Năm thứ hai sau khi tôi mất, Lâm Viễn cùng người trong lòng anh ấy kết hôn.
Hết thảy bình thường, trừ việc
Anh ấy gọi sai tên cô dâu
“An Nhiên, anh nguyện ý.”
Nói năng khí phách nhỉ.
Chỉ là, An Nhiên, là tên của tôi.
Tôi có chút giật mình, cho rằng anh ấy thấy được tôi.
Nhưng tầm mắt anh ấy không có nhìn về phía tôi mà nhìn vào hư vô.
Quan khách ồ lên.
Sau đó, anh ấy cho ngừng hôn lễ.