Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-11
Phần 11
Lúc tôi vừa dứt lời, tôi đã ao ước chú sẽ nói với mình rằng “ cứ ngủ đi, chú ở đây canh cho “ giống như những bộ phim truyền hình tôi đã được xem trước đó. Nhưng rồi sự thật lại khác xa với những gì tôi ao ước, khi mà ngay sau đấy, chú chỉ ừ một tiếng rồi quay người đi ra ngoài, cũng chẳng nói thêm với tôi một lời nào nữa.
Người lâng lâng vì say, mắt cay xè vì khóc, tôi mệt mỏi chẳng muốn đứng dậy đi vào nhà tắm chút nào, nên cứ thế nhắm mắt lại cố ép bản thân đi ngủ, cố ép bản thân không muốn nghĩ về chú.
Cũng may, một đêm ấy trôi qua đi rất nhanh, đến sáng hôm sau khi tôi tỉnh dậy, đã nhìn thấy chú đang ngồi ở ghế nghiêm túc xem thời sự, trên ngón tay kẹp một điếu thuốc lá vẫn còn nguyên không hề châm lửa. Tất cả những điều ấy, khiến cho tôi vừa vui vừa buồn, vui vì có lẽ muốn tôi được ngủ lâu hơn nên chú cũng không có gọi tôi dậy, buồn vì tí nữa thôi, tôi với chú chẳng biết đến bao giờ mới có thể có cơ hội được gần gũi như ngày hôm nay nữa. Có lẽ, là rất lâu hoặc chẳng hề có một ngày nào khác.
Thần người một lúc, thấy chú vẫn chưa phát hiện ra mình đã tỉnh giấc, tôi đành vén chăn sang một bên, nhoài người xỏ chân vào đôi dép lê được đặt ngay ngắn dưới đất, tiến lại về phía chú, miễn cưỡng cất lời.
– Chú sang từ bao giờ thế, cháu hôm qua say quá nên đầu có chút đau thành ra thức dậy hơi trễ.
Chú gật đầu, dơ tay lên nhìn đồng hồ, trầm ngâm đáp trả tôi.
– Cháu rửa mặt đi rồi chú đưa đi ăn sáng rồi còn về lấy cặp sách để lên lớp nữa. Cháu không sợ muộn học à.
Vẫn là lời quan tâm ấy, vẫn là giọng nói nhỏ nhẹ mọi lần khiến tôi mê mẩn, khỏi cần suy nghĩ cũng biết chú đã thành công đạp đổ bức tường kiên cố trong tôi. Chỉ có điều, lần này, tôi không còn mất lí trí như những lần trước, cũng không say như đêm qua làm càn điều gì, tôi chỉ cười nhẹ, rồi nhẹ nhàng từ chối.
– Chú cứ về trước đi, cháu tự về được, chú không cần lo lắng đâu…( Nói rồi tôi cũng tiến về phía nhà tắm, trước khi đóng cửa lại, còn không quên nói với chú )… À mà quên, chú đừng nói gì với mẹ và dượng của cháu chuyện ngày hôm qua nhé, cháu không muốn họ vì cháu phải suy nghĩ quá nhiều những điều không hay.
Nói xong, tôi cũng đóng sầm cánh cửa lại, lúc này mới để bản thân trượt dốc theo cảm xúc vỡ tan nơi lồng ngực. Qua một đêm, tôi cứ ngỡ rằng, chú sẽ hiểu được lòng tôi, nhưng không ngờ, chú không hiểu, hoặc chú biết nhưng cố tình không hiểu, chính vì thế nên mới có thái độ lạnh nhạt như thế. Ấy vậy mà tôi vẫn còn ngu muội mà mơ mộng, ngu muội mà lao đầu vào để rồi chuốc lấy những cơn đau âm ỉ đấy làm gì không biết nữa.
Ngồi trong nhà tắm nửa tiếng, lắng nghe bên ngoài không còn tiếng động gì, tôi cũng quyết định mở cửa đi ra ngoài. Thế nhưng lúc cánh cửa vừa mở ra, cũng là lúc tôi nhìn thấy chú đứng dựa người bên cạnh bức tường chờ mình, cảm xúc lại theo đấy trở nên hỗn loạn, cố cười gượng.
– Chú vẫn chưa về à..
Chú nhíu mày nhìn tôi một lượt, rất tự nhiên đưa ngón tay quẹt đi những giọt nước còn đọng lại trên má tôi xuống, chẳng để ý gì đến câu hỏi của tôi mà nói sang chuyện khác.
– Tám giờ rồi, cháu có còn muốn trở về trường đi học không mà lề mề như một đứa trẻ vậy hả. Hay là cháu thích bị mắng vậy à ?
– Cháu biết rồi, lần sau cháu không thế nữa đâu chú.
Tôi gật đầu nhận lỗi, ngay sau đó cũng lách người lướt qua chú đi thẳng ra ngoài, mặc kệ chú đứng đó với bao nhiêu khó hiểu dành cho mình. Lần nào cũng thất bại, lần nào cũng không thể làm chủ được bản thân, lần nào cũng mơ mộng rồi tự chuốc lấy đau khổ, tôi lúc này thật sự chỉ muốn bản thân không còn phải vô tình gặp chú thêm một lần nào nữa, như thế có lẽ bản thân mới có sự quyết đoán riêng của mình, mới có thể gạch chú ra khỏi tâm trí để mà yên ổn chú tâm cho việc học trước mắt.
Chạy thật nhanh xuống dưới, móc trong túi quần được ra tờ hai trăm nghìn, tôi trả tiền phòng của mình cho bà chủ quán, xong xuôi cũng là lúc chú bước xuống đến nơi. Dù không muốn nhưng giáp mặt như vậy tôi cũng không thể lướt đi không một lời chào hỏi, đành nói.
– Cháu về trước đây, chú về sau nhé.
Nói xong, tôi cũng quay người bước ra ngoài, thế nhưng bước chân vừa bước được hai bước liền bất chợt khựng lại khi ánh mắt chạm phải hình ảnh chị Nguyệt cùng với đồng đội đang đi lại phía mình. Tôi muốn trốn, nhưng rồi chẳng thể trốn được vì lúc này chị ấy cũng nhìn thấy tôi, ánh mắt chiếu vào tôi đã có mấy phần nghi hoặc rồi. Đến khi thấy chú quay sang cầm lấy khủy tay tôi kéo đi, thì đôi mắt ấy liền xuất hiện đầy lửa giận chẳng thể nào nhìn rõ phẫn nộ ra sao.
– Ngọc, đi thôi, đứng thần người ra đấy làm gì thế ?
Chú dường như vẫn chưa phát hiện ra chị Nguyệt nên vẫn vô tư nhỏ nhẹ với tôi, còn tôi, cũng chẳng biết phải mở lời như thế nào mới chú, chỉ biết đứng thần người ra đó hết nhìn chị Nguyệt rồi lại nhìn nơi bàn tay chú nắm lấy tay mình, nhẹ nhàng rút khỏi. Tôi yêu chú thật đấy, nhưng tôi không thích bản thân lâm vào tình cảnh bị hiểu nhầm là người thứ ba này, nên tốt nhất vẫn là để họ tự giải thích với nhau mọi chuyện. Đêm hôm qua là tôi say, tôi không kiềm chế được mình nên mới cư xử vô lễ như thế, nhưng đến hôm nay tôi tỉnh táo rồi, thì hành động đó, nhất định sẽ không bao giờ có chuyện xảy ra lần thứ hai.
– Anh Phong..
Đúng lúc tôi còn chưa biết phải nên nói như thế nào với chú, thì chị Nguyệt đã lên tiếng gọi lớn, thành công khiến cho bao nhiều quanh đó ngoái lại nhìn chúng tôi như muốn biết chuyện gì đang xảy ra. Chị ấy chạy lại phía chúng tôi, vẫn là cái dáng vẻ hiểu biết ấy, không có sừng cồ đánh ghen như bao người khác mà nhẹ giọng hỏi.
– Anh với bé Ngọc đi đâu sớm thế, tối hôm qua em gọi cho anh mãi mà không được, gọi về cho hai bác cũng không thấy, em còn tưởng anh đi làm nhiệm vụ cơ.
– Vậy à, chắc điện thoại anh hết pin, nên không để ý. Mà em làm gì thì làm đi, để anh đưa bé Ngọc về đã rồi quay lại đón em trở về cục, chỉ mất nửa tiếng thôi, em đợi được chứ.
Tôi cứ nghĩ rằng, nhì thấy chị Nguyệt chú sẽ vội vàng giải thích lấy lòng chị ấy rồi buông thõng tay chối bay chối bẩy tôi cơ, ấy mà thật không ngờ chú lại thẳng thắn như thế, chẳng hề dấu diếm hay chột dạ chuyện bị người yêu bắt « quả tang « ở trong nhà nghỉ với người khác như thế này. Chú vẫn quyết định đưa tôi trở về trường rồi mới quay lại nói chuyện với chị Nguyệt, chẳng hiểu sao, tự dưng khi ấy tôi lại có cái suy nghĩ, tình cảm của bọn họ chẳng đẹp như tôi vẫn biết.
– Anh, chuyện đó, anh….
Chị Nguyệt ngập ngừng chẳng nói thành câu gọi chú, còn chú thì chỉ để lại cho chị ấy mỗi câu « đợi anh tí « rồi mặc kệ cái nhìn của mọi người kéo tay tôi đi ra ngoài. Còn tôi, thì cũng chỉ biết ra sức gạt tay chú ra khỏi tay mình, ra sức từ chối.
– Chú… chú buông tay cháu ra đi, chú làm như vậy mọi người sẽ hiểu lầm cháu là người phá hoại chú với cô Nguyệt đấy.
– Ai hiểu lầm, cháu đừng có để đầu óc nghĩ mấy cái chuyện linh tinh như thế, việc trước mắt là lo học đi.
Chú nói xong, taxi cũng vừa đỗ tới nơi, còn đang định đưa tay đẩy tôi vào bên trong thì chị Nguyệt từ phía sau lao lên , hùng hổ giận dữ khác hẳn vẻ mặt hòa nhã lúc nãy, hét lớn vào mặt chú.
– Anh Phong, em muốn chúng ta cùng nhau ngồi lại nói chuyện, anh không thể lạnh nhạt với em như thế được. Chuyện ngày hôm đấy, tất cả chỉ là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi.
Chị Nguyệt chẳng còn giữ nổi bình tĩnh của mình nữa, mặc kệ bao nhiêu người đang đứng nhìn vẫn bù loa nên với chú, mặc kệ trên người vẫn mặc đồng phục cảnh sát nhân dân vẫn lao vào lòng ôm chú, chắn ngay trước mặt tôi.
Một màn này, khiến tôi chẳng biết phải nên phản ứng như thế nào, nên chạy đi hay là lùi lại, tôi chỉ biết rằng tim tôi đau, thật sự rất đau. Bởi vì lúc này, tôi trong mắt tất cả, là người thứ ba phá hoại đi mối quan hệ của họ, là người thứ ba cướp đi hạnh phúc vốn có của chị Nguyệt. Họ không chửi tôi, nhưng họ chỉ trích tôi, họ lăng nhục tôi bằng những nụ cười khinh bỉ, bằng cái lườm đến cháy mặt.
– Đủ rồi đấy Nguyệt, chẳng phải anh đã nói đợi anh quay lại rồi nói chuyện sau sao, sao em lại có thể cư xử cái kiểu mất lí trí như vậy chứ. Em không thấy bao nhiêu người đang nhìn chúng ta đấy à, em không giữ mặt mũi cho mình thì cũng nên giữ mặt mũi cho những người đồng đội của mình, của màu áo chúng ta đang mặc chứ.
– Anh nói em, vậy tại sao anh không nhìn lại bản thân mình đi. Anh có biết cảm giác khi em nhìn thấy anh cùng với con bé đứng thanh toán tiền phòng, nó khó chịu và đau đớn như thế nào không hả. Anh nói đi, anh có biết được không hả ?
Tôi thấy chú đẩy chị Nguyệt ra khỏi mình, thấy chú trách mắng chị ấy, còn chị ấy thì vẫn khóc tu tu như người bị mất tất cả. Thật sự mà nói, tôi ghét chị ấy thật, nhưng bảo để cướp mất chú khỏi chị ấy, tôi chưa từng cũng chưa bao giờ dám nghĩ tới.
– Cô Nguyệt, chuyện này… Thật ra hôm qua cháu có đi uống rượu say với bạn, nên… nên chú Phong mới giúp cháu thuê phòng trong đây thôi. Chứ cháu với chú ấy không có chuyện gì hết, thật sự không có gì đâu cô ạ.
Trước tình cảnh này, tôi cũng chẳng để bản thân chần chừ quá lâu liền vội lên tiếng giải thích mọi chuyện giữa tôi và chú để chị ấy hiểu hết mọi chuyện, hi vọng chị ấy với chú có thể không vì tôi mà giận dỗi như lúc này. Chỉ có điều tôi không ngờ được rằng, lúc tôi lên tiếng, không những giúp chị Nguyệt nguôi ngoai cơn giận đi được tí nào, mà còn khiến chị ấy thêm điên cuồng mất lí trí.
– Cháu im đi, cháu càng nói thì càng thể hiện cháu là đứa con gái không có gia giáo nề nếp, không có người dạy bảo đấy. Cháu mới lên thành phố hôm nay là ngày thứ 3, mà đã dám đi uống rượu với bạn bè đến say khướt để chồng sắp cưới của cô phải đưa cháu đi vào nhà nghỉ để thuê nhà, cháu không thấy bản thân mình dễ dãi chẳng khác gì mấy đứa mất nết à.
– Cháu….
Trước những lời buộc tội của chị ấy, tôi chẳng biết nên cãi như thế nào, vì suy cho cùng, tôi có nói lại thì cũng có ai tin tôi đâu cơ chứ. Tôi chỉ biết bước lùi từng bước khó nhọc, chỉ biết trân trân đôi mắt ngước lên nhìn chú, nhìn chị Nguyệt, rồi đưa tay quẹt sạch những giọt nước mắt lăn dài, khó khăn lắm mới để bản thân không được gục ngã.
Tôi cũng muốn chạy trốn khỏi nơi này, nhưng mà đôi chân lại không thể, cứ chôn chặt ở đó như người bị đổ keo. Tôi cũng không dám nhìn lên, chỉ biết cúi gằm xuống vì tất cả mọi người xung quanh lúc này, đều dùng một cái nhìn đầy khinh thường dành cho tôi, tức giận cho chú, và đầy thương xót cho chị ấy. Tôi uất ức khi bản thân vô cớ bị coi thành kẻ tội đồ, nhưng tôi cũng tự trách bản thân quá nhu nhược nên mới dẫn tới cơ sự như thế này. Gía như trước đó, tôi có thể mạnh mẽ thêm đôi chút, giá như tôi dứt khoát đừng xiêu lòng trước những quan tâm của chú, thì bây giờ, tôi với chú, với chị Nguyệt, sẽ nhất định không có chuyện đứng ở đây rồi bung bét như thế này.
– Đủ đấy rồi Nguyệt, anh nói là có chuyện gì rồi về nhà nói cơ mà, sao em lại có thể cư xử như thế hả. Ba mẹ con bé là chỗ quen biết với anh, xét về cấp bậc, con bé là phận cháu , em đừng có tự suy diễn linh tinh rồi đổ lỗi cho người khác như thế. Chuyện hôm trước, anh sẽ bỏ qua cho em và coi như không hề có chuyện gì, nhưng chuyện em vừa lăng mạ con bé, anh nhất định phải truy cứu. Em hiểu anh nói gì rồi đúng không ?
– Em… em…
Bị thái độ của chú dọa sợ, chị Nguyệt chỉ biết ấp úng như tôi hồi nãy, bẽn lẽn quay lại nhìn tôi lí nhí xin lỗi với khuôn mặt đầy nước mắt đến thương xót. Còn tôi, tôi thì chẳng thể nào nghe được gì hết vì trong tâm trí tôi lúc này chỉ văng vẳng từng câu từng chữ chú vừa nói, rằng tôi chỉ là phận cháu. Đau quá, thật sự đau đến không thở được nữa rồi.
Chẳng phải tôi vẫn luôn muốn biết được câu trả lời hay sao, chẳng phải tôi vẫn luôn muốn một ngày chú rạch ròi mối quan hệ với mình hay sao, vậy mà sao bây giờ tôi lại thất vọng như thế này, tôi lại gục ngã như thế này. Tôi phải làm sao để bước ra được khỏi nó đây, phải làm sao để bản thân đừng có điên dại mỗi khi suy nghĩ về chú nữa đây.
Thế rồi, đúng lúc chẳng biết bản thân nên làm gì, nên chạy trốn đi đâu, thì cả người tôi bỗng chốc bị kéo mạnh vào lồng ngực săn chắc của một người đàn ông khác. Người đó chẳng phải ai khác mà chính là Long, cái người mà tối qua tôi đã buông thả bản thân nghe theo lời dụ dỗ của anh uống thật nhiều bia đến say mèm.
Anh ta vẫn mặc bộ quần áo thoải mái ấy, vẫn là cái dáng vẻ bất cần không để ai vào mắt, chẳng thèm để ý đến ai hết mà chỉ nhìn tôi, nói.
– Này nhóc, tôi quên không nói với em, em không những ngu mà còn điên nữa ấy.
Nghe những lời này của Long, tôi chỉ biết cười buồn, chẳng hề lên tiếng phản bác lại dù chỉ một lời, căn bản anh ta nói đúng chứ đâu hề sai. Tôi thật sự điên rồi, điên nên mới lụy tình như thế, điên nên mới không bước ra được khỏi vũng lầy đầy tối đen là chú. Để rồi cho đến hôm nay, khi bản thân phải chịu bao nhiêu những chỉ trích không hay, cái đầu vẫn ngu muội như thế không thể rạng lên được.
Tôi.. thật sự thất bại quá !!
---------
Nhớ ấn like, chia sẻ và comment cảm xúc sau khi đọc, để ủng hộ Vietwriter các bạn nhé ! Thỉnh thoảng ấn vào quảng cáo giúp tụi mình để tụi mình có kinh phí duy trì web nữa ạ..
Đề cử các truyện và tác giả khác bạn muốn đọc, web sẽ tìm và đăng cho các bạn.
Lúc tôi vừa dứt lời, tôi đã ao ước chú sẽ nói với mình rằng “ cứ ngủ đi, chú ở đây canh cho “ giống như những bộ phim truyền hình tôi đã được xem trước đó. Nhưng rồi sự thật lại khác xa với những gì tôi ao ước, khi mà ngay sau đấy, chú chỉ ừ một tiếng rồi quay người đi ra ngoài, cũng chẳng nói thêm với tôi một lời nào nữa.
Người lâng lâng vì say, mắt cay xè vì khóc, tôi mệt mỏi chẳng muốn đứng dậy đi vào nhà tắm chút nào, nên cứ thế nhắm mắt lại cố ép bản thân đi ngủ, cố ép bản thân không muốn nghĩ về chú.
Cũng may, một đêm ấy trôi qua đi rất nhanh, đến sáng hôm sau khi tôi tỉnh dậy, đã nhìn thấy chú đang ngồi ở ghế nghiêm túc xem thời sự, trên ngón tay kẹp một điếu thuốc lá vẫn còn nguyên không hề châm lửa. Tất cả những điều ấy, khiến cho tôi vừa vui vừa buồn, vui vì có lẽ muốn tôi được ngủ lâu hơn nên chú cũng không có gọi tôi dậy, buồn vì tí nữa thôi, tôi với chú chẳng biết đến bao giờ mới có thể có cơ hội được gần gũi như ngày hôm nay nữa. Có lẽ, là rất lâu hoặc chẳng hề có một ngày nào khác.
Thần người một lúc, thấy chú vẫn chưa phát hiện ra mình đã tỉnh giấc, tôi đành vén chăn sang một bên, nhoài người xỏ chân vào đôi dép lê được đặt ngay ngắn dưới đất, tiến lại về phía chú, miễn cưỡng cất lời.
– Chú sang từ bao giờ thế, cháu hôm qua say quá nên đầu có chút đau thành ra thức dậy hơi trễ.
Chú gật đầu, dơ tay lên nhìn đồng hồ, trầm ngâm đáp trả tôi.
– Cháu rửa mặt đi rồi chú đưa đi ăn sáng rồi còn về lấy cặp sách để lên lớp nữa. Cháu không sợ muộn học à.
Vẫn là lời quan tâm ấy, vẫn là giọng nói nhỏ nhẹ mọi lần khiến tôi mê mẩn, khỏi cần suy nghĩ cũng biết chú đã thành công đạp đổ bức tường kiên cố trong tôi. Chỉ có điều, lần này, tôi không còn mất lí trí như những lần trước, cũng không say như đêm qua làm càn điều gì, tôi chỉ cười nhẹ, rồi nhẹ nhàng từ chối.
– Chú cứ về trước đi, cháu tự về được, chú không cần lo lắng đâu…( Nói rồi tôi cũng tiến về phía nhà tắm, trước khi đóng cửa lại, còn không quên nói với chú )… À mà quên, chú đừng nói gì với mẹ và dượng của cháu chuyện ngày hôm qua nhé, cháu không muốn họ vì cháu phải suy nghĩ quá nhiều những điều không hay.
Nói xong, tôi cũng đóng sầm cánh cửa lại, lúc này mới để bản thân trượt dốc theo cảm xúc vỡ tan nơi lồng ngực. Qua một đêm, tôi cứ ngỡ rằng, chú sẽ hiểu được lòng tôi, nhưng không ngờ, chú không hiểu, hoặc chú biết nhưng cố tình không hiểu, chính vì thế nên mới có thái độ lạnh nhạt như thế. Ấy vậy mà tôi vẫn còn ngu muội mà mơ mộng, ngu muội mà lao đầu vào để rồi chuốc lấy những cơn đau âm ỉ đấy làm gì không biết nữa.
Ngồi trong nhà tắm nửa tiếng, lắng nghe bên ngoài không còn tiếng động gì, tôi cũng quyết định mở cửa đi ra ngoài. Thế nhưng lúc cánh cửa vừa mở ra, cũng là lúc tôi nhìn thấy chú đứng dựa người bên cạnh bức tường chờ mình, cảm xúc lại theo đấy trở nên hỗn loạn, cố cười gượng.
– Chú vẫn chưa về à..
Chú nhíu mày nhìn tôi một lượt, rất tự nhiên đưa ngón tay quẹt đi những giọt nước còn đọng lại trên má tôi xuống, chẳng để ý gì đến câu hỏi của tôi mà nói sang chuyện khác.
– Tám giờ rồi, cháu có còn muốn trở về trường đi học không mà lề mề như một đứa trẻ vậy hả. Hay là cháu thích bị mắng vậy à ?
– Cháu biết rồi, lần sau cháu không thế nữa đâu chú.
Tôi gật đầu nhận lỗi, ngay sau đó cũng lách người lướt qua chú đi thẳng ra ngoài, mặc kệ chú đứng đó với bao nhiêu khó hiểu dành cho mình. Lần nào cũng thất bại, lần nào cũng không thể làm chủ được bản thân, lần nào cũng mơ mộng rồi tự chuốc lấy đau khổ, tôi lúc này thật sự chỉ muốn bản thân không còn phải vô tình gặp chú thêm một lần nào nữa, như thế có lẽ bản thân mới có sự quyết đoán riêng của mình, mới có thể gạch chú ra khỏi tâm trí để mà yên ổn chú tâm cho việc học trước mắt.
Chạy thật nhanh xuống dưới, móc trong túi quần được ra tờ hai trăm nghìn, tôi trả tiền phòng của mình cho bà chủ quán, xong xuôi cũng là lúc chú bước xuống đến nơi. Dù không muốn nhưng giáp mặt như vậy tôi cũng không thể lướt đi không một lời chào hỏi, đành nói.
– Cháu về trước đây, chú về sau nhé.
Nói xong, tôi cũng quay người bước ra ngoài, thế nhưng bước chân vừa bước được hai bước liền bất chợt khựng lại khi ánh mắt chạm phải hình ảnh chị Nguyệt cùng với đồng đội đang đi lại phía mình. Tôi muốn trốn, nhưng rồi chẳng thể trốn được vì lúc này chị ấy cũng nhìn thấy tôi, ánh mắt chiếu vào tôi đã có mấy phần nghi hoặc rồi. Đến khi thấy chú quay sang cầm lấy khủy tay tôi kéo đi, thì đôi mắt ấy liền xuất hiện đầy lửa giận chẳng thể nào nhìn rõ phẫn nộ ra sao.
– Ngọc, đi thôi, đứng thần người ra đấy làm gì thế ?
Chú dường như vẫn chưa phát hiện ra chị Nguyệt nên vẫn vô tư nhỏ nhẹ với tôi, còn tôi, cũng chẳng biết phải mở lời như thế nào mới chú, chỉ biết đứng thần người ra đó hết nhìn chị Nguyệt rồi lại nhìn nơi bàn tay chú nắm lấy tay mình, nhẹ nhàng rút khỏi. Tôi yêu chú thật đấy, nhưng tôi không thích bản thân lâm vào tình cảnh bị hiểu nhầm là người thứ ba này, nên tốt nhất vẫn là để họ tự giải thích với nhau mọi chuyện. Đêm hôm qua là tôi say, tôi không kiềm chế được mình nên mới cư xử vô lễ như thế, nhưng đến hôm nay tôi tỉnh táo rồi, thì hành động đó, nhất định sẽ không bao giờ có chuyện xảy ra lần thứ hai.
– Anh Phong..
Đúng lúc tôi còn chưa biết phải nên nói như thế nào với chú, thì chị Nguyệt đã lên tiếng gọi lớn, thành công khiến cho bao nhiều quanh đó ngoái lại nhìn chúng tôi như muốn biết chuyện gì đang xảy ra. Chị ấy chạy lại phía chúng tôi, vẫn là cái dáng vẻ hiểu biết ấy, không có sừng cồ đánh ghen như bao người khác mà nhẹ giọng hỏi.
– Anh với bé Ngọc đi đâu sớm thế, tối hôm qua em gọi cho anh mãi mà không được, gọi về cho hai bác cũng không thấy, em còn tưởng anh đi làm nhiệm vụ cơ.
– Vậy à, chắc điện thoại anh hết pin, nên không để ý. Mà em làm gì thì làm đi, để anh đưa bé Ngọc về đã rồi quay lại đón em trở về cục, chỉ mất nửa tiếng thôi, em đợi được chứ.
Tôi cứ nghĩ rằng, nhì thấy chị Nguyệt chú sẽ vội vàng giải thích lấy lòng chị ấy rồi buông thõng tay chối bay chối bẩy tôi cơ, ấy mà thật không ngờ chú lại thẳng thắn như thế, chẳng hề dấu diếm hay chột dạ chuyện bị người yêu bắt « quả tang « ở trong nhà nghỉ với người khác như thế này. Chú vẫn quyết định đưa tôi trở về trường rồi mới quay lại nói chuyện với chị Nguyệt, chẳng hiểu sao, tự dưng khi ấy tôi lại có cái suy nghĩ, tình cảm của bọn họ chẳng đẹp như tôi vẫn biết.
– Anh, chuyện đó, anh….
Chị Nguyệt ngập ngừng chẳng nói thành câu gọi chú, còn chú thì chỉ để lại cho chị ấy mỗi câu « đợi anh tí « rồi mặc kệ cái nhìn của mọi người kéo tay tôi đi ra ngoài. Còn tôi, thì cũng chỉ biết ra sức gạt tay chú ra khỏi tay mình, ra sức từ chối.
– Chú… chú buông tay cháu ra đi, chú làm như vậy mọi người sẽ hiểu lầm cháu là người phá hoại chú với cô Nguyệt đấy.
– Ai hiểu lầm, cháu đừng có để đầu óc nghĩ mấy cái chuyện linh tinh như thế, việc trước mắt là lo học đi.
Chú nói xong, taxi cũng vừa đỗ tới nơi, còn đang định đưa tay đẩy tôi vào bên trong thì chị Nguyệt từ phía sau lao lên , hùng hổ giận dữ khác hẳn vẻ mặt hòa nhã lúc nãy, hét lớn vào mặt chú.
– Anh Phong, em muốn chúng ta cùng nhau ngồi lại nói chuyện, anh không thể lạnh nhạt với em như thế được. Chuyện ngày hôm đấy, tất cả chỉ là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi.
Chị Nguyệt chẳng còn giữ nổi bình tĩnh của mình nữa, mặc kệ bao nhiêu người đang đứng nhìn vẫn bù loa nên với chú, mặc kệ trên người vẫn mặc đồng phục cảnh sát nhân dân vẫn lao vào lòng ôm chú, chắn ngay trước mặt tôi.
Một màn này, khiến tôi chẳng biết phải nên phản ứng như thế nào, nên chạy đi hay là lùi lại, tôi chỉ biết rằng tim tôi đau, thật sự rất đau. Bởi vì lúc này, tôi trong mắt tất cả, là người thứ ba phá hoại đi mối quan hệ của họ, là người thứ ba cướp đi hạnh phúc vốn có của chị Nguyệt. Họ không chửi tôi, nhưng họ chỉ trích tôi, họ lăng nhục tôi bằng những nụ cười khinh bỉ, bằng cái lườm đến cháy mặt.
– Đủ rồi đấy Nguyệt, chẳng phải anh đã nói đợi anh quay lại rồi nói chuyện sau sao, sao em lại có thể cư xử cái kiểu mất lí trí như vậy chứ. Em không thấy bao nhiêu người đang nhìn chúng ta đấy à, em không giữ mặt mũi cho mình thì cũng nên giữ mặt mũi cho những người đồng đội của mình, của màu áo chúng ta đang mặc chứ.
– Anh nói em, vậy tại sao anh không nhìn lại bản thân mình đi. Anh có biết cảm giác khi em nhìn thấy anh cùng với con bé đứng thanh toán tiền phòng, nó khó chịu và đau đớn như thế nào không hả. Anh nói đi, anh có biết được không hả ?
Tôi thấy chú đẩy chị Nguyệt ra khỏi mình, thấy chú trách mắng chị ấy, còn chị ấy thì vẫn khóc tu tu như người bị mất tất cả. Thật sự mà nói, tôi ghét chị ấy thật, nhưng bảo để cướp mất chú khỏi chị ấy, tôi chưa từng cũng chưa bao giờ dám nghĩ tới.
– Cô Nguyệt, chuyện này… Thật ra hôm qua cháu có đi uống rượu say với bạn, nên… nên chú Phong mới giúp cháu thuê phòng trong đây thôi. Chứ cháu với chú ấy không có chuyện gì hết, thật sự không có gì đâu cô ạ.
Trước tình cảnh này, tôi cũng chẳng để bản thân chần chừ quá lâu liền vội lên tiếng giải thích mọi chuyện giữa tôi và chú để chị ấy hiểu hết mọi chuyện, hi vọng chị ấy với chú có thể không vì tôi mà giận dỗi như lúc này. Chỉ có điều tôi không ngờ được rằng, lúc tôi lên tiếng, không những giúp chị Nguyệt nguôi ngoai cơn giận đi được tí nào, mà còn khiến chị ấy thêm điên cuồng mất lí trí.
– Cháu im đi, cháu càng nói thì càng thể hiện cháu là đứa con gái không có gia giáo nề nếp, không có người dạy bảo đấy. Cháu mới lên thành phố hôm nay là ngày thứ 3, mà đã dám đi uống rượu với bạn bè đến say khướt để chồng sắp cưới của cô phải đưa cháu đi vào nhà nghỉ để thuê nhà, cháu không thấy bản thân mình dễ dãi chẳng khác gì mấy đứa mất nết à.
– Cháu….
Trước những lời buộc tội của chị ấy, tôi chẳng biết nên cãi như thế nào, vì suy cho cùng, tôi có nói lại thì cũng có ai tin tôi đâu cơ chứ. Tôi chỉ biết bước lùi từng bước khó nhọc, chỉ biết trân trân đôi mắt ngước lên nhìn chú, nhìn chị Nguyệt, rồi đưa tay quẹt sạch những giọt nước mắt lăn dài, khó khăn lắm mới để bản thân không được gục ngã.
Tôi cũng muốn chạy trốn khỏi nơi này, nhưng mà đôi chân lại không thể, cứ chôn chặt ở đó như người bị đổ keo. Tôi cũng không dám nhìn lên, chỉ biết cúi gằm xuống vì tất cả mọi người xung quanh lúc này, đều dùng một cái nhìn đầy khinh thường dành cho tôi, tức giận cho chú, và đầy thương xót cho chị ấy. Tôi uất ức khi bản thân vô cớ bị coi thành kẻ tội đồ, nhưng tôi cũng tự trách bản thân quá nhu nhược nên mới dẫn tới cơ sự như thế này. Gía như trước đó, tôi có thể mạnh mẽ thêm đôi chút, giá như tôi dứt khoát đừng xiêu lòng trước những quan tâm của chú, thì bây giờ, tôi với chú, với chị Nguyệt, sẽ nhất định không có chuyện đứng ở đây rồi bung bét như thế này.
– Đủ đấy rồi Nguyệt, anh nói là có chuyện gì rồi về nhà nói cơ mà, sao em lại có thể cư xử như thế hả. Ba mẹ con bé là chỗ quen biết với anh, xét về cấp bậc, con bé là phận cháu , em đừng có tự suy diễn linh tinh rồi đổ lỗi cho người khác như thế. Chuyện hôm trước, anh sẽ bỏ qua cho em và coi như không hề có chuyện gì, nhưng chuyện em vừa lăng mạ con bé, anh nhất định phải truy cứu. Em hiểu anh nói gì rồi đúng không ?
– Em… em…
Bị thái độ của chú dọa sợ, chị Nguyệt chỉ biết ấp úng như tôi hồi nãy, bẽn lẽn quay lại nhìn tôi lí nhí xin lỗi với khuôn mặt đầy nước mắt đến thương xót. Còn tôi, tôi thì chẳng thể nào nghe được gì hết vì trong tâm trí tôi lúc này chỉ văng vẳng từng câu từng chữ chú vừa nói, rằng tôi chỉ là phận cháu. Đau quá, thật sự đau đến không thở được nữa rồi.
Chẳng phải tôi vẫn luôn muốn biết được câu trả lời hay sao, chẳng phải tôi vẫn luôn muốn một ngày chú rạch ròi mối quan hệ với mình hay sao, vậy mà sao bây giờ tôi lại thất vọng như thế này, tôi lại gục ngã như thế này. Tôi phải làm sao để bước ra được khỏi nó đây, phải làm sao để bản thân đừng có điên dại mỗi khi suy nghĩ về chú nữa đây.
Thế rồi, đúng lúc chẳng biết bản thân nên làm gì, nên chạy trốn đi đâu, thì cả người tôi bỗng chốc bị kéo mạnh vào lồng ngực săn chắc của một người đàn ông khác. Người đó chẳng phải ai khác mà chính là Long, cái người mà tối qua tôi đã buông thả bản thân nghe theo lời dụ dỗ của anh uống thật nhiều bia đến say mèm.
Anh ta vẫn mặc bộ quần áo thoải mái ấy, vẫn là cái dáng vẻ bất cần không để ai vào mắt, chẳng thèm để ý đến ai hết mà chỉ nhìn tôi, nói.
– Này nhóc, tôi quên không nói với em, em không những ngu mà còn điên nữa ấy.
Nghe những lời này của Long, tôi chỉ biết cười buồn, chẳng hề lên tiếng phản bác lại dù chỉ một lời, căn bản anh ta nói đúng chứ đâu hề sai. Tôi thật sự điên rồi, điên nên mới lụy tình như thế, điên nên mới không bước ra được khỏi vũng lầy đầy tối đen là chú. Để rồi cho đến hôm nay, khi bản thân phải chịu bao nhiêu những chỉ trích không hay, cái đầu vẫn ngu muội như thế không thể rạng lên được.
Tôi.. thật sự thất bại quá !!
---------
Nhớ ấn like, chia sẻ và comment cảm xúc sau khi đọc, để ủng hộ Vietwriter các bạn nhé ! Thỉnh thoảng ấn vào quảng cáo giúp tụi mình để tụi mình có kinh phí duy trì web nữa ạ..
Đề cử các truyện và tác giả khác bạn muốn đọc, web sẽ tìm và đăng cho các bạn.