Chương 2
“Vì sao anh lại quan tâm?”
“Chúng tôi là bạn, bạn tốt.”
Anh ta trả lời không chút do dự, Điềm Điềm nhìn người đàn ông trước mắt, đột nhiên nhận ra rằng người đàn ông này và Emma chỉ sợ không chỉ là bạn bình thường, có lẽ bọn họ là tình nhân.
Điều này cũng rất dễ hiểu, anh ta cao ráo đẹp trai, Emma yểu điệu xinh đẹp. Hai người này nếu đứng cùng nhau nhất định sẽ là một bức tranh vô cùng đẹp đẽ, nhưng. . . .
“Tôi không nghe nói Emma có bạn trai.” Cô nghi ngờ hỏi.
Anh ta hơi sửng sốt, nói: “Tôi và cô ấy không phải loại quan hệ đó, chúng tôi là hàng xóm lớn lên cùng nhau, như chị em vậy.”
“Xin lỗi.” Cô cảm thấy xấu hổ vì suy đoán của mình.
“Không sao, cô nghĩ vậy cũng dễ hiểu thôi.” Anh ta nhìn cô, khẽ cười nói: “Sau khi cha mẹ tôi qua đời, tôi từng sống nhờ ở nhà cô ấy một thời gian. Emma hơn tôi bốn tuổi, cô ấy vẫn luôn quan tâm chăm sóc tôi. Nhưng đối với cô ấy mà nói tôi quá nhỏ, mà đối với tôi lúc ấy thì cô ấy cũng quá lớn. Hai chúng tôi chưa bao giờ là đối tượng của nhau.”
Tuy rằng anh ta cố ý dùng giọng điệu hài hước và nụ cười để che giấu, nhưng cô vẫn có thể thấy được sự bi thương trong đáy mắt anh ta. Người đàn ông này chắc chắn đã rất đau lòng vì cái chết của Emma.
Cô không nên thảo luận về vụ án với anh ta, Emma vừa mới mất không lâu, thi thể còn chưa lạnh.
Nhưng cái chết của Emma ám ảnh cô, người phụ nữ kia không giống loại người sẽ tìm đến cái chết. Tuy rằng thời gian cô tiếp xúc với Emma không dài, nhưng nhìn vào sức sống và tính cách của cô ấy sẽ thấy cô ấy không phải là người giữ áp lực ở trong lòng rồi sau đó bộc phát trên người người khác. Lại càng không phải loại người cố ý bẫy người khác trở thành nhân chứng cho vụ tự sát.
Emma Thomrson thông minh, tự tin, rực rỡ. Tuy hơi độc miệng nhưng cá tính thẳng thắn, không phải là loại người yếu đuối. Trong quá trình bàn bạc thiết kế nội thất, cô và Emma đã từng nói chuyện với nhau nhiều lần, nếu gặp phải khó khăn, Emma Thomrson sẽ nghĩ biện pháp giải quyết chứ không trốn tránh.
Cô không nên thảo luận về cái chết của Emma cùng người khác, nhưng nếu anh ta nói đúng thì sao?
Cảnh sát đã tuyên bố rõ ràng quan điểm của mình. Nếu Emma không tự sát mà bị mưu sát, vậy hung thủ giết người kia sẽ được nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Cô đóng cửa lại, tháo hai dây xích an toàn ra, sau đó mở cửa nhìn người đàn ông kia, hỏi: “Anh muốn biết cái gì?”
“Ngoại trừ lý do cô đã nói ở đồn cảnh sát, tại sao cô lại cho rằng cô ấy không tự sát?”
Người đàn ông này thật sự biết cách nhắm vào trọng điểm.
“Đó là trực giác của tôi.” Cô xoay người quay vào phòng khách, đi đến quầy bar nhỏ ngăn cách phòng bếp và phòng khách, hỏi: “Cà phê không?”
“Được.” Anh nhìn cô lấy ra hai chiếc ly, rót cà phê vừa đặc vừa đen từ trong máy pha cà phê ra hai chiếc ly. “Trực giác đều xuất phát từ quan sát. Trên thực tế, quan sát của con người luôn rõ ràng hơn ký ức.”
“Sự quan sát của tôi về anh dường như không chính xác đến vậy.” Cô đưa cà phê cho anh.
Anh lại nở nụ cười, “Đó là bởi vì thời điểm tôi xuất hiện không hợp lý. Cô nói đúng, lẽ ra tôi nên chờ đến ngày mai, nhưng nếu tôi chờ đến ngày mai thì tỉ lệ bị nhận nhầm thành phóng viên sẽ cao hơn nữa. Đến lúc đó chỉ sợ ngay cả dây điện thoại cũng bị cô rút ra rồi.”
Anh ta nói đúng, không cần chờ đến sáng mai, ngay lúc này đây cô đã rút dây điện thoại ra rồi.
Cô cầm lấy ly cà phê nóng lên uống một ngụm, nhìn ánh đèn thành phố ngoài cửa sổ. Tuy rằng đã khuya nhưng trên đường thỉnh thoảng vẫn còn xe chạy qua. Các toà nhà cao tầng trong trung tâm thành phố phía xa vẫn rực rỡ ánh đèn như những buổi tối khác.
Hơi nóng của cà phê chậm rãi bay lên.
Cô vẫn nhớ trong bộ phim điện ảnh đoạt giải của Emma năm ngoái cũng có một cảnh người phụ nữ đứng trong nhà trọ nhìn ánh đèn ngoài cửa sổ, trên mặt đẫm nước mắt, vì cái chết của người yêu mà lặng lẽ khóc, cảm động lòng người.
Người phụ nữ ấy vốn có thể tiếp tục diễn xuất thêm nhiều bộ phim khác nữa, làm cảm động nhiều người hơn nữa.
“Cửa nhà cô ấy chỉ khép hờ.”
Điềm Điềm nhìn ánh đèn ngoài cửa sổ, hít một hơi thật sâu nói: “Ban đầu, tôi chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ, nghĩ rằng cô ấy đang chờ tôi nên mở sẵn cửa. An ninh khu đó rất tốt, gác cổng nghiêm ngặt, quản lý ở dưới tầng khi gặp tôi đã nói, buổi chiều Emma từng gọi điện thoại báo cho anh ta rằng tối tôi sẽ đến đây, bảo anh ta để tôi lên. Thế nên tôi đi thẳng lên tầng, vừa ra khỏi thang máy tôi đã nghe thấy tiếng nhạc phim ‘Hoa hồng rực cháy’. Tiếng nhạc dội vào tường, chấn động không khí, tôi đẩy cánh cửa khép hờ đi vào, trong không khí có loại cảm giác rất kỳ lạ, rất ngột ngạt. Tiếng nhạc rất lớn, nhưng ngoại trừ tiếng nhạc thì lại không có âm thanh nào khác. Tôi không thấy người giúp việc bèn thử gọi hai lần nhưng không có ai trả lời.”
Vừa mở miệng là những câu chữ ấy cứ tự động tuôn ra.
Anh ta không cắt ngang, cũng không thúc giục cô. Người đàn ông kia chỉ ngồi trên ghế ở quầy bar, im lặng chờ.
Nhớ tới những chuyện xảy ra lúc đó, hơi lạnh lại trào lên, cô uống thêm một ngụm cà phê nóng mới khàn khàn nói: “Tôi ngồi ở phòng khách một lúc, nhưng không thấy ai đi ra. Emma thỉnh thoảng sẽ vào phòng sinh hoạt chung để nghe điện thoại. Tôi bắt đầu cảm thấy không thoải mái, cho nên tôi đứng dậy, đi vào phòng khách nhỏ. Cô ấy không có ở đó, trong phòng bếp cũng không có ai. Tôi chỉ muốn nói với cô ấy một tiếng là tôi đã đến cho nên tôi đi một vòng quanh phòng, sau đó thấy cửa phòng cô ấy không đóng, ban đầu tôi chỉ nhìn thấy chân cô ấy.”
“Tôi cho rằng cô ấy vô tình ngủ quên.” Cô chuyển tầm mắt khỏi khung cảnh ngoài cửa sổ, sắc mặt tái nhợt nhìn anh nói: “Nhưng cho dù là siêu sao cũng sẽ không khoả thân khi ngủ, lại còn không quên rải đầy cánh hoa hồng trên người, đúng không?”
Anh không cau mày, chỉ bình tĩnh nhìn cô.
Cô nhìn cà phê đen trong ly, dường như đã quay trở về căn phòng u ám đó. Cô hít vào một hơi, đè nén run rẩy trong lồng ngực, “Đèn trong phòng tắm tắt nhưng vẫn còn lò sưởi, tôi có thể nhìn thấy ánh lửa của than đá. Bởi vì đèn trong phòng tắm không bật cho nên quạt thông gió cũng không hoạt động. Tôi phát hiện cô ấy đã chết liền lập tức rời khỏi phòng, rời khỏi căn hộ của cô ấy, chạy ra hành lang lấy điện thoại báo cảnh sát. Sau khi cảnh sát đến mới phát hiện trong phòng tràn ngập khí carbon monoxide.”
Anh nhìn cô nói: “Cảnh sát nói cô ấy uống thuốc ngủ, hít phải quá nhiều khí carbon monoxide, thời gian tử vong là khoảng bảy giờ tối.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, “Bọn họ cũng nói với tôi như vậy”
“Nhưng cô cảm thấy có vấn đề?”
“Ừ.” Cô day thái dương, thở dài nói: “Khi cô ấy gọi điện thoại đổi thời gian hẹn gặp đã từng nói với tôi rằng thuốc ngủ của cô ấy hết mất rồi, cô ấy muốn đến phòng khám lấy thuốc. Nhưng vỉ thuốc đặt trên chiếc tủ ở đầu giường chỉ mới uống ba viên. Cô ấy mới đi lấy thuốc vào hôm kia, nếu cô ấy muốn tự sát, không phải nên uống nhiều một chút sao?” Cô chần chờ một chút, “Còn có……”
“Còn có cái gì?” Anh uống cà phê, giọng điệu có vẻ không để ý.
“Lớp trang điểm của cô ấy, son môi đỏ tươi, đánh mắt màu tím, giống như bộ phim điện ảnh kia.”
“Hoa hồng rực cháy.” Anh biết bộ phim ấy.
“Đúng.”
“Có cái gì không ổn sao?”
“Cô ấy từng nói thật ra cô ấy không thích phấn mắt màu tím, màu sắc đó làm cho hốc mắt của cô ấy có vẻ bị hõm xuống, giống như gấu mèo bị đói bụng mấy tháng vậy. Tôi biết hai chuyện này không đủ để làm lý do, nhưng nếu tôi là cô ấy, nếu tôi là ngôi sao nổi tiếng thế giới, lúc muốn chết tôi tuyệt đối sẽ không để mình nhìn trông giống gấu mèo bị bỏ đói.”
Nói xong nghi vấn của mình, cô buông tách cà phê xuống, nhìn anh nói: “Vậy còn anh? Tại sao anh cho rằng cô ấy không tự sát?”
“Khi cảnh sát thẩm vấn, đã cho tôi xem các bức ảnh được chụp ở hiện trường, vẻ mặt của cô ấy rất thanh thản.”
Cô nhíu mày, “Tôi nghĩ rằng ai bị trúng độc carbon monoxide đều như thế?”
“Không phải.” Anh nhìn cô nói: “Ngộ độc carbon monoxide làm cho thi thể có màu hồng, nhưng sẽ không làm cho người ta nhìn như chết tự nhiên trong lúc ngủ. Thế nhưng vẻ mặt của cô ấy lại thanh thản như đang ngủ vậy. Carbon monoxide có thể kết hợp với huyết sắc tố [1], khiến cơ thể con người mất khả năng trao đổi oxi, cuối cùng sẽ xuất hiện hiện tượng co giật vì thiếu dưỡng khí. Hít phải quá nhiều khí carbon monoxide thật ra khá giống chết do bị ngạt, nó rất đau đớn chứ không phải là cái chết êm ái như mọi người vẫn thường nghĩ.”
[1] Huyết sắc tố – Hemoglobin, hay haemoglobin, (viết tắt Hb) là một protein phức tạp chứa phần tử sắt có khả năng thu nhập, lưu giữ và phóng thích oxi trong cơ thể.
Co giật? Ngạt thở mà chết?
Cô không nhịn được vòng hai tay ôm lấy cơ thể, sắc mặt trở nên xám ngắt, “Nhưng cảnh sát vẫn cho rằng cô ấy tự sát.”
Anh gật đầu, “Bọn họ nói cô ấy uống quá nhiều thuốc ngủ. Cảnh sát cho rằng cô ấy không uống đúng giờ mỗi ngày là vì cô ấy đang trữ thuốc…… Cũng giống như cô, tôi không có đủ bằng chứng để thuyết phục bọn họ, nhưng quả thật chuyện này còn rất nhiều điểm nghi vấn. Cho nên khi tôi nghe được câu hỏi của cô liền quyết định tìm cô nói chuyện.”
Cô cười khổ, “Tôi chỉ biết có thế.”
Anh ta không tỏ vẻ thất vọng, chỉ lật tấm danh thiếp cô đặt trên bàn lúc nãy lại, viết số điện thoại di động của mình lên đó.
“Đây là số điện thoại của tôi.” Anh ta đưa danh thiếp cho cô,“Nếu cô nhớ đến cái gì, dù chỉ là một chi tiết nhỏ cũng được, xin hãy gọi cho tôi.”
Cô cầm lấy tấm danh thiếp, lại nhìn thấy anh ta mỉm cười:
“Xin lỗi vì muộn vậy rồi mà còn quấy rầy cô, cám ơn sự giúp đỡ của cô.”
“Không cần khách khí.” Cô đặt danh thiếp vào trong ngăn kéo dưới quầy bar, tiễn anh đến cửa. Trước khi đóng cửa, cô lại không kìm chế được dừng bước, gọi người đàn ông đang định xoay người đi.
“Anh Tăng.”
Anh dừng lại, quay đầu nhìn cô.
“Tôi xin lỗi.” Cô cầm lấy tay nắm cửa, vẻ mặt hơi mất tự nhiên: “Tôi nghĩ rằng thái độ của mình ở bãi đậu xe thật bất lịch sự.”
Anh hơi sửng sốt, sau đó lại mỉm cười.
“Là lỗi của tôi, cô đừng để ý.”
Khi anh ta mỉm cười, bên khoé miệng hiện lên một lúm đồng tiền nho nhỏ, lông mày hơi nhướn lên, hoàn toàn làm mất vẻ nghiêm túc và đứng đắn trên khuôn mặt.
Người đàn ông này có một đôi mắt đào hoa biết phóng điện.
Anh ta cười rất ngả ngớn.
Cô nghĩ không phải anh ta cố ý mà do khuôn mặt vốn là trời sinh rồi.
Nhưng nụ cười này vẫn làm cho cô bất giác đỏ mặt tim đập nhanh.
Không đợi cửa thang máy đóng lại, cô đã vội đóng cửa, chặn đứng ánh mắt có điện kia.
Cho dù anh ta mê người đến nhường nào đi chăng nữa thì hiện tại cô cũng không cần một người đàn ông có đôi mắt đào hoa phóng điện.
Bây giờ thành phố vẫn tĩnh lặng, nhưng chỉ vài giờ nữa thôi tin tức Emma tự sát sẽ truyền khắp cả nước. Người chứng kiến và báo án như cô có lẽ sẽ không thể được yên bình một phút nào. Có lẽ cô nên rời khỏi đây một thời gian.
Không, không thể đi được, cảnh sát sẽ tìm cô.
Chết tiệt.
Cô cắn môi, phân vân.
Nói đi nói lại thì cô là bà chủ cơ mà, không ai quy định cô nhất định phải đi làm. Tuy rằng không thể đi nơi khác, nhưng nghỉ phép ở nhà cũng không tệ.
Quyết định xong, cô cảm thấy dễ chịu hơn.
Cô vươn vai, hắt xì một cái, xoay người về phòng chuẩn bị lên giường đi ngủ. Đúng lúc này, cô lại nghe thấy tiếng động ầm ỹ từ dưới tầng truyền đến.
Cô tò mò đến bên cửa sổ nhìn thử, không nhìn thì thôi, vừa thấy liền hoảng sợ.
Anh chàng họ Tăng vừa rời khỏi nhà cô đang bị mấy tên vạm vỡ bao vây. Khi cô ló đầu ra, đã thấy có hai tên ngã xuống bên đường, trong đó có một gã bị đạp văng ra. Anh thụi khuỷu tay ra sau, đánh trúng tên phía sau định đánh lén anh. Sau đó anh lại túm lấy cổ tay của tên đang xông lên, vặn tay hắn ra sau lưng, giữ tay tên kia đè hắn quỳ xuống đất.
Thân thủ của anh ta tốt đến mức làm cho cô há hốc mồm. Nhưng còn một tên cuối cùng dáng vẻ không cao to, nhìn không giống bọn côn đồ lại không xông lên cùng đồng bọn ra tay mà rút súng ra, nhắm vào anh hô.
“Không được nhúc nhích.”
Anh dừng nắm đấm giữa không trung, tay còn lại vẫn đang vặn tay tên vạm vỡ kia.
“Giơ tay lên!”
Anh nhìn tên cầm súng, cân nhắc một lát sau đó buông tay ra, giơ hai tay lên.
Đám to con bị anh đánh lúc nãy lồm cồm bò dậy.
Anh vốn chiếm thượng phong giờ lại biến thành bao cát bị đánh, những tên đàn ông kia không ngừng đấm đá anh.
Cô không nên xen vào việc của người khác, nhưng trong mấy giây ngắn ngủi cô thật sự không thể nghĩ được nhiều, chỉ có thể chụp lấy khẩu súng trong ngăn kéo, chạy xuống.
Lúc cô lao ra khỏi nhà trọ, anh đã bị đánh đến mức mặt bê bết máu, đang bị kéo về phía chiếc ô tô đỗ ở bên đường.
Nhìn người đàn ông bị đánh thảm thương, bị hai tên to con kéo đi, trong lòng cô hoảng hốt.
Ôi trời, đừng nói anh ta chết rồi nhé?
“Dừng tay!” Cô nắm khẩu súng phòng thân trong tay, nhắm vào tên cầm súng kia, hô: “Buông anh ta ra!”
Người đàn ông kia rất bất ngờ trước sự xuất hiện của cô.
“Tôi đã báo cảnh sát rồi!” Điềm Điềm căng thẳng đến mức lòng bàn tay đầy mồ hôi, nhưng vẫn lạnh lùng uy hiếp: “Cảnh sát sẽ tới ngay lập tức, mấy người tốt nhất hãy nhanh chóng rời đi!”
Gã đàn ông thấp bé kia nhìn cô, cười lạnh một tiếng.
Đúng lúc ấy, cô mới bắt đầu cảm thấy mình đang làm một chuyện thật ngu ngốc.
Giây tiếp theo, sau ót cô đau nhói, trước mắt tối đen, tất cả ý thức biến mất trong nháy mắt, chìm vào bóng tối.
***
Nóng quá.
Xa xa, tiếng hát của Barbra Streisand vang lên đứt quãng.
Trong bóng tối, hơi nóng bốc lên, cô vừa mệt vừa buồn ngủ, bất giác cau mày, không muốn mở mắt. Nhưng bên eo lại truyền đến cảm giác đau đớn.
Cô muốn đưa tay đẩy ra, nhưng không biết vì sao mình hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Bóng đè sao?
Cô thở dài, không muốn giãy nữa. Bình thường cảm giác nửa tỉnh mà chưa tỉnh hẳn này đều là do quá mệt mỏi. Cô bình tĩnh lại, định ngủ tiếp nhưng đau đớn bên eo cũng không buông tha cô.
Đột nhiên, hơi đau lại biến thành đau nhói.
Cô lập tức tỉnh táo lại.
Lúc mới mở mắt ra, cô vẫn chưa nhận thức rõ tình huống. Một giây sau cô mới bắt đầu hoảng hốt, bởi vì tình trạng không thể nhúc nhích kia không phải do bóng đè. Cô mở mắt, lại không nhìn thấy gì cả, tay cô bị trói ra sau lưng, có cái gì đó bịt miệng cô, hơn nữa đầu cô còn đau như thể vừa bị xe lửa nghiến qua vậy.
Không chỉ vậy, cô còn phát hiện ra mình bị nhốt trong một cái rương hẹp. Khiến cô hoảng sợ là trước người cô còn có một người nữa, một người đàn ông. Hơi thở của anh ta phả lên mặt cô, hơn nữa tay chân anh ta tự do, tay đang đặt trên eo cô, vừa rồi eo cô đau đớn là do anh ta véo.
Cô căng thẳng, bắt đầu giãy giụa.
“Suỵt, đừng sợ, là tôi.”
Phát hiện cô tỉnh lại, người đàn ông kia mở miệng. Anh nói rất nhỏ, gần như là áp sát vào bên tai cô mà nói.
Cô cứng đờ, hai mắt trợn tròn, cho dù mắt đã thích ứng với bóng tối nhưng vẫn chỉ có thể mờ mờ nhìn thấy khuôn mặt của anh trong bóng tối.
“Tăng Kiếm Nam, nhớ không?”
Cô ngẩn ra, bắt đầu nhớ lại.
Cho nên, hóa ra anh ta còn chưa chết? Nhưng vì sao anh ta không bị trói?
“Chúng ta bị bắt cóc, đang ở trong cốp xe.” Giống như đoán được nghi ngờ của cô, anh nhỏ giọng giải thích tình trạng hiện tại.
Trong cốp xe?
Cô trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt mơ hồ kia, chỉ cảm thấy hoảng sợ.
Xe vẫn đang chạy, cô có thể cảm nhận được độ rung của ô tô chạy trên đường.
“Xin lỗi vì đã véo cô, tôi không cởi dây trói cho cô vì sợ sau khi cô tỉnh lại sẽ sợ hãi, đánh động đến những kẻ đằng trước. Tôi đã cởi được băng dán trên người mình, bây giờ phải cởi băng dán trên cổ tay cô ra, cô có thể hứa với tôi sẽ tiếp tục giữ im lặng không?”
Cô gật đầu, lại đụng vào mũi anh.
Anh kêu rên một tiếng.
Cô muốn xin lỗi, lại chỉ có thể phát ra tiếng rên rất nhỏ.
“Không sao, không gian ở đây quá chật.” Anh vừa nói vừa cảnh cáo cô: “Trong tay tôi có một con dao nhỏ, cô đừng giãy giụa, tôi sợ cứa phải cô.”
Lúc này cô không gật đầu, chỉ tiếp tục bất động.
Cô cảm nhận được tay anh từ bên eo cô luồn ra sau thắt lưng, sờ soạng chỗ cánh tay bị trói. Lồng ngực của anh đè lên ngực cô, đùi cũng cọ vào cô, ngay cả khuôn mặt thô ráp cũng vậy.
Cô có thể ngửi thấy mùi mồ hôi của anh ta, cảm nhận được mồ hôi của anh ta, thậm chí ngay cả mạch đập trên cổ anh ta.
Bởi vì anh ta chỉ có thể đưa một tay ra sau lưng cô, cho nên quá trình cắt băng dính cũng không dễ dàng như trong tưởng tượng.
Hai người ở trong không gian nhỏ hẹp không ngừng đè ép ma sát, có vài lần cô cảm giác được môi anh lướt qua mặt mình, thậm chí mơn trớn bên tai cô.
Bọn họ giống như bánh bột mì bị nặn lại với nhau, toàn thân đều dính liền.
Tình trạng này thật khiến cho người ta xấu hổ.
Trong xe vừa nóng vừa ngột ngạt, tim của cô đập nhanh như gõ trống.
Cô không tự chủ được thở dốc, nhưng mỗi lần hít thở lại cảm giác được nhũ hoa của cô cọ lên lồng ngực rắn chắc của anh ta. Cô không dám thở mạnh nhưng lại rất cần dưỡng khí. Ngay khi cô cảm thấy mình sắp xỉu, rốt cục anh ta cũng tháo được băng dính trên cổ tay cô.
Cảm giác được cổ tay buông lỏng, cô thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng cô rất muốn lập tức dứt hết đống băng dính trên người nhưng vẫn không quên con dao nhỏ trong tay anh ta vẫn còn gần đó.
Đợi cho đến khi anh ta thu con dao lại, cô mới bắt đầu cử động.
Nhưng quá trình dứt cái đống băng dính này lại vẫn khiến cho cô không thể không áp sát vào anh ta vặn vẹo. Dường như phải qua một đời, cô mới hoàn toàn tháo hết được đống băng dính trên cổ tay, lại nâng tay lột băng dính trên miệng.
Đúng lúc này xe lại xuống dốc, bắt đầu dốc về phía trước.
Cô bất đắc dĩ đè lên người anh ta. Trong lúc luống cuống Điềm Điềm định dùng tay chân để chống người, nhưng giây tiếp theo cô lại nhận ra rằng trong lúc hỗn loạn cô đã đè tay lên vật cứng giữa hai chân anh ta.
“Tôi xin lỗi……” Cô kích động.
Anh ta lại kêu rên một tiếng, cô đỏ mặt, xấu hổ vô cùng, vội vàng rút tay về. Nhưng làm vậy lại khiến cô đè lên người anh ta. Nam tính nóng bỏng của anh ta kề sát với nơi mềm mại của cô. Cho dù cách một lớp quần áo, cô vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ và sự cứ rắn của anh ta. Cô xấu hổ đến mức ngay cả tai cũng nóng lên, trong lúc bối rối, cô muốn đưa tay lên đẩy anh ta ra, lại bị anh ta nắm lấy.
“Coi như tôi cầu xin cô, đừng giãy nữa.” Anh vừa buồn cười lại bất đắc dĩ khàn giọng cảnh cáo bên tai cô, “Cô không muốn tôi phát ra tiếng khiến mấy tên phía trước phát hiện ra chúng ta đã tỉnh chứ? Đây là phản ứng sinh lý bình thường, tôi sẽ không làm gì cô đâu, tôi cũng chưa thấp hèn đến vậy.”
Mặt cô đỏ bừng, hoàn toàn á khẩu không trả lời được.
Đúng lúc ấy đó, cái tên đầu heo lái xe phía trước lại đạp phanh.
Cả người cô đổ về phía trước, đùi trượt vào giữa hai chân anh, đập mạnh vào bộ phận quan trọng của anh ta.
Anh ta hít vào một hơi, toàn thân cứng đờ, cắn chặt răng.
Cô biết vậy là bởi vì môi cô đặt lên môi anh ta.
Ôi trời, cô chưa bao giờ xấu hổ đến vậy.
“Xin lỗi, anh ổn chứ?” Cô ngẩng đầu lên hỏi, khi mở miệng cánh môi lại cọ nhẹ vào mặt anh ta.
“Không ổn.” Anh ta nói, giọng nói khàn khàn tựa như tiếng rít của rắn.
Cô biết mình đã hỏi một câu thật vô nghĩa, nhưng cô thật sự bất lực trước tình trạng của anh bây giờ. Hơi thở dồn dập của anh phả lên mặt cô, đùi cô vẫn đè lên vật cứng rắn của anh, cô cũng không muốn đè như vậy, nhưng khi cô định di chuyển anh lại cắn răng thốt ra ba chữ.
“Đừng nhúc nhích.”
Cô cứng đờ, hai tay đè lên ngực anh, không dám động đậy nữa.
Dưới lòng bàn tay cô, cơ bắp anh căng cứng, tim đập thình thịch như thể đang chạy một trăm mét.
Không phải cô không biết cấu tạo cơ thể đàn ông, nhưng nói thực ra cũng không quá rõ ràng. Những năm gần đây cô bận rộn công việc, thật sự không có hứng thú tìm bạn trai, cho nên cũng không có cơ hội quan sát từ cự ly gần. Nhưng cô nghe nói, đó thật sự là điểm yếu của đàn ông, bị đá trúng sẽ rất đau.
Cô không biết cơn đau của anh sẽ kéo dài bao lâu, mấy giây liền anh không hề nói gì, sau đó chiếc xe bắt đầu tới đường bằng.
Anh cẩn thận đưa tay đẩy đùi của cô ra.
“Tôi không cố ý.” Cô không nhịn được khẽ nói.
“Tôi biết.” Anh nói.
Giọng nói của anh vẫn như rít qua kẽ răng, dường như vẫn rất đau. Cô đành phải cố gắng dời sự chú ý của hai người họ đi.
“Anh có biết những người đó là ai không?”
“Cũng không rõ lắm.”
“Bọn họ vì sao muốn bắt anh?”
“Tôi không biết.” Anh dừng một chút, mới nói: “Trước đây, tôi chưa bao giờ gặp bọn họ.”
“Vì sao anh không bị trói?”
“Tôi có, chỉ là tôi có giấu một con dao, lúc nãy tôi đã nói rồi.”
Đúng vậy, anh có nói, cô quên mất.
“Dao của anh đâu?”
“Tôi cất nó rồi, ở trong túi. Sao cô lại hỏi vậy?”
“Tôi sợ bị cắt trúng.” Cô lẩm bẩm, sau đó khẽ nói: “Anh nghĩ chúng ta có thể dùng con dao kia mở khoá không?”
“Không được.” Anh thở ra một hơi, nhẹ nhàng dịch thân dưới.
Cô có chút thất vọng với đáp án của anh, lại nghe anh nói tiếp: “Nhưng chúng ta có thể đi ra ngoài từ bên kia.”
“Bên kia?” Cô sửng sốt.
“Chiếc xe này không phải xe mới, nệm ghế đã cũ lắm rồi.”
Cô biết, cô có thể ngửi được mùi hôi cũ, mùi dầu máy, mùi cáu bẩn và một ít mùi lạ không biết là gì, mùi mà chỉ những chiếc xe cũ kỹ mới có.
“Tôi không biết bọn chúng muốn đưa chúng ta đi đâu, nhưng tôi nghe bọn chúng nói sẽ tới Salt Lake City. . .”
“Cái gì?” Cô lắp bắp kinh hãi, “Anh nhất định là đang đùa đúng không. . .”
“Suỵt.” Anh nhanh chóng bịt kín miệng cô, đợi một lúc sau, xác định bọn bắt cóc phía trước không phát hiện ra tiếng nói của cô, mới buông tay.
“Xin lỗi.” Cô nhỏ giọng nhưng kiên định nói: “Đến đó ít nhất phải 1000 cây số, anh nhất định là nghe nhầm. Chúng ta không thể nằm trong cốp xe lâu như vậy, anh nhất định đã nghe nhầm!”
Không biết có phải ảo giác của cô hay không, anh dường như thở dài, mới tiếp tục khẽ nói bên tai cô: “Cho dù tôi nghe nhầm, tôi cũng không muốn đợi cho đến khi bọn chúng mở cốp xe ra, thủ tiêu chúng ta sau đó vứt xác ở ven đường. Cô muốn sao?”
Cô cứng đờ, một lúc lâu mới không cam lòng nói: “Không muốn.”
“Tóm lại, bọn chúng đã lái xe rất lâu rồi. Trời cũng đã sáng, bọn chúng không đi mãi được, lát nữa nhất định sẽ tìm chỗ đổ xăng và ăn cơm. Chờ bọn chúng dừng xe, tôi cắt ghế đệm. . .”
“Dùng cái gì? Dùng con dao nhỏ của anh sao?”
Cô không cố ý dùng giọng điệu mỉa mai đó, nhưng đầu cô đang đau muốn chết, trong cốp xe càng ngày càng nóng, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, quần áo vừa ẩm vừa dính, mùi mồ hôi đáng sợ, còn cả mùi khói từ phía trước truyền đến trộn với mùi dầu hôi và mùi gì đó không rõ. Bộ giảm xóc của xe cũng tệ, cô bị xóc đến mức sắp nôn ra rồi. Trong hoàn cảnh đáng sợ này, cô thật sự không thể duy trì phép lịch sự và bình tĩnh được nữa.
“Không.” Anh kìm chế, nói.“Tôi sẽ . . .”
Anh chợt im lặng, bởi vì xe giảm tốc độ.
Ôi trời, những tên này sắp dừng xe!
Điềm Điềm biết những điều anh ta nói đã là nói giảm nói tránh rồi. Đối với những tên giết người không chớp mắt này, đàn ông bình thường sẽ bị giết rồi vứt xác ở nơi hoang vu, phụ nữ thì hiếp xong rồi giết.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, cô không nhịn được run rẩy, hai tay bất giác nắm chặt vạt áo trước ngực anh.
Cảm nhận được sự run rẩy và hoảng sợ của cô, anh đưa tay chạm vào mặt cô.
Anh không nói gì nhưng anh chạm vào cô rất nhẹ, rất dịu dàng, ngón cái của anh mơn trớn hàng lông mày của cô hết lần này đến lần khác, lau đi mồ hôi trên mặt cô.
Hô hấp của anh vững và mà có quy luật, nhịp tim ổn định như máy tính giờ, cô bất giác nhắm mắt lại hít vào thở ra theo anh.
Một khi bình tĩnh lại, âm thanh xung quanh bắt đầu rõ ràng hơn.
Tiếng bánh xe lăn trên đường đá, tiếng gió thổi vù vù qua thân xe, còn có tiếng rít của xe khác lướt qua.
Phía trước, âm nhạc từ radio vẫn văng vẳng, có thể nghe thấy tiếng hai người đàn ông đang nói chuyện.
“Đây là chỗ quỷ quái gì thế này, không biết có bít tết không nữa?”
“Mày nghĩ hay thật đấy, có sandwich là tốt lắm rồi.”
“Không chừng sẽ có bít tết.”
“Hừ, nếu có thì gọi cho tao một phần, tao đi toilet đây. Mẹ nó, người quen của hai đứa này đuổi theo suốt cả đường đi, không cho chúng ta nghỉ ngơi, ông đây sắp tè cả ra quần rồi.”
Một tên khác nghe vậy, cười ồ lên.
Đúng lúc này, xe ngừng lại.
“Mẹ kiếp, còn đi nữa bàng quang tao sẽ nổ mất.”
“Khốn kiếp, thôi, tao không nhịn được, tao ra sau cửa hàng đi tiểu, mày đỗ xe đi.”
“Ok.”
Xe chấn động khi có người xuống, có tiếng đóng cửa, sau đó lại một tiếng đóng cửa nữa. Tên đàn ông bước đi trên đá phát ra tiếng lạo xạo dần dần rời xa.
Anh nói đúng, bọn chúng muốn đi ăn cơm!
Điềm Điềm mở mắt ra, lo lắng nhìn khuôn mặt mơ hồ trong bóng tối trước mắt, nhưng anh không hề động đậy, chỉ duy trì tư thế nằm im tựa như một pho tượng.
Ôi trời, không phải anh ta có kế hoạch sao? Giờ thì sao rồi?
Tiếng bước chân của hai tên kia càng ngày càng xa, anh lại vẫn không có phản ứng.
“Anh . . .”
Cô mới chỉ nói một chữ, miệng đã bị anh bịt lại.
Đúng lúc này, đột nhiên có một chiếc xe khác tới gần, không lâu sau cũng đỗ ở bên cạnh. Cô có thể nghe được tiếng đóng cửa của chiếc xe kia cùng tiếng oán giận của một người đàn ông, sau đó âm thanh này cũng từ từ xa dần.
Anh lại đợi một lúc nữa mới khẽ nói: “Đừng nhúc nhích.”
***
“Vì sao anh lại quan tâm?”
“Chúng tôi là bạn, bạn tốt.”
Anh ta trả lời không chút do dự, Điềm Điềm nhìn người đàn ông trước mắt, đột nhiên nhận ra rằng người đàn ông này và Emma chỉ sợ không chỉ là bạn bình thường, có lẽ bọn họ là tình nhân.
Điều này cũng rất dễ hiểu, anh ta cao ráo đẹp trai, Emma yểu điệu xinh đẹp. Hai người này nếu đứng cùng nhau nhất định sẽ là một bức tranh vô cùng đẹp đẽ, nhưng. . . .
“Tôi không nghe nói Emma có bạn trai.” Cô nghi ngờ hỏi.
Anh ta hơi sửng sốt, nói: “Tôi và cô ấy không phải loại quan hệ đó, chúng tôi là hàng xóm lớn lên cùng nhau, như chị em vậy.”
“Xin lỗi.” Cô cảm thấy xấu hổ vì suy đoán của mình.
“Không sao, cô nghĩ vậy cũng dễ hiểu thôi.” Anh ta nhìn cô, khẽ cười nói: “Sau khi cha mẹ tôi qua đời, tôi từng sống nhờ ở nhà cô ấy một thời gian. Emma hơn tôi bốn tuổi, cô ấy vẫn luôn quan tâm chăm sóc tôi. Nhưng đối với cô ấy mà nói tôi quá nhỏ, mà đối với tôi lúc ấy thì cô ấy cũng quá lớn. Hai chúng tôi chưa bao giờ là đối tượng của nhau.”
Tuy rằng anh ta cố ý dùng giọng điệu hài hước và nụ cười để che giấu, nhưng cô vẫn có thể thấy được sự bi thương trong đáy mắt anh ta. Người đàn ông này chắc chắn đã rất đau lòng vì cái chết của Emma.
Cô không nên thảo luận về vụ án với anh ta, Emma vừa mới mất không lâu, thi thể còn chưa lạnh.
Nhưng cái chết của Emma ám ảnh cô, người phụ nữ kia không giống loại người sẽ tìm đến cái chết. Tuy rằng thời gian cô tiếp xúc với Emma không dài, nhưng nhìn vào sức sống và tính cách của cô ấy sẽ thấy cô ấy không phải là người giữ áp lực ở trong lòng rồi sau đó bộc phát trên người người khác. Lại càng không phải loại người cố ý bẫy người khác trở thành nhân chứng cho vụ tự sát.
Emma Thomrson thông minh, tự tin, rực rỡ. Tuy hơi độc miệng nhưng cá tính thẳng thắn, không phải là loại người yếu đuối. Trong quá trình bàn bạc thiết kế nội thất, cô và Emma đã từng nói chuyện với nhau nhiều lần, nếu gặp phải khó khăn, Emma Thomrson sẽ nghĩ biện pháp giải quyết chứ không trốn tránh.
Cô không nên thảo luận về cái chết của Emma cùng người khác, nhưng nếu anh ta nói đúng thì sao?
Cảnh sát đã tuyên bố rõ ràng quan điểm của mình. Nếu Emma không tự sát mà bị mưu sát, vậy hung thủ giết người kia sẽ được nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Cô đóng cửa lại, tháo hai dây xích an toàn ra, sau đó mở cửa nhìn người đàn ông kia, hỏi: “Anh muốn biết cái gì?”
“Ngoại trừ lý do cô đã nói ở đồn cảnh sát, tại sao cô lại cho rằng cô ấy không tự sát?”
Người đàn ông này thật sự biết cách nhắm vào trọng điểm.
“Đó là trực giác của tôi.” Cô xoay người quay vào phòng khách, đi đến quầy bar nhỏ ngăn cách phòng bếp và phòng khách, hỏi: “Cà phê không?”
“Được.” Anh nhìn cô lấy ra hai chiếc ly, rót cà phê vừa đặc vừa đen từ trong máy pha cà phê ra hai chiếc ly. “Trực giác đều xuất phát từ quan sát. Trên thực tế, quan sát của con người luôn rõ ràng hơn ký ức.”
“Sự quan sát của tôi về anh dường như không chính xác đến vậy.” Cô đưa cà phê cho anh.
Anh lại nở nụ cười, “Đó là bởi vì thời điểm tôi xuất hiện không hợp lý. Cô nói đúng, lẽ ra tôi nên chờ đến ngày mai, nhưng nếu tôi chờ đến ngày mai thì tỉ lệ bị nhận nhầm thành phóng viên sẽ cao hơn nữa. Đến lúc đó chỉ sợ ngay cả dây điện thoại cũng bị cô rút ra rồi.”
Anh ta nói đúng, không cần chờ đến sáng mai, ngay lúc này đây cô đã rút dây điện thoại ra rồi.
Cô cầm lấy ly cà phê nóng lên uống một ngụm, nhìn ánh đèn thành phố ngoài cửa sổ. Tuy rằng đã khuya nhưng trên đường thỉnh thoảng vẫn còn xe chạy qua. Các toà nhà cao tầng trong trung tâm thành phố phía xa vẫn rực rỡ ánh đèn như những buổi tối khác.
Hơi nóng của cà phê chậm rãi bay lên.
Cô vẫn nhớ trong bộ phim điện ảnh đoạt giải của Emma năm ngoái cũng có một cảnh người phụ nữ đứng trong nhà trọ nhìn ánh đèn ngoài cửa sổ, trên mặt đẫm nước mắt, vì cái chết của người yêu mà lặng lẽ khóc, cảm động lòng người.
Người phụ nữ ấy vốn có thể tiếp tục diễn xuất thêm nhiều bộ phim khác nữa, làm cảm động nhiều người hơn nữa.
“Cửa nhà cô ấy chỉ khép hờ.”
Điềm Điềm nhìn ánh đèn ngoài cửa sổ, hít một hơi thật sâu nói: “Ban đầu, tôi chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ, nghĩ rằng cô ấy đang chờ tôi nên mở sẵn cửa. An ninh khu đó rất tốt, gác cổng nghiêm ngặt, quản lý ở dưới tầng khi gặp tôi đã nói, buổi chiều Emma từng gọi điện thoại báo cho anh ta rằng tối tôi sẽ đến đây, bảo anh ta để tôi lên. Thế nên tôi đi thẳng lên tầng, vừa ra khỏi thang máy tôi đã nghe thấy tiếng nhạc phim ‘Hoa hồng rực cháy’. Tiếng nhạc dội vào tường, chấn động không khí, tôi đẩy cánh cửa khép hờ đi vào, trong không khí có loại cảm giác rất kỳ lạ, rất ngột ngạt. Tiếng nhạc rất lớn, nhưng ngoại trừ tiếng nhạc thì lại không có âm thanh nào khác. Tôi không thấy người giúp việc bèn thử gọi hai lần nhưng không có ai trả lời.”
Vừa mở miệng là những câu chữ ấy cứ tự động tuôn ra.
Anh ta không cắt ngang, cũng không thúc giục cô. Người đàn ông kia chỉ ngồi trên ghế ở quầy bar, im lặng chờ.
Nhớ tới những chuyện xảy ra lúc đó, hơi lạnh lại trào lên, cô uống thêm một ngụm cà phê nóng mới khàn khàn nói: “Tôi ngồi ở phòng khách một lúc, nhưng không thấy ai đi ra. Emma thỉnh thoảng sẽ vào phòng sinh hoạt chung để nghe điện thoại. Tôi bắt đầu cảm thấy không thoải mái, cho nên tôi đứng dậy, đi vào phòng khách nhỏ. Cô ấy không có ở đó, trong phòng bếp cũng không có ai. Tôi chỉ muốn nói với cô ấy một tiếng là tôi đã đến cho nên tôi đi một vòng quanh phòng, sau đó thấy cửa phòng cô ấy không đóng, ban đầu tôi chỉ nhìn thấy chân cô ấy.”
“Tôi cho rằng cô ấy vô tình ngủ quên.” Cô chuyển tầm mắt khỏi khung cảnh ngoài cửa sổ, sắc mặt tái nhợt nhìn anh nói: “Nhưng cho dù là siêu sao cũng sẽ không khoả thân khi ngủ, lại còn không quên rải đầy cánh hoa hồng trên người, đúng không?”
Anh không cau mày, chỉ bình tĩnh nhìn cô.
Cô nhìn cà phê đen trong ly, dường như đã quay trở về căn phòng u ám đó. Cô hít vào một hơi, đè nén run rẩy trong lồng ngực, “Đèn trong phòng tắm tắt nhưng vẫn còn lò sưởi, tôi có thể nhìn thấy ánh lửa của than đá. Bởi vì đèn trong phòng tắm không bật cho nên quạt thông gió cũng không hoạt động. Tôi phát hiện cô ấy đã chết liền lập tức rời khỏi phòng, rời khỏi căn hộ của cô ấy, chạy ra hành lang lấy điện thoại báo cảnh sát. Sau khi cảnh sát đến mới phát hiện trong phòng tràn ngập khí carbon monoxide.”
Anh nhìn cô nói: “Cảnh sát nói cô ấy uống thuốc ngủ, hít phải quá nhiều khí carbon monoxide, thời gian tử vong là khoảng bảy giờ tối.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, “Bọn họ cũng nói với tôi như vậy”
“Nhưng cô cảm thấy có vấn đề?”
“Ừ.” Cô day thái dương, thở dài nói: “Khi cô ấy gọi điện thoại đổi thời gian hẹn gặp đã từng nói với tôi rằng thuốc ngủ của cô ấy hết mất rồi, cô ấy muốn đến phòng khám lấy thuốc. Nhưng vỉ thuốc đặt trên chiếc tủ ở đầu giường chỉ mới uống ba viên. Cô ấy mới đi lấy thuốc vào hôm kia, nếu cô ấy muốn tự sát, không phải nên uống nhiều một chút sao?” Cô chần chờ một chút, “Còn có……”
“Còn có cái gì?” Anh uống cà phê, giọng điệu có vẻ không để ý.
“Lớp trang điểm của cô ấy, son môi đỏ tươi, đánh mắt màu tím, giống như bộ phim điện ảnh kia.”
“Hoa hồng rực cháy.” Anh biết bộ phim ấy.
“Đúng.”
“Có cái gì không ổn sao?”
“Cô ấy từng nói thật ra cô ấy không thích phấn mắt màu tím, màu sắc đó làm cho hốc mắt của cô ấy có vẻ bị hõm xuống, giống như gấu mèo bị đói bụng mấy tháng vậy. Tôi biết hai chuyện này không đủ để làm lý do, nhưng nếu tôi là cô ấy, nếu tôi là ngôi sao nổi tiếng thế giới, lúc muốn chết tôi tuyệt đối sẽ không để mình nhìn trông giống gấu mèo bị bỏ đói.”
Nói xong nghi vấn của mình, cô buông tách cà phê xuống, nhìn anh nói: “Vậy còn anh? Tại sao anh cho rằng cô ấy không tự sát?”
“Khi cảnh sát thẩm vấn, đã cho tôi xem các bức ảnh được chụp ở hiện trường, vẻ mặt của cô ấy rất thanh thản.”
Cô nhíu mày, “Tôi nghĩ rằng ai bị trúng độc carbon monoxide đều như thế?”
“Không phải.” Anh nhìn cô nói: “Ngộ độc carbon monoxide làm cho thi thể có màu hồng, nhưng sẽ không làm cho người ta nhìn như chết tự nhiên trong lúc ngủ. Thế nhưng vẻ mặt của cô ấy lại thanh thản như đang ngủ vậy. Carbon monoxide có thể kết hợp với huyết sắc tố [1], khiến cơ thể con người mất khả năng trao đổi oxi, cuối cùng sẽ xuất hiện hiện tượng co giật vì thiếu dưỡng khí. Hít phải quá nhiều khí carbon monoxide thật ra khá giống chết do bị ngạt, nó rất đau đớn chứ không phải là cái chết êm ái như mọi người vẫn thường nghĩ.”
[1] Huyết sắc tố – Hemoglobin, hay haemoglobin, (viết tắt Hb) là một protein phức tạp chứa phần tử sắt có khả năng thu nhập, lưu giữ và phóng thích oxi trong cơ thể.
Co giật? Ngạt thở mà chết?
Cô không nhịn được vòng hai tay ôm lấy cơ thể, sắc mặt trở nên xám ngắt, “Nhưng cảnh sát vẫn cho rằng cô ấy tự sát.”
Anh gật đầu, “Bọn họ nói cô ấy uống quá nhiều thuốc ngủ. Cảnh sát cho rằng cô ấy không uống đúng giờ mỗi ngày là vì cô ấy đang trữ thuốc…… Cũng giống như cô, tôi không có đủ bằng chứng để thuyết phục bọn họ, nhưng quả thật chuyện này còn rất nhiều điểm nghi vấn. Cho nên khi tôi nghe được câu hỏi của cô liền quyết định tìm cô nói chuyện.”
Cô cười khổ, “Tôi chỉ biết có thế.”
Anh ta không tỏ vẻ thất vọng, chỉ lật tấm danh thiếp cô đặt trên bàn lúc nãy lại, viết số điện thoại di động của mình lên đó.
“Đây là số điện thoại của tôi.” Anh ta đưa danh thiếp cho cô,“Nếu cô nhớ đến cái gì, dù chỉ là một chi tiết nhỏ cũng được, xin hãy gọi cho tôi.”
Cô cầm lấy tấm danh thiếp, lại nhìn thấy anh ta mỉm cười:
“Xin lỗi vì muộn vậy rồi mà còn quấy rầy cô, cám ơn sự giúp đỡ của cô.”
“Không cần khách khí.” Cô đặt danh thiếp vào trong ngăn kéo dưới quầy bar, tiễn anh đến cửa. Trước khi đóng cửa, cô lại không kìm chế được dừng bước, gọi người đàn ông đang định xoay người đi.
“Anh Tăng.”
Anh dừng lại, quay đầu nhìn cô.
“Tôi xin lỗi.” Cô cầm lấy tay nắm cửa, vẻ mặt hơi mất tự nhiên: “Tôi nghĩ rằng thái độ của mình ở bãi đậu xe thật bất lịch sự.”
Anh hơi sửng sốt, sau đó lại mỉm cười.
“Là lỗi của tôi, cô đừng để ý.”
Khi anh ta mỉm cười, bên khoé miệng hiện lên một lúm đồng tiền nho nhỏ, lông mày hơi nhướn lên, hoàn toàn làm mất vẻ nghiêm túc và đứng đắn trên khuôn mặt.
Người đàn ông này có một đôi mắt đào hoa biết phóng điện.
Anh ta cười rất ngả ngớn.
Cô nghĩ không phải anh ta cố ý mà do khuôn mặt vốn là trời sinh rồi.
Nhưng nụ cười này vẫn làm cho cô bất giác đỏ mặt tim đập nhanh.
Không đợi cửa thang máy đóng lại, cô đã vội đóng cửa, chặn đứng ánh mắt có điện kia.
Cho dù anh ta mê người đến nhường nào đi chăng nữa thì hiện tại cô cũng không cần một người đàn ông có đôi mắt đào hoa phóng điện.
Bây giờ thành phố vẫn tĩnh lặng, nhưng chỉ vài giờ nữa thôi tin tức Emma tự sát sẽ truyền khắp cả nước. Người chứng kiến và báo án như cô có lẽ sẽ không thể được yên bình một phút nào. Có lẽ cô nên rời khỏi đây một thời gian.
Không, không thể đi được, cảnh sát sẽ tìm cô.
Chết tiệt.
Cô cắn môi, phân vân.
Nói đi nói lại thì cô là bà chủ cơ mà, không ai quy định cô nhất định phải đi làm. Tuy rằng không thể đi nơi khác, nhưng nghỉ phép ở nhà cũng không tệ.
Quyết định xong, cô cảm thấy dễ chịu hơn.
Cô vươn vai, hắt xì một cái, xoay người về phòng chuẩn bị lên giường đi ngủ. Đúng lúc này, cô lại nghe thấy tiếng động ầm ỹ từ dưới tầng truyền đến.
Cô tò mò đến bên cửa sổ nhìn thử, không nhìn thì thôi, vừa thấy liền hoảng sợ.
Anh chàng họ Tăng vừa rời khỏi nhà cô đang bị mấy tên vạm vỡ bao vây. Khi cô ló đầu ra, đã thấy có hai tên ngã xuống bên đường, trong đó có một gã bị đạp văng ra. Anh thụi khuỷu tay ra sau, đánh trúng tên phía sau định đánh lén anh. Sau đó anh lại túm lấy cổ tay của tên đang xông lên, vặn tay hắn ra sau lưng, giữ tay tên kia đè hắn quỳ xuống đất.
Thân thủ của anh ta tốt đến mức làm cho cô há hốc mồm. Nhưng còn một tên cuối cùng dáng vẻ không cao to, nhìn không giống bọn côn đồ lại không xông lên cùng đồng bọn ra tay mà rút súng ra, nhắm vào anh hô.
“Không được nhúc nhích.”
Anh dừng nắm đấm giữa không trung, tay còn lại vẫn đang vặn tay tên vạm vỡ kia.
“Giơ tay lên!”
Anh nhìn tên cầm súng, cân nhắc một lát sau đó buông tay ra, giơ hai tay lên.
Đám to con bị anh đánh lúc nãy lồm cồm bò dậy.
Anh vốn chiếm thượng phong giờ lại biến thành bao cát bị đánh, những tên đàn ông kia không ngừng đấm đá anh.
Cô không nên xen vào việc của người khác, nhưng trong mấy giây ngắn ngủi cô thật sự không thể nghĩ được nhiều, chỉ có thể chụp lấy khẩu súng trong ngăn kéo, chạy xuống.
Lúc cô lao ra khỏi nhà trọ, anh đã bị đánh đến mức mặt bê bết máu, đang bị kéo về phía chiếc ô tô đỗ ở bên đường.
Nhìn người đàn ông bị đánh thảm thương, bị hai tên to con kéo đi, trong lòng cô hoảng hốt.
Ôi trời, đừng nói anh ta chết rồi nhé?
“Dừng tay!” Cô nắm khẩu súng phòng thân trong tay, nhắm vào tên cầm súng kia, hô: “Buông anh ta ra!”
Người đàn ông kia rất bất ngờ trước sự xuất hiện của cô.
“Tôi đã báo cảnh sát rồi!” Điềm Điềm căng thẳng đến mức lòng bàn tay đầy mồ hôi, nhưng vẫn lạnh lùng uy hiếp: “Cảnh sát sẽ tới ngay lập tức, mấy người tốt nhất hãy nhanh chóng rời đi!”
Gã đàn ông thấp bé kia nhìn cô, cười lạnh một tiếng.
Đúng lúc ấy, cô mới bắt đầu cảm thấy mình đang làm một chuyện thật ngu ngốc.
Giây tiếp theo, sau ót cô đau nhói, trước mắt tối đen, tất cả ý thức biến mất trong nháy mắt, chìm vào bóng tối.
***
Nóng quá.
Xa xa, tiếng hát của Barbra Streisand vang lên đứt quãng.
Trong bóng tối, hơi nóng bốc lên, cô vừa mệt vừa buồn ngủ, bất giác cau mày, không muốn mở mắt. Nhưng bên eo lại truyền đến cảm giác đau đớn.
Cô muốn đưa tay đẩy ra, nhưng không biết vì sao mình hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Bóng đè sao?
Cô thở dài, không muốn giãy nữa. Bình thường cảm giác nửa tỉnh mà chưa tỉnh hẳn này đều là do quá mệt mỏi. Cô bình tĩnh lại, định ngủ tiếp nhưng đau đớn bên eo cũng không buông tha cô.
Đột nhiên, hơi đau lại biến thành đau nhói.
Cô lập tức tỉnh táo lại.
Lúc mới mở mắt ra, cô vẫn chưa nhận thức rõ tình huống. Một giây sau cô mới bắt đầu hoảng hốt, bởi vì tình trạng không thể nhúc nhích kia không phải do bóng đè. Cô mở mắt, lại không nhìn thấy gì cả, tay cô bị trói ra sau lưng, có cái gì đó bịt miệng cô, hơn nữa đầu cô còn đau như thể vừa bị xe lửa nghiến qua vậy.
Không chỉ vậy, cô còn phát hiện ra mình bị nhốt trong một cái rương hẹp. Khiến cô hoảng sợ là trước người cô còn có một người nữa, một người đàn ông. Hơi thở của anh ta phả lên mặt cô, hơn nữa tay chân anh ta tự do, tay đang đặt trên eo cô, vừa rồi eo cô đau đớn là do anh ta véo.
Cô căng thẳng, bắt đầu giãy giụa.
“Suỵt, đừng sợ, là tôi.”
Phát hiện cô tỉnh lại, người đàn ông kia mở miệng. Anh nói rất nhỏ, gần như là áp sát vào bên tai cô mà nói.
Cô cứng đờ, hai mắt trợn tròn, cho dù mắt đã thích ứng với bóng tối nhưng vẫn chỉ có thể mờ mờ nhìn thấy khuôn mặt của anh trong bóng tối.
“Tăng Kiếm Nam, nhớ không?”
Cô ngẩn ra, bắt đầu nhớ lại.
Cho nên, hóa ra anh ta còn chưa chết? Nhưng vì sao anh ta không bị trói?
“Chúng ta bị bắt cóc, đang ở trong cốp xe.” Giống như đoán được nghi ngờ của cô, anh nhỏ giọng giải thích tình trạng hiện tại.
Trong cốp xe?
Cô trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt mơ hồ kia, chỉ cảm thấy hoảng sợ.
Xe vẫn đang chạy, cô có thể cảm nhận được độ rung của ô tô chạy trên đường.
“Xin lỗi vì đã véo cô, tôi không cởi dây trói cho cô vì sợ sau khi cô tỉnh lại sẽ sợ hãi, đánh động đến những kẻ đằng trước. Tôi đã cởi được băng dán trên người mình, bây giờ phải cởi băng dán trên cổ tay cô ra, cô có thể hứa với tôi sẽ tiếp tục giữ im lặng không?”
Cô gật đầu, lại đụng vào mũi anh.
Anh kêu rên một tiếng.
Cô muốn xin lỗi, lại chỉ có thể phát ra tiếng rên rất nhỏ.
“Không sao, không gian ở đây quá chật.” Anh vừa nói vừa cảnh cáo cô: “Trong tay tôi có một con dao nhỏ, cô đừng giãy giụa, tôi sợ cứa phải cô.”
Lúc này cô không gật đầu, chỉ tiếp tục bất động.
Cô cảm nhận được tay anh từ bên eo cô luồn ra sau thắt lưng, sờ soạng chỗ cánh tay bị trói. Lồng ngực của anh đè lên ngực cô, đùi cũng cọ vào cô, ngay cả khuôn mặt thô ráp cũng vậy.
Cô có thể ngửi thấy mùi mồ hôi của anh ta, cảm nhận được mồ hôi của anh ta, thậm chí ngay cả mạch đập trên cổ anh ta.
Bởi vì anh ta chỉ có thể đưa một tay ra sau lưng cô, cho nên quá trình cắt băng dính cũng không dễ dàng như trong tưởng tượng.
Hai người ở trong không gian nhỏ hẹp không ngừng đè ép ma sát, có vài lần cô cảm giác được môi anh lướt qua mặt mình, thậm chí mơn trớn bên tai cô.
Bọn họ giống như bánh bột mì bị nặn lại với nhau, toàn thân đều dính liền.
Tình trạng này thật khiến cho người ta xấu hổ.
Trong xe vừa nóng vừa ngột ngạt, tim của cô đập nhanh như gõ trống.
Cô không tự chủ được thở dốc, nhưng mỗi lần hít thở lại cảm giác được nhũ hoa của cô cọ lên lồng ngực rắn chắc của anh ta. Cô không dám thở mạnh nhưng lại rất cần dưỡng khí. Ngay khi cô cảm thấy mình sắp xỉu, rốt cục anh ta cũng tháo được băng dính trên cổ tay cô.
Cảm giác được cổ tay buông lỏng, cô thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng cô rất muốn lập tức dứt hết đống băng dính trên người nhưng vẫn không quên con dao nhỏ trong tay anh ta vẫn còn gần đó.
Đợi cho đến khi anh ta thu con dao lại, cô mới bắt đầu cử động.
Nhưng quá trình dứt cái đống băng dính này lại vẫn khiến cho cô không thể không áp sát vào anh ta vặn vẹo. Dường như phải qua một đời, cô mới hoàn toàn tháo hết được đống băng dính trên cổ tay, lại nâng tay lột băng dính trên miệng.
Đúng lúc này xe lại xuống dốc, bắt đầu dốc về phía trước.
Cô bất đắc dĩ đè lên người anh ta. Trong lúc luống cuống Điềm Điềm định dùng tay chân để chống người, nhưng giây tiếp theo cô lại nhận ra rằng trong lúc hỗn loạn cô đã đè tay lên vật cứng giữa hai chân anh ta.
“Tôi xin lỗi……” Cô kích động.
Anh ta lại kêu rên một tiếng, cô đỏ mặt, xấu hổ vô cùng, vội vàng rút tay về. Nhưng làm vậy lại khiến cô đè lên người anh ta. Nam tính nóng bỏng của anh ta kề sát với nơi mềm mại của cô. Cho dù cách một lớp quần áo, cô vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ và sự cứ rắn của anh ta. Cô xấu hổ đến mức ngay cả tai cũng nóng lên, trong lúc bối rối, cô muốn đưa tay lên đẩy anh ta ra, lại bị anh ta nắm lấy.
“Coi như tôi cầu xin cô, đừng giãy nữa.” Anh vừa buồn cười lại bất đắc dĩ khàn giọng cảnh cáo bên tai cô, “Cô không muốn tôi phát ra tiếng khiến mấy tên phía trước phát hiện ra chúng ta đã tỉnh chứ? Đây là phản ứng sinh lý bình thường, tôi sẽ không làm gì cô đâu, tôi cũng chưa thấp hèn đến vậy.”
Mặt cô đỏ bừng, hoàn toàn á khẩu không trả lời được.
Đúng lúc ấy đó, cái tên đầu heo lái xe phía trước lại đạp phanh.
Cả người cô đổ về phía trước, đùi trượt vào giữa hai chân anh, đập mạnh vào bộ phận quan trọng của anh ta.
Anh ta hít vào một hơi, toàn thân cứng đờ, cắn chặt răng.
Cô biết vậy là bởi vì môi cô đặt lên môi anh ta.
Ôi trời, cô chưa bao giờ xấu hổ đến vậy.
“Xin lỗi, anh ổn chứ?” Cô ngẩng đầu lên hỏi, khi mở miệng cánh môi lại cọ nhẹ vào mặt anh ta.
“Không ổn.” Anh ta nói, giọng nói khàn khàn tựa như tiếng rít của rắn.
Cô biết mình đã hỏi một câu thật vô nghĩa, nhưng cô thật sự bất lực trước tình trạng của anh bây giờ. Hơi thở dồn dập của anh phả lên mặt cô, đùi cô vẫn đè lên vật cứng rắn của anh, cô cũng không muốn đè như vậy, nhưng khi cô định di chuyển anh lại cắn răng thốt ra ba chữ.
“Đừng nhúc nhích.”
Cô cứng đờ, hai tay đè lên ngực anh, không dám động đậy nữa.
Dưới lòng bàn tay cô, cơ bắp anh căng cứng, tim đập thình thịch như thể đang chạy một trăm mét.
Không phải cô không biết cấu tạo cơ thể đàn ông, nhưng nói thực ra cũng không quá rõ ràng. Những năm gần đây cô bận rộn công việc, thật sự không có hứng thú tìm bạn trai, cho nên cũng không có cơ hội quan sát từ cự ly gần. Nhưng cô nghe nói, đó thật sự là điểm yếu của đàn ông, bị đá trúng sẽ rất đau.
Cô không biết cơn đau của anh sẽ kéo dài bao lâu, mấy giây liền anh không hề nói gì, sau đó chiếc xe bắt đầu tới đường bằng.
Anh cẩn thận đưa tay đẩy đùi của cô ra.
“Tôi không cố ý.” Cô không nhịn được khẽ nói.
“Tôi biết.” Anh nói.
Giọng nói của anh vẫn như rít qua kẽ răng, dường như vẫn rất đau. Cô đành phải cố gắng dời sự chú ý của hai người họ đi.
“Anh có biết những người đó là ai không?”
“Cũng không rõ lắm.”
“Bọn họ vì sao muốn bắt anh?”
“Tôi không biết.” Anh dừng một chút, mới nói: “Trước đây, tôi chưa bao giờ gặp bọn họ.”
“Vì sao anh không bị trói?”
“Tôi có, chỉ là tôi có giấu một con dao, lúc nãy tôi đã nói rồi.”
Đúng vậy, anh có nói, cô quên mất.
“Dao của anh đâu?”
“Tôi cất nó rồi, ở trong túi. Sao cô lại hỏi vậy?”
“Tôi sợ bị cắt trúng.” Cô lẩm bẩm, sau đó khẽ nói: “Anh nghĩ chúng ta có thể dùng con dao kia mở khoá không?”
“Không được.” Anh thở ra một hơi, nhẹ nhàng dịch thân dưới.
Cô có chút thất vọng với đáp án của anh, lại nghe anh nói tiếp: “Nhưng chúng ta có thể đi ra ngoài từ bên kia.”
“Bên kia?” Cô sửng sốt.
“Chiếc xe này không phải xe mới, nệm ghế đã cũ lắm rồi.”
Cô biết, cô có thể ngửi được mùi hôi cũ, mùi dầu máy, mùi cáu bẩn và một ít mùi lạ không biết là gì, mùi mà chỉ những chiếc xe cũ kỹ mới có.
“Tôi không biết bọn chúng muốn đưa chúng ta đi đâu, nhưng tôi nghe bọn chúng nói sẽ tới Salt Lake City. . .”
“Cái gì?” Cô lắp bắp kinh hãi, “Anh nhất định là đang đùa đúng không. . .”
“Suỵt.” Anh nhanh chóng bịt kín miệng cô, đợi một lúc sau, xác định bọn bắt cóc phía trước không phát hiện ra tiếng nói của cô, mới buông tay.
“Xin lỗi.” Cô nhỏ giọng nhưng kiên định nói: “Đến đó ít nhất phải 1000 cây số, anh nhất định là nghe nhầm. Chúng ta không thể nằm trong cốp xe lâu như vậy, anh nhất định đã nghe nhầm!”
Không biết có phải ảo giác của cô hay không, anh dường như thở dài, mới tiếp tục khẽ nói bên tai cô: “Cho dù tôi nghe nhầm, tôi cũng không muốn đợi cho đến khi bọn chúng mở cốp xe ra, thủ tiêu chúng ta sau đó vứt xác ở ven đường. Cô muốn sao?”
Cô cứng đờ, một lúc lâu mới không cam lòng nói: “Không muốn.”
“Tóm lại, bọn chúng đã lái xe rất lâu rồi. Trời cũng đã sáng, bọn chúng không đi mãi được, lát nữa nhất định sẽ tìm chỗ đổ xăng và ăn cơm. Chờ bọn chúng dừng xe, tôi cắt ghế đệm. . .”
“Dùng cái gì? Dùng con dao nhỏ của anh sao?”
Cô không cố ý dùng giọng điệu mỉa mai đó, nhưng đầu cô đang đau muốn chết, trong cốp xe càng ngày càng nóng, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, quần áo vừa ẩm vừa dính, mùi mồ hôi đáng sợ, còn cả mùi khói từ phía trước truyền đến trộn với mùi dầu hôi và mùi gì đó không rõ. Bộ giảm xóc của xe cũng tệ, cô bị xóc đến mức sắp nôn ra rồi. Trong hoàn cảnh đáng sợ này, cô thật sự không thể duy trì phép lịch sự và bình tĩnh được nữa.
“Không.” Anh kìm chế, nói.“Tôi sẽ . . .”
Anh chợt im lặng, bởi vì xe giảm tốc độ.
Ôi trời, những tên này sắp dừng xe!
Điềm Điềm biết những điều anh ta nói đã là nói giảm nói tránh rồi. Đối với những tên giết người không chớp mắt này, đàn ông bình thường sẽ bị giết rồi vứt xác ở nơi hoang vu, phụ nữ thì hiếp xong rồi giết.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, cô không nhịn được run rẩy, hai tay bất giác nắm chặt vạt áo trước ngực anh.
Cảm nhận được sự run rẩy và hoảng sợ của cô, anh đưa tay chạm vào mặt cô.
Anh không nói gì nhưng anh chạm vào cô rất nhẹ, rất dịu dàng, ngón cái của anh mơn trớn hàng lông mày của cô hết lần này đến lần khác, lau đi mồ hôi trên mặt cô.
Hô hấp của anh vững và mà có quy luật, nhịp tim ổn định như máy tính giờ, cô bất giác nhắm mắt lại hít vào thở ra theo anh.
Một khi bình tĩnh lại, âm thanh xung quanh bắt đầu rõ ràng hơn.
Tiếng bánh xe lăn trên đường đá, tiếng gió thổi vù vù qua thân xe, còn có tiếng rít của xe khác lướt qua.
Phía trước, âm nhạc từ radio vẫn văng vẳng, có thể nghe thấy tiếng hai người đàn ông đang nói chuyện.
“Đây là chỗ quỷ quái gì thế này, không biết có bít tết không nữa?”
“Mày nghĩ hay thật đấy, có sandwich là tốt lắm rồi.”
“Không chừng sẽ có bít tết.”
“Hừ, nếu có thì gọi cho tao một phần, tao đi toilet đây. Mẹ nó, người quen của hai đứa này đuổi theo suốt cả đường đi, không cho chúng ta nghỉ ngơi, ông đây sắp tè cả ra quần rồi.”
Một tên khác nghe vậy, cười ồ lên.
Đúng lúc này, xe ngừng lại.
“Mẹ kiếp, còn đi nữa bàng quang tao sẽ nổ mất.”
“Khốn kiếp, thôi, tao không nhịn được, tao ra sau cửa hàng đi tiểu, mày đỗ xe đi.”
“Ok.”
Xe chấn động khi có người xuống, có tiếng đóng cửa, sau đó lại một tiếng đóng cửa nữa. Tên đàn ông bước đi trên đá phát ra tiếng lạo xạo dần dần rời xa.
Anh nói đúng, bọn chúng muốn đi ăn cơm!
Điềm Điềm mở mắt ra, lo lắng nhìn khuôn mặt mơ hồ trong bóng tối trước mắt, nhưng anh không hề động đậy, chỉ duy trì tư thế nằm im tựa như một pho tượng.
Ôi trời, không phải anh ta có kế hoạch sao? Giờ thì sao rồi?
Tiếng bước chân của hai tên kia càng ngày càng xa, anh lại vẫn không có phản ứng.
“Anh . . .”
Cô mới chỉ nói một chữ, miệng đã bị anh bịt lại.
Đúng lúc này, đột nhiên có một chiếc xe khác tới gần, không lâu sau cũng đỗ ở bên cạnh. Cô có thể nghe được tiếng đóng cửa của chiếc xe kia cùng tiếng oán giận của một người đàn ông, sau đó âm thanh này cũng từ từ xa dần.
Anh lại đợi một lúc nữa mới khẽ nói: “Đừng nhúc nhích.”
***