Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46: - Không thể để cô ấy xảy ra chuyện
Editor: Yuri Ilukh
"Đúng đó" Mã Nhã vừa đứng lên vừa nói, "Nguyên thần của chị Nhất Diệp là do tộc trưởng của tôi dùng thuật pháp bí mật thu thập hoàn chỉnh".
Thuật pháp thu thập nguyên thần sao, Tằng Kỳ nhăn mày, cô nhóc này biết trận pháp, rồi còn biết bói toán, bây giờ còn có thể thu thập nguyên thần, Tằng Kỳ tò mò hỏi: "Cô cứ mở miệng là tộc các cô, tộc các cô, cuối cùng là tộc gì?"
"Tôi..." Mã Nhã như mèo bị giẫm phải đuôi trốn về sau lưng Nhất Diệp nói, "Tôi không nói cho anh".
"..." Tằng Kỳ cạn lời nhìn Nhất Diệp nói, "Cô nhóc này mà rời khỏi cô 1 giây thì tôi cho cô ta tiêu luôn".
"Đừng doạ con bé" Nhất Diệp giải thích, "Mã Nhã thấy cậu là người quen của tôi nên mới không cảnh giác với cậu".
"Đúng vậy" Mã Nhã đứng bên cạnh đáng thương gật đầu.
"Rất là cảm ơn sự tin tưởng của cô luôn" Tằng Kỳ không bị sự tin tưởng này làm cho cảm động tí nào.
"Sao nguyên thần của cô lại tiêu tán?" Vũ Quân từ lúc vào cửa đến giờ vẫn chưa nói gì, bỗng nhiên lên tiếng.
"Ngài có thể nói sao?" Tằng Kỳ chợt nghe thấy một giọng nam xa lạ thì hoảng sợ.
Vũ Quân không để ý tới Tằng Kỳ chỉ nhìn chằm chằm Nhất Diệp, giống như đang đợi câu trả lời của cô.
"Tại sao tôi phải nói cho ngài biết?" Nhất Diệp nhín thoáng qua Ô tiền bối trên vai.
"..." Vũ Quân trầm ngâm vài giây rồi nói, "Tôi đã để lại phù truyền tin ở động phủ của Vũ Quân, chỉ cần cậu ấy trở về thì tôi sẽ biết".
Nhất Diệp im lặng nhìn về Ô tiền bối trên vai, Ô tiền bối cũng im lặng nhìn về Nhất Diệp.
"Chuyện này kể ra thì dài lắm" Nhất Diệp hiểu ý tứ trong ánh mắt Ô tiền bối rất nhanh, cô tìm một cái ghế ngồi xuống rồi nói, "Kể đơn giản thì khoảng 900 năm trước tôi tới Quý La Thành để vào bí cảnh tu luyện, nguyên thần không may tiêu tán một lần".
"Chuyện này tôi biết, lúc đó Cửu Liên chân quân vì cứu cô mà đã dùng một nhát kiếm chém nát diêm ma bí cảnh" Tằng Kỳ nói.
Vũ Quân gật gật đầu, chuyện này anh cũng biết.
"Lúc đó anh trai cầm bình sưu hồn vào trong đó thu thập nguyên thần của tôi, nhưng không thu được hoàn chỉnh nên anh ấy tìm Thánh Anh Quả sinh ra thân thể mới cho tôi, nhưng sau khi sống lại thì tư chất thân thể không tốt như trước nữa" Nhất Diệp nói.
"Chẳng trách tôi còn đang thấy kỳ lạ sao tu vi của cô lại giảm nhiều như vậy" Tằng Kỳ bỗng hiểu ra.
Thánh Anh Quả? Vũ Quân nhớ đến chuyện trong túi càn khôn của anh bỗng nhiên nhiều ra một quả Thánh Anh Quả, ánh mắt nhìn Nhất Diệp lại thêm vài phần phức tạp.
"Lúc đó tôi vẫn bế quan, sau khi ra ngoài thì nghe nói Cửu Liên chân quân đã phi thăng, sau đó còn nghe rất nhiều người nói đại nạn của cô sắp tới" Tằng Kỳ suy đoán, "Vậy là đại nạn của cô tới rồi, cho nên..."
"Không phải" Nhất Diệp bây giờ nhớ lại vẫn đau lòng không thôi, "Vốn dĩ tôi còn 9 năm tuổi thọ, 9 năm này tôi đã lên kế hoạch vô cùng hoàn hảo, tôi dự định 2 năm đầu cùng chồng đi thăm thú khắp nơi, bồi dưỡng tình cảm, sau đó tìm một nơi có phong cảnh đẹp, sinh hầu tử cho anh ấy".
"Sinh hầu tử?" Ba người trong phòng đều ngốc một chút, đây là lần thứ hai Vũ Quân ngơ ngẩn, lần trước là ở bên ngoài núi Phong Hoà anh đã nghe Nhất Diệp nói một lần, chẳng qua lúc đó anh bị chuyện viên phòng làm cho ngại ngùng nên không hỏi thêm.
"Chính là sinh con cái đó" Nhất Diệp lại giải thích thêm lần nữa.
"À" Đây là Tằng Kỳ bừng tỉnh đại ngộ (hiểu ra).
"Ồ" Đây là Mã Nhã đỏ mặt
"..." Đây là Vũ Quân xấu hổ cứng người, anh dừng một chút lại hỏi, "Vậy sau đó lại xảy ra chuyện gì".
"Bọn tôi gặp Hắc Viêm Ma Tôn, sau đó.... tôi không cẩn thận chết trước" Nhất Diệp không có mặt mũi nói rằng mình tự sát, cảm thấy có chút mất mặt.
"Hắc Viêm Ma Tôn?" Tằng Kỳ hiếu kỳ nói, "Chồng cô không phải Vũ Thiên Huyền sao? Anh ta không đánh lại Hắc Viêm Ma Tôn sao?"
Vũ Quân cũng quay đầu nhìn lại.
"Chồng tôi sao có thể đánh không lại, chồng tôi lợi hại nhất" Nhất Diệp không nghe nổi người khác nói không tốt về chồng cô, Nhất Diệp vô cùng kích động nói.
Không biết tại sao tuy lần này Nhất Diệp không hề nhắc đến tên anh nhưng nghe cô không ngừng khen chồng mình thì làm cả người Vũ Quân đều cảm thấy không được tự nhiên.
"Được, được, chồng cô lợi hại nhất, vậy rốt cuộc sao mọi chuyện lại thế này?" Tằng Kỳ tiếp tục hỏi.
"Chồng tôi có lợi hại thì cũng chỉ có một mình, Hắc Viêm Ma Tôn kia thì có rất nhiều thủ hạ, chồng tôi cũng không thể để ý hết được".
"Hiểu rồi, chính là chồng cô không bảo vệ tốt cho cô" Tằng Kỳ tổng kết.
"Tôi... Vũ Quân không bảo vệ tốt cho cô?" Trong lòng Vũ Quân trầm xuống.
"Không phải, dù sao.." Nhất Diệp không biết phải giải thích thế nào, cuối cùng không kiên nhẫn nói, "Dù sao thì quá trình cũng rất phức tạp".
"Nói vậy thì" Tằng Kỳ vuốt cằm suy đoán, "Hắc Viêm Ma Tôn có khả năng là bị Vũ Thiên Huyền gϊếŧ?"
Vũ Quân cố gắng nhớ lại nhưng gì cũng không nhớ nổi.
"Nhưng Hắc Viêm Ma Tôn bị một con thần điểu màu đen gϊếŧ chết, không phải Vũ Thiên Huyền gϊếŧ. Lúc đó toàn bộ giới tu tiên còn thắc mắc Hắc Viêm Ma Tôn đã làm gì mà làm vị yêu tộc này đuổi gϊếŧ" Tằng Kỳ nhướng mày trêu chọc, "Có phải chồng cô không phải Vũ Quân mà là thần điểu màu đen kia không?"
"Tin hay không tuỳ cậu, chờ tôi tìm được chồng thì cậu ở đó mà mất mặt" Nhất Diệp hừ một tiếng nói.
Vũ Quân nhìn nhìn Tằng Kỳ nhưng lần này không dùng sét đánh cậu ta nữa. 200 năm qua anh không phải ở núi Phong Hoà bế quan mà là đi du lịch ở nơi hẻo lánh ít người lui tới, đây là lần đầu tiên anh nghe tới chuyện Hắc Viêm Ma Tôn bị một con thần điểu gϊếŧ chết. Vũ Quân vừa nghĩ vừa hoài nghi nhìn đôi cánh đen nhánh của mình, con thần điểu màu đen kia có phải là anh hay không, trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy được.
"Ô tiền bối, tôi đã kể cho ngài hết rồi đó. Nếu chồng tôi mà quay về thì ngài nhất định phải nói cho tôi biết đó, anh ấy vẫn luôn cho rằng tôi đã tiêu rồi đó" Nhất Diệp khẩn cầu.
"Được" Vũ Quân phẩy phẩy đôi cánh bay từ vai Nhất Diệp tới trên thành ghế, anh cần trở về xác nhận với sư huynh thì mới có thể chắc chắn chuyện anh có phải đã quên đi một số ký ức không. Nếu những lời kia là sự thật, Vũ Quân nhìn về phía Nhất Diệp, trong đầu anh vô cớ hiện ra lời nói vừa rồi của Nhất Diệp, "Tôi muốn viên phòng với chồng, muốn sinh con cho anh ấy".
Khụ, chắc cần phải cân nhắc lại một chút trước khi nhận nhau.
"Bây giờ cô cũng không biết Vũ Quân đi đâu sao, vậy tiếp theo cô định làm gì?" Tằng Kỳ lúc này mới nhớ tới nguyên nhân anh tới đây.
"Tôi cũng không biết, trước tiên cứ giúp Mã Nhã tìm đồ đã" Nhất Diệp bất đắc dĩ nói.
"Tìm đồ?" Tằng Kỳ quái lạ nhìn về phía Mã Nhã, "Nhóc con, cô muốn tìm gì?"
Mã Nhã nhìn về phía Tằng Kỳ lắc lắc đầu.
"Không nói thì thôi" Tằng Kỳ cũng không quá tò mò về thứ Mã Nhã muốn tìm, anh lại nhìn về phía Nhất Diệp nói, "Dù sao cũng không cần vội đi tìm đồ, hay là cô đi cùng tôi tới một nơi trước đi".
"Đi chỗ nào?" Nhất Diệp hoài nghi, cười hề hề nhìn về người nào đó.
"Cô mới tỉnh lại nên còn chưa quen với những chuyện ở giới tu tiên trong những năm gần đây" Tằng Kỳ giới thiệu, "Khoảng chừng 10 năm trước, tại một nơi cách Quý La Thành khoảng 500 dặm về phía Bắc bỗng nhiên hiện ra một cái bí cảnh".
"Bí cảnh mới?" Nhất Diệp nghe xong cũng thấy kinh ngạc, "Bí cảnh cấp bậc gì?"
"Bí cảnh này không hạn chế cấp bậc, chỉ cần có Huyền Linh Đan thì có thể đi vào" Tằng Kỳ nói.
"Huyền Linh Đan? Thuốc giải độc?" Nhất Diệp suy đoán, "Cậu nói bí cảnh đó không có kết giới hạn chế mà có độc bao phủ sao?"
"Thông minh!" Tằng Kỳ khích lệ.
"Vậy thì có liên quan gì đến tôi?" Nhất Diệp nói.
"Cô... cô có còn là người tu đạo không hả, một cái bí cảnh mới mở ra trước mắt cô mà cô không nghĩ tới chuyện vào đó thăm dò xem cơ duyên của mình đến đâu sao?" Tằng Kỳ hận rèn sắt không thành thép nói.
"Cha tôi, mẹ tôi, anh tôi trước khi phi thăng đã đem toàn bộ pháp khí mà họ không dùng được cho tôi hết, cậu cảm thấy tôi còn cần ra ngoài tìm vận may sao?" Nhất Diệp liếc Tằng Kỳ một cái.
"Cô.." Tằng Kỳ tức ói máu nhưng không làm gì được, người nhà... điên mất, cậu chưa bao giờ thấy nhà nào như vậy cả.
Vũ Quân nghe xong cũng cạn lời, chẳng trách khi ngẫu nhiên nghe người ta nhắc đến Cửu Liên chân quân thì ngoại trừ thiên phú cũng chỉ có chuyện về anh ta đi khắp nơi trên thế giới tìm em gái về tu luyện, thật là có chút... khụ... chậm trễ.
"Không phải cô muốn đi tìm chồng sao?" Tròng mắt Tằng Kỳ chuyển động, "Bí cảnh mới, có khi Vũ Quân cũng ở trong đó cũng nên".
"Hợp lý" Nhất Diệp cảm giác trên bầu trời đen nhánh bỗng có một ngọn đèn sáng lên, "Còn chỗ nào đáng để đi điều tra hơn bí cảnh mới chứ".
"Không sai!" Tằng Kỳ vừa nghe đã biết mình thuyết phục được.
"Cũng chưa chắc" Vũ Quân bỗng lên tiếng, tuy rằng cậu ấy cũng định đi nhưng mà lúc này còn chưa đi mà.
"Tiền bối, ngài cũng đoán xem" Tằng Kỳ nói xong lại quay sang nói với Nhất Diệp, "Dù sao mọi người cũng có một nửa cơ hội, rảnh rỗi chơi không chi bằng đi cùng tôi đi".
"Cậu có Huyền Linh Đan không?" Huyền Linh Đan là đan dược cấp 7, có thể giải trừ kịch độc trên thiên hạ, tuy rằng chất lượng không phải cao nhất nhưng phương pháp luyện chế vô cùng khó khăn, hơn nữa Huyền Linh Đan là phương pháp độc môn của Đan Tông. Cho nên tu sĩ muốn đi thăm bí cảnh mới thì phải lấy được Huyền Linh Đan của Đan Tông.
Vì lần này bí cảnh đột nhiên mở ra nên Đan Tông đã cử đan sư luyện Huyền Linh Đan cấp 7 trở lên gấp rút luyện ra một vạn đan dược. Thế giới tu tiên tuy rộng lớn nhưng rất ít tông môn luyện đan, có thể tìm được một đệ tử luyện Huyền Linh Đan cũng rất khó. Tằng Kỳ chắc là có thể tìm ra Huyền Linh Đan cho mình nhưng chưa chắc đã có thừa.
"Tôi không có" Tằng Kỳ còn nghèo hơn tưởng tượng của Vũ Quân, "Cha tôi nói đi vào bí cảnh quá nguy hiểm nên không cho tôi đi".
"Đến Huyền Linh Đan mà cậu cũng không có thì phải làm sao?" Vũ Quân nghi hoặc nói.
"Tôi không có nhưng chắc là Nhất Diệp có" Tằng Kỳ có niềm tin rất lớn vào chiếc túi Càn Khôn của Nhất Diệp.
"Tôi cũng không có" Nhất Diệp lên tiếng.
Tằng Kỳ nghe xong thì giấu không được mất mát. "Nhưng tôi luyện được" Nhất Diệp lại nói tiếp.
"Cô nói gì?" Tằng Kỳ không thể tin nổi.
"Đây là cách luyện thuốc độc nhất của Đan Tông, sao cô biết luyện?" Vũ Quân cũng kinh ngạc hỏi.
"Lúc nhỏ cha đã dẫn tôi đi Đan Tông, sống ở đó một thời gian, tôi đã từng nhìn thấy một trưởng lão luyện Huyền Linh Đan nên đã biết đại khái cách luyện" Nhất Diệp nói.
"Cô nhìn qua một lần là biết luyện sao?" Tằng Kỳ nghi ngờ hỏi.
"Trước khi anh trai tôi phi thăng, cậu có tin có người có thể phi thăng sớm như vậy không?" Nhất Diệp hỏi.
Vậy thì chuyện cô vừa nói thật sự là có khả năng.
"Đi mua thảo dược tới đây đi" Nhất Diệp ném một viên ngọc có khắc phương thuốc lên.
Tằng Kỳ chớp chớp mắt, do dự một giây rồi quyết định coi ngựa sống như ngựa chết mà chữa.
Vũ Quân nhìn nhìn Nhất Diệp, cuối cùng thở dài một tiếng, xem ra chuyện tìm sư huynh xác nhận thì phải chờ ra khỏi bí cảnh rồi tính.
Không thể để cô ấy xảy ra chuyện, không hiểu sao trong lòng anh vọng ra một âm thanh như vậy.
"Đúng đó" Mã Nhã vừa đứng lên vừa nói, "Nguyên thần của chị Nhất Diệp là do tộc trưởng của tôi dùng thuật pháp bí mật thu thập hoàn chỉnh".
Thuật pháp thu thập nguyên thần sao, Tằng Kỳ nhăn mày, cô nhóc này biết trận pháp, rồi còn biết bói toán, bây giờ còn có thể thu thập nguyên thần, Tằng Kỳ tò mò hỏi: "Cô cứ mở miệng là tộc các cô, tộc các cô, cuối cùng là tộc gì?"
"Tôi..." Mã Nhã như mèo bị giẫm phải đuôi trốn về sau lưng Nhất Diệp nói, "Tôi không nói cho anh".
"..." Tằng Kỳ cạn lời nhìn Nhất Diệp nói, "Cô nhóc này mà rời khỏi cô 1 giây thì tôi cho cô ta tiêu luôn".
"Đừng doạ con bé" Nhất Diệp giải thích, "Mã Nhã thấy cậu là người quen của tôi nên mới không cảnh giác với cậu".
"Đúng vậy" Mã Nhã đứng bên cạnh đáng thương gật đầu.
"Rất là cảm ơn sự tin tưởng của cô luôn" Tằng Kỳ không bị sự tin tưởng này làm cho cảm động tí nào.
"Sao nguyên thần của cô lại tiêu tán?" Vũ Quân từ lúc vào cửa đến giờ vẫn chưa nói gì, bỗng nhiên lên tiếng.
"Ngài có thể nói sao?" Tằng Kỳ chợt nghe thấy một giọng nam xa lạ thì hoảng sợ.
Vũ Quân không để ý tới Tằng Kỳ chỉ nhìn chằm chằm Nhất Diệp, giống như đang đợi câu trả lời của cô.
"Tại sao tôi phải nói cho ngài biết?" Nhất Diệp nhín thoáng qua Ô tiền bối trên vai.
"..." Vũ Quân trầm ngâm vài giây rồi nói, "Tôi đã để lại phù truyền tin ở động phủ của Vũ Quân, chỉ cần cậu ấy trở về thì tôi sẽ biết".
Nhất Diệp im lặng nhìn về Ô tiền bối trên vai, Ô tiền bối cũng im lặng nhìn về Nhất Diệp.
"Chuyện này kể ra thì dài lắm" Nhất Diệp hiểu ý tứ trong ánh mắt Ô tiền bối rất nhanh, cô tìm một cái ghế ngồi xuống rồi nói, "Kể đơn giản thì khoảng 900 năm trước tôi tới Quý La Thành để vào bí cảnh tu luyện, nguyên thần không may tiêu tán một lần".
"Chuyện này tôi biết, lúc đó Cửu Liên chân quân vì cứu cô mà đã dùng một nhát kiếm chém nát diêm ma bí cảnh" Tằng Kỳ nói.
Vũ Quân gật gật đầu, chuyện này anh cũng biết.
"Lúc đó anh trai cầm bình sưu hồn vào trong đó thu thập nguyên thần của tôi, nhưng không thu được hoàn chỉnh nên anh ấy tìm Thánh Anh Quả sinh ra thân thể mới cho tôi, nhưng sau khi sống lại thì tư chất thân thể không tốt như trước nữa" Nhất Diệp nói.
"Chẳng trách tôi còn đang thấy kỳ lạ sao tu vi của cô lại giảm nhiều như vậy" Tằng Kỳ bỗng hiểu ra.
Thánh Anh Quả? Vũ Quân nhớ đến chuyện trong túi càn khôn của anh bỗng nhiên nhiều ra một quả Thánh Anh Quả, ánh mắt nhìn Nhất Diệp lại thêm vài phần phức tạp.
"Lúc đó tôi vẫn bế quan, sau khi ra ngoài thì nghe nói Cửu Liên chân quân đã phi thăng, sau đó còn nghe rất nhiều người nói đại nạn của cô sắp tới" Tằng Kỳ suy đoán, "Vậy là đại nạn của cô tới rồi, cho nên..."
"Không phải" Nhất Diệp bây giờ nhớ lại vẫn đau lòng không thôi, "Vốn dĩ tôi còn 9 năm tuổi thọ, 9 năm này tôi đã lên kế hoạch vô cùng hoàn hảo, tôi dự định 2 năm đầu cùng chồng đi thăm thú khắp nơi, bồi dưỡng tình cảm, sau đó tìm một nơi có phong cảnh đẹp, sinh hầu tử cho anh ấy".
"Sinh hầu tử?" Ba người trong phòng đều ngốc một chút, đây là lần thứ hai Vũ Quân ngơ ngẩn, lần trước là ở bên ngoài núi Phong Hoà anh đã nghe Nhất Diệp nói một lần, chẳng qua lúc đó anh bị chuyện viên phòng làm cho ngại ngùng nên không hỏi thêm.
"Chính là sinh con cái đó" Nhất Diệp lại giải thích thêm lần nữa.
"À" Đây là Tằng Kỳ bừng tỉnh đại ngộ (hiểu ra).
"Ồ" Đây là Mã Nhã đỏ mặt
"..." Đây là Vũ Quân xấu hổ cứng người, anh dừng một chút lại hỏi, "Vậy sau đó lại xảy ra chuyện gì".
"Bọn tôi gặp Hắc Viêm Ma Tôn, sau đó.... tôi không cẩn thận chết trước" Nhất Diệp không có mặt mũi nói rằng mình tự sát, cảm thấy có chút mất mặt.
"Hắc Viêm Ma Tôn?" Tằng Kỳ hiếu kỳ nói, "Chồng cô không phải Vũ Thiên Huyền sao? Anh ta không đánh lại Hắc Viêm Ma Tôn sao?"
Vũ Quân cũng quay đầu nhìn lại.
"Chồng tôi sao có thể đánh không lại, chồng tôi lợi hại nhất" Nhất Diệp không nghe nổi người khác nói không tốt về chồng cô, Nhất Diệp vô cùng kích động nói.
Không biết tại sao tuy lần này Nhất Diệp không hề nhắc đến tên anh nhưng nghe cô không ngừng khen chồng mình thì làm cả người Vũ Quân đều cảm thấy không được tự nhiên.
"Được, được, chồng cô lợi hại nhất, vậy rốt cuộc sao mọi chuyện lại thế này?" Tằng Kỳ tiếp tục hỏi.
"Chồng tôi có lợi hại thì cũng chỉ có một mình, Hắc Viêm Ma Tôn kia thì có rất nhiều thủ hạ, chồng tôi cũng không thể để ý hết được".
"Hiểu rồi, chính là chồng cô không bảo vệ tốt cho cô" Tằng Kỳ tổng kết.
"Tôi... Vũ Quân không bảo vệ tốt cho cô?" Trong lòng Vũ Quân trầm xuống.
"Không phải, dù sao.." Nhất Diệp không biết phải giải thích thế nào, cuối cùng không kiên nhẫn nói, "Dù sao thì quá trình cũng rất phức tạp".
"Nói vậy thì" Tằng Kỳ vuốt cằm suy đoán, "Hắc Viêm Ma Tôn có khả năng là bị Vũ Thiên Huyền gϊếŧ?"
Vũ Quân cố gắng nhớ lại nhưng gì cũng không nhớ nổi.
"Nhưng Hắc Viêm Ma Tôn bị một con thần điểu màu đen gϊếŧ chết, không phải Vũ Thiên Huyền gϊếŧ. Lúc đó toàn bộ giới tu tiên còn thắc mắc Hắc Viêm Ma Tôn đã làm gì mà làm vị yêu tộc này đuổi gϊếŧ" Tằng Kỳ nhướng mày trêu chọc, "Có phải chồng cô không phải Vũ Quân mà là thần điểu màu đen kia không?"
"Tin hay không tuỳ cậu, chờ tôi tìm được chồng thì cậu ở đó mà mất mặt" Nhất Diệp hừ một tiếng nói.
Vũ Quân nhìn nhìn Tằng Kỳ nhưng lần này không dùng sét đánh cậu ta nữa. 200 năm qua anh không phải ở núi Phong Hoà bế quan mà là đi du lịch ở nơi hẻo lánh ít người lui tới, đây là lần đầu tiên anh nghe tới chuyện Hắc Viêm Ma Tôn bị một con thần điểu gϊếŧ chết. Vũ Quân vừa nghĩ vừa hoài nghi nhìn đôi cánh đen nhánh của mình, con thần điểu màu đen kia có phải là anh hay không, trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy được.
"Ô tiền bối, tôi đã kể cho ngài hết rồi đó. Nếu chồng tôi mà quay về thì ngài nhất định phải nói cho tôi biết đó, anh ấy vẫn luôn cho rằng tôi đã tiêu rồi đó" Nhất Diệp khẩn cầu.
"Được" Vũ Quân phẩy phẩy đôi cánh bay từ vai Nhất Diệp tới trên thành ghế, anh cần trở về xác nhận với sư huynh thì mới có thể chắc chắn chuyện anh có phải đã quên đi một số ký ức không. Nếu những lời kia là sự thật, Vũ Quân nhìn về phía Nhất Diệp, trong đầu anh vô cớ hiện ra lời nói vừa rồi của Nhất Diệp, "Tôi muốn viên phòng với chồng, muốn sinh con cho anh ấy".
Khụ, chắc cần phải cân nhắc lại một chút trước khi nhận nhau.
"Bây giờ cô cũng không biết Vũ Quân đi đâu sao, vậy tiếp theo cô định làm gì?" Tằng Kỳ lúc này mới nhớ tới nguyên nhân anh tới đây.
"Tôi cũng không biết, trước tiên cứ giúp Mã Nhã tìm đồ đã" Nhất Diệp bất đắc dĩ nói.
"Tìm đồ?" Tằng Kỳ quái lạ nhìn về phía Mã Nhã, "Nhóc con, cô muốn tìm gì?"
Mã Nhã nhìn về phía Tằng Kỳ lắc lắc đầu.
"Không nói thì thôi" Tằng Kỳ cũng không quá tò mò về thứ Mã Nhã muốn tìm, anh lại nhìn về phía Nhất Diệp nói, "Dù sao cũng không cần vội đi tìm đồ, hay là cô đi cùng tôi tới một nơi trước đi".
"Đi chỗ nào?" Nhất Diệp hoài nghi, cười hề hề nhìn về người nào đó.
"Cô mới tỉnh lại nên còn chưa quen với những chuyện ở giới tu tiên trong những năm gần đây" Tằng Kỳ giới thiệu, "Khoảng chừng 10 năm trước, tại một nơi cách Quý La Thành khoảng 500 dặm về phía Bắc bỗng nhiên hiện ra một cái bí cảnh".
"Bí cảnh mới?" Nhất Diệp nghe xong cũng thấy kinh ngạc, "Bí cảnh cấp bậc gì?"
"Bí cảnh này không hạn chế cấp bậc, chỉ cần có Huyền Linh Đan thì có thể đi vào" Tằng Kỳ nói.
"Huyền Linh Đan? Thuốc giải độc?" Nhất Diệp suy đoán, "Cậu nói bí cảnh đó không có kết giới hạn chế mà có độc bao phủ sao?"
"Thông minh!" Tằng Kỳ khích lệ.
"Vậy thì có liên quan gì đến tôi?" Nhất Diệp nói.
"Cô... cô có còn là người tu đạo không hả, một cái bí cảnh mới mở ra trước mắt cô mà cô không nghĩ tới chuyện vào đó thăm dò xem cơ duyên của mình đến đâu sao?" Tằng Kỳ hận rèn sắt không thành thép nói.
"Cha tôi, mẹ tôi, anh tôi trước khi phi thăng đã đem toàn bộ pháp khí mà họ không dùng được cho tôi hết, cậu cảm thấy tôi còn cần ra ngoài tìm vận may sao?" Nhất Diệp liếc Tằng Kỳ một cái.
"Cô.." Tằng Kỳ tức ói máu nhưng không làm gì được, người nhà... điên mất, cậu chưa bao giờ thấy nhà nào như vậy cả.
Vũ Quân nghe xong cũng cạn lời, chẳng trách khi ngẫu nhiên nghe người ta nhắc đến Cửu Liên chân quân thì ngoại trừ thiên phú cũng chỉ có chuyện về anh ta đi khắp nơi trên thế giới tìm em gái về tu luyện, thật là có chút... khụ... chậm trễ.
"Không phải cô muốn đi tìm chồng sao?" Tròng mắt Tằng Kỳ chuyển động, "Bí cảnh mới, có khi Vũ Quân cũng ở trong đó cũng nên".
"Hợp lý" Nhất Diệp cảm giác trên bầu trời đen nhánh bỗng có một ngọn đèn sáng lên, "Còn chỗ nào đáng để đi điều tra hơn bí cảnh mới chứ".
"Không sai!" Tằng Kỳ vừa nghe đã biết mình thuyết phục được.
"Cũng chưa chắc" Vũ Quân bỗng lên tiếng, tuy rằng cậu ấy cũng định đi nhưng mà lúc này còn chưa đi mà.
"Tiền bối, ngài cũng đoán xem" Tằng Kỳ nói xong lại quay sang nói với Nhất Diệp, "Dù sao mọi người cũng có một nửa cơ hội, rảnh rỗi chơi không chi bằng đi cùng tôi đi".
"Cậu có Huyền Linh Đan không?" Huyền Linh Đan là đan dược cấp 7, có thể giải trừ kịch độc trên thiên hạ, tuy rằng chất lượng không phải cao nhất nhưng phương pháp luyện chế vô cùng khó khăn, hơn nữa Huyền Linh Đan là phương pháp độc môn của Đan Tông. Cho nên tu sĩ muốn đi thăm bí cảnh mới thì phải lấy được Huyền Linh Đan của Đan Tông.
Vì lần này bí cảnh đột nhiên mở ra nên Đan Tông đã cử đan sư luyện Huyền Linh Đan cấp 7 trở lên gấp rút luyện ra một vạn đan dược. Thế giới tu tiên tuy rộng lớn nhưng rất ít tông môn luyện đan, có thể tìm được một đệ tử luyện Huyền Linh Đan cũng rất khó. Tằng Kỳ chắc là có thể tìm ra Huyền Linh Đan cho mình nhưng chưa chắc đã có thừa.
"Tôi không có" Tằng Kỳ còn nghèo hơn tưởng tượng của Vũ Quân, "Cha tôi nói đi vào bí cảnh quá nguy hiểm nên không cho tôi đi".
"Đến Huyền Linh Đan mà cậu cũng không có thì phải làm sao?" Vũ Quân nghi hoặc nói.
"Tôi không có nhưng chắc là Nhất Diệp có" Tằng Kỳ có niềm tin rất lớn vào chiếc túi Càn Khôn của Nhất Diệp.
"Tôi cũng không có" Nhất Diệp lên tiếng.
Tằng Kỳ nghe xong thì giấu không được mất mát. "Nhưng tôi luyện được" Nhất Diệp lại nói tiếp.
"Cô nói gì?" Tằng Kỳ không thể tin nổi.
"Đây là cách luyện thuốc độc nhất của Đan Tông, sao cô biết luyện?" Vũ Quân cũng kinh ngạc hỏi.
"Lúc nhỏ cha đã dẫn tôi đi Đan Tông, sống ở đó một thời gian, tôi đã từng nhìn thấy một trưởng lão luyện Huyền Linh Đan nên đã biết đại khái cách luyện" Nhất Diệp nói.
"Cô nhìn qua một lần là biết luyện sao?" Tằng Kỳ nghi ngờ hỏi.
"Trước khi anh trai tôi phi thăng, cậu có tin có người có thể phi thăng sớm như vậy không?" Nhất Diệp hỏi.
Vậy thì chuyện cô vừa nói thật sự là có khả năng.
"Đi mua thảo dược tới đây đi" Nhất Diệp ném một viên ngọc có khắc phương thuốc lên.
Tằng Kỳ chớp chớp mắt, do dự một giây rồi quyết định coi ngựa sống như ngựa chết mà chữa.
Vũ Quân nhìn nhìn Nhất Diệp, cuối cùng thở dài một tiếng, xem ra chuyện tìm sư huynh xác nhận thì phải chờ ra khỏi bí cảnh rồi tính.
Không thể để cô ấy xảy ra chuyện, không hiểu sao trong lòng anh vọng ra một âm thanh như vậy.