Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-21
Phần 21
– Tôi tuy cọc cằn thô lỗ, xấu tính nhưng tôi cũng không phải là kẻ không biết điều, em thích gì làm gì hay đi đâu cứ nói, tôi sẽ dẫn em đi, sẽ bên cạnh em. Có được không?
Tôi nghe Long nói vậy thì quay sang nhìn anh ta, ở khoảng cách gần như thế, tôi có chút chột dạ trước ánh mắt thâm trầm yên lặng như biển cả ấy. Không còn vẻ thô lỗ bất cần như những lần trước, mà là nghiêm túc đứng đắn, là sâu lặng đầy quan tâm. Tất cả những điều đó, chẳng hiểu sao lại làm cho lòng tôi phút chốc ấy hẫng đi một nhịp, nhói lòng đến nghẹn cổ họng.
Vốn dĩ tôi cứ nghĩ Long trêu mình nên mới nói như thế thôi, chứ tôi không nghĩ rằng anh ta thật sự có tình cảm với mình, dù gì thời gian chúng tôi quen nhau cũng chỉ có nửa tháng, nói để yêu một người trong thời gian ấy thật sự có chút khó tin mà.
– Anh nói nhăng nói cuội cái gì đấy, hay là nắng quá nên bị ấm đầu rồi. Tôi đang buồn lắm ấy, không muốn giỡn đâu, để tôi yên tĩnh một lát đi.
– Em nghĩ tôi nói giỡn em à… Sao em không nghĩ những lời tôi nói đều là sự thật, tôi thật sự cũng yêu em.
Long vẫn không chịu dừng lại, vẫn lặng lẽ ngồi bên tôi trầm trầm thổ lộ, ngón tay thon dài đưa lên vuốt nhẹ mái tóc tôi để chúng khỏi rối tung trước cơn gió lớn thổi vù vù. Cử chỉ ấy, nhẹ nhàng như nước, đầy yêu thương, làm tôi cảm động lắm, nhưng lại chẳng đủ để trái tim tôi tôi nhói lên vì sung sướng. Tôi thật sự không hề xuất hiện cảm giác tim đập nhanh chân tay bủn rủn khi ngồi cạnh Long, cho dù có tiếp xúc thân mật, vẫn chẳng thể thay đổi được gì.
Tôi quay sang nhìn Long, hỏi lại.
– Yêu tôi sao, anh thật sự yêu tôi sao…
Long gật đầu khẳng định lời nói của mình, biểu cảm chẳng hề có lấy nửa điểm giả dối làm tôi cứng họng, nhưng vẫn cố tỏ ra không hiểu những lời ấy, cười phá lên rất tự nhiên đánh mạnh vào vai anh ta, khà khà.
– Anh còn nhớ ngày trước anh nói gì với tôi không hả, đừng nói là anh nhanh quên vậy nha. Anh nói tôi yêu người không yêu mình là điên, là ngu cơ mà. Thế mà anh còn nói ra được câu yêu tôi, anh cũng điên rồi.
– Ừ, tôi điên đấy, tôi điên nên suốt ngày cứ nhớ về em, tìm mọi cách muốn gặp em, kể cả cái việc đe dọa người ta để vào trường em dạy học cũng làm được. Em thấy tôi có lố bịch lắm không, còn tôi thì tôi thấy lố lắm rồi mà tôi không có dừng lại được.
Long dứt lời, bầu không khí giữa chúng tôi lại trở về trạng thái ngột ngạt như hồi nãy, không ai lên tiếng nói nữa mà chỉ còn tiếng còi của tàu thuyền qua lại, tu tu vang vọng khắp cả một vùng. Tôi ngồi cạnh Long, chúng tôi một bóng lớn một bóng nhỏ, mỗi người mang trong mình tâm sự khó nói, muốn nói mà không thể nói được. Cứ như những chú chim lạc đàn gặp nhau rồi tựa vào nhau, dựa dẫm vào nhau, để vượt qua giông bão của bầu trời.
Ngồi tới trưa, Long dẫn tôi đi ăn, anh ta không kể với tôi chuyện gì về bản thân mình, còn tôi cũng không có hỏi thêm gì về điều riêng tư ấy nữa. Ăn xong, Long lại dẫn tôi đi chơi hết chỗ nọ chỗ kia của thành phố, nguyên cả một ngày mệt lả với đủ các thứ trò, đến tận chiều tà mới dừng lại, Long nói.
– Sao rồi, bây giờ thấy khá hơn chưa, nếu khá hơn rồi thì đi về nhé. Còn nếu không khá thì tôi đưa em đi chơi tiếp, bao giờ thấy chán rồi về.
Tôi lúc này cả người cũng đã mệt nhoài lắm rồi, tuy không vơi đi được hết nỗi buồn nhưng cũng đã thoải mái hơn, cười nhẹ.
– Đỡ hơn rồi, cảm ơn anh nhé. Thật may còn có anh ở bên tôi những lúc tôi như vậy, chứ không có ai chắc có lẽ tôi chẳng thể vui vẻ được như thế này đâu.
Thật ra những lời này tôi nói đều là chân thật từ tận đáy lòng của mình, nửa điểm giả dối cũng không có. Bản thân tôi sau vụ bố mẹ ly hôn năm đó đã trở nên tự ti, lại thêm việc bị bán sang biên giới 3 năm khổ cực đến súc vật cũng không bằng, từ đó tôi đã tự tạo cho mình một cái vẻ bọc mạnh mẽ bên ngoài, nhưng chẳng ai biêt được bên trong tôi yếu đuối và thất bại như thế nào.Nếu không có Long, có lẽ tôi hôm nay sẽ ngồi lù lù ở ờ sông đó rồi nghĩ quẩn, chứ không phải là đi chơi vui vẻ giống bây giờ, khóc lóc đến sưng đỏ cả mắt.
– Vậy bây giờ về nhé, nào, nhanh lên…
Long cười nhẹ, rất tự nhiên nắm lấy tay tôi kéo đi trong công viên rộng lớn ấy, mặc cho tôi đồng ý hay không vẫn không có ý định buông khỏi. Thế nhưng, mọi chuyện xảy ra sau đó không hề suôn sẻ như tôi nghĩ khi mà chúng tôi vừa ra đến cổng đã bị một đám người chặn lại, trai gái đủ cả, trên người họ ai cũng xăm trổ những hình lòe loẹt. Họ có 7 người, chăm chăm nhìn Long không hề nể nang, sau đó một thằng hất cằm hách dịch.
– Cứ tưởng ai hóa ra là “ chó sai vặt “ của lão Chột… Lâu rồi không gặp, khỏe chứ chú em, tưởng lần trước mày chết rồi chứ, may là vẫn sống đến giờ.
Nó nói xong thì cả đám cười phá lên như lũ bị phát bệnh dại, cái điệu cười cợt nhả khinh khỉnh thành công kéo theo sự chú ý của mọi người đổ dồn về phía chúng tôi. Ai cũng sợ sệt không dám đứng gần, ai cũng không dám lên tiếng bàn tán, vì bọn chúng là giang hồ, họ sợ bị vạ lây.
Nói thật đến bản thân tôi tôi cũng thấy sợ khi phải giáp mặt với chúng như thế này, thậm chí trong lòng chỉ muốn kiếm một chỗ nào đó chui xuống hoặc chạy trốn khỏi những cái nhìn rét lạnh của chúng, như thế mới thả xuống được nỗi sợ hãi cứ thi nhau bủa vây lớn dần. Quen Long nửa tháng, tôi biết anh ta là giang hồ, nhưng không nghĩ tới giang hồ lại có những lần xung đột muốn đâm chém nhau như bây giờ. Là vì suy nghĩ của tôi quá non nớt, nên không thể hiểu hết được tất cả, hay vì vốn dĩ tôi là kẻ nhát gan như thỏ đế đây.
Lòng bàn tay tôi mồ hôi đã túa ra ướt đẫm từ lúc nào, nhơ nhấp bết dính với da thịt của Long tạo cho cả hai cảm giác thật khó chịu. Và có lẽ chính điều ấy làm anh ta nhận ra được tâm trạng của tôi hoảng như nào, thế nên ngay sau đó liền trả lời đám người trước mặt. Không, là thương lượng hòa giải mới đúng.
– Chuyện cũ đã qua, tao với chúng mày cũng không còn xích mích hay gì khác, tốt nhất gặp nhau mà không để cho nhau yên bình được thì cứ né từ xa, như thế mới không gây ảnh hưởng đến mọi người, cũng như khơi lại mấy cái không vui giữa hai ông chủ. Tao nói thế có lẽ chúng mày cũng hiểu rồi đúng không?
Nói xong Long chẳng thèm để ý đến bọn nó nữa, kéo tay tôi lách người rời khỏi, lần này bước chân của anh ta nhanh hơn vừa nãy rất nhiều, nhanh đến mức tôi chỉ còn cách chạy theo anh ta để không bị thụt lùi lại phía sau.
Đi được một quãng xa, không bị ai theo dõi nữa Long mới dừng lại, quay người nhìn tôi gấp gáp hỏi.
– Em không sao chứ…
Tôi lắc đầu, Long thấy thế cũng thở phào nhẹ nhõm ra mấy hơi, vuốt nhẹ tóc tôi rồi nói tiếp.
– Đi thôi, tôi đưa em về phòng trọ… Ngày mai tôi có việc phải đi mất mấy hôm, em ở lại nhớ không được quỵ lụy bản thân mình như hôm nay nữa đấy, nếu không tôi sẽ cực kì lo lắng mà không làm được việc.
– Anh đi đâu, đám người kia có gây nguy hiểm cho anh không… Hay là tôi báo công an nhé, tôi sẽ gọi cho chú Phong nhờ chú ấy lập án điều tra mấy người kia.
Tôi lo lắng nhìn Long, nói ra những suy nghĩ xuất hiện trong đầu mình lúc này. Tuy không biết chuyện gì xảy ra nhưng thú thực nhìn từng biểu cảm của Long, tôi tin chắc nhấc định anh ta có chuyện gì đó dấu không muốn cho tôi biết. Thế nhưng trong khi tôi lo lắng cuống quýt lên vì anh ta như vậy, anh ta vẫn tỏ ra như bình thường, vẫn cười.
– Em báo công an để đám người đó sớm bắt tôi à, em quên họ cũng đang điều tra tôi sao hả nhóc con…
– Nhưng chuyện này, rõ ràng anh bị đám người kia đe dọa, chúng muốn xử anh, chúng…
– Được rồi …( Long ngắt lời tôi, trấn an tôi bằng nụ cười nhẹ đẹp mê hồn, sau đó nói tiếp )… Tôi không sao, em đừng có lo lắng cho tôi quá. Em không yêu tôi mà cứ lo lắng cho tôi như thế này, tôi sao có thể ngừng yêu em được đây hả nhóc con.
Tôi á khẩu, lúc này mới nhận ra bản thân mình dường như thật sự đi xa hơn mối quan hệ của chúng tôi rồi, liền trở nên lúng túng, ấp úng.
– Tôi… tôi cũng chỉ lo lắng cho anh nên mới thế.. dù sao.. dù sao tôi với anh cũng là bạn bè mà.
– Bạn bè… ( Long hỏi lại tôi )… Em biết thừa tôi không muốn điều ấy chút nào mà, em không hiểu hay cố tình không hiểu thế.
– Tôi… Chuyện này..
– Được rồi, đi vào nhà đi, tôi về trước đây, hôm sau gặp lại em nhé. Ngủ ngoan nhóc con…
Mải nói chuyện với nhau tôi chẳng hề để ý được mình đã về nhà trọ từ lúc nào, đến khi Long lên tiếng chào tạm biệt mới biết mình đã đứng ngay trước cổng rồi. Nhìn theo bóng dáng anh ta dần khuất trong màn đêm tối đen đặc, tôi chỉ biết thở dài, thầm trong lòng cầu nguyện mọi thứ tốt đẹp đều đến với người đàn ông đó.
Dù sao mà nói, Long nhìn chung cũng không phải là kẻ xấu, tuy anh ta làm giang hồ thật nhưng tôi đâu có thấy anh ta bắt nạt hay hách dịch đánh đập vô cớ ai bao giờ đâu. Cũng có chút thô kệch, nhưng lại thật, chứ chẳng giống người tôi yêu, trầm trầm nhưng chẳng thể đoán nổi rốt cuộc anh ấy đang nghĩ cái gì trong đầu.
Xoay người mở cổng đi vào trong phòng, tôi giáp mặt anh chủ nhà đang bồng đứa bé chơi đùa ngoài sân, chưa kịp lên tiếng chào hỏi họ thì anh ấy đã cất lời trước.
– Đi học về rồi hả em.. Có mệt lắm không thế..
Tôi ú ớ gật đầu cho qua chuyện, đáp lại vài câu rồi xin phép về phòng. Nhưng chuyện vẫn chưa có dừng lại ở đó khi mà anh chỉ nhà tiếp tục nói với tôi.
– Ngọc này, thật ra anh không biết chuyện em với thằng Phong bạn anh là như thế nào, nhưng vì là người thân với nó nên anh cũng muốn với em đôi chút chuyện, chỉ mong em hiểu được mà thôi.
– Dạ, vâng ạ.. Anh cứ nói đi, em nghe mà.
Tôi ngập ngừng trả lời, anh chủ nhà thấy thế cũng không còn khách sáo gì nữa, vào luôn vấn đề chính.
– Có lẽ em không biết, Phong là con nhà có điều kiện, bố mẹ làm kinh doanh mở công ty lớn trong thành phố này. Thế nhưng bản thân nó lại không thích theo nghiệp gia đình mà chỉ thích làm công an, nên nó cãi nhau với bố mẹ suốt. Bố mẹ nó thì chỉ có mình nó nên cũng không làm căng được, chính vì thế họ với nó đã có một thỏa thuận là nếu thằng Phong chịu bên Nguyệt thì sẽ cho nó theo học. Nguyệt với Phong học cùng nhau từ bé đến bây giờ, Nguyệt yêu Phong ai cũng biết, còn chưa kể đến việc gia đình họ là môn đăng hộ đối, sớm muộn gì cũng sẽ lấy nhau nên… Em hiểu anh nói gì rồi đúng không?
Lúc này, nghe xong những lời nói đấy, bản thân tôi thật sự đã rơi vào bế tắc rồi, muốn khóc mà cũng không khóc nổi, muốn cười mà cũng không cười nổi. Hóa ra, tình yêu hạnh phúc đâu phải cứ yêu nhau là được đâu. Nó còn phải nhìn xem sắc mặt của mọi người chung quanh, nó phải xét về khoản môn đăng hộ đối, được gia đình chấp nhận. Tôi với chú, cái gì cũng không hợp, từ gia đình, đến địa vị xã hội, đến cả việc tôi từng là tội phạm nữa.
Có lẽ, tôi thật sự nên dừng lại, không, là nên tìm một nơi ở khác trốn tránh khỏi chú, khỏi bọn họ có lẽ sẽ tốt hơn rất nhiều. Chỉ như thế, tôi mới có thể thoát ra được khỏi cái vòng luẩn quẩn ái tình giăng kín mình như bây giờ.
Đưa ngón tay gạt đi những giọt lệ chảy đầy trên mặt mình, tôi ngước lên nhìn anh chủ nhà, nghẹn giọng đáp.
– Em hiểu những gì anh nói, anh đừng lo… Chỉ có điều em muốn xin anh là cho em ở lại đây vài ngày nữa, em tìm chỗ mới rồi sẽ chuyển đi, có được không ạ.
– Sao lại chuyển đi, anh không hề có ý bắt em phải chuyển nhà, em đừng hiểu lầm ý của anh.
– Không, em biết mà..( Tôi lắc đầu, giải thích trong mệt mỏi )… Thật ra em em biết mấy ngày nay chuyện rùm beng của mình khiến cho quán trọ của anh bị chịu nhiều tai tiếng, em thật sự rất khó xử. Em…
– Được rồi, nếu em đã quyết rồi thì anh cũng không còn gì để nói nữa, đúng không. Nhưng mà anh nói này, em mới lên thành phố lơ ngơ không biết gì sẽ bị họ lừa đấy, để anh liên hệ giúp em mấy chỗ trọ mới rồi chuyển qua, như thế anh cũng yên tâm hơn vì dù sao em cũng là thằng Phong gửi gắm, anh không thể coi như làm ngơ được.
– Dạ vâng, vậy em cảm ơn anh nhiều ạ. Em chào anh, em về phòng đây.
Trước sự kiên quyết của tôi, anh chủ nhà cuối cùng cũng đành chịu để cho tôi dọn đồ, thậm chí anh ấy còn tốt tới mức những ngày sau đó còn giúp tôi chuyển đi, tất nhiên là lặng lẽ chẳng để chú biết, mà chú, những ngày cũng biệt tăm chẳng đến tìm tôi. Chúng tôi, cứ vô tình xa nhau như thế, chẳng để lại cho đối phương một lời gửi gắm nào hết.
Tôi vẫn đi học bình thường, vẫn chịu những lời chửi bới rèm pha tai tiếng, vẫn bị đàn áp bởi đám con gái thích gây sự. Cái Nhung vẫn ở bên tôi, vẫn nói chuyện và chép bài cho tôi, vẫn quan tâm tôi, nhưng tôi chỉ không ngờ rằng, nó trước mặt thì thế, nhưng đằng sau lại đâm tôi những nhát đau đớn đến thở cũng chẳng nổi. Tất nhiên, những chuyện đấy, đến tận sau này tôi mới biết được, thì đã quá muộn rồi.
Gần một tháng trôi đi rất nhanh, vụ phốt cũng bị nhẹm xuống không còn thấy xuất hiện trên facebook cùng các trang mạng, cuộc sống tôi theo đó cũng bắt đầu dễ thở hơn được một chút, duy nhất chỉ có điều, tôi không được gặp lại chú, người đàn ông lặng lẽ đến bên tôi rồi lặng lẽ rời xa tôi. Tôi tự hỏi bản thân mình rằng chẳng biết chú ấy như thế nào, có khỏe không, có cùng với chị Nguyệt không, có làm đám cưới không. Để rồi nhận ra, dù tôi có cố quên thì mọi thứ về chú vẫn làm tôi trở nên điên đảo.
Khoảng thời gian bế tắc trôi đi, tôi bây giờ cũng xin được một công việc chạy vặt đó là bưng bê, dọn dẹp cho một nhà hàng cách nhà trọ một ngắn vài trăm mét. Được cái dáng cao, khuôn mặt ưa nhìn và da lại trắng, nên tôi được quản lý tặc lưỡi nhận vào làm, tất nhiên lương chỉ bằng một nửa lương chính thức của nhân viên nơi này. Bản thân tôi cũng hơi bất bình nhưng tìm được việc là tốt lắm rồi, còn chê bai thì tôi biết tìm việc nào để làm đây. Một đồng cũng là tiền, hai đồng cũng là tiền, tôi chỉ muốn kiếm được tiền để không khiến dượng và mẹ dưới quê lo lắng vì mình mà thôi.
Ngày hôm nay, vẫn như thường lệ, khi tôi vừa tan học ở trường là chạy như bay về phía nhà hàng thay đồng phục, rửa một đống chén bát rồi lau bàn ghế, mệt phờ cả hơi cũng mất mấy tiếng mới xong. Anh quản lý thấy tôi vật vờ vậy cũng không có cáu gắt gì, mà nhẹ giọng quan tâm.
– Ngọc, em làm xong rồi thì về sớm đi, anh nhìn em hình như ốm đúng không?
– Dạ thôi anh ạ, em không sao đâu, cố đến hết giờ làm cũng không vấn đề gì đâu ạ.
Tôi cười nhẹ lắc đầu, tiếp tục cúi xuống định lau dọn tiếp thì bị anh quản lý giữ lại, trầm giọng.
– Về đi, anh thấy em không được khỏe thật đó. Công việc thì nhiều, em tí xỉu ra đây thì ai chịu trách nhiệm đây. Về nhà nghỉ ngơi cho khỏe mai tới làm, hôm nay anh cho em nghỉ.
Kì thật tôi cũng muốn nghỉ lắm nhưng sợ bị trừ lương ngày công nên không dám, bây giờ được quản lý cất nhắc cho về không trừ tiền thì chẳng có lý do gì tôi lại không về cả, bởi vì người tôi thật sự rất mệt mỏi. Chính vì thế, tôi không có từ chối nữa mà vội dọn dẹp xong mọi thứ rồi vào trong thay quần áo lấy đồ ra về.
Nhưng rồi, mọi chuyện xảy ra sau đó lại khiến cho tôi mạnh mẽ bao nhiêu cũng phải ngã khụy trong thất bại, khi mà tôi vừa bước ra khỏi cánh cửa, đã nhìn thấy chú, nhìn thấy người đàn ông suốt một tháng tôi ôm mộng nhớ nhung đến quay quắt điên cuồng, cách mình chỉ khoảng vài mét.
Chú, đi cùng với cô Nguyệt, bọn họ khoác tay nhau thân mật như vợ chồng son, phía sau còn là bố mẹ cùng với người thân hai bên gia đình. Một nhà nấy người, vừa sang trọng, vừa môn đăng đủ khiến mọi người nhìn vào ai cũng phát tị, phát ghen.
Giây phút ấy, tôi muốn trốn, nhưng không trốn được, vì lúc này chú với chị Nguyệt đã nhìn thấy tôi rồi. Chú nhìn tôi nhưng lại không nói gì, ánh mắt chẳng lộ tâm tư, còn chị Nguyệt, là hả hê vui sướng, là khinh miệt tự hào. Tất cả những điều ấy, đủ để tôi nhận ra được rằng, một tháng không dài nhưng tôi thất bại thật rồi…Hóa ra, người đau khổ cuối cùng cũng chỉ là tôi.
---------
Nhớ ấn like, chia sẻ và comment cảm xúc sau khi đọc, để ủng hộ Vietwriter các bạn nhé ! Thỉnh thoảng ấn vào quảng cáo giúp tụi mình để tụi mình có kinh phí duy trì web nữa ạ..
Đề cử các truyện và tác giả khác bạn muốn đọc, web sẽ tìm và đăng cho các bạn.
– Tôi tuy cọc cằn thô lỗ, xấu tính nhưng tôi cũng không phải là kẻ không biết điều, em thích gì làm gì hay đi đâu cứ nói, tôi sẽ dẫn em đi, sẽ bên cạnh em. Có được không?
Tôi nghe Long nói vậy thì quay sang nhìn anh ta, ở khoảng cách gần như thế, tôi có chút chột dạ trước ánh mắt thâm trầm yên lặng như biển cả ấy. Không còn vẻ thô lỗ bất cần như những lần trước, mà là nghiêm túc đứng đắn, là sâu lặng đầy quan tâm. Tất cả những điều đó, chẳng hiểu sao lại làm cho lòng tôi phút chốc ấy hẫng đi một nhịp, nhói lòng đến nghẹn cổ họng.
Vốn dĩ tôi cứ nghĩ Long trêu mình nên mới nói như thế thôi, chứ tôi không nghĩ rằng anh ta thật sự có tình cảm với mình, dù gì thời gian chúng tôi quen nhau cũng chỉ có nửa tháng, nói để yêu một người trong thời gian ấy thật sự có chút khó tin mà.
– Anh nói nhăng nói cuội cái gì đấy, hay là nắng quá nên bị ấm đầu rồi. Tôi đang buồn lắm ấy, không muốn giỡn đâu, để tôi yên tĩnh một lát đi.
– Em nghĩ tôi nói giỡn em à… Sao em không nghĩ những lời tôi nói đều là sự thật, tôi thật sự cũng yêu em.
Long vẫn không chịu dừng lại, vẫn lặng lẽ ngồi bên tôi trầm trầm thổ lộ, ngón tay thon dài đưa lên vuốt nhẹ mái tóc tôi để chúng khỏi rối tung trước cơn gió lớn thổi vù vù. Cử chỉ ấy, nhẹ nhàng như nước, đầy yêu thương, làm tôi cảm động lắm, nhưng lại chẳng đủ để trái tim tôi tôi nhói lên vì sung sướng. Tôi thật sự không hề xuất hiện cảm giác tim đập nhanh chân tay bủn rủn khi ngồi cạnh Long, cho dù có tiếp xúc thân mật, vẫn chẳng thể thay đổi được gì.
Tôi quay sang nhìn Long, hỏi lại.
– Yêu tôi sao, anh thật sự yêu tôi sao…
Long gật đầu khẳng định lời nói của mình, biểu cảm chẳng hề có lấy nửa điểm giả dối làm tôi cứng họng, nhưng vẫn cố tỏ ra không hiểu những lời ấy, cười phá lên rất tự nhiên đánh mạnh vào vai anh ta, khà khà.
– Anh còn nhớ ngày trước anh nói gì với tôi không hả, đừng nói là anh nhanh quên vậy nha. Anh nói tôi yêu người không yêu mình là điên, là ngu cơ mà. Thế mà anh còn nói ra được câu yêu tôi, anh cũng điên rồi.
– Ừ, tôi điên đấy, tôi điên nên suốt ngày cứ nhớ về em, tìm mọi cách muốn gặp em, kể cả cái việc đe dọa người ta để vào trường em dạy học cũng làm được. Em thấy tôi có lố bịch lắm không, còn tôi thì tôi thấy lố lắm rồi mà tôi không có dừng lại được.
Long dứt lời, bầu không khí giữa chúng tôi lại trở về trạng thái ngột ngạt như hồi nãy, không ai lên tiếng nói nữa mà chỉ còn tiếng còi của tàu thuyền qua lại, tu tu vang vọng khắp cả một vùng. Tôi ngồi cạnh Long, chúng tôi một bóng lớn một bóng nhỏ, mỗi người mang trong mình tâm sự khó nói, muốn nói mà không thể nói được. Cứ như những chú chim lạc đàn gặp nhau rồi tựa vào nhau, dựa dẫm vào nhau, để vượt qua giông bão của bầu trời.
Ngồi tới trưa, Long dẫn tôi đi ăn, anh ta không kể với tôi chuyện gì về bản thân mình, còn tôi cũng không có hỏi thêm gì về điều riêng tư ấy nữa. Ăn xong, Long lại dẫn tôi đi chơi hết chỗ nọ chỗ kia của thành phố, nguyên cả một ngày mệt lả với đủ các thứ trò, đến tận chiều tà mới dừng lại, Long nói.
– Sao rồi, bây giờ thấy khá hơn chưa, nếu khá hơn rồi thì đi về nhé. Còn nếu không khá thì tôi đưa em đi chơi tiếp, bao giờ thấy chán rồi về.
Tôi lúc này cả người cũng đã mệt nhoài lắm rồi, tuy không vơi đi được hết nỗi buồn nhưng cũng đã thoải mái hơn, cười nhẹ.
– Đỡ hơn rồi, cảm ơn anh nhé. Thật may còn có anh ở bên tôi những lúc tôi như vậy, chứ không có ai chắc có lẽ tôi chẳng thể vui vẻ được như thế này đâu.
Thật ra những lời này tôi nói đều là chân thật từ tận đáy lòng của mình, nửa điểm giả dối cũng không có. Bản thân tôi sau vụ bố mẹ ly hôn năm đó đã trở nên tự ti, lại thêm việc bị bán sang biên giới 3 năm khổ cực đến súc vật cũng không bằng, từ đó tôi đã tự tạo cho mình một cái vẻ bọc mạnh mẽ bên ngoài, nhưng chẳng ai biêt được bên trong tôi yếu đuối và thất bại như thế nào.Nếu không có Long, có lẽ tôi hôm nay sẽ ngồi lù lù ở ờ sông đó rồi nghĩ quẩn, chứ không phải là đi chơi vui vẻ giống bây giờ, khóc lóc đến sưng đỏ cả mắt.
– Vậy bây giờ về nhé, nào, nhanh lên…
Long cười nhẹ, rất tự nhiên nắm lấy tay tôi kéo đi trong công viên rộng lớn ấy, mặc cho tôi đồng ý hay không vẫn không có ý định buông khỏi. Thế nhưng, mọi chuyện xảy ra sau đó không hề suôn sẻ như tôi nghĩ khi mà chúng tôi vừa ra đến cổng đã bị một đám người chặn lại, trai gái đủ cả, trên người họ ai cũng xăm trổ những hình lòe loẹt. Họ có 7 người, chăm chăm nhìn Long không hề nể nang, sau đó một thằng hất cằm hách dịch.
– Cứ tưởng ai hóa ra là “ chó sai vặt “ của lão Chột… Lâu rồi không gặp, khỏe chứ chú em, tưởng lần trước mày chết rồi chứ, may là vẫn sống đến giờ.
Nó nói xong thì cả đám cười phá lên như lũ bị phát bệnh dại, cái điệu cười cợt nhả khinh khỉnh thành công kéo theo sự chú ý của mọi người đổ dồn về phía chúng tôi. Ai cũng sợ sệt không dám đứng gần, ai cũng không dám lên tiếng bàn tán, vì bọn chúng là giang hồ, họ sợ bị vạ lây.
Nói thật đến bản thân tôi tôi cũng thấy sợ khi phải giáp mặt với chúng như thế này, thậm chí trong lòng chỉ muốn kiếm một chỗ nào đó chui xuống hoặc chạy trốn khỏi những cái nhìn rét lạnh của chúng, như thế mới thả xuống được nỗi sợ hãi cứ thi nhau bủa vây lớn dần. Quen Long nửa tháng, tôi biết anh ta là giang hồ, nhưng không nghĩ tới giang hồ lại có những lần xung đột muốn đâm chém nhau như bây giờ. Là vì suy nghĩ của tôi quá non nớt, nên không thể hiểu hết được tất cả, hay vì vốn dĩ tôi là kẻ nhát gan như thỏ đế đây.
Lòng bàn tay tôi mồ hôi đã túa ra ướt đẫm từ lúc nào, nhơ nhấp bết dính với da thịt của Long tạo cho cả hai cảm giác thật khó chịu. Và có lẽ chính điều ấy làm anh ta nhận ra được tâm trạng của tôi hoảng như nào, thế nên ngay sau đó liền trả lời đám người trước mặt. Không, là thương lượng hòa giải mới đúng.
– Chuyện cũ đã qua, tao với chúng mày cũng không còn xích mích hay gì khác, tốt nhất gặp nhau mà không để cho nhau yên bình được thì cứ né từ xa, như thế mới không gây ảnh hưởng đến mọi người, cũng như khơi lại mấy cái không vui giữa hai ông chủ. Tao nói thế có lẽ chúng mày cũng hiểu rồi đúng không?
Nói xong Long chẳng thèm để ý đến bọn nó nữa, kéo tay tôi lách người rời khỏi, lần này bước chân của anh ta nhanh hơn vừa nãy rất nhiều, nhanh đến mức tôi chỉ còn cách chạy theo anh ta để không bị thụt lùi lại phía sau.
Đi được một quãng xa, không bị ai theo dõi nữa Long mới dừng lại, quay người nhìn tôi gấp gáp hỏi.
– Em không sao chứ…
Tôi lắc đầu, Long thấy thế cũng thở phào nhẹ nhõm ra mấy hơi, vuốt nhẹ tóc tôi rồi nói tiếp.
– Đi thôi, tôi đưa em về phòng trọ… Ngày mai tôi có việc phải đi mất mấy hôm, em ở lại nhớ không được quỵ lụy bản thân mình như hôm nay nữa đấy, nếu không tôi sẽ cực kì lo lắng mà không làm được việc.
– Anh đi đâu, đám người kia có gây nguy hiểm cho anh không… Hay là tôi báo công an nhé, tôi sẽ gọi cho chú Phong nhờ chú ấy lập án điều tra mấy người kia.
Tôi lo lắng nhìn Long, nói ra những suy nghĩ xuất hiện trong đầu mình lúc này. Tuy không biết chuyện gì xảy ra nhưng thú thực nhìn từng biểu cảm của Long, tôi tin chắc nhấc định anh ta có chuyện gì đó dấu không muốn cho tôi biết. Thế nhưng trong khi tôi lo lắng cuống quýt lên vì anh ta như vậy, anh ta vẫn tỏ ra như bình thường, vẫn cười.
– Em báo công an để đám người đó sớm bắt tôi à, em quên họ cũng đang điều tra tôi sao hả nhóc con…
– Nhưng chuyện này, rõ ràng anh bị đám người kia đe dọa, chúng muốn xử anh, chúng…
– Được rồi …( Long ngắt lời tôi, trấn an tôi bằng nụ cười nhẹ đẹp mê hồn, sau đó nói tiếp )… Tôi không sao, em đừng có lo lắng cho tôi quá. Em không yêu tôi mà cứ lo lắng cho tôi như thế này, tôi sao có thể ngừng yêu em được đây hả nhóc con.
Tôi á khẩu, lúc này mới nhận ra bản thân mình dường như thật sự đi xa hơn mối quan hệ của chúng tôi rồi, liền trở nên lúng túng, ấp úng.
– Tôi… tôi cũng chỉ lo lắng cho anh nên mới thế.. dù sao.. dù sao tôi với anh cũng là bạn bè mà.
– Bạn bè… ( Long hỏi lại tôi )… Em biết thừa tôi không muốn điều ấy chút nào mà, em không hiểu hay cố tình không hiểu thế.
– Tôi… Chuyện này..
– Được rồi, đi vào nhà đi, tôi về trước đây, hôm sau gặp lại em nhé. Ngủ ngoan nhóc con…
Mải nói chuyện với nhau tôi chẳng hề để ý được mình đã về nhà trọ từ lúc nào, đến khi Long lên tiếng chào tạm biệt mới biết mình đã đứng ngay trước cổng rồi. Nhìn theo bóng dáng anh ta dần khuất trong màn đêm tối đen đặc, tôi chỉ biết thở dài, thầm trong lòng cầu nguyện mọi thứ tốt đẹp đều đến với người đàn ông đó.
Dù sao mà nói, Long nhìn chung cũng không phải là kẻ xấu, tuy anh ta làm giang hồ thật nhưng tôi đâu có thấy anh ta bắt nạt hay hách dịch đánh đập vô cớ ai bao giờ đâu. Cũng có chút thô kệch, nhưng lại thật, chứ chẳng giống người tôi yêu, trầm trầm nhưng chẳng thể đoán nổi rốt cuộc anh ấy đang nghĩ cái gì trong đầu.
Xoay người mở cổng đi vào trong phòng, tôi giáp mặt anh chủ nhà đang bồng đứa bé chơi đùa ngoài sân, chưa kịp lên tiếng chào hỏi họ thì anh ấy đã cất lời trước.
– Đi học về rồi hả em.. Có mệt lắm không thế..
Tôi ú ớ gật đầu cho qua chuyện, đáp lại vài câu rồi xin phép về phòng. Nhưng chuyện vẫn chưa có dừng lại ở đó khi mà anh chỉ nhà tiếp tục nói với tôi.
– Ngọc này, thật ra anh không biết chuyện em với thằng Phong bạn anh là như thế nào, nhưng vì là người thân với nó nên anh cũng muốn với em đôi chút chuyện, chỉ mong em hiểu được mà thôi.
– Dạ, vâng ạ.. Anh cứ nói đi, em nghe mà.
Tôi ngập ngừng trả lời, anh chủ nhà thấy thế cũng không còn khách sáo gì nữa, vào luôn vấn đề chính.
– Có lẽ em không biết, Phong là con nhà có điều kiện, bố mẹ làm kinh doanh mở công ty lớn trong thành phố này. Thế nhưng bản thân nó lại không thích theo nghiệp gia đình mà chỉ thích làm công an, nên nó cãi nhau với bố mẹ suốt. Bố mẹ nó thì chỉ có mình nó nên cũng không làm căng được, chính vì thế họ với nó đã có một thỏa thuận là nếu thằng Phong chịu bên Nguyệt thì sẽ cho nó theo học. Nguyệt với Phong học cùng nhau từ bé đến bây giờ, Nguyệt yêu Phong ai cũng biết, còn chưa kể đến việc gia đình họ là môn đăng hộ đối, sớm muộn gì cũng sẽ lấy nhau nên… Em hiểu anh nói gì rồi đúng không?
Lúc này, nghe xong những lời nói đấy, bản thân tôi thật sự đã rơi vào bế tắc rồi, muốn khóc mà cũng không khóc nổi, muốn cười mà cũng không cười nổi. Hóa ra, tình yêu hạnh phúc đâu phải cứ yêu nhau là được đâu. Nó còn phải nhìn xem sắc mặt của mọi người chung quanh, nó phải xét về khoản môn đăng hộ đối, được gia đình chấp nhận. Tôi với chú, cái gì cũng không hợp, từ gia đình, đến địa vị xã hội, đến cả việc tôi từng là tội phạm nữa.
Có lẽ, tôi thật sự nên dừng lại, không, là nên tìm một nơi ở khác trốn tránh khỏi chú, khỏi bọn họ có lẽ sẽ tốt hơn rất nhiều. Chỉ như thế, tôi mới có thể thoát ra được khỏi cái vòng luẩn quẩn ái tình giăng kín mình như bây giờ.
Đưa ngón tay gạt đi những giọt lệ chảy đầy trên mặt mình, tôi ngước lên nhìn anh chủ nhà, nghẹn giọng đáp.
– Em hiểu những gì anh nói, anh đừng lo… Chỉ có điều em muốn xin anh là cho em ở lại đây vài ngày nữa, em tìm chỗ mới rồi sẽ chuyển đi, có được không ạ.
– Sao lại chuyển đi, anh không hề có ý bắt em phải chuyển nhà, em đừng hiểu lầm ý của anh.
– Không, em biết mà..( Tôi lắc đầu, giải thích trong mệt mỏi )… Thật ra em em biết mấy ngày nay chuyện rùm beng của mình khiến cho quán trọ của anh bị chịu nhiều tai tiếng, em thật sự rất khó xử. Em…
– Được rồi, nếu em đã quyết rồi thì anh cũng không còn gì để nói nữa, đúng không. Nhưng mà anh nói này, em mới lên thành phố lơ ngơ không biết gì sẽ bị họ lừa đấy, để anh liên hệ giúp em mấy chỗ trọ mới rồi chuyển qua, như thế anh cũng yên tâm hơn vì dù sao em cũng là thằng Phong gửi gắm, anh không thể coi như làm ngơ được.
– Dạ vâng, vậy em cảm ơn anh nhiều ạ. Em chào anh, em về phòng đây.
Trước sự kiên quyết của tôi, anh chủ nhà cuối cùng cũng đành chịu để cho tôi dọn đồ, thậm chí anh ấy còn tốt tới mức những ngày sau đó còn giúp tôi chuyển đi, tất nhiên là lặng lẽ chẳng để chú biết, mà chú, những ngày cũng biệt tăm chẳng đến tìm tôi. Chúng tôi, cứ vô tình xa nhau như thế, chẳng để lại cho đối phương một lời gửi gắm nào hết.
Tôi vẫn đi học bình thường, vẫn chịu những lời chửi bới rèm pha tai tiếng, vẫn bị đàn áp bởi đám con gái thích gây sự. Cái Nhung vẫn ở bên tôi, vẫn nói chuyện và chép bài cho tôi, vẫn quan tâm tôi, nhưng tôi chỉ không ngờ rằng, nó trước mặt thì thế, nhưng đằng sau lại đâm tôi những nhát đau đớn đến thở cũng chẳng nổi. Tất nhiên, những chuyện đấy, đến tận sau này tôi mới biết được, thì đã quá muộn rồi.
Gần một tháng trôi đi rất nhanh, vụ phốt cũng bị nhẹm xuống không còn thấy xuất hiện trên facebook cùng các trang mạng, cuộc sống tôi theo đó cũng bắt đầu dễ thở hơn được một chút, duy nhất chỉ có điều, tôi không được gặp lại chú, người đàn ông lặng lẽ đến bên tôi rồi lặng lẽ rời xa tôi. Tôi tự hỏi bản thân mình rằng chẳng biết chú ấy như thế nào, có khỏe không, có cùng với chị Nguyệt không, có làm đám cưới không. Để rồi nhận ra, dù tôi có cố quên thì mọi thứ về chú vẫn làm tôi trở nên điên đảo.
Khoảng thời gian bế tắc trôi đi, tôi bây giờ cũng xin được một công việc chạy vặt đó là bưng bê, dọn dẹp cho một nhà hàng cách nhà trọ một ngắn vài trăm mét. Được cái dáng cao, khuôn mặt ưa nhìn và da lại trắng, nên tôi được quản lý tặc lưỡi nhận vào làm, tất nhiên lương chỉ bằng một nửa lương chính thức của nhân viên nơi này. Bản thân tôi cũng hơi bất bình nhưng tìm được việc là tốt lắm rồi, còn chê bai thì tôi biết tìm việc nào để làm đây. Một đồng cũng là tiền, hai đồng cũng là tiền, tôi chỉ muốn kiếm được tiền để không khiến dượng và mẹ dưới quê lo lắng vì mình mà thôi.
Ngày hôm nay, vẫn như thường lệ, khi tôi vừa tan học ở trường là chạy như bay về phía nhà hàng thay đồng phục, rửa một đống chén bát rồi lau bàn ghế, mệt phờ cả hơi cũng mất mấy tiếng mới xong. Anh quản lý thấy tôi vật vờ vậy cũng không có cáu gắt gì, mà nhẹ giọng quan tâm.
– Ngọc, em làm xong rồi thì về sớm đi, anh nhìn em hình như ốm đúng không?
– Dạ thôi anh ạ, em không sao đâu, cố đến hết giờ làm cũng không vấn đề gì đâu ạ.
Tôi cười nhẹ lắc đầu, tiếp tục cúi xuống định lau dọn tiếp thì bị anh quản lý giữ lại, trầm giọng.
– Về đi, anh thấy em không được khỏe thật đó. Công việc thì nhiều, em tí xỉu ra đây thì ai chịu trách nhiệm đây. Về nhà nghỉ ngơi cho khỏe mai tới làm, hôm nay anh cho em nghỉ.
Kì thật tôi cũng muốn nghỉ lắm nhưng sợ bị trừ lương ngày công nên không dám, bây giờ được quản lý cất nhắc cho về không trừ tiền thì chẳng có lý do gì tôi lại không về cả, bởi vì người tôi thật sự rất mệt mỏi. Chính vì thế, tôi không có từ chối nữa mà vội dọn dẹp xong mọi thứ rồi vào trong thay quần áo lấy đồ ra về.
Nhưng rồi, mọi chuyện xảy ra sau đó lại khiến cho tôi mạnh mẽ bao nhiêu cũng phải ngã khụy trong thất bại, khi mà tôi vừa bước ra khỏi cánh cửa, đã nhìn thấy chú, nhìn thấy người đàn ông suốt một tháng tôi ôm mộng nhớ nhung đến quay quắt điên cuồng, cách mình chỉ khoảng vài mét.
Chú, đi cùng với cô Nguyệt, bọn họ khoác tay nhau thân mật như vợ chồng son, phía sau còn là bố mẹ cùng với người thân hai bên gia đình. Một nhà nấy người, vừa sang trọng, vừa môn đăng đủ khiến mọi người nhìn vào ai cũng phát tị, phát ghen.
Giây phút ấy, tôi muốn trốn, nhưng không trốn được, vì lúc này chú với chị Nguyệt đã nhìn thấy tôi rồi. Chú nhìn tôi nhưng lại không nói gì, ánh mắt chẳng lộ tâm tư, còn chị Nguyệt, là hả hê vui sướng, là khinh miệt tự hào. Tất cả những điều ấy, đủ để tôi nhận ra được rằng, một tháng không dài nhưng tôi thất bại thật rồi…Hóa ra, người đau khổ cuối cùng cũng chỉ là tôi.
---------
Nhớ ấn like, chia sẻ và comment cảm xúc sau khi đọc, để ủng hộ Vietwriter các bạn nhé ! Thỉnh thoảng ấn vào quảng cáo giúp tụi mình để tụi mình có kinh phí duy trì web nữa ạ..
Đề cử các truyện và tác giả khác bạn muốn đọc, web sẽ tìm và đăng cho các bạn.