Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4: Tất cả chỉ vì cổ phần
-“TRƯƠNG MỸ ÁI NHƯ!!!”
Chủ tịch gào lên khiến phu nhân toát cả mồ hôi.
-“LÀ CÔ HẢ???”
-“Cái gì?”
-“Được, được, cô được lắm!”
Kẻ thù từ thuở thơ ấu, ở bên mình bao năm mà lại không biết, chủ tịch ức phát nghẹn.
-“Hoàng Thế Lân, anh định làm gì..”
Phu nhân không ngờ chủ tịch lại hung hãn tới thế, hắn bế cô, mặt hầm hầm lên sân thượng.
-“Nho Mỹ, hôm nay tôi sẽ ném cô từ đây xuống!”
-“Anh dám!”
-“Có gì mà tôi không dám?”
Ánh mắt giận giữ của chủ tịch khiến phu nhân tái cả mặt, nàng quả là trời không sợ đất không sợ, nhưng mà suy cho cùng, vẫn sợ chết!!!
-“BÀ NỘI!!! BÀ NỘI!!!”
Đúng là có tác dụng, chủ tịch vừa hay lơ là, phu nhân tát tới BỐP phát vào mặt, đoạn, nhanh nhẹn chuồn…
………..
………..
-“Chủ tịch!”
Tổng giám đốc Cám Lợn kính cẩn chào hỏi.
-“Sao?”
-“Dự án liên kết xuất khẩu Cá Ba Sa đợt này…”
-“Tôi đã bảo ông cứ thế mà làm, nói nhiều làm gì!”
-“Dạ, nhưng mà phu nhân nhất định không kí!”
-“Mịa! Được rồi, ông ra trước đi!”
Chủ tịch bực mình, rút điện thoại, nhấn dãy số quen thuộc.
-“Bà nội, bà nội khỏe không?”
-“Ba Sa hả? Về nịnh vợ đi nhé, bà đã dặn rồi, đàn ông là phải đặt vợ lên đầu, thế cuộc sống mới hạnh phúc được, đàn bà con gái nhiều cái thiệt lắm, con không biết đâu, con chiều nó một tý có sao…”
Bà nội hắn lại thao thao bất tuyệt bài ca muôn đời.
Hoàng Thế Lân tới điên cả người. Mang tiếng chủ tịch CL – linh hồn của Cám Lợn. Ấy vậy mà hắn chỉ sở hữu 35% cổ phần, Nho Mỹ được bà hắn cho 20%, bà hắn cầm 30% nữa; còn lại thuộc về các cổ đông. Tuy nhiên, với đề án hắn đưa ra, bà nội lại cho cháu dâu toàn bộ quyền bỏ phiếu của mình, đâm ra là…
Đang suy tính, bỗng hắn nghe bà nói:
-“Lân à, nếu mi thuyết phục được cái Như sinh cháu cho ta, ta sẽ chuyển 20% cổ phần cho con mi, và mi có quyền thay con bỏ phiếu cho tới khi chắt của ta 18 tuổi…”
…
Lời bà nội cứ ám ảnh hắn mãi.
Giờ phải làm sao?
Cứ đè nàng ta ra mà xử…No, no…Hạ sách, hạ sách!
Với tính cách của nàng ta, nhất định bỏ đứa trẻ.
Còn ân oán tích thành núi giữa hắn và nàng, cách nào để hắn đòi lại công đạo cho chính mình!
Hoàng Lân cho gọi trợ lý.
-“Chú nói xem, đàn bà khi nào là đau khổ nhất?”
Tên trợ lý ngẩn người, sau rồi đáp như người từng trải:
-“Dạ, phải chăng là khi bị người đàn ông họ yêu ruồng bỏ?”
-“Thế hả?”
-“Vâng!”
-“Đau nhiều không?”
-“Chủ tịch không biết chứ, giờ tự tử vì tình đang là mốt đấy ạ!”
Ngày hôm đó, chủ tịch CL Group cuối cùng cũng lên được phương án trả thù tỷ mỉ hoành tráng.
Bước một:Cho người bắt cóc dày vò phu nhân.
Ái Như cả đời là tiểu thư được ông nàng bảo hộ trong lồng kính, lần này, bị đày đọa tới khổ sở, nàng đúng là như sống dở chết dở.
Bà nội hắn, ông nội nàng thì lo mất ăn mất ngủ.
Bước hai:Đợi ba ngày, hắn tới điểm bắt cóc, diễn một vở kịch anh hùng cứu mĩ nhân hoành tráng nhất từ trước tới nay.
Cánh cửa “căn cứ bí mật” bị chủ tịch đạp một phát, vỡ tan toành!
Liếc qua, vợ hắn bị hành hạ tới mức, người cũng chẳng ra người nữa, có chút thương hoa tiếc ngọc, cái bọn này, đã dặn làm nhẹ tay rồi mà!!!
-“Bọn chó khốn nạn!”
Chủ tịch hét lớn!
-“Á à…đợi mãi cũng được diện kiến ông chủ của Cám Lợn…”
-“Mau thả vợ tao ra!”
-“Dễ ăn thế hả?”
Chủ tịch bắt đầu lao vào đánh đấm loạn xạ với bọn bắt cóc, một thằng nhanh nhẹn cầm dao dí vào mặt phu nhân.
-“Dừng tay, nếu không tao không chắc tao sẽ vẽ bao nhiêu bông hoa lên khuôn mặt xinh đẹp này đâu…”
-“Bọn khốn, chúng mày muốn gì?”
-“Muốn mày ngồi yên cho bọn tao đánh, mày nhớ chứ, năm năm trước, cái chết của anh tao, là do mày, hôm nay tao muốn thay anh ấy đòi lại công đạo…”
-“Được! Thả Như ra!”
-“Nhỡ rõ, mày phản kháng một câu, tao rạch nó một phát…”
…
Phu nhân nhìn bọn khốn nạn nện chồng mình mà lòng xót xa. Ừ thì hôn nhân lợi ích, hôn nhân giả. Ừ thì giữa bọn họ từng có mâu thuẫn, nhưng mà…hắn vì nàng mà sứt đầu mẻ trán.
Một người luôn kiêu ngạo như hắn lại vì nàng mà chịu đựng nhục nhã như vậy.
Bọn chúng đánh hắn, đánh cho ngất rồi lại dội nước tiếp tục đánh.
Lòng phu nhân như dao cứa kiếm đâm.
Nước mắt nàng chảy.
-“Hoàng Thế Lân, mau đánh trả, anh ngu xuẩn, chủ tịch cái đ… gì chứ, mau đứng dậy cho tôi…”
-“Đánh lại mau!”
-“Anh là đồ ngu hả???”
Mặc cho phu nhân có gào có thét, chủ tịch vẫn kiên nhẫn chịu đòn.
Giây phút dòng máu đỏ rỉ ra từ trán hắn, lòng nàng lạnh toát, cảm giác như có tấn muối xát vào. Nàng là người học võ, nên cũng rất trượng nghĩa. Được, nàng quyết định, nếu hôm nay hắn chết, nàng chết cùng đền đáp. Nếu hắn sống, nguyện làm người phụ nữ thực sự của hắn.
Và rồi, kết quả là, cảnh sát tới kịp.
Hắn sống! Nàng cũng sống.
Khi chiếc dây trói được gỡ bỏ, nàng lao ra ôm hắn, khóc lóc thảm thiết.
Hắn dơ bàn tay lên, yếu ớt xoa nước mắt cho nàng, yếu ớt nói:
-“Ái Như, em biết không, tôi đã yêu em từ lần đầu gặp mặt…tôi yêu em suốt những năm tháng học chung…tôi yêu mọi thứ về em, nhưng mà tôi…tôi không đủ can đảm để nói ra, em so với tôi, quá hoàn hảo, quá thiện mĩ, tôi sợ tôi không xứng…”
-“Không phải mà, anh đừng nói nữa, giữ sức đi…”
-“Tôi sợ tôi không qua khỏi rồi, em nhớ hứa với tôi, sau này tôi chết đi, lấy người chồng khác thật tốt…”
-“Chết cái gì chứ, tôi chỉ làm vợ anh thôi, Hoàng Thế Lân, mở mắt cho tôi…”
…
Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời, phu nhân thấy lo lắng, khủng hoảng tới vậy!
Cũng là lần đầu tiên, nàng sợ cảm giác, bị mất đi một thứ gì đó…nàng sợ, mất hắn!
Ba năm làm vợ hắn, thật không dám nghĩ sẽ chia tay như thế này.
-“Lân à, tỉnh lại đi, em sai rồi, em thực sự cũng yêu anh nhiều lắm, nhưng sự kiêu ngạo không cho phép em nói ra, vì em cứ nghĩ anh không để ý tới em…xin anh…”
….
Trong phòng bệnh, dù người ta khuyên như nào, có người cũng không chịu rời chồng nửa bước.
Lại có người, cười thầm trong bụng, 20% cổ phần, tình hình này sắp tới tay hắn rồi, mà người ta nói, con gái yêu vào, cái gì nói cho nghe lời, diễn thêm chút nữa, khéo nàng mang cả cổ phần của nàng dâng lên miệng hắn…
Sung sướng!
Sung sướng quá!!!
Chủ tịch gào lên khiến phu nhân toát cả mồ hôi.
-“LÀ CÔ HẢ???”
-“Cái gì?”
-“Được, được, cô được lắm!”
Kẻ thù từ thuở thơ ấu, ở bên mình bao năm mà lại không biết, chủ tịch ức phát nghẹn.
-“Hoàng Thế Lân, anh định làm gì..”
Phu nhân không ngờ chủ tịch lại hung hãn tới thế, hắn bế cô, mặt hầm hầm lên sân thượng.
-“Nho Mỹ, hôm nay tôi sẽ ném cô từ đây xuống!”
-“Anh dám!”
-“Có gì mà tôi không dám?”
Ánh mắt giận giữ của chủ tịch khiến phu nhân tái cả mặt, nàng quả là trời không sợ đất không sợ, nhưng mà suy cho cùng, vẫn sợ chết!!!
-“BÀ NỘI!!! BÀ NỘI!!!”
Đúng là có tác dụng, chủ tịch vừa hay lơ là, phu nhân tát tới BỐP phát vào mặt, đoạn, nhanh nhẹn chuồn…
………..
………..
-“Chủ tịch!”
Tổng giám đốc Cám Lợn kính cẩn chào hỏi.
-“Sao?”
-“Dự án liên kết xuất khẩu Cá Ba Sa đợt này…”
-“Tôi đã bảo ông cứ thế mà làm, nói nhiều làm gì!”
-“Dạ, nhưng mà phu nhân nhất định không kí!”
-“Mịa! Được rồi, ông ra trước đi!”
Chủ tịch bực mình, rút điện thoại, nhấn dãy số quen thuộc.
-“Bà nội, bà nội khỏe không?”
-“Ba Sa hả? Về nịnh vợ đi nhé, bà đã dặn rồi, đàn ông là phải đặt vợ lên đầu, thế cuộc sống mới hạnh phúc được, đàn bà con gái nhiều cái thiệt lắm, con không biết đâu, con chiều nó một tý có sao…”
Bà nội hắn lại thao thao bất tuyệt bài ca muôn đời.
Hoàng Thế Lân tới điên cả người. Mang tiếng chủ tịch CL – linh hồn của Cám Lợn. Ấy vậy mà hắn chỉ sở hữu 35% cổ phần, Nho Mỹ được bà hắn cho 20%, bà hắn cầm 30% nữa; còn lại thuộc về các cổ đông. Tuy nhiên, với đề án hắn đưa ra, bà nội lại cho cháu dâu toàn bộ quyền bỏ phiếu của mình, đâm ra là…
Đang suy tính, bỗng hắn nghe bà nói:
-“Lân à, nếu mi thuyết phục được cái Như sinh cháu cho ta, ta sẽ chuyển 20% cổ phần cho con mi, và mi có quyền thay con bỏ phiếu cho tới khi chắt của ta 18 tuổi…”
…
Lời bà nội cứ ám ảnh hắn mãi.
Giờ phải làm sao?
Cứ đè nàng ta ra mà xử…No, no…Hạ sách, hạ sách!
Với tính cách của nàng ta, nhất định bỏ đứa trẻ.
Còn ân oán tích thành núi giữa hắn và nàng, cách nào để hắn đòi lại công đạo cho chính mình!
Hoàng Lân cho gọi trợ lý.
-“Chú nói xem, đàn bà khi nào là đau khổ nhất?”
Tên trợ lý ngẩn người, sau rồi đáp như người từng trải:
-“Dạ, phải chăng là khi bị người đàn ông họ yêu ruồng bỏ?”
-“Thế hả?”
-“Vâng!”
-“Đau nhiều không?”
-“Chủ tịch không biết chứ, giờ tự tử vì tình đang là mốt đấy ạ!”
Ngày hôm đó, chủ tịch CL Group cuối cùng cũng lên được phương án trả thù tỷ mỉ hoành tráng.
Bước một:Cho người bắt cóc dày vò phu nhân.
Ái Như cả đời là tiểu thư được ông nàng bảo hộ trong lồng kính, lần này, bị đày đọa tới khổ sở, nàng đúng là như sống dở chết dở.
Bà nội hắn, ông nội nàng thì lo mất ăn mất ngủ.
Bước hai:Đợi ba ngày, hắn tới điểm bắt cóc, diễn một vở kịch anh hùng cứu mĩ nhân hoành tráng nhất từ trước tới nay.
Cánh cửa “căn cứ bí mật” bị chủ tịch đạp một phát, vỡ tan toành!
Liếc qua, vợ hắn bị hành hạ tới mức, người cũng chẳng ra người nữa, có chút thương hoa tiếc ngọc, cái bọn này, đã dặn làm nhẹ tay rồi mà!!!
-“Bọn chó khốn nạn!”
Chủ tịch hét lớn!
-“Á à…đợi mãi cũng được diện kiến ông chủ của Cám Lợn…”
-“Mau thả vợ tao ra!”
-“Dễ ăn thế hả?”
Chủ tịch bắt đầu lao vào đánh đấm loạn xạ với bọn bắt cóc, một thằng nhanh nhẹn cầm dao dí vào mặt phu nhân.
-“Dừng tay, nếu không tao không chắc tao sẽ vẽ bao nhiêu bông hoa lên khuôn mặt xinh đẹp này đâu…”
-“Bọn khốn, chúng mày muốn gì?”
-“Muốn mày ngồi yên cho bọn tao đánh, mày nhớ chứ, năm năm trước, cái chết của anh tao, là do mày, hôm nay tao muốn thay anh ấy đòi lại công đạo…”
-“Được! Thả Như ra!”
-“Nhỡ rõ, mày phản kháng một câu, tao rạch nó một phát…”
…
Phu nhân nhìn bọn khốn nạn nện chồng mình mà lòng xót xa. Ừ thì hôn nhân lợi ích, hôn nhân giả. Ừ thì giữa bọn họ từng có mâu thuẫn, nhưng mà…hắn vì nàng mà sứt đầu mẻ trán.
Một người luôn kiêu ngạo như hắn lại vì nàng mà chịu đựng nhục nhã như vậy.
Bọn chúng đánh hắn, đánh cho ngất rồi lại dội nước tiếp tục đánh.
Lòng phu nhân như dao cứa kiếm đâm.
Nước mắt nàng chảy.
-“Hoàng Thế Lân, mau đánh trả, anh ngu xuẩn, chủ tịch cái đ… gì chứ, mau đứng dậy cho tôi…”
-“Đánh lại mau!”
-“Anh là đồ ngu hả???”
Mặc cho phu nhân có gào có thét, chủ tịch vẫn kiên nhẫn chịu đòn.
Giây phút dòng máu đỏ rỉ ra từ trán hắn, lòng nàng lạnh toát, cảm giác như có tấn muối xát vào. Nàng là người học võ, nên cũng rất trượng nghĩa. Được, nàng quyết định, nếu hôm nay hắn chết, nàng chết cùng đền đáp. Nếu hắn sống, nguyện làm người phụ nữ thực sự của hắn.
Và rồi, kết quả là, cảnh sát tới kịp.
Hắn sống! Nàng cũng sống.
Khi chiếc dây trói được gỡ bỏ, nàng lao ra ôm hắn, khóc lóc thảm thiết.
Hắn dơ bàn tay lên, yếu ớt xoa nước mắt cho nàng, yếu ớt nói:
-“Ái Như, em biết không, tôi đã yêu em từ lần đầu gặp mặt…tôi yêu em suốt những năm tháng học chung…tôi yêu mọi thứ về em, nhưng mà tôi…tôi không đủ can đảm để nói ra, em so với tôi, quá hoàn hảo, quá thiện mĩ, tôi sợ tôi không xứng…”
-“Không phải mà, anh đừng nói nữa, giữ sức đi…”
-“Tôi sợ tôi không qua khỏi rồi, em nhớ hứa với tôi, sau này tôi chết đi, lấy người chồng khác thật tốt…”
-“Chết cái gì chứ, tôi chỉ làm vợ anh thôi, Hoàng Thế Lân, mở mắt cho tôi…”
…
Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời, phu nhân thấy lo lắng, khủng hoảng tới vậy!
Cũng là lần đầu tiên, nàng sợ cảm giác, bị mất đi một thứ gì đó…nàng sợ, mất hắn!
Ba năm làm vợ hắn, thật không dám nghĩ sẽ chia tay như thế này.
-“Lân à, tỉnh lại đi, em sai rồi, em thực sự cũng yêu anh nhiều lắm, nhưng sự kiêu ngạo không cho phép em nói ra, vì em cứ nghĩ anh không để ý tới em…xin anh…”
….
Trong phòng bệnh, dù người ta khuyên như nào, có người cũng không chịu rời chồng nửa bước.
Lại có người, cười thầm trong bụng, 20% cổ phần, tình hình này sắp tới tay hắn rồi, mà người ta nói, con gái yêu vào, cái gì nói cho nghe lời, diễn thêm chút nữa, khéo nàng mang cả cổ phần của nàng dâng lên miệng hắn…
Sung sướng!
Sung sướng quá!!!