Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31: Là người anh thích sao?
Phó Hằng vốn cao to nay dựa vào người Diêu Linh nên chẳng mấy chốc cô liền thấy hơi mỏi người.
Gió nhẹ phả vào mặt khiến lòng Diêu Linh cũng mềm theo, đợi cô hoàn thành nhiệm vụ này sẽ trộm người này về giấu trong nhà cô.
Đợi đã, mấy lời gở miệng như vậy không thể nói bậy được.
Diêu Linh yên lặng nghĩ kỹ thêm lần nữa, dù có hoàn thành được nhiệm vụ này hay không thì đều phải trộm người này về nhà mới được.
Đúng, nói vậy nghe có vẻ lọt tai hơn nhiều.
Mà lúc này, phía đầu dây bên kia có tiếng nói,
“Chị Linh, không tìm thấy gói đồ chị nói.”
Diêu Linh nhìn Phó Hằng đang ngủ trong lòng cô, thì thầm,
“Em tìm lại xem, chắc chắn ở đó mà.”
Trung tâm quản lý này có tường bao bốn phía, hơn nữa vì lý do an toàn nên cũng không xây trong khu phố xá sầm uất, xung quanh không có dân cư gì. Sau khi cô ném gói đồ ra có lẽ đã lọt vào bụi cỏ chứ không thể nào mới thoáng cái đã bặt tăm được.
Lúc Diêu Linh trả lời người kia thì Phó Hằng đã tỉnh nhưng anh không mở mắt.
Song anh vẫn hiểu Diêu Linh đang ám chỉ gói đồ ăn có vấn đề kia.
Anh đã cho người mang đi mất.
Phó Hằng nhíu mày.
Đồng nghiệp bên kia xác nhận lại với Diêu Linh là không tìm thấy.
Phó Hằng ngồi dậy, anh đoán Diêu Linh chắc chắn muốn qua đó giúp đỡ.
Diêu Linh vừa thấy anh dậy liền hỏi,
“Có đói bụng không?”
Đồng nghiệp:
“Chị Linh, đây là ám hiệu sao?”
Đáng lẽ không phải, giờ thì đúng rồi.
Phó Hằng lắc lắc đầu, giờ cái gì anh cũng không nuốt nổi.
Diêu Linh sờ đầu anh,
“Tôi biết rồi, hai ngày nay anh không được ăn cơm đàng hoàng, chắc chắn anh muốn ăn thỏ nướng nguyên con với đùi gà chiên……”
Đồng nghiệp lý giải:
“Chị Linh mấy hôm nay vất vả rồi, tí nữa em sẽ mua đồ ăn cho chị, giờ chị cứ ở đó nghĩ cách xem có tìm được mẫu vật khác không, lát nữa chúng ta cùng ném cho nhau.”
“Ngoan quá!”
Đồng nghiệp:
“……..” Sao dám không ngoan chứ?
Phó Hằng:
“……..” Đột nhiên anh lại nhớ đến chuyện cỏ đuôi chó, trừ lần đó ra thì chả thấy cô đoái hoài gì đến chuyện cỏ đuôi chó thành tinh nữa.
Linh Linh của anh đúng là vô cùng thông minh.
Phó Hằng nhớ tới lần Diêu Linh thi Đại học, rồi lúc cô học Trung học và điểm số của Diêu Linh……
Đột nhiên anh cảm thấy yêu sớm quả nhiên hại người.
Suy nghĩ của Diêu Linh lại đơn giản hơn nhiều, lát nữa có đồ ăn rồi, nhưng cô phải nghĩ kiếm cớ để mang đồ ăn về, đây là một vấn đề.
Không đúng, cô đã phụ trách mè nheo đồ ăn, vậy chuyện kiếm cớ mang đồ ăn về hẳn là Phó Hằng phải lo chứ.
Với lại Diêu Linh còn phải tìm mẫu vật khác để ném ra ngoài kiểm tra nữa.
Diêu Linh đã sớm phát hiện ra có vài y tá đang nhìn trộm qua đây, nhưng đều không dám lại gần, dường như bọn họ đang chờ đợi điều gì đó.
Ánh mắt bọn họ trông có vẻ kỳ lạ, loại cảm giác này khiến Diêu Linh vô cùng khó chịu.
Phó Hằng thì thừa dịp cô không chú ý liền nhắn tin cho người ban nãy, bảo bọn họ lấy một nửa đồ ăn vừa rồi bỏ lại chỗ cũ.
Người nhận được tin nhắn:
“……..”
Diêu Linh tìm một lúc lâu vẫn không tìm được đồ khác, thế nên cô chịu thua dẫn Phó Hằng về phòng giả bộ ngủ trưa, dù sao nếu bọn họ không thành công thì chắc chắn sẽ lại hành động.
Đến lúc đó kiểm tra xong cô sẽ biết được mục đích thật của bọn họ, biết rốt cuộc họ muốn gì.
Trên thực tế sau khi về phòng, yêu tinh dẫn Phó Hằng trèo cửa sổ đi đợi đồ ăn, bây giờ cô rất đói.
Cái này gọi là từ tiết kiệm đến xa xỉ thì dễ, từ xa xỉ về lại tiết kiệm thì khó vô cùng.
Dạo gần đây mỗi ngày đều ăn sơn hào hải vị, giờ đột nhiên biến thành bánh bao không lại còn chẳng nhiều nhặn gì cho cam, tất nhiên là không chịu nổi.
Cô muốn ăn thịt, cô muốn ăn thịt.
Diêu Linh động tác nhanh nhẹn, cứ thế nhảy phóc một cái xuống khiến Phó Hằng chỉ nhìn thôi cũng khiếp vía, rốt cuộc bây giờ cô đang làm nhiệm vụ gì vậy? Sau này vẫn nguy hiểm như vậy sao?
Phó Hằng không nghĩ ngợi nhiều nữa, tôn trọng quyền riêng tư hay được giáo dục tốt giờ đều không quan trọng bằng sự an toàn của cô.
Dù sao anh cũng bị bệnh thật, sao phải để ý người khác nghĩ gì chứ? Phó Hằng bất chấp tất cả.
Diêu Linh cũng không biết việc cô nhảy thoăn thoắt như thế lại khiến cô càng bại lộ nhanh hơn trước mặt Phó Hằng.
Đợi đến lúc Phó Hằng xuống, Diêu Linh kéo tay Phó Hằng thì thầm,
“Tí nữa tôi phải dùng Yêu pháp của Yêu giới, anh phải nhắm mắt lại biết chưa? Vì anh là con người, Yêu pháp sẽ làm tổn thương anh.”
Phó Hằng:
“……..” Linh Linh của anh càng ngày càng thông minh, lại còn biết lợi dụng chuyện anh nói hươu nói vượn anh là con người để ngụy biện.
Phó Hằng phối hợp gật đầu,
“Được.”
Diêu Linh dẫn Phó Hằng đến đằng sau cái cây, đúng góc chết không có ai chú ý, đợi đồng nghiệp của cô đến.
Lòng cô nóng như lửa đốt, cảm giác y chang lúc kêu cơm hộp mà người giao cơm mãi chưa thấy đến.
Diêu Linh nghĩ ngợi một chút, không thể cứ chờ mãi thế này, càng chờ lại càng sốt ruột.
Vì thế kéo Phó Hằng ngồi luôn xuống,
“Trước khi dùng Yêu pháp, chúng ta cần làm một chuyện trước đã.”
Phó Hằng nhìn Diêu Linh.
Diêu Linh nhanh chóng nghĩ tới một trò chơi.
“Tôi muốn tăng cường Yêu pháp, anh có muốn giúp tối không?”
Phó Hằng:
“Được thôi.”
Diêu Linh nói,
“Vậy anh thầm nghĩ đến một thứ, tôi sẽ đoán xem anh nghĩ tới cái gì. Anh chỉ cần đáp đúng hay không thôi, được chứ?”
Phó Hằng gật đầu.
Diêu Linh hỏi,
“Là đồ vật sao?”
Phó Hằng nhìn cô, lắc đầu.
“Là người tôi quen à?”
Phó Hằng gật đầu.
Diêu Linh:
“…….” Tiêu rồi, hỏi sai mất rồi, chẳng lẽ tiếp theo cô phải hỏi người đó là cô sao? Vấn đề là cô đang hỏi về con người, nên giờ cô không thể hỏi người đó là cô hay không được vì cô đang là bông hoa ăn thịt người.
Phó Hằng lại không nghĩ tới chuyện này.
Diêu Linh lại tiếp tục hỏi,
“Cái này hơi khó…… Tôi không quen nhiều người lắm.”
Phó Hằng rốt cuộc nhận ra vấn đề.
Sau đó anh liền thấy Diêu Linh cười tươi như hoa mà hỏi,
“Là người anh thích sao?”
Gió nhẹ phả vào mặt khiến lòng Diêu Linh cũng mềm theo, đợi cô hoàn thành nhiệm vụ này sẽ trộm người này về giấu trong nhà cô.
Đợi đã, mấy lời gở miệng như vậy không thể nói bậy được.
Diêu Linh yên lặng nghĩ kỹ thêm lần nữa, dù có hoàn thành được nhiệm vụ này hay không thì đều phải trộm người này về nhà mới được.
Đúng, nói vậy nghe có vẻ lọt tai hơn nhiều.
Mà lúc này, phía đầu dây bên kia có tiếng nói,
“Chị Linh, không tìm thấy gói đồ chị nói.”
Diêu Linh nhìn Phó Hằng đang ngủ trong lòng cô, thì thầm,
“Em tìm lại xem, chắc chắn ở đó mà.”
Trung tâm quản lý này có tường bao bốn phía, hơn nữa vì lý do an toàn nên cũng không xây trong khu phố xá sầm uất, xung quanh không có dân cư gì. Sau khi cô ném gói đồ ra có lẽ đã lọt vào bụi cỏ chứ không thể nào mới thoáng cái đã bặt tăm được.
Lúc Diêu Linh trả lời người kia thì Phó Hằng đã tỉnh nhưng anh không mở mắt.
Song anh vẫn hiểu Diêu Linh đang ám chỉ gói đồ ăn có vấn đề kia.
Anh đã cho người mang đi mất.
Phó Hằng nhíu mày.
Đồng nghiệp bên kia xác nhận lại với Diêu Linh là không tìm thấy.
Phó Hằng ngồi dậy, anh đoán Diêu Linh chắc chắn muốn qua đó giúp đỡ.
Diêu Linh vừa thấy anh dậy liền hỏi,
“Có đói bụng không?”
Đồng nghiệp:
“Chị Linh, đây là ám hiệu sao?”
Đáng lẽ không phải, giờ thì đúng rồi.
Phó Hằng lắc lắc đầu, giờ cái gì anh cũng không nuốt nổi.
Diêu Linh sờ đầu anh,
“Tôi biết rồi, hai ngày nay anh không được ăn cơm đàng hoàng, chắc chắn anh muốn ăn thỏ nướng nguyên con với đùi gà chiên……”
Đồng nghiệp lý giải:
“Chị Linh mấy hôm nay vất vả rồi, tí nữa em sẽ mua đồ ăn cho chị, giờ chị cứ ở đó nghĩ cách xem có tìm được mẫu vật khác không, lát nữa chúng ta cùng ném cho nhau.”
“Ngoan quá!”
Đồng nghiệp:
“……..” Sao dám không ngoan chứ?
Phó Hằng:
“……..” Đột nhiên anh lại nhớ đến chuyện cỏ đuôi chó, trừ lần đó ra thì chả thấy cô đoái hoài gì đến chuyện cỏ đuôi chó thành tinh nữa.
Linh Linh của anh đúng là vô cùng thông minh.
Phó Hằng nhớ tới lần Diêu Linh thi Đại học, rồi lúc cô học Trung học và điểm số của Diêu Linh……
Đột nhiên anh cảm thấy yêu sớm quả nhiên hại người.
Suy nghĩ của Diêu Linh lại đơn giản hơn nhiều, lát nữa có đồ ăn rồi, nhưng cô phải nghĩ kiếm cớ để mang đồ ăn về, đây là một vấn đề.
Không đúng, cô đã phụ trách mè nheo đồ ăn, vậy chuyện kiếm cớ mang đồ ăn về hẳn là Phó Hằng phải lo chứ.
Với lại Diêu Linh còn phải tìm mẫu vật khác để ném ra ngoài kiểm tra nữa.
Diêu Linh đã sớm phát hiện ra có vài y tá đang nhìn trộm qua đây, nhưng đều không dám lại gần, dường như bọn họ đang chờ đợi điều gì đó.
Ánh mắt bọn họ trông có vẻ kỳ lạ, loại cảm giác này khiến Diêu Linh vô cùng khó chịu.
Phó Hằng thì thừa dịp cô không chú ý liền nhắn tin cho người ban nãy, bảo bọn họ lấy một nửa đồ ăn vừa rồi bỏ lại chỗ cũ.
Người nhận được tin nhắn:
“……..”
Diêu Linh tìm một lúc lâu vẫn không tìm được đồ khác, thế nên cô chịu thua dẫn Phó Hằng về phòng giả bộ ngủ trưa, dù sao nếu bọn họ không thành công thì chắc chắn sẽ lại hành động.
Đến lúc đó kiểm tra xong cô sẽ biết được mục đích thật của bọn họ, biết rốt cuộc họ muốn gì.
Trên thực tế sau khi về phòng, yêu tinh dẫn Phó Hằng trèo cửa sổ đi đợi đồ ăn, bây giờ cô rất đói.
Cái này gọi là từ tiết kiệm đến xa xỉ thì dễ, từ xa xỉ về lại tiết kiệm thì khó vô cùng.
Dạo gần đây mỗi ngày đều ăn sơn hào hải vị, giờ đột nhiên biến thành bánh bao không lại còn chẳng nhiều nhặn gì cho cam, tất nhiên là không chịu nổi.
Cô muốn ăn thịt, cô muốn ăn thịt.
Diêu Linh động tác nhanh nhẹn, cứ thế nhảy phóc một cái xuống khiến Phó Hằng chỉ nhìn thôi cũng khiếp vía, rốt cuộc bây giờ cô đang làm nhiệm vụ gì vậy? Sau này vẫn nguy hiểm như vậy sao?
Phó Hằng không nghĩ ngợi nhiều nữa, tôn trọng quyền riêng tư hay được giáo dục tốt giờ đều không quan trọng bằng sự an toàn của cô.
Dù sao anh cũng bị bệnh thật, sao phải để ý người khác nghĩ gì chứ? Phó Hằng bất chấp tất cả.
Diêu Linh cũng không biết việc cô nhảy thoăn thoắt như thế lại khiến cô càng bại lộ nhanh hơn trước mặt Phó Hằng.
Đợi đến lúc Phó Hằng xuống, Diêu Linh kéo tay Phó Hằng thì thầm,
“Tí nữa tôi phải dùng Yêu pháp của Yêu giới, anh phải nhắm mắt lại biết chưa? Vì anh là con người, Yêu pháp sẽ làm tổn thương anh.”
Phó Hằng:
“……..” Linh Linh của anh càng ngày càng thông minh, lại còn biết lợi dụng chuyện anh nói hươu nói vượn anh là con người để ngụy biện.
Phó Hằng phối hợp gật đầu,
“Được.”
Diêu Linh dẫn Phó Hằng đến đằng sau cái cây, đúng góc chết không có ai chú ý, đợi đồng nghiệp của cô đến.
Lòng cô nóng như lửa đốt, cảm giác y chang lúc kêu cơm hộp mà người giao cơm mãi chưa thấy đến.
Diêu Linh nghĩ ngợi một chút, không thể cứ chờ mãi thế này, càng chờ lại càng sốt ruột.
Vì thế kéo Phó Hằng ngồi luôn xuống,
“Trước khi dùng Yêu pháp, chúng ta cần làm một chuyện trước đã.”
Phó Hằng nhìn Diêu Linh.
Diêu Linh nhanh chóng nghĩ tới một trò chơi.
“Tôi muốn tăng cường Yêu pháp, anh có muốn giúp tối không?”
Phó Hằng:
“Được thôi.”
Diêu Linh nói,
“Vậy anh thầm nghĩ đến một thứ, tôi sẽ đoán xem anh nghĩ tới cái gì. Anh chỉ cần đáp đúng hay không thôi, được chứ?”
Phó Hằng gật đầu.
Diêu Linh hỏi,
“Là đồ vật sao?”
Phó Hằng nhìn cô, lắc đầu.
“Là người tôi quen à?”
Phó Hằng gật đầu.
Diêu Linh:
“…….” Tiêu rồi, hỏi sai mất rồi, chẳng lẽ tiếp theo cô phải hỏi người đó là cô sao? Vấn đề là cô đang hỏi về con người, nên giờ cô không thể hỏi người đó là cô hay không được vì cô đang là bông hoa ăn thịt người.
Phó Hằng lại không nghĩ tới chuyện này.
Diêu Linh lại tiếp tục hỏi,
“Cái này hơi khó…… Tôi không quen nhiều người lắm.”
Phó Hằng rốt cuộc nhận ra vấn đề.
Sau đó anh liền thấy Diêu Linh cười tươi như hoa mà hỏi,
“Là người anh thích sao?”