Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30
Mạc Minh không nghĩ tới, ở trong bệnh viện ngủ một đêm sáng sớm Kỳ Diệu sẽ chạy về, giúp hai đứa bé làm bữa sáng. Vì vậy, khi anh đứng ở cửa phòng đối mặt với ánh mắt của cô, anh sững sờ một chút.
Đường đường là ảnh đế mà sửng sốt, Kỳ Diệu cũng không thể không kinh ngạc, nhưng mà, khi ánh mắt cô nhìn đầu tóc hỗn độn của người đàn ông, cô vẫn không nhịn được cười lên.
Mạc Minh chú ý tới ánh mắt cô, khóe miệng co rút nhẹ.
"Bạn của cô không sao chứ?" không biết có phải là có hơi lúng túng, ma xui quỷ khiến anh lại hỏi mộtcâu như thế, bỏ qua chuyện này.
"Tỉnh rồi, hôm nay làm kiểm tra. Tôi về nhà trước đưa Mạc Du và Mạc Nhiên đi nhà trẻ."
Thế nên, cô xem anh là người không dùng được sao?
Nghe cô nương nghiêm túc trả lời, ảnh đế quốc dân không hiểu tại sao lại cảm thấy mất hứng.
"Tôi đưa bọn trẻ đi."
"Hả?"
"Thích Mẫn Hạo sẽ đến đón tôi, thuận đường." nói xong, anh quan sát tiểu cô nương từ trên xuống dưới, "cô không nhìn mặt cô bây giờ xem."
Mặc dù câu sau của anh nói không lớn, nhưng Kỳ Diệu vẫn nghe thấy rõ.
Cả đêm không ngủ mà thôi, dọa người như vậy sao?
Lòng yêu thích cái đẹp, mọi người đều có, Kỳ Diệu cũng không ngoại lệ. Đưa mắt nhìn bóng lưng người đàn ông cao lớn rắn rỏi, cô rướn cổ, nhìn chậu nước trong bồn rửa.
Được rồi, khó coi, nhưng không hù dọa người đi đường?
Kỳ Diệu bĩu môi, cố gắng nghĩ về ảnh đế đại nhân theo phương hướng tốt. Ví dụ như, có lẽ anh muốn cô nghỉ ngơi, chỉ là lời nói không được dễ nghe mà thôi.
Tiểu cô nương tiếp tục làm bữa sáng. Mười phút sau, bọn tiểu tử được ăn mì sợi nóng. Kỳ Diệu còn dùng quạt điện thổi nguội bớt, sợ bọn chúng bị bỏng. Đương nhiên, là người trưởng thành, cô và Mạc Minh không cần đãi ngộ như thế.
"Ăn từ từ thôi, tí nữa ba em bảo chú Thích lái xe đưa các em đi nhà trẻ, sẽ không đến muộn."
Kỳ Diệu ở bên cạnh đã ăn xong bát mì, không quên nhắc nhở hai tiểu gia hỏa, đối với chén mì của ảnh đế quốc dân thì vắng vẻ. May mà ảnh đế đại nhân không so đo chuyện này - - so với đãi ngộ đặc biệt, hiện tại anh để ý chuyện khác.
Lúc nào anh nói lái xe đưa Mạc Du và Mạc Nhiên đi nhà trẻ?
không thể nghi ngờ, tiểu nha đầu hiểu lầm ý tứ của anh. Lúc trước anh nói, tiện đường đưa hai đứa bé đến điểm xe mà trường học đón, cô lý giải thành, anh trực tiếp lái xe đưa đứa bé đi nhà trẻ.
Nhưng mà... Vẫn tính, anh sẽ đưa đi.
Ánh mắt hai tiểu gia hỏa lóe sáng, Mạc Minh không có lên tiếng.
Bốn người ăn xong bữa sáng, Mạc Minh liền dẫn hai đứa bé xuống lầu. Khó được ba đưa đi nhà trẻ, hai tiểu gia hỏa rất vui mừng, Mạc Du ngày thường nghiêm túc cũng không giấu được vui mừng, cười hì hì với em trai và chào tạm biệt Kỳ Diệu.
"Ơ? Hôm nay mặt trời mọc hướng tây sao?" Ba phút sau, bọn chúng nghe được chú Thích chế nhạo ba bọn chúng.
Mặt Mạc Minh không đổi thay hai tiểu gia hỏa đóng cửa xe, ngồi vào ghế lái phụ, lạnh như băng ném một câu: "Lái xe đi."
Thích Mẫn Hạo sớm dự liệu anh sẽ có phản ứng này, cũng không so đo, nghiêng đầu nhìn hai tiểu tử ngồi sau, nói: "Mạc Du, Mạc Nhiên, ngày đầu tiên khai giảng, ba đưa hai đứa đi học, cao hứng không?"
"Cao hứng." Hai tiểu gia hỏa cùng nhau gật đầu.
"Phốc... Các cháu xem, có ba liền không cần chị. Nếu chị Kỳ Diệu nghe đươc lời các cháu nói, sẽ ăn dấm chua ấy?" Người đàn ông sớm đã có mưu tính nhíu lông mày, tiếp tục trêu chọc hai đứa bé.
Hai tiểu gia hỏa giống nhau như đúc lập tức nhíu mày.
"Chị không hẹp hòi như vậy."
"Đúng vậy."
"không đúng nha. Các cháu nghĩ lại xem, mỗi ngày chị Diệu Diệu chăm sóc các cháu, làm đồ ăn ngon, thay các cháu giặt quần áo, kết quả là ba vừa xuất hiện, các cháu liền không cần cô ấy, cô ấy rất thương tâm đó!" Thích Mẫn Hạo tiếp tục nói dối, còn nháy mắt ra hiệu làm động tác ôm ngực.
Đại khái là anh ta làm vẻ mặt quá chân thực, Mạc Du, Mạc Nhiên lúc trước còn phủ nhận bắt đầu dao động.
Chị sẽ không vui sao?
"Có phải cậu rất nhàn rỗi không?" Lúc bọn tiểu tử sinh lòng bất an, người đàn ông nhanh chóng đeo khẩu trang và kính râm cuối cùng cũng lên tiếng, "Lái xe."
Thích Mẫn Hạo cười xấu xa quay đầu đi, chuyên tâm lái xe. Mất mười lăm phút đưa bọn trẻ đi học, hai người lại vòng đến công ty. Chờ đến trưa, Thích Mẫn Hạo tranh thủ gọi điện thoại cho Kỳ Diệu, biết côlại đi bệnh viện, anh ta không biết nên nói cái gì cho phải.
"Bạn của em không phải đã tỉnh rồi sao? Sao em không gọi điện thông báo cho cha mẹ cô ấy? một mình em ở trong đấy, thân thể làm sao mà chịu nổi được?"
"không sao, mới ngày thứ hai mà thôi. Bố mẹ cô ấy bận công tác, không quay về kịp."
"Bận đi công tác? Có việc gì còn quan trọng hơn so với con gái sao? Để cho người ngoài chăm sóc..."
Vừa nghe cha mẹ đối phương không về nhìn con gái, Thích Mẫn Hạo nhịn không được bất bình dùm, không biết mười giây trước nghệ sĩ nhà anh ta đã không một tiếng động đứng sau lưng.
Mặc dù biết người đại diện hỏi một câu không phải nhằm vào chính mình, nhưng trong tình cảnh này, Mạc Minh vẫn không tự chủ được trừng mắt nhìn.
"Ai nha, không sao, em sẽ chú ý nghỉ ngơi. Việc kia... anh Thích, còn làm phiền anh."
"Yên tâm, anh nhớ, hôm nay giúp em liên lạc. Vậy được, em cũng đừng quá liều mạng, đừng quên, hai tiểu gia hỏa vẫn chờ em chăm sóc, chúng ta đã đưa tiền công, em phải phân công trước sau."
một phen nói đùa làm Kỳ Diệu cười. Hai người cũng không khách sáo, dặn dò hết việc chính, liền cúp điện thoại.
Sau đó, Thích mỗ còn đang tươi cười bị Mạc Minh ở sau lưng dọa cho giật mình.
"Ai nha mẹ ơi... Cậu cầm tinh con mèo sao, đi đường sao không có một âm thanh nào vậy?"
Mạc Minh nhìn chăm chú hai mắt anh ta.
"Bạn cô ấy gặp phiền toái gì sao?" Ngay sau đó, anh ta nghe thấy Mạc Minh thình lình hỏi một câu.
"Đúng vậy." Thích Mẫn Hạo bật thốt ra, xong mới ý thức được cái gì đó, hăng hái đi quanh Mạc Minh một vòng, "Thế nào? Cậu cảm thấy có hứng thú sao?"
"không có hứng thú." Nào ngờ đối phương mặt không đổi sắc, không nói hai lời xoay người mở cửa đi.
"không có hứng thú, cậu hỏi làm gì?" Bị đùa giỡn một trận, Thích Mẫn Hạo nhíu mày, đuổi theo bước chân Mạc Minh.
Giờ khắc này, hai người đàn ông đều không lường trước được, ảnh đế quốc dân công bố chính mình không có hứng thú, vài ngày sau lại đi thăm bệnh.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Đường đường là ảnh đế mà sửng sốt, Kỳ Diệu cũng không thể không kinh ngạc, nhưng mà, khi ánh mắt cô nhìn đầu tóc hỗn độn của người đàn ông, cô vẫn không nhịn được cười lên.
Mạc Minh chú ý tới ánh mắt cô, khóe miệng co rút nhẹ.
"Bạn của cô không sao chứ?" không biết có phải là có hơi lúng túng, ma xui quỷ khiến anh lại hỏi mộtcâu như thế, bỏ qua chuyện này.
"Tỉnh rồi, hôm nay làm kiểm tra. Tôi về nhà trước đưa Mạc Du và Mạc Nhiên đi nhà trẻ."
Thế nên, cô xem anh là người không dùng được sao?
Nghe cô nương nghiêm túc trả lời, ảnh đế quốc dân không hiểu tại sao lại cảm thấy mất hứng.
"Tôi đưa bọn trẻ đi."
"Hả?"
"Thích Mẫn Hạo sẽ đến đón tôi, thuận đường." nói xong, anh quan sát tiểu cô nương từ trên xuống dưới, "cô không nhìn mặt cô bây giờ xem."
Mặc dù câu sau của anh nói không lớn, nhưng Kỳ Diệu vẫn nghe thấy rõ.
Cả đêm không ngủ mà thôi, dọa người như vậy sao?
Lòng yêu thích cái đẹp, mọi người đều có, Kỳ Diệu cũng không ngoại lệ. Đưa mắt nhìn bóng lưng người đàn ông cao lớn rắn rỏi, cô rướn cổ, nhìn chậu nước trong bồn rửa.
Được rồi, khó coi, nhưng không hù dọa người đi đường?
Kỳ Diệu bĩu môi, cố gắng nghĩ về ảnh đế đại nhân theo phương hướng tốt. Ví dụ như, có lẽ anh muốn cô nghỉ ngơi, chỉ là lời nói không được dễ nghe mà thôi.
Tiểu cô nương tiếp tục làm bữa sáng. Mười phút sau, bọn tiểu tử được ăn mì sợi nóng. Kỳ Diệu còn dùng quạt điện thổi nguội bớt, sợ bọn chúng bị bỏng. Đương nhiên, là người trưởng thành, cô và Mạc Minh không cần đãi ngộ như thế.
"Ăn từ từ thôi, tí nữa ba em bảo chú Thích lái xe đưa các em đi nhà trẻ, sẽ không đến muộn."
Kỳ Diệu ở bên cạnh đã ăn xong bát mì, không quên nhắc nhở hai tiểu gia hỏa, đối với chén mì của ảnh đế quốc dân thì vắng vẻ. May mà ảnh đế đại nhân không so đo chuyện này - - so với đãi ngộ đặc biệt, hiện tại anh để ý chuyện khác.
Lúc nào anh nói lái xe đưa Mạc Du và Mạc Nhiên đi nhà trẻ?
không thể nghi ngờ, tiểu nha đầu hiểu lầm ý tứ của anh. Lúc trước anh nói, tiện đường đưa hai đứa bé đến điểm xe mà trường học đón, cô lý giải thành, anh trực tiếp lái xe đưa đứa bé đi nhà trẻ.
Nhưng mà... Vẫn tính, anh sẽ đưa đi.
Ánh mắt hai tiểu gia hỏa lóe sáng, Mạc Minh không có lên tiếng.
Bốn người ăn xong bữa sáng, Mạc Minh liền dẫn hai đứa bé xuống lầu. Khó được ba đưa đi nhà trẻ, hai tiểu gia hỏa rất vui mừng, Mạc Du ngày thường nghiêm túc cũng không giấu được vui mừng, cười hì hì với em trai và chào tạm biệt Kỳ Diệu.
"Ơ? Hôm nay mặt trời mọc hướng tây sao?" Ba phút sau, bọn chúng nghe được chú Thích chế nhạo ba bọn chúng.
Mặt Mạc Minh không đổi thay hai tiểu gia hỏa đóng cửa xe, ngồi vào ghế lái phụ, lạnh như băng ném một câu: "Lái xe đi."
Thích Mẫn Hạo sớm dự liệu anh sẽ có phản ứng này, cũng không so đo, nghiêng đầu nhìn hai tiểu tử ngồi sau, nói: "Mạc Du, Mạc Nhiên, ngày đầu tiên khai giảng, ba đưa hai đứa đi học, cao hứng không?"
"Cao hứng." Hai tiểu gia hỏa cùng nhau gật đầu.
"Phốc... Các cháu xem, có ba liền không cần chị. Nếu chị Kỳ Diệu nghe đươc lời các cháu nói, sẽ ăn dấm chua ấy?" Người đàn ông sớm đã có mưu tính nhíu lông mày, tiếp tục trêu chọc hai đứa bé.
Hai tiểu gia hỏa giống nhau như đúc lập tức nhíu mày.
"Chị không hẹp hòi như vậy."
"Đúng vậy."
"không đúng nha. Các cháu nghĩ lại xem, mỗi ngày chị Diệu Diệu chăm sóc các cháu, làm đồ ăn ngon, thay các cháu giặt quần áo, kết quả là ba vừa xuất hiện, các cháu liền không cần cô ấy, cô ấy rất thương tâm đó!" Thích Mẫn Hạo tiếp tục nói dối, còn nháy mắt ra hiệu làm động tác ôm ngực.
Đại khái là anh ta làm vẻ mặt quá chân thực, Mạc Du, Mạc Nhiên lúc trước còn phủ nhận bắt đầu dao động.
Chị sẽ không vui sao?
"Có phải cậu rất nhàn rỗi không?" Lúc bọn tiểu tử sinh lòng bất an, người đàn ông nhanh chóng đeo khẩu trang và kính râm cuối cùng cũng lên tiếng, "Lái xe."
Thích Mẫn Hạo cười xấu xa quay đầu đi, chuyên tâm lái xe. Mất mười lăm phút đưa bọn trẻ đi học, hai người lại vòng đến công ty. Chờ đến trưa, Thích Mẫn Hạo tranh thủ gọi điện thoại cho Kỳ Diệu, biết côlại đi bệnh viện, anh ta không biết nên nói cái gì cho phải.
"Bạn của em không phải đã tỉnh rồi sao? Sao em không gọi điện thông báo cho cha mẹ cô ấy? một mình em ở trong đấy, thân thể làm sao mà chịu nổi được?"
"không sao, mới ngày thứ hai mà thôi. Bố mẹ cô ấy bận công tác, không quay về kịp."
"Bận đi công tác? Có việc gì còn quan trọng hơn so với con gái sao? Để cho người ngoài chăm sóc..."
Vừa nghe cha mẹ đối phương không về nhìn con gái, Thích Mẫn Hạo nhịn không được bất bình dùm, không biết mười giây trước nghệ sĩ nhà anh ta đã không một tiếng động đứng sau lưng.
Mặc dù biết người đại diện hỏi một câu không phải nhằm vào chính mình, nhưng trong tình cảnh này, Mạc Minh vẫn không tự chủ được trừng mắt nhìn.
"Ai nha, không sao, em sẽ chú ý nghỉ ngơi. Việc kia... anh Thích, còn làm phiền anh."
"Yên tâm, anh nhớ, hôm nay giúp em liên lạc. Vậy được, em cũng đừng quá liều mạng, đừng quên, hai tiểu gia hỏa vẫn chờ em chăm sóc, chúng ta đã đưa tiền công, em phải phân công trước sau."
một phen nói đùa làm Kỳ Diệu cười. Hai người cũng không khách sáo, dặn dò hết việc chính, liền cúp điện thoại.
Sau đó, Thích mỗ còn đang tươi cười bị Mạc Minh ở sau lưng dọa cho giật mình.
"Ai nha mẹ ơi... Cậu cầm tinh con mèo sao, đi đường sao không có một âm thanh nào vậy?"
Mạc Minh nhìn chăm chú hai mắt anh ta.
"Bạn cô ấy gặp phiền toái gì sao?" Ngay sau đó, anh ta nghe thấy Mạc Minh thình lình hỏi một câu.
"Đúng vậy." Thích Mẫn Hạo bật thốt ra, xong mới ý thức được cái gì đó, hăng hái đi quanh Mạc Minh một vòng, "Thế nào? Cậu cảm thấy có hứng thú sao?"
"không có hứng thú." Nào ngờ đối phương mặt không đổi sắc, không nói hai lời xoay người mở cửa đi.
"không có hứng thú, cậu hỏi làm gì?" Bị đùa giỡn một trận, Thích Mẫn Hạo nhíu mày, đuổi theo bước chân Mạc Minh.
Giờ khắc này, hai người đàn ông đều không lường trước được, ảnh đế quốc dân công bố chính mình không có hứng thú, vài ngày sau lại đi thăm bệnh.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn