Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-35
Phần 35
– Chú ấy, cưới chị ta rồi đúng không?
Tôi hỏi Long, không nhìn anh bởi vì bây giờ nước mắt đã lăn dài trên má, cổ họng nghẹn ứ phát ra từng tiếng nức nở liên hồi, ngắt quãng càng làm trái tim thêm tan nát. Một tuần trôi qua rồi, chú ấy nhất định đã cưới người đàn bà đó rồi, nếu không, sao hôm nay mấy người kia lại bàn tán xôn xao, ai cũng bận đẹp như vậy chứ.
Long không đáp trả, mà cứ ôm tôi, lau nước mắt cho tôi muốn an ủi, còn tôi, đau lắm rồi, nên chẳng thể nào phản kháng hay né tránh gì nữa, mà chỉ cười buồn, lắc đầu.
– Kệ em đi, em không sao đâu, em ổn lắm mà… Em chỉ hơi có chút ngạc nhiên, vì không ngờ, họ lại cưới nhanh đến như vậy. Chắc là, cô dâu với chú rể, hôm nay phải đẹp lắm.
Tôi cố gắng giữ bản thân bình tĩnh nói về chủ đề chẳng liên quan gì tới mình, đôi mắt nhìn chằm chằm xuống bàn chân bẩn thỉu bị muỗi giãn đốt từng vết đỏ ửng, đau lòng ngã khụy.
Trước kia, cái người đó, chỉ cần tôi bị một vết nhỏ thôi nhất định sẽ cuống cuồng lên lo lắng, mua thuốc tiêu sưng giảm ngứa thoa cho tôi, hỏi han tôi đến khi tôi chịu trả lời là không sao mới dừng lại. Nhưng bây giờ, người đó, là chồng của người khác rồi, giấy kết hôn cũng là thật rồi chứ chẳng phải là giả nữa. Người đó, đã thật sự bước ra khỏi cuộc đời của tôi rồi.
Long để mặc tôi phát tiết khóc trong lòng của mình, để mặc tôi đấm đá gào thét đến khi mệt lả mới buông tôi ra, lau nước mắt cho tôi, an ủi trấn an tôi.
– Nhóc, chuyện này, em đừng nghĩ tới nữa, hãy vui lên vì em còn có anh ở bên em mà… Mấy ngày tới em được phóng thích rồi, hãy chịu khó ăn uống và ngủ nghỉ đủ giấc nhé. Mẹ với dượng em ở quê vẫn ổn, họ vẫn luôn nhớ về em lắm nên em phải gắng lên, ra khỏi đây anh sẽ cùng với em về quê, có được không.
Tôi ngạc nhiên ngẩng lên nhìn Long, ánh mắt không dấu được thắc mắc khi nghe anh ta nhắc đến dượng và mẹ ở dưới quê. Thật tình tôi không biết tại sao anh ta biết được về chuyện gia đình của tôi, nhưng thôi, biết cũng đã biết rồi, tôi chỉ muốn biết rốt cuộc sống của họ mấy tháng qua như thế nào thôi. Và đặc biệt hơn, tôi mong họ không biết về mấy chuyện lùm xùm của mình.
– Bọn họ.. anh về quê em sao. Dượng với mẹ em có biết được chuyện em bị bắt không?
Long lắc đầu, vuốt nhẹ mái tóc rối xù của tôi cho gọn lại, có lẽ anh biết tôi lo lắng lắm nên không chần chừ lâu mà trả lời luôn.
– Không, bọn họ không biết đâu. Nếu họ biết em nghĩ bọn họ sẽ bỏ mặc em sao, dù sao những người đó đều là người thân của em mà.
Nghe Long nói như vậy, tảng đá đè nặng trên lòng tôi cũng được ném khỏi, hơi thở cũng đã dần trở nên đỡ gấp gáp hơn, cười nhẹ.
– Vậy là tốt rồi, em lại còn cứ tưởng họ biết tất cả thì họ sẽ thất vọng về em lắm. Bọn họ tuy không phải là ba mẹ ruột của em, nhưng anh biết không, chính họ là người cho em tương lai, chính họ là người cứu vớt cuộc đời em. Vậy mà em, lại vì người đàn ông kia mà tự mình hủy hoại cuộc đời mình. Anh nói xem, em ngu lắm đúng không?
– Nhóc, em đừng nghĩ tới mấy chuyện không vui đó nữa, cũng đừng khóc. Mọi chuyện được giải quyết xong hết rồi, em cứ yên tâm đợi qua 1 – 2 ngày nữa là được ra thôi.
– Cảm ơn anh, em cảm ơn anh nhiều lắm.
Tôi khóc, ôm chặt lấy Long khóc đến khi thời gian được gặp nhau hết mới chịu buông khỏi, trước khi đi vào vẫn còn không quên nhắn nhủ với anh ấy mấy lời về chuyện giúp tôi chuyện làm thủ tục nghỉ học ở trường đại học. Mặc dù bản thân không muốn nhưng bây giờ thú thật tôi như bây giờ, với cái tội danh kia, chắc chắn họ cũng đã kí quyết định nghỉ việc cho tôi rồi chứ chẳng phải đợi tôi tới làm nữa cũng nên.
Trở về phòng tạm giam thời gian đã đến bữa, tôi đưa mắt nhìn bát cơm tù của mình, cổ họng nghẹn ứ đau đớn chẳng kìm nén được đưa tay hết tung chúng xuống đất, khóc nức nở thật lớn. Chú của tôi, thật sự lấy chị ta rồi, thật sự họ lấy nhau rồi, tôi phải làm sao để có thể vượt qua được điều này đây. Làm sao để tôi có thể cảm thấy mình dễ thở hơn được một chút đây.
Tôi yêu chú ấy nhiều lắm, thật sự rất yêu, chưa bao giờ tôi nghĩ bản thân tôi sẽ ngừng yêu chú cho dù người đàn ông ấy có tuyệt tình với tôi như thế nào. Tôi cũng hận, cũng trách, nhưng hận ít yêu nhiều, trước những cử chỉ nhẹ nhàng của chú tôi chẳng thể mạnh mẽ cắt đứt được. Cho dù thời gian tôi nằm viện, tôi không chấp nhận lời cầu xin của chú, nhưng chẳng ai biết được, lúc từ chối, tôi gần như cảm thấy linh hồn mình tan nát rồi.
Khóc chán rồi lại ngủ, tôi chẳng để ý bên ngoài kia trời sáng hay là tối, chẳng để ý đến cơn đau đang hành hạ mà trượt dài bản thân trong mớ suy nghĩ hỗn độn, cũng chẳng để ý đến lời Long nói là tôi sẽ được phóng thích ra ngoài. Trước kia, tôi mười ba tuổi, tôi không biết được luật nên ngô nghê hỏi chú bao giờ được thả, nhưng bây giờ, tôi chẳng hỏi ai nữa, vì tôi biết cuộc đời tôi, từ khi bánh ma túy kia xuất hiện nó đã chấm dứt rồi.
Lim dim ngủ mơ với cơn đau ê ẩm khắp người, tôi bị tiếng nói chuyện râm ran ngoài kia đánh thức, còn chưa kịp nghe ngón chuyện gì xảy ra thì cánh cửa phòng giam đã được mở phát ra tiếng kêu kẽo kẹt, sau đó người bước vào là anh quản giáo hàng ngày vẫn đưa cơm cho tôi. Anh ta cầm trên tay một cuốn sổ nhỏ, nhìn tôi một lượt rồi nói.
– Phạm nhân LÊ MAI NGỌC, cô được phóng thích ra ngoài vì sau một hồi kiểm tra lại chứng cứ, chúng tôi xác nhận cô không hề liên quan đến sô ma túy kia. Rất xin lỗi cô vì sự chậm trễ này.
Lúc ấy, nghe những lời đó, tôi ngạc nhiên lắm, còn không tin được vì tôi lại được thả. Tội danh đó, là tội nặng nhất với mức án là tử hình. vậy mà tôi được giải oan giống như một câu chuyện cười ngoài đời thực. Là bọn họ thật sự tìm ra chứng cứ, hay là có người giúp tôi thoát khỏi nguy hiểm này.
Nghĩ là hỏi luôn, tôi không thể ôm mãi cái thắc mắc này trong người được nên mở miệng.
– Phóng thích… không liên quan… Vậy anh cho tôi hỏi, ai là người đã hãm hại tôi. Tôi muốn gặp người đó.
Anh quản giáo kia lắc đầu từ chối trả lời tôi với lý do là vì đây là bí mật nên không thể tiết lộ cho người khác, đặc biệt là tôi, một người bị nhốt gần mười ngày qua.
Về phần mình, lúc anh ta không nói tôi thú thật tôi cũng có chút khó chịu, nhưng mà thôi, được ra ngoài với tôi là tốt lắm rồi, ai bị bắt hay ai bị tù cũng chẳng còn liên quan đến tôi nữa.
Quần áo vẫn là bộ cũ sờn vải, tôi được anh quản giáo đưa ra đến cổng trụ sở mới quay trở vào, lúc này tôi mới để ý thấy bầu trời mưa phùn âm u đến rét lạnh, gần như cắt da cắt thịt. Bình thường, nắng ấm là thế, tuy hanh heo nhưng còn đỡ hơn bây giờ, lúc tôi được ra ngoài nó lại ngạt đến khó thở.
Bên kia đường, Long đứng đó vời tôi, trên người anh là chiếc áo da màu đen bóng càng nhìn lâu càng thấy bí ẩn lạ lùng. Long vẫn đi chiếc mô tô ngày trước, kéo ga thật nhanh lái về phía tôi, dừng bên cạnh tôi cười cười.
– Về thôi, mấy ngày nay vất vả cho em lắm rồi. Tôi đưa em đi ăn nhé, có một quán lẩu nướng ngon lắm đấy.
–
Nhắc đến lẩu nướng, kí ức tôi lại trôi dạt về những trận say bí tỉ lần trước, mê man không biết gì đã đành, tệ hơn còn túm tóc ra sức phát tiết lên Long khiến anh ta thê thảm. Nghĩ lại thôi cũng đã thấy đáng sợ lắm rồi.
– Tìm quán phở nào đó ăn cũng được, em cũng không đói lắm anh ạ.
–
Nghe tôi đề nghị vậy, Long cũng không có hách dịch mà đồng ý luôn, đi một vòng cũng tìm được quán phở nổi tiếng ở lòng trung tâm thành phố. Chúng tôi cùng nhau ăn, cùng nhau đi giải khuây ở bờ hồ, đến tận khi đêm về khuya mới trở về khu nhà của Long nghỉ lại, dù sao bên nhà trọ bên kia trong thời gian tôi bị bắt họ cũng huỷ hợp đồng không cho tôi mướn nữa rồi.
Trước kia khi mới gặp Long, tôi cứ nghĩ anh ta cũng chỉ là người đi thuê nhà trọ như mình thôi, vì dù sao anh ta cũng là người đi làm thuê làm mướn. Ấy vậy mà không ngờ cái người này lại giàu đến như vậy, mua được hẳn 1 căn nhà lớn nằm ở khu đô thị mới quy hoạch, lướt qua giá trị của nó cũng lớn lắm chứ chẳng phải ít. Nhìn nó, tôi không khỏi nuốt nước bọt.
– Nhà này, là của anh đó hả? Anh giàu thật đấy Long, không ngờ luôn ấy.
– Ừ, tôi mượn tiền mua nó để lấy vợ, chứ cũng không có tiền mua đâu.
Vừa nói, Long vừa ấn mật mã mở cửa rồi kéo tôi vào bên trong, lần nữa lại làm tôi phải choáng ngợp bởi những thiết kế nội thất tuy đơn giản nhưng lại cực kì sang kia. Đúng là chủ nào tớ thế, nhìn bên ngoài không thể nào xác định được mọi tâm tư cũng như cấu tạo ra sao.
Bị những thứ đẹp mắt kia thu hút, tôi ít nhiều cũng rũ bỏ xuống được tâm tư phiền muộn mấy chuyện vừa rồi, nhí nha nhí nhố như đứa trẻ soi xét hết góc nọ góc kia của phòng khách.
Thật ra tôi vẫn nhớ chú nhiều lắm, còn muốn đi gặp chú cơ nhưng mà tôi sợ sự xuất hiện của mình lại khiến cho mọi thứ tệ đi nên chỉ có thể giả vờ như không quan tâm để cho qua chuyện mà thôi.
Nhìn ngắm một lúc, bụng tôi bắt đầu réo từng hồi khi ngửi thấy mùi thơm từ phía phòng bếp toả ra, có lẽ là Long đã nấu xong bữa ăn đêm rồi. Nhớ lại cả ngày nay anh ta giúp tôi bao nhiêu chuyện mà chỉ ăn được có một thìa phở, tôi chỉ biết lắc đầu, giờ đói bụng cũng đúng thôi mà.
– Ngọc, vào ăn đi rồi còn đi mà nghỉ ngơi, chốc nữa tôi còn có việc phải đi rồi.
Tôi chạy vào, kéo chiếc ghế ngồi xuống nhìn vào tô mì trứng trước mặt, tuy có chút vụng về vì để trứng nát nhưng nếu để mà nói đàn ông con trai như vậy là tốt lắm rồi. Tôi hỏi Long.
– Anh đi đâu, trời khuya lắm rồi.
– Tôi đi công việc một chút thôi, em đừng lo. Xong tôi về luôn, đừng có đợi.
Tôi đáp trả Long bằng một từ ừ rất nhẹ, rất bình thường khi dùng trong mối quan hệ bạn bè. Ấy thế mà không ngờ cái hành động đó của tôi lại khiến anh ta phát rồ, không nói không rằng đưa tay túm lấy gáy tôi ép sát mặt của mình, hơi thở nóng rực phả lên từng sợi lông tơ trên mặt tôi, lẩm bẩm nói chẳng đúng chủ đề.
– Ngọc, quên anh ta đi, được không?
---------
Nhớ ấn like, chia sẻ và comment cảm xúc sau khi đọc, để ủng hộ Vietwriter các bạn nhé ! Thỉnh thoảng ấn vào quảng cáo giúp tụi mình để tụi mình có kinh phí duy trì web nữa ạ..
Đề cử các truyện và tác giả khác bạn muốn đọc, web sẽ tìm và đăng cho các bạn.
– Chú ấy, cưới chị ta rồi đúng không?
Tôi hỏi Long, không nhìn anh bởi vì bây giờ nước mắt đã lăn dài trên má, cổ họng nghẹn ứ phát ra từng tiếng nức nở liên hồi, ngắt quãng càng làm trái tim thêm tan nát. Một tuần trôi qua rồi, chú ấy nhất định đã cưới người đàn bà đó rồi, nếu không, sao hôm nay mấy người kia lại bàn tán xôn xao, ai cũng bận đẹp như vậy chứ.
Long không đáp trả, mà cứ ôm tôi, lau nước mắt cho tôi muốn an ủi, còn tôi, đau lắm rồi, nên chẳng thể nào phản kháng hay né tránh gì nữa, mà chỉ cười buồn, lắc đầu.
– Kệ em đi, em không sao đâu, em ổn lắm mà… Em chỉ hơi có chút ngạc nhiên, vì không ngờ, họ lại cưới nhanh đến như vậy. Chắc là, cô dâu với chú rể, hôm nay phải đẹp lắm.
Tôi cố gắng giữ bản thân bình tĩnh nói về chủ đề chẳng liên quan gì tới mình, đôi mắt nhìn chằm chằm xuống bàn chân bẩn thỉu bị muỗi giãn đốt từng vết đỏ ửng, đau lòng ngã khụy.
Trước kia, cái người đó, chỉ cần tôi bị một vết nhỏ thôi nhất định sẽ cuống cuồng lên lo lắng, mua thuốc tiêu sưng giảm ngứa thoa cho tôi, hỏi han tôi đến khi tôi chịu trả lời là không sao mới dừng lại. Nhưng bây giờ, người đó, là chồng của người khác rồi, giấy kết hôn cũng là thật rồi chứ chẳng phải là giả nữa. Người đó, đã thật sự bước ra khỏi cuộc đời của tôi rồi.
Long để mặc tôi phát tiết khóc trong lòng của mình, để mặc tôi đấm đá gào thét đến khi mệt lả mới buông tôi ra, lau nước mắt cho tôi, an ủi trấn an tôi.
– Nhóc, chuyện này, em đừng nghĩ tới nữa, hãy vui lên vì em còn có anh ở bên em mà… Mấy ngày tới em được phóng thích rồi, hãy chịu khó ăn uống và ngủ nghỉ đủ giấc nhé. Mẹ với dượng em ở quê vẫn ổn, họ vẫn luôn nhớ về em lắm nên em phải gắng lên, ra khỏi đây anh sẽ cùng với em về quê, có được không.
Tôi ngạc nhiên ngẩng lên nhìn Long, ánh mắt không dấu được thắc mắc khi nghe anh ta nhắc đến dượng và mẹ ở dưới quê. Thật tình tôi không biết tại sao anh ta biết được về chuyện gia đình của tôi, nhưng thôi, biết cũng đã biết rồi, tôi chỉ muốn biết rốt cuộc sống của họ mấy tháng qua như thế nào thôi. Và đặc biệt hơn, tôi mong họ không biết về mấy chuyện lùm xùm của mình.
– Bọn họ.. anh về quê em sao. Dượng với mẹ em có biết được chuyện em bị bắt không?
Long lắc đầu, vuốt nhẹ mái tóc rối xù của tôi cho gọn lại, có lẽ anh biết tôi lo lắng lắm nên không chần chừ lâu mà trả lời luôn.
– Không, bọn họ không biết đâu. Nếu họ biết em nghĩ bọn họ sẽ bỏ mặc em sao, dù sao những người đó đều là người thân của em mà.
Nghe Long nói như vậy, tảng đá đè nặng trên lòng tôi cũng được ném khỏi, hơi thở cũng đã dần trở nên đỡ gấp gáp hơn, cười nhẹ.
– Vậy là tốt rồi, em lại còn cứ tưởng họ biết tất cả thì họ sẽ thất vọng về em lắm. Bọn họ tuy không phải là ba mẹ ruột của em, nhưng anh biết không, chính họ là người cho em tương lai, chính họ là người cứu vớt cuộc đời em. Vậy mà em, lại vì người đàn ông kia mà tự mình hủy hoại cuộc đời mình. Anh nói xem, em ngu lắm đúng không?
– Nhóc, em đừng nghĩ tới mấy chuyện không vui đó nữa, cũng đừng khóc. Mọi chuyện được giải quyết xong hết rồi, em cứ yên tâm đợi qua 1 – 2 ngày nữa là được ra thôi.
– Cảm ơn anh, em cảm ơn anh nhiều lắm.
Tôi khóc, ôm chặt lấy Long khóc đến khi thời gian được gặp nhau hết mới chịu buông khỏi, trước khi đi vào vẫn còn không quên nhắn nhủ với anh ấy mấy lời về chuyện giúp tôi chuyện làm thủ tục nghỉ học ở trường đại học. Mặc dù bản thân không muốn nhưng bây giờ thú thật tôi như bây giờ, với cái tội danh kia, chắc chắn họ cũng đã kí quyết định nghỉ việc cho tôi rồi chứ chẳng phải đợi tôi tới làm nữa cũng nên.
Trở về phòng tạm giam thời gian đã đến bữa, tôi đưa mắt nhìn bát cơm tù của mình, cổ họng nghẹn ứ đau đớn chẳng kìm nén được đưa tay hết tung chúng xuống đất, khóc nức nở thật lớn. Chú của tôi, thật sự lấy chị ta rồi, thật sự họ lấy nhau rồi, tôi phải làm sao để có thể vượt qua được điều này đây. Làm sao để tôi có thể cảm thấy mình dễ thở hơn được một chút đây.
Tôi yêu chú ấy nhiều lắm, thật sự rất yêu, chưa bao giờ tôi nghĩ bản thân tôi sẽ ngừng yêu chú cho dù người đàn ông ấy có tuyệt tình với tôi như thế nào. Tôi cũng hận, cũng trách, nhưng hận ít yêu nhiều, trước những cử chỉ nhẹ nhàng của chú tôi chẳng thể mạnh mẽ cắt đứt được. Cho dù thời gian tôi nằm viện, tôi không chấp nhận lời cầu xin của chú, nhưng chẳng ai biết được, lúc từ chối, tôi gần như cảm thấy linh hồn mình tan nát rồi.
Khóc chán rồi lại ngủ, tôi chẳng để ý bên ngoài kia trời sáng hay là tối, chẳng để ý đến cơn đau đang hành hạ mà trượt dài bản thân trong mớ suy nghĩ hỗn độn, cũng chẳng để ý đến lời Long nói là tôi sẽ được phóng thích ra ngoài. Trước kia, tôi mười ba tuổi, tôi không biết được luật nên ngô nghê hỏi chú bao giờ được thả, nhưng bây giờ, tôi chẳng hỏi ai nữa, vì tôi biết cuộc đời tôi, từ khi bánh ma túy kia xuất hiện nó đã chấm dứt rồi.
Lim dim ngủ mơ với cơn đau ê ẩm khắp người, tôi bị tiếng nói chuyện râm ran ngoài kia đánh thức, còn chưa kịp nghe ngón chuyện gì xảy ra thì cánh cửa phòng giam đã được mở phát ra tiếng kêu kẽo kẹt, sau đó người bước vào là anh quản giáo hàng ngày vẫn đưa cơm cho tôi. Anh ta cầm trên tay một cuốn sổ nhỏ, nhìn tôi một lượt rồi nói.
– Phạm nhân LÊ MAI NGỌC, cô được phóng thích ra ngoài vì sau một hồi kiểm tra lại chứng cứ, chúng tôi xác nhận cô không hề liên quan đến sô ma túy kia. Rất xin lỗi cô vì sự chậm trễ này.
Lúc ấy, nghe những lời đó, tôi ngạc nhiên lắm, còn không tin được vì tôi lại được thả. Tội danh đó, là tội nặng nhất với mức án là tử hình. vậy mà tôi được giải oan giống như một câu chuyện cười ngoài đời thực. Là bọn họ thật sự tìm ra chứng cứ, hay là có người giúp tôi thoát khỏi nguy hiểm này.
Nghĩ là hỏi luôn, tôi không thể ôm mãi cái thắc mắc này trong người được nên mở miệng.
– Phóng thích… không liên quan… Vậy anh cho tôi hỏi, ai là người đã hãm hại tôi. Tôi muốn gặp người đó.
Anh quản giáo kia lắc đầu từ chối trả lời tôi với lý do là vì đây là bí mật nên không thể tiết lộ cho người khác, đặc biệt là tôi, một người bị nhốt gần mười ngày qua.
Về phần mình, lúc anh ta không nói tôi thú thật tôi cũng có chút khó chịu, nhưng mà thôi, được ra ngoài với tôi là tốt lắm rồi, ai bị bắt hay ai bị tù cũng chẳng còn liên quan đến tôi nữa.
Quần áo vẫn là bộ cũ sờn vải, tôi được anh quản giáo đưa ra đến cổng trụ sở mới quay trở vào, lúc này tôi mới để ý thấy bầu trời mưa phùn âm u đến rét lạnh, gần như cắt da cắt thịt. Bình thường, nắng ấm là thế, tuy hanh heo nhưng còn đỡ hơn bây giờ, lúc tôi được ra ngoài nó lại ngạt đến khó thở.
Bên kia đường, Long đứng đó vời tôi, trên người anh là chiếc áo da màu đen bóng càng nhìn lâu càng thấy bí ẩn lạ lùng. Long vẫn đi chiếc mô tô ngày trước, kéo ga thật nhanh lái về phía tôi, dừng bên cạnh tôi cười cười.
– Về thôi, mấy ngày nay vất vả cho em lắm rồi. Tôi đưa em đi ăn nhé, có một quán lẩu nướng ngon lắm đấy.
–
Nhắc đến lẩu nướng, kí ức tôi lại trôi dạt về những trận say bí tỉ lần trước, mê man không biết gì đã đành, tệ hơn còn túm tóc ra sức phát tiết lên Long khiến anh ta thê thảm. Nghĩ lại thôi cũng đã thấy đáng sợ lắm rồi.
– Tìm quán phở nào đó ăn cũng được, em cũng không đói lắm anh ạ.
–
Nghe tôi đề nghị vậy, Long cũng không có hách dịch mà đồng ý luôn, đi một vòng cũng tìm được quán phở nổi tiếng ở lòng trung tâm thành phố. Chúng tôi cùng nhau ăn, cùng nhau đi giải khuây ở bờ hồ, đến tận khi đêm về khuya mới trở về khu nhà của Long nghỉ lại, dù sao bên nhà trọ bên kia trong thời gian tôi bị bắt họ cũng huỷ hợp đồng không cho tôi mướn nữa rồi.
Trước kia khi mới gặp Long, tôi cứ nghĩ anh ta cũng chỉ là người đi thuê nhà trọ như mình thôi, vì dù sao anh ta cũng là người đi làm thuê làm mướn. Ấy vậy mà không ngờ cái người này lại giàu đến như vậy, mua được hẳn 1 căn nhà lớn nằm ở khu đô thị mới quy hoạch, lướt qua giá trị của nó cũng lớn lắm chứ chẳng phải ít. Nhìn nó, tôi không khỏi nuốt nước bọt.
– Nhà này, là của anh đó hả? Anh giàu thật đấy Long, không ngờ luôn ấy.
– Ừ, tôi mượn tiền mua nó để lấy vợ, chứ cũng không có tiền mua đâu.
Vừa nói, Long vừa ấn mật mã mở cửa rồi kéo tôi vào bên trong, lần nữa lại làm tôi phải choáng ngợp bởi những thiết kế nội thất tuy đơn giản nhưng lại cực kì sang kia. Đúng là chủ nào tớ thế, nhìn bên ngoài không thể nào xác định được mọi tâm tư cũng như cấu tạo ra sao.
Bị những thứ đẹp mắt kia thu hút, tôi ít nhiều cũng rũ bỏ xuống được tâm tư phiền muộn mấy chuyện vừa rồi, nhí nha nhí nhố như đứa trẻ soi xét hết góc nọ góc kia của phòng khách.
Thật ra tôi vẫn nhớ chú nhiều lắm, còn muốn đi gặp chú cơ nhưng mà tôi sợ sự xuất hiện của mình lại khiến cho mọi thứ tệ đi nên chỉ có thể giả vờ như không quan tâm để cho qua chuyện mà thôi.
Nhìn ngắm một lúc, bụng tôi bắt đầu réo từng hồi khi ngửi thấy mùi thơm từ phía phòng bếp toả ra, có lẽ là Long đã nấu xong bữa ăn đêm rồi. Nhớ lại cả ngày nay anh ta giúp tôi bao nhiêu chuyện mà chỉ ăn được có một thìa phở, tôi chỉ biết lắc đầu, giờ đói bụng cũng đúng thôi mà.
– Ngọc, vào ăn đi rồi còn đi mà nghỉ ngơi, chốc nữa tôi còn có việc phải đi rồi.
Tôi chạy vào, kéo chiếc ghế ngồi xuống nhìn vào tô mì trứng trước mặt, tuy có chút vụng về vì để trứng nát nhưng nếu để mà nói đàn ông con trai như vậy là tốt lắm rồi. Tôi hỏi Long.
– Anh đi đâu, trời khuya lắm rồi.
– Tôi đi công việc một chút thôi, em đừng lo. Xong tôi về luôn, đừng có đợi.
Tôi đáp trả Long bằng một từ ừ rất nhẹ, rất bình thường khi dùng trong mối quan hệ bạn bè. Ấy thế mà không ngờ cái hành động đó của tôi lại khiến anh ta phát rồ, không nói không rằng đưa tay túm lấy gáy tôi ép sát mặt của mình, hơi thở nóng rực phả lên từng sợi lông tơ trên mặt tôi, lẩm bẩm nói chẳng đúng chủ đề.
– Ngọc, quên anh ta đi, được không?
---------
Nhớ ấn like, chia sẻ và comment cảm xúc sau khi đọc, để ủng hộ Vietwriter các bạn nhé ! Thỉnh thoảng ấn vào quảng cáo giúp tụi mình để tụi mình có kinh phí duy trì web nữa ạ..
Đề cử các truyện và tác giả khác bạn muốn đọc, web sẽ tìm và đăng cho các bạn.