Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 241: Cố Ngôn Sanh đòi một cái ôm trên phát sóng trực tiếp
“Đường Sóc chuyển bệnh viện?” Ôn Niệm Nam ngạc nhiên, hôm nay mới tỉnh lại, tại sao lại chuyển viện…
Cố Ngôn Sanh nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, một tia sáng lóe lên trong mắt anh, nhưng nhìn Ôn Niệm Nam hỏi về vết thương của Đường Sóc và lại cau mày.
Chu Nguyên Phong liếc nhìn Cố Ngôn Sanh tay bê bát trên giường nổi gân, thở dài: " Đường Sóc không muốn gặp ai. Cậu ta chỉ muồn nhìn thấy anh trai. Cậu ta biết cậu và A Sanh ở bên nhau những cũng không nói gì. Đột nhiên cậu ta nói rằng muốn chuyển viện. "
Đường Sóc không muốn gặp ai, không muốn gặp lại ai, nếu không nhìn thấy ai, trái tim anh sẽ không rối tung lên.
Ôn Niệm Nam biết Đường Sóc, đã khôi phục trí nhớ, đang gặp nạn, cần thời gian và cần sự yên tĩnh.
"Hãy để cậu ấy được yên tĩnh một thời gian và dưỡng thương đi."
Gương mặt lo lắng như mất hồn của Ôn Niệm Nam khiến vẻ mặt của Cố Ngôn Sanh vô cùng khó coi, anh đặt bát xuống bàn, trầm giọng nói: "Ngày mai tôi sẽ xuất viện. Tôi nghĩ tôi gần bình phục rồi. Tôi có thể ra khỏi giường và đi bộ. "
Vốn dĩ anh ta giả vờ bị thương nặng chỉ để ngăn cản Ôn Niệm Nam tới gặp Đường Sóc, bây giờ Đường Sóc được chuyển viện, anh ta không cần giả vờ như vậy, anh ta phải nhanh chóng chuẩn bị cho hôn lễ.
Ôn Niệm Nam nhìn chằm chằm bát cháo, kinh ngạc nói: "Xuất viện? Không phải anh nói thắt lưng bị thương cần châm cứu sao?"
Vẻ mặt của Cố Ngôn Sanh có chút mất tự nhiên, Chu Nguyên Phong nghe vậy liền biết hắn muốn làm gì, mắt sáng lên, nói đùa, "Ồ? Thắt lưng bị thương à?"
Chu Nguyên Phong bước tới, đột nhiên dùng tay vỗ nhẹ vào eo Cố Ngôn Sanh, cười nói: "A Sanh, eo của cậu thế nào rồi? Có sao không, dễ cử động như vậy."
Cố Ngôn Sanh liếc nhìn người đang nín cười, nghiến răng nói: "Anh không nói, cũng không có ai bảo anh câm đâu."
Cố Ngôn Sanh quay đầu lại nhìn Ôn Niệm Nam đang định nói, nhìn thấy người kia đang nhìn chằm chằm vào eo mình, với ánh mắt nghi ngờ.
"Eo của anh đã khôi phục và không sao cả. Nếu em không tin anh, chúng ta có thể thử nó vào buổi tối và em sẽ biết vòng eo của anh có tốt hay không."
Ôn Niệm Nam giật mình, ngước mắt lên nhìn Cố Ngôn Sanh, nhận ra anh ta đang nói cái gì, mặt sau đột nhiên đỏ lên.
Chu Nguyên Phong thấy thế liền bật cười, và nói đùa: " Cố Ngôn Sanh, cậu đúng là đồ lưu manh. Đừng dọa Niệm Nam sợ mà bỏ chạy."
"Anh đúng là đồ không biết xấu hổ còn nói tôi lưu manh, ai chơi bằng anh."
Cố Ngôn Sanh đưa tay ra nắm lấy tay Ôn Niệm Nam, cười nhẹ rồi nói: "Sao em lại đỏ mặt? Là do em cứ nhìn chằm chằm nên anh mới hỏi."
Ôn Niệm Nam cúi đầu, lỗ tai đỏ bừng.
"Thôi, không trêu em nữa. Sáng mai, tôi sẽ để Nguyên Phong làm thủ tục xuất viện và cùng em về nhà vào ngày mai."
...
Sau khi hoàn thành các thủ tục, Chu Nguyên Phong đi ra ngoài mua một ít đồ ăn, nhưng thay vì đến phòng của Cố Ngôn Sanh, anh ta lại lái xe đến một bệnh viện khác.
Anh mở cửa ngồi trên giường, nhìn người đang ngủ, anh khẽ cười.
Mấy ngày nay anh đều chăm sóc Đường Luân Hiên, có lẽ vì anh ta bị thương nên Đường Luân Hiên trở nên đặc biệt ngoan ngoãn và không xa lánh anh, khoảng cách giữa hai người như được kéo gần hơn.
"Em tỉnh lại rồi, còn đau không?"
Chu Nguyên Phong nhẹ nhàng đỡ Đường Luân Hiên dựa vào mép giường, nhẹ giọng nói: "Tôi mang cho em đồ ăn, em ăn chút gì đi."
Đường Luân Hiên liếc nhìn đồ ăn trên bàn, hỏi: "Anh đến khi nào mà sao không đánh thức em."
“Không lâu lắm, anh muốn em ngủ thêm.” Chu Nguyên Phong chỉnh lại quần áo cho Đường Luân Hiên.
"Trong khoảng thời gian này anh đều chăm sóc cho em, mà không quan tâm đến công ty. Cố Ngôn Sanh sẽ không trách anh chứ?"
Chu Nguyên Phong đã chăm sóc anh ấy từ khi anh ấy được đưa đến bệnh viện, anh cũng giúp Đường Sóc chuyển viện, và thậm chí còn giúp anh quản lý Tập đoàn Khải Duyệt.
Đường Luân Hiên cảm thấy áy này và biết ơn, anh biết lý do Chu Nguyên Phong lại làm điều này.
"Không sao. Công ty không quan trọng bằng em. Em bị thương làm tôi rất lo lắng nên tôi muốn chăm sóc cho em."
Tay Đường Luân Hiên bỗng dừng lại, ngẩng đầu nhìn Chu Nguyên Phong, phát hiện người bên kia cũng đang nhìn mình, anh cụp mắt né tránh.
"Vừa rồi tôi đã đi thăm Đường Sóc, đừng lo lắng, hiện tại vết thương cậu ấy đang hồi phục tốt, nhưng cậu ấy vẫn không chịu nói gì."
Khi Đường Luân Hiên nghe tin Đường Sóc vẫn như vậy, anh lo lắng nói: "Tôi muốn giúp em ấy tìm bác sĩ tâm lý sau khi em ấy hồi phục. Tình trạng của nó bây giờ khiến tôi lo lắng rằng nó sẽ làm những điều ngu ngốc sau khi xuất viện. . "
"Quả thực, cậu ấy đã chịu quá nhiều đả kích. Vốn dĩ là do thuốc khiến tinh thần cậu ấy suy yếu, sau khi tỉnh lại, cậu ấy đã phải tiếp nhận quá nhiều sự thực mà bản thân không muốn chấp nhận. Chuyện của Mộ Bắc Dật có tác động rất lớn đến cậu ấy. "
Đối với bất kỳ ai, trải qua những chuyện như vậy sẽ phát điên mất...
Đường Luân Hiên nhớ tới Đường Sóc đang cười đùa với anh, anh thở dài: "Nếu Tiểu Sóc không tiêm thuốc giải, nó sẽ không như thế này, nó có thể tiếp tục sống vui vẻ như truóc."
Chu Nguyên Phong đau lòng ôm Đường Luân Hiên, nhẹ nhàng nói: "Cậu ấy sẽ khỏe lại, em trai của em là một người đàn ông rất mạnh mẽ."
"Nếu nó mà nghĩ quẩn rồi làm những điều ngu ngốc..."
Chu Nguyên Phong ngắt lời anh, nói từng chữ một: "Đừng lo lắng đã có tôi ở đây, mọi chuyện ở đây tôi sẽ lo. Tôi sẽ giúp em chăm sóc Đường Sóc, cũng sẽ chăm sóc cho em."
Đường Luân Hiên cố gắng kìm nén nước mắt thật lâu, rồi nghẹn ngào nói: "Nguyên Phong, tại sao anh lại đối xử tốt với em như vậy ... Anh luôn giúp em giải quyết mọi vướng mắc. Em không đáng để anh đối xử tốt như vậy. "
"Bởi vì anh yêu em, người mà Chu Nguyên Phong tôi nhận định, tôi sẽ bảo vệ người ấy cả đời."
Qua một hồi lâu, Đường Luân Hiên mới bình tĩnh lại.
Chu Nguyên Phong từ trong hộp lấy ra một cái bánh kem dâu tây, mở ra đưa cho hắn, cười nói: "Đây, đây là loại bánh yêu thích của em. Bác sĩ nói có thể ăn một chút."
Đường Luân Hiên nhìn quả dâu tây trên đó, nghĩ đến lần trước, sắc mặt hơi đỏ lên, vươn tay nhận lấy, nói: "Cảm ơn."
"Nó có ngọt không?"
"Ngọt lắm."
"Lần sau anh sẽ mua cho em."
"Sao không ăn dâu tây trước vậy? Không phải em thích dâu tây nhất sao?"
"À, vì thích nên muốn ăn cuối cùng."
Chu Nguyên Phong nghe vậy sững sờ, trong mắt lóe lên một tia kỳ quái, ngập ngừng nói: "Vậy còn tôi? Em cũng muốn ... giữ đến cùng sao?"
Nĩa trong tay Đường Luân Hiên rơi xuống bàn, ngây người nhìn anh, từ từ cúi đầu nhìn dâu tây trong đĩa, nói: "Tôi..."
"Đừng trốn tránh nữa, tôi muốn nghe em nói, em có thích tôi không?"
Đường Luân Hiên ngẩng đầu nhìn Chu Nguyên Phong, ánh mắt hơi xẹt qua không nói, Chu Nguyên Phong thấy hắn không nói, trong mắt tràn đầy mất mát.
Đột nhiên Đường Luân Hiên giơ tay nhặt cái nĩa trên bàn, lấy dâu tây lên bánh, từ từ đưa vào miệng Chu Nguyên Phong.
"Đây là thứ tôi thích nhất, tôi để dành nó cho anh."
Chu Nguyên Phong sửng sốt một hồi, Đường Luân Hiên cho anh quả dâu tây mà cậu ta thích ăn nhất...
Chu Nguyên Phong phản ứng tức thì, chậm rãi mở miệng ăn quả dâu tây trên nĩa, liếm kem rồi cười: "Tôi biết trong lòng em đã thích tôi rồi, đồ không thành thật."
Chu Nguyên Phong ôm chặt Đường Luân Hiên, hai mắt hơi đỏ, "A Hiên, đồ ngốc, từ nay về sau em sẽ là người của tôi, từ nay sẽ bảo vệ em."
Khóe miệng Đường Luân Hiên hơi nhếch lên, trong mắt mang theo ý cười, đưa tay ôm Chu Nguyên Phong.
...
Cố Ngôn Sanh từ khi xuất viện đã bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ, hôm qua gọi thợ trang trí đến trang trí hành lang và phòng khách.
Trong phòng chơi đàn, Ôn Niệm Nam đang phát sóng trực tiếp, nhìn xuống bản nhạc piano trong tay và trò chuyện với cư dân mạng.
Đột nhiên hắn nghe thấy ngoài cửa có tiếng xe, không bao lâu liền nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân.
Cánh cửa phòng chơi piano được mở ra, Cố Ngôn Sanh bước vào với chiếc bánh kem.
"Niệm Niệm, anh đã về."
Nhìn thấy anh đang sóng trực tiếp, Cố Ngôn Sanh cũng không né tránh máy quay, trực tiếp đi tới trước máy quay ôm Ôn Niệm Nam, xoa xoa cổ cười, "Có phải em ở nhà nhớ anh lắm không?"
Ôn Niệm Nam chỉnh máy quay xuống một chút cười nói: "Sao hôm nay anh lại về sớm vậy?"
"Bác Từ nói rằng đã trang trí xong phòng khách, làm xong việc anh vội vàng về, và mang cho em bánh phô mai mà em thích ăn này.”
Fan trên phát sóng trực tiếp đều thấy Cố tổng cầm bánh chạy vào đòi ôm, thấy Cố tổng ôm W.E nở nụ cười, họ điên cuồng chụp ảnh màn hình.
[ta đã đợi được rồi ! Chụp màn hình! ]
[Ôi trời thật ngọt ngào! Cố tổng thực sự đã xuất hiện! ]
[ gì! Tôi vốn tưởng Cố tổng hung dữ, nhưng hóa ra anh ấy lại dịu dàng quá đi! ]
[Người huấn luyện động vật giỏi nhất trong lịch sử là W.E. Big của tôi! Anh ấy thực sự đã thuần hóa con sói già họ Cố này thành một con cún con! ]
[Chẳng lẽ Cố tổng luôn đối xử với W. E ấm áp như vậy? Bộ não điền 10.000 từ! ]
[Tại sao phải hạ ống kính xuống! ! Tôi không thể nhìn thấy vẻ đẹp của Cố tổng nữa! Đánh giá tồi! ]
[ mua bánh và về nhà sau giờ làm việc, đây là loại đàn ông nào? Nó thật dễ thương! ]
[ngọt quá , chưa kết hôn đã dính người như vậy , W.E có thể ra khỏi giường sau khi kết hôn không?]
[Bánh trông ngon quá! ở đâu bán vậy? ]
Cố Ngôn Sanh nhìn thấy dòng chữ trên màn hình, cầm bao bì bánh lên và nói trước ống kính: "Bánh của cửa hàng này rất ngon. Tôi giới thiệu cho bạn. Mỗi ngày tôi đều mua một chiếc cho W.E."
Ôn Niệm Nam vội vàng dừng lại, nói: "Được rồi, không nói chuyện nữa. Bọn họ hẳn là đang chụp màn hình. Nếu nói chuyện, anh sẽ lại lên hot search."
Cố Ngôn Sanh vô tình tiết lộ tên và địa chỉ của cửa hàng, và nói rằng cứ hết giờ làm sẽ đi mua bánh, đôi mắt của người hâm mộ đột nhiên sáng lên.
Ngay khi buổi phát sóng trực tiếp kết thúc, Ôn Niệm Nam được đưa xuống lầu, xem phòng khách được trang hoàng.
Cố Ngôn Sanh che mắt Ôn Niệm Nam rồi dẫn anh vào phòng khách, khẽ mở tay ra.
Ôn Niệm Nam từ từmở mắt ra, nhìn về phía phòng khách, nhất thời sửng sốt.
Bức tường phòng khách được chạm trổ hoa văn hoa hướng dương, giữa bức tường treo một bức tranh khổng lồ, hai người trong tranh đang ngồi trước cây đàn dương cầm trong một biển hoa hướng dương vàng.
Ở phía bên kia của phòng khách là một cặp khác, một người phụ nữ với khí chất đoan trang và dịu dàng đang ngồi trước cây đàn piano, trên tay ôm một cậu bé.
Ôn Niệm Nam nhìn bức ảnh ấy hai mắt rưng rưng, nghẹn ngào nói: "Sao anh lại làm vậy..."
“Lúc trước, mẹ cùng em đánh đàn và chăm sóc em, sau này sẽ là tôi.
Cố Ngôn Sanh bước tới, ôm Ôn Niệm Nam từ phía sau, nhẹ giọng nói: “Niệm Niệm, từ nay về sau anh sẽ ở bên cạnh em, anh sẽ cùng em chơi đàn, cùng em đi hết cuộc đời.”
Tác giả có điều muốn nói:
Trailer: Trước đám cưới, hai người bị chụp ảnh khi đang đi du lịch, thành lập một công ty cho WE được tiết lộ. Người ta suy đoán rằng những điều tốt đẹp đang đến gần. Cố Cố quỳ gối và hứa với cha Ôn. Cha Ôn đã thỏa hiệp. Cố Lâm tình cờ gặp Tiểu Tần tổng đang bị xúc phạm. Đường Sóc muốn ra nước ngoài.
Đau lưng? Ừm ~ cái này bị phá hủy, cái tiếp theo
Chu Nguyên Phong tỏ tình thành công! Anh thể hiện ý thích của mình một cách ẩn ý hơn
Cố cặn bã cố tình lộ mặt, vì anh ấy đã đính hôn nên anh ấy muốn thể hiện ra ngoài.
Haha, bức tranh đó được vẽ bởi một con thỏ.
Tiểu Tần tổng xuất hiện trong chương tiếp theo, haha Tiểu Tần tổng của tôi luôn bị tra tấn sao? Có, đuổi vợ hay đuổi chồng?
Cố Ngôn Sanh nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, một tia sáng lóe lên trong mắt anh, nhưng nhìn Ôn Niệm Nam hỏi về vết thương của Đường Sóc và lại cau mày.
Chu Nguyên Phong liếc nhìn Cố Ngôn Sanh tay bê bát trên giường nổi gân, thở dài: " Đường Sóc không muốn gặp ai. Cậu ta chỉ muồn nhìn thấy anh trai. Cậu ta biết cậu và A Sanh ở bên nhau những cũng không nói gì. Đột nhiên cậu ta nói rằng muốn chuyển viện. "
Đường Sóc không muốn gặp ai, không muốn gặp lại ai, nếu không nhìn thấy ai, trái tim anh sẽ không rối tung lên.
Ôn Niệm Nam biết Đường Sóc, đã khôi phục trí nhớ, đang gặp nạn, cần thời gian và cần sự yên tĩnh.
"Hãy để cậu ấy được yên tĩnh một thời gian và dưỡng thương đi."
Gương mặt lo lắng như mất hồn của Ôn Niệm Nam khiến vẻ mặt của Cố Ngôn Sanh vô cùng khó coi, anh đặt bát xuống bàn, trầm giọng nói: "Ngày mai tôi sẽ xuất viện. Tôi nghĩ tôi gần bình phục rồi. Tôi có thể ra khỏi giường và đi bộ. "
Vốn dĩ anh ta giả vờ bị thương nặng chỉ để ngăn cản Ôn Niệm Nam tới gặp Đường Sóc, bây giờ Đường Sóc được chuyển viện, anh ta không cần giả vờ như vậy, anh ta phải nhanh chóng chuẩn bị cho hôn lễ.
Ôn Niệm Nam nhìn chằm chằm bát cháo, kinh ngạc nói: "Xuất viện? Không phải anh nói thắt lưng bị thương cần châm cứu sao?"
Vẻ mặt của Cố Ngôn Sanh có chút mất tự nhiên, Chu Nguyên Phong nghe vậy liền biết hắn muốn làm gì, mắt sáng lên, nói đùa, "Ồ? Thắt lưng bị thương à?"
Chu Nguyên Phong bước tới, đột nhiên dùng tay vỗ nhẹ vào eo Cố Ngôn Sanh, cười nói: "A Sanh, eo của cậu thế nào rồi? Có sao không, dễ cử động như vậy."
Cố Ngôn Sanh liếc nhìn người đang nín cười, nghiến răng nói: "Anh không nói, cũng không có ai bảo anh câm đâu."
Cố Ngôn Sanh quay đầu lại nhìn Ôn Niệm Nam đang định nói, nhìn thấy người kia đang nhìn chằm chằm vào eo mình, với ánh mắt nghi ngờ.
"Eo của anh đã khôi phục và không sao cả. Nếu em không tin anh, chúng ta có thể thử nó vào buổi tối và em sẽ biết vòng eo của anh có tốt hay không."
Ôn Niệm Nam giật mình, ngước mắt lên nhìn Cố Ngôn Sanh, nhận ra anh ta đang nói cái gì, mặt sau đột nhiên đỏ lên.
Chu Nguyên Phong thấy thế liền bật cười, và nói đùa: " Cố Ngôn Sanh, cậu đúng là đồ lưu manh. Đừng dọa Niệm Nam sợ mà bỏ chạy."
"Anh đúng là đồ không biết xấu hổ còn nói tôi lưu manh, ai chơi bằng anh."
Cố Ngôn Sanh đưa tay ra nắm lấy tay Ôn Niệm Nam, cười nhẹ rồi nói: "Sao em lại đỏ mặt? Là do em cứ nhìn chằm chằm nên anh mới hỏi."
Ôn Niệm Nam cúi đầu, lỗ tai đỏ bừng.
"Thôi, không trêu em nữa. Sáng mai, tôi sẽ để Nguyên Phong làm thủ tục xuất viện và cùng em về nhà vào ngày mai."
...
Sau khi hoàn thành các thủ tục, Chu Nguyên Phong đi ra ngoài mua một ít đồ ăn, nhưng thay vì đến phòng của Cố Ngôn Sanh, anh ta lại lái xe đến một bệnh viện khác.
Anh mở cửa ngồi trên giường, nhìn người đang ngủ, anh khẽ cười.
Mấy ngày nay anh đều chăm sóc Đường Luân Hiên, có lẽ vì anh ta bị thương nên Đường Luân Hiên trở nên đặc biệt ngoan ngoãn và không xa lánh anh, khoảng cách giữa hai người như được kéo gần hơn.
"Em tỉnh lại rồi, còn đau không?"
Chu Nguyên Phong nhẹ nhàng đỡ Đường Luân Hiên dựa vào mép giường, nhẹ giọng nói: "Tôi mang cho em đồ ăn, em ăn chút gì đi."
Đường Luân Hiên liếc nhìn đồ ăn trên bàn, hỏi: "Anh đến khi nào mà sao không đánh thức em."
“Không lâu lắm, anh muốn em ngủ thêm.” Chu Nguyên Phong chỉnh lại quần áo cho Đường Luân Hiên.
"Trong khoảng thời gian này anh đều chăm sóc cho em, mà không quan tâm đến công ty. Cố Ngôn Sanh sẽ không trách anh chứ?"
Chu Nguyên Phong đã chăm sóc anh ấy từ khi anh ấy được đưa đến bệnh viện, anh cũng giúp Đường Sóc chuyển viện, và thậm chí còn giúp anh quản lý Tập đoàn Khải Duyệt.
Đường Luân Hiên cảm thấy áy này và biết ơn, anh biết lý do Chu Nguyên Phong lại làm điều này.
"Không sao. Công ty không quan trọng bằng em. Em bị thương làm tôi rất lo lắng nên tôi muốn chăm sóc cho em."
Tay Đường Luân Hiên bỗng dừng lại, ngẩng đầu nhìn Chu Nguyên Phong, phát hiện người bên kia cũng đang nhìn mình, anh cụp mắt né tránh.
"Vừa rồi tôi đã đi thăm Đường Sóc, đừng lo lắng, hiện tại vết thương cậu ấy đang hồi phục tốt, nhưng cậu ấy vẫn không chịu nói gì."
Khi Đường Luân Hiên nghe tin Đường Sóc vẫn như vậy, anh lo lắng nói: "Tôi muốn giúp em ấy tìm bác sĩ tâm lý sau khi em ấy hồi phục. Tình trạng của nó bây giờ khiến tôi lo lắng rằng nó sẽ làm những điều ngu ngốc sau khi xuất viện. . "
"Quả thực, cậu ấy đã chịu quá nhiều đả kích. Vốn dĩ là do thuốc khiến tinh thần cậu ấy suy yếu, sau khi tỉnh lại, cậu ấy đã phải tiếp nhận quá nhiều sự thực mà bản thân không muốn chấp nhận. Chuyện của Mộ Bắc Dật có tác động rất lớn đến cậu ấy. "
Đối với bất kỳ ai, trải qua những chuyện như vậy sẽ phát điên mất...
Đường Luân Hiên nhớ tới Đường Sóc đang cười đùa với anh, anh thở dài: "Nếu Tiểu Sóc không tiêm thuốc giải, nó sẽ không như thế này, nó có thể tiếp tục sống vui vẻ như truóc."
Chu Nguyên Phong đau lòng ôm Đường Luân Hiên, nhẹ nhàng nói: "Cậu ấy sẽ khỏe lại, em trai của em là một người đàn ông rất mạnh mẽ."
"Nếu nó mà nghĩ quẩn rồi làm những điều ngu ngốc..."
Chu Nguyên Phong ngắt lời anh, nói từng chữ một: "Đừng lo lắng đã có tôi ở đây, mọi chuyện ở đây tôi sẽ lo. Tôi sẽ giúp em chăm sóc Đường Sóc, cũng sẽ chăm sóc cho em."
Đường Luân Hiên cố gắng kìm nén nước mắt thật lâu, rồi nghẹn ngào nói: "Nguyên Phong, tại sao anh lại đối xử tốt với em như vậy ... Anh luôn giúp em giải quyết mọi vướng mắc. Em không đáng để anh đối xử tốt như vậy. "
"Bởi vì anh yêu em, người mà Chu Nguyên Phong tôi nhận định, tôi sẽ bảo vệ người ấy cả đời."
Qua một hồi lâu, Đường Luân Hiên mới bình tĩnh lại.
Chu Nguyên Phong từ trong hộp lấy ra một cái bánh kem dâu tây, mở ra đưa cho hắn, cười nói: "Đây, đây là loại bánh yêu thích của em. Bác sĩ nói có thể ăn một chút."
Đường Luân Hiên nhìn quả dâu tây trên đó, nghĩ đến lần trước, sắc mặt hơi đỏ lên, vươn tay nhận lấy, nói: "Cảm ơn."
"Nó có ngọt không?"
"Ngọt lắm."
"Lần sau anh sẽ mua cho em."
"Sao không ăn dâu tây trước vậy? Không phải em thích dâu tây nhất sao?"
"À, vì thích nên muốn ăn cuối cùng."
Chu Nguyên Phong nghe vậy sững sờ, trong mắt lóe lên một tia kỳ quái, ngập ngừng nói: "Vậy còn tôi? Em cũng muốn ... giữ đến cùng sao?"
Nĩa trong tay Đường Luân Hiên rơi xuống bàn, ngây người nhìn anh, từ từ cúi đầu nhìn dâu tây trong đĩa, nói: "Tôi..."
"Đừng trốn tránh nữa, tôi muốn nghe em nói, em có thích tôi không?"
Đường Luân Hiên ngẩng đầu nhìn Chu Nguyên Phong, ánh mắt hơi xẹt qua không nói, Chu Nguyên Phong thấy hắn không nói, trong mắt tràn đầy mất mát.
Đột nhiên Đường Luân Hiên giơ tay nhặt cái nĩa trên bàn, lấy dâu tây lên bánh, từ từ đưa vào miệng Chu Nguyên Phong.
"Đây là thứ tôi thích nhất, tôi để dành nó cho anh."
Chu Nguyên Phong sửng sốt một hồi, Đường Luân Hiên cho anh quả dâu tây mà cậu ta thích ăn nhất...
Chu Nguyên Phong phản ứng tức thì, chậm rãi mở miệng ăn quả dâu tây trên nĩa, liếm kem rồi cười: "Tôi biết trong lòng em đã thích tôi rồi, đồ không thành thật."
Chu Nguyên Phong ôm chặt Đường Luân Hiên, hai mắt hơi đỏ, "A Hiên, đồ ngốc, từ nay về sau em sẽ là người của tôi, từ nay sẽ bảo vệ em."
Khóe miệng Đường Luân Hiên hơi nhếch lên, trong mắt mang theo ý cười, đưa tay ôm Chu Nguyên Phong.
...
Cố Ngôn Sanh từ khi xuất viện đã bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ, hôm qua gọi thợ trang trí đến trang trí hành lang và phòng khách.
Trong phòng chơi đàn, Ôn Niệm Nam đang phát sóng trực tiếp, nhìn xuống bản nhạc piano trong tay và trò chuyện với cư dân mạng.
Đột nhiên hắn nghe thấy ngoài cửa có tiếng xe, không bao lâu liền nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân.
Cánh cửa phòng chơi piano được mở ra, Cố Ngôn Sanh bước vào với chiếc bánh kem.
"Niệm Niệm, anh đã về."
Nhìn thấy anh đang sóng trực tiếp, Cố Ngôn Sanh cũng không né tránh máy quay, trực tiếp đi tới trước máy quay ôm Ôn Niệm Nam, xoa xoa cổ cười, "Có phải em ở nhà nhớ anh lắm không?"
Ôn Niệm Nam chỉnh máy quay xuống một chút cười nói: "Sao hôm nay anh lại về sớm vậy?"
"Bác Từ nói rằng đã trang trí xong phòng khách, làm xong việc anh vội vàng về, và mang cho em bánh phô mai mà em thích ăn này.”
Fan trên phát sóng trực tiếp đều thấy Cố tổng cầm bánh chạy vào đòi ôm, thấy Cố tổng ôm W.E nở nụ cười, họ điên cuồng chụp ảnh màn hình.
[ta đã đợi được rồi ! Chụp màn hình! ]
[Ôi trời thật ngọt ngào! Cố tổng thực sự đã xuất hiện! ]
[ gì! Tôi vốn tưởng Cố tổng hung dữ, nhưng hóa ra anh ấy lại dịu dàng quá đi! ]
[Người huấn luyện động vật giỏi nhất trong lịch sử là W.E. Big của tôi! Anh ấy thực sự đã thuần hóa con sói già họ Cố này thành một con cún con! ]
[Chẳng lẽ Cố tổng luôn đối xử với W. E ấm áp như vậy? Bộ não điền 10.000 từ! ]
[Tại sao phải hạ ống kính xuống! ! Tôi không thể nhìn thấy vẻ đẹp của Cố tổng nữa! Đánh giá tồi! ]
[ mua bánh và về nhà sau giờ làm việc, đây là loại đàn ông nào? Nó thật dễ thương! ]
[ngọt quá , chưa kết hôn đã dính người như vậy , W.E có thể ra khỏi giường sau khi kết hôn không?]
[Bánh trông ngon quá! ở đâu bán vậy? ]
Cố Ngôn Sanh nhìn thấy dòng chữ trên màn hình, cầm bao bì bánh lên và nói trước ống kính: "Bánh của cửa hàng này rất ngon. Tôi giới thiệu cho bạn. Mỗi ngày tôi đều mua một chiếc cho W.E."
Ôn Niệm Nam vội vàng dừng lại, nói: "Được rồi, không nói chuyện nữa. Bọn họ hẳn là đang chụp màn hình. Nếu nói chuyện, anh sẽ lại lên hot search."
Cố Ngôn Sanh vô tình tiết lộ tên và địa chỉ của cửa hàng, và nói rằng cứ hết giờ làm sẽ đi mua bánh, đôi mắt của người hâm mộ đột nhiên sáng lên.
Ngay khi buổi phát sóng trực tiếp kết thúc, Ôn Niệm Nam được đưa xuống lầu, xem phòng khách được trang hoàng.
Cố Ngôn Sanh che mắt Ôn Niệm Nam rồi dẫn anh vào phòng khách, khẽ mở tay ra.
Ôn Niệm Nam từ từmở mắt ra, nhìn về phía phòng khách, nhất thời sửng sốt.
Bức tường phòng khách được chạm trổ hoa văn hoa hướng dương, giữa bức tường treo một bức tranh khổng lồ, hai người trong tranh đang ngồi trước cây đàn dương cầm trong một biển hoa hướng dương vàng.
Ở phía bên kia của phòng khách là một cặp khác, một người phụ nữ với khí chất đoan trang và dịu dàng đang ngồi trước cây đàn piano, trên tay ôm một cậu bé.
Ôn Niệm Nam nhìn bức ảnh ấy hai mắt rưng rưng, nghẹn ngào nói: "Sao anh lại làm vậy..."
“Lúc trước, mẹ cùng em đánh đàn và chăm sóc em, sau này sẽ là tôi.
Cố Ngôn Sanh bước tới, ôm Ôn Niệm Nam từ phía sau, nhẹ giọng nói: “Niệm Niệm, từ nay về sau anh sẽ ở bên cạnh em, anh sẽ cùng em chơi đàn, cùng em đi hết cuộc đời.”
Tác giả có điều muốn nói:
Trailer: Trước đám cưới, hai người bị chụp ảnh khi đang đi du lịch, thành lập một công ty cho WE được tiết lộ. Người ta suy đoán rằng những điều tốt đẹp đang đến gần. Cố Cố quỳ gối và hứa với cha Ôn. Cha Ôn đã thỏa hiệp. Cố Lâm tình cờ gặp Tiểu Tần tổng đang bị xúc phạm. Đường Sóc muốn ra nước ngoài.
Đau lưng? Ừm ~ cái này bị phá hủy, cái tiếp theo
Chu Nguyên Phong tỏ tình thành công! Anh thể hiện ý thích của mình một cách ẩn ý hơn
Cố cặn bã cố tình lộ mặt, vì anh ấy đã đính hôn nên anh ấy muốn thể hiện ra ngoài.
Haha, bức tranh đó được vẽ bởi một con thỏ.
Tiểu Tần tổng xuất hiện trong chương tiếp theo, haha Tiểu Tần tổng của tôi luôn bị tra tấn sao? Có, đuổi vợ hay đuổi chồng?