Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 511
Cô ta cự tuyệt sống ở căn nhà ngoại ô do ông cụ Tống sắp xếp, lúc đó chỉ là nhất thời căm giận, hiện giờ Phùng Hằng Viễn bị điều tra, cảnh sát rất nhanh sẽ điều tra ra được cô ta.
Vì đứa con trong bụng, cô ta phải đánh cược một lần nữa.
Nửa tiếng sau, cô ta đứng trước cổng nhà họ Tống, cô ta tự vò rối tóc của mình, làm ra vẻ rất ủy khuất, ấn chuông cửa trước cổng.
Cô ta có lòng tin sẽ thuyết phục được ông cụ Tống lần nữa thu nhận cô ta.
Cô ta có thể nhịn được cơn tức này, đợi sau này sẽ tính sổ với mẹ con của Tống Như!
Chỉ là lần này, sự tình cũng không đơn giản như cô ta nghĩ, sau khi nhìn thấy cô ta, trong mắt của ông cụ Tống chỉ tràn đầy sự lạnh lùng và chán ghét: “Đồ của cô đều vứt đi hết rồi, cô còn quay lại làm gì?”
“Ông nội, con…”
“Đừng gọi ta là ông nội, ta chỉ có một đứa cháu gái là Tống Như thôi!” Giọng nói của ông cụ Tống vô cùng lạnh lùng, ông không đuổi Tống Nhu đi là đã quá nhân từ rồi.
Lúc này, Tăng Nhĩ Ngọc cũng nghe thấy tin tức người giúp việc nói Tống Nhu đã quay về, bà đứng ở tầng 2 đợi, muốn xem thái độ của ông cụ Tống.
Nếu như ông cụ Tống vẫn tha thứ cho cô ta, vậy cả nhà họ Tống này cũng xem như là xong đời rồi.
“Ông nội, con sai rồi, con thật sự không ngờ sự việc lại như vậy, xin ông nể tình ba mẹ con mà tha thứ con một lần này thôi! Con… con còn đang mang thai nữa, ông nội! Một mình con làm sao có thể sống ở nơi hoang vu lạnh lẽo như thế được?”
“Không thể? Có gì là không thể! Lúc cô làm những việc đó, sao không nghĩ đến sẽ có hậu quả như hôm nay!” Ông cụ Tống bị cô ta làm cho tức giận mà ho khan không ngừng: “Cô cút đi cho ta, ta không muốn nhìn thấy cô nữa.”
“Đứa trẻ trong bụng con thì sao? Ông vì Tăng Nhĩ Ngọc mà không cần đứa cháu này nữa sao? Chẳng lẽ chỉ có con của Tống Như sinh ra, ông mới thừa nhận hay sao?”
Một câu nói này của Tống Nhu hoàn toàn làm tim ông cụ Tống lạnh giá.
“Nếu như ta không phải vì thương xót đứa trẻ trong bụng cô thì sẽ không để cho cô càn rỡ như thế đâu! Cô thiếu chút nữa đã hại chết Tăng Nhĩ Ngọc, còn có đứa con của Tống Như! Đừng nói nữa, cả đời này ta không muốn gặp lại cô!”
“Người đâu, mau đuổi cô ta đi!”
“Sau này không cho phép cô ta đi vào cửa của nhà họ Tống nữa!”
Ông cụ Tống kiên quyết hét lên, ông đã sai rất nhiều lần rồi, sẽ không sai lầm nữa.
Bên ngoài mưa càng ngày càng lớn, Tống Nhu bị người giúp việc nhà họ Tống kéo ra ngoài, cho đến khi không còn nhìn thấy cô ta ở ngoài cổng nữa, ông cụ Tống mới nặng nề thở dài một hơi.
“Ba, nếu không thì sai người dẫn cô ta đi đi?” Tăng Nhĩ Ngọc cũng đã từng là mẹ, nhìn thấy Tống Như đang mang thai còn bị đuổi đi, ít nhiều thì cũng có phần lo lắng.
“Đây là mệnh của nó, cũng là mệnh của con nó, trước kia ta quá cố chấp rồi, con đường nó đã chọn thì nên để bản thân nó chịu trách nhiệm.”
Tăng Nhĩ Ngọc nhìn ông cụ Tống tang thương khom người đi về phòng, lại nhìn thấy mưa to như trút nước ở bên ngoài cửa sổ.
Một mình Tống Nhu hồn bay phách lạc đi trong mưa lớn, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười ngớ ngẩn.
Người đi lại trên đường đều che ô, chỉ có một đàn chó hoang đằng sau cô ta đang gào rú cách đó không xa đang nhìn cô ta…
“Tôi chính là đại tiểu thư của nhà họ Tống!”
“Hà cớ gì lại bị người ta đuổi ra khỏi nhà?”
Biển quảng cáo treo ở trên tường là hình ảnh của Tống Như, Tống Nhu nhìn chằm chằm nó, nước mắt không kìm được mà rơi xuống: “Tao hận mày, cả đời này tao sẽ không bao giờ thua kém mày!”
“Vì sao! Tao với mày đều là con cháu của nhà họ Tống nhưng bọn họ chỉ thừa nhận mình mày! Tao có cái gì không bằng mày…”
Cô ta si ngốc lẩm bẩm, ngã xuống ven đường, làn váy dần dần nhuộm một màu đỏ…
Hai mươi phút sau, Tống Nhu được người ta đưa đến bệnh viện, nhưng cái thai đã xảy rồi, sau khi cô ta biết tin này thì cô ta khóc đến tê tấm phế liệt ở trong phòng bệnh.
Người trong bệnh viện liên hệ đến nhà họ Tống, ông cụ trầm mặc không nói chuyện, vẫn do Tăng Nhĩ Ngọc làm chủ bảo trợ lí Hàn đến bệnh viện sắp xếp cho Tống Nhu nằm viện, sau đó đưa đến căn nhà ở vùng ngoại ô sống một mình.
Nhưng…
Lúc trợ lí Hàn đến thì Tống Nhu đã điên rồi.
Hoàn toàn bị điên rồi, đi chân trần chạy trong hành lang bệnh viện, miệng không ngừng la hét cô ta muốn làm đại minh tinh!
Nhà họ Tống vì bảo vệ danh dự Tống Nhu và Tống thị nên đã lựa chọn việc đem cô ta vào một bệnh viện tâm thần tư nhân.
Sau khi Tống Như nghe được việc này thì chỉ thản nhiên ừ một tiếng, đối với một vài người mà nói bệnh điên còn đáng sợ hơn cái chết, có lẽ lúc ở một nơi đêm khuya yên tĩnh vắng người, Tống Nhu cũng sẽ đôi lúc tỉnh táo, nhìn thấy tình cảnh của mình trước mắt lại bị hù dọa mà điên thêm lần nữa.
Đây có lẽ đau khổ hơn so với việc trực tiếp giết cô ta.
…
Một tuần sau, cách ngày trao giải Kim Phượng chỉ còn một ngày.
Rick và Trần Viễn nhìn chăm chú những bộ phim được lọt vào vòng chính, sau khi được khách khứa phân tích, cảm thấy khả năng Tống Như đạt giải rất lớn.
Dương Gia Cửu ở bên cạnh nghe hai người bọn họ tranh luận phân tích, bình tĩnh ngẩng đầu: “Vợ của tôi đương nhiên sẽ đạt giải.”
Rick ho khan một tiếng, Trần Phong cũng gãi gãi đầu, tổng giám đốc của bọn họ lúc nào cũng cưng chìu vợ như vậy.
“Đúng rồi, tổng giám đốc, buổi chìu tôi muốn dẫn vợ đi khám thai.” Trần Phong đột nhiên ngẩng đầu nói.
Đầu của Dương Gia Cửu cũng không ngẩng lên mà nói: “Đi đi.”
“Tổng giám đốc, tôi cũng muốn xin nghỉ.” Rick ở bên cạnh cũng nói theo.
“Thượng Quan Lệ cũng mang thai à?” Dương Gia Cửu nghiêng đầu hỏi.
“Không phải… Cô ấy vẫn luôn muốn đi xem bộ phim mới của Tống Như nhưng vẫn chưa đi xem được.” Rick trắng trợn mắt mà dùng lí do này để làm bia đỡ đạn.
“Được…” Dương Gia Cửu đặt bút máy xuống, gõ gõ mặt bàn: “Thiệp mời bữa chủ nhật đừng quên.”
Trần Phong và Rick không ngừng gật đầu.
“Anh hiện giờ vẫn không định nói cho Tống Như biết à?”
“Phó giám đốc Rick, nếu như tổng giám đốc mà nói thì còn gì bất ngờ nữa?” Trần Phong ý vị thâm trường vỗ vỗ vai của Rick.
Sau khi Dương Gia Cửu rời đi, một mình lái xe đi đến trung tâm áo cưới.
“Ngài Dương, bộ áo cưới ngài chọn đã được đưa đến rồi.” Nhân viên nhiệt tình nói: “Sáng sớm chủ nhật sẽ được đưa đến nơi diễn ra hôn lễ, hơn nữa tất cả nhân viên có mặt ở đó đều đã kí tên thỏa thuận giữ bí mật rồi, tuyệt đối sẽ không tiết lộ bên phía truyền thông.”
Dương Gia Cửu cong môi.
Anh đã từng nói, anh sẽ để cho Tống Như trở thành người phụ nữ tỏa sáng nhất trên thế giới này.
…
“Các vị quan khách, buổi lễ trao giải Kim Phượng đáng mong chờ nhất năm nay sắp khai mạc rồi!”
“Hiện tại phía bên kia của thảm đỏ đang đi về hướng chúng ta là nữ minh tinh của Đại Thiên, Thượng Quan Lệ!”
Thượng Quan Lệ mặc một bộ dạ phục màu tím, xuống xe cùng với Rick, hai người họ vừa xuất hiện, các phóng viên không ngừng chụp ảnh, Rick vẫn luôn dìu lấy Thượng Quan Lệ: “Bên ngoài lạnh, em đi vào trước đi.”
Thượng Quan Lệ như chú chim nhỏ nép vào bên người anh.
Nhìn thấy hai người họ trình diện, các phóng viên không ngừng nhỏ giọng hỏi thăm người bên cạnh: “Nghe nói tối nay Tống Như cũng đến!”
“Đúng, tối nay cô ấy có tác phẩm được đề cử, không biết tổng giám đốc Dương…”
Lời nói vẫn chưa nói xong thì một chiếc xe hơi màu trắng dừng ở phía cuối của thảm đỏ.
“Tống Như và Dương Gia Cửu đến rồi!”
“Tống Như!”
Hai vợ chồng bọn họ mỗi khi xuất hiện đều sẽ làm cho toàn hội trường náo động!
Vì đứa con trong bụng, cô ta phải đánh cược một lần nữa.
Nửa tiếng sau, cô ta đứng trước cổng nhà họ Tống, cô ta tự vò rối tóc của mình, làm ra vẻ rất ủy khuất, ấn chuông cửa trước cổng.
Cô ta có lòng tin sẽ thuyết phục được ông cụ Tống lần nữa thu nhận cô ta.
Cô ta có thể nhịn được cơn tức này, đợi sau này sẽ tính sổ với mẹ con của Tống Như!
Chỉ là lần này, sự tình cũng không đơn giản như cô ta nghĩ, sau khi nhìn thấy cô ta, trong mắt của ông cụ Tống chỉ tràn đầy sự lạnh lùng và chán ghét: “Đồ của cô đều vứt đi hết rồi, cô còn quay lại làm gì?”
“Ông nội, con…”
“Đừng gọi ta là ông nội, ta chỉ có một đứa cháu gái là Tống Như thôi!” Giọng nói của ông cụ Tống vô cùng lạnh lùng, ông không đuổi Tống Nhu đi là đã quá nhân từ rồi.
Lúc này, Tăng Nhĩ Ngọc cũng nghe thấy tin tức người giúp việc nói Tống Nhu đã quay về, bà đứng ở tầng 2 đợi, muốn xem thái độ của ông cụ Tống.
Nếu như ông cụ Tống vẫn tha thứ cho cô ta, vậy cả nhà họ Tống này cũng xem như là xong đời rồi.
“Ông nội, con sai rồi, con thật sự không ngờ sự việc lại như vậy, xin ông nể tình ba mẹ con mà tha thứ con một lần này thôi! Con… con còn đang mang thai nữa, ông nội! Một mình con làm sao có thể sống ở nơi hoang vu lạnh lẽo như thế được?”
“Không thể? Có gì là không thể! Lúc cô làm những việc đó, sao không nghĩ đến sẽ có hậu quả như hôm nay!” Ông cụ Tống bị cô ta làm cho tức giận mà ho khan không ngừng: “Cô cút đi cho ta, ta không muốn nhìn thấy cô nữa.”
“Đứa trẻ trong bụng con thì sao? Ông vì Tăng Nhĩ Ngọc mà không cần đứa cháu này nữa sao? Chẳng lẽ chỉ có con của Tống Như sinh ra, ông mới thừa nhận hay sao?”
Một câu nói này của Tống Nhu hoàn toàn làm tim ông cụ Tống lạnh giá.
“Nếu như ta không phải vì thương xót đứa trẻ trong bụng cô thì sẽ không để cho cô càn rỡ như thế đâu! Cô thiếu chút nữa đã hại chết Tăng Nhĩ Ngọc, còn có đứa con của Tống Như! Đừng nói nữa, cả đời này ta không muốn gặp lại cô!”
“Người đâu, mau đuổi cô ta đi!”
“Sau này không cho phép cô ta đi vào cửa của nhà họ Tống nữa!”
Ông cụ Tống kiên quyết hét lên, ông đã sai rất nhiều lần rồi, sẽ không sai lầm nữa.
Bên ngoài mưa càng ngày càng lớn, Tống Nhu bị người giúp việc nhà họ Tống kéo ra ngoài, cho đến khi không còn nhìn thấy cô ta ở ngoài cổng nữa, ông cụ Tống mới nặng nề thở dài một hơi.
“Ba, nếu không thì sai người dẫn cô ta đi đi?” Tăng Nhĩ Ngọc cũng đã từng là mẹ, nhìn thấy Tống Như đang mang thai còn bị đuổi đi, ít nhiều thì cũng có phần lo lắng.
“Đây là mệnh của nó, cũng là mệnh của con nó, trước kia ta quá cố chấp rồi, con đường nó đã chọn thì nên để bản thân nó chịu trách nhiệm.”
Tăng Nhĩ Ngọc nhìn ông cụ Tống tang thương khom người đi về phòng, lại nhìn thấy mưa to như trút nước ở bên ngoài cửa sổ.
Một mình Tống Nhu hồn bay phách lạc đi trong mưa lớn, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười ngớ ngẩn.
Người đi lại trên đường đều che ô, chỉ có một đàn chó hoang đằng sau cô ta đang gào rú cách đó không xa đang nhìn cô ta…
“Tôi chính là đại tiểu thư của nhà họ Tống!”
“Hà cớ gì lại bị người ta đuổi ra khỏi nhà?”
Biển quảng cáo treo ở trên tường là hình ảnh của Tống Như, Tống Nhu nhìn chằm chằm nó, nước mắt không kìm được mà rơi xuống: “Tao hận mày, cả đời này tao sẽ không bao giờ thua kém mày!”
“Vì sao! Tao với mày đều là con cháu của nhà họ Tống nhưng bọn họ chỉ thừa nhận mình mày! Tao có cái gì không bằng mày…”
Cô ta si ngốc lẩm bẩm, ngã xuống ven đường, làn váy dần dần nhuộm một màu đỏ…
Hai mươi phút sau, Tống Nhu được người ta đưa đến bệnh viện, nhưng cái thai đã xảy rồi, sau khi cô ta biết tin này thì cô ta khóc đến tê tấm phế liệt ở trong phòng bệnh.
Người trong bệnh viện liên hệ đến nhà họ Tống, ông cụ trầm mặc không nói chuyện, vẫn do Tăng Nhĩ Ngọc làm chủ bảo trợ lí Hàn đến bệnh viện sắp xếp cho Tống Nhu nằm viện, sau đó đưa đến căn nhà ở vùng ngoại ô sống một mình.
Nhưng…
Lúc trợ lí Hàn đến thì Tống Nhu đã điên rồi.
Hoàn toàn bị điên rồi, đi chân trần chạy trong hành lang bệnh viện, miệng không ngừng la hét cô ta muốn làm đại minh tinh!
Nhà họ Tống vì bảo vệ danh dự Tống Nhu và Tống thị nên đã lựa chọn việc đem cô ta vào một bệnh viện tâm thần tư nhân.
Sau khi Tống Như nghe được việc này thì chỉ thản nhiên ừ một tiếng, đối với một vài người mà nói bệnh điên còn đáng sợ hơn cái chết, có lẽ lúc ở một nơi đêm khuya yên tĩnh vắng người, Tống Nhu cũng sẽ đôi lúc tỉnh táo, nhìn thấy tình cảnh của mình trước mắt lại bị hù dọa mà điên thêm lần nữa.
Đây có lẽ đau khổ hơn so với việc trực tiếp giết cô ta.
…
Một tuần sau, cách ngày trao giải Kim Phượng chỉ còn một ngày.
Rick và Trần Viễn nhìn chăm chú những bộ phim được lọt vào vòng chính, sau khi được khách khứa phân tích, cảm thấy khả năng Tống Như đạt giải rất lớn.
Dương Gia Cửu ở bên cạnh nghe hai người bọn họ tranh luận phân tích, bình tĩnh ngẩng đầu: “Vợ của tôi đương nhiên sẽ đạt giải.”
Rick ho khan một tiếng, Trần Phong cũng gãi gãi đầu, tổng giám đốc của bọn họ lúc nào cũng cưng chìu vợ như vậy.
“Đúng rồi, tổng giám đốc, buổi chìu tôi muốn dẫn vợ đi khám thai.” Trần Phong đột nhiên ngẩng đầu nói.
Đầu của Dương Gia Cửu cũng không ngẩng lên mà nói: “Đi đi.”
“Tổng giám đốc, tôi cũng muốn xin nghỉ.” Rick ở bên cạnh cũng nói theo.
“Thượng Quan Lệ cũng mang thai à?” Dương Gia Cửu nghiêng đầu hỏi.
“Không phải… Cô ấy vẫn luôn muốn đi xem bộ phim mới của Tống Như nhưng vẫn chưa đi xem được.” Rick trắng trợn mắt mà dùng lí do này để làm bia đỡ đạn.
“Được…” Dương Gia Cửu đặt bút máy xuống, gõ gõ mặt bàn: “Thiệp mời bữa chủ nhật đừng quên.”
Trần Phong và Rick không ngừng gật đầu.
“Anh hiện giờ vẫn không định nói cho Tống Như biết à?”
“Phó giám đốc Rick, nếu như tổng giám đốc mà nói thì còn gì bất ngờ nữa?” Trần Phong ý vị thâm trường vỗ vỗ vai của Rick.
Sau khi Dương Gia Cửu rời đi, một mình lái xe đi đến trung tâm áo cưới.
“Ngài Dương, bộ áo cưới ngài chọn đã được đưa đến rồi.” Nhân viên nhiệt tình nói: “Sáng sớm chủ nhật sẽ được đưa đến nơi diễn ra hôn lễ, hơn nữa tất cả nhân viên có mặt ở đó đều đã kí tên thỏa thuận giữ bí mật rồi, tuyệt đối sẽ không tiết lộ bên phía truyền thông.”
Dương Gia Cửu cong môi.
Anh đã từng nói, anh sẽ để cho Tống Như trở thành người phụ nữ tỏa sáng nhất trên thế giới này.
…
“Các vị quan khách, buổi lễ trao giải Kim Phượng đáng mong chờ nhất năm nay sắp khai mạc rồi!”
“Hiện tại phía bên kia của thảm đỏ đang đi về hướng chúng ta là nữ minh tinh của Đại Thiên, Thượng Quan Lệ!”
Thượng Quan Lệ mặc một bộ dạ phục màu tím, xuống xe cùng với Rick, hai người họ vừa xuất hiện, các phóng viên không ngừng chụp ảnh, Rick vẫn luôn dìu lấy Thượng Quan Lệ: “Bên ngoài lạnh, em đi vào trước đi.”
Thượng Quan Lệ như chú chim nhỏ nép vào bên người anh.
Nhìn thấy hai người họ trình diện, các phóng viên không ngừng nhỏ giọng hỏi thăm người bên cạnh: “Nghe nói tối nay Tống Như cũng đến!”
“Đúng, tối nay cô ấy có tác phẩm được đề cử, không biết tổng giám đốc Dương…”
Lời nói vẫn chưa nói xong thì một chiếc xe hơi màu trắng dừng ở phía cuối của thảm đỏ.
“Tống Như và Dương Gia Cửu đến rồi!”
“Tống Như!”
Hai vợ chồng bọn họ mỗi khi xuất hiện đều sẽ làm cho toàn hội trường náo động!
Bình luận facebook