Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1070
Kiều Luyến:...!
Kiều Luyến còn chưa lên tiếng, thái tử liền lập tức cúp điện thoại.
Sau đó, một tin nhắn gửi tới.
Kiều Luyến ấn mở, liền phát hiện là một địa chỉ.
Kiều Luyến nhìn chằm chằm cái địa chỉ này, trong đầu, bỗng nhiên dần hiện ra một hình ảnh.
Cô và một đám người, ở trong một khu biệt thự khác, đối mặt với máy tính, thảo luận chiến thuật...
Cô nghĩ không ra, bộ dạng đám người đi cùng với cô thế nào, thế nhưng thực sự, là có một quá khứ như thế...
Cho nên, cô thật sự là đội viên chiến đội P sao?
-
Lục Nam Trạch lái xe về đến nhà.
Cái người bình thường luôn luôn che kín nụ cười trên mặt, giờ phút này lại âm trầm.
Mặc dù Kiều Luyến nói không thích anh ta, thế nhưng anh ta cũng tuyệt đối không nhận thua!
Kiều Luyến mất trí nhớ, đây là ông chời cho anh ta một cơ hội vì sự chờ tám năm đáng thương, nhất định anh ta cần phải nắm chắc, kiên quyết không buông tha!
Ngay lúc nghĩ như vậy, đối diện bỗng nhiên đi tới một người phụ nữ.
Trông thấy cô ta, tròng mắt Lục Nam Trạch co rụt lại, dừng bước.
Kiều Y Y chạy tới trước mặt Lục Nam Trạch, thuận theo khoác lên cánh tay của anh ta: "Anh hai, anh trở về rồi hả? Hôm nay Kiều Luyến khá hơn chút nào không?"
Bộ dạng cô ta hiền lành như vậy, để cho người ta không thể nghĩ ra, cô ta sẽ chạy đến trước mặt Kiều Luyến, nói những lời kia.
Lục Nam Trạch lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta.
Bỗng nhiên quay người, đưa tay ra, bóp lấy cằm của cô ta, ép buộc cô ta ngẩng đầu lên, nhìn mình.
Trong ánh mắt Kiều Y Y, hiện lên một chút bối rối, cô ta cắn môi, nhìn chằm chằm Lục Nam Trạch: "Anh hai, sao thế?"
"Cô đã nói gì với Kiều Luyến?"
Kiều Y Y rụt bả vai lại: "Anh hai, em, em cũng không nói gì..."
"Chưa hề nói sao? Cô cho rằng, tôi sẽ tin tưởng lời giải thích của cô sao?"
Lục Nam Trạch nói đến đây, đưa tay dùng sức đẩy Kiều Y Y xuống mặt đất: "Con của tôi sao? Để cho cô ấy rời đi sao?"
Lục Nam Trạch cúi đầu nhìn trực tiếp Kiều Y Y: "Cô cũng xứng sao?"
Kiều Y Y nhất thời mở to hai mắt nhìn: "Anh hai..."
"Người đâu!"
Nương theo một câu của Lục Nam Trạch, quản gia lập tức đi đến.
Lục Nam Trạch nhìn chằm chằm Kiều Y Y, híp mắt lại.
Cuối cùng Kiều Y Y cũng cảm thấy sợ hãi.
Thân thể của cô ta phát run, cô ta nhìn Lục Nam Trạch, biết lúc anh ta tức giận, vô cùng đáng sợ.
Cô ta khóc, hô hào: "Anh hai, anh tha cho em đi! Xem tới quá khứ em làm nhiều chuyện cho anh như vậy, xem em bên anh nhiều năm như vậy..."
"Anh hai, em thật sự rất yêu anh, tám năm qua, một mực ở bên cạnh anh là em!"
"Anh hai... Van xin anh, tốt xấu gì em cũng là chị họ của Kiều Luyến, anh hai, cầu anh thả em ra..."
Câu nói sau cùng, để tròng mắt Lục Nam Trạch hơi híp.
Một lúc sau, anh ta mới lạnh lùng mở miệng nói: "Mang người phụ nữ này ra ngoài giam lại! Từ nay về sau, không có mệnh lệnh của tôi, không cho phép cô ta đi ra ngoài!"
Quản gia lập tức gật đầu: "Vâng, tiên sinh."
Sau đó đi tới trước mặt Kiều Y Y.
Kiều Luyến không thể tin nhìn chằm chằm Lục Nam Trạch: "Anh hai, anh, anh muốn giam lỏng em sao?!"
Tại sao có thể như vậy?
Giam lỏng cô ta, còn không bằng trừng phạt cô ta!
-
Cùng lúc đó, bộ phim ( kiêu hùng), cuối cùng đóng máy.
Thi Niệm Diêu và Mạc Tây Thừa về tới Bắc Kinh, sau khi lưu luyến chia tay ở sân bay, Thi Niệm Diêu vừa về đến nhà, liền nhận được mệnh lệnh của mẹ: "Ngày mai qua xem mắt."
Cái gì?!
Kiều Luyến còn chưa lên tiếng, thái tử liền lập tức cúp điện thoại.
Sau đó, một tin nhắn gửi tới.
Kiều Luyến ấn mở, liền phát hiện là một địa chỉ.
Kiều Luyến nhìn chằm chằm cái địa chỉ này, trong đầu, bỗng nhiên dần hiện ra một hình ảnh.
Cô và một đám người, ở trong một khu biệt thự khác, đối mặt với máy tính, thảo luận chiến thuật...
Cô nghĩ không ra, bộ dạng đám người đi cùng với cô thế nào, thế nhưng thực sự, là có một quá khứ như thế...
Cho nên, cô thật sự là đội viên chiến đội P sao?
-
Lục Nam Trạch lái xe về đến nhà.
Cái người bình thường luôn luôn che kín nụ cười trên mặt, giờ phút này lại âm trầm.
Mặc dù Kiều Luyến nói không thích anh ta, thế nhưng anh ta cũng tuyệt đối không nhận thua!
Kiều Luyến mất trí nhớ, đây là ông chời cho anh ta một cơ hội vì sự chờ tám năm đáng thương, nhất định anh ta cần phải nắm chắc, kiên quyết không buông tha!
Ngay lúc nghĩ như vậy, đối diện bỗng nhiên đi tới một người phụ nữ.
Trông thấy cô ta, tròng mắt Lục Nam Trạch co rụt lại, dừng bước.
Kiều Y Y chạy tới trước mặt Lục Nam Trạch, thuận theo khoác lên cánh tay của anh ta: "Anh hai, anh trở về rồi hả? Hôm nay Kiều Luyến khá hơn chút nào không?"
Bộ dạng cô ta hiền lành như vậy, để cho người ta không thể nghĩ ra, cô ta sẽ chạy đến trước mặt Kiều Luyến, nói những lời kia.
Lục Nam Trạch lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta.
Bỗng nhiên quay người, đưa tay ra, bóp lấy cằm của cô ta, ép buộc cô ta ngẩng đầu lên, nhìn mình.
Trong ánh mắt Kiều Y Y, hiện lên một chút bối rối, cô ta cắn môi, nhìn chằm chằm Lục Nam Trạch: "Anh hai, sao thế?"
"Cô đã nói gì với Kiều Luyến?"
Kiều Y Y rụt bả vai lại: "Anh hai, em, em cũng không nói gì..."
"Chưa hề nói sao? Cô cho rằng, tôi sẽ tin tưởng lời giải thích của cô sao?"
Lục Nam Trạch nói đến đây, đưa tay dùng sức đẩy Kiều Y Y xuống mặt đất: "Con của tôi sao? Để cho cô ấy rời đi sao?"
Lục Nam Trạch cúi đầu nhìn trực tiếp Kiều Y Y: "Cô cũng xứng sao?"
Kiều Y Y nhất thời mở to hai mắt nhìn: "Anh hai..."
"Người đâu!"
Nương theo một câu của Lục Nam Trạch, quản gia lập tức đi đến.
Lục Nam Trạch nhìn chằm chằm Kiều Y Y, híp mắt lại.
Cuối cùng Kiều Y Y cũng cảm thấy sợ hãi.
Thân thể của cô ta phát run, cô ta nhìn Lục Nam Trạch, biết lúc anh ta tức giận, vô cùng đáng sợ.
Cô ta khóc, hô hào: "Anh hai, anh tha cho em đi! Xem tới quá khứ em làm nhiều chuyện cho anh như vậy, xem em bên anh nhiều năm như vậy..."
"Anh hai, em thật sự rất yêu anh, tám năm qua, một mực ở bên cạnh anh là em!"
"Anh hai... Van xin anh, tốt xấu gì em cũng là chị họ của Kiều Luyến, anh hai, cầu anh thả em ra..."
Câu nói sau cùng, để tròng mắt Lục Nam Trạch hơi híp.
Một lúc sau, anh ta mới lạnh lùng mở miệng nói: "Mang người phụ nữ này ra ngoài giam lại! Từ nay về sau, không có mệnh lệnh của tôi, không cho phép cô ta đi ra ngoài!"
Quản gia lập tức gật đầu: "Vâng, tiên sinh."
Sau đó đi tới trước mặt Kiều Y Y.
Kiều Luyến không thể tin nhìn chằm chằm Lục Nam Trạch: "Anh hai, anh, anh muốn giam lỏng em sao?!"
Tại sao có thể như vậy?
Giam lỏng cô ta, còn không bằng trừng phạt cô ta!
-
Cùng lúc đó, bộ phim ( kiêu hùng), cuối cùng đóng máy.
Thi Niệm Diêu và Mạc Tây Thừa về tới Bắc Kinh, sau khi lưu luyến chia tay ở sân bay, Thi Niệm Diêu vừa về đến nhà, liền nhận được mệnh lệnh của mẹ: "Ngày mai qua xem mắt."
Cái gì?!