Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63: Anh cũng thầm yêu em
Lúc trợ lý Dư đưa người chuyển nhà đến, lòng anh thầm hy vọng… chuyện này sẽ không lặp lại nữa, nếu không chắc anh chuyển sang làm dịch vụ chuyển nhà mất.
Phó Hằng đang dọn đồ rất thuần thục còn Diêu Linh đã đi làm, không có nhà.
Lúc Diêu Linh ra ngoài, Phó Hằng không đi theo cô như trước.
Diêu Linh hơi ngạc nhiên, phải biết rằng lúc trước hai người dính nhau như sam cả ngày.
Phó Hằng vân vê mũi, hơi xấu hổ nói,
“Anh quyết định quay lại công ty.”
Mặt Diêu Linh đầy dấu chấm hỏi:
“???”
Phó Hằng nói tiếp,
“Anh sẽ tìm việc để làm, như vậy tốt cho mối quan hệ của hai đứa mình hơn.” Một phần là vì thế, phần còn lại là do anh sợ nếu anh cứ lượn lờ trước mặt Diêu Linh mãi sẽ có ngày cô chán ngấy anh cho xem.
Diêu Linh gật đầu, thật ra cô cũng nghĩ thế,
“Được.”
Vậy nên hai người tách ra ai làm việc người nấy.
Đại Hắc Tiểu Hắc lại được về lại phòng khách rộng rãi, có nhà cây ba tầng.
Vì biết có người đợi mình ở nhà nên buổi chiều Diêu Linh kết thúc công việc tương đối sớm. Khi về nhà, cô liền thấy Đại Hắc đang ngồi chễm chệ trên tầng cao nhất của nhà cây, nhìn xuống cô từ trên cao.
Diêu Linh cho mèo ăn, sau đó nhanh chóng hoàn thiện bản thảo còn dang dở, rồi liên hệ đội ngũ marketing cô quen biết trước kia để hỗ trợ đưa tin.
Diêu Linh hơi hồi hộp, dù sao đây cũng là lần đầu cô tự đưa tin.
May mà Phó Hằng cũng về sớm.
Diêu Linh nhìn vẻ mặt anh bình thường không cau có gì, chắc vẫn ổn.
“Tối nay mình gọi cơm hộp nha, em hồi hộp quá… Không muốn nấu cơm…”
Cô là mẫu người tương đối cầu toàn.
Phó Hằng cười nhìn cô,
“Vậy để anh nấu nha?”
Diêu Linh nhào tới,
“Được! Anh nấu đi!”
Đương nhiên Diêu Linh nhớ rõ chuyện khi cô chuyển tới đây phòng bếp chẳng có dụng cụ nấu ăn gì nên cô lo anh sẽ thiêu rụi phòng bếp mất, vậy nên đứng đó nhìn anh làm.
Không ngờ anh lại nghiêm túc như thế.
Lấy thịt trong tủ lạnh ra, chặt thịt, thái rau…
May mà hai người chia tay không bao lâu, chỗ nguyên liệu nấu ăn này là hai người cùng mua, nếu chia tay một tháng thì chắc đồ ăn hư hết.
Diêu Linh đứng bên nhìn, đột nhiên phát hiện… nhiều động tác của anh trông rất quen.
Ví dụ như cách anh dùng đũa đảo.
Cả trình tự bỏ nguyên liệu nữa.
Diêu Linh khẽ nói,
“Không hiểu sao em cảm thấy cách anh nấu ăn rất giống cách em nấu ngày xưa.”
“Ừ.” Phó Hằng ừ một tiếng.
Diêu Linh dường như không tin vào tai mình,
“Không thể nào, lúc đó anh để ý em à?”
Cô vẫn luôn nghĩ Phó Hằng không ngó ngàng gì đến cô.
“Em nghĩ anh không biết chuyện em lén bỏ thêm trứng cho anh dưới đáy tô à?” Phó Hằng ngẩng đầu nhìn Diêu Linh, nhớ tới chuyện lúc đó.
Diêu Linh cũng hồi tưởng lại, nhưng nét mặt cô đặc sắc hơn nhiều. Thời đi học, nếu thích ai đó thì đâu kịp suy nghĩ nhiều, cứ thế mà kiềm lòng chẳng đặng tới gần anh, đối tốt với anh…
Dù biết rõ mình và anh ấy không phải người cùng một thế giới.
Diêu Linh đột nhiên rơm rớm nước mắt, khi ấy rộ lên trào lưu tặng ai đó sô cô la chính là yêu thầm người đó, nên những nữ sinh khác sẽ lén nhét sô cô la vào hộc bàn của Phó Hằng, nhưng lúc đó cô làm gì có nhiều tiền mà mua sô cô la, thế nên cô đã lén chiên trứng gà rồi cho thêm vào tô của anh.
Cô cũng không đòi anh phải báo đáp. Tuổi trẻ đâu biết toan tính thiệt hơn, cô chỉ muốn đối tốt với anh, cho anh những gì tốt nhất cô có.
Phó Hằng nhìn cô đẫm lệ như vậy thì hoảng sợ,
“Sao thế?”
“Không, em chỉ nhớ tới lúc em yêu thầm anh thôi.” Diêu Linh nghẹn ngào nói.
Phó Hằng gãi đầu,
“Lúc đó anh cũng yêu thầm em.”
Diêu Linh nhíu mày, sau đó nói,
“Em chẳng biết gì cả.”
Thật ra khi đó trong đầu cô từng xuất hiện ý nghĩ đó, nhưng lý trí nói cho cô rằng chuyện đó không thể nào xảy ra, họ đâu phải là Lọ Lem và hoàng tử Bạch Mã, mà suy cho cùng thì Lọ Lem cũng xuất thân quý tộc còn gì.
“Anh nghiêm túc đấy à?” Diêu Linh nói, thật ra trong lòng cô cũng ngờ ngợ, vì động tác nấu ăn của Phó Hằng rất quen thuộc.
“Nếu không chẳng lẽ chúng ta ở bên nhau là nhờ bức thư tình sai mười lăm lỗi chính tả của em chắc?” Phó Hằng cười cười nhìn cô.
Diêu Linh bị xài xể thì thẹn quá hóa giận nói,
“Sao anh nhớ rõ bức thư đó làm chi không biết! Sai nhiều lỗi chính tả như vậy thật à?”
“Đương nhiên, lúc đó anh nhìn em, rồi nhìn mấy lỗi chính tả kia. Nếu không phải anh cũng yêu thầm em thì anh tuyệt đối không thể nói câu ‘Viết không tồi’ kia…”
Diêu Linh thấy ngọt ngào vô cùng, cảm giác này thật đặc biệt. Bây giờ Diêu Linh chỉ muốn ôm lấy Phó Hằng hôn anh hai cái!
“Lại đây ăn mì nào!”
Mì Phó Hằng nấu quả không tồi, ngon hơn tưởng tượng của cô nhiều.
Sau khi ăn, Diêu Linh bắt đầu quấn lấy Phó Hằng,
“Em muốn nghe thêm nữa.”
“Muốn nghe gì cơ?” Phó Hằng ôm lấy cô, hai người cùng ngồi xuống sô pha.
“Gì cũng được, nhưng ưu tiên chuyện sao anh lại yêu thầm em.” Diêu Linh làm bộ hờ hững rào trước đón sau.
Phó Hằng rốt cuộc cũng chịu nói, thật tốt!
“Chuyện này tính không? Hôm đó em không làm được đề toán, anh giảng cho em mười lần em đều nghe không hiểu.”
“Không tính.”
“Sao lại không tính? Nếu là người khác anh giảng cho một lần là may rồi.”
“Thôi đi, lúc đó có phải anh giảng bài cho mình em đâu.” Diêu Linh hậm hực nói,
“Anh còn giảng cho cái cô hoa hậu giảng đường nữa mà. Lúc đó em chỉ biết ngồi im một chỗ nhìn đôi trai tài gái sắc bọn anh…”
Phó Hằng nhớ lại chuyện lúc đó rồi nói,
“Lúc đó cả hai người đều kiếm anh nhờ giảng bài, nếu anh chỉ giảng cho mình em, anh sợ em phát hiện anh thích em.” Thời niên thiếu, dù lý trí muốn rời xa thì vẫn không kiềm được mà tới gần, không kiềm được mà đáp ứngthỏa mãn yêu cầu của cô.
Trên thế giới này, có ba chuyện khó che giấu nhất: ho khan, túng quẫn và tình yêu.
Diêu Linh:
“… Thành thật mà nói thì em chẳng biết gì hết.”
Phó Hằng cúi đầu,
“Đều là lỗi của anh, lúc đó anh cũng không biết nhiều năm sau người nào đó thật sự trở thành người yêu của anh.”
Giọng nói trầm thấp dễ chịu đến mức khiến Diêu Linh muốn bịt tai lại để khỏi sa vào tay địch.
Chơi xấu ghê.
Do đó, Diêu Linh quên béng đi mất chuyện cô đang hồi hộp.
Phó Hằng đang dọn đồ rất thuần thục còn Diêu Linh đã đi làm, không có nhà.
Lúc Diêu Linh ra ngoài, Phó Hằng không đi theo cô như trước.
Diêu Linh hơi ngạc nhiên, phải biết rằng lúc trước hai người dính nhau như sam cả ngày.
Phó Hằng vân vê mũi, hơi xấu hổ nói,
“Anh quyết định quay lại công ty.”
Mặt Diêu Linh đầy dấu chấm hỏi:
“???”
Phó Hằng nói tiếp,
“Anh sẽ tìm việc để làm, như vậy tốt cho mối quan hệ của hai đứa mình hơn.” Một phần là vì thế, phần còn lại là do anh sợ nếu anh cứ lượn lờ trước mặt Diêu Linh mãi sẽ có ngày cô chán ngấy anh cho xem.
Diêu Linh gật đầu, thật ra cô cũng nghĩ thế,
“Được.”
Vậy nên hai người tách ra ai làm việc người nấy.
Đại Hắc Tiểu Hắc lại được về lại phòng khách rộng rãi, có nhà cây ba tầng.
Vì biết có người đợi mình ở nhà nên buổi chiều Diêu Linh kết thúc công việc tương đối sớm. Khi về nhà, cô liền thấy Đại Hắc đang ngồi chễm chệ trên tầng cao nhất của nhà cây, nhìn xuống cô từ trên cao.
Diêu Linh cho mèo ăn, sau đó nhanh chóng hoàn thiện bản thảo còn dang dở, rồi liên hệ đội ngũ marketing cô quen biết trước kia để hỗ trợ đưa tin.
Diêu Linh hơi hồi hộp, dù sao đây cũng là lần đầu cô tự đưa tin.
May mà Phó Hằng cũng về sớm.
Diêu Linh nhìn vẻ mặt anh bình thường không cau có gì, chắc vẫn ổn.
“Tối nay mình gọi cơm hộp nha, em hồi hộp quá… Không muốn nấu cơm…”
Cô là mẫu người tương đối cầu toàn.
Phó Hằng cười nhìn cô,
“Vậy để anh nấu nha?”
Diêu Linh nhào tới,
“Được! Anh nấu đi!”
Đương nhiên Diêu Linh nhớ rõ chuyện khi cô chuyển tới đây phòng bếp chẳng có dụng cụ nấu ăn gì nên cô lo anh sẽ thiêu rụi phòng bếp mất, vậy nên đứng đó nhìn anh làm.
Không ngờ anh lại nghiêm túc như thế.
Lấy thịt trong tủ lạnh ra, chặt thịt, thái rau…
May mà hai người chia tay không bao lâu, chỗ nguyên liệu nấu ăn này là hai người cùng mua, nếu chia tay một tháng thì chắc đồ ăn hư hết.
Diêu Linh đứng bên nhìn, đột nhiên phát hiện… nhiều động tác của anh trông rất quen.
Ví dụ như cách anh dùng đũa đảo.
Cả trình tự bỏ nguyên liệu nữa.
Diêu Linh khẽ nói,
“Không hiểu sao em cảm thấy cách anh nấu ăn rất giống cách em nấu ngày xưa.”
“Ừ.” Phó Hằng ừ một tiếng.
Diêu Linh dường như không tin vào tai mình,
“Không thể nào, lúc đó anh để ý em à?”
Cô vẫn luôn nghĩ Phó Hằng không ngó ngàng gì đến cô.
“Em nghĩ anh không biết chuyện em lén bỏ thêm trứng cho anh dưới đáy tô à?” Phó Hằng ngẩng đầu nhìn Diêu Linh, nhớ tới chuyện lúc đó.
Diêu Linh cũng hồi tưởng lại, nhưng nét mặt cô đặc sắc hơn nhiều. Thời đi học, nếu thích ai đó thì đâu kịp suy nghĩ nhiều, cứ thế mà kiềm lòng chẳng đặng tới gần anh, đối tốt với anh…
Dù biết rõ mình và anh ấy không phải người cùng một thế giới.
Diêu Linh đột nhiên rơm rớm nước mắt, khi ấy rộ lên trào lưu tặng ai đó sô cô la chính là yêu thầm người đó, nên những nữ sinh khác sẽ lén nhét sô cô la vào hộc bàn của Phó Hằng, nhưng lúc đó cô làm gì có nhiều tiền mà mua sô cô la, thế nên cô đã lén chiên trứng gà rồi cho thêm vào tô của anh.
Cô cũng không đòi anh phải báo đáp. Tuổi trẻ đâu biết toan tính thiệt hơn, cô chỉ muốn đối tốt với anh, cho anh những gì tốt nhất cô có.
Phó Hằng nhìn cô đẫm lệ như vậy thì hoảng sợ,
“Sao thế?”
“Không, em chỉ nhớ tới lúc em yêu thầm anh thôi.” Diêu Linh nghẹn ngào nói.
Phó Hằng gãi đầu,
“Lúc đó anh cũng yêu thầm em.”
Diêu Linh nhíu mày, sau đó nói,
“Em chẳng biết gì cả.”
Thật ra khi đó trong đầu cô từng xuất hiện ý nghĩ đó, nhưng lý trí nói cho cô rằng chuyện đó không thể nào xảy ra, họ đâu phải là Lọ Lem và hoàng tử Bạch Mã, mà suy cho cùng thì Lọ Lem cũng xuất thân quý tộc còn gì.
“Anh nghiêm túc đấy à?” Diêu Linh nói, thật ra trong lòng cô cũng ngờ ngợ, vì động tác nấu ăn của Phó Hằng rất quen thuộc.
“Nếu không chẳng lẽ chúng ta ở bên nhau là nhờ bức thư tình sai mười lăm lỗi chính tả của em chắc?” Phó Hằng cười cười nhìn cô.
Diêu Linh bị xài xể thì thẹn quá hóa giận nói,
“Sao anh nhớ rõ bức thư đó làm chi không biết! Sai nhiều lỗi chính tả như vậy thật à?”
“Đương nhiên, lúc đó anh nhìn em, rồi nhìn mấy lỗi chính tả kia. Nếu không phải anh cũng yêu thầm em thì anh tuyệt đối không thể nói câu ‘Viết không tồi’ kia…”
Diêu Linh thấy ngọt ngào vô cùng, cảm giác này thật đặc biệt. Bây giờ Diêu Linh chỉ muốn ôm lấy Phó Hằng hôn anh hai cái!
“Lại đây ăn mì nào!”
Mì Phó Hằng nấu quả không tồi, ngon hơn tưởng tượng của cô nhiều.
Sau khi ăn, Diêu Linh bắt đầu quấn lấy Phó Hằng,
“Em muốn nghe thêm nữa.”
“Muốn nghe gì cơ?” Phó Hằng ôm lấy cô, hai người cùng ngồi xuống sô pha.
“Gì cũng được, nhưng ưu tiên chuyện sao anh lại yêu thầm em.” Diêu Linh làm bộ hờ hững rào trước đón sau.
Phó Hằng rốt cuộc cũng chịu nói, thật tốt!
“Chuyện này tính không? Hôm đó em không làm được đề toán, anh giảng cho em mười lần em đều nghe không hiểu.”
“Không tính.”
“Sao lại không tính? Nếu là người khác anh giảng cho một lần là may rồi.”
“Thôi đi, lúc đó có phải anh giảng bài cho mình em đâu.” Diêu Linh hậm hực nói,
“Anh còn giảng cho cái cô hoa hậu giảng đường nữa mà. Lúc đó em chỉ biết ngồi im một chỗ nhìn đôi trai tài gái sắc bọn anh…”
Phó Hằng nhớ lại chuyện lúc đó rồi nói,
“Lúc đó cả hai người đều kiếm anh nhờ giảng bài, nếu anh chỉ giảng cho mình em, anh sợ em phát hiện anh thích em.” Thời niên thiếu, dù lý trí muốn rời xa thì vẫn không kiềm được mà tới gần, không kiềm được mà đáp ứngthỏa mãn yêu cầu của cô.
Trên thế giới này, có ba chuyện khó che giấu nhất: ho khan, túng quẫn và tình yêu.
Diêu Linh:
“… Thành thật mà nói thì em chẳng biết gì hết.”
Phó Hằng cúi đầu,
“Đều là lỗi của anh, lúc đó anh cũng không biết nhiều năm sau người nào đó thật sự trở thành người yêu của anh.”
Giọng nói trầm thấp dễ chịu đến mức khiến Diêu Linh muốn bịt tai lại để khỏi sa vào tay địch.
Chơi xấu ghê.
Do đó, Diêu Linh quên béng đi mất chuyện cô đang hồi hộp.