Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 68
Edit: Michellevn
Tào Nham nghi hoặc, cũng quay đầu lại nhìn theo:" Sao vậy?"
Tưởng Xuyên hít một hơi thật sâu, hạ giọng:" Tôi đã nhìn thấy cô ấy."
"Ai?"
"Tần Đường, bị đám đông vây quanh."
Tào Nham sửng sốt, quay qua quay lại nhìn, chỗ nào đâu? Cậu ta không trông thấy, chỉ nghe thấy một cô gái đang khẽ nói muốn người ta bồi thường điện thoại di động, có vẻ không bỏ qua, bên cạnh có người nói :" Tôi nhìn thấy tự cô cố đi lên, có phải dàn cảnh va chạm không đây....."
Chậc chậc, gần đây phương thức dàn cảnh va chạm càng ngày càng nhiều rồi.
Tưởng Xuyên đứng yên bất động, cằm dưới siết chặt lại, ánh mắt nhìn bên kia chăm chú, Tào Nham thấy thế, hỏi:" Có cần tìm người đi qua giúp đỡ không ?"
Bên kia, Lữ An mở miệng:" cô à, nơi này không có máy ghi hình, có điều nếu cô cảm thấy mình đúng, chúng ta có thể báo cảnh sát, nếu cảnh sát phán quyết là chúng tôi sai, di động này chúng tôi bồi thường."
Tưởng Xuyên chậm rãi thu lại ánh mắt, xoay người đi về phía trước, "không cần."
Có Lữ An, Tần Đường sẽ không bị người ta khi dễ.
Tào Nham liếm mép, không nói gì nữa.
Ở phía sau -------
cô gái kia vừa nghe nói báo cảnh sát, đã có chút luống cuống, đi động của cô ta kỳ thật đã rơi bể từ lâu, bạn bè xúi giục ra chiêu xấu, tìm người có tiền dàn cảnh va chạm, bọn họ đã làm được mấy lần, lần nào cũng thành công, cho dù không bồi thường được năm nghìn, một hai ngàn vẫn có được.
Vừa thấy Tần Đường chính là bạch phú mỹ, làm thịt loại người này cực tốt, khôngnghĩ tới đó lại là một người cứng rắn.
đã vậy bên cạnh là Lữ An, thân hình cao lớn cường tráng, bọn họ ba nam hai nữ, cũng không chiếm được gì rồi, nhưng lại không cam tâm, giằng co, nước mắt trực trào ra.
Tần Đường lấy di động ra, không nói tiếng nào.
TRong đó có một người đàn ông dáng cao, nhìn thấy cô gọi điện thoại báo cảnh sát, lập tức đè lại tay cô, có chút phiền muộn:" Bỏ đi bỏ đi, coi như hôm nay chúng tôi xui xẻo, đi thôi." anh ta vừa đi, mấy người khác liền đi theo.
Cả quá trình Tần Đường lạnh mặt.
Mấy người kia đi đến là nhanh, rất nhanh đã không thấy tăm hơi bóng dáng, Lữ An nở nụ cười, nói với đám đông vây quanh:" Dàn cảnh va chạm phương thức mới, mọi người phải cẩn thận đấy."
Lữ An đón lấy cái túi trong tay Tần Đường,:" không sao chứ?"
Tần Đường nói :" không sao, đi thôi."
Hai người trở lại chỗ ngồi, đồ ăn đặt đã đưa lên, A Khởi và Tiểu Bạch đang trò chuyện rôm rả, mắng mỏ mấy người kia, Tần Đường không biểu lộ gì, Lữ An cười cười," Được rồi, mau mau ăn đi rồi còn sớm về nghỉ ngơi nữa, ngày mai phải dậy sớm."
Tiểu Bạch:" Ò."
.....................
Trền đường về, Tần Đường luôn cảm thấy có chút không đúng, cô quay đầu nhìn mấy lần, không nhìn thấy gì cả.
Tần Sâm đi theo sau cô, nấp trong ngõ nhỏ mờ tối đối diện với nhà nghỉ, nhìn cô đivào trong, tựa người lên tường, chăm chú nhìn phía đối diện, qua một lúc, lấy ra bao thuốc lá.
Tần Đường trở về trên lầu, đứng ở cửa sổ nhìn phía dưới lầu, ánh mắt dừng lại cái bóng lờ mờ đầu ngõ, mũi giày leo núi màu đen, quần màu đen, ngón tay thon dài rủ xuống, búng ngón tay, đốm lửa kia thoáng lay động, nhịp tim cô bỗng nhiên tăng nhanh.
Tàn thuốc cháy hết, bóng đen quay người.
Trái tim Tần Đường như bị bóp chặt, có thứ gì đó cơ hồ phá kén mà ra, cắn mạnh môi dưới, mãnh liệt xoay người.
Tần Đường chạy nhanh ra cửa lớn nhà nghỉ, lao tới đầu ngõ.
đã không còn bóng người.
Bờ vai cô chùng xuống, ánh mắt có chút chua xót, dáo dác nhìn xung quanh, bước chân không ngừng đi về phía trước.
đi đến chỗ ngoặt, thoáng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia.
Tần Đường lao mạnh tới, khoảnh khắc đó Tưởng Xuyên quay đầu lại, đáy mắt hiệnlên kinh ngạc, thì cô đã lao vào trong ngực anh, anh hơi sững sờ, nhưng cơ thể lại phản ứng nhanh chóng đón lấy người, ôm chặt lấy.
Sức lực anh mạnh mẽ, Tần Đường ngửi được hơi thở quen thuộc, cơ thể run nhè nhẹ, ngón tay bám chặt lưng anh.
cô ngẩng đầu, Tưởng Xuyên lập tức cúi xuống hôn môi cô, nụ hôn này vô cùng kịch liệt, đầu lưỡi xông thẳng vào, dùng hết sức quấn lấy đầu lưỡi mút, anh giống như muốn nuốt chửng cô, cơ thể Tần Đường tựa như nhũn ra, trong miệng không ngừng phát ra tiếng nức nở, dần không chống cự nổi nữa.
Hồi lâu, Tưởng Xuyên buông cô ra, ánh mắt đen láy cúi đầu nhìn cô.
Đôi mắt Tần Đường ướt át, môi đỏ lên, ánh mắt mềm mại nhìn thẳng, bỗng dưng cười với anh.
Tưởng Xuyên liếm liếm khóe môi, lại cúi đầu hôn mạnh một cái, cũng cười.
Nhất thời, hai người vẫn chưa nói chuyện.
Tưởng Xuyên dâng lên luồng kích thích, Tần Đường hiểu, cô đong đưa eo mông, kiễng mũi chân.
Tưởng Xuyên nhắm mắt lại, đè xuống cơn kích động kia, giữ chặt cô, khàn giọng:" Đừng nhúc nhích."
Tần Đường nghe lời đứng im, hiện tại không thích hợp, cô hiểu.
" anh nhìn thấy em lúc nào?" cô hỏi
" Lúc ở quán bán hàng."
Tần Đường đã rõ, dàn cảnh đụng chạm gây nên ồn ào, cô ngẩng đầu nhìn anh :" Chút nữa anh muốn đi đâu?"
Tưởng Xuyên đáp:" Giờ chưa biết nữa."
Lộ Toa không chịu nói, Tào Thịnh đã dẫn người trở lại, cũng là công dã tràng, khôngthấy tăm hơi Khương Khôn, tất cả mọi người đều trong trạng thái không cam lòng, anh cũng không cam lòng, thậm chí còn hơn nữa.
" Sao mặc áo anh ? "
"Ấm áp."
anh khẽ cười ra tiếng.
Tần Đường im lặng vài giâu, hỏi:" Em có thể đi cùng anh không ?"
không đợi anh trả lời, cô lại hỏi tới:" Có thể không hả?"
Tần Sâm nhìn ánh mắt cô, Tần Đường nhìn anh, nói :" Em không muốn tách rời anh." Đáy lòng luôn có loại dự cảm xấu, cô rất sợ hãi.
" Các anh đông người lắm đúng không ? Em đi theo anh, không ồn ào không quấy rối, anh đi ra ngoài em sẽ chờ anh trở lại, như vậy cũng không được sao anh ?"
cô nói mấy câu liền, lồng ngực Tưởng Xuyên nghẹn lại, không thể nói ra lời cự tuyệt.
Đợi một hồi, không đợi được câu trả lời của anh.
Tần đường đã hiểu, cô cắn môi dưới, cúi đầu nói: "Em biết rồi, em ở Tây An chờ......"
Tần Đường lập tức nắm lại cằm cô, nâng lên," Được."
Tưởng Xuyên đưa Tần Đường đi.
Tào Nham nhìn thấy, ngẩn người, rất nhanh hiểu ra, lên tiếng chào hỏi Tần Đường, biết Tần Đường là theo Lữ An đến huyện Giai tặng đồ dùng, cậu ta chỉ chỉ bên trong, nói với Tưởng Xuyên:" Lộ Toa vẫn không chịu nói, anh nghĩ cách coi sao."
Suốt đoạn đường, yêu cầu của Lộ Toa không tính là cao, nhưng có chút quá đáng, côta chỉ nghe Tưởng Xuyên.
Tần Đường lập tức ngẩng đầu, Tưởng Xuyên sờ sờ đầu cô, " Lộ Toa có liên quan đến vụ án."
Tần Đường nói :" Em biết, chỉ là em không biết cô ta cũng ở đây."
" anh vào xem một chút."
"Vâng, anh đi đi."
Tần Đường buông anh ra, đi đến bên cạnh ngồi xuống.
Tưởng Xuyên đi về phía trước, đẩy một cánh cửa trong đó ra.
Tào Nham ngồi đối diện Tần Đường, vắt chéo chân lên, nói :" Vừa rồi anh ấy nói ra ngoài xem thế nào, không ngờ là đưa cô về đây."
Tần Đường nói rất nghiêm túc:" Tôi ở đây có gây trở ngại cho các anh không ?"
Tào Nham cười:" không sao, có một Lộ Toa rồi, thêm cô nữa cũng không có gì đáng ngại."
Chỉ là, sợ có gì nguy hiểm.
Tần Đường gật đầu:" Vậy là được rồi."
Trong phòng mùi thuốc lá nồng nặc, Lộ Toa dựa đầu giường hút thuốc, trong gạt tàn mấy đầu lọc thuốc, cô ta nhìn Tưởng Xuyên, nở nụ cười:" Công dã tràng?"
Tưởng Xuyên ngồi xuống đối diện cô ta, nói :" Nếu cô không chịu nói, sáng mai sẽ có người áp giải cô đi, đây là cơ hội cuối cùng của cô."
Lộ Toa cười ra tiếng:" Bởi vì tôi đã vô dụng sao?"
Tưởng Xuyên thản nhiên nhìn cô ta, ngầm thừa nhận.
Căng thẳng suốt một giờ đồng hồ.
Tưởng Xuyên đứng dậy, không hề nhìn cô ta, xoay người đi ra cửa, giữ tay nắm cửa ---------
" hắn ta ở huyện Giai."
Tưởng Xuyên quay đầu lại, Lộ Toa dụi tắt thuốc, đi về phía anh, nét mặt suy sụp chán nản nói :" Tôi chỉ biết hắn ta đã đi huyện Giai, vị trí cụ thể không biết, tôi biết Phàn lão đại giao dịch ma túy rất nhiều đều là đi đường thủy, như vậy tương đối an toàn, tiền trong tài tài khoản của Khương Khôn toàn bộ bị đóng băng, nhưng các anh cũng biết, đối với Khương Khôn những tiến đó không tính là nhiều, chỗ cất giấu tiền tôi không biết, có điều, tôi đoán, bọn hắn khả năng đang ở gần sông Hoàng Hà.
Hàm dưới Tưởng Xuyên siết chặt.
Lộ Toa đứng trước mặt anh, " Những gì tôi biết, nói cho anh hết rồi, có thể bắt được người hay không còn phải xem vận may của các người."
" sẽ bắt được."
Tưởng Xuyên quăng lại một câu, nhanh chóng kéo cửa ra, gọi Tào Nham lại." điHuyện Giai."
anh gọi điện thoại cho Tào Thịnh, thông báo cho bọn họ.
Tào Thịnh nói :" Các cậu đi trước đi, cẩn thận một chút."
Người ở lại Du Lâm không nhiều lắm, cả Tưởng Xuyên và Tào Nham, tổng cộng tám người.
Tần Đường đi đến trước mặt anh, Tưởng Xuyên nắn bóp tay cô," Tối nay em theo tụi anh đi huyện Giai, ngày mai chờ Lữ An ở Huyện Giai."
Tần Đường cắn môi:" Vâng."
Lộ Toa đi tới cửa, nhìn thấy Tần Đường ôm máy ảnh, nét mặt nháy mắt trắng bệch.
cô ta ngẩng đầu, nhìn phía Tưởng Xuyên:" Tôi thì sao?"
Tưởng Xuyên liếc nhìn cô ta:" cô người đưa cô về Tây An."
cô ta gắt gao nhìn anh chằm chằm, giọng nói lại hoảng loạn:" Đây chính là cơ hội cuối cùng mà anh nói sao?"
cô ta nói ra nơi trú ẩn của Khương Khôn, thì đã hết giá trị, đúng chứ?
Tưởng Xuyên không nói gì nữa, vội vàng sắp đặt bố trí, mau chóng xuất phát.
Từ đầu tới cuối Tần Đường cũng không liếc mắt nhìn cô ta, đi theo Tưởng Xuyên, Lộ Toa bị còng tay lại, hai người nam giới cùng áp giải cô ta lên xe, đưa về Tây an.
...............
Trong đêm tối ô tô lao đi vun vút.
Tào Nham lái xe, Tưởng Xuyên và Tần Đường ngồi phía sau, hai người vẫn chưa nóigì, Tưởng Xuyên ôm người lại, nắm bàn tay cô trong tay anh.
Trước lúc xuất phát, Tưởng Xuyên đã kêu người đi thăm dò, còn chưa đến nơi, đãnhận được điện thoại.
" anh Tưởng, khe núi lớn bên này, các anh nhanh nhanh lên, không thì không kịp đâu."
Tưởng Xuyên ngồi thẳng lên," Tình hình hiện giờ thế nào?"
" Trước đó em có nghe thấy tiếng súng, bên đó có thuyền."
Sắc mặt Tưởng Xuyên trầm xuống:" Cậu giúp tôi theo sát vào, tôi lập tức qua đó."
Cúp điện thoại, Tưởng Xuyên liền gọi điện thoại cho Tào Thịnh.
Tào Nham rất hưng phấn:" Tìm thấy rồi hả?"
Tưởng Xuyên:" Nếu không có gì sai, thì chính là rồi."
Tào Nham liếc nhìn Tần Đường qua kính chiếu hậu, Tần Đường nắm chặt tay Tưởng Xuyên," Em đi cùng anh, em sẽ tìm chỗ ẩn nấp, sẽ không liên lụy các anh."
Tưởng Xuyên hoàn toàn bác bỏ:" không được."
Tào Nham nghĩ nghĩ, nói:" Chúng ta không có thời gian trì hoãn nữa."
Tần Đường xoay người, nhìn thẳng vào Tưởng Xuyên," Em không nghĩ liên lụy anh, đithôi."
Cho dù có bất hạnh.
Đó cũng là lựa chọn của cô.
cô không muốn tách ra khỏi anh, nhất là vào giờ khắc này.
Tào Nham nhìn lướt qua, rất nhanh liền đến phân nhánh giao lộ, cậu ta cắn răng mộtcái, đem xe vọt vào giao lộ.
đã không còn đường lui.
.............
Đêm, sâu thẳm hơn cả sắc mực.
Hắc ám hơn cả trời đêm chính là giao dịch đen, Khương Khôn nhìn chằm chằm Triệu Kiền Hòa, nói với Phàn Dịch:" không phải anh nói nó chết rồi sao? Tôi cho là anh nóichuyện luôn luôn giữ lời."
Triệu Kiền Hòa cười lạnh, khinh thường nhìn Khương Khôn," Ông chủ Khương, hiệngiờ cảnh sát đều đang bắt anh, chúng tôi mạo hiểm cứu anh như vậy, anh nói nhảm nhiều thế đấy."
Phàn Dịch cười:" Qua đêm nay đi, mọi người đều là người trên một chiếc thuyền, còn chưa tới thời khắc cần thiết, càn gì phải đuổi tận giết tuyệt."
Nét mặt Khương Khôn lạnh như băng, sau vài giây, giễu cợt lên tiếng:" anh nóiđúng."
Giây tiếp theo, rút súng, nhanh chóng chĩa vào ngực Triệu Kiền Hòa " Đoàng" mộtphát súng, hai mắt Triệu Kiền Hòa trợn trừng, không dám tin nhìn hắn ta, rồi cúi đầu nhìn máu tuôn trào trên ngực mình, thân thể không chống đỡ được nữa, quỳ rạp xuống đất, đầu gục xuống vô lực.
Triệu Phong đi tới thăm dò hơi thở, lắc đầu với Khương Khôn.
Khương Khôn cười thổi thổi nòng súng," Nhiều năm không dùng súng, kỹ thuật bắn vẫn xem là chuẩn."
Tiếg súng vang lên sắc mặt Phàn Dịch hơi trầm lại, rất nhanh khôi phục vẻ bình tĩnh, nhàn nhạt nói :"Đây coi như là tôi đưa cậu lễ gặp mặt."
"Cám ơn." Khương Khôn hừ lạnh.
" Tiền đâu?"
Khương Khôn đi tới trước," anh đưa người theo tôi đi lấy."
Phàn Dịch cười ra tiếng," Cậu xác định cảnh sát không tìm thấy chỗ này?"
Khương Khôn không hề sợ hãi:" Tìm thấy, nhưng không phải đêm nay."
hắn ta luôn cẩn thận, mấy năm trước đã nghĩ xong đâu đó đường lui, cảnh sát sao? đã đi điểm khác từ lâu rồi, đến lúc bọn họ tìm được chỗ này, hắn ta đã trốn xa rồi.
Ngôi chùa.
Dưới hầm ngầm, sau khi đi qua tầng tầm cơ quan, cuối cùng cũng đã mở ra.
Phàn Dịch nhìn chằm chằm đống thùng chất rất cao kia, ánh mắt sáng lên, lập tức ra hiệu cho bọn thủ hạ," đi xem một chút."
Thùng được mở ra, tiền mặt, vàng, đồ cổ....
Ánh mắt mọi người đều tỏa sáng, ai có thể nghĩ tới Khương Khôn vậy mà ẩn giấu nhiều tiền như vậy.
Đây quả thực là núi vàng núi bạc đấy!
Khương Khôn nhìn Phàn Dịch, không biến sắc nói :" Thành ý của tôi thế nào? Giết một Triệu Kiền Hòa cũng không quá đáng chứ hả."
Phàn Dịch cười:" Đừng nói một tên Triệu Kiền Hòa, dù cho một trăm tên, cũng tùy cậu xử trí."
Phàn Dịch phân phó:" Đừng lề mề nữa, mau mau dọn sạch cho tôi."
Triệu Phong bước qua đống thùng chồng chất, ra khỏi hầm ngầm, ánh mắt trầm xuống.
............
Tưởng Xuyên kêu Tào Nham dừng xe ở vách đá bên mạn sườn núi, nơi này rừng núi bao quanh, những cây thông cao chót vót, xuống chút nữa là một con dốc với đường xuống gồ ghề, đi phía trước một chút, thì nhìn thấy Hoàng Hà bên dưới, xuôi dòng chảy trong thung lũng sâu.
Tưởng Xuyên cho Tần Đường một cái ôm ngắn ngủi, thanh âm rất thấp:" Ở đây chờ anh."
Ánh mắt Tần Đường ửng đỏ, cắn môi không nói gì, sợ anh phân tâm, chỉ gật đầu với anh.
Tưởng Xuyên nhìn cô, nhanh chóng xoay người.
Mấy người biết mất trong núi rừng.
Tần Đường đứng trên vách đá, gió đêm đìu hiu, cơ thể cô khẽ run lên, ôm chặt máy ảnh.
Tưởng Xuyên và Tào Nham di đến ven sông Hoàng Hà, đang men theo con đường phía trước, đột nhiên mấy tiếng "Đoàng", hai người cùng biến sắc mặt, vội vã đi lên phía trước.
" Lão đại! Có kẻ xâm nhập!"
" Chết chưa?"
"Chết rôì."
Phàn Dịch nhìn Khương Khôn:" Cậu mẹ nó không phải nói nơi này rất an toàn sao? Thế nào lại có người?!"
Khương Khôn cũng không thể ngờ có người tìm được nơi này, bọn chúng chọn hành động ban đêm, không sơ hở tý nào mới đúng, hiếm có hắn luống cuống vài giây, rồi bình tĩnh lại ngay:" Cũng có thể chỉ là thôn dân gần đây."
"Mau chóng dọn đồ! Rút lui!" Phàn Dịch hét to.
ẩn náu trong núi rừng Tưởng Xuyên và Tào Nham liếc nhìn nhau, Tưởng Xuyên nóivới người phía sau:" Các cậu cẩn thận một chút, không được để lộ."
Tưởng Xuyên siết chặt nắm đấm, ánh mắt như có máu:" Tôi qua đó xem thế nào."
TÀo Nham cắn răng, đi theo sau Tưởng Xuyên.
Bọn họ tìm thấy thi thể kia, Tưởng Xuyên lật thi thể lại, nhíu mày, đồng thời thở nhẹra, " không phải người tôi tìm."
Lại thăm dò," Tắt thở rồi."
Những kẻ kia đang chuyển đồ.
" Qua đó xem thế nào."
.................
Phàn Dịch:" Đường thủy không còn kịp nữa rồi, kêu người lái xe tới đây, tránh trước một chút."
Khương Khôn:" không được, đường lộ càng nguy hiểm."
Phàn Dịch mắng lớn:" Giờ không thể tùy theo cậu! Trì hoãn nữa, toàn bộ phải chết ở đây! Lão tử tự có sắp xếp."
Tất cả mọi người chuyển đồ lên trên.
Tưởng Xuyên nhìn theo phương hướng của bọn chúng, tim đột nhiên nhảy lên, Tần Đường đang ở trên đó!
anh vội vã chạy về phía trước, Tào Nham đè anh lại:" anh làm gì đấy hả!"
Như thế, rất dễ dàng bại lộ.
Hàm dưới Tưởng Xuyên kéo căng đến cực hạn," cô ấy đang ở trên đó."
Tào Nham thoáng biến sắc, buông lỏng tay, " Tôi đi với anh."
Tần Đường an tĩnh ngồi trên xe, tia sáng được chiếu rọi từ phía sau, cô xoay người nhìn, vội vã xuống xe, tìm nơi ẩn núp.
Phía sau một chiếc xe dừng lại.
" Báo cho lão đại, xe chúng ta tới rồi, kêu họ nhanh lên."
" Xe này của ai vậy? không phải của Khương Khôn chứ?"
" đi xem xem."
không phải cảnh sát!
Tần Đường cực kỳ hoảng sợ, chạy trốn thật nhanh, chạy được một nửa, nghe thấy phía trước có âm thanh, mặt cô trắng bệch, cấp tốc trốn vào ven rừng bên trái, nấp sau một tảng đá, thở dốc kịch liệt.
Chờ động tĩnh phía sau nhỏ đi, Tần Đường ôm máy ảnh cẩn thận dò dẫm dịch chuyển về phía trước.
Phía trước, thình lình tỏa ra hai bóng người.
Tần Đường buông máy ảnh ra, tay mò tìm lung tung trên mặt đất, sờ được một hòn đá, hai tay cô nắm chặt hòn đá, trốn ra đằng sau, cơ thể run lên bần bật.
Tới giờ khắc này rồi, cô mới cảm thấy được nỗi sợ hãi.
cô sợ lắm rồi.
Tưởng Xuyên biết Tần Đường có chút khôn vặt, tâm tư vẫn đang cùng quẫn, anh nhất định phải đến trước một bước so với đám người kia, tốc độ anh cực nhanh, Tào Nham suýt nữa theo không kịp, Tưởng Xuyên nhìn chăm chú phía trước, súng nắm trong tay.
Tần Đường nín thở, chờ tiếng bước chân tới gần, lập tức giơ hòn đá lên cao cao, sẽđập xuống luôn.
Tưởng Xuyên thoáng nhìn thấy đoạn cánh tay tuyết trắng kia, ánh mắt vui mừng, nhanh chóng chụp lại tay cô, hòn đá trên tay cô rơi xuống, va trúng đầu gối anh, anhhơi đau một chút, vội vã ôm lấy người, hơi thở gấp gáp.
Tần Đường ngửi được hơi thở quen thuộc của anh, cả người ngây ngẩn, Tưởng Xuyên dán sát lỗ tai cô, giọng nói kìm chế:" Đường Đường."
Cảm xúc căng thẳng của Tần Đường trong nháy mắt tan rã, hốc mắt đỏ lên, ôm lấy anh, nhỏ giọng khẩn thiết nói cho anh :" trên đó rất nhiều người, nhiều xe, không biết bọn chúng vận chuyển cái gì."
Tưởng Xuyên sờ mặt cô, " anh biết, giờ em đi theo anh."
Tần Đường gật đầu:" Vâng."
" trên xe có còng tay!"
một âm thanh loáng thoáng truyền đến, Tưởng Xuyên và TÀo Nham nhìn nhau, cùng biến sắc mặt," đi!"
" Mấy giờ rồi?"
" Hơn bốn giờ sáng."
Còn phải hơn một tiếng nữa, người của Tào Thịnh mới tới, phải nghĩ cách ngăn chặn bọn chúng.
Ba người trốn trốn tránh tránh, đi lên phía trước.
Dọc đường đi, Tưởng Xuyên đều quan sát, chỗ nào có thể giấu người, anh muốn giấu Tần Đường đi.
Tần Đường tỉnh táo lạ thường, không ngừng bước chân, đi theo anh.
Tào Nham đứng lại, nương chỗ cao, nhìn về phía trước:" Bọn chúng vận chuyển đồ từ trong ngôi chùa ra."
Tưởng Xuyên:" Qua đó xem thế nào."
Mới vừa đi một đoạn.
" Đoàng đoàng đoàng....."
Tiếng súng liên tiếp phá vỡ hoàn toàn cảnh đêm tĩnh mịch.
"Có kẻ xâm nhập!"
Trong nháy mắt tay Tưởng Xuyên siết chặt, nắm đến Tần Đường thấy đau, cô ôm cánh tay anh :" Em không sợ."
Tần Đường biết, lúc này khẳng định anh vô cùng hối hận, hối hận vì đã đưa cô tới đây, anh sợ mình không che chở được cô.
cô cũng biết.
" Em không sợ."
cô vừa lặp lại một lần nữa.
" Cũng không hối hận."
Lần đầu tiên anh phủ trên người cô, kêu cô đừng hối hận, cô nói không hối hận.
Giờ khắc này cũng vậy, bất luận kết cục thế nào, cô cũng không hối hận.
..........................
Cả núi rừng không còn yên ả nữa.
Tất cả đều đã rút súng ra, thận trọng đối phó tình huống, Phàn Dịch và Khương Khôn còn đang ở cửa tầng hầm, Phàn Dịch lạnh giọng:" Rút!"
Thuộc hạ hỏi:" Đồ kia thì sao? Vẫn còn một nửa."
Phàn Dịch giận dữ:" Tiền quan trọng hay mạng quan trọng! Chạy mau đi ! "
không kịp nữa rồi.
Phía trước đột nhiên vang lên tiếng nổ mạnh, mấy tên quỳ sụp xuống đất, ầm vang một tiếng, ngọn lửa vọt lên cao.
Tưởng Xuyên che lỗ tai Tần Đường lại.
Tào Nham nhìn đoạn đường phía trước bị nổ phá hủy, nở nụ cười.
Phàn Dịch mang theo súng ngắn, Tưởng Xuyên và Tào Nham vừa rồi đoạt được, không ngờ lại có đất dụng võ.
( Raw chỗ này khó hiểu quá 樊奕带了手枪, 蒋川跟曹岩刚才抢了过来, 没想到派上了用场)
Bụi đất đầy trời, Khương Khôn bò từ dưới đất lên, nhìn về phìa Triệu Phong:" đi xem thế nào."
TRiệu Phong xách súng theo, mang theo mười tên thuộc hạ, chậm rãi đi ra ngoài.
Sắc mặt Phàn Dịch đen triệt để, nổi giận đùng đùng nhìn Khương Khôn," Cậu mẹ nó đã dẫn cái gì đến hả?"
Sắc mặt Khương Khôn trầm tĩnh, ánh mắt lại tối đen dị thường," Giờ không phải là lúc cãi cọ, anh nói xem, chúng ta hiện giờ là kiến trên một thuyền, sống chết đều buộc cùng một chỗ,người của tôi không còn nhiều bằng anh, lần này, còn phải dựa vào anh, chuyện tiền bạc, tôi vẫn còn, lần sau gộp lại tặng anh."
Ai biết có còn mạng để ra ngoài tiêu tiền này hay không ?
Tưởng Xuyên và Tào Nham đang chuẩn bị đưa Tần Đường rút lui.
Phía trước, một người toàn thân đầy máu đang chạy về phía này, Tưởng Xuyên tập trung nhìn, sắc mặt biến đổi," Là người của chúng ta."
Tào Nham lập tức đi tiếp ứng, người nọ cả người là máu, chỉ còn một hơi thở," Bọn chúng rất nhiều người, kho ngầm đều là tiền và vàng, Phàn Dịch....... Phàn Dịch cũng đang ....."
Phàn Dịch.
Cảnh sát chống ma túy vẫn luôn muốn truy bắt trùm ma túy này.
" Còn có..... Triệu........."
anh ta choáng váng chưa nói hết, người đã ngã quỵ.
Tào Nham vội vàng đỡ lấy anh ta, đưa tay sờ, " Vẫn còn thở....."
Tưởng Xuyên dẫn theo Tần Đường, Tào Nham đỡ lấy đồng sự, đi về phía trước.
...............
" Chỗ này có máu, đuổi theo phía trước."
Mười mấy người sau lưng dắt theo súng đuổi theo.
Triệu Phong đi ở chính giữa.
..................
đã sắp đến ven sông Hoàng Hà.
Tào Nham nói với Tưởng Xuyên:" Chúng ta chia làm hai đường, như vậy an toàn hơn."
Tưởng Xuyên gật đầu:" Ừm, cậu cẩn thận."
Phân quân hai đường.
Tưởng Xuyên và Tần Đường đi nhanh đến ven sông Hoàng Hà, sau lưng đột nhiên xuất hiện một người, xách theo súng, Tưởng Xuyên cấp tốc túm lấy Tần Đường, Tần Đường lập tức ôm chặt anh, Tưởng Xuyên ôm cô lăn một vòng, viên đạn đuổi theo hai người họ.
Hai người lăn vào khu nước cạn.
Tưởng Xuyên rút súng, nhanh chóng hướng tên kia bắn một phát súng.
Tiếng súng dẫn đám người Triệu Phong tới.
Nơi này là bờ sông, ngoại trừ những tảng đá, hầu như không có nơi ẩn náu.
Tưởng Xuyên mang theo Tần Đường chạy về phía trước, đi qua bên tên kia, Tần Đường khom người, nhặt súng lên, nắm ở trong tay.
Đám người Triệu Phong đuổi tới.
" Đoàng đoàng đoàng ----------"
Tưởng Xuyên đẩy Tần Đường ra phía sau những tảng đá, anh không kịp né tránh, bị đường đạn xẹt qua trầy da, bả vai ứa máu.
Hơn mười nòng súng nhắm ngay hai người họ, từ từ vây quanh lại.
Tưởng Xuyên nấp sau những tảng đá, bắn ra mười phát súng, giải quyết được hết mấy tên.
Tần Đường nắm chặt súng, thở dốc kịch liệt.
Tưởng Xuyên xoay người, sờ sờ mặt cô, thấp giọng:" Trốn ở chỗ này yên nhé, đừng ra ngoài."
Tần Đường cắn môi, hốc mắt ướt át, gật đầy:" Được, anh phải cẩn thận."
Tưởng Xuyên căn đúng thời cơ, lăn người ra ngoài.
Tiếng súng nổi lên bốn phía, Tần Đường nhìn thấy đạn xuyên thành từng lỗ trên mặt đất, mối nguy hiểm quét qua cơ thể Tưởng Xuyên.
Mỗi một tiếng súng, cơ thể cô đều run một chút.
Mãi cho đến khi anh ẩn thân phía sau một tảng đá khác.
Cơ thể cô mới ngừng run rẩy.
Triệu Phong dẫn người từng bước một tới gần, mục tiêu của bọn hắn là Tưởng Xuyên, hiện tại không ai phân tâm tới đối phó cô, Tần Đường rất an toàn.
cô núp ở phía sau, tầm mắt nhìn về phía trước, cả người Tưởng Xuyên ướt đẫm, bùn đất lẫn lộn, mắt đen như chim ưng, ẩn náu sau tảng đá, tùy thời cơ mà hành động.
Tần Đường ôm lấy máy ảnh, tay run run nhắm ngay anh.
" Đoàng --------"
Tưởng Xuyên bắn một phát súng, có người đã ngã xuống.
Bên cạnh Triệu Phong còn dư lại sáu tên.
" Đệt! " Có tên mắng chửi
" Tới bao vây đi ! "
Tần Đường run rẩy đặt máy ảnh xuống, siết chặt súng trong tay.
một loạt tiếng súng vang lên hỗn loạn.
Lại ngã xuống ba người nữa, có người tập kích từ phía sau, Tưởng Xuyên quay người bắn một phát súng, khom người trốn tránh, né không kịp trên vai đã trúng một viên đạn, một họng súng đen ngòm lại tiếp tục chĩa vào anh.
Tưởng Xuyên quỳ xuống đất né tránh.
"Đoàng ----"
"Đoàng Đoàng --------"
Ba tiếng súng vang lên liên tiếp.
một phát là Tần Đường bắn ra.
Tay Tần Đường bị chấn động có hơi tê dại, trái tim nhảy vọt lên cổ họng, nhìn thấy tên kia ngã xuống trước mắt mình.
Tầm mắt Tưởng Xuyên nhìn thẳng cô, giống như đang nói : Làm tốt lắm.
Còn hai phát súng kia, là do Triệu Phong bắn, sau lưng anh ta hai người đổ xuống, con mắt trợn trừng nhìn anh ta, " Mày........."
Ngoại trừ Triệu Phong, những tên kia đều đã gục xuống.
Tần Đường giơ súng, cô đã giết một người rồi, tay tê dại, trái tim cũng tê liệt, đangmuốn nổ súng về phía Triệu Phong, Tưởng Xuyên nhào tới," Đừng động, cậu ấy là người của mình."
Đằng sau vang lên tiếng bước chân, lại một đám khác kéo đến.
Cánh tay Triệu Phong trúng một viên đạn, anh ta nói với Tưởng Xuyên:" Hai người tìm một chỗ trốn đi."
Tưởng Xuyên nhìn anh ta:" Cậu cẩn thận."
“Người của tôi sắp đến rồi, anh đưa cô ấy đi đi."
"Ừm."
anh ôm Tần Đường đi về phía trước.
Nhưng...........Chỗ nào có thể trốn?
..............
"anh Triệu, người đâu?"
"Chạy rồi." Triệu Phong ngồi tại chỗ, băng bó cánh tay," đi lên trước tìm xem."
" Phía sau những tảng đá, tìm toàn bộ một lượt."
Tưởng Xuyên ôm Tần Đường, trốn ở dưới dòng sông, nước sông Hoàng Hà đục ngầu, gột rửa máu trên vai anh.
Tiếng bước chân lại gần.
Sắt mặt Tần Đường tái nhợt, nhìn thấy máu trên vai anh, lấy tay bụm lại.
Máu được gột rửa sạch sẽ.
" Có thể ở trong nước không?"
Tần Đường ngẩng đầu nhìn Tưởng Xuyên, sắc mặt Tưởng Xuyên lạnh lùng thâm trầm, hàm dưới kéo căng, rủ mắt nhìn cô, hít một hơi thật sâu, ôm cô chìm vào trong dòng nước, đặt trên vách đá ở đáy sông.
Tay chân đan xen, Tần Đường liều chết ôm anh, môi mím chặt lại.
Lỗ tai và lỗ mũi của hai người, nổi lên bong bóng.
" Bên đó có không ?"
" không thấy."
"Dưới nước cũng không thấy hả?"
" Lâu như vậy rồi, nếu ở dưới nước, chết ngạt từ lâu rồi."
Đáy sông, sắc mặt Tần Đường ngày càng trắng, uống mấy ngụm nước, Tưởng Xuyên nắm cằm cô, hôn lên môi cô, cho cô không khí.
" Đoàng --------" Nước sông bắn lên tung tóe.
Cơ thể Tần Đường run rẩy, hai tay hai chân Tưởng Xuyên giữ chặt cô hết mức, bờ môi hung mãnh phủ kín môi cô.
trên mặt nước liên tiếp nổ ra vài tiếng súng.
đã yên lặng.
Tưởng Xuyên ôm Tần Đường chồi lên mặt nước, gương mặt và môi Tần Đường trắng bệch, đổ ập vào vai anh, hai người thở dốc kịch liệt, hít thở từng hơi từng hơi khôngkhí.
một lúc lâu, Tưởng Xuyên kề sát trán cô, nắm cằm cô :" Vẫn ổn chứ?"
Tần Đường có chút suy yếu, gật đầu:" Ừm."
Tưởng Xuyên ôm cô xoay người, nhìn dòng sông trước mặt.
Cân nhắc một hồi, anh nhìn cô:" Có thể bơi được bao xa?"
Tần Đường bơi lội rất lợi hại, nhưng thể lực hiện giờ, cô không biết.
Tưởng Xuyên nói :" anh đưa em đến bờ sông bên kia."
Tần Đường cắn môi, khôi phục tia huyết sắc," Vâng."
Hoàng Hà cuồn cuộn, kéo dài mênh mông.
Trời thu tháng mười, nước sông lạnh buốt, cơ thể Tần Đường co rúm lại, tay chân dần trở nên cứng ngắc, Tưởng Xuyên bảo hộ phía sau cô .
Hai người họ giống như hai con cá dạo chơi trong dòng nước Hoàng Hà.
Chân trời xám trắng.
một rặng mây đỏ nhô lên phía chân trời, không lâu sau, mặt trời sẽ mọc.
Tần Đường liều chết chống chọi, còn cách một phần ba nữa, gương mặt nhăn nhúm thống khổ, cả người chìm xuống, thể lực chống đỡ hết nổi.
Tưởng Xuyên lặn xuống nước, vớt cô lên, thở hổn hển nói :" Ôm chặt anh, được chứ?"
Sắc mặt Tần Đường tái nhợt như tuyết, tựa như bản năng tay bám víu lấy anh , suy yếu đáp:" Được."
Bờ sông bên kia, thi thoảng có tiếng súng.
Tần Đường mang theo Tần Đường bò lên trên bờ, đặt Tần Đường nằm thẳng, chống hai bên người cô, cúi đầu nhìn cô, nước từ trên trán, tóc và cằm nhỏ xuống người cô, anh lău mặt một cái, cởi quần áo trên người, vắt khô, lau mặt cho cô.
Tần Đường thở dốc yếu ớt, mở mắt ra nhìn anh.
Tưởng Xuyên cúi đầu, môi lên môi cô, cho đến khi môi cô khôi phục chút huyết sắc mới buông ra.
Tần Đường ngọ nguậy ngồi dậy, nhìn anh chăm chú, tay sờ đến bả vai anh, vết thương đã ngâm nước đến nhìn không ra máu, chỉ để lại một lỗ máu," Đau không?"
Tưởng Xuyên cầm tay cô:" Đau, nhưng không sao, viên đạn cắm không sâu."
anh ôm lấy cô, đặt giữa hai chân, vén vén tóc trước trán cô.
Toàn thân hai người đều là nước, Tưởng Xuyên ôm ôm cô.
" Hãy nghe anh nói."
Tần Đường ngồi quỳ trước mặt anh, ánh mắt ướt át," Ừm."
Tưởng Xuyên chỉ vào con đường núi kia, " đi lên trên, lại dọc theo con đường này sẽđi vào trong thôn phía trước, xin người dân trong thôn giúp đỡ, nhờ họ đưa em đến thị trấn, ở đó chờ anh."
một cơn gió thổi qua.
Cơ thể Tần Đường run rẩy, nước mắt không cầm được thi nhau chảy xuống, " anh sẽtrở về, đúng không?"
" Đúng, anh nhất định trở về."
" Đừng khóc." anh lau nước mắt cho cô, hai tay bưng lấy khuôn mặt cô, hôn lên mắt cô," Trở về cùng em sinh hai đứa con."
Tần Đường cắn môi, nước mắt không kiềm chế được, ngoan ngoãn gật đầu, "Được, một trai một gái."
Tưởng Xuyên kéo cô đứng dậy, nhìn cô thăm thẳm, lại cúi đầu xuống, hôn lên môi cô, rất nhẹ nhàng.
anh buông cô ra, đẩy cô đi về phía trước:" đi."
Tần Đường quay đầu lại, trong mắt ngập nước, không chịu di chuyển.
Hốc mắt Tưởng Xuyên cũng ẩm ướt, cổ họng anh tắc nghẹn, quay qua nhìn, nhìn côlần nữa, đã khôi phục như cũ, khóe miệng cong lên:" Nghe lời nào, đi phía trước đi, không đường quay đầu lại."
Tần Đường ôm máy ảnh và súng, quay đầu lại, từng bước đi về phía trước.
( Editor thắc mắc: Chìm trong nước lâu như vậy, máy ảnh có vấn đề gì không ?")
cô không dám quay đầu lại.
"Bùm " một tiếng.
cô biết Tưởng Xuyên đã nhảy xuống sông Hoàng Hà, cô biết anh sẽ trở về.
Tần Đường đi rất chậm, bò lên triền núi, cầm trong tay một nhánh cây, chân mới vừa ổn định, phía sau vang lên một tiếng súng, chìm trong dòng nước.
Sắc mặt cô biến đổi, hoảng loạn lập tức quay đầu lại.
Thấy xa xa, một khoảng nước sông Hòang Hà nhuộm màu máu.
Trong dòng sông Hoàng Hà không có bóng người.
trên bờ đứng ba người.
Sắc mặt Tần Đường tái nhợt, trong nháy mắy trái tim đã chết.
Tiếng súng không ngừng vang lên.
Từ trên sườn núi cô chạy như điên xuống, chật vật ngã xuống, lại bất chấp bò lên, chạy về phía trước.
cô lao tới bờ sông.
Thình lình dưới dòng sông nhô lên một cái đầu, cô sững sờ.
Chớp mắt tiếp theo, Tưởng Xuyên nổ mấy phát súng liên tiếp, ba tên kia đổ nhào xuống sông, máu nhuộm đỏ nước sông Hoàng Hà.
Tần Đường không phân rõ được đó là máu ai.
Tưởng Xuyên bò lên bờ, nhìn về phía đối diện, trái tim Tần Đường đã sống trở lại, côgạt nước mắt, cố gắng nhìn rõ dáng vẻ anh, đáng tiếc khoảng cách có hơi xa, cô nhìn không rõ, nhưng cô biết anh đang chăm chú xem ý cô.
Tần Đường cắn môi, đi về phía trước.
Lần này, không quay đầu lại.
cô leo lên triền núi, trời vừa sáng.
Ngôi chùa xa xa truyền đến tiếng chuông, thanh bình, an tĩnh, tốt lành.
Tần Đường dừng bước chân lại, ngẩng đầu nhìn ánh rạng đông phía chân trời, khuôn mặt trầm tĩnh, vô cùng thành kính mà cầu nguyện:
Phật tổ à, nếu ngài nghe thấy.
Xin ngài, nhất định phù hộ anh ấy.
Phù hộ tất cả chiến sĩ mang trọng trách trên vai.
Che chở cho họ cả đời bình an.
Tào Nham nghi hoặc, cũng quay đầu lại nhìn theo:" Sao vậy?"
Tưởng Xuyên hít một hơi thật sâu, hạ giọng:" Tôi đã nhìn thấy cô ấy."
"Ai?"
"Tần Đường, bị đám đông vây quanh."
Tào Nham sửng sốt, quay qua quay lại nhìn, chỗ nào đâu? Cậu ta không trông thấy, chỉ nghe thấy một cô gái đang khẽ nói muốn người ta bồi thường điện thoại di động, có vẻ không bỏ qua, bên cạnh có người nói :" Tôi nhìn thấy tự cô cố đi lên, có phải dàn cảnh va chạm không đây....."
Chậc chậc, gần đây phương thức dàn cảnh va chạm càng ngày càng nhiều rồi.
Tưởng Xuyên đứng yên bất động, cằm dưới siết chặt lại, ánh mắt nhìn bên kia chăm chú, Tào Nham thấy thế, hỏi:" Có cần tìm người đi qua giúp đỡ không ?"
Bên kia, Lữ An mở miệng:" cô à, nơi này không có máy ghi hình, có điều nếu cô cảm thấy mình đúng, chúng ta có thể báo cảnh sát, nếu cảnh sát phán quyết là chúng tôi sai, di động này chúng tôi bồi thường."
Tưởng Xuyên chậm rãi thu lại ánh mắt, xoay người đi về phía trước, "không cần."
Có Lữ An, Tần Đường sẽ không bị người ta khi dễ.
Tào Nham liếm mép, không nói gì nữa.
Ở phía sau -------
cô gái kia vừa nghe nói báo cảnh sát, đã có chút luống cuống, đi động của cô ta kỳ thật đã rơi bể từ lâu, bạn bè xúi giục ra chiêu xấu, tìm người có tiền dàn cảnh va chạm, bọn họ đã làm được mấy lần, lần nào cũng thành công, cho dù không bồi thường được năm nghìn, một hai ngàn vẫn có được.
Vừa thấy Tần Đường chính là bạch phú mỹ, làm thịt loại người này cực tốt, khôngnghĩ tới đó lại là một người cứng rắn.
đã vậy bên cạnh là Lữ An, thân hình cao lớn cường tráng, bọn họ ba nam hai nữ, cũng không chiếm được gì rồi, nhưng lại không cam tâm, giằng co, nước mắt trực trào ra.
Tần Đường lấy di động ra, không nói tiếng nào.
TRong đó có một người đàn ông dáng cao, nhìn thấy cô gọi điện thoại báo cảnh sát, lập tức đè lại tay cô, có chút phiền muộn:" Bỏ đi bỏ đi, coi như hôm nay chúng tôi xui xẻo, đi thôi." anh ta vừa đi, mấy người khác liền đi theo.
Cả quá trình Tần Đường lạnh mặt.
Mấy người kia đi đến là nhanh, rất nhanh đã không thấy tăm hơi bóng dáng, Lữ An nở nụ cười, nói với đám đông vây quanh:" Dàn cảnh va chạm phương thức mới, mọi người phải cẩn thận đấy."
Lữ An đón lấy cái túi trong tay Tần Đường,:" không sao chứ?"
Tần Đường nói :" không sao, đi thôi."
Hai người trở lại chỗ ngồi, đồ ăn đặt đã đưa lên, A Khởi và Tiểu Bạch đang trò chuyện rôm rả, mắng mỏ mấy người kia, Tần Đường không biểu lộ gì, Lữ An cười cười," Được rồi, mau mau ăn đi rồi còn sớm về nghỉ ngơi nữa, ngày mai phải dậy sớm."
Tiểu Bạch:" Ò."
.....................
Trền đường về, Tần Đường luôn cảm thấy có chút không đúng, cô quay đầu nhìn mấy lần, không nhìn thấy gì cả.
Tần Sâm đi theo sau cô, nấp trong ngõ nhỏ mờ tối đối diện với nhà nghỉ, nhìn cô đivào trong, tựa người lên tường, chăm chú nhìn phía đối diện, qua một lúc, lấy ra bao thuốc lá.
Tần Đường trở về trên lầu, đứng ở cửa sổ nhìn phía dưới lầu, ánh mắt dừng lại cái bóng lờ mờ đầu ngõ, mũi giày leo núi màu đen, quần màu đen, ngón tay thon dài rủ xuống, búng ngón tay, đốm lửa kia thoáng lay động, nhịp tim cô bỗng nhiên tăng nhanh.
Tàn thuốc cháy hết, bóng đen quay người.
Trái tim Tần Đường như bị bóp chặt, có thứ gì đó cơ hồ phá kén mà ra, cắn mạnh môi dưới, mãnh liệt xoay người.
Tần Đường chạy nhanh ra cửa lớn nhà nghỉ, lao tới đầu ngõ.
đã không còn bóng người.
Bờ vai cô chùng xuống, ánh mắt có chút chua xót, dáo dác nhìn xung quanh, bước chân không ngừng đi về phía trước.
đi đến chỗ ngoặt, thoáng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia.
Tần Đường lao mạnh tới, khoảnh khắc đó Tưởng Xuyên quay đầu lại, đáy mắt hiệnlên kinh ngạc, thì cô đã lao vào trong ngực anh, anh hơi sững sờ, nhưng cơ thể lại phản ứng nhanh chóng đón lấy người, ôm chặt lấy.
Sức lực anh mạnh mẽ, Tần Đường ngửi được hơi thở quen thuộc, cơ thể run nhè nhẹ, ngón tay bám chặt lưng anh.
cô ngẩng đầu, Tưởng Xuyên lập tức cúi xuống hôn môi cô, nụ hôn này vô cùng kịch liệt, đầu lưỡi xông thẳng vào, dùng hết sức quấn lấy đầu lưỡi mút, anh giống như muốn nuốt chửng cô, cơ thể Tần Đường tựa như nhũn ra, trong miệng không ngừng phát ra tiếng nức nở, dần không chống cự nổi nữa.
Hồi lâu, Tưởng Xuyên buông cô ra, ánh mắt đen láy cúi đầu nhìn cô.
Đôi mắt Tần Đường ướt át, môi đỏ lên, ánh mắt mềm mại nhìn thẳng, bỗng dưng cười với anh.
Tưởng Xuyên liếm liếm khóe môi, lại cúi đầu hôn mạnh một cái, cũng cười.
Nhất thời, hai người vẫn chưa nói chuyện.
Tưởng Xuyên dâng lên luồng kích thích, Tần Đường hiểu, cô đong đưa eo mông, kiễng mũi chân.
Tưởng Xuyên nhắm mắt lại, đè xuống cơn kích động kia, giữ chặt cô, khàn giọng:" Đừng nhúc nhích."
Tần Đường nghe lời đứng im, hiện tại không thích hợp, cô hiểu.
" anh nhìn thấy em lúc nào?" cô hỏi
" Lúc ở quán bán hàng."
Tần Đường đã rõ, dàn cảnh đụng chạm gây nên ồn ào, cô ngẩng đầu nhìn anh :" Chút nữa anh muốn đi đâu?"
Tưởng Xuyên đáp:" Giờ chưa biết nữa."
Lộ Toa không chịu nói, Tào Thịnh đã dẫn người trở lại, cũng là công dã tràng, khôngthấy tăm hơi Khương Khôn, tất cả mọi người đều trong trạng thái không cam lòng, anh cũng không cam lòng, thậm chí còn hơn nữa.
" Sao mặc áo anh ? "
"Ấm áp."
anh khẽ cười ra tiếng.
Tần Đường im lặng vài giâu, hỏi:" Em có thể đi cùng anh không ?"
không đợi anh trả lời, cô lại hỏi tới:" Có thể không hả?"
Tần Sâm nhìn ánh mắt cô, Tần Đường nhìn anh, nói :" Em không muốn tách rời anh." Đáy lòng luôn có loại dự cảm xấu, cô rất sợ hãi.
" Các anh đông người lắm đúng không ? Em đi theo anh, không ồn ào không quấy rối, anh đi ra ngoài em sẽ chờ anh trở lại, như vậy cũng không được sao anh ?"
cô nói mấy câu liền, lồng ngực Tưởng Xuyên nghẹn lại, không thể nói ra lời cự tuyệt.
Đợi một hồi, không đợi được câu trả lời của anh.
Tần đường đã hiểu, cô cắn môi dưới, cúi đầu nói: "Em biết rồi, em ở Tây An chờ......"
Tần Đường lập tức nắm lại cằm cô, nâng lên," Được."
Tưởng Xuyên đưa Tần Đường đi.
Tào Nham nhìn thấy, ngẩn người, rất nhanh hiểu ra, lên tiếng chào hỏi Tần Đường, biết Tần Đường là theo Lữ An đến huyện Giai tặng đồ dùng, cậu ta chỉ chỉ bên trong, nói với Tưởng Xuyên:" Lộ Toa vẫn không chịu nói, anh nghĩ cách coi sao."
Suốt đoạn đường, yêu cầu của Lộ Toa không tính là cao, nhưng có chút quá đáng, côta chỉ nghe Tưởng Xuyên.
Tần Đường lập tức ngẩng đầu, Tưởng Xuyên sờ sờ đầu cô, " Lộ Toa có liên quan đến vụ án."
Tần Đường nói :" Em biết, chỉ là em không biết cô ta cũng ở đây."
" anh vào xem một chút."
"Vâng, anh đi đi."
Tần Đường buông anh ra, đi đến bên cạnh ngồi xuống.
Tưởng Xuyên đi về phía trước, đẩy một cánh cửa trong đó ra.
Tào Nham ngồi đối diện Tần Đường, vắt chéo chân lên, nói :" Vừa rồi anh ấy nói ra ngoài xem thế nào, không ngờ là đưa cô về đây."
Tần Đường nói rất nghiêm túc:" Tôi ở đây có gây trở ngại cho các anh không ?"
Tào Nham cười:" không sao, có một Lộ Toa rồi, thêm cô nữa cũng không có gì đáng ngại."
Chỉ là, sợ có gì nguy hiểm.
Tần Đường gật đầu:" Vậy là được rồi."
Trong phòng mùi thuốc lá nồng nặc, Lộ Toa dựa đầu giường hút thuốc, trong gạt tàn mấy đầu lọc thuốc, cô ta nhìn Tưởng Xuyên, nở nụ cười:" Công dã tràng?"
Tưởng Xuyên ngồi xuống đối diện cô ta, nói :" Nếu cô không chịu nói, sáng mai sẽ có người áp giải cô đi, đây là cơ hội cuối cùng của cô."
Lộ Toa cười ra tiếng:" Bởi vì tôi đã vô dụng sao?"
Tưởng Xuyên thản nhiên nhìn cô ta, ngầm thừa nhận.
Căng thẳng suốt một giờ đồng hồ.
Tưởng Xuyên đứng dậy, không hề nhìn cô ta, xoay người đi ra cửa, giữ tay nắm cửa ---------
" hắn ta ở huyện Giai."
Tưởng Xuyên quay đầu lại, Lộ Toa dụi tắt thuốc, đi về phía anh, nét mặt suy sụp chán nản nói :" Tôi chỉ biết hắn ta đã đi huyện Giai, vị trí cụ thể không biết, tôi biết Phàn lão đại giao dịch ma túy rất nhiều đều là đi đường thủy, như vậy tương đối an toàn, tiền trong tài tài khoản của Khương Khôn toàn bộ bị đóng băng, nhưng các anh cũng biết, đối với Khương Khôn những tiến đó không tính là nhiều, chỗ cất giấu tiền tôi không biết, có điều, tôi đoán, bọn hắn khả năng đang ở gần sông Hoàng Hà.
Hàm dưới Tưởng Xuyên siết chặt.
Lộ Toa đứng trước mặt anh, " Những gì tôi biết, nói cho anh hết rồi, có thể bắt được người hay không còn phải xem vận may của các người."
" sẽ bắt được."
Tưởng Xuyên quăng lại một câu, nhanh chóng kéo cửa ra, gọi Tào Nham lại." điHuyện Giai."
anh gọi điện thoại cho Tào Thịnh, thông báo cho bọn họ.
Tào Thịnh nói :" Các cậu đi trước đi, cẩn thận một chút."
Người ở lại Du Lâm không nhiều lắm, cả Tưởng Xuyên và Tào Nham, tổng cộng tám người.
Tần Đường đi đến trước mặt anh, Tưởng Xuyên nắn bóp tay cô," Tối nay em theo tụi anh đi huyện Giai, ngày mai chờ Lữ An ở Huyện Giai."
Tần Đường cắn môi:" Vâng."
Lộ Toa đi tới cửa, nhìn thấy Tần Đường ôm máy ảnh, nét mặt nháy mắt trắng bệch.
cô ta ngẩng đầu, nhìn phía Tưởng Xuyên:" Tôi thì sao?"
Tưởng Xuyên liếc nhìn cô ta:" cô người đưa cô về Tây An."
cô ta gắt gao nhìn anh chằm chằm, giọng nói lại hoảng loạn:" Đây chính là cơ hội cuối cùng mà anh nói sao?"
cô ta nói ra nơi trú ẩn của Khương Khôn, thì đã hết giá trị, đúng chứ?
Tưởng Xuyên không nói gì nữa, vội vàng sắp đặt bố trí, mau chóng xuất phát.
Từ đầu tới cuối Tần Đường cũng không liếc mắt nhìn cô ta, đi theo Tưởng Xuyên, Lộ Toa bị còng tay lại, hai người nam giới cùng áp giải cô ta lên xe, đưa về Tây an.
...............
Trong đêm tối ô tô lao đi vun vút.
Tào Nham lái xe, Tưởng Xuyên và Tần Đường ngồi phía sau, hai người vẫn chưa nóigì, Tưởng Xuyên ôm người lại, nắm bàn tay cô trong tay anh.
Trước lúc xuất phát, Tưởng Xuyên đã kêu người đi thăm dò, còn chưa đến nơi, đãnhận được điện thoại.
" anh Tưởng, khe núi lớn bên này, các anh nhanh nhanh lên, không thì không kịp đâu."
Tưởng Xuyên ngồi thẳng lên," Tình hình hiện giờ thế nào?"
" Trước đó em có nghe thấy tiếng súng, bên đó có thuyền."
Sắc mặt Tưởng Xuyên trầm xuống:" Cậu giúp tôi theo sát vào, tôi lập tức qua đó."
Cúp điện thoại, Tưởng Xuyên liền gọi điện thoại cho Tào Thịnh.
Tào Nham rất hưng phấn:" Tìm thấy rồi hả?"
Tưởng Xuyên:" Nếu không có gì sai, thì chính là rồi."
Tào Nham liếc nhìn Tần Đường qua kính chiếu hậu, Tần Đường nắm chặt tay Tưởng Xuyên," Em đi cùng anh, em sẽ tìm chỗ ẩn nấp, sẽ không liên lụy các anh."
Tưởng Xuyên hoàn toàn bác bỏ:" không được."
Tào Nham nghĩ nghĩ, nói:" Chúng ta không có thời gian trì hoãn nữa."
Tần Đường xoay người, nhìn thẳng vào Tưởng Xuyên," Em không nghĩ liên lụy anh, đithôi."
Cho dù có bất hạnh.
Đó cũng là lựa chọn của cô.
cô không muốn tách ra khỏi anh, nhất là vào giờ khắc này.
Tào Nham nhìn lướt qua, rất nhanh liền đến phân nhánh giao lộ, cậu ta cắn răng mộtcái, đem xe vọt vào giao lộ.
đã không còn đường lui.
.............
Đêm, sâu thẳm hơn cả sắc mực.
Hắc ám hơn cả trời đêm chính là giao dịch đen, Khương Khôn nhìn chằm chằm Triệu Kiền Hòa, nói với Phàn Dịch:" không phải anh nói nó chết rồi sao? Tôi cho là anh nóichuyện luôn luôn giữ lời."
Triệu Kiền Hòa cười lạnh, khinh thường nhìn Khương Khôn," Ông chủ Khương, hiệngiờ cảnh sát đều đang bắt anh, chúng tôi mạo hiểm cứu anh như vậy, anh nói nhảm nhiều thế đấy."
Phàn Dịch cười:" Qua đêm nay đi, mọi người đều là người trên một chiếc thuyền, còn chưa tới thời khắc cần thiết, càn gì phải đuổi tận giết tuyệt."
Nét mặt Khương Khôn lạnh như băng, sau vài giây, giễu cợt lên tiếng:" anh nóiđúng."
Giây tiếp theo, rút súng, nhanh chóng chĩa vào ngực Triệu Kiền Hòa " Đoàng" mộtphát súng, hai mắt Triệu Kiền Hòa trợn trừng, không dám tin nhìn hắn ta, rồi cúi đầu nhìn máu tuôn trào trên ngực mình, thân thể không chống đỡ được nữa, quỳ rạp xuống đất, đầu gục xuống vô lực.
Triệu Phong đi tới thăm dò hơi thở, lắc đầu với Khương Khôn.
Khương Khôn cười thổi thổi nòng súng," Nhiều năm không dùng súng, kỹ thuật bắn vẫn xem là chuẩn."
Tiếg súng vang lên sắc mặt Phàn Dịch hơi trầm lại, rất nhanh khôi phục vẻ bình tĩnh, nhàn nhạt nói :"Đây coi như là tôi đưa cậu lễ gặp mặt."
"Cám ơn." Khương Khôn hừ lạnh.
" Tiền đâu?"
Khương Khôn đi tới trước," anh đưa người theo tôi đi lấy."
Phàn Dịch cười ra tiếng," Cậu xác định cảnh sát không tìm thấy chỗ này?"
Khương Khôn không hề sợ hãi:" Tìm thấy, nhưng không phải đêm nay."
hắn ta luôn cẩn thận, mấy năm trước đã nghĩ xong đâu đó đường lui, cảnh sát sao? đã đi điểm khác từ lâu rồi, đến lúc bọn họ tìm được chỗ này, hắn ta đã trốn xa rồi.
Ngôi chùa.
Dưới hầm ngầm, sau khi đi qua tầng tầm cơ quan, cuối cùng cũng đã mở ra.
Phàn Dịch nhìn chằm chằm đống thùng chất rất cao kia, ánh mắt sáng lên, lập tức ra hiệu cho bọn thủ hạ," đi xem một chút."
Thùng được mở ra, tiền mặt, vàng, đồ cổ....
Ánh mắt mọi người đều tỏa sáng, ai có thể nghĩ tới Khương Khôn vậy mà ẩn giấu nhiều tiền như vậy.
Đây quả thực là núi vàng núi bạc đấy!
Khương Khôn nhìn Phàn Dịch, không biến sắc nói :" Thành ý của tôi thế nào? Giết một Triệu Kiền Hòa cũng không quá đáng chứ hả."
Phàn Dịch cười:" Đừng nói một tên Triệu Kiền Hòa, dù cho một trăm tên, cũng tùy cậu xử trí."
Phàn Dịch phân phó:" Đừng lề mề nữa, mau mau dọn sạch cho tôi."
Triệu Phong bước qua đống thùng chồng chất, ra khỏi hầm ngầm, ánh mắt trầm xuống.
............
Tưởng Xuyên kêu Tào Nham dừng xe ở vách đá bên mạn sườn núi, nơi này rừng núi bao quanh, những cây thông cao chót vót, xuống chút nữa là một con dốc với đường xuống gồ ghề, đi phía trước một chút, thì nhìn thấy Hoàng Hà bên dưới, xuôi dòng chảy trong thung lũng sâu.
Tưởng Xuyên cho Tần Đường một cái ôm ngắn ngủi, thanh âm rất thấp:" Ở đây chờ anh."
Ánh mắt Tần Đường ửng đỏ, cắn môi không nói gì, sợ anh phân tâm, chỉ gật đầu với anh.
Tưởng Xuyên nhìn cô, nhanh chóng xoay người.
Mấy người biết mất trong núi rừng.
Tần Đường đứng trên vách đá, gió đêm đìu hiu, cơ thể cô khẽ run lên, ôm chặt máy ảnh.
Tưởng Xuyên và Tào Nham di đến ven sông Hoàng Hà, đang men theo con đường phía trước, đột nhiên mấy tiếng "Đoàng", hai người cùng biến sắc mặt, vội vã đi lên phía trước.
" Lão đại! Có kẻ xâm nhập!"
" Chết chưa?"
"Chết rôì."
Phàn Dịch nhìn Khương Khôn:" Cậu mẹ nó không phải nói nơi này rất an toàn sao? Thế nào lại có người?!"
Khương Khôn cũng không thể ngờ có người tìm được nơi này, bọn chúng chọn hành động ban đêm, không sơ hở tý nào mới đúng, hiếm có hắn luống cuống vài giây, rồi bình tĩnh lại ngay:" Cũng có thể chỉ là thôn dân gần đây."
"Mau chóng dọn đồ! Rút lui!" Phàn Dịch hét to.
ẩn náu trong núi rừng Tưởng Xuyên và Tào Nham liếc nhìn nhau, Tưởng Xuyên nóivới người phía sau:" Các cậu cẩn thận một chút, không được để lộ."
Tưởng Xuyên siết chặt nắm đấm, ánh mắt như có máu:" Tôi qua đó xem thế nào."
TÀo Nham cắn răng, đi theo sau Tưởng Xuyên.
Bọn họ tìm thấy thi thể kia, Tưởng Xuyên lật thi thể lại, nhíu mày, đồng thời thở nhẹra, " không phải người tôi tìm."
Lại thăm dò," Tắt thở rồi."
Những kẻ kia đang chuyển đồ.
" Qua đó xem thế nào."
.................
Phàn Dịch:" Đường thủy không còn kịp nữa rồi, kêu người lái xe tới đây, tránh trước một chút."
Khương Khôn:" không được, đường lộ càng nguy hiểm."
Phàn Dịch mắng lớn:" Giờ không thể tùy theo cậu! Trì hoãn nữa, toàn bộ phải chết ở đây! Lão tử tự có sắp xếp."
Tất cả mọi người chuyển đồ lên trên.
Tưởng Xuyên nhìn theo phương hướng của bọn chúng, tim đột nhiên nhảy lên, Tần Đường đang ở trên đó!
anh vội vã chạy về phía trước, Tào Nham đè anh lại:" anh làm gì đấy hả!"
Như thế, rất dễ dàng bại lộ.
Hàm dưới Tưởng Xuyên kéo căng đến cực hạn," cô ấy đang ở trên đó."
Tào Nham thoáng biến sắc, buông lỏng tay, " Tôi đi với anh."
Tần Đường an tĩnh ngồi trên xe, tia sáng được chiếu rọi từ phía sau, cô xoay người nhìn, vội vã xuống xe, tìm nơi ẩn núp.
Phía sau một chiếc xe dừng lại.
" Báo cho lão đại, xe chúng ta tới rồi, kêu họ nhanh lên."
" Xe này của ai vậy? không phải của Khương Khôn chứ?"
" đi xem xem."
không phải cảnh sát!
Tần Đường cực kỳ hoảng sợ, chạy trốn thật nhanh, chạy được một nửa, nghe thấy phía trước có âm thanh, mặt cô trắng bệch, cấp tốc trốn vào ven rừng bên trái, nấp sau một tảng đá, thở dốc kịch liệt.
Chờ động tĩnh phía sau nhỏ đi, Tần Đường ôm máy ảnh cẩn thận dò dẫm dịch chuyển về phía trước.
Phía trước, thình lình tỏa ra hai bóng người.
Tần Đường buông máy ảnh ra, tay mò tìm lung tung trên mặt đất, sờ được một hòn đá, hai tay cô nắm chặt hòn đá, trốn ra đằng sau, cơ thể run lên bần bật.
Tới giờ khắc này rồi, cô mới cảm thấy được nỗi sợ hãi.
cô sợ lắm rồi.
Tưởng Xuyên biết Tần Đường có chút khôn vặt, tâm tư vẫn đang cùng quẫn, anh nhất định phải đến trước một bước so với đám người kia, tốc độ anh cực nhanh, Tào Nham suýt nữa theo không kịp, Tưởng Xuyên nhìn chăm chú phía trước, súng nắm trong tay.
Tần Đường nín thở, chờ tiếng bước chân tới gần, lập tức giơ hòn đá lên cao cao, sẽđập xuống luôn.
Tưởng Xuyên thoáng nhìn thấy đoạn cánh tay tuyết trắng kia, ánh mắt vui mừng, nhanh chóng chụp lại tay cô, hòn đá trên tay cô rơi xuống, va trúng đầu gối anh, anhhơi đau một chút, vội vã ôm lấy người, hơi thở gấp gáp.
Tần Đường ngửi được hơi thở quen thuộc của anh, cả người ngây ngẩn, Tưởng Xuyên dán sát lỗ tai cô, giọng nói kìm chế:" Đường Đường."
Cảm xúc căng thẳng của Tần Đường trong nháy mắt tan rã, hốc mắt đỏ lên, ôm lấy anh, nhỏ giọng khẩn thiết nói cho anh :" trên đó rất nhiều người, nhiều xe, không biết bọn chúng vận chuyển cái gì."
Tưởng Xuyên sờ mặt cô, " anh biết, giờ em đi theo anh."
Tần Đường gật đầu:" Vâng."
" trên xe có còng tay!"
một âm thanh loáng thoáng truyền đến, Tưởng Xuyên và TÀo Nham nhìn nhau, cùng biến sắc mặt," đi!"
" Mấy giờ rồi?"
" Hơn bốn giờ sáng."
Còn phải hơn một tiếng nữa, người của Tào Thịnh mới tới, phải nghĩ cách ngăn chặn bọn chúng.
Ba người trốn trốn tránh tránh, đi lên phía trước.
Dọc đường đi, Tưởng Xuyên đều quan sát, chỗ nào có thể giấu người, anh muốn giấu Tần Đường đi.
Tần Đường tỉnh táo lạ thường, không ngừng bước chân, đi theo anh.
Tào Nham đứng lại, nương chỗ cao, nhìn về phía trước:" Bọn chúng vận chuyển đồ từ trong ngôi chùa ra."
Tưởng Xuyên:" Qua đó xem thế nào."
Mới vừa đi một đoạn.
" Đoàng đoàng đoàng....."
Tiếng súng liên tiếp phá vỡ hoàn toàn cảnh đêm tĩnh mịch.
"Có kẻ xâm nhập!"
Trong nháy mắt tay Tưởng Xuyên siết chặt, nắm đến Tần Đường thấy đau, cô ôm cánh tay anh :" Em không sợ."
Tần Đường biết, lúc này khẳng định anh vô cùng hối hận, hối hận vì đã đưa cô tới đây, anh sợ mình không che chở được cô.
cô cũng biết.
" Em không sợ."
cô vừa lặp lại một lần nữa.
" Cũng không hối hận."
Lần đầu tiên anh phủ trên người cô, kêu cô đừng hối hận, cô nói không hối hận.
Giờ khắc này cũng vậy, bất luận kết cục thế nào, cô cũng không hối hận.
..........................
Cả núi rừng không còn yên ả nữa.
Tất cả đều đã rút súng ra, thận trọng đối phó tình huống, Phàn Dịch và Khương Khôn còn đang ở cửa tầng hầm, Phàn Dịch lạnh giọng:" Rút!"
Thuộc hạ hỏi:" Đồ kia thì sao? Vẫn còn một nửa."
Phàn Dịch giận dữ:" Tiền quan trọng hay mạng quan trọng! Chạy mau đi ! "
không kịp nữa rồi.
Phía trước đột nhiên vang lên tiếng nổ mạnh, mấy tên quỳ sụp xuống đất, ầm vang một tiếng, ngọn lửa vọt lên cao.
Tưởng Xuyên che lỗ tai Tần Đường lại.
Tào Nham nhìn đoạn đường phía trước bị nổ phá hủy, nở nụ cười.
Phàn Dịch mang theo súng ngắn, Tưởng Xuyên và Tào Nham vừa rồi đoạt được, không ngờ lại có đất dụng võ.
( Raw chỗ này khó hiểu quá 樊奕带了手枪, 蒋川跟曹岩刚才抢了过来, 没想到派上了用场)
Bụi đất đầy trời, Khương Khôn bò từ dưới đất lên, nhìn về phìa Triệu Phong:" đi xem thế nào."
TRiệu Phong xách súng theo, mang theo mười tên thuộc hạ, chậm rãi đi ra ngoài.
Sắc mặt Phàn Dịch đen triệt để, nổi giận đùng đùng nhìn Khương Khôn," Cậu mẹ nó đã dẫn cái gì đến hả?"
Sắc mặt Khương Khôn trầm tĩnh, ánh mắt lại tối đen dị thường," Giờ không phải là lúc cãi cọ, anh nói xem, chúng ta hiện giờ là kiến trên một thuyền, sống chết đều buộc cùng một chỗ,người của tôi không còn nhiều bằng anh, lần này, còn phải dựa vào anh, chuyện tiền bạc, tôi vẫn còn, lần sau gộp lại tặng anh."
Ai biết có còn mạng để ra ngoài tiêu tiền này hay không ?
Tưởng Xuyên và Tào Nham đang chuẩn bị đưa Tần Đường rút lui.
Phía trước, một người toàn thân đầy máu đang chạy về phía này, Tưởng Xuyên tập trung nhìn, sắc mặt biến đổi," Là người của chúng ta."
Tào Nham lập tức đi tiếp ứng, người nọ cả người là máu, chỉ còn một hơi thở," Bọn chúng rất nhiều người, kho ngầm đều là tiền và vàng, Phàn Dịch....... Phàn Dịch cũng đang ....."
Phàn Dịch.
Cảnh sát chống ma túy vẫn luôn muốn truy bắt trùm ma túy này.
" Còn có..... Triệu........."
anh ta choáng váng chưa nói hết, người đã ngã quỵ.
Tào Nham vội vàng đỡ lấy anh ta, đưa tay sờ, " Vẫn còn thở....."
Tưởng Xuyên dẫn theo Tần Đường, Tào Nham đỡ lấy đồng sự, đi về phía trước.
...............
" Chỗ này có máu, đuổi theo phía trước."
Mười mấy người sau lưng dắt theo súng đuổi theo.
Triệu Phong đi ở chính giữa.
..................
đã sắp đến ven sông Hoàng Hà.
Tào Nham nói với Tưởng Xuyên:" Chúng ta chia làm hai đường, như vậy an toàn hơn."
Tưởng Xuyên gật đầu:" Ừm, cậu cẩn thận."
Phân quân hai đường.
Tưởng Xuyên và Tần Đường đi nhanh đến ven sông Hoàng Hà, sau lưng đột nhiên xuất hiện một người, xách theo súng, Tưởng Xuyên cấp tốc túm lấy Tần Đường, Tần Đường lập tức ôm chặt anh, Tưởng Xuyên ôm cô lăn một vòng, viên đạn đuổi theo hai người họ.
Hai người lăn vào khu nước cạn.
Tưởng Xuyên rút súng, nhanh chóng hướng tên kia bắn một phát súng.
Tiếng súng dẫn đám người Triệu Phong tới.
Nơi này là bờ sông, ngoại trừ những tảng đá, hầu như không có nơi ẩn náu.
Tưởng Xuyên mang theo Tần Đường chạy về phía trước, đi qua bên tên kia, Tần Đường khom người, nhặt súng lên, nắm ở trong tay.
Đám người Triệu Phong đuổi tới.
" Đoàng đoàng đoàng ----------"
Tưởng Xuyên đẩy Tần Đường ra phía sau những tảng đá, anh không kịp né tránh, bị đường đạn xẹt qua trầy da, bả vai ứa máu.
Hơn mười nòng súng nhắm ngay hai người họ, từ từ vây quanh lại.
Tưởng Xuyên nấp sau những tảng đá, bắn ra mười phát súng, giải quyết được hết mấy tên.
Tần Đường nắm chặt súng, thở dốc kịch liệt.
Tưởng Xuyên xoay người, sờ sờ mặt cô, thấp giọng:" Trốn ở chỗ này yên nhé, đừng ra ngoài."
Tần Đường cắn môi, hốc mắt ướt át, gật đầy:" Được, anh phải cẩn thận."
Tưởng Xuyên căn đúng thời cơ, lăn người ra ngoài.
Tiếng súng nổi lên bốn phía, Tần Đường nhìn thấy đạn xuyên thành từng lỗ trên mặt đất, mối nguy hiểm quét qua cơ thể Tưởng Xuyên.
Mỗi một tiếng súng, cơ thể cô đều run một chút.
Mãi cho đến khi anh ẩn thân phía sau một tảng đá khác.
Cơ thể cô mới ngừng run rẩy.
Triệu Phong dẫn người từng bước một tới gần, mục tiêu của bọn hắn là Tưởng Xuyên, hiện tại không ai phân tâm tới đối phó cô, Tần Đường rất an toàn.
cô núp ở phía sau, tầm mắt nhìn về phía trước, cả người Tưởng Xuyên ướt đẫm, bùn đất lẫn lộn, mắt đen như chim ưng, ẩn náu sau tảng đá, tùy thời cơ mà hành động.
Tần Đường ôm lấy máy ảnh, tay run run nhắm ngay anh.
" Đoàng --------"
Tưởng Xuyên bắn một phát súng, có người đã ngã xuống.
Bên cạnh Triệu Phong còn dư lại sáu tên.
" Đệt! " Có tên mắng chửi
" Tới bao vây đi ! "
Tần Đường run rẩy đặt máy ảnh xuống, siết chặt súng trong tay.
một loạt tiếng súng vang lên hỗn loạn.
Lại ngã xuống ba người nữa, có người tập kích từ phía sau, Tưởng Xuyên quay người bắn một phát súng, khom người trốn tránh, né không kịp trên vai đã trúng một viên đạn, một họng súng đen ngòm lại tiếp tục chĩa vào anh.
Tưởng Xuyên quỳ xuống đất né tránh.
"Đoàng ----"
"Đoàng Đoàng --------"
Ba tiếng súng vang lên liên tiếp.
một phát là Tần Đường bắn ra.
Tay Tần Đường bị chấn động có hơi tê dại, trái tim nhảy vọt lên cổ họng, nhìn thấy tên kia ngã xuống trước mắt mình.
Tầm mắt Tưởng Xuyên nhìn thẳng cô, giống như đang nói : Làm tốt lắm.
Còn hai phát súng kia, là do Triệu Phong bắn, sau lưng anh ta hai người đổ xuống, con mắt trợn trừng nhìn anh ta, " Mày........."
Ngoại trừ Triệu Phong, những tên kia đều đã gục xuống.
Tần Đường giơ súng, cô đã giết một người rồi, tay tê dại, trái tim cũng tê liệt, đangmuốn nổ súng về phía Triệu Phong, Tưởng Xuyên nhào tới," Đừng động, cậu ấy là người của mình."
Đằng sau vang lên tiếng bước chân, lại một đám khác kéo đến.
Cánh tay Triệu Phong trúng một viên đạn, anh ta nói với Tưởng Xuyên:" Hai người tìm một chỗ trốn đi."
Tưởng Xuyên nhìn anh ta:" Cậu cẩn thận."
“Người của tôi sắp đến rồi, anh đưa cô ấy đi đi."
"Ừm."
anh ôm Tần Đường đi về phía trước.
Nhưng...........Chỗ nào có thể trốn?
..............
"anh Triệu, người đâu?"
"Chạy rồi." Triệu Phong ngồi tại chỗ, băng bó cánh tay," đi lên trước tìm xem."
" Phía sau những tảng đá, tìm toàn bộ một lượt."
Tưởng Xuyên ôm Tần Đường, trốn ở dưới dòng sông, nước sông Hoàng Hà đục ngầu, gột rửa máu trên vai anh.
Tiếng bước chân lại gần.
Sắt mặt Tần Đường tái nhợt, nhìn thấy máu trên vai anh, lấy tay bụm lại.
Máu được gột rửa sạch sẽ.
" Có thể ở trong nước không?"
Tần Đường ngẩng đầu nhìn Tưởng Xuyên, sắc mặt Tưởng Xuyên lạnh lùng thâm trầm, hàm dưới kéo căng, rủ mắt nhìn cô, hít một hơi thật sâu, ôm cô chìm vào trong dòng nước, đặt trên vách đá ở đáy sông.
Tay chân đan xen, Tần Đường liều chết ôm anh, môi mím chặt lại.
Lỗ tai và lỗ mũi của hai người, nổi lên bong bóng.
" Bên đó có không ?"
" không thấy."
"Dưới nước cũng không thấy hả?"
" Lâu như vậy rồi, nếu ở dưới nước, chết ngạt từ lâu rồi."
Đáy sông, sắc mặt Tần Đường ngày càng trắng, uống mấy ngụm nước, Tưởng Xuyên nắm cằm cô, hôn lên môi cô, cho cô không khí.
" Đoàng --------" Nước sông bắn lên tung tóe.
Cơ thể Tần Đường run rẩy, hai tay hai chân Tưởng Xuyên giữ chặt cô hết mức, bờ môi hung mãnh phủ kín môi cô.
trên mặt nước liên tiếp nổ ra vài tiếng súng.
đã yên lặng.
Tưởng Xuyên ôm Tần Đường chồi lên mặt nước, gương mặt và môi Tần Đường trắng bệch, đổ ập vào vai anh, hai người thở dốc kịch liệt, hít thở từng hơi từng hơi khôngkhí.
một lúc lâu, Tưởng Xuyên kề sát trán cô, nắm cằm cô :" Vẫn ổn chứ?"
Tần Đường có chút suy yếu, gật đầu:" Ừm."
Tưởng Xuyên ôm cô xoay người, nhìn dòng sông trước mặt.
Cân nhắc một hồi, anh nhìn cô:" Có thể bơi được bao xa?"
Tần Đường bơi lội rất lợi hại, nhưng thể lực hiện giờ, cô không biết.
Tưởng Xuyên nói :" anh đưa em đến bờ sông bên kia."
Tần Đường cắn môi, khôi phục tia huyết sắc," Vâng."
Hoàng Hà cuồn cuộn, kéo dài mênh mông.
Trời thu tháng mười, nước sông lạnh buốt, cơ thể Tần Đường co rúm lại, tay chân dần trở nên cứng ngắc, Tưởng Xuyên bảo hộ phía sau cô .
Hai người họ giống như hai con cá dạo chơi trong dòng nước Hoàng Hà.
Chân trời xám trắng.
một rặng mây đỏ nhô lên phía chân trời, không lâu sau, mặt trời sẽ mọc.
Tần Đường liều chết chống chọi, còn cách một phần ba nữa, gương mặt nhăn nhúm thống khổ, cả người chìm xuống, thể lực chống đỡ hết nổi.
Tưởng Xuyên lặn xuống nước, vớt cô lên, thở hổn hển nói :" Ôm chặt anh, được chứ?"
Sắc mặt Tần Đường tái nhợt như tuyết, tựa như bản năng tay bám víu lấy anh , suy yếu đáp:" Được."
Bờ sông bên kia, thi thoảng có tiếng súng.
Tần Đường mang theo Tần Đường bò lên trên bờ, đặt Tần Đường nằm thẳng, chống hai bên người cô, cúi đầu nhìn cô, nước từ trên trán, tóc và cằm nhỏ xuống người cô, anh lău mặt một cái, cởi quần áo trên người, vắt khô, lau mặt cho cô.
Tần Đường thở dốc yếu ớt, mở mắt ra nhìn anh.
Tưởng Xuyên cúi đầu, môi lên môi cô, cho đến khi môi cô khôi phục chút huyết sắc mới buông ra.
Tần Đường ngọ nguậy ngồi dậy, nhìn anh chăm chú, tay sờ đến bả vai anh, vết thương đã ngâm nước đến nhìn không ra máu, chỉ để lại một lỗ máu," Đau không?"
Tưởng Xuyên cầm tay cô:" Đau, nhưng không sao, viên đạn cắm không sâu."
anh ôm lấy cô, đặt giữa hai chân, vén vén tóc trước trán cô.
Toàn thân hai người đều là nước, Tưởng Xuyên ôm ôm cô.
" Hãy nghe anh nói."
Tần Đường ngồi quỳ trước mặt anh, ánh mắt ướt át," Ừm."
Tưởng Xuyên chỉ vào con đường núi kia, " đi lên trên, lại dọc theo con đường này sẽđi vào trong thôn phía trước, xin người dân trong thôn giúp đỡ, nhờ họ đưa em đến thị trấn, ở đó chờ anh."
một cơn gió thổi qua.
Cơ thể Tần Đường run rẩy, nước mắt không cầm được thi nhau chảy xuống, " anh sẽtrở về, đúng không?"
" Đúng, anh nhất định trở về."
" Đừng khóc." anh lau nước mắt cho cô, hai tay bưng lấy khuôn mặt cô, hôn lên mắt cô," Trở về cùng em sinh hai đứa con."
Tần Đường cắn môi, nước mắt không kiềm chế được, ngoan ngoãn gật đầu, "Được, một trai một gái."
Tưởng Xuyên kéo cô đứng dậy, nhìn cô thăm thẳm, lại cúi đầu xuống, hôn lên môi cô, rất nhẹ nhàng.
anh buông cô ra, đẩy cô đi về phía trước:" đi."
Tần Đường quay đầu lại, trong mắt ngập nước, không chịu di chuyển.
Hốc mắt Tưởng Xuyên cũng ẩm ướt, cổ họng anh tắc nghẹn, quay qua nhìn, nhìn côlần nữa, đã khôi phục như cũ, khóe miệng cong lên:" Nghe lời nào, đi phía trước đi, không đường quay đầu lại."
Tần Đường ôm máy ảnh và súng, quay đầu lại, từng bước đi về phía trước.
( Editor thắc mắc: Chìm trong nước lâu như vậy, máy ảnh có vấn đề gì không ?")
cô không dám quay đầu lại.
"Bùm " một tiếng.
cô biết Tưởng Xuyên đã nhảy xuống sông Hoàng Hà, cô biết anh sẽ trở về.
Tần Đường đi rất chậm, bò lên triền núi, cầm trong tay một nhánh cây, chân mới vừa ổn định, phía sau vang lên một tiếng súng, chìm trong dòng nước.
Sắc mặt cô biến đổi, hoảng loạn lập tức quay đầu lại.
Thấy xa xa, một khoảng nước sông Hòang Hà nhuộm màu máu.
Trong dòng sông Hoàng Hà không có bóng người.
trên bờ đứng ba người.
Sắc mặt Tần Đường tái nhợt, trong nháy mắy trái tim đã chết.
Tiếng súng không ngừng vang lên.
Từ trên sườn núi cô chạy như điên xuống, chật vật ngã xuống, lại bất chấp bò lên, chạy về phía trước.
cô lao tới bờ sông.
Thình lình dưới dòng sông nhô lên một cái đầu, cô sững sờ.
Chớp mắt tiếp theo, Tưởng Xuyên nổ mấy phát súng liên tiếp, ba tên kia đổ nhào xuống sông, máu nhuộm đỏ nước sông Hoàng Hà.
Tần Đường không phân rõ được đó là máu ai.
Tưởng Xuyên bò lên bờ, nhìn về phía đối diện, trái tim Tần Đường đã sống trở lại, côgạt nước mắt, cố gắng nhìn rõ dáng vẻ anh, đáng tiếc khoảng cách có hơi xa, cô nhìn không rõ, nhưng cô biết anh đang chăm chú xem ý cô.
Tần Đường cắn môi, đi về phía trước.
Lần này, không quay đầu lại.
cô leo lên triền núi, trời vừa sáng.
Ngôi chùa xa xa truyền đến tiếng chuông, thanh bình, an tĩnh, tốt lành.
Tần Đường dừng bước chân lại, ngẩng đầu nhìn ánh rạng đông phía chân trời, khuôn mặt trầm tĩnh, vô cùng thành kính mà cầu nguyện:
Phật tổ à, nếu ngài nghe thấy.
Xin ngài, nhất định phù hộ anh ấy.
Phù hộ tất cả chiến sĩ mang trọng trách trên vai.
Che chở cho họ cả đời bình an.