Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
Edit: Thanh Thanh| Wattpad: Cucaitrangkhaai
~~~~~~~~~~~
Buổi chiều đến học làm Chu Ức Chi có chút hối hận, sau khi tan học, cô không trì hoãn, mau chóng trở về nhà, nhưng là buổi chiều anh không ở nhà.
Quản gia báo cho cô, Tiết Tích buổi chiều đi bệnh viện một chuyến, bởi vì bà ngoại anh mới vừa chuyển đến bệnh viện này, trừ bỏ một ít thủ tục ở ngoài, còn có một ít kiểm tra phải làm một lần nữa, cho nên mấy ngày nay anh đi bệnh viện sẽ tương đối nhiều.
Chu Ức Chi trở lại phòng, phát hiện trên bàn sách đặt một hộp bịt mắt màu xanh biển cùng mấy đôi nút bịt tai, bên cạnh dán một tờ giấy ghi chú nhỏ, vẽ một cái ký hiệu tia chớp sét đánh.
Ngực Chu Ức Chi tức khắc có chút ngọt, anh quả nhiên vẫn là anh đời trước.
Đời trước có một buổi tối có sét đánh làm cô gặp ác mộng, cả người lạnh lẽo, mồ hôi đầy đầu mà bừng tỉnh, đè lại kinh hoàng không ngừng ở ngực đứng dậy xuống dưới lầu đổ nước, sau khi uống một ngụm nước mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.
Hôm sau trên bàn học của cô ở trường học liền nhiều thêm hai thứ này ——
Chỉ là lúc ấy Chu Ức Chi căn bản không có đem cái này liên hệ với anh.
Nhưng hiện tại xem ra, có lẽ còn có càng nhiều chuyện mà cô không biết.
Chu Ức Chi xử lý xong bài tập ở trường, đợi cũng nhàm chán, thấy Tiết Tích còn chưa trở về, nhịn không được bảo tài xế Lý lái xe chở cô đến bệnh viện, vừa vặn một đời này cô cũng còn chưa gặp qua bà ngoại của anh.
Bệnh viện kín người hết chỗ, Chu Ức Chi đi đến chỗ bà ngoại của anh nằm, nhưng là nghe hộ sĩ trước quầy nói có thiếu niên cao gầy mang theo người bệnh đi đến phòng CT kiểm tra, Chu Ức Chi liền nhịn không được đi đến tầng 5 phòng CT tìm người.
Khu nằm viện thật ra còn đỡ, nhưng phòng khám bệnh ngư long hỗn tạp, nơi nơi đều là người nhà cùng người bệnh, nước sát trùng nồng đậm cùng mồ hôi hỗn loạn ở bên nhau, thập phần chen chúc.
Chu Ức Chi tới tầng 5, vừa muốn hỏi hộ sĩ, bỗng nhiên liền nhìn đến thân ảnh một thiếu niên ngồi ở hành lang, anh đeo khẩu trang, rũ đầu xem bệnh án, chân dài có chút không có chỗ đặt.
Đôi mắt Chu Ức Chi hơi sáng, nhanh chóng đi qua, không đợi cô mở miệng gọi anh, phảng phất như là cảm giác được cái gì, anh quay đầu, đối diện tầm mắt của cô.
Đuôi lông mày Tiết Tích nhẹ nhàng nhảy dựng, nhanh chóng đứng lên, bước nhanh đi đến trước người Chu Ức Chi, anh đem khẩu trang mình đang đeo tháo xuống, mang lên cho cô, treo ở trên hai lỗ tai oánh bạch của cô.
Sau đó nắm cánh tay cô, đi ra khỏi dòng người, mang cô đi đến thang lầu.
Tiết Tích rũ mắt nhìn cô, nắm chặt đơn khám và chữa bệnh trong tay, ngón tay không dễ phát hiện mà nắm thật chặt: "Em như thế nào ——"
"Cái gì?" Chu Ức Chi mang khẩu trang, mùi nước sát trùng ngập mũi cuối cùng cũng giảm bớt.
Sau một lúc nhìn cô chăm chú, Tiết Tích gian nan mà dời tầm mắt đi, nói: "Mùa thu dễ bị cảm, không cần tùy ý tới loại địa phương như bệnh viện này."
Chu Ức Chi nói với anh: "Em đến thăm bà ngoại anh, bà chuyển viện lại đây lâu như vậy, em còn chưa tới thăm bà."
"Không cần thăm cũng không có việc gì." Tiết Tích có chút cứng đờ.
Nhưng ngay sau đó giật mình nhìn đến ánh mắt Chu Ức Chi, anh trầm mặc, mím môi, nói: "Quên đi, anh dẫn em đi thăm bà."
Từ cửa thang lầu đi ra ngoài, anh đem áo khoác của mình cởi xuống, theo bản năng muốn trùm lên trên đầu Chu Ức Chi, nhưng trước khi áo khoác rơi xuống, bỗng nhiên lại nghĩ tới khả năng cô sẽ bài xích, vì thế tay hơi hơi dừng lại.
Chu Ức Chi nâng mắt lên, có chút nghi hoặc mà nhìn anh: "Làm sao vậy?"
"Bệnh viện có rất nhiều virus, tránh cho tóc nhiều tiếp xúc." Tiết Tích thấp giọng nói.
Chu Ức Chi giơ tay, đem tay anh đè đè xuống, áo khoác mang theo hơi thở của anh liền dừng ở đỉnh đầu Chu Ức Chi, là một loại hơi thở thiếu niên thực sạch sẽ.
Chu Ức Chi dùng áo khoác của anh bao bọc lấy đầu, chỉ lộ ra một gương mặt trắng nõn, cong cong mắt cười: "Cảm ơn anh."
Tiết Tích không khỏi nao nao.
Anh nói giọng khàn khàn: "Ừm."
......
Trong chốc lát, hộ công đi vào đẩy lão nhân từ phòng CT ra, Tiết Tích nắm cánh tay Chu Ức Chi theo sau.
Lúc này bà ngoại anh lại không thanh tỉnh lắm, làm xong kiểm tra, ngồi ở trên xe lăn mơ màng sắp ngủ, Tiết Tích dẫn một cô gái nhỏ đứng ở trước mặt bà, bà cũng không phát hiện, mí mắt cũng chưa xốc lên một chút.
Chu Ức Chi nhìn anh từ trong tay hộ công tiếp nhận xe lăn, anh một tay đẩy xe lăn đi đến hướng thang máy, một tay khác nắm cánh tay cô.
Thang máy có chút chen chúc, chờ đến lượt tiếp theo, Tiết Tích đem xe lăn đẩy mạnh vào, để Chu Ức Chi theo sau cùng xe lăn ở trong góc, anh đưa lưng về phía những người khác đứng, vừa vặn đem Chu Ức Chi cùng bà ngoại bảo hộ ở bên trong.
Kế tiếp lục tục có người đi lên, nhưng thân hình thiếu niên thon gầy đơn bạc như là một bức tường kiên cường mà vững chắc, vẫn không nhúc nhích mà đứng ở nơi đó.
Tầm mắt Chu Ức Chi không khỏi dừng ở trên tay vịn của xe lăn, xe lăn này vô cùng nặng, bệnh viện có vài nơi không có thang máy, chỉ có bậc thang, khẳng định đều là thiếu niên tự mình đem xe lăn tính cả lão nhân cùng khuân vác đi lên.
Nhưng khuôn mặt anh bình tĩnh, phảng phất cũng không để ý tất cả mọi nanh vuốt đè ở trên sinh hoạt của mình, từ ba năm trước đến hiện tại, chỉ là ở nơi Chu Ức Chi không biết mà cứng rắn chống đỡ.
Bảo hộ bà ngoại, cũng dốc hết sức lực mà bảo hộ cô.
Trong lòng Chu Ức Chi bỗng nhiên thập phần khổ sở, thậm chí ngực nhợt nhạt đau.
Hốc mắt cô hơi nóng lên, cũng không dám ngẩng đầu, sợ bị anh nhìn thấy.
Bà ngoại ngồi trên xe lăn nghiêng đầu, lúc không thanh tỉnh liền dễ dàng chảy nước miếng.
Tiết Tích rũ mắt nhìn thấy, vừa muốn cúi người đi lau, Chu Ức Chi liền nhanh chóng từ trong túi móc ra một bao giấy ăn, thấp giọng nói, "Em tới", cô từ giữa rút ra một tờ, cúi đầu lau khóe miệng cho bà.
Trước kia cô rất để ý người khác bẩn, thực để ý người già già đi, nhưng hiện tại, bà ngoại anh chính là bà ngoại của cô, mặc dù là vì bồi thường ạn, cô cũng nên tận tâm một ít.
Đôi mắt Tiết Tích ngạc nhiên, tay cũng hơi hơi cứng lại, một lát sau rũ trở về bên cạnh người.
Tầm mắt anh dừng ở trên mặt cô, trên mặt kia tựa hồ nhìn không ra bất luận ghét bỏ gì ——
Tay anh nhéo giấy báo cáo không khỏi nắm chặt trang giấy, anh chỉ ẩn ẩn cảm thấy, một đời này Ức Chi tựa hồ trừ bỏ không hề đối chọi gay gắt với ạn, hận không thể đem anh đuổi ra khỏi nhà, những chỗ khác cũng thay đổi rất nhiều.
......
Lúc Chu Ức Chi tới, bà ngoại Tiết Tích đã làm xong tất cả các loại kiểm tra, cô cùng Tiết Tích một đường đem bà ngoại đưa về phòng bệnh, lúc này mới từ khu nằm viện đi ra ngoài.
Từ khu nằm viện đến cửa bãi đỗ xe bệnh viện còn cách một khoảng xa.
Hoàng hôn đã lạc đến đường chân trời, đại địa phiếm một ít dư vị cam vàng.
Chu Ức Chi đem áo khoác để về bên người thiếu niên, anh nhận lấy mặc vào, Chu Ức Chi còn mang khẩu trang, ngón tay nâng lên tới chạm vào một chút, nhưng là lại thả xuống, cô không tháo ra, chờ chờ lát nữa để anh tháo ra cho cô.
Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiết Tích, nói: "Về sau anh tới bệnh viện, nếu em có rảnh, cũng gọi em cùng đi đi. Bệnh này của bà ngoại không phải thường xuyên trông thấy người mới sẽ có chỗ lợi với bà sao? Hơn nữa anh lại không thích nói chuyện, bà ngoại khẳng định cảm thấy rất buồn, em có thể tới bồi bà trò chuyện."
"...... Em thật sự nguyện ý tới sao?" Tiết Tích rũ lông mi đen nhánh xuống, nhìn về phía cô.
Chu Ức Chi vừa muốn nói chuyện, đột nhiên từ phòng bảo vệ bên kia vụt ra một con chó vàng to, không biết bị cái gì kích thích, thẳng tắp mà xông tới, không ngừng sủa.
Thân hình con chó kia thật lớn, Chu Ức Chi luôn luôn sợ chó, nhất thời sợ tới mức hồn phi phách tán.
Tiết Tích biết cô sợ chó, cao tam cô cùng trong nhà giận dỗi dọn ra ngoài ở, trong ngõ nhỏ mà cô thường đi vào lúc tối có một nhà nuôi chó nhỏ, hình thể nhỏ như vậy cô đều sợ tới mức đi đường vòng, anh đi theo ở phía xa thấy không yên tâm, hôm sau tới cửa cùng nhà kia nói lời hay thật lâu, lại cho một ít tiền, để nhà kia đoạn thời gian buổi tối mà cô đi không thả chó ra.
Anh phản xạ có điều kiện mà đem cô kéo đến phía sau.
Nhưng là không đợi anh nắm lấy cánh tay của cô, thiếu nữ bên cạnh bỗng nhiên kinh hoảng thất thố mà nhảy vào trong lòng ngực anh, hai chân kẹp lấy eo anh, hoảng sợ nói: "Anh ơi."
Tiết Tích:......
Anh theo bản năng dùng hai tay ôm lấy cô, nhưng cả người đều cứng đờ giống như phiến đá, so với cô còn cứng đờ hơn.
"Cút ngay." Anh thấp giọng nói với con chó kia.
Con chó kia vẫn kêu sủa không ngừng, như hổ rình mồi.
Tiết Tích nâng hai chân cứng đờ lên, ôm cô nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Thẳng đến đi tới cửa bệnh viện, đầu thiếu nữ vẫn còn chôn ở chỗ cổ anh, đôi tay gắt gao ôm cổ anh, hô hấp mềm như bông cũng dừng ở cổ áo anh.
Tiết Tích biết rõ cô đây là bởi vì sợ con chó to tới mức hết hồn mới làm ra loại hành động này, nhưng anh vẫn là ——
Đại não anh trống rỗng, kêu ong ong, trong lòng kinh hoàng không ngừng.
~~~~~~~~~~~~
Hí hí, ôm rồi!!!
~~~~~~~~~~~
Buổi chiều đến học làm Chu Ức Chi có chút hối hận, sau khi tan học, cô không trì hoãn, mau chóng trở về nhà, nhưng là buổi chiều anh không ở nhà.
Quản gia báo cho cô, Tiết Tích buổi chiều đi bệnh viện một chuyến, bởi vì bà ngoại anh mới vừa chuyển đến bệnh viện này, trừ bỏ một ít thủ tục ở ngoài, còn có một ít kiểm tra phải làm một lần nữa, cho nên mấy ngày nay anh đi bệnh viện sẽ tương đối nhiều.
Chu Ức Chi trở lại phòng, phát hiện trên bàn sách đặt một hộp bịt mắt màu xanh biển cùng mấy đôi nút bịt tai, bên cạnh dán một tờ giấy ghi chú nhỏ, vẽ một cái ký hiệu tia chớp sét đánh.
Ngực Chu Ức Chi tức khắc có chút ngọt, anh quả nhiên vẫn là anh đời trước.
Đời trước có một buổi tối có sét đánh làm cô gặp ác mộng, cả người lạnh lẽo, mồ hôi đầy đầu mà bừng tỉnh, đè lại kinh hoàng không ngừng ở ngực đứng dậy xuống dưới lầu đổ nước, sau khi uống một ngụm nước mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.
Hôm sau trên bàn học của cô ở trường học liền nhiều thêm hai thứ này ——
Chỉ là lúc ấy Chu Ức Chi căn bản không có đem cái này liên hệ với anh.
Nhưng hiện tại xem ra, có lẽ còn có càng nhiều chuyện mà cô không biết.
Chu Ức Chi xử lý xong bài tập ở trường, đợi cũng nhàm chán, thấy Tiết Tích còn chưa trở về, nhịn không được bảo tài xế Lý lái xe chở cô đến bệnh viện, vừa vặn một đời này cô cũng còn chưa gặp qua bà ngoại của anh.
Bệnh viện kín người hết chỗ, Chu Ức Chi đi đến chỗ bà ngoại của anh nằm, nhưng là nghe hộ sĩ trước quầy nói có thiếu niên cao gầy mang theo người bệnh đi đến phòng CT kiểm tra, Chu Ức Chi liền nhịn không được đi đến tầng 5 phòng CT tìm người.
Khu nằm viện thật ra còn đỡ, nhưng phòng khám bệnh ngư long hỗn tạp, nơi nơi đều là người nhà cùng người bệnh, nước sát trùng nồng đậm cùng mồ hôi hỗn loạn ở bên nhau, thập phần chen chúc.
Chu Ức Chi tới tầng 5, vừa muốn hỏi hộ sĩ, bỗng nhiên liền nhìn đến thân ảnh một thiếu niên ngồi ở hành lang, anh đeo khẩu trang, rũ đầu xem bệnh án, chân dài có chút không có chỗ đặt.
Đôi mắt Chu Ức Chi hơi sáng, nhanh chóng đi qua, không đợi cô mở miệng gọi anh, phảng phất như là cảm giác được cái gì, anh quay đầu, đối diện tầm mắt của cô.
Đuôi lông mày Tiết Tích nhẹ nhàng nhảy dựng, nhanh chóng đứng lên, bước nhanh đi đến trước người Chu Ức Chi, anh đem khẩu trang mình đang đeo tháo xuống, mang lên cho cô, treo ở trên hai lỗ tai oánh bạch của cô.
Sau đó nắm cánh tay cô, đi ra khỏi dòng người, mang cô đi đến thang lầu.
Tiết Tích rũ mắt nhìn cô, nắm chặt đơn khám và chữa bệnh trong tay, ngón tay không dễ phát hiện mà nắm thật chặt: "Em như thế nào ——"
"Cái gì?" Chu Ức Chi mang khẩu trang, mùi nước sát trùng ngập mũi cuối cùng cũng giảm bớt.
Sau một lúc nhìn cô chăm chú, Tiết Tích gian nan mà dời tầm mắt đi, nói: "Mùa thu dễ bị cảm, không cần tùy ý tới loại địa phương như bệnh viện này."
Chu Ức Chi nói với anh: "Em đến thăm bà ngoại anh, bà chuyển viện lại đây lâu như vậy, em còn chưa tới thăm bà."
"Không cần thăm cũng không có việc gì." Tiết Tích có chút cứng đờ.
Nhưng ngay sau đó giật mình nhìn đến ánh mắt Chu Ức Chi, anh trầm mặc, mím môi, nói: "Quên đi, anh dẫn em đi thăm bà."
Từ cửa thang lầu đi ra ngoài, anh đem áo khoác của mình cởi xuống, theo bản năng muốn trùm lên trên đầu Chu Ức Chi, nhưng trước khi áo khoác rơi xuống, bỗng nhiên lại nghĩ tới khả năng cô sẽ bài xích, vì thế tay hơi hơi dừng lại.
Chu Ức Chi nâng mắt lên, có chút nghi hoặc mà nhìn anh: "Làm sao vậy?"
"Bệnh viện có rất nhiều virus, tránh cho tóc nhiều tiếp xúc." Tiết Tích thấp giọng nói.
Chu Ức Chi giơ tay, đem tay anh đè đè xuống, áo khoác mang theo hơi thở của anh liền dừng ở đỉnh đầu Chu Ức Chi, là một loại hơi thở thiếu niên thực sạch sẽ.
Chu Ức Chi dùng áo khoác của anh bao bọc lấy đầu, chỉ lộ ra một gương mặt trắng nõn, cong cong mắt cười: "Cảm ơn anh."
Tiết Tích không khỏi nao nao.
Anh nói giọng khàn khàn: "Ừm."
......
Trong chốc lát, hộ công đi vào đẩy lão nhân từ phòng CT ra, Tiết Tích nắm cánh tay Chu Ức Chi theo sau.
Lúc này bà ngoại anh lại không thanh tỉnh lắm, làm xong kiểm tra, ngồi ở trên xe lăn mơ màng sắp ngủ, Tiết Tích dẫn một cô gái nhỏ đứng ở trước mặt bà, bà cũng không phát hiện, mí mắt cũng chưa xốc lên một chút.
Chu Ức Chi nhìn anh từ trong tay hộ công tiếp nhận xe lăn, anh một tay đẩy xe lăn đi đến hướng thang máy, một tay khác nắm cánh tay cô.
Thang máy có chút chen chúc, chờ đến lượt tiếp theo, Tiết Tích đem xe lăn đẩy mạnh vào, để Chu Ức Chi theo sau cùng xe lăn ở trong góc, anh đưa lưng về phía những người khác đứng, vừa vặn đem Chu Ức Chi cùng bà ngoại bảo hộ ở bên trong.
Kế tiếp lục tục có người đi lên, nhưng thân hình thiếu niên thon gầy đơn bạc như là một bức tường kiên cường mà vững chắc, vẫn không nhúc nhích mà đứng ở nơi đó.
Tầm mắt Chu Ức Chi không khỏi dừng ở trên tay vịn của xe lăn, xe lăn này vô cùng nặng, bệnh viện có vài nơi không có thang máy, chỉ có bậc thang, khẳng định đều là thiếu niên tự mình đem xe lăn tính cả lão nhân cùng khuân vác đi lên.
Nhưng khuôn mặt anh bình tĩnh, phảng phất cũng không để ý tất cả mọi nanh vuốt đè ở trên sinh hoạt của mình, từ ba năm trước đến hiện tại, chỉ là ở nơi Chu Ức Chi không biết mà cứng rắn chống đỡ.
Bảo hộ bà ngoại, cũng dốc hết sức lực mà bảo hộ cô.
Trong lòng Chu Ức Chi bỗng nhiên thập phần khổ sở, thậm chí ngực nhợt nhạt đau.
Hốc mắt cô hơi nóng lên, cũng không dám ngẩng đầu, sợ bị anh nhìn thấy.
Bà ngoại ngồi trên xe lăn nghiêng đầu, lúc không thanh tỉnh liền dễ dàng chảy nước miếng.
Tiết Tích rũ mắt nhìn thấy, vừa muốn cúi người đi lau, Chu Ức Chi liền nhanh chóng từ trong túi móc ra một bao giấy ăn, thấp giọng nói, "Em tới", cô từ giữa rút ra một tờ, cúi đầu lau khóe miệng cho bà.
Trước kia cô rất để ý người khác bẩn, thực để ý người già già đi, nhưng hiện tại, bà ngoại anh chính là bà ngoại của cô, mặc dù là vì bồi thường ạn, cô cũng nên tận tâm một ít.
Đôi mắt Tiết Tích ngạc nhiên, tay cũng hơi hơi cứng lại, một lát sau rũ trở về bên cạnh người.
Tầm mắt anh dừng ở trên mặt cô, trên mặt kia tựa hồ nhìn không ra bất luận ghét bỏ gì ——
Tay anh nhéo giấy báo cáo không khỏi nắm chặt trang giấy, anh chỉ ẩn ẩn cảm thấy, một đời này Ức Chi tựa hồ trừ bỏ không hề đối chọi gay gắt với ạn, hận không thể đem anh đuổi ra khỏi nhà, những chỗ khác cũng thay đổi rất nhiều.
......
Lúc Chu Ức Chi tới, bà ngoại Tiết Tích đã làm xong tất cả các loại kiểm tra, cô cùng Tiết Tích một đường đem bà ngoại đưa về phòng bệnh, lúc này mới từ khu nằm viện đi ra ngoài.
Từ khu nằm viện đến cửa bãi đỗ xe bệnh viện còn cách một khoảng xa.
Hoàng hôn đã lạc đến đường chân trời, đại địa phiếm một ít dư vị cam vàng.
Chu Ức Chi đem áo khoác để về bên người thiếu niên, anh nhận lấy mặc vào, Chu Ức Chi còn mang khẩu trang, ngón tay nâng lên tới chạm vào một chút, nhưng là lại thả xuống, cô không tháo ra, chờ chờ lát nữa để anh tháo ra cho cô.
Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiết Tích, nói: "Về sau anh tới bệnh viện, nếu em có rảnh, cũng gọi em cùng đi đi. Bệnh này của bà ngoại không phải thường xuyên trông thấy người mới sẽ có chỗ lợi với bà sao? Hơn nữa anh lại không thích nói chuyện, bà ngoại khẳng định cảm thấy rất buồn, em có thể tới bồi bà trò chuyện."
"...... Em thật sự nguyện ý tới sao?" Tiết Tích rũ lông mi đen nhánh xuống, nhìn về phía cô.
Chu Ức Chi vừa muốn nói chuyện, đột nhiên từ phòng bảo vệ bên kia vụt ra một con chó vàng to, không biết bị cái gì kích thích, thẳng tắp mà xông tới, không ngừng sủa.
Thân hình con chó kia thật lớn, Chu Ức Chi luôn luôn sợ chó, nhất thời sợ tới mức hồn phi phách tán.
Tiết Tích biết cô sợ chó, cao tam cô cùng trong nhà giận dỗi dọn ra ngoài ở, trong ngõ nhỏ mà cô thường đi vào lúc tối có một nhà nuôi chó nhỏ, hình thể nhỏ như vậy cô đều sợ tới mức đi đường vòng, anh đi theo ở phía xa thấy không yên tâm, hôm sau tới cửa cùng nhà kia nói lời hay thật lâu, lại cho một ít tiền, để nhà kia đoạn thời gian buổi tối mà cô đi không thả chó ra.
Anh phản xạ có điều kiện mà đem cô kéo đến phía sau.
Nhưng là không đợi anh nắm lấy cánh tay của cô, thiếu nữ bên cạnh bỗng nhiên kinh hoảng thất thố mà nhảy vào trong lòng ngực anh, hai chân kẹp lấy eo anh, hoảng sợ nói: "Anh ơi."
Tiết Tích:......
Anh theo bản năng dùng hai tay ôm lấy cô, nhưng cả người đều cứng đờ giống như phiến đá, so với cô còn cứng đờ hơn.
"Cút ngay." Anh thấp giọng nói với con chó kia.
Con chó kia vẫn kêu sủa không ngừng, như hổ rình mồi.
Tiết Tích nâng hai chân cứng đờ lên, ôm cô nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Thẳng đến đi tới cửa bệnh viện, đầu thiếu nữ vẫn còn chôn ở chỗ cổ anh, đôi tay gắt gao ôm cổ anh, hô hấp mềm như bông cũng dừng ở cổ áo anh.
Tiết Tích biết rõ cô đây là bởi vì sợ con chó to tới mức hết hồn mới làm ra loại hành động này, nhưng anh vẫn là ——
Đại não anh trống rỗng, kêu ong ong, trong lòng kinh hoàng không ngừng.
~~~~~~~~~~~~
Hí hí, ôm rồi!!!