Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-91
Chương 91: Nhẫn cưới “Vĩnh Hằng” là giả sao?
Ôn Niệm Nam nhìn chiếc nhẫn bị nứt vỡ, mặt trắng nhợt không còn chút huyết sắc, tim như bị đâm mạnh một dao, nhỏ giọng thầm thì: “Tại sao ngay cả sự nhớ nhung duy nhất của mình cũng bị cướp đi…”
“Không thể nào… mình sẽ sửa lại… mình sẽ sửa được nó…”
Ôn Niệm Nam lái xe tới cửa hàng của nhãn hiệu làm ra chiếc nhẫn, bước chân hoảng loạn bước vào, cầm chiếc nhẫn trong tay, cẩn thận từng ly từng tí đưa tới quầy.
“Xin… xin chào, tôi muốn sửa chiếc nhẫn này.”
Nhân viên cửa hàng nghe thấy đi tới, lễ phép cười nói: “Chào ngài, để tôi giúp ngài kiểm tra một chút.”
“Oh? Thưa ngài, chiếc nhẫn này không phải của hãng chúng tôi ạ?” Nhân viên cầm chiếc nhẫn trêи tay đưa lên xem xét, nghi hoặc hỏi lại.
Ôn Niệm Nam nghe xong thì hơi kinh ngạc: “Sao lại thế? Tôi nhớ rõ là của nhãn hiệu này, trêи hộp nhẫn có ghi tên nhãn hiệu mà, sao tôi có thể nhớ nhầm được chứ?”
“Thưa ngài, nhẫn của chúng tôi sao có thể bị nứt vỡ như thế này được? Tay nghề chế tác và chất lượng vật liệu kém thế này không thể là do chúng tôi làm ra đâu ạ.”
“Nhưng mà…”
“Tuy chiếc nhẫn này đúng là kiểu dáng thiết kế của chúng tôi, cũng được khắc tên nhãn hiệu, nhẫn này có tên là “Vĩnh Hằng”, là bản giới hạn số lượng, trêи thế giới chỉ có mười đôi, hoa văn trêи đó có thể dựa theo yêu cầu của người mua để chạm khắc, nhưng chiếc nhẫn của ngài là đồ giả, nhẫn “Vĩnh Hằng” được làm bằng chất liệu đặc biệt, sẽ không bị tổn hại như nứt vỡ.”
“Nguyên liệu làm ra chiếc nhẫn của ngài là vật liệu thông thường, sao có thể xứng với danh hiệu “Vĩnh Hằng” nổi tiếng lúc bấy giờ, nhẫn đó thậm chí còn được ca tụng có thể tồn tại lâu dài hơn cả tình yêu, ngài có chắc chắn rằng đã mua tại các cửa hàng chính hãng của chúng tôi không ạ?”
Mặt mũi Ôn Niệm Nam tràn đầy sự ngạc nhiên sửng sốt khi nghe nhân viên cửa hàng nói về nhẫn cưới “Vĩnh Hằng” kia, cậu cứ thế chết lặng ngay tại chỗ, trong lòng đau đớn như quặn thắt ruột gan.
Là giả?
Tại sao có thể là giả được?
Cố Ngôn Sinh bị lừa sao?
Nhưng Cố Ngôn Sinh sao lại không nhận ra được chiếc nhẫn này là thật hay giả, hoa văn cùng chữ khắc trêи đó là do người mua quyết định, hơn nữa mẹ cũng bảo hắn tự mình ra nước ngoài tìm người chế tác, không thể nào là giả được. Ôn Niệm Nam chợt nghĩ tới gì đó, toàn thân từ trêи xuống dưới liền cảm thấy lạnh lẽo.
Nói đúng hơn… cái đeo trêи tay mình là giả, mà của Cố Ngôn Sinh mới là thật.
Vĩnh Hằng… vậy mà gọi là vĩnh hằng, thật mỉa mai…
Ôn Niệm Nam nhìn chiếc nhẫn mà mình đã từng cực kỳ quý trọng, xem như bảo bối trong tay, trong lòng đầy tràn sự đắng chát.
Chiếc nhẫn là giả… Anh đặt làm hai cái nhưng lại đưa cho tôi đồ giả, ngay tới nhẫn cưới cũng không thật, tôi ti tiện đến mức ngay cả một chiếc nhẫn cũng không xứng có được sao?
“Thưa ngài? Quý khách? Vậy ngài có muốn sửa nó nữa không? Đã bị hỏng nặng thế này rồi dù có sửa lại cũng sẽ để lại vết nứt.”
Mấy năm gần đây chưa bao giờ cậu tháo nó ra khỏi tay, cũng chưa từng để nó chịu tác động của ngoại lực, chỉ có hôm qua rơi khỏi tay lại bị xe của Cố Ngôn Sinh nghiền qua…
Ôn Niệm Nam liếc chiếc nhẫn nứt gãy trêи bàn, giọng điệu bình thản nói: “Sửa, có vết tích cũng được, để lại dấu vết cũng tốt…”
Cậu lại cúi nhìn ngón tay đeo nhẫn bên tay phải trống trơn, cảm thấy cực kỳ buồn cười.
Hóa ra mấy năm kết hôn này, Cố Ngôn Sinh không tháo chiếc nhẫn ra, không phải vì hắn hài lòng với cuộc hôn nhân này, cũng không phải đeo cho đẹp hay quên tháo xuống.
Thì ra ngay từ đầu tất cả đã là giả, thì ra đồ vật mà trong lòng mình trân trọng nhất lại là đồ giả, Cố Ngôn Sinh thậm chí còn phải phí tâm tư, cố tình làm một chiếc nhẫn giống hệt từ kiểu dáng tới thiết kế với cái của hắn.
Sở dĩ hắn luôn đeo trêи tay là để từng giây từng phút nhắc nhở chính bản thân, Ôn Niệm Nam cũng chỉ là hàng thứ phẩm…
Nhớ lại khoảnh khắc Cố Ngôn Sinh đeo nhẫn cho mình trong hôn lễ, trong mắt hắn không hề che giấu sự chán ghét cực điểm, biểu hiện rõ ràng như vậy, thế mà mình lại không phát hiện.
Trêи đường lái xe trở về, tay Ôn Niệm Nam hơi phát run, mãi tới lúc xe đỗ ở trước cửa biệt thự vẫn chưa thể bình tĩnh lại. Cậu mở cửa xe nhìn ngôi biệt thự sáng đèn trước mặt, thật giống như một cái lồng giam xa hoa vây hãm cậu bên trong, trong lòng Ôn Niệm Nam nảy sinh ý muốn từ bỏ.
Dì Lam đang cầm bình nước đi ra, thấy Ôn Niệm Nam vẫn đứng cạnh xe không vào nhà, bà hơi nghi hoặc nói: “Phu nhân, cậu về rồi.”
Ôn Niệm Nam lúc này mới lấy lại tinh thần, thu lại cảm xúc trong mắt bước vào.
Trong phòng khách cực kỳ yên tĩnh, Ôn Niệm Nam đưa mắt nhìn sofa trống trơn, chạy nhanh lên lầu.
“Chờ đã phu nhân, bà chủ vừa gọi điện tới nói rằng hôm nay sẽ cùng cậu Nguyên Phong về sớm, ngày mai muốn cùng đi dự tiệc do phu nhân của chủ tịch Tưởng tổ chức.”
“Ừm.”
Ôn Niệm Nam thất thần cất bước lên tầng, vừa mới tới giữa cầu thang liền thấy trước mặt xuất hiện một đôi giày da màu đen quen thuộc. Cậu từ từ ngẩng đầu lên trông về phía chủ nhân đôi giày, sắc mặt Cố Ngôn Sinh âm trầm đang nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
“Cậu còn dám chạy ra ngoài?”
Ôn Niệm Nam vô thức buông tay vịn cầu thang ra lùi lại một bước, có chút ý muốn giữ khoảng cách với Cố Ngôn Sinh. Cố Ngôn Sinh thấy vẻ cự tuyệt của Ôn Niệm Nam, ý lạnh trong mắt càng sâu, bước tới một bước.
“Cậu dám tránh tôi? Sao thế, còn biết sợ tôi à? Hôm qua đưa người tình của cậu tới tận cửa nhà cũng không thấy cậu sợ tôi nha?”
Dì Lam nghe vậy ngạc nhiên: “Đưa tới nhà? Cậu chủ ngài nói gì vậy? Hôm qua phu nhân không…”
“Im miệng!”
Ôn Niệm Nam nhìn chiếc nhẫn bị nứt vỡ, mặt trắng nhợt không còn chút huyết sắc, tim như bị đâm mạnh một dao, nhỏ giọng thầm thì: “Tại sao ngay cả sự nhớ nhung duy nhất của mình cũng bị cướp đi…”
“Không thể nào… mình sẽ sửa lại… mình sẽ sửa được nó…”
Ôn Niệm Nam lái xe tới cửa hàng của nhãn hiệu làm ra chiếc nhẫn, bước chân hoảng loạn bước vào, cầm chiếc nhẫn trong tay, cẩn thận từng ly từng tí đưa tới quầy.
“Xin… xin chào, tôi muốn sửa chiếc nhẫn này.”
Nhân viên cửa hàng nghe thấy đi tới, lễ phép cười nói: “Chào ngài, để tôi giúp ngài kiểm tra một chút.”
“Oh? Thưa ngài, chiếc nhẫn này không phải của hãng chúng tôi ạ?” Nhân viên cầm chiếc nhẫn trêи tay đưa lên xem xét, nghi hoặc hỏi lại.
Ôn Niệm Nam nghe xong thì hơi kinh ngạc: “Sao lại thế? Tôi nhớ rõ là của nhãn hiệu này, trêи hộp nhẫn có ghi tên nhãn hiệu mà, sao tôi có thể nhớ nhầm được chứ?”
“Thưa ngài, nhẫn của chúng tôi sao có thể bị nứt vỡ như thế này được? Tay nghề chế tác và chất lượng vật liệu kém thế này không thể là do chúng tôi làm ra đâu ạ.”
“Nhưng mà…”
“Tuy chiếc nhẫn này đúng là kiểu dáng thiết kế của chúng tôi, cũng được khắc tên nhãn hiệu, nhẫn này có tên là “Vĩnh Hằng”, là bản giới hạn số lượng, trêи thế giới chỉ có mười đôi, hoa văn trêи đó có thể dựa theo yêu cầu của người mua để chạm khắc, nhưng chiếc nhẫn của ngài là đồ giả, nhẫn “Vĩnh Hằng” được làm bằng chất liệu đặc biệt, sẽ không bị tổn hại như nứt vỡ.”
“Nguyên liệu làm ra chiếc nhẫn của ngài là vật liệu thông thường, sao có thể xứng với danh hiệu “Vĩnh Hằng” nổi tiếng lúc bấy giờ, nhẫn đó thậm chí còn được ca tụng có thể tồn tại lâu dài hơn cả tình yêu, ngài có chắc chắn rằng đã mua tại các cửa hàng chính hãng của chúng tôi không ạ?”
Mặt mũi Ôn Niệm Nam tràn đầy sự ngạc nhiên sửng sốt khi nghe nhân viên cửa hàng nói về nhẫn cưới “Vĩnh Hằng” kia, cậu cứ thế chết lặng ngay tại chỗ, trong lòng đau đớn như quặn thắt ruột gan.
Là giả?
Tại sao có thể là giả được?
Cố Ngôn Sinh bị lừa sao?
Nhưng Cố Ngôn Sinh sao lại không nhận ra được chiếc nhẫn này là thật hay giả, hoa văn cùng chữ khắc trêи đó là do người mua quyết định, hơn nữa mẹ cũng bảo hắn tự mình ra nước ngoài tìm người chế tác, không thể nào là giả được. Ôn Niệm Nam chợt nghĩ tới gì đó, toàn thân từ trêи xuống dưới liền cảm thấy lạnh lẽo.
Nói đúng hơn… cái đeo trêи tay mình là giả, mà của Cố Ngôn Sinh mới là thật.
Vĩnh Hằng… vậy mà gọi là vĩnh hằng, thật mỉa mai…
Ôn Niệm Nam nhìn chiếc nhẫn mà mình đã từng cực kỳ quý trọng, xem như bảo bối trong tay, trong lòng đầy tràn sự đắng chát.
Chiếc nhẫn là giả… Anh đặt làm hai cái nhưng lại đưa cho tôi đồ giả, ngay tới nhẫn cưới cũng không thật, tôi ti tiện đến mức ngay cả một chiếc nhẫn cũng không xứng có được sao?
“Thưa ngài? Quý khách? Vậy ngài có muốn sửa nó nữa không? Đã bị hỏng nặng thế này rồi dù có sửa lại cũng sẽ để lại vết nứt.”
Mấy năm gần đây chưa bao giờ cậu tháo nó ra khỏi tay, cũng chưa từng để nó chịu tác động của ngoại lực, chỉ có hôm qua rơi khỏi tay lại bị xe của Cố Ngôn Sinh nghiền qua…
Ôn Niệm Nam liếc chiếc nhẫn nứt gãy trêи bàn, giọng điệu bình thản nói: “Sửa, có vết tích cũng được, để lại dấu vết cũng tốt…”
Cậu lại cúi nhìn ngón tay đeo nhẫn bên tay phải trống trơn, cảm thấy cực kỳ buồn cười.
Hóa ra mấy năm kết hôn này, Cố Ngôn Sinh không tháo chiếc nhẫn ra, không phải vì hắn hài lòng với cuộc hôn nhân này, cũng không phải đeo cho đẹp hay quên tháo xuống.
Thì ra ngay từ đầu tất cả đã là giả, thì ra đồ vật mà trong lòng mình trân trọng nhất lại là đồ giả, Cố Ngôn Sinh thậm chí còn phải phí tâm tư, cố tình làm một chiếc nhẫn giống hệt từ kiểu dáng tới thiết kế với cái của hắn.
Sở dĩ hắn luôn đeo trêи tay là để từng giây từng phút nhắc nhở chính bản thân, Ôn Niệm Nam cũng chỉ là hàng thứ phẩm…
Nhớ lại khoảnh khắc Cố Ngôn Sinh đeo nhẫn cho mình trong hôn lễ, trong mắt hắn không hề che giấu sự chán ghét cực điểm, biểu hiện rõ ràng như vậy, thế mà mình lại không phát hiện.
Trêи đường lái xe trở về, tay Ôn Niệm Nam hơi phát run, mãi tới lúc xe đỗ ở trước cửa biệt thự vẫn chưa thể bình tĩnh lại. Cậu mở cửa xe nhìn ngôi biệt thự sáng đèn trước mặt, thật giống như một cái lồng giam xa hoa vây hãm cậu bên trong, trong lòng Ôn Niệm Nam nảy sinh ý muốn từ bỏ.
Dì Lam đang cầm bình nước đi ra, thấy Ôn Niệm Nam vẫn đứng cạnh xe không vào nhà, bà hơi nghi hoặc nói: “Phu nhân, cậu về rồi.”
Ôn Niệm Nam lúc này mới lấy lại tinh thần, thu lại cảm xúc trong mắt bước vào.
Trong phòng khách cực kỳ yên tĩnh, Ôn Niệm Nam đưa mắt nhìn sofa trống trơn, chạy nhanh lên lầu.
“Chờ đã phu nhân, bà chủ vừa gọi điện tới nói rằng hôm nay sẽ cùng cậu Nguyên Phong về sớm, ngày mai muốn cùng đi dự tiệc do phu nhân của chủ tịch Tưởng tổ chức.”
“Ừm.”
Ôn Niệm Nam thất thần cất bước lên tầng, vừa mới tới giữa cầu thang liền thấy trước mặt xuất hiện một đôi giày da màu đen quen thuộc. Cậu từ từ ngẩng đầu lên trông về phía chủ nhân đôi giày, sắc mặt Cố Ngôn Sinh âm trầm đang nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
“Cậu còn dám chạy ra ngoài?”
Ôn Niệm Nam vô thức buông tay vịn cầu thang ra lùi lại một bước, có chút ý muốn giữ khoảng cách với Cố Ngôn Sinh. Cố Ngôn Sinh thấy vẻ cự tuyệt của Ôn Niệm Nam, ý lạnh trong mắt càng sâu, bước tới một bước.
“Cậu dám tránh tôi? Sao thế, còn biết sợ tôi à? Hôm qua đưa người tình của cậu tới tận cửa nhà cũng không thấy cậu sợ tôi nha?”
Dì Lam nghe vậy ngạc nhiên: “Đưa tới nhà? Cậu chủ ngài nói gì vậy? Hôm qua phu nhân không…”
“Im miệng!”