Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23: Chuyện hô hấp
Trong mấy ngày kế tiếp, Diêu Linh và Phó Hằng ngồi xem mọi người luyện tập cho tiết mục biểu diễn.
Chậc…. Chậc……..
Nếu so với mấy tiết mục này, Diêu Linh cảm thấy tiết mục “Hô hấp” của bọn cô vẫn có khả năng đoạt giải không chừng.
Ví dụ như anh trai rất thích hát dân ca sẽ biểu diễn tiết mục kinh kịch.
Anh ta đang vung tay áo lên, dùng chất giọng the thé hát,
“Một thoáng tận lực che giấu nỗi đau thất tình, đau đớn xót xa lệ đẫm vạt áo…..”
Thật ra tuy anh ta là bệnh nhân nhưng vẫn còn chút ý thức.
Bên kia thì có hai bệnh nhân khác đang tập hát,
“Em là quả táo nhỏ của anh, yêu em bao nhiêu cũng không đủ!”
Phó Hằng ngồi cạnh lén kéo tay cô.
Diêu Linh quay đầu, Phó Hằng húng hắng ho, có chút mất tự nhiên nói,
“Chúng ta cũng nên luyện tập hô hấp một chút đi.”
Diêu Linh cảm thấy trông anh bây giờ rất dễ thương,
“Luyện như thế nào?”
Hôm nay trời nắng đẹp, gió lao xao, Đại Thụ ngồi cạnh bị hỏi chẳng biết đáp lời thế nào. Vì thế, anh lại xài kỹ năng quen thuộc của mình, đó là lúc không biết nên nói gì hoặc lúc muốn nói quá nhiều thứ, liền giả bộ lạnh lùng.
Dù sao Linh Linh cũng rất thích nhìn anh như vậy.
Bây giờ Diêu Linh đâu giống thiếu nữ mới yêu ngày xưa, giờ cô là diễn viên chuyên nghiệp.
Diêu Linh nhìn dáng vẻ lạnh lùng của anh, nhìn gió thổi qua mặt anh, nhìn ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống mặt anh.
Diêu Linh đứng dậy, lại gần hơn,
“Tôi biết phải luyện thế nào rồi.”
Cô nói xong thì vuốt ve chiếc mũi cao thẳng của anh một cái rồi nhìn vẻ kinh ngạc thất thố của anh, thấy hình ảnh của anh trong mắt cô.
Diêu Linh làm như không có gì ngồi xuống ghế, nghiêm trang nói,
“Bây giờ ban ngày chúng ta vẫn mang dáng vẻ của loài người, có lẽ anh không biết nhưng con người hô hấp bằng mũi đấy.”
Học sinh giỏi của lớp lâu lắm rồi mới giảng bài cho người khác.
Phó Hằng quay đầu, dùng ánh mắt sầu khổ phức tạp nhìn người trước mắt, khoảnh khắc kia anh thật sự nghĩ cô sẽ hôn anh.
Cũng chính giờ phút này, anh đột nhiên biết, nếu cô hôn anh thật thì chắc chắn anh không thể nào kiềm chế được, anh không thể cự tuyệt cô.
Diêu Linh bị ánh mắt của anh dọa sợ, cô chỉ muốn trêu anh một chút. Thật ra lúc đầu cô cũng muốn hôn anh, nhưng sau cảm thấy đối phương đang bị bệnh, hơn nữa lại chưa nói rõ với nhau, nếu lợi dụng người ta như thế thì không hay cho lắm.
Được rồi, quan trọng nhất là, cô sợ.
Nhưng khi thấy ánh mắt buồn rầu của anh thì trong lòng Diêu Linh không dễ chịu tí nào,
“Đại Thụ, anh sao thế? Có phải vừa rồi tôi sơ sẩy khiến anh khó hô hấp không?”
Phó Hằng lắc đầu, ánh mắt vẫn khăng khăng nhìn cô,
“Không sao.”
Hễ chuyện gì Diêu Linh nghĩ không thông, cô đều cho rằng nguyên nhân là do bệnh của anh.
Diêu Linh rất rõ ràng, anh có hai căn bệnh, một là chứng hưng cảm, còn cái kia là tâm bệnh mà chứng hưng cảm gây ra.
Hơn nữa, người mắc chứng hưng cảm đôi khi sẽ có suy nghĩ tiêu cực.
Diêu Linh nhìn anh kiềm chế cảm xúc của mình, cố gắng tươi cười với cô thì không chịu được mà ôm ngực.
Phó Hằng ngạc nhiên, sau đó lo lắng ngồi xổm cạnh cô,
“Cô sao vậy?”
“Chỗ này đau quá……” Giọng Diêu Linh rất thảm thiết,
“Chỗ này đau quá…..”
Trợ lý Dư Ôn nãy giờ luôn im lặng đứng cạnh như muốn hòa mình vào thiên nhiên, khó khăn lắm ông chủ mới tìm được quý cô Hoa Ăn Thịt Người, nhân viên tốt không được phá đám.
Bây giờ quý cô Hoa Ăn Thịt Người đang ôm ngực, là ngực đó! Tổ tông ơi cô đừng gặp chuyện nha!
Trợ lý Dư Ôn lấy điện thoại ra, muốn điều động ngay đội ngũ bác sĩ tốt nhất đến đây.
Sau đó liền nghe quý cô Hoa Ăn Thịt Người nói,
“Anh đừng nhìn tôi như vậy, không hiểu sao khi anh nhìn tôi như vậy thì tôi thấy trong lòng rất khó chịu, giống như…. Giống như bị kim châm vào tim ấy……”
Trợ lý Dư Ôn:
“….” Anh sống cả đời giờ mới thấy có người diễn đạt bảy chữ “Anh đừng buồn, em sẽ đau lòng” tài tình cỡ đó. Thôi anh lại quay về làm phông nền tiếp đây.
Phó Hằng cũng chợt hiểu ra, hơi kinh ngạc, sau đó lòng bùi ngùi không thôi. Song giờ đối phương đang bị “đau tim”, vì thế anh vội vã đứng lên, điều chỉnh cảm xúc, nhớ lại cảm giác hạnh phúc lúc anh biết người mình thích cũng thích mình, sau đó nhìn về phía Diêu Linh,
“Bây giờ thì sao? Bây giờ có đỡ hơn không?”
Diêu Linh xoa ngực,
“Không đau như lúc nãy nữa.”
Sau đó cô đưa tay ra, sờ mắt anh, dịu dàng nói,
“Không hiểu sao nhưng tôi không thể nào nhìn anh đau khổ được.”
Diêu Linh luôn muốn cho anh biết cô rất quan tâm anh, nhưng lại không biết nói thế nào. Cô đột nhiên nghĩ ra cách, cô nhớ lại mấy câu mình nói hôm qua, có thể lấy để mào đâu.
“Có lẽ lúc tôi còn là con người đã gặp anh, có lẽ lúc ấy anh vẫn chưa thành tinh, sau đó tôi ngày nào cũng đi lướt qua anh.” Diêu Linh nghĩ, nói thế vừa hay ăn khớp với chuyện mình bị hoa ăn thịt người cắn hôm qua.
“Không biết nữa.” Phó Hằng chợt nói,
“Cũng có thể lúc đó tôi là một cái cây xấu xí nên cô ghét tôi.”
“Sao tôi có thể ghét anh được chứ! Ngày đầu anh vào đây, lúc tôi thấy anh đã muốn dùng lá cây của tôi sờ lá cây của anh rồi.” Diêu Linh vừa nói vừa dùng đầu chạm vào đầu Phó Hằng,
“Lúc nhìn thấy anh, tôi rất vui sướng.”
Phó Hằng cảm thấy ngọt ngào hiếm có, lòng anh rạo rực hẳn nhưng phải cố nén.
Càng tốt đẹp thì lại càng không dám sa đà.
Anh đã quen rồi.
Diêu Linh thấy anh không buồn khổ nữa mới thở phào nhẹ nhõm, vì cô thật sự không thể nói cho anh, thật ra cô không bị bệnh, vì cô linh cảm rằng nếu cô nói ra, một là anh sẽ tin và bỏ đi ngay, tựa như lúc trước anh bị bệnh có thể nhẫn tâm ra đi, còn hai là không tin cô.
Chắc là khả năng anh không tin lớn hơn, dù sao thì giờ trông cô cũng không bình thường lắm, hơn nữa có ai bị bệnh mà chẳng thấy mình không có bệnh đâu chứ, đặc biệt còn là loại bệnh tâm thần này.
Giống như lúc trước cô từng gặp một bệnh nhân nữ, cô ấy một mực cho rằng thế giới này chính là một thế giới ảo trong sách được tác giả viết ra chứ không hề có thật. Sau đó khi cô ấy ở đây một thời gian thì cho rằng thật ra cô ấy không hề có bệnh, cô ấy vào đây chỉ để lấy tư liệu viết tiểu thuyết, người thân của cô ấy cũng biết. Giờ cô ấy bảo đã biết phải viết như thế nào, muốn về nhà, còn nói năng rất mạch lạc, gì mà trang mạng văn học Tấn Giang các thứ, nhưng đương nhiên tất cả mọi người đều không tin cô ấy.
Bệnh nhân luôn sống trong thế giới của riêng mình, rất khó khiến người khác tin họ khỏe mạnh.
Cô cũng vậy, nếu giờ cô nói cô không bị bệnh, vào đây chỉ để điều tra nơi này có khi sẽ bị hiểu lầm thành bệnh nặng thêm mất.
Chậc…. Chậc……..
Nếu so với mấy tiết mục này, Diêu Linh cảm thấy tiết mục “Hô hấp” của bọn cô vẫn có khả năng đoạt giải không chừng.
Ví dụ như anh trai rất thích hát dân ca sẽ biểu diễn tiết mục kinh kịch.
Anh ta đang vung tay áo lên, dùng chất giọng the thé hát,
“Một thoáng tận lực che giấu nỗi đau thất tình, đau đớn xót xa lệ đẫm vạt áo…..”
Thật ra tuy anh ta là bệnh nhân nhưng vẫn còn chút ý thức.
Bên kia thì có hai bệnh nhân khác đang tập hát,
“Em là quả táo nhỏ của anh, yêu em bao nhiêu cũng không đủ!”
Phó Hằng ngồi cạnh lén kéo tay cô.
Diêu Linh quay đầu, Phó Hằng húng hắng ho, có chút mất tự nhiên nói,
“Chúng ta cũng nên luyện tập hô hấp một chút đi.”
Diêu Linh cảm thấy trông anh bây giờ rất dễ thương,
“Luyện như thế nào?”
Hôm nay trời nắng đẹp, gió lao xao, Đại Thụ ngồi cạnh bị hỏi chẳng biết đáp lời thế nào. Vì thế, anh lại xài kỹ năng quen thuộc của mình, đó là lúc không biết nên nói gì hoặc lúc muốn nói quá nhiều thứ, liền giả bộ lạnh lùng.
Dù sao Linh Linh cũng rất thích nhìn anh như vậy.
Bây giờ Diêu Linh đâu giống thiếu nữ mới yêu ngày xưa, giờ cô là diễn viên chuyên nghiệp.
Diêu Linh nhìn dáng vẻ lạnh lùng của anh, nhìn gió thổi qua mặt anh, nhìn ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống mặt anh.
Diêu Linh đứng dậy, lại gần hơn,
“Tôi biết phải luyện thế nào rồi.”
Cô nói xong thì vuốt ve chiếc mũi cao thẳng của anh một cái rồi nhìn vẻ kinh ngạc thất thố của anh, thấy hình ảnh của anh trong mắt cô.
Diêu Linh làm như không có gì ngồi xuống ghế, nghiêm trang nói,
“Bây giờ ban ngày chúng ta vẫn mang dáng vẻ của loài người, có lẽ anh không biết nhưng con người hô hấp bằng mũi đấy.”
Học sinh giỏi của lớp lâu lắm rồi mới giảng bài cho người khác.
Phó Hằng quay đầu, dùng ánh mắt sầu khổ phức tạp nhìn người trước mắt, khoảnh khắc kia anh thật sự nghĩ cô sẽ hôn anh.
Cũng chính giờ phút này, anh đột nhiên biết, nếu cô hôn anh thật thì chắc chắn anh không thể nào kiềm chế được, anh không thể cự tuyệt cô.
Diêu Linh bị ánh mắt của anh dọa sợ, cô chỉ muốn trêu anh một chút. Thật ra lúc đầu cô cũng muốn hôn anh, nhưng sau cảm thấy đối phương đang bị bệnh, hơn nữa lại chưa nói rõ với nhau, nếu lợi dụng người ta như thế thì không hay cho lắm.
Được rồi, quan trọng nhất là, cô sợ.
Nhưng khi thấy ánh mắt buồn rầu của anh thì trong lòng Diêu Linh không dễ chịu tí nào,
“Đại Thụ, anh sao thế? Có phải vừa rồi tôi sơ sẩy khiến anh khó hô hấp không?”
Phó Hằng lắc đầu, ánh mắt vẫn khăng khăng nhìn cô,
“Không sao.”
Hễ chuyện gì Diêu Linh nghĩ không thông, cô đều cho rằng nguyên nhân là do bệnh của anh.
Diêu Linh rất rõ ràng, anh có hai căn bệnh, một là chứng hưng cảm, còn cái kia là tâm bệnh mà chứng hưng cảm gây ra.
Hơn nữa, người mắc chứng hưng cảm đôi khi sẽ có suy nghĩ tiêu cực.
Diêu Linh nhìn anh kiềm chế cảm xúc của mình, cố gắng tươi cười với cô thì không chịu được mà ôm ngực.
Phó Hằng ngạc nhiên, sau đó lo lắng ngồi xổm cạnh cô,
“Cô sao vậy?”
“Chỗ này đau quá……” Giọng Diêu Linh rất thảm thiết,
“Chỗ này đau quá…..”
Trợ lý Dư Ôn nãy giờ luôn im lặng đứng cạnh như muốn hòa mình vào thiên nhiên, khó khăn lắm ông chủ mới tìm được quý cô Hoa Ăn Thịt Người, nhân viên tốt không được phá đám.
Bây giờ quý cô Hoa Ăn Thịt Người đang ôm ngực, là ngực đó! Tổ tông ơi cô đừng gặp chuyện nha!
Trợ lý Dư Ôn lấy điện thoại ra, muốn điều động ngay đội ngũ bác sĩ tốt nhất đến đây.
Sau đó liền nghe quý cô Hoa Ăn Thịt Người nói,
“Anh đừng nhìn tôi như vậy, không hiểu sao khi anh nhìn tôi như vậy thì tôi thấy trong lòng rất khó chịu, giống như…. Giống như bị kim châm vào tim ấy……”
Trợ lý Dư Ôn:
“….” Anh sống cả đời giờ mới thấy có người diễn đạt bảy chữ “Anh đừng buồn, em sẽ đau lòng” tài tình cỡ đó. Thôi anh lại quay về làm phông nền tiếp đây.
Phó Hằng cũng chợt hiểu ra, hơi kinh ngạc, sau đó lòng bùi ngùi không thôi. Song giờ đối phương đang bị “đau tim”, vì thế anh vội vã đứng lên, điều chỉnh cảm xúc, nhớ lại cảm giác hạnh phúc lúc anh biết người mình thích cũng thích mình, sau đó nhìn về phía Diêu Linh,
“Bây giờ thì sao? Bây giờ có đỡ hơn không?”
Diêu Linh xoa ngực,
“Không đau như lúc nãy nữa.”
Sau đó cô đưa tay ra, sờ mắt anh, dịu dàng nói,
“Không hiểu sao nhưng tôi không thể nào nhìn anh đau khổ được.”
Diêu Linh luôn muốn cho anh biết cô rất quan tâm anh, nhưng lại không biết nói thế nào. Cô đột nhiên nghĩ ra cách, cô nhớ lại mấy câu mình nói hôm qua, có thể lấy để mào đâu.
“Có lẽ lúc tôi còn là con người đã gặp anh, có lẽ lúc ấy anh vẫn chưa thành tinh, sau đó tôi ngày nào cũng đi lướt qua anh.” Diêu Linh nghĩ, nói thế vừa hay ăn khớp với chuyện mình bị hoa ăn thịt người cắn hôm qua.
“Không biết nữa.” Phó Hằng chợt nói,
“Cũng có thể lúc đó tôi là một cái cây xấu xí nên cô ghét tôi.”
“Sao tôi có thể ghét anh được chứ! Ngày đầu anh vào đây, lúc tôi thấy anh đã muốn dùng lá cây của tôi sờ lá cây của anh rồi.” Diêu Linh vừa nói vừa dùng đầu chạm vào đầu Phó Hằng,
“Lúc nhìn thấy anh, tôi rất vui sướng.”
Phó Hằng cảm thấy ngọt ngào hiếm có, lòng anh rạo rực hẳn nhưng phải cố nén.
Càng tốt đẹp thì lại càng không dám sa đà.
Anh đã quen rồi.
Diêu Linh thấy anh không buồn khổ nữa mới thở phào nhẹ nhõm, vì cô thật sự không thể nói cho anh, thật ra cô không bị bệnh, vì cô linh cảm rằng nếu cô nói ra, một là anh sẽ tin và bỏ đi ngay, tựa như lúc trước anh bị bệnh có thể nhẫn tâm ra đi, còn hai là không tin cô.
Chắc là khả năng anh không tin lớn hơn, dù sao thì giờ trông cô cũng không bình thường lắm, hơn nữa có ai bị bệnh mà chẳng thấy mình không có bệnh đâu chứ, đặc biệt còn là loại bệnh tâm thần này.
Giống như lúc trước cô từng gặp một bệnh nhân nữ, cô ấy một mực cho rằng thế giới này chính là một thế giới ảo trong sách được tác giả viết ra chứ không hề có thật. Sau đó khi cô ấy ở đây một thời gian thì cho rằng thật ra cô ấy không hề có bệnh, cô ấy vào đây chỉ để lấy tư liệu viết tiểu thuyết, người thân của cô ấy cũng biết. Giờ cô ấy bảo đã biết phải viết như thế nào, muốn về nhà, còn nói năng rất mạch lạc, gì mà trang mạng văn học Tấn Giang các thứ, nhưng đương nhiên tất cả mọi người đều không tin cô ấy.
Bệnh nhân luôn sống trong thế giới của riêng mình, rất khó khiến người khác tin họ khỏe mạnh.
Cô cũng vậy, nếu giờ cô nói cô không bị bệnh, vào đây chỉ để điều tra nơi này có khi sẽ bị hiểu lầm thành bệnh nặng thêm mất.