-
Chương 20
“Đường thiếu, mọi người biết nhau sao?”
Đường Duệ cười hì hì nhìn Cố Tương, nói: “Điền đạo diễn có đề cử qua kỹ thuật diễn của người mới, tôi cũng là người tiếc nhân tài, tất nhiên sẽ không bỏ qua.”
Cố Tương hơi ngạc nhiên nhìn hắn, trong làng giải trí không ai không biết Đường Duệ. Chỉ là đời trước ngay cả cơ hội hợp tác với Đường Duệ cô còn không có chứ đừng nói biết. Đời này cô cũng xác định đây là lần đầu tiên gặp Đường Duệ, thì ra Đường Duệ là người nhiệt tình vậy ư?
Tưởng Lily chào Triển Dương đang đứng sau lưng Đường Duệ: “Triển đại soái ca, mọi người tới tìm Ôn đạo diễn à?”
Những diễn viên ở đây cũng không quen biết hai người này, Ôn Lâm Dự và Đường Duệ có chút giao tình. Bộ phim này là hạng mục tâm huyết của Ôn Lâm Dự, là người có mối quan hệ bạn bè không tệ, Đường Duệ đến dự nghi thức mở máy cũng không có gì đáng ngạc nhiên, còn về Triển Dương có lẽ chỉ là tiện đường ghé ngang.
Nào ngờ Triển Dương lại cười, anh nói: “Không phải, tôi cũng đóng trong phim này.”
Cố Tương sững sờ, đời trước Triển Dương không tham gia bộ phim này. Hơn nữa bộ phim này chủ đạo là nhân vật nữ chính, phần diễn của vai nam không nhiều như nữ, đất diễn nhiều nhất là của Minh Quận Vương và Hoàng đế đã chọn người, còn lại chẳng lẽ diễn Trấn Viễn tướng quân? Diễn vai cha con với cô?
Có ý tưởng này không chỉ một mình Cố Tương, nghe vậy mấy diễn viên khác cũng sợ run, Kiều Ánh Tinh cười nói: “Triển thần đừng đùa nữa, đạo diễn trả nổi thù lao cho anh sao?”
“Vai phụ qua đường thôi, đất diễn không nhiều lắm, vẫn có thể trả được.” Triển Dương nói.
Anh vừa nói vậy, mọi người nhận ra là anh nghiêm túc, trố mắt nhìn nhau. Cuối cùng Lương Quý nhìn Triển Dương hỏi: “Có thể cho biết là vai diễn nào không?”
Triển Dương nhìn Đường Duệ, dd .um-um Đường Duệ nói: “Vai phụ nhỏ thôi, là thị vệ do Minh Quận vương cho Quận vương phi, chỉ là một tay sai.”
Mọi người: “………….”
Cố Tương lại nghĩ đến.
Trong phim đúng là có một thị vệ, là người ác độc phù hợp với Thẩm Diệu cô nương. Lúc mới gả cho Minh Quận vương, tình cảm vợ chồng chưa sứt mẻ, Thẩm Diệu thấy Minh Quận vương có một thị vệ võ công cao cường, xin cho về làm hộ vệ của mình, cho tên này rất nhiều lợi ích, tên này cũng không phụ lòng trông đợi của mọi người, về sau vì hãm hại Thanh Hoan mà tốn không ít công sức, thậm chí thèm muốn gương mặt mỹ miều của Thanh Hoan, định hại Thanh Hoan. Đây là một trong những tay sai đắc lực trung thành của Thẩm Diệu, lúc diễn vai thị vệ này diện mạo thật đáng ghét, đúng là có thể thành công chọc tức khán giả.
Hiện tại anh chàng có con mắt đáng ghét đổi thành Triển Dương, quan trọng không phải ở đây, quan trọng là, Triển Dương lại muốn diễn một người cặn bã vô tài vô đức? Hơn nữa cũng thật trùng hợp, mỗi lần xuất hiện không phải giết người chính là làm việc xấu, phân đoạn nhiều nhất chính là đoạn định làm nhục Thanh Hoan.
Phí của trời! Trong đầu Cố Tương quanh quẩn thật lâu ba chữ này. Biết Triển Dương nhận vai cho đến bây giờ rất tầm thường, không phải vai chính cũng không phải vai tuyến hai, nhưng cái này cũng quá tầm thường. Cố Tương nhớ cuối cùng chân tướng bị Minh Quận vương biết được, kết quả sinh mạng tên thị vệ này kết thúc ở một chỗ xa lạ.
Vốn dĩ Cố Tương cảm thấy không có gì, sau đổi thành gương mặt của Triển Dương, bỗng thấy đầy ý xấu, ngay cả cô cũng không thể nhịn được, người hâm mô của Triển Dương sao không cuồng nhiệt với bộ phim này được.
“Triển đẹp trai, chú đúng là cố ý.” Tưởng Lily oán giận nói: “Nhận vai phụ như vậy chắc là muốn giành hết danh tiếng của vai chính rồi.”
Dù Triển Dương chỉ diễn vai người qua đường, sợ rằng cũng giành nhiều ánh mắt của khán giả. Vốn chỉ là lời nói vô tình, vẻ mặt Lương Quý khẽ cứng ngắc, tay trái không tự chủ xoa xoa ngón trỏ của mình.
Cố Tương liếc thấy, trong lòng cười lạnh.
Xoa tay là động tác quen thuộc của Lương Quý hay làm khi gặp phiền não. Lương Quý không phải là không có địch ý với Triển Dương. Làng giải trí là nơi cạnh tranh, Triển Dương ngoại hình tốt diễn xuất tốt, lúc nào cũng đè trên đầu Lương Quý, sao Lương Quý có thể cam tâm? Phim này vai diễn nam khá ít, Lương Quý cũng không có lòng tin.
“Đúng vậy.” Kiều Ánh Tinh vén vén tóc, giống như vô tình hỏi: “Sao tự nhiên lại nhận nhân vật này rồi? Muốn nhận vai phụ cũng không nên nhận vai qua đường như vậy chứ?”
“Còn không phải là lão Ôn,” Đường Duệ tiếp lời: “Nhất định Klaus nhận đóng bộ này, hắn cực kỳ hẹp hòi, không chịu cho nhân vật gì tốt, vì mọi người có tình nghĩa nhiều năm nên gắng gượng đón nhận.”
Đang đi ngang qua cạnh mọi người Ôn Lâm Dự nghe được: “…..”
Lại nói mấy câu, nghi thức mở máy rất nhanh sẽ bắt đầu.
Ôn Lâm Dự không hổ là người tôn sùng chủ nghĩa thực dụng, quá trình cắt giảm rất nhiều. Lúc diễn viên đứng ngay ngắn cắt băng dâng hương, diễn viên đều theo vai diễn mà đứng ở chỗ định sẵn.
Kiều Ánh Tinh đứng cạnh Cố Tương, Tưởng Lily đứng cạnh người diễn vai hoàng đế Nguỵ Khôn, Cố Tương đứng ở… cạnh Triển Dương.
Văn Tĩnh mừng như điên, tự mình dùng điện thoại di động đứng phía sau chụp ảnh, d.d. .u.m.u.m Cố Tương cũng đoán được là bà chị này sẽ về tạo một album mới: Một ngày ở cùng Triển Cự Cự.
Đường Duệ vẫn luôn cười hì hì, mắt nhìn Cố Tương khiến Cố Tương cảm thấy kỳ lạ, cô nhớ mình không có giao tình với Đường Duệ. Ngược lại Triển Dương bên cạnh vẫn không lên tiếng làm Cố Tương có chút không nhịn được nhìn anh.
Sự kiện cây kéo lần trước ở phòng nghỉ nghệ sĩ, vì lúc ấy quá hoảng hốt cũng không còn cách nào dò xét Triển Dương cẩn thận. Hiện tại gần trong gang tấc, lại phát hiện người đàn ông này so với ti vi còn cao lớn hơn.
Vóc người cũng tốt rất thần kỳ, chân dài vai rộng, Cố Tương cao một mét bảy, cũng không xem là lùn, vậy mà khó khăn lắm mới miễn cưỡng đứng đến bả vai Triển Dương. Từ mặt bên nhìn, ngũ quan Triển Dương rất bắt mắt, không có hai mí Châu Âu và lỗ mũi cao chót vót như kiểu phẫu thuật thẩm mỹ thường gặp trong làng giải trí. Gương mặt anh toát lên vẻ dịu dàng tuất dật, nhưng không phải chỉ toàn mềm mại, con mắt dài đen nhánh rất có thần, nhìn rất sắc bén.
Là một người đàn ông dung mạo rất đẹp. Dù Cố Tương từng gặp nhiều trai đẹp trong làng giải trí cũng không thể không thừa nhận, Triển Dương hời hợt, thật là vừa đẹp mắt vừa có phong cách.
Đang suy nghĩ, Triển Dương giống như cảm nhận được ánh mắt của cô, quay đầu nhìn cô, hơi ngẩn ra, ngay sau đó giật giật khoé miệng, tay phải diễn tả hình dáng cây kéo.
Cố Tương: “……..”
Anh còn nhớ rõ chuyện kia! Cố Tương không chớp mắt nhìn anh, chuyện này Triển Dương vẫn không nói ra, có thể vì ngôi sao lớn không muốn cùng nghệ sĩ nhỏ bé so đo, nhưng trong lòng Cố Tương, Triển Dương không phải là loại người nhiều chuyện. Biểu hiện của anh rất bình dị gần gũi, hoàn toàn không có dáng vẻ minh tinh để cho nhận thức của cô hơi bị đánh vỡ. Hiện tại mới thấy Triển Dương ẩn ý nhắc cô sự kiện ở phòng nghỉ, Cố Tương hơi nghi ngờ, gắt gao im lặng nhìn chằm chằm Triển Dương.
Hình ảnh cô trầm tư suy nghĩ lọt vào ánh mắt người khác chính là ánh mắt điên cường, Đường Duệ vẫn chú ý bên này “Phốc” cười thành tiếng, làm cho mấy người chung quanh quay đầu nhìn hắn. Thần trí Cố Tương cũng tỉnh táo lại, vội nhìn phía trước, không nhìn Triển Dương nữa.
Chờ đến khi nghi thức mở máy đã xong, Cố Tương đi nhận ít tài liệu, chuẩn bị trở về với Văn Tĩnh. Nghỉ ngơi một ngày lập tức tụ họp, bộ phim này ngoại cảnh cũng nhiều nên nhiệm vụ diễn viên thật ra rất nặng.
Kiều Ánh Tinh và Lương Quý luôn giữ khoảng cách, bởi vì tình yêu còn chưa công khai nên biểu hiện hai người và tất cả diễn viên đóng chung đều như nhau, khách khí lễ phép, vừa đúng cự ly. Cố Tương nhìn xa xa, vẻ mặt âm trầm không rõ.
“Cố Tương!” Ở bên kia Ôn Lâm Dự gọi tên cô.
Cố Tương vội vàng chạy về phía Ôn Lâm Dự. Đi mới phát hiện Triển Dương và Đường Duệ cũng ở đây.
Ôn Lâm Dự là một trung niên có gương mặt hiền lành dễ mến, nếu như nói Điền Lật là một khuôn mẫu giáo sư một lòng theo đuổi nghệ thuật thì Ôn Lâm Dự quan tâm đến thực tế, tính thương mại hoá, dĩ nhiên, ông làm rất xuất sắc, cũng không phải là thấp tục. Người như vậy có quan hệ rộng rãi, cho nên bởi vì có quan hệ với Đường Duệ, thái độ của ông đối với Cố Tương cũng không tệ.
“Do có Klaus tham gia, phân cảnh của cô và hắn tương đối nhiều cho nên kịch bản có sửa đổi. lqddiend@n Đây là kịch bản đã chỉnh sửa, chủ yếu là ở phân cảnh của hai người. Sau khi về cô xem qua, bắt đầu ngày mốt tập hợp.” Ôn Lâm Dự giao kịch bản cho Cố Tương.
Cố Tương nhận kịch bản, ngẩn người. Cái gì gọi là “phân cảnh của cô và hắn tương đối nhiều”? Nhiều hơn nữa thì có thể nhiều đến đâu? Hơn nữa Ôn Lâm Dự có ý là, vì Triển Dương mà sửa kịch bản? Mẹ nó, siêu sao được đối xử thật tốt nha. Cố Tương gật đầu đáp, cảm ơn Ôn Lâm Dự sau đó tạm biệt Triển Dương và Đường Duệ rồi mới cùng Văn Tĩnh rời đi.
Trên đường trở về, Văn Tĩnh một mực hưng phấn thu hoạch hôm nay, không ngừng nói thầm bên tai Cố Tương: “Tương Tương, nhất định phải tìm một cơ hội nhờ Klaus ký tên nha! Hôm nay chị chụp được rất nhiều hình em và Klaus, cũng tạo xong photo album, đặt tên là: Một ngày cùng Triển Cựu Cự…”
Căn bản Cố Tương không nghe Văn Tĩnh đang nói cái gì, cô không thể đợi được mà mở kịch bản, muốn xem xem cuối cùng kịch bản đã sửa như thế nào.
Đọc chưa được mấy tờ, Cố Tương liền quỳ.
Ôn Lâm Dự cho biên kịch uống thuốc gì, thị vệ nói đổi liền sửa lại. Cố Tương đã diễn qua rất nhiều vai, biết đại khái khẩu vị khán giả.
Xoá đi cảnh Triển Dương định làm nhục coi như xong, hình tượng cục mịch từ sát thôn Vương Nhị Ma biến thành cao lãnh ít nói là như thế nào?
Cố Tương cũng muốn thở dài cho một anh trai thị vệ có hình dánh cao lãnh tuấn tú.
Với gương mặt và sự nổi tiếng của Triển Dương, Minh Quận vương sao có thể sống?
Cố Tương đỡ lấy đầu đang nhức nhối, cái gì mà qua đường, cô còn vì người qua đường mà đổi phân cảnh, quả thật là kỹ năng tẩy trắng, đúng là tuỳ tiện mà.
Đường Duệ cười hì hì nhìn Cố Tương, nói: “Điền đạo diễn có đề cử qua kỹ thuật diễn của người mới, tôi cũng là người tiếc nhân tài, tất nhiên sẽ không bỏ qua.”
Cố Tương hơi ngạc nhiên nhìn hắn, trong làng giải trí không ai không biết Đường Duệ. Chỉ là đời trước ngay cả cơ hội hợp tác với Đường Duệ cô còn không có chứ đừng nói biết. Đời này cô cũng xác định đây là lần đầu tiên gặp Đường Duệ, thì ra Đường Duệ là người nhiệt tình vậy ư?
Tưởng Lily chào Triển Dương đang đứng sau lưng Đường Duệ: “Triển đại soái ca, mọi người tới tìm Ôn đạo diễn à?”
Những diễn viên ở đây cũng không quen biết hai người này, Ôn Lâm Dự và Đường Duệ có chút giao tình. Bộ phim này là hạng mục tâm huyết của Ôn Lâm Dự, là người có mối quan hệ bạn bè không tệ, Đường Duệ đến dự nghi thức mở máy cũng không có gì đáng ngạc nhiên, còn về Triển Dương có lẽ chỉ là tiện đường ghé ngang.
Nào ngờ Triển Dương lại cười, anh nói: “Không phải, tôi cũng đóng trong phim này.”
Cố Tương sững sờ, đời trước Triển Dương không tham gia bộ phim này. Hơn nữa bộ phim này chủ đạo là nhân vật nữ chính, phần diễn của vai nam không nhiều như nữ, đất diễn nhiều nhất là của Minh Quận Vương và Hoàng đế đã chọn người, còn lại chẳng lẽ diễn Trấn Viễn tướng quân? Diễn vai cha con với cô?
Có ý tưởng này không chỉ một mình Cố Tương, nghe vậy mấy diễn viên khác cũng sợ run, Kiều Ánh Tinh cười nói: “Triển thần đừng đùa nữa, đạo diễn trả nổi thù lao cho anh sao?”
“Vai phụ qua đường thôi, đất diễn không nhiều lắm, vẫn có thể trả được.” Triển Dương nói.
Anh vừa nói vậy, mọi người nhận ra là anh nghiêm túc, trố mắt nhìn nhau. Cuối cùng Lương Quý nhìn Triển Dương hỏi: “Có thể cho biết là vai diễn nào không?”
Triển Dương nhìn Đường Duệ, dd .um-um Đường Duệ nói: “Vai phụ nhỏ thôi, là thị vệ do Minh Quận vương cho Quận vương phi, chỉ là một tay sai.”
Mọi người: “………….”
Cố Tương lại nghĩ đến.
Trong phim đúng là có một thị vệ, là người ác độc phù hợp với Thẩm Diệu cô nương. Lúc mới gả cho Minh Quận vương, tình cảm vợ chồng chưa sứt mẻ, Thẩm Diệu thấy Minh Quận vương có một thị vệ võ công cao cường, xin cho về làm hộ vệ của mình, cho tên này rất nhiều lợi ích, tên này cũng không phụ lòng trông đợi của mọi người, về sau vì hãm hại Thanh Hoan mà tốn không ít công sức, thậm chí thèm muốn gương mặt mỹ miều của Thanh Hoan, định hại Thanh Hoan. Đây là một trong những tay sai đắc lực trung thành của Thẩm Diệu, lúc diễn vai thị vệ này diện mạo thật đáng ghét, đúng là có thể thành công chọc tức khán giả.
Hiện tại anh chàng có con mắt đáng ghét đổi thành Triển Dương, quan trọng không phải ở đây, quan trọng là, Triển Dương lại muốn diễn một người cặn bã vô tài vô đức? Hơn nữa cũng thật trùng hợp, mỗi lần xuất hiện không phải giết người chính là làm việc xấu, phân đoạn nhiều nhất chính là đoạn định làm nhục Thanh Hoan.
Phí của trời! Trong đầu Cố Tương quanh quẩn thật lâu ba chữ này. Biết Triển Dương nhận vai cho đến bây giờ rất tầm thường, không phải vai chính cũng không phải vai tuyến hai, nhưng cái này cũng quá tầm thường. Cố Tương nhớ cuối cùng chân tướng bị Minh Quận vương biết được, kết quả sinh mạng tên thị vệ này kết thúc ở một chỗ xa lạ.
Vốn dĩ Cố Tương cảm thấy không có gì, sau đổi thành gương mặt của Triển Dương, bỗng thấy đầy ý xấu, ngay cả cô cũng không thể nhịn được, người hâm mô của Triển Dương sao không cuồng nhiệt với bộ phim này được.
“Triển đẹp trai, chú đúng là cố ý.” Tưởng Lily oán giận nói: “Nhận vai phụ như vậy chắc là muốn giành hết danh tiếng của vai chính rồi.”
Dù Triển Dương chỉ diễn vai người qua đường, sợ rằng cũng giành nhiều ánh mắt của khán giả. Vốn chỉ là lời nói vô tình, vẻ mặt Lương Quý khẽ cứng ngắc, tay trái không tự chủ xoa xoa ngón trỏ của mình.
Cố Tương liếc thấy, trong lòng cười lạnh.
Xoa tay là động tác quen thuộc của Lương Quý hay làm khi gặp phiền não. Lương Quý không phải là không có địch ý với Triển Dương. Làng giải trí là nơi cạnh tranh, Triển Dương ngoại hình tốt diễn xuất tốt, lúc nào cũng đè trên đầu Lương Quý, sao Lương Quý có thể cam tâm? Phim này vai diễn nam khá ít, Lương Quý cũng không có lòng tin.
“Đúng vậy.” Kiều Ánh Tinh vén vén tóc, giống như vô tình hỏi: “Sao tự nhiên lại nhận nhân vật này rồi? Muốn nhận vai phụ cũng không nên nhận vai qua đường như vậy chứ?”
“Còn không phải là lão Ôn,” Đường Duệ tiếp lời: “Nhất định Klaus nhận đóng bộ này, hắn cực kỳ hẹp hòi, không chịu cho nhân vật gì tốt, vì mọi người có tình nghĩa nhiều năm nên gắng gượng đón nhận.”
Đang đi ngang qua cạnh mọi người Ôn Lâm Dự nghe được: “…..”
Lại nói mấy câu, nghi thức mở máy rất nhanh sẽ bắt đầu.
Ôn Lâm Dự không hổ là người tôn sùng chủ nghĩa thực dụng, quá trình cắt giảm rất nhiều. Lúc diễn viên đứng ngay ngắn cắt băng dâng hương, diễn viên đều theo vai diễn mà đứng ở chỗ định sẵn.
Kiều Ánh Tinh đứng cạnh Cố Tương, Tưởng Lily đứng cạnh người diễn vai hoàng đế Nguỵ Khôn, Cố Tương đứng ở… cạnh Triển Dương.
Văn Tĩnh mừng như điên, tự mình dùng điện thoại di động đứng phía sau chụp ảnh, d.d. .u.m.u.m Cố Tương cũng đoán được là bà chị này sẽ về tạo một album mới: Một ngày ở cùng Triển Cự Cự.
Đường Duệ vẫn luôn cười hì hì, mắt nhìn Cố Tương khiến Cố Tương cảm thấy kỳ lạ, cô nhớ mình không có giao tình với Đường Duệ. Ngược lại Triển Dương bên cạnh vẫn không lên tiếng làm Cố Tương có chút không nhịn được nhìn anh.
Sự kiện cây kéo lần trước ở phòng nghỉ nghệ sĩ, vì lúc ấy quá hoảng hốt cũng không còn cách nào dò xét Triển Dương cẩn thận. Hiện tại gần trong gang tấc, lại phát hiện người đàn ông này so với ti vi còn cao lớn hơn.
Vóc người cũng tốt rất thần kỳ, chân dài vai rộng, Cố Tương cao một mét bảy, cũng không xem là lùn, vậy mà khó khăn lắm mới miễn cưỡng đứng đến bả vai Triển Dương. Từ mặt bên nhìn, ngũ quan Triển Dương rất bắt mắt, không có hai mí Châu Âu và lỗ mũi cao chót vót như kiểu phẫu thuật thẩm mỹ thường gặp trong làng giải trí. Gương mặt anh toát lên vẻ dịu dàng tuất dật, nhưng không phải chỉ toàn mềm mại, con mắt dài đen nhánh rất có thần, nhìn rất sắc bén.
Là một người đàn ông dung mạo rất đẹp. Dù Cố Tương từng gặp nhiều trai đẹp trong làng giải trí cũng không thể không thừa nhận, Triển Dương hời hợt, thật là vừa đẹp mắt vừa có phong cách.
Đang suy nghĩ, Triển Dương giống như cảm nhận được ánh mắt của cô, quay đầu nhìn cô, hơi ngẩn ra, ngay sau đó giật giật khoé miệng, tay phải diễn tả hình dáng cây kéo.
Cố Tương: “……..”
Anh còn nhớ rõ chuyện kia! Cố Tương không chớp mắt nhìn anh, chuyện này Triển Dương vẫn không nói ra, có thể vì ngôi sao lớn không muốn cùng nghệ sĩ nhỏ bé so đo, nhưng trong lòng Cố Tương, Triển Dương không phải là loại người nhiều chuyện. Biểu hiện của anh rất bình dị gần gũi, hoàn toàn không có dáng vẻ minh tinh để cho nhận thức của cô hơi bị đánh vỡ. Hiện tại mới thấy Triển Dương ẩn ý nhắc cô sự kiện ở phòng nghỉ, Cố Tương hơi nghi ngờ, gắt gao im lặng nhìn chằm chằm Triển Dương.
Hình ảnh cô trầm tư suy nghĩ lọt vào ánh mắt người khác chính là ánh mắt điên cường, Đường Duệ vẫn chú ý bên này “Phốc” cười thành tiếng, làm cho mấy người chung quanh quay đầu nhìn hắn. Thần trí Cố Tương cũng tỉnh táo lại, vội nhìn phía trước, không nhìn Triển Dương nữa.
Chờ đến khi nghi thức mở máy đã xong, Cố Tương đi nhận ít tài liệu, chuẩn bị trở về với Văn Tĩnh. Nghỉ ngơi một ngày lập tức tụ họp, bộ phim này ngoại cảnh cũng nhiều nên nhiệm vụ diễn viên thật ra rất nặng.
Kiều Ánh Tinh và Lương Quý luôn giữ khoảng cách, bởi vì tình yêu còn chưa công khai nên biểu hiện hai người và tất cả diễn viên đóng chung đều như nhau, khách khí lễ phép, vừa đúng cự ly. Cố Tương nhìn xa xa, vẻ mặt âm trầm không rõ.
“Cố Tương!” Ở bên kia Ôn Lâm Dự gọi tên cô.
Cố Tương vội vàng chạy về phía Ôn Lâm Dự. Đi mới phát hiện Triển Dương và Đường Duệ cũng ở đây.
Ôn Lâm Dự là một trung niên có gương mặt hiền lành dễ mến, nếu như nói Điền Lật là một khuôn mẫu giáo sư một lòng theo đuổi nghệ thuật thì Ôn Lâm Dự quan tâm đến thực tế, tính thương mại hoá, dĩ nhiên, ông làm rất xuất sắc, cũng không phải là thấp tục. Người như vậy có quan hệ rộng rãi, cho nên bởi vì có quan hệ với Đường Duệ, thái độ của ông đối với Cố Tương cũng không tệ.
“Do có Klaus tham gia, phân cảnh của cô và hắn tương đối nhiều cho nên kịch bản có sửa đổi. lqddiend@n Đây là kịch bản đã chỉnh sửa, chủ yếu là ở phân cảnh của hai người. Sau khi về cô xem qua, bắt đầu ngày mốt tập hợp.” Ôn Lâm Dự giao kịch bản cho Cố Tương.
Cố Tương nhận kịch bản, ngẩn người. Cái gì gọi là “phân cảnh của cô và hắn tương đối nhiều”? Nhiều hơn nữa thì có thể nhiều đến đâu? Hơn nữa Ôn Lâm Dự có ý là, vì Triển Dương mà sửa kịch bản? Mẹ nó, siêu sao được đối xử thật tốt nha. Cố Tương gật đầu đáp, cảm ơn Ôn Lâm Dự sau đó tạm biệt Triển Dương và Đường Duệ rồi mới cùng Văn Tĩnh rời đi.
Trên đường trở về, Văn Tĩnh một mực hưng phấn thu hoạch hôm nay, không ngừng nói thầm bên tai Cố Tương: “Tương Tương, nhất định phải tìm một cơ hội nhờ Klaus ký tên nha! Hôm nay chị chụp được rất nhiều hình em và Klaus, cũng tạo xong photo album, đặt tên là: Một ngày cùng Triển Cựu Cự…”
Căn bản Cố Tương không nghe Văn Tĩnh đang nói cái gì, cô không thể đợi được mà mở kịch bản, muốn xem xem cuối cùng kịch bản đã sửa như thế nào.
Đọc chưa được mấy tờ, Cố Tương liền quỳ.
Ôn Lâm Dự cho biên kịch uống thuốc gì, thị vệ nói đổi liền sửa lại. Cố Tương đã diễn qua rất nhiều vai, biết đại khái khẩu vị khán giả.
Xoá đi cảnh Triển Dương định làm nhục coi như xong, hình tượng cục mịch từ sát thôn Vương Nhị Ma biến thành cao lãnh ít nói là như thế nào?
Cố Tương cũng muốn thở dài cho một anh trai thị vệ có hình dánh cao lãnh tuấn tú.
Với gương mặt và sự nổi tiếng của Triển Dương, Minh Quận vương sao có thể sống?
Cố Tương đỡ lấy đầu đang nhức nhối, cái gì mà qua đường, cô còn vì người qua đường mà đổi phân cảnh, quả thật là kỹ năng tẩy trắng, đúng là tuỳ tiện mà.