Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-43
Phần 43
Tôi đưa mắt lên nhìn chú, từng ngón tay thon gầy run rẩy chạm nhẹ vào làn da thịt trên khuôn mặt phong trần đã bị ánh nắng làm cho trở nên đen sạm của chú, nức nở nơi cổ họng.
– Em cũng nhớ, em cũng nhớ anh nhiều lắm, anh có biết không. Nếu không phải có người nói cho em, nếu không phải em biết được mọi chuyện, thì anh bảo em phải làm sao đây. Phải làm sao khi cuộc đời này không còn anh nữa chứ.
Tôi khóc, nước mắt vẫn nhạt nhòa đầy trên khuôn mặt, thút thít đau đớn hơn.
– Những chuyện trước kia, đều bỏ qua hết đi được không anh, em không nhớ đến nó nữa, anh cũng không nhớ đến nữa. Chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi này, cùng nhau xây dựng tổ ấm ở một nơi khác xa hơn chẳng có ai làm phiền nữa, chỉ có hai chúng ta là đủ rồi.
Trước những lời nói đầy chân thành của tôi, chú im lặng không cất lời, dưới ánh nắng gắt gần bốn mươi độ, không cần nhìn tôi cũng biết được người đàn ông này đang lo lắng vì không biết phải nói với tôi như thế nào về vụ việc bản thân bị nhận lấy án tử hình. Chú vẫn chưa biết được mọi chuyện tôi và người cha “ ruột “ của mình thỏa thuận, chính vì thế càng nhìn thấy chú như vậy tôi càng không thể nào chịu nổi được việc dấu chú nữa, chầm chậm nói tiếp.
– Anh đang nghĩ đến điều gì em biết mà. Nhưng anh đừng lo lắng, mọi chuyện nhất định sẽ không sao đâu anh, ông ta cũng đã hứa với em là sẽ cứu anh ra khỏi đây rồi.
Giọng của chú phát ra từ nơi đỉnh đầu truyền xuống, trầm trầm nhưng ẩn sâu bên trong là đầy ngạc nhiên, không đè nén xuống được mà hỏi tôi trong sốt sắng
– Ngọc, em nói ai cứu anh ra, “ ông ta “ là ai mà lại có thể làm được việc đó. Em có biết làm như vậy là phạm pháp không, anh không muốn vì anh mà em bị dính dáng đến những chuyện không hay này đâu, một mình anh chịu đựng là đã đủ rồi.
Nhìn biểu cảm sốt sắng của anh như thế, tôi chợt muốn nói cho anh biết được tất cả mọi chuyện giữa mình và người kia quá, nhưng rồi nghĩ đi nghĩ lại về những điều không hay của quãng thời gian trước đó, tôi cuối cùng liền nuốt lại. Dù cho mối quan hệ này thật sự là thật, thì tôi cũng không muốn người thứ ba biết được, cho dù người đấy là chú đi chăng nữa. Không phải vì tôi sợ, mà vì tôi không muốn mình với ông ta có nhiều lần tiếp xúc hơn nữa. Suy cho cùng chỉ vì công việc của chú, nên tôi mới phải mò tới để tìm được sự giúp đỡ từ ông ta mà thôi. Xong việc rồi, tôi nhất định sẽ rời khỏi nơi này, nhất định là như thế.
Dồn hết can đảm để lấy lại sự bình tĩnh cho bản thân của mình, tôi cố gắng hít thở cho thật sâu, đến khi cảm thấy hơi thở của mình chẳng còn dồn dập gấp gáp nữa thì mới đủ dũng khí để ngẩng lên nhìn chú, cười thật nhẹ để lảng tránh.
– Anh đừng có lo lắng quá, em không làm gì phạm pháp đâu mà, em nói thật đó. Em nhờ Long âm thầm điều tra lại chuyện ba năm trước vì sao anh lại bị vào tù thôi, dù gì anh ấy cũng là công an, có mối quan hệ rộng, nhất định anh sẽ được trả lại trong sạch mà.
– Long ư? Cậu ấy đã rời khỏi tổng cục rồi, thì làm sao có thể tham gia vào chuyên án được, em đừng có an ủi anh bằng câu chuyện ngốc nghếch như vậy chứ.
Nghe được câu trả lời của chú, người tôi bất giác run lên, bức tường kiên cố vừa được dựng lên bây giờ liền đổ sụp xuống ngay lập tức. Hóa ra, chú biết Long là công an từ rất lâu rồi, hóa ra chú với anh ta đều lừa tôi, còn tôi, thì cứ như một con nhóc ngốc nghếch tin vào điều ấy. Nhớ lại quãng thời gian ba năm trước, mỗi lần chú mất tích người bên cạnh tôi là Long, Long không ở đó thì người bên cạnh tôi là chú. Bọn họ, thay nhau ngấm ngầm bảo vệ tôi, là vì tôi bị nguy hiểm rình rập hay sao. Hay là còn vì chuyện nào khác. Nghĩ đến đó, tôi chẳng thể im lặng được liền cất giọng hỏi tiếp.
– Anh… anh biết mọi chuyện từ lâu rồi mà vẫn dấu em ư. Chuyện Long đưa em rời khỏi thành phố này, anh cũng biết đúng không? Cả chuyện dượng mất nữa, anh cũng biết rồi, đúng không? Anh biết hết tất cả rồi đúng không hả?
Tôi run rẩy nhìn người đàn ông trước mặt mình, chất vấn chú trong nước mắt, từ sâu trong tiềm thức trỗi dậy sự chua xót lẫn sợ hãi thi nhau kéo tới bủa vây. Ngay lúc này, chỉ cần nghĩ đến việc năm đó chú vừa biết sự thật về dượng và mẹ là anh chị của mình, rồi biết được họ mất đi, rồi biết được tôi bỏ đi, tôi chẳng dám tưởng tượng nổi ra nỗi đau đớn chồng chất năm đó chú phải chịu nữa. Tôi càng trách bản thân mình nhiều hơn, trách vì sao tôi không dừng lại nghĩ đến cái điều chú hi sinh thầm lặng cho tôi, mà cứ vì mấy cái trước mắt mà ôm hận rồi rời xa chú. Tôi ác quá, tôi cuối cùng tại sao lại có thể ác như vậy cơ chứ.
Đáp lại lời chất vấn của tôi, chú không nói gì nhiều mà chỉ gật đầu, một cái gật đầu rất nhẹ nhưng thành công khiến cho lòng tôi đã đau còn càng thêm tan nát hơn nữa. Và rồi tôi khóc, tôi càng khóc lớn hơn nữa, tiếng khóc nghẹn nghẹn nơi cổ họng phát ra thành những tiếng nức nở liên hồi, bất giác túm lấy tay chú ra sức lắc đầu.
– Biết hết rồi, biết hết mọi chuyện sao lại không đi tìm em, sao lại không chịu gặp em. Anh có biết, lúc dượng với mẹ mất, em đã suy sụp như thế nào không, anh có biết lúc ấy em chỉ ao ước có anh ở bên cạnh ôm em như thế nào không. Lúc lên thành phố tìm anh để đưa cho anh quyển nhật kí của dượng, anh có biết những người kia họ đối xử nhục mạ em như thế nào không? Ai ép anh cưới chị ta, ai ép anh nhận tội thay em, là ai ép anh làm hả. Anh nói đi, anh nói đi Phong.
Giữa trưa hè, trời nắng chang chang như đổ lửa, tôi với chú đối diện nhau đứng duới bóng cây lẻ loi giữa một vùng đầy những tảng đá vôi chất chồng, mỗi người trong lòng đều mang những nỗi đau chẳng khác gì thú dữ gặm nhậm. Chú vì tôi mà hết lần này đến lần khác thà khiến tôi đau lòng còn hơn bị kéo vào nguy hiểm, tôi vì chú mà cứ điên cuồng đi tìm chị Nguyệt với chú để rồi nhận lấy những lần hắt hủi. Chúng tôi, rõ ràng yêu nhau, nhưng lại không hiểu nhau, cứ hết lần này đến lần khác hành hạ trái tim nhau đến mức chằng chịt đầy những vết xước, để rồi bây giờ nghĩ lại, muốn hối hận, muốn được quay lại để thay đổi, nhưng tất cả đều không hề có được dù chỉ lấy một lần.
Theo từng lời tôi nói, khuôn mặt chú hết trắng rồi lại xanh, run rẩy rũ mắt, đủ để nhìn rõ được nét mặt có bao nhiêu đau đớn phiền muộn, giọng nói nghèn nghẹn vang lên đáp lại tôi.
– Ngọc, những chuyện đó, đừng nhắc lại nữa, dù sao mọi thứ đều qua hết rồi. Không đi tìm em là lỗi ở anh, không giải thích cho em mọi chuyện là lỗi của anh, anh nhận tất. Suốt ba năm qua, anh đã suy nghĩ đi suy nghĩ lại rất nhiều lần về chuyện này, anh suy nghĩ xem mình có sai hay không. Nhưng rồi cuối cùng anh nhận ra, nếu thời gian quay lại, anh vẫn sẽ làm như thế, vì thà khiến cho em đau buồn một chút, còn hơn là để Nguyệt có cơ hội hãm hại em.
– Em bị cưỡng bức, em bị mất con, em bị ngạt khí CO2 đến nguy kịch, bị bắt vì buôn thuốc phiện, tất cả đều là vì sự cố chấp của tôi mà ra. Tôi ngó lơ lời đe dọa của Nguyệt, tôi sai lầm khi nghĩ cô ấy không có cái gan làm ra những chuyện đó, và rồi cuối cùng tôi phải nhận ra tôi sai hoàn toàn. Người đàn bà ấy, cái gì cũng dám làm, tôi cái gì cũng không dấu được cho dù là lén lút đi chăm sóc em. Em có biết, lúc nhìn em nhợt nhạt nằm trong bệnh viện, nhìn em mệ mỏi ngủ gục trong trại giam, tôi đã muốn cùng em bỏ trốn như thế nào không. Nhưng tôi không có quyền lực, tôi sao có thể làm được điều ấy đây.
Chú nhìn tôi, đôi lông mày nhíu lại siết chặt tay, bấy nhiêu thôi cũng đủ để tôi nhận ra được tất cả mọi đau đớn trong đồng tử của chú lúc này. Còn tôi, tôi chỉ muốn bản thân có thể hét lên để ngăn lại từng chữ đan muốn thoát ra từ miệng của người đó, nhưng rồi từ nơi cổ họng lại không thể nói được, vì mọi uất ức lẫn đau lòng lúc này đã đổ dồn thành những tiếng khóc nức nở. Tôi muốn nói chú đừng nói nữa, muốn xin chú đừng nói nữa mà. Tôi không muốn nghe, thật sự tôi không muốn nghe nữa mà. Thế nhưng, tôi vẫn chẳng thể nào ngăn được chú, ngăn được từng lời nói của chú.
– Trong suốt bảy năm theo dõi em, tôi chẳng biết từ lúc nào tâm trí của tôi đã khắc sâu hình ảnh của em trong đó, chẳng biết được bản thân đã yêu em từ bao giờ, tôi chỉ biết tôi luôn mơ ước em sẽ lớn thật nhanh, để bản thân mình sẽ có được cơ hội. Nhưng rồi, mọi chuyện xảy ra sau đó đều không như những gì tôi nghĩ, mối quan hệ giữa tôi và Nguyệt trở nên mập mờ hơn khi cô ấy biết được sự thật tôi cầu xin ba cô ấy giảm án cho em. Cô ấy biết được tôi thích em, nên cứ mỗi lần tôi bên em cô ấy lại bắt đầu gây áp lực, lấy cái lý do có thể tống em vào tù để đe dọa ép tôi rời xa. Vụ giấy ly hôn, vụ em bị phốt, tất cả mọi chuyện, cứ mỗi lần tôi muốn đứng lên cùng em chống lại, thì cô ta lại có muôn vàn lý do ép tôi phải gạt xuống…( nói đến đây, chú giương đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ của mình lên nhìn tôi, nghẹn nghẹn nói tiếp trong tiếng nấc nơi cổ họng )… Tôi tức giận vì bản thân mình vô dụng, tôi tức giận vì tôi yêu em nhưng không bảo vệ được cho em, thậm chí còn hết lần này đến lần khác đẩy em vào đường cùng của những đau khổ. Tôi, ba năm nay, không lúc nào là thôi không nghĩ về chuyện đó, nó ám ảnh tôi hàng đêm, mỗi đêm nơi nhà giam tối tăm bẩn thỉu kia.
Ánh mắt tôi chấn động, trong giây phút đó nước mắt vẫn cứ thi nhau rơi đều, lăn dài trên gò má xanh xao, chảy dọc rồi rơi xuống nền đá vôi bụi bẩn.
Tôi mím môi, run rẩy cầu xin…
– Phong, làm ơn… đừng nói tiếp nữa, em xin anh đừng nói tiếp nữa mà, em không muốn nghe đâu, em không hề muốn nghe đâu anh ơi.
Thế nhưng, thứ tôi không muốn nghe nhất cuối cùng cũng đến, nó đến nhẹ như cơn gió, nhưng từ miệng chú thoát ra, lại chẳng khác gì quả bom với sự công phá cực lớn, thành công làm cho tim tôi tan nát thên lần nữa.
– Ngọc, tôi xin lỗi, xin lỗi em… Hôm nay, được gặp em như thế này, là tôi đã mãn nguyện lắm rồi, tôi không còn điều gì để hối tiếc nữa rồi. Em về đi, về bên cạnh Long và ở lại đó, cùng cậu ấy tìm kiếm tình yêu thật hạnh phúc, như thế, tôi mới yên tâm rời khỏi trần thế này vì em không còn rơi nước mắt.
Một câu nói,vừa là lời khuyên, vừa là lời tạm biệt, cũng vừa là một lời tuyên bố người đàn ông này muốn nói với tôi rằng, anh, không thể nào tha thứ được cho mình về mọi chuyện trước kia. Nó chính thức đánh vào lồng ngực tôi, rút đi mọi sự sống trong tôi, để cơn đau đớn thi nhau hoành hành, để tôi biết được, tôi đau như thế này, thì người tôi yêu còn đau hơn thế gấp hàng trăm hàng vạn lần.
Tôi nhắm chặt đôi mắt sưng nhức của mình thật chặt, cõi lòng chẳng khác gì đã chết, trong lòng không ngừng trách chú, trách chú tại sao tôi đã cầu xin chú rồi mà chú vẫn nói, tôi đã cầu xin rồi tại sao vẫn làm tôi phải đau đớn mới chịu được. Từ đầu đến cuối, không phải người ngoài, cũng không phải là người quen, mà lại là người mang chung dòng máu huyết thống với tôi hãm hại tôi, là người trên danh nghĩa là chị tôi, là bố của tôi. Tôi sinh ra, đã mang tội gì chứ, tôi đang mang tội gì mà ông trời lại để tôi phải chịu những đau đớn như thế này.
Bao uất ức dồn nén, tôi túm lấy tay của chú, miệng lắp bắp muốn nói ra sự thật giữa mình mà người đàn ông kia nhưng tiếc là thời gian gặp nhau đã hết, dù muốn hay không tôi cũng phải đợi đến ngày mai mới có thể.
Nhìn theo bóng dáng của chú cùng với đoàn người đi về phía khu giam giữ, lồng ngực tôi càng đau dữ dội, luống cuống lôi chiếc điện thoại từ trong túi ra gọi cho “ ba “ của mình, tới khi đầu giây bên kia nhấc máy liền chẳng để cho ông ta lên tiếng mà nói luôn.
– Ông không được nuốt lời, bằng mọi giá ông phải cứu được chú ấy, nhất định phải cứu lấy chú ấy cho tôi. Hai ngày, chậm nhất là hai ngày, coi như đây là tôi cầu xin ông với tư cách của một đứa con gái, tôi không cần gì hết, tôi chỉ cần như vậy thôi.
Nói xong, tôi tắt điện thoại, ngẩng mặt lên nhìn bầu trời ngả về chiều thật lâu, chớp chớp để nước mắt không còn trào xuống, sau đó mới lấy hết can đảm xoay người rời khỏi. Hai ngày thôi, chỉ hai ngày thôi là tôi sẽ được ở bên chú rồi, hai ngày tuy ngắn, nhưng thời khắc này nó lại dài vô tận chẳng khác gì hai năm, thật sự chẳng khác gì hai năm cả.
Trở về khách sạn, giam mình trong đó đúng hai ngày trời, tôi không đi thăm chú, cũng không đi ra ngoài nghe ngóng hay gặp người kia, mà chỉ trực chờ bên cạnh chiếc điện thoại lúc nào vạch pin cũng căng đét. Tôi không gọi điện giục ông ta, không nhắn tin hối ông ta, vì tôi biết, ông ta sẽ làm như lời tôi muốn. Lý do tôi tự tin đến như vậy, vì tôi biết, ông ấy, đối với mẹ của tôi, là một mảng chân tình sâu đậm chẳng khác gì tôi và chú.
Hai giờ chiều, điện thoại reo, tôi chẳng nhìn tên mà vội vàng nhấc máy nghe luôn. Sau đó, đầu giây bên kia vang lên từng giọng nói đều đều của ông ấy, còn bên này, nước mắt nước mũi tôi cứ tèm lem đầy mặt. Tôi cười, cười trong tiếng nức nở nghẹn ngào, nụ cười thật lòng từ tận sâu nơi trái tim âm ỉ. Chú của tôi, cuối cùng cũng được thả rồi, cuối cùng ông trời cũng đã nghe được những lời cầu nguyện của tôi rồi.
Ném chiếc điện thoại xuống giường, tôi vội vàng phi vào trong nhà tắm thay quần áo, xong xuôi liền tất tả chạy xuống sảnh bắt một chiếc taxi đi đến nơi trại giam chú ở. Mất hơn một tiếng mới tới được đến nơi, lúc tôi vừa đặt chân xuống cũng là lúc chú của tôi được quản giáo dẫn ra khỏi. Họ nói với nhau cái gì đó tôi không biết được, mà thiệt tình tôi cũng chả muốn quan tâm đến điều ấy vì tâm trí của tôi lúc này trước sau chỉ tồn tại duy nhất hình bóng hiên ngang cao lớn của chú mà thôi.
Đẩy cửa xe bước xuống, tôi dặn dò tài xế đợi mình, sau đấy lao người thật nhanh về phía chú, dồn hết sức lực xuống bàn chân để sải được dài hơn. Đoạn đường dài năm mươi mét mà tôi chỉ mất có chưa đầy một phút là chạy tới nơi, lúc đứng trước mặt chú rồi, tôi như thằng hề vừa cười vừa khóc, vừa hét trong vui sướng nghẹn ngào.
– Cháu đã nói, chúng ta nhất định sẽ được bên nhau mà. Cháu đã nói ông trời sẽ không nhẫn tâm chi rẽ chúng ta nữa đâu, bây giờ chú đã tin chưa. Chú tin lời cháu chưa.
Người đàn ông trước mặt tôi cười nhẹ, nụ cười chú đẹp lắm, vẫn chẳng khác xưa chút nào, mắt đỏ hoe ngấn lệ, kéo lấy tôi ôm vào lòng của mình, thì thầm.
– Ừ, anh tin rồi, anh tin ông trời không lỡ để chúng ta mất nhau lần nữa, cho nên, anh nhất định sẽ trân trọng quãng thời gian còn lại.. Ngọc à, từ nay về sau, chúng ta đừng xa nhau nữa, có được không em. Mọi chuyện không vui trước kia, hãy cùng với anh, quên nó đi nhé, quên đi được không?
Nghe anh nói vậy, tôi không chần chừ suy nghĩ mà gật đầu trả lời luôn.
– Được, chúng ta nhất định sẽ không rời xa nhau nữa, nhất định là như thế, anh nhé. Cho dù có chuyện gì xảy ra, cho dù mọi chuyện ra sao, anh cũng đừng buông tay em như những lần trước nữa.
– Ừ, anh hứa với em.
Một câu nói chỉ ngắn ngủi vài chữ, nhưng lúc này lại khiến cho tim tôi dấy lên những hạnh phúc nhen nhóm, mỉm cười. Giông bão qua đi, khổ sở qua đi, tôi với anh đã chịu đựng quá đủ rồi, lúc này cũng nên buông bỏ hết để làm lại từ đầu thôi.
Cùng anh rời khỏi trại giam, tôi với anh trở về khách sạn vào lúc bốn giờ chiều, thời gian đã ngả về chiều nhưng nắng vẫn còn rất gắt, nóng nực, vì thế tôi liền quay sang anh lên tiếng.
– Mình lên phòng tắm trước đi đã, xong xuôi hãy đi ăn anh nhé.
– Ừ, cũng được, anh cũng chưa thấy đói lắm.
Đáp trả lời tôi, anh cùng tôi lên phòng của mình, lúc bước vào trong phòng anh liền quay người ôm lấy tôi, thì thầm.
– Ngọc, cảm ơn em, cảm ơn em vì tất cả.
Tôi lắc đầu, cũng đáp trả anh bằng một cái ôm siết nhẹ.
– Cảm ơn gì chứ, tất cả đều là do em muốn thế, em yêu anh, trước sau đều khôg thay đổi, nên anh đừng xa em nữa nhé, Phong.
–
Đây là lần đầu tiên tôi gọi tên của chú, lần đầu tiên tôi thẳng thắn mình đối diện với chú như vậy. Anh của tôi, chú của tôi, mãi mãi luôn đặc biệt như thế, mãi to lớn ở trong tim tôi như thế, chẳng bao giờ nhạt nhoà cho dù mọi chuyện có đi về đến đâu.
Tắm giặt xong,6 giờ tối, tôi cùng với chú đi xuống nhà hàng bên dưới khách sạn để chọn đồ. Những tưởng cả hai chúng tôi hôm nay sẽ có buổi nói chuyện vui vẻ cùng với nhau, nhưng cuối cùng lại không phải như thế, khi mà lúc tôi với chú vừa ngồi xuống bàn, đã phải tiếp một vị khách không mời mà đến. Đó chẳng phải ai khác mà chính là chị Nguyệt, người đàn bà hận tôi đến tận xương tuỷ không hết.
Chị ta, sau ba năm vẫn không thay đổi nhiều lắm, vẫn là bộ dạng khinh khỉnh đó đi đến trước mặt tôi, ném vào mặt tôi một đống ảnh, rít từng lời.
– Ba năm trước, mày trèo lên giường chồng tao, ba năm sau mày lại mồi chài ba tao. Sao con người của mày lại trơ trẽn như thế hả Ngọc.
---------
Nhớ ấn like, chia sẻ và comment cảm xúc sau khi đọc, để ủng hộ Vietwriter các bạn nhé ! Thỉnh thoảng ấn vào quảng cáo giúp tụi mình để tụi mình có kinh phí duy trì web nữa ạ..
Đề cử các truyện và tác giả khác bạn muốn đọc, web sẽ tìm và đăng cho các bạn.
Tôi đưa mắt lên nhìn chú, từng ngón tay thon gầy run rẩy chạm nhẹ vào làn da thịt trên khuôn mặt phong trần đã bị ánh nắng làm cho trở nên đen sạm của chú, nức nở nơi cổ họng.
– Em cũng nhớ, em cũng nhớ anh nhiều lắm, anh có biết không. Nếu không phải có người nói cho em, nếu không phải em biết được mọi chuyện, thì anh bảo em phải làm sao đây. Phải làm sao khi cuộc đời này không còn anh nữa chứ.
Tôi khóc, nước mắt vẫn nhạt nhòa đầy trên khuôn mặt, thút thít đau đớn hơn.
– Những chuyện trước kia, đều bỏ qua hết đi được không anh, em không nhớ đến nó nữa, anh cũng không nhớ đến nữa. Chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi này, cùng nhau xây dựng tổ ấm ở một nơi khác xa hơn chẳng có ai làm phiền nữa, chỉ có hai chúng ta là đủ rồi.
Trước những lời nói đầy chân thành của tôi, chú im lặng không cất lời, dưới ánh nắng gắt gần bốn mươi độ, không cần nhìn tôi cũng biết được người đàn ông này đang lo lắng vì không biết phải nói với tôi như thế nào về vụ việc bản thân bị nhận lấy án tử hình. Chú vẫn chưa biết được mọi chuyện tôi và người cha “ ruột “ của mình thỏa thuận, chính vì thế càng nhìn thấy chú như vậy tôi càng không thể nào chịu nổi được việc dấu chú nữa, chầm chậm nói tiếp.
– Anh đang nghĩ đến điều gì em biết mà. Nhưng anh đừng lo lắng, mọi chuyện nhất định sẽ không sao đâu anh, ông ta cũng đã hứa với em là sẽ cứu anh ra khỏi đây rồi.
Giọng của chú phát ra từ nơi đỉnh đầu truyền xuống, trầm trầm nhưng ẩn sâu bên trong là đầy ngạc nhiên, không đè nén xuống được mà hỏi tôi trong sốt sắng
– Ngọc, em nói ai cứu anh ra, “ ông ta “ là ai mà lại có thể làm được việc đó. Em có biết làm như vậy là phạm pháp không, anh không muốn vì anh mà em bị dính dáng đến những chuyện không hay này đâu, một mình anh chịu đựng là đã đủ rồi.
Nhìn biểu cảm sốt sắng của anh như thế, tôi chợt muốn nói cho anh biết được tất cả mọi chuyện giữa mình và người kia quá, nhưng rồi nghĩ đi nghĩ lại về những điều không hay của quãng thời gian trước đó, tôi cuối cùng liền nuốt lại. Dù cho mối quan hệ này thật sự là thật, thì tôi cũng không muốn người thứ ba biết được, cho dù người đấy là chú đi chăng nữa. Không phải vì tôi sợ, mà vì tôi không muốn mình với ông ta có nhiều lần tiếp xúc hơn nữa. Suy cho cùng chỉ vì công việc của chú, nên tôi mới phải mò tới để tìm được sự giúp đỡ từ ông ta mà thôi. Xong việc rồi, tôi nhất định sẽ rời khỏi nơi này, nhất định là như thế.
Dồn hết can đảm để lấy lại sự bình tĩnh cho bản thân của mình, tôi cố gắng hít thở cho thật sâu, đến khi cảm thấy hơi thở của mình chẳng còn dồn dập gấp gáp nữa thì mới đủ dũng khí để ngẩng lên nhìn chú, cười thật nhẹ để lảng tránh.
– Anh đừng có lo lắng quá, em không làm gì phạm pháp đâu mà, em nói thật đó. Em nhờ Long âm thầm điều tra lại chuyện ba năm trước vì sao anh lại bị vào tù thôi, dù gì anh ấy cũng là công an, có mối quan hệ rộng, nhất định anh sẽ được trả lại trong sạch mà.
– Long ư? Cậu ấy đã rời khỏi tổng cục rồi, thì làm sao có thể tham gia vào chuyên án được, em đừng có an ủi anh bằng câu chuyện ngốc nghếch như vậy chứ.
Nghe được câu trả lời của chú, người tôi bất giác run lên, bức tường kiên cố vừa được dựng lên bây giờ liền đổ sụp xuống ngay lập tức. Hóa ra, chú biết Long là công an từ rất lâu rồi, hóa ra chú với anh ta đều lừa tôi, còn tôi, thì cứ như một con nhóc ngốc nghếch tin vào điều ấy. Nhớ lại quãng thời gian ba năm trước, mỗi lần chú mất tích người bên cạnh tôi là Long, Long không ở đó thì người bên cạnh tôi là chú. Bọn họ, thay nhau ngấm ngầm bảo vệ tôi, là vì tôi bị nguy hiểm rình rập hay sao. Hay là còn vì chuyện nào khác. Nghĩ đến đó, tôi chẳng thể im lặng được liền cất giọng hỏi tiếp.
– Anh… anh biết mọi chuyện từ lâu rồi mà vẫn dấu em ư. Chuyện Long đưa em rời khỏi thành phố này, anh cũng biết đúng không? Cả chuyện dượng mất nữa, anh cũng biết rồi, đúng không? Anh biết hết tất cả rồi đúng không hả?
Tôi run rẩy nhìn người đàn ông trước mặt mình, chất vấn chú trong nước mắt, từ sâu trong tiềm thức trỗi dậy sự chua xót lẫn sợ hãi thi nhau kéo tới bủa vây. Ngay lúc này, chỉ cần nghĩ đến việc năm đó chú vừa biết sự thật về dượng và mẹ là anh chị của mình, rồi biết được họ mất đi, rồi biết được tôi bỏ đi, tôi chẳng dám tưởng tượng nổi ra nỗi đau đớn chồng chất năm đó chú phải chịu nữa. Tôi càng trách bản thân mình nhiều hơn, trách vì sao tôi không dừng lại nghĩ đến cái điều chú hi sinh thầm lặng cho tôi, mà cứ vì mấy cái trước mắt mà ôm hận rồi rời xa chú. Tôi ác quá, tôi cuối cùng tại sao lại có thể ác như vậy cơ chứ.
Đáp lại lời chất vấn của tôi, chú không nói gì nhiều mà chỉ gật đầu, một cái gật đầu rất nhẹ nhưng thành công khiến cho lòng tôi đã đau còn càng thêm tan nát hơn nữa. Và rồi tôi khóc, tôi càng khóc lớn hơn nữa, tiếng khóc nghẹn nghẹn nơi cổ họng phát ra thành những tiếng nức nở liên hồi, bất giác túm lấy tay chú ra sức lắc đầu.
– Biết hết rồi, biết hết mọi chuyện sao lại không đi tìm em, sao lại không chịu gặp em. Anh có biết, lúc dượng với mẹ mất, em đã suy sụp như thế nào không, anh có biết lúc ấy em chỉ ao ước có anh ở bên cạnh ôm em như thế nào không. Lúc lên thành phố tìm anh để đưa cho anh quyển nhật kí của dượng, anh có biết những người kia họ đối xử nhục mạ em như thế nào không? Ai ép anh cưới chị ta, ai ép anh nhận tội thay em, là ai ép anh làm hả. Anh nói đi, anh nói đi Phong.
Giữa trưa hè, trời nắng chang chang như đổ lửa, tôi với chú đối diện nhau đứng duới bóng cây lẻ loi giữa một vùng đầy những tảng đá vôi chất chồng, mỗi người trong lòng đều mang những nỗi đau chẳng khác gì thú dữ gặm nhậm. Chú vì tôi mà hết lần này đến lần khác thà khiến tôi đau lòng còn hơn bị kéo vào nguy hiểm, tôi vì chú mà cứ điên cuồng đi tìm chị Nguyệt với chú để rồi nhận lấy những lần hắt hủi. Chúng tôi, rõ ràng yêu nhau, nhưng lại không hiểu nhau, cứ hết lần này đến lần khác hành hạ trái tim nhau đến mức chằng chịt đầy những vết xước, để rồi bây giờ nghĩ lại, muốn hối hận, muốn được quay lại để thay đổi, nhưng tất cả đều không hề có được dù chỉ lấy một lần.
Theo từng lời tôi nói, khuôn mặt chú hết trắng rồi lại xanh, run rẩy rũ mắt, đủ để nhìn rõ được nét mặt có bao nhiêu đau đớn phiền muộn, giọng nói nghèn nghẹn vang lên đáp lại tôi.
– Ngọc, những chuyện đó, đừng nhắc lại nữa, dù sao mọi thứ đều qua hết rồi. Không đi tìm em là lỗi ở anh, không giải thích cho em mọi chuyện là lỗi của anh, anh nhận tất. Suốt ba năm qua, anh đã suy nghĩ đi suy nghĩ lại rất nhiều lần về chuyện này, anh suy nghĩ xem mình có sai hay không. Nhưng rồi cuối cùng anh nhận ra, nếu thời gian quay lại, anh vẫn sẽ làm như thế, vì thà khiến cho em đau buồn một chút, còn hơn là để Nguyệt có cơ hội hãm hại em.
– Em bị cưỡng bức, em bị mất con, em bị ngạt khí CO2 đến nguy kịch, bị bắt vì buôn thuốc phiện, tất cả đều là vì sự cố chấp của tôi mà ra. Tôi ngó lơ lời đe dọa của Nguyệt, tôi sai lầm khi nghĩ cô ấy không có cái gan làm ra những chuyện đó, và rồi cuối cùng tôi phải nhận ra tôi sai hoàn toàn. Người đàn bà ấy, cái gì cũng dám làm, tôi cái gì cũng không dấu được cho dù là lén lút đi chăm sóc em. Em có biết, lúc nhìn em nhợt nhạt nằm trong bệnh viện, nhìn em mệ mỏi ngủ gục trong trại giam, tôi đã muốn cùng em bỏ trốn như thế nào không. Nhưng tôi không có quyền lực, tôi sao có thể làm được điều ấy đây.
Chú nhìn tôi, đôi lông mày nhíu lại siết chặt tay, bấy nhiêu thôi cũng đủ để tôi nhận ra được tất cả mọi đau đớn trong đồng tử của chú lúc này. Còn tôi, tôi chỉ muốn bản thân có thể hét lên để ngăn lại từng chữ đan muốn thoát ra từ miệng của người đó, nhưng rồi từ nơi cổ họng lại không thể nói được, vì mọi uất ức lẫn đau lòng lúc này đã đổ dồn thành những tiếng khóc nức nở. Tôi muốn nói chú đừng nói nữa, muốn xin chú đừng nói nữa mà. Tôi không muốn nghe, thật sự tôi không muốn nghe nữa mà. Thế nhưng, tôi vẫn chẳng thể nào ngăn được chú, ngăn được từng lời nói của chú.
– Trong suốt bảy năm theo dõi em, tôi chẳng biết từ lúc nào tâm trí của tôi đã khắc sâu hình ảnh của em trong đó, chẳng biết được bản thân đã yêu em từ bao giờ, tôi chỉ biết tôi luôn mơ ước em sẽ lớn thật nhanh, để bản thân mình sẽ có được cơ hội. Nhưng rồi, mọi chuyện xảy ra sau đó đều không như những gì tôi nghĩ, mối quan hệ giữa tôi và Nguyệt trở nên mập mờ hơn khi cô ấy biết được sự thật tôi cầu xin ba cô ấy giảm án cho em. Cô ấy biết được tôi thích em, nên cứ mỗi lần tôi bên em cô ấy lại bắt đầu gây áp lực, lấy cái lý do có thể tống em vào tù để đe dọa ép tôi rời xa. Vụ giấy ly hôn, vụ em bị phốt, tất cả mọi chuyện, cứ mỗi lần tôi muốn đứng lên cùng em chống lại, thì cô ta lại có muôn vàn lý do ép tôi phải gạt xuống…( nói đến đây, chú giương đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ của mình lên nhìn tôi, nghẹn nghẹn nói tiếp trong tiếng nấc nơi cổ họng )… Tôi tức giận vì bản thân mình vô dụng, tôi tức giận vì tôi yêu em nhưng không bảo vệ được cho em, thậm chí còn hết lần này đến lần khác đẩy em vào đường cùng của những đau khổ. Tôi, ba năm nay, không lúc nào là thôi không nghĩ về chuyện đó, nó ám ảnh tôi hàng đêm, mỗi đêm nơi nhà giam tối tăm bẩn thỉu kia.
Ánh mắt tôi chấn động, trong giây phút đó nước mắt vẫn cứ thi nhau rơi đều, lăn dài trên gò má xanh xao, chảy dọc rồi rơi xuống nền đá vôi bụi bẩn.
Tôi mím môi, run rẩy cầu xin…
– Phong, làm ơn… đừng nói tiếp nữa, em xin anh đừng nói tiếp nữa mà, em không muốn nghe đâu, em không hề muốn nghe đâu anh ơi.
Thế nhưng, thứ tôi không muốn nghe nhất cuối cùng cũng đến, nó đến nhẹ như cơn gió, nhưng từ miệng chú thoát ra, lại chẳng khác gì quả bom với sự công phá cực lớn, thành công làm cho tim tôi tan nát thên lần nữa.
– Ngọc, tôi xin lỗi, xin lỗi em… Hôm nay, được gặp em như thế này, là tôi đã mãn nguyện lắm rồi, tôi không còn điều gì để hối tiếc nữa rồi. Em về đi, về bên cạnh Long và ở lại đó, cùng cậu ấy tìm kiếm tình yêu thật hạnh phúc, như thế, tôi mới yên tâm rời khỏi trần thế này vì em không còn rơi nước mắt.
Một câu nói,vừa là lời khuyên, vừa là lời tạm biệt, cũng vừa là một lời tuyên bố người đàn ông này muốn nói với tôi rằng, anh, không thể nào tha thứ được cho mình về mọi chuyện trước kia. Nó chính thức đánh vào lồng ngực tôi, rút đi mọi sự sống trong tôi, để cơn đau đớn thi nhau hoành hành, để tôi biết được, tôi đau như thế này, thì người tôi yêu còn đau hơn thế gấp hàng trăm hàng vạn lần.
Tôi nhắm chặt đôi mắt sưng nhức của mình thật chặt, cõi lòng chẳng khác gì đã chết, trong lòng không ngừng trách chú, trách chú tại sao tôi đã cầu xin chú rồi mà chú vẫn nói, tôi đã cầu xin rồi tại sao vẫn làm tôi phải đau đớn mới chịu được. Từ đầu đến cuối, không phải người ngoài, cũng không phải là người quen, mà lại là người mang chung dòng máu huyết thống với tôi hãm hại tôi, là người trên danh nghĩa là chị tôi, là bố của tôi. Tôi sinh ra, đã mang tội gì chứ, tôi đang mang tội gì mà ông trời lại để tôi phải chịu những đau đớn như thế này.
Bao uất ức dồn nén, tôi túm lấy tay của chú, miệng lắp bắp muốn nói ra sự thật giữa mình mà người đàn ông kia nhưng tiếc là thời gian gặp nhau đã hết, dù muốn hay không tôi cũng phải đợi đến ngày mai mới có thể.
Nhìn theo bóng dáng của chú cùng với đoàn người đi về phía khu giam giữ, lồng ngực tôi càng đau dữ dội, luống cuống lôi chiếc điện thoại từ trong túi ra gọi cho “ ba “ của mình, tới khi đầu giây bên kia nhấc máy liền chẳng để cho ông ta lên tiếng mà nói luôn.
– Ông không được nuốt lời, bằng mọi giá ông phải cứu được chú ấy, nhất định phải cứu lấy chú ấy cho tôi. Hai ngày, chậm nhất là hai ngày, coi như đây là tôi cầu xin ông với tư cách của một đứa con gái, tôi không cần gì hết, tôi chỉ cần như vậy thôi.
Nói xong, tôi tắt điện thoại, ngẩng mặt lên nhìn bầu trời ngả về chiều thật lâu, chớp chớp để nước mắt không còn trào xuống, sau đó mới lấy hết can đảm xoay người rời khỏi. Hai ngày thôi, chỉ hai ngày thôi là tôi sẽ được ở bên chú rồi, hai ngày tuy ngắn, nhưng thời khắc này nó lại dài vô tận chẳng khác gì hai năm, thật sự chẳng khác gì hai năm cả.
Trở về khách sạn, giam mình trong đó đúng hai ngày trời, tôi không đi thăm chú, cũng không đi ra ngoài nghe ngóng hay gặp người kia, mà chỉ trực chờ bên cạnh chiếc điện thoại lúc nào vạch pin cũng căng đét. Tôi không gọi điện giục ông ta, không nhắn tin hối ông ta, vì tôi biết, ông ta sẽ làm như lời tôi muốn. Lý do tôi tự tin đến như vậy, vì tôi biết, ông ấy, đối với mẹ của tôi, là một mảng chân tình sâu đậm chẳng khác gì tôi và chú.
Hai giờ chiều, điện thoại reo, tôi chẳng nhìn tên mà vội vàng nhấc máy nghe luôn. Sau đó, đầu giây bên kia vang lên từng giọng nói đều đều của ông ấy, còn bên này, nước mắt nước mũi tôi cứ tèm lem đầy mặt. Tôi cười, cười trong tiếng nức nở nghẹn ngào, nụ cười thật lòng từ tận sâu nơi trái tim âm ỉ. Chú của tôi, cuối cùng cũng được thả rồi, cuối cùng ông trời cũng đã nghe được những lời cầu nguyện của tôi rồi.
Ném chiếc điện thoại xuống giường, tôi vội vàng phi vào trong nhà tắm thay quần áo, xong xuôi liền tất tả chạy xuống sảnh bắt một chiếc taxi đi đến nơi trại giam chú ở. Mất hơn một tiếng mới tới được đến nơi, lúc tôi vừa đặt chân xuống cũng là lúc chú của tôi được quản giáo dẫn ra khỏi. Họ nói với nhau cái gì đó tôi không biết được, mà thiệt tình tôi cũng chả muốn quan tâm đến điều ấy vì tâm trí của tôi lúc này trước sau chỉ tồn tại duy nhất hình bóng hiên ngang cao lớn của chú mà thôi.
Đẩy cửa xe bước xuống, tôi dặn dò tài xế đợi mình, sau đấy lao người thật nhanh về phía chú, dồn hết sức lực xuống bàn chân để sải được dài hơn. Đoạn đường dài năm mươi mét mà tôi chỉ mất có chưa đầy một phút là chạy tới nơi, lúc đứng trước mặt chú rồi, tôi như thằng hề vừa cười vừa khóc, vừa hét trong vui sướng nghẹn ngào.
– Cháu đã nói, chúng ta nhất định sẽ được bên nhau mà. Cháu đã nói ông trời sẽ không nhẫn tâm chi rẽ chúng ta nữa đâu, bây giờ chú đã tin chưa. Chú tin lời cháu chưa.
Người đàn ông trước mặt tôi cười nhẹ, nụ cười chú đẹp lắm, vẫn chẳng khác xưa chút nào, mắt đỏ hoe ngấn lệ, kéo lấy tôi ôm vào lòng của mình, thì thầm.
– Ừ, anh tin rồi, anh tin ông trời không lỡ để chúng ta mất nhau lần nữa, cho nên, anh nhất định sẽ trân trọng quãng thời gian còn lại.. Ngọc à, từ nay về sau, chúng ta đừng xa nhau nữa, có được không em. Mọi chuyện không vui trước kia, hãy cùng với anh, quên nó đi nhé, quên đi được không?
Nghe anh nói vậy, tôi không chần chừ suy nghĩ mà gật đầu trả lời luôn.
– Được, chúng ta nhất định sẽ không rời xa nhau nữa, nhất định là như thế, anh nhé. Cho dù có chuyện gì xảy ra, cho dù mọi chuyện ra sao, anh cũng đừng buông tay em như những lần trước nữa.
– Ừ, anh hứa với em.
Một câu nói chỉ ngắn ngủi vài chữ, nhưng lúc này lại khiến cho tim tôi dấy lên những hạnh phúc nhen nhóm, mỉm cười. Giông bão qua đi, khổ sở qua đi, tôi với anh đã chịu đựng quá đủ rồi, lúc này cũng nên buông bỏ hết để làm lại từ đầu thôi.
Cùng anh rời khỏi trại giam, tôi với anh trở về khách sạn vào lúc bốn giờ chiều, thời gian đã ngả về chiều nhưng nắng vẫn còn rất gắt, nóng nực, vì thế tôi liền quay sang anh lên tiếng.
– Mình lên phòng tắm trước đi đã, xong xuôi hãy đi ăn anh nhé.
– Ừ, cũng được, anh cũng chưa thấy đói lắm.
Đáp trả lời tôi, anh cùng tôi lên phòng của mình, lúc bước vào trong phòng anh liền quay người ôm lấy tôi, thì thầm.
– Ngọc, cảm ơn em, cảm ơn em vì tất cả.
Tôi lắc đầu, cũng đáp trả anh bằng một cái ôm siết nhẹ.
– Cảm ơn gì chứ, tất cả đều là do em muốn thế, em yêu anh, trước sau đều khôg thay đổi, nên anh đừng xa em nữa nhé, Phong.
–
Đây là lần đầu tiên tôi gọi tên của chú, lần đầu tiên tôi thẳng thắn mình đối diện với chú như vậy. Anh của tôi, chú của tôi, mãi mãi luôn đặc biệt như thế, mãi to lớn ở trong tim tôi như thế, chẳng bao giờ nhạt nhoà cho dù mọi chuyện có đi về đến đâu.
Tắm giặt xong,6 giờ tối, tôi cùng với chú đi xuống nhà hàng bên dưới khách sạn để chọn đồ. Những tưởng cả hai chúng tôi hôm nay sẽ có buổi nói chuyện vui vẻ cùng với nhau, nhưng cuối cùng lại không phải như thế, khi mà lúc tôi với chú vừa ngồi xuống bàn, đã phải tiếp một vị khách không mời mà đến. Đó chẳng phải ai khác mà chính là chị Nguyệt, người đàn bà hận tôi đến tận xương tuỷ không hết.
Chị ta, sau ba năm vẫn không thay đổi nhiều lắm, vẫn là bộ dạng khinh khỉnh đó đi đến trước mặt tôi, ném vào mặt tôi một đống ảnh, rít từng lời.
– Ba năm trước, mày trèo lên giường chồng tao, ba năm sau mày lại mồi chài ba tao. Sao con người của mày lại trơ trẽn như thế hả Ngọc.
---------
Nhớ ấn like, chia sẻ và comment cảm xúc sau khi đọc, để ủng hộ Vietwriter các bạn nhé ! Thỉnh thoảng ấn vào quảng cáo giúp tụi mình để tụi mình có kinh phí duy trì web nữa ạ..
Đề cử các truyện và tác giả khác bạn muốn đọc, web sẽ tìm và đăng cho các bạn.