Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 1 - Chương 3: TÌnh yêu của anh…
Nói nấu ăn khó thì không phải, nhưng nói dễ với một người hoàn toàn không có cả đam mê lần năng khiếu như Ngọc thì quả thật không hề đúng tý nào. Buồi học đầu tiên, Uyên cũng không ngờ lại khó khăn tới vậy, nói khản cả cổ mà cô bạn cũ lúc thì quên mắm, lúc thì quên muối, cầm dao mổ cá thôi mà hét lên inh cả nhà, thương tích đầy tay,…Cuối cùng thì đôi bạn ấy cũng bỏ cuộc. Ngọc băn khoăn lắm, với một người hoàn hảo như Minh, thì nhất định cô phải thêm được khoản nấu ăn ngon làm điểm cộng. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Ngọc không thuê Uyên làm người dạy nấu ăn nữa, mà lớp trưởng trở thành người nấu ăn thay cho Ngọc. Hai nàng kí hợp đồng, từ giờ nàng Uyên sẽ tới nhà nàng Ngọc nấu ăn, bất cứ khi nào nhận được điện thoại, tuy nhiên nàng Uyên phải bí mật mọi chuyện, nếu ai hỏi về đồ ăn, dứt khoát là nói nàng Ngọc nấu, ngược lại, nàng Uyên sẽ nhận được 7 triệu một tháng, cộng với việc nàng Ngọc sẽ hạn chế gọi nàng Uyên trong giờ học.
Vâng, hợp đồng là thế đấy, vậy là mỗi lần Minh nhắn tin sắp về ăn cơm thì cũng đồng nghĩa với việc Uyên ba chân bốn cẳng đi chợ rồi phi như bay tới nhà Ngọc. Nấu nướng xong xuôi rồi trao lại mọi thứ cho Ngọc. Lúc Uyên về cũng là lúc Ngọc rời khỏi chiếc ipad thân yêu, đeo tạp dề, nàng cũng búi lại tóc, chấm chấm chút nước, vờ làm mồ hôi nhễ nhại, xuống bếp vờ đứng đó, khi Minh về thì dọn đồ ăn ra. Đôi khi nàng còn ứng dụng cả nghiệp diễn viên vào, nghe thấy tiếng người yêu, nàng liền đưa tay lên xoa mồ hôi trên trán, hay lấy đũa đảo đảo thức ăn. Minh thông minh bao nhiêu, trên thương trường lừa bao nhiêu kẻ, lãi lời bao nhiêu, thì chắc cũng chả thể đoán được…Mà đôi khi nếu giả dối khiến người ta hạnh phúc, thì đâu cần biết sự thật??? Chỉ biết, Minh yêu cái cảm giác mỗi lần về chạy vào bếp ôm chầm lấy Ngọc, trò chuyện mỗi tối, thỉnh thoảng Ngọc cũng kể Minh nghe chuyện nghề, chuyện bị người ta ăn hiếp, Ngọc thường nói, em kể là kể thế thôi chứ đừng anh làm gì người ta nhé, tội nghiệp lắm. Trời ạ, Ngọc của anh thật ngây thơ, tội nghiệp, anh ậm ừ thôi, chứ nổi tiếng côn đồ máu mặt như anh mà lại để mấy con tép bắt nạt người yêu mình à, chẳng đúng là anh…
-”Mày thay con Hằng làm giám khảo chấm siêu mẫu năm nay đấy, biết chưa? “.Dương phấn khích.
Nhìn cái mặt thằng quản lý mà Ngọc phì cả cười,” Biết chưa ư, biết từ đêm bố mày thỏ thẻ với người yêu rồi…hehe”. Thấy nét mặt Ngọc, Dương cũng đoán qua đôi ba phần:
-”Lại lợi dụng tình yêu hả cưng, mày giỏi vãi chưởng, mày kể kiểu éo gì thế?”
-Cũng phải cảm ơn mày đã giới thiệu cho tao, tình yêu, hũ vàng- và cũng chính là may mắn của tao; haha.
Nở nụ cười sung sướng, Ngọc kể lại tất cả cho Dương, hào hứng; rằng đêm hôm ấy, nằm trong lòng Minh, Ngọc thở dài ra sao, nước mắt rơi như thế nào, phải vừa đủ để Minh cảm thông, nhưng cũng không quá nhiều để tỏ vẻ mình là người cam chịu, không muốn nói xấu đồng nghiệp, chuyện bé xé ra to, cứ nhìn Ngọc nức nở sụt sịt:”Em chịu được mà, …” máu điên trong Minh nổi lên cuồn cuộn, …
-”Đkm, mày phải nhận được giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của năm con ạ”. Dương cười khoái trá.
Vâng, hợp đồng là thế đấy, vậy là mỗi lần Minh nhắn tin sắp về ăn cơm thì cũng đồng nghĩa với việc Uyên ba chân bốn cẳng đi chợ rồi phi như bay tới nhà Ngọc. Nấu nướng xong xuôi rồi trao lại mọi thứ cho Ngọc. Lúc Uyên về cũng là lúc Ngọc rời khỏi chiếc ipad thân yêu, đeo tạp dề, nàng cũng búi lại tóc, chấm chấm chút nước, vờ làm mồ hôi nhễ nhại, xuống bếp vờ đứng đó, khi Minh về thì dọn đồ ăn ra. Đôi khi nàng còn ứng dụng cả nghiệp diễn viên vào, nghe thấy tiếng người yêu, nàng liền đưa tay lên xoa mồ hôi trên trán, hay lấy đũa đảo đảo thức ăn. Minh thông minh bao nhiêu, trên thương trường lừa bao nhiêu kẻ, lãi lời bao nhiêu, thì chắc cũng chả thể đoán được…Mà đôi khi nếu giả dối khiến người ta hạnh phúc, thì đâu cần biết sự thật??? Chỉ biết, Minh yêu cái cảm giác mỗi lần về chạy vào bếp ôm chầm lấy Ngọc, trò chuyện mỗi tối, thỉnh thoảng Ngọc cũng kể Minh nghe chuyện nghề, chuyện bị người ta ăn hiếp, Ngọc thường nói, em kể là kể thế thôi chứ đừng anh làm gì người ta nhé, tội nghiệp lắm. Trời ạ, Ngọc của anh thật ngây thơ, tội nghiệp, anh ậm ừ thôi, chứ nổi tiếng côn đồ máu mặt như anh mà lại để mấy con tép bắt nạt người yêu mình à, chẳng đúng là anh…
-”Mày thay con Hằng làm giám khảo chấm siêu mẫu năm nay đấy, biết chưa? “.Dương phấn khích.
Nhìn cái mặt thằng quản lý mà Ngọc phì cả cười,” Biết chưa ư, biết từ đêm bố mày thỏ thẻ với người yêu rồi…hehe”. Thấy nét mặt Ngọc, Dương cũng đoán qua đôi ba phần:
-”Lại lợi dụng tình yêu hả cưng, mày giỏi vãi chưởng, mày kể kiểu éo gì thế?”
-Cũng phải cảm ơn mày đã giới thiệu cho tao, tình yêu, hũ vàng- và cũng chính là may mắn của tao; haha.
Nở nụ cười sung sướng, Ngọc kể lại tất cả cho Dương, hào hứng; rằng đêm hôm ấy, nằm trong lòng Minh, Ngọc thở dài ra sao, nước mắt rơi như thế nào, phải vừa đủ để Minh cảm thông, nhưng cũng không quá nhiều để tỏ vẻ mình là người cam chịu, không muốn nói xấu đồng nghiệp, chuyện bé xé ra to, cứ nhìn Ngọc nức nở sụt sịt:”Em chịu được mà, …” máu điên trong Minh nổi lên cuồn cuộn, …
-”Đkm, mày phải nhận được giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của năm con ạ”. Dương cười khoái trá.