Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Anh Đã Trở Về Rồi Đây - Chương 15: Gia sản nhà họ Kim
Buổi tối tại biệt thự nhà họ Kim.
Trong đại sảnh nguy nga, tráng lệ của nhà họ Kim, các thành viên cốt cán của gia tộc đều đang ngồi dưới sảnh, trong khi Kim Hải Phong đang ngồi trên ngai vàng hình rồng của mình, nhìn chằm chằm vào cửa chính của biệt thự với đôi mắt u ám, thâm trầm.
Hôm nay ông ta cố tình khoác lên mình bộ trang phục hình mãnh hổ xuống núi đại diện cho trưởng tộc nhà họ Kim, khiến ai nhìn cũng phải khiếp sợ.
Đùng đoàng. Trên không trung sấm rền vang, mưa to như trút nước giờ phút này như muốn bao phủ cả Tô Hàng.
Biệt thự nhà họ Kim chìm trong cơn mưa, từ trên cao nhìn xuống càng thêm vẻ xơ xác, tiêu điều. Sắc trời. âm u, ảm đạm, khiến cho trong phạm vi mười dặm đều có cảm giác thê lương, ớn lạnh.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Vài tia chớp lóe lên, chiếu sáng cả biệt thự nhà họ Kim. Tất cả các trưởng lão nhà họ Kim, sắc mặt đều u ám, giống như những kẻ độc ác, nắm quyền sinh sát của con người.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía cửa chính. Hôm nay chính là nhà họ Kim và Tiêu Hoàng Nam kia sống chết.
Tách Tách.
Tiếng nước mưa rơi thành vũng trên mặt đất, tạo thành tiếng chiêng, tiếng trống như âm thanh trên chiến trường, khiến lòng người nao nao. Sát khí trào dâng khắp nơi.
Khoảng cách từ đại sảnh nhà họ Kim đến cửa chính là một trăm mét, ở giữa có một cái vạc đồng rất lớn. Lúc này, toàn bộ vạc đồng đã đầy ắp nước mưa. Những hạt mưa rơi xuống vực đồng tạo thành tiếng “Tách tách tách” nhịp nhàng, vang lên làm người ta phải sợ hãi.
Bịch bịch bịch.
Tiếng bước chân trong màn mưa vang lên từ lối vào cửa chính của nhà họ Kim, nhịp nhàng như thể ẩn chứa sát khí ngợp trời, vang vọng khắp biệt thự nhà họ Kim.
Trong tầm mắt mờ mịt của mọi người, ở phía cuối con đường dài, dưới cánh cổng đá ở lối vào chính, có vài chiếc ô đen hiện ra, che mưa, cũng che khuất đi tầm mắt. Sau đó, vài thân ảnh xơ xác, tiêu điều, chậm rãi xuất hiện dưới bóng ô đen, toàn thân đều là sát khí, làm náo động xung quanh.
“Tới rồi à?”
Kim Hải Phong ngồi trên ngai vàng, hai tay siết chặt tay vịn hình đầu rồng, trong mắt toát lên sự lạnh lẽo thấu xương.
Bộp.
Kim Hoàng Long cả người bê bết máu, bị Ngũ Long trực tiếp ném vào trong cơn mưa. Cơn mưa ướt đẫm. đổ xuống cơ thể Kim Hoàng Long đang hấp hối, khiến vết thương trên người anh ta thêm đau đớn.
“A. Bố... Bố ơi, cứu con với. Giết chúng đi. Nhất định phải giết chúng. Con phế rồi. Phế rồi”
Kim Hoàng Long nằm trên vũng máu hòa lẫn với nước mưa, tay chân bủn rủn, hướng về phía người ngồi trên ngai vàng trong đại sảnh mà gào thét.
Bốp.
Tiêu Hoàng Nam trực tiếp đạp mạnh một cái vào lưng của Kim Hoàng Long, đôi mắt đầy lửa giận.
"A. Tiêu Hoàng Nam, mày chết chắc rồi. Đây là nhà họ Kim. Là nhà của tao. Bố tạo là Kim Hải Phong. Mày tự tìm đến cái chết. Bố tạo nhất định sẽ đập mày thành từng mảnh. Còn Khương Phương Ngọc. Tạo sẽ nhất định giữ cô ta lại đến hơi thở cuối cùng, để tra tấn Khương Phương Ngọc trước mặt mày. Đặc biệt là đứa con hoang đó, sớm biết trước thì tao đã cho người đâm chết nó rồi.”
Kim Hoàng Long gầm lên đến khàn cả giọng. Nhưng khi chân của Tiêu Hoàng Nam dùng sức một chút, liền nghe thấy tiếng xương gãy.
“A. Đau. Đau quá. Bố ơi, mau cứu con”
Kim Hoàng Long kêu lên thảm thiết, cảm giác lồng ngực của anh ta sắp nổ tung. Mà Tiêu Hoàng Nam sớm đã không đem Kim Hoàng Long đặt vào mắt. Hai mắt nhìn chằm chằm Kim Hải Phong đang từ trên ngai vàng đi xuống.
“Tiêu Hoàng Nam. Tôi phải thừa nhận cậu can đảm đấy. Dám mang theo tám người mà tiến vào biệt thự nhà họ Kim. Cậu có biết như thế khác nào thiêu thân lao đầu vào lửa, tự chui vào chỗ chết không? Tôi cho cậu ba phút, thả con trai tôi ra. Sau đó quỳ xuống, chờ sự trừng phạt của nhà họ Kim đi.”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Kim Hải Phong tức giận gầm lên, giọng nói như tiếng chuông, chấn động cả biệt thự.
Tiêu Hoàng Nam nhếch mép cười khiêu khích, ngạo nghễ nhìn chằm chằm Kim Hải Phong, cùng toàn bộ thành viên của nhà họ Kim, nói: “Kim Hải Phong, hôm nay tôi đến đây để đòi nợ nhà họ Kim của ông. Ca Cao và Phương Ngọc đã phải chịu đựng nỗi đau nào, hôm nay tôi sẽ đem nhà họ Kim của ông đòi lại”
“Được lắm. Rất ngạo mạn” Kim Hải Phong hét lên. “Nhưng mà chỉ với mình cậu thôi thì không đủ”
Bịch bịch bịch.
Kim Hải Phong vừa mới dứt lời, bốn phía của biệt thự đột nhiên lao ra một nghìn người mặc vest màu đen. Tiếng bước chân dày đặc giẫm lên trên cỏ, vang vọng trong cơn mưa không ngừng, giống như tiếng súng dày đặc trên chiến trường.
Những người này đều cầm kiếm và côn thép. Bọn họ đông như châu chấu đen, bao vây toàn bộ biệt thự nhà họ Kim, có muốn cũng không thoát ra được.
Nhìn đâu cũng thấy những bóng dáng màu đen, bừng bừng sát khí. Những thanh kiếm và côn thép bị nước mưa nhỏ xuống sáng loáng, trực tiếp chia năm xẻ bảy.
Cùng lúc đó, hơn chục bóng dáng khác nhau từ phía sau Kim Hải Phong bước ra, ánh mắt lạnh lùng, giống như thần chết bước xuống chiến trường, ở bên cạnh bảo vệ cho ông ta.
Trong giây lát họ xuất hiện, trên người mang theo khí thế chết người còn vượt qua hàng nghìn tên côn đồ kia.
Cao thủ. Những cao thủ được nhà họ Kim bồi dưỡng. Chuyên làm những nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm, đều là những kẻ giết người không chớp mắt. Một người có thể so với hàng chục người. Không biết trên tay chúng đã nhuốm bao nhiêu máu tươi.
“Cậu nhìn xem. Đây là tình hình của nhà họ Kim. Các người cho rằng với chín người các người có thể vượt qua hàng nghìn người này sao?”
Kim Hải Phong tức giận gầm lên.
Có hơn một nghìn vệ sĩ của nhà họ Kim và các cao thủ được nhà họ Kim gọi về lên tới hàng nghìn hàng chục nghìn. Kim Hải Phong không hề sợ hãi.
ở trong từ điển của ông ta, sẽ không bao giờ có chữ này. Hôm nay chính là thời điểm tốt nhất để gia tộc của ông ta làm cả Tô Hàng phải khiếp sợ.
Ông ta mượn cơ hội này để giết gà dọa khỉ. Làm cho mọi người ở Tô Hàng phải thấy được, nhà họ Kim của ông ta, vĩnh viễn là bá chủ. Không ai có thể địch nổi.
"Ha ha ha, mày chết chắc rồi. Chết chắc rồi. Nhà họ Kim của tao vĩnh viễn đứng trên đỉnh của Tô Hàng. Đây đều là những sát thủ máu lạnh do nhà họ Kim đào tạo. Cho dù mấy chục người cùng tiến lên, cũng sẽ bị giết sạch. Tiêu Hoàng Nam, mày chết chắc. Mau thả tao ra”
Kim Hoàng Long cười lớn, giống như được nhìn thấy hy vọng sống sót.
Ánh mắt Tiêu Hoàng Nam lạnh lùng, nhìn quét qua mười mấy cao thủ bên cạnh của Kim Hải Phong. Quả thật, khí thế và ánh mắt trên người đều là những kẻ cảm tử, có chút thực lực. Chẳng qua, những kẻ này vẫn chưa đủ, so với Tiêu Hoàng Nam, chỉ như con kiến.
Không riêng gì anh, mà từ Nhất Long tới Bát Long cũng không xem những kẻ này vào mắt.
“Tiêu Hoàng Nam. Thả con trai tôi ra. Quỳ xuống nhận sự trừng phạt của nhà họ Kim đi”
Kim Hải Phong vung tay áo, chỉ vào Tiêu Hoàng Nam giận dữ hét lớn.
Tuy nhiên, Tiêu Hoàng Nam lại nhếch mép cười lạnh. Anh giơ chân phải lên, bốp, đem Kim Hoàng Long. đá thẳng tới chân Kim Hải Phong
“Thả anh ta ra thì sao?" Tiêu Hoàng Nam lạnh lùng hỏi.
"A."
Trong phút chốc, Kim Hoàng Long kêu lên một tiếng, xương sườn toàn bộ đều gãy.
Anh ta nằm trước mặt của Kim Hải Phong, miệng phun ra vài ngụm máu tươi, run rẩy vươn tay ra, nắm lấy đôi giày da của Kim Hải Phong, nghẹn ngào nói: “Bố... Thay con... Báo thù.”.
Kim Hải Phong nhìn thấy Kim Hoàng Long nằm trên vũng máu trước mặt ông ta, đôi mắt liền đỏ rực.
Cả người bừng bừng sát khí, hai tay không chịu đựng được bèn run rẩy, rống lên: “Hoàng Long. Con trai của tôi. A... Giết. Giết hết bọn chúng cho ta. Không được để sót tên nào”
Trong đại sảnh nguy nga, tráng lệ của nhà họ Kim, các thành viên cốt cán của gia tộc đều đang ngồi dưới sảnh, trong khi Kim Hải Phong đang ngồi trên ngai vàng hình rồng của mình, nhìn chằm chằm vào cửa chính của biệt thự với đôi mắt u ám, thâm trầm.
Hôm nay ông ta cố tình khoác lên mình bộ trang phục hình mãnh hổ xuống núi đại diện cho trưởng tộc nhà họ Kim, khiến ai nhìn cũng phải khiếp sợ.
Đùng đoàng. Trên không trung sấm rền vang, mưa to như trút nước giờ phút này như muốn bao phủ cả Tô Hàng.
Biệt thự nhà họ Kim chìm trong cơn mưa, từ trên cao nhìn xuống càng thêm vẻ xơ xác, tiêu điều. Sắc trời. âm u, ảm đạm, khiến cho trong phạm vi mười dặm đều có cảm giác thê lương, ớn lạnh.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Vài tia chớp lóe lên, chiếu sáng cả biệt thự nhà họ Kim. Tất cả các trưởng lão nhà họ Kim, sắc mặt đều u ám, giống như những kẻ độc ác, nắm quyền sinh sát của con người.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía cửa chính. Hôm nay chính là nhà họ Kim và Tiêu Hoàng Nam kia sống chết.
Tách Tách.
Tiếng nước mưa rơi thành vũng trên mặt đất, tạo thành tiếng chiêng, tiếng trống như âm thanh trên chiến trường, khiến lòng người nao nao. Sát khí trào dâng khắp nơi.
Khoảng cách từ đại sảnh nhà họ Kim đến cửa chính là một trăm mét, ở giữa có một cái vạc đồng rất lớn. Lúc này, toàn bộ vạc đồng đã đầy ắp nước mưa. Những hạt mưa rơi xuống vực đồng tạo thành tiếng “Tách tách tách” nhịp nhàng, vang lên làm người ta phải sợ hãi.
Bịch bịch bịch.
Tiếng bước chân trong màn mưa vang lên từ lối vào cửa chính của nhà họ Kim, nhịp nhàng như thể ẩn chứa sát khí ngợp trời, vang vọng khắp biệt thự nhà họ Kim.
Trong tầm mắt mờ mịt của mọi người, ở phía cuối con đường dài, dưới cánh cổng đá ở lối vào chính, có vài chiếc ô đen hiện ra, che mưa, cũng che khuất đi tầm mắt. Sau đó, vài thân ảnh xơ xác, tiêu điều, chậm rãi xuất hiện dưới bóng ô đen, toàn thân đều là sát khí, làm náo động xung quanh.
“Tới rồi à?”
Kim Hải Phong ngồi trên ngai vàng, hai tay siết chặt tay vịn hình đầu rồng, trong mắt toát lên sự lạnh lẽo thấu xương.
Bộp.
Kim Hoàng Long cả người bê bết máu, bị Ngũ Long trực tiếp ném vào trong cơn mưa. Cơn mưa ướt đẫm. đổ xuống cơ thể Kim Hoàng Long đang hấp hối, khiến vết thương trên người anh ta thêm đau đớn.
“A. Bố... Bố ơi, cứu con với. Giết chúng đi. Nhất định phải giết chúng. Con phế rồi. Phế rồi”
Kim Hoàng Long nằm trên vũng máu hòa lẫn với nước mưa, tay chân bủn rủn, hướng về phía người ngồi trên ngai vàng trong đại sảnh mà gào thét.
Bốp.
Tiêu Hoàng Nam trực tiếp đạp mạnh một cái vào lưng của Kim Hoàng Long, đôi mắt đầy lửa giận.
"A. Tiêu Hoàng Nam, mày chết chắc rồi. Đây là nhà họ Kim. Là nhà của tao. Bố tạo là Kim Hải Phong. Mày tự tìm đến cái chết. Bố tạo nhất định sẽ đập mày thành từng mảnh. Còn Khương Phương Ngọc. Tạo sẽ nhất định giữ cô ta lại đến hơi thở cuối cùng, để tra tấn Khương Phương Ngọc trước mặt mày. Đặc biệt là đứa con hoang đó, sớm biết trước thì tao đã cho người đâm chết nó rồi.”
Kim Hoàng Long gầm lên đến khàn cả giọng. Nhưng khi chân của Tiêu Hoàng Nam dùng sức một chút, liền nghe thấy tiếng xương gãy.
“A. Đau. Đau quá. Bố ơi, mau cứu con”
Kim Hoàng Long kêu lên thảm thiết, cảm giác lồng ngực của anh ta sắp nổ tung. Mà Tiêu Hoàng Nam sớm đã không đem Kim Hoàng Long đặt vào mắt. Hai mắt nhìn chằm chằm Kim Hải Phong đang từ trên ngai vàng đi xuống.
“Tiêu Hoàng Nam. Tôi phải thừa nhận cậu can đảm đấy. Dám mang theo tám người mà tiến vào biệt thự nhà họ Kim. Cậu có biết như thế khác nào thiêu thân lao đầu vào lửa, tự chui vào chỗ chết không? Tôi cho cậu ba phút, thả con trai tôi ra. Sau đó quỳ xuống, chờ sự trừng phạt của nhà họ Kim đi.”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Kim Hải Phong tức giận gầm lên, giọng nói như tiếng chuông, chấn động cả biệt thự.
Tiêu Hoàng Nam nhếch mép cười khiêu khích, ngạo nghễ nhìn chằm chằm Kim Hải Phong, cùng toàn bộ thành viên của nhà họ Kim, nói: “Kim Hải Phong, hôm nay tôi đến đây để đòi nợ nhà họ Kim của ông. Ca Cao và Phương Ngọc đã phải chịu đựng nỗi đau nào, hôm nay tôi sẽ đem nhà họ Kim của ông đòi lại”
“Được lắm. Rất ngạo mạn” Kim Hải Phong hét lên. “Nhưng mà chỉ với mình cậu thôi thì không đủ”
Bịch bịch bịch.
Kim Hải Phong vừa mới dứt lời, bốn phía của biệt thự đột nhiên lao ra một nghìn người mặc vest màu đen. Tiếng bước chân dày đặc giẫm lên trên cỏ, vang vọng trong cơn mưa không ngừng, giống như tiếng súng dày đặc trên chiến trường.
Những người này đều cầm kiếm và côn thép. Bọn họ đông như châu chấu đen, bao vây toàn bộ biệt thự nhà họ Kim, có muốn cũng không thoát ra được.
Nhìn đâu cũng thấy những bóng dáng màu đen, bừng bừng sát khí. Những thanh kiếm và côn thép bị nước mưa nhỏ xuống sáng loáng, trực tiếp chia năm xẻ bảy.
Cùng lúc đó, hơn chục bóng dáng khác nhau từ phía sau Kim Hải Phong bước ra, ánh mắt lạnh lùng, giống như thần chết bước xuống chiến trường, ở bên cạnh bảo vệ cho ông ta.
Trong giây lát họ xuất hiện, trên người mang theo khí thế chết người còn vượt qua hàng nghìn tên côn đồ kia.
Cao thủ. Những cao thủ được nhà họ Kim bồi dưỡng. Chuyên làm những nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm, đều là những kẻ giết người không chớp mắt. Một người có thể so với hàng chục người. Không biết trên tay chúng đã nhuốm bao nhiêu máu tươi.
“Cậu nhìn xem. Đây là tình hình của nhà họ Kim. Các người cho rằng với chín người các người có thể vượt qua hàng nghìn người này sao?”
Kim Hải Phong tức giận gầm lên.
Có hơn một nghìn vệ sĩ của nhà họ Kim và các cao thủ được nhà họ Kim gọi về lên tới hàng nghìn hàng chục nghìn. Kim Hải Phong không hề sợ hãi.
ở trong từ điển của ông ta, sẽ không bao giờ có chữ này. Hôm nay chính là thời điểm tốt nhất để gia tộc của ông ta làm cả Tô Hàng phải khiếp sợ.
Ông ta mượn cơ hội này để giết gà dọa khỉ. Làm cho mọi người ở Tô Hàng phải thấy được, nhà họ Kim của ông ta, vĩnh viễn là bá chủ. Không ai có thể địch nổi.
"Ha ha ha, mày chết chắc rồi. Chết chắc rồi. Nhà họ Kim của tao vĩnh viễn đứng trên đỉnh của Tô Hàng. Đây đều là những sát thủ máu lạnh do nhà họ Kim đào tạo. Cho dù mấy chục người cùng tiến lên, cũng sẽ bị giết sạch. Tiêu Hoàng Nam, mày chết chắc. Mau thả tao ra”
Kim Hoàng Long cười lớn, giống như được nhìn thấy hy vọng sống sót.
Ánh mắt Tiêu Hoàng Nam lạnh lùng, nhìn quét qua mười mấy cao thủ bên cạnh của Kim Hải Phong. Quả thật, khí thế và ánh mắt trên người đều là những kẻ cảm tử, có chút thực lực. Chẳng qua, những kẻ này vẫn chưa đủ, so với Tiêu Hoàng Nam, chỉ như con kiến.
Không riêng gì anh, mà từ Nhất Long tới Bát Long cũng không xem những kẻ này vào mắt.
“Tiêu Hoàng Nam. Thả con trai tôi ra. Quỳ xuống nhận sự trừng phạt của nhà họ Kim đi”
Kim Hải Phong vung tay áo, chỉ vào Tiêu Hoàng Nam giận dữ hét lớn.
Tuy nhiên, Tiêu Hoàng Nam lại nhếch mép cười lạnh. Anh giơ chân phải lên, bốp, đem Kim Hoàng Long. đá thẳng tới chân Kim Hải Phong
“Thả anh ta ra thì sao?" Tiêu Hoàng Nam lạnh lùng hỏi.
"A."
Trong phút chốc, Kim Hoàng Long kêu lên một tiếng, xương sườn toàn bộ đều gãy.
Anh ta nằm trước mặt của Kim Hải Phong, miệng phun ra vài ngụm máu tươi, run rẩy vươn tay ra, nắm lấy đôi giày da của Kim Hải Phong, nghẹn ngào nói: “Bố... Thay con... Báo thù.”.
Kim Hải Phong nhìn thấy Kim Hoàng Long nằm trên vũng máu trước mặt ông ta, đôi mắt liền đỏ rực.
Cả người bừng bừng sát khí, hai tay không chịu đựng được bèn run rẩy, rống lên: “Hoàng Long. Con trai của tôi. A... Giết. Giết hết bọn chúng cho ta. Không được để sót tên nào”