn nói.
"Vợ vui là được rồi" Vũ Quân nói.
"Haha.."
[Chị vui vẻ cái gì, không nghe ra là người ta chỉ trả lời có lệ thôi à] Tiểu đằng yêu nói
[Chồng chị không trả lời có lệ] Nhất Diệp cãi lại
[Chị không nghe anh ấy nói vợ vui là được rồi à]
[Đó là anh ấy tình nguyện làm chị vui vẻ] Nhất Diệp si mê.
Tiểu đằng yêu âm thầm thề, sau này nó tuyệt đối sẽ không đâm đầu vào chuyện tình cảm nam nữ ngốc nghếch này đâu, toàn tự lừa mình dối người.
"Vợ ơi, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi ăn cơm tối rồi đi tới hội đấu giá thôi" Vũ Quân nhắc nhở.
"Dạ, em nghe chồng" Nhất Diệp tươi cười ngẩng đầu.
Vũ Quân nghe câu trả lời có chút quen thuộc thì nghĩ tới lúc mình nói câu tương tự thì có phải vợ mình cũng cảm thấy mình thật nghe lời không.
___
Địa điểm tổ chức hội đấu giá cách chỗ hai người ăn cơm rất gần nên hai người từ tốn ăn cơm rồi từ tốn đi đến chỗ đấu giá.
"Chào ngài, phiền ngài đưa giấy mời ra" Thị vệ ngăn cản hai người.
"Đây" Nhất Diệp đưa lệnh bài Vũ Quân mới đưa cho cô sáng nay ra.
"Thì ra là hắc tinh khách quý, mời hai người đi bên này" Thị vệ dẫn hai người vào bên trong, sau đó một tiên tử mặc bộ đồ trắng thướt tha đi tới dẫn hai người vào chỗ ghế riêng xa hoa.
"Khách quý, mời ngồi, để tôi giải thích cho 2 vị một chút về cách sử dụng các đồ dùng ở đây" Tiên tử áo trắng nói, "Đây là kim thạch, nếu hai người nhìn trúng món nào, muốn mua nó thì có thể dùng linh lực điền giá vào đây"
"Vì hai người là hắc tinh khách quý nên có thể đấu giá các món có giá trị hơn mười vạn linh thạch thượng phẩm, sau khi đấu giá thì sẽ tính toán lại sau.
Tiên tử áo trắng chỉ vào đồ ăn trên bàn nói, "Các linh quả ở đây đều miễn phí, có thể tùy ý ăn, có chuyện gì cần gọi tôi có thể kéo cái chuông bên cạnh"
"Tôi biết rồi, cảm ơn" Nhất Diệp tuy đã tham gia vài hội đấu giá nhưng đây là lần đầu tiên cô được ngồi ghế riêng cho khách quý, có thể đấu giá món đồ hơn 10 vạn linh thạch luôn.
"Đừng khách sáo" Tiên tử áo trắng nói, "Nếu hai vị khách quý không có vấn đề gì nữa thì tôi xin phép cáo lui"
"Không có vấn đề gì" Nhất Diệp lập tức nói.
Tiên tử áo trắng hành lễ lần nữa rồi đi ra ngoài cửa.
Nhất Diệp thấy người ta đi rồi thì cầm linh quả trên bàn đưa cho Vũ Quân rồi nói: "Hội đấu giá này thật là tài đại khí thô, mỗi quả trị giá 100 linh thạch vậy mà lại cho chúng ta ăn miễn phí"
"Nếu vợ thích thì anh nhường hết cho vợ ăn đó" Vũ Quân thả linh quả trong tay xuống bàn.
"Không~~~" Nhất Diệp lắc đầu nói, "Một người ăn không thú vị, đồ tốt phải chia sẻ cho nhau"
"Chia sẻ?" Vũ Quân tu đạo hơn 3 ngàn năm, mọi người đều bảo anh tài nguyên xung quanh rất khan hiếm, nếu có đồ tốt phải giấu đi, không được để người khác phát hiện. Thế nhưng trần gian hàng vạn tu giả mà chỉ có vài người có thể phi thăng.
"Cửu Liên chân quân cũng vậy sao?" Vũ Quân tò mò hỏi.
"Không phải đâu" Nhất Diệp nói, "Anh trai suốt ngày mắng em khờ, anh ấy bảo em có pháp bảo gì tốt thì tuyệt đối không được nói cho người khác biết, nếu không họ sẽ giành với em"
"Nhưng anh ấy có đồ gì tốt cũng đều tặng hết toàn bộ cho em, cũng không biết là em khờ hay là anh ấy ngốc" Nhất Diệp nói.
"Chân quân thật yêu thương em" Vũ Quân cảm thán.
"Em biết mà, tiếc là tư chất em quá kém, anh trai lãng phí nhiều đồ tốt vậy mà em chỉ có thể đạt tới Kim Đan kỳ" Nhất Diệp nói.
"Tuy tư chất em hơi kém nhưng cũng không đến mức tu vi dừng ở Kim Đan Kỳ" Cửu Liên chân quân yêu em gái hơn mạng sống nên đương nhiên sẽ cho cô rất nhiều tài nguyên.
"Là do em không muốn tu luyện" Nhất Diệp nói.
"Tại sao?"
"Vì em sợ bị sét đánh"
"..." Vũ Quân cảm thấy mình còn chưa hiểu biết đủ về vợ nhà mình.
Nhất Diệp nói chuyện với Hàn Lâm đến tận lúc Vũ Quân quay về. "Hàn tiên tử cũng ở đây à?" Vũ Quân khách sáo chào hỏi Hàn Lâm.
"Vũ Quân". Hàn Lâm cũng khách sáo chào hỏi lại, rồi quay sang nói với Nhất Diệp, "Tớ đi về trước đây"
"Buổi tối cậu có tham gia hội đấu giá không?" Nhất Diệp hỏi.
"Tớ không đi được, cha không cho tớ đi" Hàn Lâm đau khổ nói, "Chắc là trước khi tớ tới được Nguyên Anh Kỳ thì cha tớ sẽ không cho tớ đi đâu đâu"
"Vậy cậu có muốn mua gì không tớ mua giúp cậu" Nhất Diệp nói.
"Biết cậu có nhiều linh thạch rồi, nhưng trong nhà tớ gì cũng có cả" Hàn Lâm nói, "Tớ sắp phải bế quan rồi, cũng không biết lần này phải bế quan bao lâu"
Nhất Diệp chỉ còn lại 20 năm tuổi thọ, không biết lần chia tay này có còn gặp lại nhau được nữa không.
Nhất Diệp cũng hiểu Hàn Lâm chưa nói hết ý trong câu nói vừa rồi, cô chỉ cười cười đi tới ôm chặt Hàn Lâm một cái, "Bế quan cho tốt, sớm ngày phi thăng nhé"
"Vậy cậu..." Từ nhỏ gia tộc đã dạy dỗ Hàn Lâm, người tu đạo không được có tình cảm, nhưng không hiểu sao cô luôn cảm thấy chút đau lòng.
"Tớ sẽ sống tốt" Nhất Diệp nói.
"Vũ Quân, Nhất Diệp..." Hàn Lâm nhìn về phía Vũ Quân đang đứng mỉm cười nói.
"Vợ tôi đã có tôi chăm sóc, Hàn tiên tử cứ yên tâm tu luyện" Vũ Quân trả lời.
Hàn Lâm lại hành lễ thêm lần nữa rồi buông Nhất Diệp ra, rời khỏi phòng.
"Hàn tiên tử thật quan tâm em" Vũ Quân bình luận.
"Vâng, bọn em là bạn tốt" Nhất Diệp đáp.
"Đúng rồi, lúc nãy khi anh đi gặp Thành chủ Hàn, ông ấy có cho chúng ta một cái lệnh bài, nghe nói dùng nó thì có thể trực tiếp tham gia hội đấu giá" Vũ Quân lấy một cái lệnh bài màu đen đưa cho Nhất Diệp.
"Đây là lệnh bài hắc tinh, có nó không những có thể trực tiếp tham gia hội đấu giá mà còn có ghế ngồi riêng" Nhất Diệp vui vẻ nhìn lệnh bài.
"Vợ thích là được rồi" Vũ Quân thấy cảm xúc của Nhất Diệp tăng lên thì vui vẻ cười.
Hội đấu giá bắt đầu vào 7 giờ tối, ban ngày hai người không có gì làm nên lại dắt tay nhau đi dạo chợ. Nhất Diệp trước giờ có tính cách thích đi dạo, còn Vũ Quân tu luyện hàng ngàn năm chưa lúc nào ăn không ngồi rồi nên cảm thấy vô cùng mới mẻ với chuyện đi dạo khắp nơi như thế này.
"Chồng ơi, chúng ta qua bên kia đi, hình như Nghê thường y phường ra đồ mới thì phải" Nhất Diệp chỉ vào một cửa hàng phía trước, phía trên có treo một tấm biển với chữ "MỚI" sáng lấp lánh.
Vũ Quân cũng không có ý kiến gì, đi theo Nhất Diệp vào nghê thường y phường. Nhưng khi anh mới bước vào trong tiệm thì tất cả mọi người đều quay lại nhìn về phía anh.
Vũ Quân lần đầu tiên gặp phải loại ánh mắt đánh giá trần trụi không chút che giấu nào như thế này, khiến anh bất giác nhíu mày, xung anh anh toàn là nữ tu sĩ với tu vi không cao nên Vũ Quân cũng không thể ỷ lớn hiếp nhỏ.
Nhất Diệp cũng phát hiện Vũ Quân có chút không đúng, lập tức chống nạnh mắng: "Không được nhìn lén chồng tôi".
Vũ Quân nghe thấy thì ngạc nhiên, không nghĩ tới Nhất Diệp lại mắng ra tiếng như vậy.
"Phụt..."
"Ha ha ha...."
Những tiếng cười lập tức vang lên xung quanh.
"Em gái à, nếu em để ý chồng em thế thì phải giấu ở nhà đi, chứ dẫn ra ngoài thì đương nhiên bọn chị sẽ nhìn, làm gì mà bá đạo vậy" Một người phụ nữ mặc bộ đồ màu xanh, để lộ bộ ngực trắng nõn yêu kiều lắc lư đi đến trước mặt hai người.
Tầm nhìn của Vũ Quân vừa đúng trước ngực người phụ nữ kia nên anh lập tức rũ mắt xuống.
Nhất Diệp thấy người phụ nữ kia tới làm người chồng trong sáng nhà mình không dám ngẩng đầu lên thì tức giận mắng, "Cô tránh ra đi"
"Ai da, em gái đừng có nhỏ mọn như vậy chứ" Người phụ nữ lẳng lơ cười nói, "Chị thấy em cũng không còn sống được mấy năm nữa, người chồng đẹp trai của em sớm muộn gì cũng sẽ thành chồng của người khác thôi.
Người phụ nữ lẳng lơ thấy tu vi của Nhất Diệp mới ở Kim Đan kỳ, tuổi thọ còn lại không nhiều lắm. Dù cho cô ta không nhìn ra tu vi của chồng Nhất Diệp nhưng cô ta nghĩ người có thể cưới một người vợ tu vi thấp thế thì tu vi chắc cũng chẳng cao nổi. Chắc là trên người anh có pháp bảo nào đó che giấu tu vi cũng nên.
"Cô..." Nhất Diệp tuy không biết xấu hổ nhưng sao lại có người lại không biết xấu hổ hơn cả cô vậy chứ, Nhất Diệp muốn móc túi Càn Khôn lấy mấy cái pháp bảo đánh chết cô ta.
"Tránh ra" Vũ Quân thấy Nhất Diệp bị bắt nạt thì không đè nén áp lực trên người nữa, thả sức mạnh ra làm người phụ nữ kia sợ trắng mặt.
"Tiền bối xin tha tội, tiểu nữ thất lễ" Người phụ nữ lùi về sau vài bước, cúi đầu tạ lỗi.
"Xin lỗi vợ tôi nhanh" Giọng điệu Vũ Quân vẫn như bình thường nhưng lại có vẻ không giận tự uy.
"Em gái à, lúc nãy là do chị không phải, chị xin lỗi em"
"Ai là em gái cô, đừng nhận loạn" Nhất Diệp tức giận nói.
"Vị đạo hữu này, lúc nãy là tôi không phải, mong cô tha thứ" Người phụ nữ lập tức thay đổi xưng hô.
"Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa, cô đi ra ngoài đi" Nhất Diệp chỉ ra cửa nói.
Người phụ nữ nghe xong thì cẩn thận lui về sau, đến khi cô ta ra khỏi cửa hàng thì sức mạnh uy hiếp kia cũng lặng lẽ biến mất, cô ta biết mình tránh được một kiếp thì mới thở phào nhẹ nhõm, không dám quay đầu lại lập tức chạy đi.
"Chồng à, cảm ơn anh" Nhất Diệp tràn đầy sùng bái nhìn về phía Vũ Quân.
"Bảo vệ vợ là trách nhiêm của anh" Vũ Quân cười nói.
"Chồng à, anh thật tốt" Nhất Diệp nói lời buồn nôn.
Vũ Quân đã quen với việc Nhất Diệp luôn nói trắng mọi chuyện ra thì chỉ nhàn nhạt cười nói, "Không phải muốn mua quần áo sao, anh ở đây chờ em".
"Vậy anh..." Nhất Diệp chỉ vào người một phụ nữ đứng gần đó nói, "Không được nói chuyện với cô ta"
Vũ Quân nhìn những người phụ nữ đã im lặng như ve sầu mùa đông xung quanh, nếu không phải tự anh lên tiếng thì các cô ấy cũng đang muốn chạy đi rồi, làm gì dám bắt chuyện với anh nữa.
"Anh nghe vợ" Vũ Quân tốt tính gật đầu.
"Chồng thật tốt với em"
"Lúc nãy em đã nói câu này rồi" Vũ Quân nhắc nhở.
"À..." Mắt Nhất Diệp lóe sáng, dưới sự kinh ngạc của Vũ Quân, cô nhanh chóng nhón chân lên hôn trộm lên môi anh một chút, sau đó đỏ mặt chạy vào sâu trong y phường.
Vũ Quân dùng hai ngón tay vuốt ve nơi bị chiếm tiện nghi rồi nhìn người nào đó đang chạy trối chết thì khẽ cười, lắc lắc đầu.
Nụ cười nuông chiều này làm những người phụ nữ còn sót lại trong tiệm hâm mộ Nhất Diệp không thôi.
[Diệp Tử, sao chị lại phi lễ với tu sĩ Hóa Thần trước mặt công chúng vậy?] Vào sâu trong y phường thì Tiểu đằng yêu mới không nhịn nổi kêu lên.
[Đó là chồng chị thì sao lại không thể]
[Nhưng trước mặt nhiều người như vậy chị không thể kiềm chế chút à?]
[Em chỉ là Tiểu đằng yêu mấy ngàn năm còn chưa thành niên thì biết cái gì?] Nhất Diệp khinh bỉ nói.
[Sao chị nói thô tục vậy, ở trước mặt Vũ Quân chị có dám nói vậy không?]
[Chị đây ở trước mặt chồng sẽ tự động biến thành một người vợ dịu dàng, xinh đẹp, thấu tình đạt lý, kiến thức uyên thâm] Nhất Diệp nói.
[Ọe.... Cuối cùng em cũng hiểu nghe thấy liền buồn nôn là gì]
"Tiên tử đã chọn được bộ nào chưa?" Trưởng quầy thấy Nhất Diệp đứng im không nhúc nhích trước một đống quần áo thì lên tiếng hỏi.
"Mấy bộ mẫu mới nhất đều lấy ra đây cho tôi xem thử" Nhất Diệp hoàn hồn.
"Tiên tử chờ một lát" Trưởng quầy vừa nghe liền biết đây là khách hàng lớn cho nên lại nhiệt tình thêm vài phần.
Sau khi trưởng quầy lấy 3 bộ váy mới ra thì Nhất Diệp đã chọn trúng một bộ màu trắng, thử xong bước ra nhìn vào tấm gương xoay xoay vài vòng rồi hài lòng gật đầu.
"Chồng ơi, anh thấy em mặc bộ này có đẹp không?" Nhất Diệp mặc bộ đồ mới dạo qua một vòng trước mặt Vũ Quân.
Vũ Quân là người không xem trọng vẻ bề ngoài, bỗng nhiên bị vợ mình hỏi vậy thì hơi sửng sốt rồi trả lời dưới ánh mắt chờ mong của vợ mình: "Rất đẹp"
"Vậy em mua bộ này" Nhất Diệp vui vẻ trở lại phía trong bảo với trưởng quầy lấy bộ quần áo màu trắng này.
"Tiên tử còn muốn thử bộ khác không?"
"Bộ màu tím kia cũng đưa cho tôi xem thử" Pháp bào của chồng cô là màu tím, nếu giờ cô cũng mặc đồ tím thì sẽ thành đồ đôi.
"Chồng ơi, bộ này thế nào?" Nhất Diệp lại mặc một bộ đồ màu tím dạo qua trước mặt Vũ Quân.
"Đẹp" Vũ Quân không thể hiểu nổi tâm lý vợ mình, dù cho cô ấy có mặc quần áo thế nào thì trong mắt anh cũng vẫn chỉ là Nhất Diệp mà thôi.
Nhưng ánh mắt Nhất Diệp quá mức nóng bỏng, Vũ Quân biết cô ấy hy vọng anh nói với cô ấy rằng cô ấy mặc những bộ đồ này rất đẹp.
"Trưởng quầy, bộ này tôi cũng lấy"
"Vâng"
Nhất Diệp trực tiếp mặc bộ váy áo mới màu tím, khóe miệng không che giấu được ý cười, nắm tay Vũ Quân rời khỏi nghê thường y phường dưới ánh mắt hâm mộ và ghen tị của mọi người.
"Chồng ơi, anh xem, chúng ta đều mặc đồ màu tím, thoạt nhìn giống gì?" Nhất Diệp hỏi.
"Đồ đệ cùng môn phái?" Vũ Quân tự giác trả lời.
"Hả..." Sao Nhất Diệp lại quên mất các giáo phái ở đại lục giới tu tiên đều thích mặc đồ giống nhau chứ, "Có thể đổi phạm vi hẹp lại một chút không?"
"Hẹp lại?" Vũ Quân nghi hoặc hỏi, "Cùng phân nhánh?"
"Hẹp thêm chút nữa" Nhất Diệp dùng ngón cái và ngón trỏ tạo ra khoảng cách nhỏ bé.
"Vợ chồng?" Vũ Quân trả lời thử.
"Đúng rồi" Nhất Diệp hưng phấn nói.
"Vợ vui là được rồi" Vũ Quân nói.
"Haha.."
[Chị vui vẻ cái gì, không nghe ra là người ta chỉ trả lời có lệ thôi à] Tiểu đằng yêu nói
[Chồng chị không trả lời có lệ] Nhất Diệp cãi lại
[Chị không nghe anh ấy nói vợ vui là được rồi à]
[Đó là anh ấy tình nguyện làm chị vui vẻ] Nhất Diệp si mê.
Tiểu đằng yêu âm thầm thề, sau này nó tuyệt đối sẽ không đâm đầu vào chuyện tình cảm nam nữ ngốc nghếch này đâu, toàn tự lừa mình dối người.
"Vợ ơi, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi ăn cơm tối rồi đi tới hội đấu giá thôi" Vũ Quân nhắc nhở.
"Dạ, em nghe chồng" Nhất Diệp tươi cười ngẩng đầu.
Vũ Quân nghe câu trả lời có chút quen thuộc thì nghĩ tới lúc mình nói câu tương tự thì có phải vợ mình cũng cảm thấy mình thật nghe lời không.
___
Địa điểm tổ chức hội đấu giá cách chỗ hai người ăn cơm rất gần nên hai người từ tốn ăn cơm rồi từ tốn đi đến chỗ đấu giá.
"Chào ngài, phiền ngài đưa giấy mời ra" Thị vệ ngăn cản hai người.
"Đây" Nhất Diệp đưa lệnh bài Vũ Quân mới đưa cho cô sáng nay ra.
"Thì ra là hắc tinh khách quý, mời hai người đi bên này" Thị vệ dẫn hai người vào bên trong, sau đó một tiên tử mặc bộ đồ trắng thướt tha đi tới dẫn hai người vào chỗ ghế riêng xa hoa.
"Khách quý, mời ngồi, để tôi giải thích cho 2 vị một chút về cách sử dụng các đồ dùng ở đây" Tiên tử áo trắng nói, "Đây là kim thạch, nếu hai người nhìn trúng món nào, muốn mua nó thì có thể dùng linh lực điền giá vào đây"
"Vì hai người là hắc tinh khách quý nên có thể đấu giá các món có giá trị hơn mười vạn linh thạch thượng phẩm, sau khi đấu giá thì sẽ tính toán lại sau.
Tiên tử áo trắng chỉ vào đồ ăn trên bàn nói, "Các linh quả ở đây đều miễn phí, có thể tùy ý ăn, có chuyện gì cần gọi tôi có thể kéo cái chuông bên cạnh"
"Tôi biết rồi, cảm ơn" Nhất Diệp tuy đã tham gia vài hội đấu giá nhưng đây là lần đầu tiên cô được ngồi ghế riêng cho khách quý, có thể đấu giá món đồ hơn 10 vạn linh thạch luôn.
"Đừng khách sáo" Tiên tử áo trắng nói, "Nếu hai vị khách quý không có vấn đề gì nữa thì tôi xin phép cáo lui"
"Không có vấn đề gì" Nhất Diệp lập tức nói.
Tiên tử áo trắng hành lễ lần nữa rồi đi ra ngoài cửa.
Nhất Diệp thấy người ta đi rồi thì cầm linh quả trên bàn đưa cho Vũ Quân rồi nói: "Hội đấu giá này thật là tài đại khí thô, mỗi quả trị giá 100 linh thạch vậy mà lại cho chúng ta ăn miễn phí"
"Nếu vợ thích thì anh nhường hết cho vợ ăn đó" Vũ Quân thả linh quả trong tay xuống bàn.
"Không~~~" Nhất Diệp lắc đầu nói, "Một người ăn không thú vị, đồ tốt phải chia sẻ cho nhau"
"Chia sẻ?" Vũ Quân tu đạo hơn 3 ngàn năm, mọi người đều bảo anh tài nguyên xung quanh rất khan hiếm, nếu có đồ tốt phải giấu đi, không được để người khác phát hiện. Thế nhưng trần gian hàng vạn tu giả mà chỉ có vài người có thể phi thăng.
"Cửu Liên chân quân cũng vậy sao?" Vũ Quân tò mò hỏi.
"Không phải đâu" Nhất Diệp nói, "Anh trai suốt ngày mắng em khờ, anh ấy bảo em có pháp bảo gì tốt thì tuyệt đối không được nói cho người khác biết, nếu không họ sẽ giành với em"
"Nhưng anh ấy có đồ gì tốt cũng đều tặng hết toàn bộ cho em, cũng không biết là em khờ hay là anh ấy ngốc" Nhất Diệp nói.
"Chân quân thật yêu thương em" Vũ Quân cảm thán.
"Em biết mà, tiếc là tư chất em quá kém, anh trai lãng phí nhiều đồ tốt vậy mà em chỉ có thể đạt tới Kim Đan kỳ" Nhất Diệp nói.
"Tuy tư chất em hơi kém nhưng cũng không đến mức tu vi dừng ở Kim Đan Kỳ" Cửu Liên chân quân yêu em gái hơn mạng sống nên đương nhiên sẽ cho cô rất nhiều tài nguyên.
"Là do em không muốn tu luyện" Nhất Diệp nói.
"Tại sao?"
"Vì em sợ bị sét đánh"
"..." Vũ Quân cảm thấy mình còn chưa hiểu biết đủ về vợ nhà mình.