Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-85
Chương 85: Nếu tiếp tục bị ép buộc, cậu ấy sẽ phát điên mất
Cố Ngôn Sinh trở về phòng liền mở điện thoại ra, vừa nhìn thấy ảnh chụp được gửi đến thì ánh mắt càng thêm lạnh như băng. Người đàn ông đang cười với Ôn Niệm Nam trong bức hình kia cho tới giờ hắn chưa từng gặp, vẻ mặt Ôn Niệm Nam khi nói chuyện với người nọ trông vô cùng thoải mái, hai người áp rất sát vào nhau, còn có một tấm là cùng nhau bước vào phòng.
Cố Ngôn Sinh bấm gọi điện thoại: “Tôi hỏi cậu, Ôn Niệm Nam vào trong đó bao lâu mới đi ra.”
Sau khi nghe được câu trả lời chắc chắn từ người phía bên kia đầu dây, trong mắt hắn tràn đầy ý lạnh, dập máy nhìn ảnh chụp hai người.
“Được, một mình trong phòng hơn ba tiếng đồng hồ, Ôn Niệm Nam… cậu giỏi lắm…”
Cố Ngôn Sinh đứng dậy mở cửa đi xuống lầu, sắc mặt âm trầm tới thẳng phòng ăn.
Ôn Niệm Nam đang ngồi nhìn vị trí đối diện phía bên kia bàn ngẩn ngơ, không mảy may chú ý tới phía sau có người đang lại gần, mãi tận khi hắn đứng trước mặt, liếc thấy chiếc nhẫn đeo trêи ngón tay, cậu mới khẽ giật mình, ngước mắt thấy Cố Ngôn Sinh.
“Anh…”
Cố Ngôn Sinh bất thình lình hất đổ mọi thứ trêи bàn, bát đĩa rơi hết xuống đất gây ra tiếng động rất lớn. Ôn Niệm Nam nhìn đồ ăn vung vãi lung tung trêи mặt đất, trêи mặt không hề có biểu cảm gì.
“Tôi hỏi cậu, người đàn ông này là ai? Con mẹ nó rốt cuộc cậu đã hẹn hò với bao nhiêu thằng sau lưng tôi rồi?”
Cố Ngôn Sinh giơ điện thoại di động tới trước mặt Ôn Niệm Nam bắt cậu nhìn, Ôn Niệm Nam thấy trong ảnh là bác sĩ Lý thì ngạc nhiên, trong mắt đầy vẻ kinh hoảng.
“Anh… anh biết rồi?”
“Biết rồi? Có vẻ như Đường Sóc chỉ là một trong số đó, thì ra cậu câu dẫn nhiều đàn ông như vậy!”
“Sao cơ? Quyến rũ gì?” Lúc này Ôn Niệm Nam mới nhận ra Cố Ngôn Sinh nghi ngờ quan hệ giữa cậu và bác sĩ Lý, không phải hắn phát hiện ra bệnh tâm lý của cậu.
“Cố Ngôn Sinh con đang làm cái gì thế hả?” Tiếng quát giận dữ của Lục Vân vang lên từ sau lưng, bà nhanh chân bước tới.
“Con làm cái gì sao? Câu này phải hỏi Ôn Niệm Nam mới đúng! Mẹ nhìn kỹ xem cậu ta đã làm gì?”
Cố Ngôn Sinh ném di động cho Lục Vân đang đứng bên cạnh, sau khi bà thấy rõ ảnh chụp liền sững sờ nhìn về phía Ôn Niệm Nam, có điều trong ánh mắt ấy không phải là trách cậu mà là đầy vẻ đau lòng.
“Niệm Niệm, con vẫn luôn…” Lục Vân không nói hết câu nhưng Ôn Niệm Nam cũng hiểu được vì sao bà ngừng lại.
Ôn Niệm Nam khẽ lắc đầu, cười khổ nói: “Con không sao đâu mẹ, không có việc gì…”
Trong lòng Lục Vân cảm thấy vô cùng khó chịu, quay đầu lại lạnh lùng trách cứ: “Đây chỉ là gặp mặt bạn bè mà thôi, làm sao lại thành dụ dỗ đàn ông rồi? Có phải trong mắt con, Niệm Niệm chỉ cần gặp gỡ đàn ông thì chính là ngoại tình không?”
“Bạn bè? Bạn bè mà vừa hôn mê tỉnh dậy đã chạy tới gặp mặt mỗi ngày sao? Sẽ ở chung hai người trong một căn phòng hơn ba tiếng? Chứng cứ rõ ràng như vậy mà mẹ vẫn không tin, hết lần này tới lần khác bao che cho Ôn Niệm Nam không cho con ly hôn với cậu ta, chẳng phải là mẹ đề phòng cổ phần trong tay cậu ta sẽ rơi vào tay con à?”
Trêи mặt Lục Vân đầy nghi hoặc nhìn Cố Ngôn Sinh hỏi: “Con đang nói vớ vẩn gì đó…”
“Trong lòng mẹ quyền lực và lợi ích quan trọng tới mức đấy à? Vì hai chữ lợi ích mà không tiếc hủy cả đời con ruột của mình, chẳng lẽ mẹ hợp tác cùng Khải Duyệt không phải là để kết hợp với nhà họ Đường khống chế con sao? Vốn dĩ mẹ không hề thương yêu con…”
Lục Vân bị kinh sợ vì những lời Cố Ngôn Sinh vừa nói, nhất thời ngẩn người nói không nên lời.
“Xem xem, bị con nói đúng rồi?”
Cố Ngôn Sinh chỉ vào Chu Nguyên Phong đang chắn trước người Ôn Niệm Nam, tự giễu nói: “Cho tới bây giờ mẹ chưa bao giờ quan tâm tới con, trong mắt mẹ, Nguyên Phong so với con luôn đáng tin hơn rất nhiều.”
“Từ nhỏ đã mặc kệ con, vứt con ra nước ngoài, lúc còn bé mỗi lần con đều phải thức đợi mẹ tới nửa đêm chỉ vì muốn trò chuyện cùng mẹ, thế nhưng mãi mãi chỉ nhận lại sự phớt lờ, mẹ luôn không thèm để ý tới con mà chỉ vội chạy tới công ty, trong lòng mẹ vốn dĩ công ty luôn quan trọng hơn tất thảy!’
“Con… sao con có thể nghĩ như vậy?” Lục Vân kinh ngạc nhìn hắn.
“Chẳng lẽ không đúng sao? Cho tới tận bây giờ mẹ đều chỉ lo cho công ty, thời điểm con cần có mẹ ở bên cạnh nhất thì mẹ lại ném con cho một đám lão già dạy dỗ đủ thử mà đáng ra ở cái tuổi đấy không cần phải tiếp nhận, con cho rằng chỉ cần con đủ xuất sắc đủ năng lực mẹ sẽ để mắt tới con, nhưng tất cả đều chỉ là ảo tưởng mà thôi.”
Hai mắt Cố Ngôn Sinh hơi đỏ lên, nhìn thẳng người trước mặt lạnh lùng nói tiếp: “Tới lúc trưởng thành con cũng hiểu rõ, không còn hy vọng xa vời gì với sự quan tâm của mẹ, thật là nực cười, sau khi về nước con bị người ta bắt cóc đánh đập chỉ vì trêи thương trường mẹ đắc tội với mấy kẻ đó, nếu không phải gặp được Lạc An, mẹ nghĩ con còn sống tới lúc này sao?”
Vừa nhắc tới Thẩm Lạc An, trong mắt Cố Ngôn Sinh lập tức hiện lên sự dịu dàng: “Khi con bị thương chạy trốn bọn chúng, là em ấy đã cứu con, là em ấy luôn miệng nói con không được ngủ, phải tỉnh táo, lúc con nằm trong bệnh viện thì mẹ đang ở đâu? Mẹ có tới nhìn con một cái không? Mẹ không hề! Một cú điện thoại cũng không có!”
Chu Nguyên Phong nghe không nổi nữa, anh bước tới đỡ Lục Vân ngồi xuống một bên, quay đầu lại trách mắng: “Sao cậu có thể nói mẹ cậu như vậy, Cố Ngôn Sinh có phải cậu điên rồi không?”
“Đúng vậy nha, chắc tôi điên thật rồi, là các người ép tôi phát điên! Rõ ràng lúc ban đầu tôi đã cẩn thận chuẩn bị nhẫn để cầu hôn, nếu không phải bà ấy cưỡng ép bức bách tôi cưới Ôn Niệm Nam thì hiện tại tôi đã sớm kết hôn cùng Lạc An rồi!”
Cố Ngôn Sinh càng nói càng kϊƈɦ động, sắc mặt âm trầm đáng sợ, Lục Vân chỉ ngồi bên cạnh ngẩn người không nói gì.
Chu Nguyên Phong cố nén lửa giận, tay nắm chặt thành đấm đánh tới; “Sao cậu có thể nói mẹ cậu không yêu thương cậu? Lúc ấy công ty đang gặp khủng hoảng, mấy công ty đối thủ đều như hổ rình mồi, âm thầm chờ đợi thời cơ nuốt chửng Cố thị, mẹ cậu vì sự an toàn của cậu mới đưa cậu ra nước ngoài, liên tục mấy ngày trời dì ấy phát sốt còn chạy tới chạy lui giữa hai bên, nếu không nhờ có mẹ cậu, liệu hiện tại cậu có thể làm Tổng giám đốc tập đoàn Cố thị được sao?”
Cố Ngôn Sinh sững sờ: “Cậu… cậu nói sao cơ?”
Ôn Niệm Nam đứng một bên cũng ngẩn người, trước kia cậu cũng từng nghi hoặc vì sao Lục Vân lại đưa Cố Ngôn Sinh ra nước ngoài không quan tâm, thì ra là vì sự an toàn của hắn.
“Sau khi mấy mối nguy hiểm đều đã bị loại bỏ, trong nước trở thành nơi an toàn nhất, mẹ cậu mới dám đưa cậu trở về! Nhìn thấy cậu quản lý công ty ngày càng phát triển, dì ấy ở nước F vô cùng vui vẻ, luôn miệng khen cậu thông minh có thiên phú, không hổ là người thừa kế mà dì dụng tâm bồi dưỡng, cậu có biết ở nước ngoài, mỗi lần nhắc tới cậu với người khác, dì tự hào kiêu ngạo biết nhường nào không?’
Cố Ngôn Sinh lùi lại một bước, bỗng nhiên nhìn về phía Lục Vân, trêи mặt đầy vẻ kinh ngạc: “Tôi không tin, điều đó là không thể nào! Cậu đang lừa tôi!”
Cố Ngôn Sinh trở về phòng liền mở điện thoại ra, vừa nhìn thấy ảnh chụp được gửi đến thì ánh mắt càng thêm lạnh như băng. Người đàn ông đang cười với Ôn Niệm Nam trong bức hình kia cho tới giờ hắn chưa từng gặp, vẻ mặt Ôn Niệm Nam khi nói chuyện với người nọ trông vô cùng thoải mái, hai người áp rất sát vào nhau, còn có một tấm là cùng nhau bước vào phòng.
Cố Ngôn Sinh bấm gọi điện thoại: “Tôi hỏi cậu, Ôn Niệm Nam vào trong đó bao lâu mới đi ra.”
Sau khi nghe được câu trả lời chắc chắn từ người phía bên kia đầu dây, trong mắt hắn tràn đầy ý lạnh, dập máy nhìn ảnh chụp hai người.
“Được, một mình trong phòng hơn ba tiếng đồng hồ, Ôn Niệm Nam… cậu giỏi lắm…”
Cố Ngôn Sinh đứng dậy mở cửa đi xuống lầu, sắc mặt âm trầm tới thẳng phòng ăn.
Ôn Niệm Nam đang ngồi nhìn vị trí đối diện phía bên kia bàn ngẩn ngơ, không mảy may chú ý tới phía sau có người đang lại gần, mãi tận khi hắn đứng trước mặt, liếc thấy chiếc nhẫn đeo trêи ngón tay, cậu mới khẽ giật mình, ngước mắt thấy Cố Ngôn Sinh.
“Anh…”
Cố Ngôn Sinh bất thình lình hất đổ mọi thứ trêи bàn, bát đĩa rơi hết xuống đất gây ra tiếng động rất lớn. Ôn Niệm Nam nhìn đồ ăn vung vãi lung tung trêи mặt đất, trêи mặt không hề có biểu cảm gì.
“Tôi hỏi cậu, người đàn ông này là ai? Con mẹ nó rốt cuộc cậu đã hẹn hò với bao nhiêu thằng sau lưng tôi rồi?”
Cố Ngôn Sinh giơ điện thoại di động tới trước mặt Ôn Niệm Nam bắt cậu nhìn, Ôn Niệm Nam thấy trong ảnh là bác sĩ Lý thì ngạc nhiên, trong mắt đầy vẻ kinh hoảng.
“Anh… anh biết rồi?”
“Biết rồi? Có vẻ như Đường Sóc chỉ là một trong số đó, thì ra cậu câu dẫn nhiều đàn ông như vậy!”
“Sao cơ? Quyến rũ gì?” Lúc này Ôn Niệm Nam mới nhận ra Cố Ngôn Sinh nghi ngờ quan hệ giữa cậu và bác sĩ Lý, không phải hắn phát hiện ra bệnh tâm lý của cậu.
“Cố Ngôn Sinh con đang làm cái gì thế hả?” Tiếng quát giận dữ của Lục Vân vang lên từ sau lưng, bà nhanh chân bước tới.
“Con làm cái gì sao? Câu này phải hỏi Ôn Niệm Nam mới đúng! Mẹ nhìn kỹ xem cậu ta đã làm gì?”
Cố Ngôn Sinh ném di động cho Lục Vân đang đứng bên cạnh, sau khi bà thấy rõ ảnh chụp liền sững sờ nhìn về phía Ôn Niệm Nam, có điều trong ánh mắt ấy không phải là trách cậu mà là đầy vẻ đau lòng.
“Niệm Niệm, con vẫn luôn…” Lục Vân không nói hết câu nhưng Ôn Niệm Nam cũng hiểu được vì sao bà ngừng lại.
Ôn Niệm Nam khẽ lắc đầu, cười khổ nói: “Con không sao đâu mẹ, không có việc gì…”
Trong lòng Lục Vân cảm thấy vô cùng khó chịu, quay đầu lại lạnh lùng trách cứ: “Đây chỉ là gặp mặt bạn bè mà thôi, làm sao lại thành dụ dỗ đàn ông rồi? Có phải trong mắt con, Niệm Niệm chỉ cần gặp gỡ đàn ông thì chính là ngoại tình không?”
“Bạn bè? Bạn bè mà vừa hôn mê tỉnh dậy đã chạy tới gặp mặt mỗi ngày sao? Sẽ ở chung hai người trong một căn phòng hơn ba tiếng? Chứng cứ rõ ràng như vậy mà mẹ vẫn không tin, hết lần này tới lần khác bao che cho Ôn Niệm Nam không cho con ly hôn với cậu ta, chẳng phải là mẹ đề phòng cổ phần trong tay cậu ta sẽ rơi vào tay con à?”
Trêи mặt Lục Vân đầy nghi hoặc nhìn Cố Ngôn Sinh hỏi: “Con đang nói vớ vẩn gì đó…”
“Trong lòng mẹ quyền lực và lợi ích quan trọng tới mức đấy à? Vì hai chữ lợi ích mà không tiếc hủy cả đời con ruột của mình, chẳng lẽ mẹ hợp tác cùng Khải Duyệt không phải là để kết hợp với nhà họ Đường khống chế con sao? Vốn dĩ mẹ không hề thương yêu con…”
Lục Vân bị kinh sợ vì những lời Cố Ngôn Sinh vừa nói, nhất thời ngẩn người nói không nên lời.
“Xem xem, bị con nói đúng rồi?”
Cố Ngôn Sinh chỉ vào Chu Nguyên Phong đang chắn trước người Ôn Niệm Nam, tự giễu nói: “Cho tới bây giờ mẹ chưa bao giờ quan tâm tới con, trong mắt mẹ, Nguyên Phong so với con luôn đáng tin hơn rất nhiều.”
“Từ nhỏ đã mặc kệ con, vứt con ra nước ngoài, lúc còn bé mỗi lần con đều phải thức đợi mẹ tới nửa đêm chỉ vì muốn trò chuyện cùng mẹ, thế nhưng mãi mãi chỉ nhận lại sự phớt lờ, mẹ luôn không thèm để ý tới con mà chỉ vội chạy tới công ty, trong lòng mẹ vốn dĩ công ty luôn quan trọng hơn tất thảy!’
“Con… sao con có thể nghĩ như vậy?” Lục Vân kinh ngạc nhìn hắn.
“Chẳng lẽ không đúng sao? Cho tới tận bây giờ mẹ đều chỉ lo cho công ty, thời điểm con cần có mẹ ở bên cạnh nhất thì mẹ lại ném con cho một đám lão già dạy dỗ đủ thử mà đáng ra ở cái tuổi đấy không cần phải tiếp nhận, con cho rằng chỉ cần con đủ xuất sắc đủ năng lực mẹ sẽ để mắt tới con, nhưng tất cả đều chỉ là ảo tưởng mà thôi.”
Hai mắt Cố Ngôn Sinh hơi đỏ lên, nhìn thẳng người trước mặt lạnh lùng nói tiếp: “Tới lúc trưởng thành con cũng hiểu rõ, không còn hy vọng xa vời gì với sự quan tâm của mẹ, thật là nực cười, sau khi về nước con bị người ta bắt cóc đánh đập chỉ vì trêи thương trường mẹ đắc tội với mấy kẻ đó, nếu không phải gặp được Lạc An, mẹ nghĩ con còn sống tới lúc này sao?”
Vừa nhắc tới Thẩm Lạc An, trong mắt Cố Ngôn Sinh lập tức hiện lên sự dịu dàng: “Khi con bị thương chạy trốn bọn chúng, là em ấy đã cứu con, là em ấy luôn miệng nói con không được ngủ, phải tỉnh táo, lúc con nằm trong bệnh viện thì mẹ đang ở đâu? Mẹ có tới nhìn con một cái không? Mẹ không hề! Một cú điện thoại cũng không có!”
Chu Nguyên Phong nghe không nổi nữa, anh bước tới đỡ Lục Vân ngồi xuống một bên, quay đầu lại trách mắng: “Sao cậu có thể nói mẹ cậu như vậy, Cố Ngôn Sinh có phải cậu điên rồi không?”
“Đúng vậy nha, chắc tôi điên thật rồi, là các người ép tôi phát điên! Rõ ràng lúc ban đầu tôi đã cẩn thận chuẩn bị nhẫn để cầu hôn, nếu không phải bà ấy cưỡng ép bức bách tôi cưới Ôn Niệm Nam thì hiện tại tôi đã sớm kết hôn cùng Lạc An rồi!”
Cố Ngôn Sinh càng nói càng kϊƈɦ động, sắc mặt âm trầm đáng sợ, Lục Vân chỉ ngồi bên cạnh ngẩn người không nói gì.
Chu Nguyên Phong cố nén lửa giận, tay nắm chặt thành đấm đánh tới; “Sao cậu có thể nói mẹ cậu không yêu thương cậu? Lúc ấy công ty đang gặp khủng hoảng, mấy công ty đối thủ đều như hổ rình mồi, âm thầm chờ đợi thời cơ nuốt chửng Cố thị, mẹ cậu vì sự an toàn của cậu mới đưa cậu ra nước ngoài, liên tục mấy ngày trời dì ấy phát sốt còn chạy tới chạy lui giữa hai bên, nếu không nhờ có mẹ cậu, liệu hiện tại cậu có thể làm Tổng giám đốc tập đoàn Cố thị được sao?”
Cố Ngôn Sinh sững sờ: “Cậu… cậu nói sao cơ?”
Ôn Niệm Nam đứng một bên cũng ngẩn người, trước kia cậu cũng từng nghi hoặc vì sao Lục Vân lại đưa Cố Ngôn Sinh ra nước ngoài không quan tâm, thì ra là vì sự an toàn của hắn.
“Sau khi mấy mối nguy hiểm đều đã bị loại bỏ, trong nước trở thành nơi an toàn nhất, mẹ cậu mới dám đưa cậu trở về! Nhìn thấy cậu quản lý công ty ngày càng phát triển, dì ấy ở nước F vô cùng vui vẻ, luôn miệng khen cậu thông minh có thiên phú, không hổ là người thừa kế mà dì dụng tâm bồi dưỡng, cậu có biết ở nước ngoài, mỗi lần nhắc tới cậu với người khác, dì tự hào kiêu ngạo biết nhường nào không?’
Cố Ngôn Sinh lùi lại một bước, bỗng nhiên nhìn về phía Lục Vân, trêи mặt đầy vẻ kinh ngạc: “Tôi không tin, điều đó là không thể nào! Cậu đang lừa tôi!”