Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5: Xung đột
Người đàn ông trẻ tuổi này tên Ngô Nguyên, Diêu Linh có biết sơ sơ hoàn cảnh của anh ta. Anh ta mồ côi cha mẹ từ nhỏ, phải ăn nhờ ở đậu nhà chú, sau khi bỏ học thì đi làm công nhân nhà máy để kiếm tiền. Anh ta dành dụm mãi mới có chút vốn, sau đó quen bạn gái. Thế nhưng cuối cùng bạn gái mà anh ta trút hết ruột hết gan để đối tốt lại chạy theo kẻ có tiền khiến đầu óc anh ta bất ổn, bị chú đưa đến đây.
Anh ta không đầu không đuôi nói,
“Anh có tiền, em xem này anh thật sự có tiền! Mai Mai à, em quay về được không?”
Diêu Linh nhìn anh ta, ánh mắt đau khổ,
“Em rời xa anh không phải vì tiền…..”
“Vậy thì vì cái gì? Em nói đi, chúng ta cũng nhau nghĩ cách.” Người đàn ông trẻ vừa nói vừa chực ôm lấy Diêu Linh.
Đại thụ nào đó làm phông nền nãy giờ rốt cuộc không chịu nổi nữa kéo Diêu Linh vào lòng mình, nén giận quát,
“Cút!”
Nếu đổi lại là người bình thường khi thấy Phó Hằng như vậy thì chắc chắn sẽ chạy xa được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Nhưng người trước mặt này, rõ ràng không phải là người bình thường.
Người đàn ông trẻ thấy cảnh đó thì mắt đỏ lên,
“Chính là mày! Mày là đồ tiểu tam! Hôm nay nếu mày không chết thì tao chết…”
Mắt Phó Hằng cũng đỏ ngầu lên, xắn tay áo chuẩn bị lao vào đánh nhau.
Diêu Linh nhanh chóng ôm lấy Phó Hằng, cô nhận ra tình hình bây giờ của anh không ổn tí nào.
Y tá tất nhiên cũng biết vở kịch hôm nay hỏng rồi. Trước giờ vở kịch chưa hỏng bao giờ, đây vẫn là lần đầu tiên, liền chạy đến kéo Ngô Nguyên lại.
Diêu Linh:
“………” Đời này lần đầu tiên có hai người đàn ông đánh nhau vì cô, nhưng sao cứ thấy…. sai sai sao đó!
Chẳng qua ngày nào cũng đóng kịch cô cũng quen rồi. Diêu Linh ôm chặt eo Phó Hằng, không thể không nói, dáng người anh vẫn rất được……..
Không đúng không đúng, giờ đâu phải lúc nghĩ tới cái này, Diêu Linh quay đầu lại, tan nát cõi lòng quát,
“Ngô Nguyên, anh tỉnh táo chút đi, em thật sự không yêu anh, không phải vì anh không có tiền, mà bởi vì người em yêu chính là anh ấy.”
“Không thể nào! Em không thể thay lòng đổi dạ được, chắc chắn là nó dùng tiền mua chuộc em! Anh có thể kiếm tiền mà!” Ngô Nguyên toan xông đến.
Người Phó Hằng cứng ngắc, cúi đầu, thấy cô đang nức nở không thôi, như thể cả thế giới đang sụp đổ.
Diêu Linh đau đớn tột độ nói,
“Không phải vì tiền….. Thật sự không phải vì tiền….. Anh chỉ luôn nghĩ đến chuyện kiếm tiền, anh chỉ muốn kiếm tiền, còn em muốn có một người bạn trai luôn ở cạnh em, có tiền hay không không quan trọng, không có tiền chúng ta có thể ăn gió nằm sương, chỉ cần trọn đời bên nhau, khổ mấy em cũng chịu được…..”
Nhóm y tá:
“…….”
Thật ra, Diêu Linh cũng thầm hoang mang, tiêu rồi, kế tiếp phải làm gì đây? Trước kia vở kịch đâu có phức tạp thay đổi khôn lường như vậy đâu.
“Mai Mai……”
“Đừng gọi tên em nữa!” Diêu Linh đột nhiên nổi nóng,
“Nếu không phải em nói với anh là em bỏ đi với người khác, anh sẽ để ý đến em sao? Sẽ quan tâm em sao?”
Diêu Linh liều chết ôm lấy Phó Hằng, dùng tay vỗ về lưng anh, sao anh lại tức giận dữ vậy?
Diêu Linh cảm thấy đối phương không nhận ra mình, cô đã thay đổi nhiều như vậy, từ sáu mươi ký xuống còn bốn mươi lăm ký, người ta nói giảm béo chẳng khác nào phẫu thuật thẩm mỹ, quả đúng với trường hợp của cô, hơn nữa cô còn nuôi tóc dài chứ không để tóc ngắn như trước.
Chẳng lẽ vì đối phương chửi anh là đồ tiểu tam?
Diêu Linh suy đoán đủ mọi khả năng, nhưng cuối cùng vẫn quyết định xử lý chuyện này trước đã.
Ngô Nguyên ngây ngẩn nhìn cô,
“Vậy em có thể nói cho anh biết, vì sao… em lại muốn chạy theo thằng chó này không?”
“Thằng chó” lúc này đã hoàn toàn bị chọc điên, toan kéo Diêu Linh đang ôm anh ra, hôm nay nếu anh không đánh cho tên này răng môi lẫn lộn thì anh không phải họ Phó!
Có một y tá nhanh chân chạy đi tìm viện trưởng, mấy người còn lại cố kéo Ngô Nguyên ra, nhưng không một ai dám động đến Phó Hằng. Anh cao xấp xỉ mét chín, giờ lại đang tức giận trông hết sức đáng sợ.
Diêu Linh bất chấp mọi thứ, ôm chặt lấy Phó Hằng không dám buông tay, cố gắng giải quyết mâu thuẫn này, nói với người bên kia,
“Đừng nói bậy, anh ấy là anh trai của em!”
Ngô Nguyên thoáng sửng sốt, ngây ra,
“Nó là anh trai em?” Suy nghĩ đã thoáng hơn trước.
“Đương nhiên là anh trai em! Từ khi em ở bên anh, thịt cũng chưa ăn nổi hai lần, gầy mất năm ký, anh em sao có thể tha cho anh, liền tới tìm anh gây sự, em chỉ có thể nói với anh ấy là em và anh đã chia tay!” Diêu Linh phẫn nộ nói,
“Giờ anh ấy rất giận dữ, nếu anh còn không xin lỗi thì anh ấy sẽ khiến đời này anh không gặp lại em nữa!”
Diêu Linh:
“……..” Về sau nếu không làm phóng viên nữa chắc mình đi làm diễn viên cũng ngon lành.
Ngô Nguyên gãi đầu,
“Mai Mai, anh hiểu lầm em rồi… Mai Mai…”
Sau đó nhìn về phía Phó Hằng, thận trọng kêu,
“Anh à……”
Diêu Linh thầm thở phào nhẹ nhõm, tốt quá tốt quá, cuối cùng cũng lừa được rồi, nhanh chóng nói,
“Anh đi mua chút rượu trước đã, em sẽ nói tốt giùm anh với anh ấy.”
Ngô Nguyên đắm đuối nhìn Diêu Linh một lúc mới lưu luyến rời đi, y tá thấy thế cũng đi theo.
Lúc này Diêu Linh mới buông eo Phó Hằng ra, nói với anh,
“Anh đừng chấp anh ta làm gì, loài người chính là như vậy, suốt ngày nghĩ vớ nghĩ vẩn.”
Phó Hằng tức muốn bùng cháy, rõ ràng anh biết là giả mà vẫn muốn phát điên.
Nhưng cô gái này lại cố tình đến gần anh, ôm eo anh lần nữa,
“Anh là một đại thụ có mùi hương thật dễ chịu, về sau tôi muốn mãi mãi mọc cạnh anh.”
Cô cố ý nói lảm nhảm dời lực chú ý của anh đi chỗ khác.
Quả nhiên, Diêu Linh cảm thấy anh không tức giận như trước nữa, thân thể cũng đã thả lỏng hơn. Diêu Linh nghĩ, anh thay đổi rồi. Khi cô quen anh, anh không cho bất cứ ai chạm vào mình, ngay cả cô lúc mới đầu cũng thế.
Phó Hằng bị ôm vốn đã bình tĩnh lại, nhưng nghĩ đến cô tùy tiện ôm người khác như vậy thì lại khó chịu không thôi.
Phó Hằng giận dỗi, kéo cô ra, sau đó dùng đôi chân dài miên man, bước một bước đã đến chỗ bồn hoa, sau đó ngồi xổm ở đó không ừ hử gì.
Diêu Linh á khẩu, không phải đang dỗi hờn chứ? Lại bị sao nữa vậy?
Mặc kệ thế nào, Diêu Linh liền xà tới, ngồi xổm bên cạnh anh.
Nhân tài như cô ấy mà, quả là không sống yên ổn được, tới chỗ nào cũng gây nên mấy trận gió tanh mưa máu….
Anh ta không đầu không đuôi nói,
“Anh có tiền, em xem này anh thật sự có tiền! Mai Mai à, em quay về được không?”
Diêu Linh nhìn anh ta, ánh mắt đau khổ,
“Em rời xa anh không phải vì tiền…..”
“Vậy thì vì cái gì? Em nói đi, chúng ta cũng nhau nghĩ cách.” Người đàn ông trẻ vừa nói vừa chực ôm lấy Diêu Linh.
Đại thụ nào đó làm phông nền nãy giờ rốt cuộc không chịu nổi nữa kéo Diêu Linh vào lòng mình, nén giận quát,
“Cút!”
Nếu đổi lại là người bình thường khi thấy Phó Hằng như vậy thì chắc chắn sẽ chạy xa được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Nhưng người trước mặt này, rõ ràng không phải là người bình thường.
Người đàn ông trẻ thấy cảnh đó thì mắt đỏ lên,
“Chính là mày! Mày là đồ tiểu tam! Hôm nay nếu mày không chết thì tao chết…”
Mắt Phó Hằng cũng đỏ ngầu lên, xắn tay áo chuẩn bị lao vào đánh nhau.
Diêu Linh nhanh chóng ôm lấy Phó Hằng, cô nhận ra tình hình bây giờ của anh không ổn tí nào.
Y tá tất nhiên cũng biết vở kịch hôm nay hỏng rồi. Trước giờ vở kịch chưa hỏng bao giờ, đây vẫn là lần đầu tiên, liền chạy đến kéo Ngô Nguyên lại.
Diêu Linh:
“………” Đời này lần đầu tiên có hai người đàn ông đánh nhau vì cô, nhưng sao cứ thấy…. sai sai sao đó!
Chẳng qua ngày nào cũng đóng kịch cô cũng quen rồi. Diêu Linh ôm chặt eo Phó Hằng, không thể không nói, dáng người anh vẫn rất được……..
Không đúng không đúng, giờ đâu phải lúc nghĩ tới cái này, Diêu Linh quay đầu lại, tan nát cõi lòng quát,
“Ngô Nguyên, anh tỉnh táo chút đi, em thật sự không yêu anh, không phải vì anh không có tiền, mà bởi vì người em yêu chính là anh ấy.”
“Không thể nào! Em không thể thay lòng đổi dạ được, chắc chắn là nó dùng tiền mua chuộc em! Anh có thể kiếm tiền mà!” Ngô Nguyên toan xông đến.
Người Phó Hằng cứng ngắc, cúi đầu, thấy cô đang nức nở không thôi, như thể cả thế giới đang sụp đổ.
Diêu Linh đau đớn tột độ nói,
“Không phải vì tiền….. Thật sự không phải vì tiền….. Anh chỉ luôn nghĩ đến chuyện kiếm tiền, anh chỉ muốn kiếm tiền, còn em muốn có một người bạn trai luôn ở cạnh em, có tiền hay không không quan trọng, không có tiền chúng ta có thể ăn gió nằm sương, chỉ cần trọn đời bên nhau, khổ mấy em cũng chịu được…..”
Nhóm y tá:
“…….”
Thật ra, Diêu Linh cũng thầm hoang mang, tiêu rồi, kế tiếp phải làm gì đây? Trước kia vở kịch đâu có phức tạp thay đổi khôn lường như vậy đâu.
“Mai Mai……”
“Đừng gọi tên em nữa!” Diêu Linh đột nhiên nổi nóng,
“Nếu không phải em nói với anh là em bỏ đi với người khác, anh sẽ để ý đến em sao? Sẽ quan tâm em sao?”
Diêu Linh liều chết ôm lấy Phó Hằng, dùng tay vỗ về lưng anh, sao anh lại tức giận dữ vậy?
Diêu Linh cảm thấy đối phương không nhận ra mình, cô đã thay đổi nhiều như vậy, từ sáu mươi ký xuống còn bốn mươi lăm ký, người ta nói giảm béo chẳng khác nào phẫu thuật thẩm mỹ, quả đúng với trường hợp của cô, hơn nữa cô còn nuôi tóc dài chứ không để tóc ngắn như trước.
Chẳng lẽ vì đối phương chửi anh là đồ tiểu tam?
Diêu Linh suy đoán đủ mọi khả năng, nhưng cuối cùng vẫn quyết định xử lý chuyện này trước đã.
Ngô Nguyên ngây ngẩn nhìn cô,
“Vậy em có thể nói cho anh biết, vì sao… em lại muốn chạy theo thằng chó này không?”
“Thằng chó” lúc này đã hoàn toàn bị chọc điên, toan kéo Diêu Linh đang ôm anh ra, hôm nay nếu anh không đánh cho tên này răng môi lẫn lộn thì anh không phải họ Phó!
Có một y tá nhanh chân chạy đi tìm viện trưởng, mấy người còn lại cố kéo Ngô Nguyên ra, nhưng không một ai dám động đến Phó Hằng. Anh cao xấp xỉ mét chín, giờ lại đang tức giận trông hết sức đáng sợ.
Diêu Linh bất chấp mọi thứ, ôm chặt lấy Phó Hằng không dám buông tay, cố gắng giải quyết mâu thuẫn này, nói với người bên kia,
“Đừng nói bậy, anh ấy là anh trai của em!”
Ngô Nguyên thoáng sửng sốt, ngây ra,
“Nó là anh trai em?” Suy nghĩ đã thoáng hơn trước.
“Đương nhiên là anh trai em! Từ khi em ở bên anh, thịt cũng chưa ăn nổi hai lần, gầy mất năm ký, anh em sao có thể tha cho anh, liền tới tìm anh gây sự, em chỉ có thể nói với anh ấy là em và anh đã chia tay!” Diêu Linh phẫn nộ nói,
“Giờ anh ấy rất giận dữ, nếu anh còn không xin lỗi thì anh ấy sẽ khiến đời này anh không gặp lại em nữa!”
Diêu Linh:
“……..” Về sau nếu không làm phóng viên nữa chắc mình đi làm diễn viên cũng ngon lành.
Ngô Nguyên gãi đầu,
“Mai Mai, anh hiểu lầm em rồi… Mai Mai…”
Sau đó nhìn về phía Phó Hằng, thận trọng kêu,
“Anh à……”
Diêu Linh thầm thở phào nhẹ nhõm, tốt quá tốt quá, cuối cùng cũng lừa được rồi, nhanh chóng nói,
“Anh đi mua chút rượu trước đã, em sẽ nói tốt giùm anh với anh ấy.”
Ngô Nguyên đắm đuối nhìn Diêu Linh một lúc mới lưu luyến rời đi, y tá thấy thế cũng đi theo.
Lúc này Diêu Linh mới buông eo Phó Hằng ra, nói với anh,
“Anh đừng chấp anh ta làm gì, loài người chính là như vậy, suốt ngày nghĩ vớ nghĩ vẩn.”
Phó Hằng tức muốn bùng cháy, rõ ràng anh biết là giả mà vẫn muốn phát điên.
Nhưng cô gái này lại cố tình đến gần anh, ôm eo anh lần nữa,
“Anh là một đại thụ có mùi hương thật dễ chịu, về sau tôi muốn mãi mãi mọc cạnh anh.”
Cô cố ý nói lảm nhảm dời lực chú ý của anh đi chỗ khác.
Quả nhiên, Diêu Linh cảm thấy anh không tức giận như trước nữa, thân thể cũng đã thả lỏng hơn. Diêu Linh nghĩ, anh thay đổi rồi. Khi cô quen anh, anh không cho bất cứ ai chạm vào mình, ngay cả cô lúc mới đầu cũng thế.
Phó Hằng bị ôm vốn đã bình tĩnh lại, nhưng nghĩ đến cô tùy tiện ôm người khác như vậy thì lại khó chịu không thôi.
Phó Hằng giận dỗi, kéo cô ra, sau đó dùng đôi chân dài miên man, bước một bước đã đến chỗ bồn hoa, sau đó ngồi xổm ở đó không ừ hử gì.
Diêu Linh á khẩu, không phải đang dỗi hờn chứ? Lại bị sao nữa vậy?
Mặc kệ thế nào, Diêu Linh liền xà tới, ngồi xổm bên cạnh anh.
Nhân tài như cô ấy mà, quả là không sống yên ổn được, tới chỗ nào cũng gây nên mấy trận gió tanh mưa máu….