Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-80
Chương 80: Nắm tay dắt cậu qua đường được không?
Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua khung cửa sổ lớn sát đất rọi vào căn phòng, giọt lên ga trải giường màu trắng, người trêи giường hơi động đậy rồi mở mắt. Ôn Niệm Nam bị ánh nắng làm tỉnh giấc, hơi mở mắt, cậu đưa tay ngăn bớt ánh sáng chói chang, dụi dụi mắt. Bỗng nhớ lại chuyện đêm qua, cơn ngái ngủ bay biến, xoay đầu nhìn về phía sau lưng. Tấm chăn bên cạnh bị lật lên, không có ai…
Cố Ngôn Sinh đã rời giường rồi…
Ôn Niệm Nam ngơ ngác ngồi dậy nhìn khoảng trống bên cạnh, cậu vươn tay vuốt nhẹ tấm ga giường có chút xốc xếch.
“Chào buổi sáng, phu nhân cậu tỉnh rồi, tôi lập tức đi chuẩn bị bữa sáng.”
Dì Lam vừa chuẩn bị bát đũa định bưng lên lầu, vừa vặn nhìn thấy Ôn Niệm Nam từ trêи tầng đi xuống, vội cười nói: “Phu nhân cậu qua đó ngồi trước đi, tôi đi lên mời bà chủ xuống dùng bữa sáng.”
“Được.”
Ôn Niệm Nam không vào phòng ăn mà đi qua phòng khách, nhìn qua một lượt không thấy ai liền đảo mắt ra phía ngoài ban công, vẫn không thấy người nào, ánh mắt có chút mờ mịt.
“Phu nhân cậu đang tìm gì vậy?” Giọng chú Từ từ sau lưng truyền tới.
“Ngôn Sinh anh ấy… đi đâu rồi, không ở nhà sao?”
“Cậu chủ từ sớm đã ra ngoài rồi, sáng nay còn có người tới chuyển cây dương cầm trêи tầng đi, cậu chủ cũng đi luôn sau đó.”
“Chuyển đàn đi?” Như nghĩ tới gì đó, thân thể Ôn Niệm Nam cứng đờ, chút háo hức trong mắt dần lùi đi.
“Ừm, tôi biết rồi.” Dứt lời vẻ mặt hơi ngẩn ngơ tới bàn ăn ngồi xuống, đưa tay lên che mắt.
Chuyển đàn đi thì còn có thể là đi đâu nữa, tất nhiên hắn tới chỗ Thẩm Lạc An, mấy năm nay nó vẫn được giữ gìn cẩn thận trong phòng đàn, không ngờ bây giờ lại bị chuyển đi…
Tiếng bước chân cùng giọng nói của dì Lam vang lên từ trêи tầng, ánh mắt Ôn Niệm Nam trầm xuống, cố nặn ra một nụ cười rồi quay lại.
“Mẹ.”
Lục Vân bước tới ngồi xuống bên cạnh cậu, cười nói: “Niệm Nam tối qua ngủ có ngon không? Đầu khá hơn chút nào chưa?”
“Dạ, ngủ rất say.”
Chu Nguyên Phong lướt nhìn một lượt không thấy bóng dáng của Cố Ngôn Sinh, anh hỏi: “Chú Từ, A Sinh đâu rồi? Chú chưa gọi hắn dậy sao?”
“Cậu chủ sáng sớm đã ra khỏi nhà, dặn lại buổi tối sẽ trở về.”
Lục Vân nghe bảo Cố Ngôn Sinh không có nhà, cau mày hỏi: “Ra ngoài? Bắt nó ở nhà một thời gian cũng không nhịn được, không biết lại chạy đến chỗ nào ăn chơi trác táng rồi!”
Ôn Niệm Nam bên cạnh cúi đầu tập trung yên lặng ăn sáng, không nói gì.
———————-
Cố Ngôn Sinh mới sáng ra đã tìm người đến chuyển dương cầm đi, Thẩm Lạc An vừa nhìn thấy liền vô cùng mừng rỡ, lôi kéo hắn đòi hợp tấu một bản. Bàn tay đặt trêи phím đàn, âm thanh của khúc nhạc quen thuộc vang lên, Cố Ngôn Sinh nghe thấy tiếng đàn, giương mắt nhìn Thẩm Lạc An, hắn bất giác nhớ tới cảnh tượng ở hậu trường sau buổi hòa nhạc lần đó.
“Ngôn Sinh? Anh sao vậy?”
“Hả? Em nói gì?” Cố Ngôn Sinh định thần lại nhìn ánh mắt nghi hoặc của người trước mặt.
“Vừa rồi anh đàn sai mấy nốt, không giống trình độ thường thấy của anh.”
Cố Ngôn Sinh nhìn phím đàn, lại rời mắt sang tay mình, hắn hơi ngẩn người, khẽ nói: “Lâu rồi không đánh bài này, có hơi không quen tay, đúng rồi, không phải em bảo muốn tới thư viện tìm tài liệu à?”
Thẩm Lạc An nhẹ gật đầu, cười nói: “Ừm, em muốn tìm mua lại mấy quyển sách, em lấy khúc nhạc em viết tặng nhân dịp sinh nhật anh lần trước đi thi, cuộc thi cũng sắp diễn ra rồi, anh có tới xem không?”
“Ừ, tất nhiên là có, Lạc An, em xuất sắc như vậy, nhất định sẽ đạt được hạng nhất, đừng lo lắng.”
“Em luyện thêm vài lần nữa là thành thạo, sau đó chúng ta cùng tới thư viện được không?”
“Được, nghe lời em.” Cố Ngôn Sinh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của Thẩm Lạc An, trong mắt tràn đầy sự dịu dàng.
Có điều Cố Ngôn Sinh không thấy được trong mắt người quay lưng về phía hắn đánh đàn hiện lên sự hung ác. Hôm qua bác y bỗng gọi điện nói lão nhìn thấy Cố Ngôn Sinh đã đưa Ôn Niệm Nam tới xem buổi hòa nhạc. Y không ngờ Cố Ngôn Sinh lại chấp nhận đi cùng Ôn Niệm Nam, việc này khiến y cảm thấy nguy hiểm, vội vàng gọi điện cho hắn ngay lúc đó dùng cuộc thi làm lý do để Cố Ngôn Sinh tới chỗ y.
Chỉ cần cuộc thi này y đạt giải quán quân, Cố Ngôn Sinh chắc chắn sẽ rất vui, bởi vì hắn thích dương cầm, thích ngắm nhìn bộ dáng của y khi chơi đàn. Thẩm Lạc An đứng trước cửa sổ sát đất nhìn những người đang xem bản nhạc phổ, trong ánh mắt y tràn đầy sự kiên quyết*.
* 势在必得 – thế tại tất đắc: chỉ sự quyết tâm, hùng hổ của một người để đạt được một việc gì đó.
———————-
Sau khi ăn sáng xong trở về phòng, Ôn Niệm Nam ngồi trêи sofa cạnh bệ cửa sổ đọc sách, cậu tùy ý lật giở cuốn sách trong tay, tâm trí lại phiêu lãng chốn khác, không biết đang suy nghĩ gì.
Ting…
Cậu với tay cầm điện thoại lên xem liền thấy tin nhắn của Đường Sóc gửi tới.
[Niệm Nam, hôm nay mấy giờ thì cậu đến?]
Đọc tin xong Ôn Niệm Nam hơi giật mình, lúc này mới nhớ ra hôm qua mình đã đồng ý đi xem sách cùng Đường Sóc. Quay đầu nhìn về phía cổng, một thoáng buồn sượt qua trong mắt, cậu trả lời tin nhắn.
[Khoảng một tiếng nữa.]
Ting…
[Thật á? Tốt quá, vậy tôi đứng ở cửa chờ cậu, trêи đường lái xe chậm một chút.]
Ôn Niệm Nam nhìn chằm chằm tin nhắn một lúc lâu, xoa nhẹ đầu còn đang đau nhức, cậu đưa hai tay lên che mắt, hít sâu một hơi, tới khi mở mắt ra lần nữa, tựa hồ có thứ gì đó đã mất đi.
Tại sao cứ phải chịu ấm ức như vậy, Cố Ngôn Sinh đã không để ý tới cảm nhận của cậu, vậy thì sao cậu phải kiêng dè hắn… Ôn Niệm Nam lấy mũ đội lên, nói với chú Từ một câu cậu có việc muốn ra ngoài rồi lái xe rời khỏi nhà. Lúc cậu tới đường Nhạc Tình, chỗ ngã rẽ đã sớm có người đang đứng nhìn ngó chờ cậu.
Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua khung cửa sổ lớn sát đất rọi vào căn phòng, giọt lên ga trải giường màu trắng, người trêи giường hơi động đậy rồi mở mắt. Ôn Niệm Nam bị ánh nắng làm tỉnh giấc, hơi mở mắt, cậu đưa tay ngăn bớt ánh sáng chói chang, dụi dụi mắt. Bỗng nhớ lại chuyện đêm qua, cơn ngái ngủ bay biến, xoay đầu nhìn về phía sau lưng. Tấm chăn bên cạnh bị lật lên, không có ai…
Cố Ngôn Sinh đã rời giường rồi…
Ôn Niệm Nam ngơ ngác ngồi dậy nhìn khoảng trống bên cạnh, cậu vươn tay vuốt nhẹ tấm ga giường có chút xốc xếch.
“Chào buổi sáng, phu nhân cậu tỉnh rồi, tôi lập tức đi chuẩn bị bữa sáng.”
Dì Lam vừa chuẩn bị bát đũa định bưng lên lầu, vừa vặn nhìn thấy Ôn Niệm Nam từ trêи tầng đi xuống, vội cười nói: “Phu nhân cậu qua đó ngồi trước đi, tôi đi lên mời bà chủ xuống dùng bữa sáng.”
“Được.”
Ôn Niệm Nam không vào phòng ăn mà đi qua phòng khách, nhìn qua một lượt không thấy ai liền đảo mắt ra phía ngoài ban công, vẫn không thấy người nào, ánh mắt có chút mờ mịt.
“Phu nhân cậu đang tìm gì vậy?” Giọng chú Từ từ sau lưng truyền tới.
“Ngôn Sinh anh ấy… đi đâu rồi, không ở nhà sao?”
“Cậu chủ từ sớm đã ra ngoài rồi, sáng nay còn có người tới chuyển cây dương cầm trêи tầng đi, cậu chủ cũng đi luôn sau đó.”
“Chuyển đàn đi?” Như nghĩ tới gì đó, thân thể Ôn Niệm Nam cứng đờ, chút háo hức trong mắt dần lùi đi.
“Ừm, tôi biết rồi.” Dứt lời vẻ mặt hơi ngẩn ngơ tới bàn ăn ngồi xuống, đưa tay lên che mắt.
Chuyển đàn đi thì còn có thể là đi đâu nữa, tất nhiên hắn tới chỗ Thẩm Lạc An, mấy năm nay nó vẫn được giữ gìn cẩn thận trong phòng đàn, không ngờ bây giờ lại bị chuyển đi…
Tiếng bước chân cùng giọng nói của dì Lam vang lên từ trêи tầng, ánh mắt Ôn Niệm Nam trầm xuống, cố nặn ra một nụ cười rồi quay lại.
“Mẹ.”
Lục Vân bước tới ngồi xuống bên cạnh cậu, cười nói: “Niệm Nam tối qua ngủ có ngon không? Đầu khá hơn chút nào chưa?”
“Dạ, ngủ rất say.”
Chu Nguyên Phong lướt nhìn một lượt không thấy bóng dáng của Cố Ngôn Sinh, anh hỏi: “Chú Từ, A Sinh đâu rồi? Chú chưa gọi hắn dậy sao?”
“Cậu chủ sáng sớm đã ra khỏi nhà, dặn lại buổi tối sẽ trở về.”
Lục Vân nghe bảo Cố Ngôn Sinh không có nhà, cau mày hỏi: “Ra ngoài? Bắt nó ở nhà một thời gian cũng không nhịn được, không biết lại chạy đến chỗ nào ăn chơi trác táng rồi!”
Ôn Niệm Nam bên cạnh cúi đầu tập trung yên lặng ăn sáng, không nói gì.
———————-
Cố Ngôn Sinh mới sáng ra đã tìm người đến chuyển dương cầm đi, Thẩm Lạc An vừa nhìn thấy liền vô cùng mừng rỡ, lôi kéo hắn đòi hợp tấu một bản. Bàn tay đặt trêи phím đàn, âm thanh của khúc nhạc quen thuộc vang lên, Cố Ngôn Sinh nghe thấy tiếng đàn, giương mắt nhìn Thẩm Lạc An, hắn bất giác nhớ tới cảnh tượng ở hậu trường sau buổi hòa nhạc lần đó.
“Ngôn Sinh? Anh sao vậy?”
“Hả? Em nói gì?” Cố Ngôn Sinh định thần lại nhìn ánh mắt nghi hoặc của người trước mặt.
“Vừa rồi anh đàn sai mấy nốt, không giống trình độ thường thấy của anh.”
Cố Ngôn Sinh nhìn phím đàn, lại rời mắt sang tay mình, hắn hơi ngẩn người, khẽ nói: “Lâu rồi không đánh bài này, có hơi không quen tay, đúng rồi, không phải em bảo muốn tới thư viện tìm tài liệu à?”
Thẩm Lạc An nhẹ gật đầu, cười nói: “Ừm, em muốn tìm mua lại mấy quyển sách, em lấy khúc nhạc em viết tặng nhân dịp sinh nhật anh lần trước đi thi, cuộc thi cũng sắp diễn ra rồi, anh có tới xem không?”
“Ừ, tất nhiên là có, Lạc An, em xuất sắc như vậy, nhất định sẽ đạt được hạng nhất, đừng lo lắng.”
“Em luyện thêm vài lần nữa là thành thạo, sau đó chúng ta cùng tới thư viện được không?”
“Được, nghe lời em.” Cố Ngôn Sinh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của Thẩm Lạc An, trong mắt tràn đầy sự dịu dàng.
Có điều Cố Ngôn Sinh không thấy được trong mắt người quay lưng về phía hắn đánh đàn hiện lên sự hung ác. Hôm qua bác y bỗng gọi điện nói lão nhìn thấy Cố Ngôn Sinh đã đưa Ôn Niệm Nam tới xem buổi hòa nhạc. Y không ngờ Cố Ngôn Sinh lại chấp nhận đi cùng Ôn Niệm Nam, việc này khiến y cảm thấy nguy hiểm, vội vàng gọi điện cho hắn ngay lúc đó dùng cuộc thi làm lý do để Cố Ngôn Sinh tới chỗ y.
Chỉ cần cuộc thi này y đạt giải quán quân, Cố Ngôn Sinh chắc chắn sẽ rất vui, bởi vì hắn thích dương cầm, thích ngắm nhìn bộ dáng của y khi chơi đàn. Thẩm Lạc An đứng trước cửa sổ sát đất nhìn những người đang xem bản nhạc phổ, trong ánh mắt y tràn đầy sự kiên quyết*.
* 势在必得 – thế tại tất đắc: chỉ sự quyết tâm, hùng hổ của một người để đạt được một việc gì đó.
———————-
Sau khi ăn sáng xong trở về phòng, Ôn Niệm Nam ngồi trêи sofa cạnh bệ cửa sổ đọc sách, cậu tùy ý lật giở cuốn sách trong tay, tâm trí lại phiêu lãng chốn khác, không biết đang suy nghĩ gì.
Ting…
Cậu với tay cầm điện thoại lên xem liền thấy tin nhắn của Đường Sóc gửi tới.
[Niệm Nam, hôm nay mấy giờ thì cậu đến?]
Đọc tin xong Ôn Niệm Nam hơi giật mình, lúc này mới nhớ ra hôm qua mình đã đồng ý đi xem sách cùng Đường Sóc. Quay đầu nhìn về phía cổng, một thoáng buồn sượt qua trong mắt, cậu trả lời tin nhắn.
[Khoảng một tiếng nữa.]
Ting…
[Thật á? Tốt quá, vậy tôi đứng ở cửa chờ cậu, trêи đường lái xe chậm một chút.]
Ôn Niệm Nam nhìn chằm chằm tin nhắn một lúc lâu, xoa nhẹ đầu còn đang đau nhức, cậu đưa hai tay lên che mắt, hít sâu một hơi, tới khi mở mắt ra lần nữa, tựa hồ có thứ gì đó đã mất đi.
Tại sao cứ phải chịu ấm ức như vậy, Cố Ngôn Sinh đã không để ý tới cảm nhận của cậu, vậy thì sao cậu phải kiêng dè hắn… Ôn Niệm Nam lấy mũ đội lên, nói với chú Từ một câu cậu có việc muốn ra ngoài rồi lái xe rời khỏi nhà. Lúc cậu tới đường Nhạc Tình, chỗ ngã rẽ đã sớm có người đang đứng nhìn ngó chờ cậu.