Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
A Bưu, là một bảo vệ bên cạnh Du Lăng Thần.
Lúc anh ta nhận được chỉ thị của Boss, khi đưa tiểu thư đến trường, cả người hoàn toàn bị vây trong khiếp sợ.
Người khác không biết chính xác tình hình của nhà họ Du, bọn họ ngày ngày làm bảo vệ bên cạnh Boss suốt 24 giờ, làm sao có thể không biết?
Boss và em gái của anh ta xung khắc như nước với lửa. Vì sao từ lúc nào lại yêu thương nhau rồi?
“Tiểu thư, chúng ta đã đến. Đoạn đường phía trước, xe nhiều lắm, không thể đi vào, chúng ta có thể đi bộ đến trường học.”
A Bưu mở cửa xe cho Dư Tư Nhạc.
Dư Tư Nhạc ngáp một cái, cầm lấy túi xách từ trong xe bước ra.
Bảy giờ sáng là giờ cao điểm xe cộ đông đúc.
Đây là trường trung học tốt nhất thành phố C, rất nhiều gia đình có điều kiện kinh tế, đều thích đưa con em của mình vào học, cũng đồng nghĩa với việc làm cho cổng trường học chật ních nhiều dãy xe con.
“Tiểu thư, cô học lớp 11, đi theo con đường này, phòng học ở tầng thứ ba.” A Bưu đi bên cạnh Dư Tư Nhạc, đây là thói quen nghề nghiệp của bảo vệ, vị trí này có lợi nhất để khống chế tình huống bất thình lình.
Dư Tư Nhạc nhớ đến kiếp trước của mình chỉ tốt nghiệp trung học cơ sở, vì không có tiền, thành tích lại không xuất chúng, không có biện pháp tiếp tục học nữa. Có thể đến một lần nữa, cô nhất định sẽ nắm chặt cơ hội thật tốt.
Sau khi vào phòng học, cô để cho A Bưu về.
Ngồi vào chỗ ngồi của mình, lấy sách giáo khoa trong túi xách ra, để vào ngăn kéo.
Cả một buổi sáng nghiêm túc lắng nghe, cảm thấy giáo viên giảng dạy một cô cô cũng không hiểu. Không khác gì ông nói gà bà nói vịt, những công thức toán học này, cô nghe những điều chưa từng nghe.
Cắn đầu bút, Dư Tư Nhạc rủa thầm: “Dựa vào em gái ông!”
Thầy giáo già là người có thái độ tích cực nghiêm túc nhất trong trường, vừa đến đây, đã gặp trắc trở.
Cũng may Dư Tư Nhạc không gặp trở ngại, thì cũng là một người không dậy nổi. Chẳng những ở trường liều mạng học tập, về nhà càng không rời sách giáo khoa. Một ngày ba bữa chỉ giải quyết qua loa, lập tức tìm một chỗ nhờ vả kiến thức mênh mông.
Ngoài ý muốn của người ta nhất là, mấy ngày nay, ngày nào Du Lăng Thần cũng đúng giờ trở lại biệt thự.
Làm đám nhân viên kia mất hứng, nghĩ lại lúc trước, ngày nào mà Boss không xử lý văn kiện đến khuya. Boss không tan ca, làm sao nhân viên như họ lại dám ra về trước lão tổng? Tất cả đều bày ra thái độ “chăm chỉ làm việc”, sau khi trông mòn con mắt nhìn thấy sếp đi ra, đám nhân viên kia mới vội vã ra về.
Cầm trong tay văn kiện cần xét duyệt, Du Lăng Thần bước vào cửa, nhìn thấy cô gái mặt mày ủ dột cầm cây bút trong tay, hăng hái chiến đấu sống chết với đống bài tập.
Không nghe mùi thức ăn như mong muốn, Du Lăng Thần khẽ nhíu mày.
Đi đến bên bàn trà, dừng bước lại, nhìn xuống đề mục sách giáo khoa của cô gái.
“Từ nơi này vẽ thêm một đường, lại từ góc vuông hạ đường xuống cạnh xiên hình tam giác, cứ như thế sẽ có đáp án.”
Gọng nói Du Lăng Thần từ xa truyền đến, tỏa ra phần lạnh lẽo.
Truyền vào tai Dư Tư Nhạc, giống như một âm thanh tự nhiên, cô hung hăng gõ đầu mình một cái, bỗng nhiên hiểu ra nói: “A... Sao mình lại không nghĩ đến.”
“Đã ngốc, còn cố gắng gõ đầu, suy nghĩ cả năm cũng không biết.” Du Lăng Thần vắt chân ngồi lên ghế sô pha.
Đây là lần đầu tiên Dư Tư Nhạc lãnh giáo người anh trai độc mồm này, cô sững sờ ngẩng đầu: “Anh hai, anh về từ lúc nào?” Lại nhìn về phía đồng hồ treo tường, kim đồng hồ chỉ đúng bảy giờ tối...
Hỏng bét, quên nấu ăn rồi!
Cô buông bút trong tay, nhanh chóng chạy về phía phòng bếp: “Anh hai, anh chờ một chút, em nấu ăn rất nhanh.”
“Không vội, cẩn thận bị dầu bắn vào.” Du Lăng Thần nhìn bộ dáng cô động tay động chân, nhịn không được nhắc một câu.
Từ lúc nào? Hai người lại trở nên thân thiết như vậy?
Mỗi ngày chịu trách nhiệm xào rau làm cơm, Dư Tư Nhạc biết rõ sức ăn của anh hai mình là bao nhiêu. Vì vậy mỗi ngày thức ăn đều không bị dư thừa.
“Anh hai, em muốn bàn với anh một việc.” Dư Tư Nhạc nắm đôi đũa trong tay, tay kia lật sách giáo khoa, anh mắt nhìn về phía trang sách đang lật.
Vừa nhập học được một tháng, chương trình học sắp xếp không nhiều. Dư Tư Nhạc phí rất nhiều công sức, mới có thể theo kịp tiến độ giao viên giảng dạy.
“Chuyện gì” Du Lăng Thần gắp một miếng thịt để vào trong chén.
Dư Tư Nhạc hai mắt sáng rực: “Em muốn mời giáo viên về nhà dạy kèm...”
Có giáo viên ở nhà, trong thời gian rảnh rỗi, chỉ cần Dư Tư Nhạc cố gắng tuyệt đối có thể bổ sung nhưng gì trước kia không học.
Du Lăng Thần nhìn cô lúc ăn cơm, cũng không quên việc học tập, sắc mặt không tốt: “Cô không tính là đại học, cũng không cần lo lắng không tìm được việc làm, không cần liều mạng như vậy.”
Đúng vậy! Thân phận bây giờ của cô đường đường là một thiên kim tiểu thư của nhà họ Du, công ty nhà mình lớn như vậy, Du Lăng Thần tùy tiện sắp xếp cho cô một vị trí, ai dám xen mồm vào?
“Không...” Dư Tư Nhạc lắc đầu: “Em muốn dựa vào nỗ lực của bản thân.”
Người không có thực lực, dựa vào quan hệ cá nhân, ngồi ở vị trí quyền cao chức trọng, sớm muộn cũng rước lấy tai tiếng. Sợ nhất là ngồi không vững vị trí này, có Du Lăng Thần làm chỗ dựa thì Dư Tư Nhạc sẽ không đến mức bị người khác lật đổ khỏi vị trí đó, nhưng... Cô cũng không thể chấn trụ những cấp dưới khác.
Cứ như thế mãi, cô thành một người không có chức vụ, lại là con rối không có quyền lực.
Đạo lý này, ai cũng hiểu rõ.
Du Lăng Thần gật gật đầu, cảm thấy đứa em gái này ngày càng có tiền đồ. Người là anh trai như anh, cũng thật vui mừng. Nếu trước kia cô nhu thuận biết chuyện như vậy, Du Lăng Thần sao có thể nhìn cô bằng ánh mắt khó coi như vậy.
“Một thạc sĩ quản lý học việc nổi tiếng ở Pháp, để làm gia sư cho cô thì thế nào?” Du Lăng Thần nói.
Dư Tư Nhạc gắp một chút thức ăn: “Anh hai, không cần phải mời giáo viên có bằng cấp cao như thế, đây chỉ là chương trình trung học thôi.”
Tùy tiện mời một sinh viên đại học là được rồi.
Du Lăng Thần mặt không biểu cảm: “Dù sao cũng không cần phát tiền lương.”
Có loại chuyện tốt này sao? Dư Tư Nhạc nghi ngờ nhìn anh.
Chẳng lẽ anh hai định phái nhân viên công ty đến đây?
“Anh hai, anh nói gia sư là ai?”
Du Lăng Thần khoanh tay trước ngực, nhìn em gái đang ngồi trước mặt: “Là tôi.”
Dư Tư Nhạc ngạc nhiên nói không nên lời.
Du Lăng Thần bận việc bao nhiêu, cô đều thấy qua. Ngoại trừ mỗi ngày đi sớm về trễ, buổi tối còn ôm một đống văn kiện về biệt thự xử lý.
Người bận rộn như vậy, sao có thể dành chút thời gian giám sát việc học tập của cô được?
“Không cần...” Dư Tư Nhạc cô ý thức cự tuyệt.
Du Lăng Thần như không nghe thấy lời kháng nghị của cô: “Tôi sẽ cho người đưa một cái bàn học đến đây, đặt trong thư phòng. Lúc tôi xử lý văn kiện, cô có thể ngồi bên cạnh làm bài, có gì không hiểu cứ trực tiếp hỏi tôi.”
Người cao nhất của tập đoàn Du thị quyết định dạy em gái, quả thật là một nhân tài không được trọng dụng mà! Đầu óc ngài thông minh như vậy, không phải nên suy nghĩ xem làm sao để làm tốt công việc, đưa tập đoàn Du thị ngày càng phát triển sao?
Du Lăng Thần thuộc phái hành động, sáng sớm ngày thứ hai, đã có thương gia đem cái bàn được lựa chọn tốt nhất, tự mình đưa đến nhà ông chủ.
Thư phòng khá lớn, trước kia chỉ đặt hai giá sách nhỏ, một cái bàn làm việc, thêm một bộ ghế sô pha bằng da thật, có vẻ rất không rộng rãi. Mà hôm nay, lại có thêm một bàn học nhỏ màu trắng, đặt không xa bàn làm việc, xem có chút không phù hợp với phong cách trang nghiêm trong thư phòng này.
Cách làm của Du Lăng Thần đều ngắn gọn, tuyệt đối không lằng nhằng.
Về điểm này là khi anh giảng dạy cho Dư Tư Nhạc, tất cả đều thể hiện ra ngoài. Thường thường anh nói loại phương pháp này, luôn dùng loại đơn giản dễ hiểu nhất để giảng dạy.
Sau khi được Du Lăng Thần phụ đạo, Dư Tư Nhạc đạt được kết quả rất lớn.
Như một khối bột biển, nhanh chóng hấp thu tri thức.
Lúc anh ta nhận được chỉ thị của Boss, khi đưa tiểu thư đến trường, cả người hoàn toàn bị vây trong khiếp sợ.
Người khác không biết chính xác tình hình của nhà họ Du, bọn họ ngày ngày làm bảo vệ bên cạnh Boss suốt 24 giờ, làm sao có thể không biết?
Boss và em gái của anh ta xung khắc như nước với lửa. Vì sao từ lúc nào lại yêu thương nhau rồi?
“Tiểu thư, chúng ta đã đến. Đoạn đường phía trước, xe nhiều lắm, không thể đi vào, chúng ta có thể đi bộ đến trường học.”
A Bưu mở cửa xe cho Dư Tư Nhạc.
Dư Tư Nhạc ngáp một cái, cầm lấy túi xách từ trong xe bước ra.
Bảy giờ sáng là giờ cao điểm xe cộ đông đúc.
Đây là trường trung học tốt nhất thành phố C, rất nhiều gia đình có điều kiện kinh tế, đều thích đưa con em của mình vào học, cũng đồng nghĩa với việc làm cho cổng trường học chật ních nhiều dãy xe con.
“Tiểu thư, cô học lớp 11, đi theo con đường này, phòng học ở tầng thứ ba.” A Bưu đi bên cạnh Dư Tư Nhạc, đây là thói quen nghề nghiệp của bảo vệ, vị trí này có lợi nhất để khống chế tình huống bất thình lình.
Dư Tư Nhạc nhớ đến kiếp trước của mình chỉ tốt nghiệp trung học cơ sở, vì không có tiền, thành tích lại không xuất chúng, không có biện pháp tiếp tục học nữa. Có thể đến một lần nữa, cô nhất định sẽ nắm chặt cơ hội thật tốt.
Sau khi vào phòng học, cô để cho A Bưu về.
Ngồi vào chỗ ngồi của mình, lấy sách giáo khoa trong túi xách ra, để vào ngăn kéo.
Cả một buổi sáng nghiêm túc lắng nghe, cảm thấy giáo viên giảng dạy một cô cô cũng không hiểu. Không khác gì ông nói gà bà nói vịt, những công thức toán học này, cô nghe những điều chưa từng nghe.
Cắn đầu bút, Dư Tư Nhạc rủa thầm: “Dựa vào em gái ông!”
Thầy giáo già là người có thái độ tích cực nghiêm túc nhất trong trường, vừa đến đây, đã gặp trắc trở.
Cũng may Dư Tư Nhạc không gặp trở ngại, thì cũng là một người không dậy nổi. Chẳng những ở trường liều mạng học tập, về nhà càng không rời sách giáo khoa. Một ngày ba bữa chỉ giải quyết qua loa, lập tức tìm một chỗ nhờ vả kiến thức mênh mông.
Ngoài ý muốn của người ta nhất là, mấy ngày nay, ngày nào Du Lăng Thần cũng đúng giờ trở lại biệt thự.
Làm đám nhân viên kia mất hứng, nghĩ lại lúc trước, ngày nào mà Boss không xử lý văn kiện đến khuya. Boss không tan ca, làm sao nhân viên như họ lại dám ra về trước lão tổng? Tất cả đều bày ra thái độ “chăm chỉ làm việc”, sau khi trông mòn con mắt nhìn thấy sếp đi ra, đám nhân viên kia mới vội vã ra về.
Cầm trong tay văn kiện cần xét duyệt, Du Lăng Thần bước vào cửa, nhìn thấy cô gái mặt mày ủ dột cầm cây bút trong tay, hăng hái chiến đấu sống chết với đống bài tập.
Không nghe mùi thức ăn như mong muốn, Du Lăng Thần khẽ nhíu mày.
Đi đến bên bàn trà, dừng bước lại, nhìn xuống đề mục sách giáo khoa của cô gái.
“Từ nơi này vẽ thêm một đường, lại từ góc vuông hạ đường xuống cạnh xiên hình tam giác, cứ như thế sẽ có đáp án.”
Gọng nói Du Lăng Thần từ xa truyền đến, tỏa ra phần lạnh lẽo.
Truyền vào tai Dư Tư Nhạc, giống như một âm thanh tự nhiên, cô hung hăng gõ đầu mình một cái, bỗng nhiên hiểu ra nói: “A... Sao mình lại không nghĩ đến.”
“Đã ngốc, còn cố gắng gõ đầu, suy nghĩ cả năm cũng không biết.” Du Lăng Thần vắt chân ngồi lên ghế sô pha.
Đây là lần đầu tiên Dư Tư Nhạc lãnh giáo người anh trai độc mồm này, cô sững sờ ngẩng đầu: “Anh hai, anh về từ lúc nào?” Lại nhìn về phía đồng hồ treo tường, kim đồng hồ chỉ đúng bảy giờ tối...
Hỏng bét, quên nấu ăn rồi!
Cô buông bút trong tay, nhanh chóng chạy về phía phòng bếp: “Anh hai, anh chờ một chút, em nấu ăn rất nhanh.”
“Không vội, cẩn thận bị dầu bắn vào.” Du Lăng Thần nhìn bộ dáng cô động tay động chân, nhịn không được nhắc một câu.
Từ lúc nào? Hai người lại trở nên thân thiết như vậy?
Mỗi ngày chịu trách nhiệm xào rau làm cơm, Dư Tư Nhạc biết rõ sức ăn của anh hai mình là bao nhiêu. Vì vậy mỗi ngày thức ăn đều không bị dư thừa.
“Anh hai, em muốn bàn với anh một việc.” Dư Tư Nhạc nắm đôi đũa trong tay, tay kia lật sách giáo khoa, anh mắt nhìn về phía trang sách đang lật.
Vừa nhập học được một tháng, chương trình học sắp xếp không nhiều. Dư Tư Nhạc phí rất nhiều công sức, mới có thể theo kịp tiến độ giao viên giảng dạy.
“Chuyện gì” Du Lăng Thần gắp một miếng thịt để vào trong chén.
Dư Tư Nhạc hai mắt sáng rực: “Em muốn mời giáo viên về nhà dạy kèm...”
Có giáo viên ở nhà, trong thời gian rảnh rỗi, chỉ cần Dư Tư Nhạc cố gắng tuyệt đối có thể bổ sung nhưng gì trước kia không học.
Du Lăng Thần nhìn cô lúc ăn cơm, cũng không quên việc học tập, sắc mặt không tốt: “Cô không tính là đại học, cũng không cần lo lắng không tìm được việc làm, không cần liều mạng như vậy.”
Đúng vậy! Thân phận bây giờ của cô đường đường là một thiên kim tiểu thư của nhà họ Du, công ty nhà mình lớn như vậy, Du Lăng Thần tùy tiện sắp xếp cho cô một vị trí, ai dám xen mồm vào?
“Không...” Dư Tư Nhạc lắc đầu: “Em muốn dựa vào nỗ lực của bản thân.”
Người không có thực lực, dựa vào quan hệ cá nhân, ngồi ở vị trí quyền cao chức trọng, sớm muộn cũng rước lấy tai tiếng. Sợ nhất là ngồi không vững vị trí này, có Du Lăng Thần làm chỗ dựa thì Dư Tư Nhạc sẽ không đến mức bị người khác lật đổ khỏi vị trí đó, nhưng... Cô cũng không thể chấn trụ những cấp dưới khác.
Cứ như thế mãi, cô thành một người không có chức vụ, lại là con rối không có quyền lực.
Đạo lý này, ai cũng hiểu rõ.
Du Lăng Thần gật gật đầu, cảm thấy đứa em gái này ngày càng có tiền đồ. Người là anh trai như anh, cũng thật vui mừng. Nếu trước kia cô nhu thuận biết chuyện như vậy, Du Lăng Thần sao có thể nhìn cô bằng ánh mắt khó coi như vậy.
“Một thạc sĩ quản lý học việc nổi tiếng ở Pháp, để làm gia sư cho cô thì thế nào?” Du Lăng Thần nói.
Dư Tư Nhạc gắp một chút thức ăn: “Anh hai, không cần phải mời giáo viên có bằng cấp cao như thế, đây chỉ là chương trình trung học thôi.”
Tùy tiện mời một sinh viên đại học là được rồi.
Du Lăng Thần mặt không biểu cảm: “Dù sao cũng không cần phát tiền lương.”
Có loại chuyện tốt này sao? Dư Tư Nhạc nghi ngờ nhìn anh.
Chẳng lẽ anh hai định phái nhân viên công ty đến đây?
“Anh hai, anh nói gia sư là ai?”
Du Lăng Thần khoanh tay trước ngực, nhìn em gái đang ngồi trước mặt: “Là tôi.”
Dư Tư Nhạc ngạc nhiên nói không nên lời.
Du Lăng Thần bận việc bao nhiêu, cô đều thấy qua. Ngoại trừ mỗi ngày đi sớm về trễ, buổi tối còn ôm một đống văn kiện về biệt thự xử lý.
Người bận rộn như vậy, sao có thể dành chút thời gian giám sát việc học tập của cô được?
“Không cần...” Dư Tư Nhạc cô ý thức cự tuyệt.
Du Lăng Thần như không nghe thấy lời kháng nghị của cô: “Tôi sẽ cho người đưa một cái bàn học đến đây, đặt trong thư phòng. Lúc tôi xử lý văn kiện, cô có thể ngồi bên cạnh làm bài, có gì không hiểu cứ trực tiếp hỏi tôi.”
Người cao nhất của tập đoàn Du thị quyết định dạy em gái, quả thật là một nhân tài không được trọng dụng mà! Đầu óc ngài thông minh như vậy, không phải nên suy nghĩ xem làm sao để làm tốt công việc, đưa tập đoàn Du thị ngày càng phát triển sao?
Du Lăng Thần thuộc phái hành động, sáng sớm ngày thứ hai, đã có thương gia đem cái bàn được lựa chọn tốt nhất, tự mình đưa đến nhà ông chủ.
Thư phòng khá lớn, trước kia chỉ đặt hai giá sách nhỏ, một cái bàn làm việc, thêm một bộ ghế sô pha bằng da thật, có vẻ rất không rộng rãi. Mà hôm nay, lại có thêm một bàn học nhỏ màu trắng, đặt không xa bàn làm việc, xem có chút không phù hợp với phong cách trang nghiêm trong thư phòng này.
Cách làm của Du Lăng Thần đều ngắn gọn, tuyệt đối không lằng nhằng.
Về điểm này là khi anh giảng dạy cho Dư Tư Nhạc, tất cả đều thể hiện ra ngoài. Thường thường anh nói loại phương pháp này, luôn dùng loại đơn giản dễ hiểu nhất để giảng dạy.
Sau khi được Du Lăng Thần phụ đạo, Dư Tư Nhạc đạt được kết quả rất lớn.
Như một khối bột biển, nhanh chóng hấp thu tri thức.