Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1703
CHƯƠNG 1703: TRỰC TIẾP TRẢ LỜI CÂU HỎI CỦA TÔI
Thẩm Lệ trả lời ngắn gọn: “Được.”
Cố Tri Dân cười châm chọc, bắt đầu từ khi nào, mối quan hệ giữa anh ta và Thẩm Lệ lại biến thành như thế này?
Anh ta nói chuyện với Thẩm Lệ, Thẩm Lệ trả lời như đang đối phó vậy.
Cố Tri Dân hít sâu một hơi, đè nén cơn giận trong lòng, nhưng vẫn là nhịn không được nói: “Đi ăn với anh mà không vui vẻ gì, sao còn đi chứ?”
“Không phải là không vui.” Thẩm Lệ ngẩng đầu lên nói.
Thái độ của Thẩm Lệ với anh ta trước giờ không tốt, nhìn thoáng qua chẳng khác bây giờ bao nhiêu, nhưng Cố Tri Dân vẫn có thể nhìn ra điểm khác nhau, khác nhau ở chỗ, anh ta không quá thích biểu cảm Thẩm Lệ nhìn anh ta lúc này.
Cố Tri Dân nhắm mắt, dứt khoát không nhìn cô: “Dù không vui, nhưng sao không thể nói chuyện như bình thường chứ?”
“Tôi cảm thấy tôi rất bình thường.” Thẩm Lệ nói.
“Em…”
“Tôi có việc muốn hỏi anh, tôi hy vọng có thể nghe lời nói thật.”
Thẩm Lệ cắt ngang lời của Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân quay đầu, nheo nheo mắt: “Em có việc muốn tìm anh, cho nên mới đồng ý đi ăn cơm chung?”
Nét mặt anh ta vẫn như cũ, nhưng giọng nói lại lộ ra một chút yếu đuối khó phát hiện.
Thẩm Lệ dừng một chút, gật đầu: “Đúng vậy.”
Cố Tri Dân bực mình, giơ tay lên vuốt tóc, rồi mới nói: “Nói đi, chuyện gì.”
Mặc kệ là chuyện gì, chỉ cần Thẩm Lệ lên tiếng, anh ta chưa từng nói “Không” bao giờ.
Thẩm Lệ bình tĩnh nhìn anh ta chăm chú, chậm rãi hỏi: “Lần trước, chúng ta và Diệp Chi bọn họ liên hoan, ở tiệm sách nhỏ bên ngoài Kim Hải, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Cố Tri Dân nghe vậy, ánh mắt lóe lên, bàn tay đặt ở trên bàn cũng chầm chậm rụt về phía sau, tay đã rút về để trên đùi rồi mới dần siết chặt lại.
Có bàn che, Thẩm Lệ không thấy bàn tay đang siết chặt của anh ta.
Thẩm Lệ cũng không thúc giục, chờ anh ta trả lời.
Cố Tri Dân trừng mắt, cười như không cười nói: “Trước kia không phải đã nói qua rồi sao? Có người muốn cướp túi xách, em vì muốn lấy lại nên đã đánh nhau với tên cướp, sau đó bị đụng đầu, cho nên tạm thời mất trí nhớ về chuyện của ngày hôm đó, bác sĩ không phải cũng đã nói rồi sao?”
Cố Tri Dân nói nhiều như vậy, nhưng không hề nói ra trọng điểm.
Chuyện cô muốn hỏi không phải là tại sao cô lại mất trí nhớ, cô muốn biết, lúc ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lúc cô mất đi kí ức, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô muốn biết.
Hôm nay Thẩm Lệ đến đây là có mục đích, cho nên không dễ dàng như vậy: “Trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi.”
“Anh thấy anh đang trực tiếp trả lời câu hỏi của em mà.” Cố Tri Dân đổi dáng ngồi, đánh giá Thẩm Lệ: “Có phải là em không chịu được anh quen bạn gái mới nên mới kiếm chuyện phiền anh không?”
Thẩm Lệ giật mình, đang muốn nói chuyện, thì nghe thấy Cố Mãn Mãn cố ý lớn tiếng nói ở ngoài.
“Cô Quý, cô đi toilet về rồi sao? Cô rửa tay rất nhanh a, rửa sạch chưa?”
Thẩm Lệ: “…”
Cố Tri Dân: “…”
Hai người họ liếc nhau, rồi đều nhìn sang hướng khác.
Cố Mãn Mãn cũng thật là khờ, dù biết Cố Mãn Mãn muốn nhắc nhở bọn họ Qúy Vãn Thư đã trở lại, nhưng vẫn thấy thật ngốc.
Suy nghĩ của Qúy Vãn Thư, cũng giống với hai người bên trong.
Đều là họ Cố, sao Cố Mãn Mãn liền giống như trí tuệ phát triển không hoàn thiện vậy chứ?
Nhưng Qúy Vãn Thư là một người rất biết giữ mặt mũi bên ngoài, cô ta vẫn tươi cười: “Sạch rồi, chúng ta vào đi thôi.”
Thẩm Lệ trả lời ngắn gọn: “Được.”
Cố Tri Dân cười châm chọc, bắt đầu từ khi nào, mối quan hệ giữa anh ta và Thẩm Lệ lại biến thành như thế này?
Anh ta nói chuyện với Thẩm Lệ, Thẩm Lệ trả lời như đang đối phó vậy.
Cố Tri Dân hít sâu một hơi, đè nén cơn giận trong lòng, nhưng vẫn là nhịn không được nói: “Đi ăn với anh mà không vui vẻ gì, sao còn đi chứ?”
“Không phải là không vui.” Thẩm Lệ ngẩng đầu lên nói.
Thái độ của Thẩm Lệ với anh ta trước giờ không tốt, nhìn thoáng qua chẳng khác bây giờ bao nhiêu, nhưng Cố Tri Dân vẫn có thể nhìn ra điểm khác nhau, khác nhau ở chỗ, anh ta không quá thích biểu cảm Thẩm Lệ nhìn anh ta lúc này.
Cố Tri Dân nhắm mắt, dứt khoát không nhìn cô: “Dù không vui, nhưng sao không thể nói chuyện như bình thường chứ?”
“Tôi cảm thấy tôi rất bình thường.” Thẩm Lệ nói.
“Em…”
“Tôi có việc muốn hỏi anh, tôi hy vọng có thể nghe lời nói thật.”
Thẩm Lệ cắt ngang lời của Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân quay đầu, nheo nheo mắt: “Em có việc muốn tìm anh, cho nên mới đồng ý đi ăn cơm chung?”
Nét mặt anh ta vẫn như cũ, nhưng giọng nói lại lộ ra một chút yếu đuối khó phát hiện.
Thẩm Lệ dừng một chút, gật đầu: “Đúng vậy.”
Cố Tri Dân bực mình, giơ tay lên vuốt tóc, rồi mới nói: “Nói đi, chuyện gì.”
Mặc kệ là chuyện gì, chỉ cần Thẩm Lệ lên tiếng, anh ta chưa từng nói “Không” bao giờ.
Thẩm Lệ bình tĩnh nhìn anh ta chăm chú, chậm rãi hỏi: “Lần trước, chúng ta và Diệp Chi bọn họ liên hoan, ở tiệm sách nhỏ bên ngoài Kim Hải, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Cố Tri Dân nghe vậy, ánh mắt lóe lên, bàn tay đặt ở trên bàn cũng chầm chậm rụt về phía sau, tay đã rút về để trên đùi rồi mới dần siết chặt lại.
Có bàn che, Thẩm Lệ không thấy bàn tay đang siết chặt của anh ta.
Thẩm Lệ cũng không thúc giục, chờ anh ta trả lời.
Cố Tri Dân trừng mắt, cười như không cười nói: “Trước kia không phải đã nói qua rồi sao? Có người muốn cướp túi xách, em vì muốn lấy lại nên đã đánh nhau với tên cướp, sau đó bị đụng đầu, cho nên tạm thời mất trí nhớ về chuyện của ngày hôm đó, bác sĩ không phải cũng đã nói rồi sao?”
Cố Tri Dân nói nhiều như vậy, nhưng không hề nói ra trọng điểm.
Chuyện cô muốn hỏi không phải là tại sao cô lại mất trí nhớ, cô muốn biết, lúc ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lúc cô mất đi kí ức, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô muốn biết.
Hôm nay Thẩm Lệ đến đây là có mục đích, cho nên không dễ dàng như vậy: “Trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi.”
“Anh thấy anh đang trực tiếp trả lời câu hỏi của em mà.” Cố Tri Dân đổi dáng ngồi, đánh giá Thẩm Lệ: “Có phải là em không chịu được anh quen bạn gái mới nên mới kiếm chuyện phiền anh không?”
Thẩm Lệ giật mình, đang muốn nói chuyện, thì nghe thấy Cố Mãn Mãn cố ý lớn tiếng nói ở ngoài.
“Cô Quý, cô đi toilet về rồi sao? Cô rửa tay rất nhanh a, rửa sạch chưa?”
Thẩm Lệ: “…”
Cố Tri Dân: “…”
Hai người họ liếc nhau, rồi đều nhìn sang hướng khác.
Cố Mãn Mãn cũng thật là khờ, dù biết Cố Mãn Mãn muốn nhắc nhở bọn họ Qúy Vãn Thư đã trở lại, nhưng vẫn thấy thật ngốc.
Suy nghĩ của Qúy Vãn Thư, cũng giống với hai người bên trong.
Đều là họ Cố, sao Cố Mãn Mãn liền giống như trí tuệ phát triển không hoàn thiện vậy chứ?
Nhưng Qúy Vãn Thư là một người rất biết giữ mặt mũi bên ngoài, cô ta vẫn tươi cười: “Sạch rồi, chúng ta vào đi thôi.”