Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9: Vị y tá có tâm nhất
Diêu Linh cằn nhằn một lúc rồi ngồi đó hưởng thụ gió mát, bất chợt trộm nhìn anh đẹp trai kế bên.
Ngộ ghê, chẳng lẽ cô già rồi?
Lúc học Đại học, có lần nửa đêm phòng ngủ bọn cô nằm tán gẫu với nhau về mẫu bạn trai lý tưởng, cô nói rằng cô không có sức đề kháng với kiểu con trai cấm dục, lạnh lùng, không thích thân thiết với người khác.
Khi ấy bạn cùng phòng cười nhạo cô, nói loại con trai kiểu đó giờ rất hiếm, hơn nữa, nếu đẹp trai thì mới được xem là cấm dục lạnh lùng, còn xấu xí thì chính là tên gàn dở.
Đêm đó, cô không nói cho họ biết, mối tình đầu của cô là hotboy trong trường, có tiếng là đóa hoa kiêu ngạo.
Mà giờ đây, Phó Hằng đã hoàn toàn thay đổi. Anh sẽ tức giận, sẽ nhíu mày, sẽ ngồi xổm dưới đất, sẽ đá ghế, nhưng chẳng hiểu sao cô vẫn thấy anh rất đáng yêu.
Rốt cuộc thì … anh vẫn đẹp trai như xưa, không đúng, phải nói bây giờ anh là phiên bản cao cấp hơn xưa nhiều.
Nên hóa ra cô chính là một đứa mê trai đẹp đến chết cũng không đổi?
Diêu Linh không e dè gì nhìn anh thêm mấy lần, sau đó đành thừa nhận bản chất của mình.
Phó Hằng bị cô nhìn đến phát ngại, nhưng anh nghĩ đi nghĩ lại thấy dù sao giờ cô cũng không hiểu mấy chuyện này, thậm chí còn chẳng nhớ anh là ai nên cũng vô tư nhìn lại cô.
Vì thế, liền biến thành hai người mắt to trừng mắt nhỏ với nhau.
Diêu Linh bị nhìn chằm chằm thì hơi ngượng ngùng, nhưng mà… nếu bây giờ cô dời mắt đi thì có vẻ như đang chột dạ …
Không được lúng túng, nhìn tiếp nào! Dù sao cũng đều là người điên! Đừng sờ, đừng sợ!
Sau khi tự chỉnh đốn tư tưởng xong xuôi, Diêu Linh lấy can đảm tiếp tục nhìn Phó Hằng, như muốn bù đắp khoảng thời gian hai người yêu nhau cô ngượng ngùng không dám nhìn anh.
Lúc ấy cô thật ngốc nghếch, dù gì cũng là người của mình sao lại không chịu nhìn nhiều một chút?
Vì thế, hai người cứ vậy ngắm tới ngắm lui đối phương …… mãi đến khi có người lén lại gần.
Người tới mặc đồ bệnh nhân, theo sau là một y tá, cô ngó quanh quất rồi lén nhét một quyển sổ vào tay Diêu Linh,
“Đồng chí Hoa Ăn Thịt Người, nhất định phải mang vật này ra ngoài! Đây là chứng cứ loài người tàn sát yêu tinh chúng ta! Cô nhất định phải vạch trần bộ mặt tội ác của loài người.”
Loài người Phó Hằng:
“…….” Tội ác gì vậy?
Diêu Linh thận trọng nhận lấy,
“Tôi nhất định sẽ không phụ sự ủy thác của đồng chí, nhưng cô phải làm sao bây giờ?”
“Tôi sẽ giúp cô đánh lạc hướng loài người đang đuổi giết chúng ta, đồng chí Hoa Ăn Thịt Người, cô … nhất định phải bảo trọng, tuyệt đối không thể để đồng bào ta hy sinh vô ích.” Nói tới đây, mắt cô gái trẻ đã đẫm lệ.
Diêu Linh cầm tay cô, nước mắt lưng tròng nhìn cô,
“Không, đồng chí, cô hãy mang chứng cứ ra ngoài, tôi sẽ đánh lạc hướng loài người.”
Cô gái trẻ lắc đầu,
“Cô đi đi! Cô còn trẻ còn tương lai tươi sáng phía trước, người thân của tôi đã bị loài người tàn sát hết, tôi không có dũng khí sống tiếp nữa! Có thể vì Yêu giới cống hiến chút sức mọn của mình thì tôi chết cũng cam lòng!”
Y tá đi cùng kiêm loài người độc ác câm nín theo thói quen.
Sau đó cô gái trẻ lao đi.
Diêu Linh ngồi xuống, mở quyển sổ ra. Thật ra đây chỉ là cuốn sổ ghi chép của viện trưởng mà cô gái trẻ lấy trộm được, ngày nào cô ấy cũng nghĩ cách để trộm sổ, sau đó nếu hôm nào trộm được sẽ chạy tới đây đưa cho cô.
Ghi chép trong sổ thực ra chỉ là ghi chép của viện trưởng về tình trạng hàng ngày của bệnh nhân ở đây.
Diêu Linh chưa kịp xem thì y tá bên cạnh đã cầm đi mất.
Trong những bệnh nhân tâm thần ở đây thì người khiến Diêu Linh thấy đau lòng nhất là cô gái này.
Cô nghe lén mấy y tá nói chuyện với nhau về hoàn cảnh của cô gái trẻ này. Cô ấy tuy xuất thân nông thôn nhưng thi đậu đại học danh tiếng. Khi đi làm phù dâu cho một người bạn thì bị mười mấy tên bạn chú rể lột sạch cưỡng bức, còn quay phim đăng lên mạng xã hội, cuối cùng mấy tên đó nhiều nhất cũng chỉ bị phán hai năm tù, mà cô ấy thì phát điên. Hai năm đầu, cha mẹ cô nghĩ cách giúp cô chữa bệnh, vất vả mãi mới chuyển biến tốt đẹp, ngờ đâu đám súc sinh kia lại cố ý tìm tới cửa khiến tinh thần cô ấy sụp đổ hoàn toàn, sau đó liền bị đưa tới đây.
Hiện giờ cô ấy mới hai mươi sáu tuổi, lúc vào đây cũng chỉ vừa hai mươi tư.
Vốn dĩ cô ấy sẽ có một cuộc sống bình thường như bao người khác, cố gắng kiếm tiền, tan tầm đi mua sắm, đi dạo phố, sau đó về nhà yêu đương, nhưng giờ lại phải ở đây.
Diêu Linh mỗi lần gặp cô ấy thì lệ rơi đều là thật lòng, cô thật sự muốn khóc.
Diêu Linh nghĩ, loài người độc ác mà cô ấy nói chắc chắn ám chỉ đám súc sinh kia.
Phó Hằng ngồi kế bên thấy dáng vẻ đau buồn của cô bèn đứng lên, dời ghế đến gần cô, nói với cô,
“Đừng sợ, tôi đã bố trí yêu tinh vào đây nằm vùng, lát nữa tôi sẽ bảo anh ta đi lấy trộm chứng cứ, mang ra ngoài, nhất định có thể vạch trần bộ mặt ác độc của loài người!” Dù sao anh là đẹp trai như vậy, đương nhiên loài người độc ác không bao gồm anh.
Giọng anh không nhỏ nên trợ lý Dư Ôn đứng gần đó cũng nghe thấy, nhíu nhíu mày, tên yêu tinh nằm vùng kia không phải là …
Phó Hằng cho rằng Diêu Linh đau lòng vì cuốn sổ kia đã bị mang đi.
Trong vở kịch này, thân phận của Diêu Linh là yêu tinh hoa ăn thịt người, đây là thân phận cô tự nhận, như vậy có thể nói, cô và cô gái kia giống nhau, đều có chung một mục tiêu.
Phó Hằng tự nể phục năng lực suy đoán của mình.
Diêu Linh quay đầu lại nhìn dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc của anh, chợt thấy rối rắm, lý do gì khiến anh mắc bệnh?
Khi xưa còn yêu nhau, anh đâu có bệnh gì, tuy không thích nói chuyện nhưng cô chắc chắn anh không có vấn đề gì.
Diêu Linh vẫn thấy khó chịu trong lòng, cô luôn nghĩ đến ngày gặp lại sẽ báo thù anh như thế nào, nhưng khi mở miệng đáp lại Phó Hằng thì lại nói,
“Anh thật lợi hại! Có thể bố trí người nằm vùng trong này.”
Phó Hằng thấy cô có hứng thú thì vẫy tay với Dư Ôn.
Dư Ôn chạy đến nói,
“Xin hai vị cứ yên tâm, đêm nay tôi sẽ lấy trộm chứng cứ rồi mang ra ngoài, chắc chắn loài người sẽ phải chịu trừng phạt cho sự độc ác của mình.” Anh không độc ác, không nằm trong phạm vi bị trừng phạt.
Diêu Linh:
“….” Chào anh, vị y tá có tâm nhất trung tâm quản lý bệnh nhân tâm thần này.
Phản ứng không tồi, kỹ năng diễn xuất không tồi, lại phối hợp rất ăn ý với cô, về sau có thể cùng nhau đóng kịch cũng nên.
Sau đó, cô thật không ngờ vị y tá có tâm nhất này thế mà lén trộm quyển sổ đó mang tới cho bọn cô thật, sau đó nói với bọn cô,
“Xin hai vị yên tâm, tôi không bị loài người phát hiện, bây giờ tôi sẽ mang chứng cứ ra ngoài!”
Diêu Linh:
“…..” Nhất thời cô có chút nghi ngờ người này cũng là bệnh nhân ở đây.
Phó Hằng:
“.….” Lần này chắc Linh Linh có thể yên tâm rồi.
Ngộ ghê, chẳng lẽ cô già rồi?
Lúc học Đại học, có lần nửa đêm phòng ngủ bọn cô nằm tán gẫu với nhau về mẫu bạn trai lý tưởng, cô nói rằng cô không có sức đề kháng với kiểu con trai cấm dục, lạnh lùng, không thích thân thiết với người khác.
Khi ấy bạn cùng phòng cười nhạo cô, nói loại con trai kiểu đó giờ rất hiếm, hơn nữa, nếu đẹp trai thì mới được xem là cấm dục lạnh lùng, còn xấu xí thì chính là tên gàn dở.
Đêm đó, cô không nói cho họ biết, mối tình đầu của cô là hotboy trong trường, có tiếng là đóa hoa kiêu ngạo.
Mà giờ đây, Phó Hằng đã hoàn toàn thay đổi. Anh sẽ tức giận, sẽ nhíu mày, sẽ ngồi xổm dưới đất, sẽ đá ghế, nhưng chẳng hiểu sao cô vẫn thấy anh rất đáng yêu.
Rốt cuộc thì … anh vẫn đẹp trai như xưa, không đúng, phải nói bây giờ anh là phiên bản cao cấp hơn xưa nhiều.
Nên hóa ra cô chính là một đứa mê trai đẹp đến chết cũng không đổi?
Diêu Linh không e dè gì nhìn anh thêm mấy lần, sau đó đành thừa nhận bản chất của mình.
Phó Hằng bị cô nhìn đến phát ngại, nhưng anh nghĩ đi nghĩ lại thấy dù sao giờ cô cũng không hiểu mấy chuyện này, thậm chí còn chẳng nhớ anh là ai nên cũng vô tư nhìn lại cô.
Vì thế, liền biến thành hai người mắt to trừng mắt nhỏ với nhau.
Diêu Linh bị nhìn chằm chằm thì hơi ngượng ngùng, nhưng mà… nếu bây giờ cô dời mắt đi thì có vẻ như đang chột dạ …
Không được lúng túng, nhìn tiếp nào! Dù sao cũng đều là người điên! Đừng sờ, đừng sợ!
Sau khi tự chỉnh đốn tư tưởng xong xuôi, Diêu Linh lấy can đảm tiếp tục nhìn Phó Hằng, như muốn bù đắp khoảng thời gian hai người yêu nhau cô ngượng ngùng không dám nhìn anh.
Lúc ấy cô thật ngốc nghếch, dù gì cũng là người của mình sao lại không chịu nhìn nhiều một chút?
Vì thế, hai người cứ vậy ngắm tới ngắm lui đối phương …… mãi đến khi có người lén lại gần.
Người tới mặc đồ bệnh nhân, theo sau là một y tá, cô ngó quanh quất rồi lén nhét một quyển sổ vào tay Diêu Linh,
“Đồng chí Hoa Ăn Thịt Người, nhất định phải mang vật này ra ngoài! Đây là chứng cứ loài người tàn sát yêu tinh chúng ta! Cô nhất định phải vạch trần bộ mặt tội ác của loài người.”
Loài người Phó Hằng:
“…….” Tội ác gì vậy?
Diêu Linh thận trọng nhận lấy,
“Tôi nhất định sẽ không phụ sự ủy thác của đồng chí, nhưng cô phải làm sao bây giờ?”
“Tôi sẽ giúp cô đánh lạc hướng loài người đang đuổi giết chúng ta, đồng chí Hoa Ăn Thịt Người, cô … nhất định phải bảo trọng, tuyệt đối không thể để đồng bào ta hy sinh vô ích.” Nói tới đây, mắt cô gái trẻ đã đẫm lệ.
Diêu Linh cầm tay cô, nước mắt lưng tròng nhìn cô,
“Không, đồng chí, cô hãy mang chứng cứ ra ngoài, tôi sẽ đánh lạc hướng loài người.”
Cô gái trẻ lắc đầu,
“Cô đi đi! Cô còn trẻ còn tương lai tươi sáng phía trước, người thân của tôi đã bị loài người tàn sát hết, tôi không có dũng khí sống tiếp nữa! Có thể vì Yêu giới cống hiến chút sức mọn của mình thì tôi chết cũng cam lòng!”
Y tá đi cùng kiêm loài người độc ác câm nín theo thói quen.
Sau đó cô gái trẻ lao đi.
Diêu Linh ngồi xuống, mở quyển sổ ra. Thật ra đây chỉ là cuốn sổ ghi chép của viện trưởng mà cô gái trẻ lấy trộm được, ngày nào cô ấy cũng nghĩ cách để trộm sổ, sau đó nếu hôm nào trộm được sẽ chạy tới đây đưa cho cô.
Ghi chép trong sổ thực ra chỉ là ghi chép của viện trưởng về tình trạng hàng ngày của bệnh nhân ở đây.
Diêu Linh chưa kịp xem thì y tá bên cạnh đã cầm đi mất.
Trong những bệnh nhân tâm thần ở đây thì người khiến Diêu Linh thấy đau lòng nhất là cô gái này.
Cô nghe lén mấy y tá nói chuyện với nhau về hoàn cảnh của cô gái trẻ này. Cô ấy tuy xuất thân nông thôn nhưng thi đậu đại học danh tiếng. Khi đi làm phù dâu cho một người bạn thì bị mười mấy tên bạn chú rể lột sạch cưỡng bức, còn quay phim đăng lên mạng xã hội, cuối cùng mấy tên đó nhiều nhất cũng chỉ bị phán hai năm tù, mà cô ấy thì phát điên. Hai năm đầu, cha mẹ cô nghĩ cách giúp cô chữa bệnh, vất vả mãi mới chuyển biến tốt đẹp, ngờ đâu đám súc sinh kia lại cố ý tìm tới cửa khiến tinh thần cô ấy sụp đổ hoàn toàn, sau đó liền bị đưa tới đây.
Hiện giờ cô ấy mới hai mươi sáu tuổi, lúc vào đây cũng chỉ vừa hai mươi tư.
Vốn dĩ cô ấy sẽ có một cuộc sống bình thường như bao người khác, cố gắng kiếm tiền, tan tầm đi mua sắm, đi dạo phố, sau đó về nhà yêu đương, nhưng giờ lại phải ở đây.
Diêu Linh mỗi lần gặp cô ấy thì lệ rơi đều là thật lòng, cô thật sự muốn khóc.
Diêu Linh nghĩ, loài người độc ác mà cô ấy nói chắc chắn ám chỉ đám súc sinh kia.
Phó Hằng ngồi kế bên thấy dáng vẻ đau buồn của cô bèn đứng lên, dời ghế đến gần cô, nói với cô,
“Đừng sợ, tôi đã bố trí yêu tinh vào đây nằm vùng, lát nữa tôi sẽ bảo anh ta đi lấy trộm chứng cứ, mang ra ngoài, nhất định có thể vạch trần bộ mặt ác độc của loài người!” Dù sao anh là đẹp trai như vậy, đương nhiên loài người độc ác không bao gồm anh.
Giọng anh không nhỏ nên trợ lý Dư Ôn đứng gần đó cũng nghe thấy, nhíu nhíu mày, tên yêu tinh nằm vùng kia không phải là …
Phó Hằng cho rằng Diêu Linh đau lòng vì cuốn sổ kia đã bị mang đi.
Trong vở kịch này, thân phận của Diêu Linh là yêu tinh hoa ăn thịt người, đây là thân phận cô tự nhận, như vậy có thể nói, cô và cô gái kia giống nhau, đều có chung một mục tiêu.
Phó Hằng tự nể phục năng lực suy đoán của mình.
Diêu Linh quay đầu lại nhìn dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc của anh, chợt thấy rối rắm, lý do gì khiến anh mắc bệnh?
Khi xưa còn yêu nhau, anh đâu có bệnh gì, tuy không thích nói chuyện nhưng cô chắc chắn anh không có vấn đề gì.
Diêu Linh vẫn thấy khó chịu trong lòng, cô luôn nghĩ đến ngày gặp lại sẽ báo thù anh như thế nào, nhưng khi mở miệng đáp lại Phó Hằng thì lại nói,
“Anh thật lợi hại! Có thể bố trí người nằm vùng trong này.”
Phó Hằng thấy cô có hứng thú thì vẫy tay với Dư Ôn.
Dư Ôn chạy đến nói,
“Xin hai vị cứ yên tâm, đêm nay tôi sẽ lấy trộm chứng cứ rồi mang ra ngoài, chắc chắn loài người sẽ phải chịu trừng phạt cho sự độc ác của mình.” Anh không độc ác, không nằm trong phạm vi bị trừng phạt.
Diêu Linh:
“….” Chào anh, vị y tá có tâm nhất trung tâm quản lý bệnh nhân tâm thần này.
Phản ứng không tồi, kỹ năng diễn xuất không tồi, lại phối hợp rất ăn ý với cô, về sau có thể cùng nhau đóng kịch cũng nên.
Sau đó, cô thật không ngờ vị y tá có tâm nhất này thế mà lén trộm quyển sổ đó mang tới cho bọn cô thật, sau đó nói với bọn cô,
“Xin hai vị yên tâm, tôi không bị loài người phát hiện, bây giờ tôi sẽ mang chứng cứ ra ngoài!”
Diêu Linh:
“…..” Nhất thời cô có chút nghi ngờ người này cũng là bệnh nhân ở đây.
Phó Hằng:
“.….” Lần này chắc Linh Linh có thể yên tâm rồi.