Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 234: Đi lãnh chứng.
Cố Ngôn Sanh nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay đang đeo nhẫn của Ôn Niệm Nam, cúi đầu hôn rồi nói: "Niệm Niệm, chúng ta không phải gương lại lại lành, mà là rung động lần thứ hai. Là trải qua bao khó khăn mà rung động lần thứ hai. Chúng ta sẽ không bao giờ lặp lại nữa những sai lầm tương tự. "
Ôn Niệm Nam nhìn hoa văn trên chiếc nhẫn, nhẹ giọng nói: "Đây là hoa văn gì?"
"Đó là tên của chúng ta, được khắc bằng tiếng Trung cổ. Người xưa nói rằng nếu bạn khắc tên người yêu của mình lên chiếc nhẫn bằng tiếng Trung cổ, hai người không bao giờ có thể tách rời."
"Em nhìn chỗ này đi."
Cố Ngôn Sanh chỉ vào bên cạnh chiếc nhẫn, anh nhẹ nhàng nắm tay Ôn Niệm Nam mười ngón tay đang đan vào nhau, nơi hai chiếc nhẫn chạm vào nhau chính là nơi khắc tên của hai người.
"Tôi thích mười ngón tay của chúng ta đan vào nhau”
Mặt Ôn Niệm Nam lập tức đỏ lên, anh nói nhỏ: "Không phải anh nói muốn cùng em tái hợp sao? Làm cầu hôn bù sao?"
Cố Ngôn Sanh sửng sốt, sau đó nở nụ cười: "Tôi học lâu như vậy, đương nhiên muốn cùng thầy W.E kiểm tra kết quả học tập."
Cố Ngôn Sanh dắt Ôn Niệm Nam đi đến chỗ cây đàn piano, hai người nhìn nhau, cười với nhau và chơi bản nhạc vừa rồi.
Sau khi bản nhạc kết thúc, nhưng tiếng vỗ tay tán thưởng vang lên trong đại sảnh.
Cố Ngôn Sanh nhìn Ôn Niệm Nam khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười, cố ý tới gần, hạ giọng nói: "Thầy giáo, học sinh của thầy chơi như thế nào? Có phải là thầy đã dạy bảo rất tốt không?" "
“Dạy… Dạy bảo?” Ôn Niệm Nam sửng sốt, gương mặt đột nhiên đỏ bừng, cúi đầu không để cho người dưới sân khấu nhìn thấy.
Cố Ngôn Sanh đứng lên, nhìn xuống sân khấu, vòng tay ôm Ôn Niệm Nam, giơ hai ngón tay đan vào nhau, gằn từng chữ: "Giới thiệu lại một chút, đây là tình yêu của tôi, vợ của Cố Ngôn Sanh."
Tất cả mọi người trên khán đài đều vỗ tay chúc phúc, một vài người xung quanh Lục Vân cũng nói lời chúc mừng.
Tần Tề Bách ở trong góc nhìn thấy cảnh này, chân thành tán thưởng bọn họ.
Chu Nguyên Phong cười lớn một tiếng: "Nếu đã cầu hôn rồi, thì hôn nhau một cái đúng không?”
Ôn Niệm Nam cúi đầu né tránh, vô thức nắm chặt tay.
Cố Ngôn Sanh cảm nhận được bàn tay đang nắm chặt của Ôn Niệm Nam, vuốt ve bàn tay của anh, cười nhẹ: "Niệm Niệm nhà tôi da mặt mỏng, tôi vất vả lắm mới theo đuổi được. Dọa người chạy mất thì tôi phải làm sao."
Ôn Niệm Nam nghe vậy lại càng cúi đầu thấp hơn, đột nhiên bị một tay nâng lên, giọng điệu hài hước, cười nói: “Được rồi, tôi sẽ không trêu em nữa, lại cúi đầu mà chạy đi mất. "
“Trước kia nh từng nghe người ta nói người nào nói yêu trước thì sẽ mất quyền chủ động. Lần này, trái tim anh rung động trước, anh là người theo đuổi em trước.”
Cố Ngôn Sanh nhìn mọi người dưới sân khấu rồi nói: "Lần này anh đã cầu hôn em trước mặt rất nhiều người. Anh sẽ cho em chủ động. Em có thể tùy ý sai khiến anh. Tương lai anh sẽ nghe lời em."
Đôi mắt Ôn Niệm dần đỏ lên, anh ôm chặt lấy người đàn ông đang thề hẹn với mình, nỗi lo lắng và căng thẳng trong lòng bấy lâu nay lập tức biến mất.
Không có gì khiến Ôn Niệm Nam cảm thấy ấm áp hơn chiếc nhẫn này.
"Niệm Nam, đi, anh đưa em đến một nơi."
...
"Tiểu Sóc, Tiểu Sóc em đang ở đâu? Đừng chơi trò trốn tìm với anh trai em nữa."
Đường Luân Hiên vừa nghe bản hòa tấu của Cố Ngôn Sanh và Ôn Niệm Nam liền bị mê hoặc, một lúc sau mới phát hiện không thấy bóng dáng của Đường Sóc, anh gạt tay Chu Nguyên Phong, quay đầu tìm Đường Sóc.
Tìm kiếm một lúc lâu mới thấy Đường Sóc ngẩn ngơ đứng trước những ô cửa sổ kiểu Pháp.
“Tiểu Sóc, em làm gì ở đây?” Đường Luân Hiên bước tới và nhìn thấy người bên dưới cửa sổ đang rời đi là Ôn Niệm Nam đang nắm tay Cố Ngôn Sanh.
Đường Sóc ngồi ở trước cửa sổ, dựa vào cửa sổ thủy tinh, nhìn hai người lái xe rời đi bên ngoài.
"Anh à ...Em có biết anh ấy không? Tại sao em lại cảm thấy khó chịu khi thấy anh ấy đứng cùng Cố tổng trên sân khấu."
Đường Sóc vươn tay che ngực lẩm bẩm nói: "Tại sao nhìn thấy bọn họ, em lại cảm thấy khó chịu như vậy? Em dường như không quen biết ... nhưng lại cảm thấy rất quen thuộc."
Sau khi Đường Sóc và anh trai của anh ấy đến, họ đi lấy thức ăn, họ chơi trò chơi trên ghế sofa và khi mọi người chen chúc đi xem thì họ cũng đi vào.
Nhưng ngay lúc nhìn thấy Ôn Niệm Nam đồng ý chơi đàn, ngực anh đột nhiên đau nhức, khó chịu xoay người rời đi.
Đường Luân Hiên do dự một chút, mới nói: "Em... em không biết cậu ấy, có lẽ do em đau đầu nên sinh ra ảo giác thôi”
"Anh à, liệu khi cưới nhau họ có hạnh phúc không? Cảm giác thế nào khi có được người mình thích?"
Đường Luân Hiên liếc nhìn Đường Sóc rồi không nói gì, tình cảm như thế nào ...
Tình yêu của Đường Sóc đối với Ôn Niệm Nam trước đây chỉ là đau đớn ... Bây giờ không nhớ được mình từng yêu Ôn Niệm Nam cũng là một điều tốt.
"Anh trai, em buồn ngủ, em muốn về nhà."
"Được, chúng ta về nhà."
...
Cố Ngôn Sanh kéo Ôn Niệm Nam lên xe và lái ra khỏi nhà cũ.
Cố Ngôn Sanh đã rất phấn khích trên suốt quãng đường, anh ấy gần như đã nói với tất cả những chiếc xe đi qua là tôi đã cầu hôn.
"Chúng ta đang đi đâu vậy?"
Cố Ngôn Sanh không lên tiếng, một lúc sau xe dừng lại, Ôn Niệm Nam đang định nói gì đó thì bất ngờ bị hôn.
"Niệm Niệm, chúng ta đi lấy lãnh chứng."
“Cái gì?” Ôn Niệm Nam sững sờ nhìn bên ngoài xe, bên ngoài trời đã tối, Cục Nội vụ đã tan sở.
"Anh không biết mấy giờ rồi sao?"
Cố Ngôn Sanh tự hỏi: "Mấy giờ? Chuyện này có liên quan gì đến thời gian không?"
"Bọn họ đã nghỉ làm."
Cố Ngôn Sanh sửng sốt một chút, sau đó từ từ quay đầu nhìn cánh cửa đóng chặt, nói: "Không phải bọn họ làm 24 giờ một ngày..."
Ôn Niệm Nam bất lực nở nụ cười: "Anh muốn ngày cầu hôn và lãnh chúng cùng nhau sao?”
Cố Ngôn Sanh nghiêng người cọ cọ vào người anh một cái, cười nói: "Không được sao? Sau này có thể làm kỉ niệm cùng một ngày."
"Chúng ta trở về đi, ở đây tối quá."
"Em sợ à? Vậy thì đứng gần anh đi, sẽ không sợ nữa." Cố Ngôn Sanh đột nhiên dựa lưng vào ghế và mỉm cười với Ôn Niệm Nam.
"Đã khuya, không có người ở đây, em muốn trở về."
Cố Ngôn Sanh liếc nhìn xung quanh, ánh mắt hơi lóe lên rồi nói: "Đúng vậy, ở đây rất tối, không có ai xung quanh."
Ôn Niệm Nam nhìn Cố Ngôn Sanh từ từ tới gần, nhanh chóng đi tới cửa xe, nhưng cửa xe đã bị khóa lại bằng một tiếng lách cách.
"Anh đang làm gì đấy?"
Trong giây tiếp theo, anh đã bị đè xuống xe,hơi ấm hạ xuống môi, Ôn Niệm Nam sửng sốt một chút, nhưng không phản kháng.
Cố Ngôn Sanh một tay vòng tay qua eo anh, một tay siết chặt ngón tay với chiếc nhẫn, cắn nhẹ lên đôi môi mềm mại của anh.
Cố Ngôn Sanh ôm lấy eo của Ôn Noãn, không ngừng đi lên đi xuống, luồn qua vạt áo.
Mặc dù trong xe đã bật máy sưởi, nhưng tay của Cố Ngôn Sanh vẫn có chút lạnh, thân thể Ôn Niệm Nam liền run lên khi anh đưa tay vào.
Một nụ cười thoáng qua trong mắt Cố Ngôn Sanh và nụ hôn sâu hơn, trong xe vang lên âm thanh của nụ hôn, khi anh sắp ngạt thở, Cố Ngôn Sanh mới buông ra.
“Đồ ngốc, không biết hít thở khi hôn sao?” Anh vừa nói vừa nén cười.
Ôn Niệm Nam thở hổn hển đặt lên vai Cố Ngôn Sanh, rõ ràng chỉ là một nụ hôn nhưng lại khiến anh mất sức dựa vào vòng tay của Cố Ngôn Sanh.
Cố Ngôn Sanh nhấc bổng người trong tay lên nhìn, từ tai đến mặt Ôn Niệm Nam đều đỏ bừng lộ ra sự quyến rũ, thở hổn hển ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt ươn ướt, giống như bị bắt nạt vậy. .
Ôn Niệm Nam sợ hãi không biết hắn sẽ làm gì, nhanh chóng thuyết phục: "Cố ... Cố Ngôn Sanh, chúng ta về nhà đi."
"Niệm Niệm ... Anh muốn hôn em ..." mắt Cố Ngôn Sanh càng ngày càng mê muội, anh khẽ cắn dái tai, kéo nhẹ, vô cùng mê người.
Ôn Niệm Nam cố nén tiếng kêu nhưng khi Cố Ngôn Sanh kề tai nói nhỏ thì nhịn không được phát tiếng rên rỉ.
Cố Ngôn Sanh sững người ngay lập tức, đè anh lên, đẩy người dựa vào cửa xe và hôn sâu hơn.
Ôn Niệm Nam bị nụ hôn làm cho choáng váng, nắm lấy tóc của Cố Ngôn Sanh kéo, Cố Ngôn Sanh có chút đau, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Nhìn ánh mắt động tình của anh, Ôn Niệm Nam thở hổn hển nói: "Em không muốn ... không thể tiếp tục."
Cố Ngôn Sanh đưa tay lên chạm vào vệt nước trên môi của Ôn Noãn, cau mày khổ sở: "Niệm Niệm, anh cảm thấy không thoải mái."
Đột nhiên Ôn Niệm Nam cầm lấy cốc nước bên cạnh ném về phía Cố Ngôn Sanh, Cố Ngôn Sanh bị nước lạnh làm cho tỉnh táo, ngây người nhìn anh.
"Bây giờ ... bây giờ anh đã tỉnh táo chưa?"
Cố Ngôn Sanh lau nước trên mặt, cười khổ: "Anh, anh chưa từng thấy ai bị té nước sau khi hôn người yêu. Em có thấy anh quá thảm không?"
Ôn Niệm Nam nhìn cốc nước trong tay, ánh mắt né tránh nói: "Anh ... anh nói cho em quyền quyết định...Lúc này em không muốn, em muốn về nhà ."
"Trở về là được sao?"
"Em…"
Cố Ngôn Sanh cầm lấy cốc nước trong tay Ôn Niệm Nam, thở dài: "Em là đồ vô tâm, nước này là anh sợ em khát nên mang lên cho em uống, em không uống lại hắt vào mặt anh”
Ôn Niệm Nam sửng sốt, nhìn xuống cốc nước, nói: "Còn một ít có thể uống, em..."
Cố Ngôn Sanh tránh tay anh, đột nhiên nghiêng đầu nhìn anh, hỏi: "Em muốn uống sao? Được rồi, anh giúp em."
Sau đó, Cố Ngôn Sanh ngẩng đầu nhấp một ngụm, ném ly nước sang một bên, bước tới ôm Ôn Niệm Nam hôn lên. (cáo già quá, Cố Lươn)
"Ưm…"
Ôn Niệm Nam lấy tay cố gằng chắn nhưng tay bị giữ lại, tay anh nhẹ nhàng giữ cằm và đưa nước qua miệng, nước chưa kịp nuốt xuống đã chảy xuống cằm anh.
Cố Ngôn Sanh buông người trong tay ra, miễn cưỡng liếm liếm bờ môi mềm mại, nhìn Ôn Noãn Nam đang đỏ mặt, gượng cười: "Nước ngọt không?"
"Khụ khụ ... anh ..." Ôn Niệm Nam ho nhẹ, anh không ngờ Cố Ngôn Sanh dùng cách này để hôn.
“Xem ra sau này để cốc nước trong xe cũng không tồi. Tôi sẽ thường xuyên mang thei. Muộn rồi, đi, chúng ta về nhà thôi.”
Không ngờ ngay khi Cố Ngôn Sanh mở khóa xe, Ôn Niệm Nam đột nhiên mở cửa xe đi xuống, sau đó mở cửa sau ngồi vào.
Cố Ngôn Sanh liếc anh ta một cái rồi cười nói: "Em rất sợ tôi."
Sau đó, anh ta khởi động xe và rời khỏi đây.
...
Xe từ từ dừng ở cửa nhà họ Cố, Cố Ngôn Sanh nhẹ nhàng mở cửa bước ra phía sau.
Bác Từ đưa quần áo cho Cố Ngôn Sanh vẫy vẫy tay, cởi áo khoác khoác lên người Ôn Niệm Nam, nhẹ nhàng bế người đang ngủ say rồi bước lên lầu.
Nhìn người ngoan ngoãn ngủ ở trên giường, Cố Ngôn Sanh vươn tay nhéo chiếc mũi, trong mắt mang theo ý cười nói: "Hôm nay tôi sẽ tha cho em, chúng ta còn rất nhiều thời gian, rồi em sẽ từ từ thích ứng”
Tác giả có điều muốn nói:
Trailer: Bại lộ bản tính thích trêu chọc Niệm Niệm, mang kẹo cưới và đồ ăn nhẹ đến công ty, hot search cầu hôn trên Weibo, Cố Ngôn Sanh chuẩn bị kỹ lưỡng cho đám cưới, Đường Sóc cãi nhau với anh trai, cha Mộ xuất hiện.
Ngọt ngào hay không? Tác giả ăn chay haha, ít thịt quá.
Nụ hôn đang nồng nàn liền bị tạt một gáo nước lạnh, haha
Bản chất lưu manh cũ đã lộ ra, và anh ta không thể chịu đựng được nữa.
Đoán xem ai là người điên cuồng nhất trên giường?
Tiểu Tần Tổng sắp theo đuổi đươc chồng, Cố Lâm cũng sắp lừa được thỏ trắng vào tay.
Ôn Niệm Nam nhìn hoa văn trên chiếc nhẫn, nhẹ giọng nói: "Đây là hoa văn gì?"
"Đó là tên của chúng ta, được khắc bằng tiếng Trung cổ. Người xưa nói rằng nếu bạn khắc tên người yêu của mình lên chiếc nhẫn bằng tiếng Trung cổ, hai người không bao giờ có thể tách rời."
"Em nhìn chỗ này đi."
Cố Ngôn Sanh chỉ vào bên cạnh chiếc nhẫn, anh nhẹ nhàng nắm tay Ôn Niệm Nam mười ngón tay đang đan vào nhau, nơi hai chiếc nhẫn chạm vào nhau chính là nơi khắc tên của hai người.
"Tôi thích mười ngón tay của chúng ta đan vào nhau”
Mặt Ôn Niệm Nam lập tức đỏ lên, anh nói nhỏ: "Không phải anh nói muốn cùng em tái hợp sao? Làm cầu hôn bù sao?"
Cố Ngôn Sanh sửng sốt, sau đó nở nụ cười: "Tôi học lâu như vậy, đương nhiên muốn cùng thầy W.E kiểm tra kết quả học tập."
Cố Ngôn Sanh dắt Ôn Niệm Nam đi đến chỗ cây đàn piano, hai người nhìn nhau, cười với nhau và chơi bản nhạc vừa rồi.
Sau khi bản nhạc kết thúc, nhưng tiếng vỗ tay tán thưởng vang lên trong đại sảnh.
Cố Ngôn Sanh nhìn Ôn Niệm Nam khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười, cố ý tới gần, hạ giọng nói: "Thầy giáo, học sinh của thầy chơi như thế nào? Có phải là thầy đã dạy bảo rất tốt không?" "
“Dạy… Dạy bảo?” Ôn Niệm Nam sửng sốt, gương mặt đột nhiên đỏ bừng, cúi đầu không để cho người dưới sân khấu nhìn thấy.
Cố Ngôn Sanh đứng lên, nhìn xuống sân khấu, vòng tay ôm Ôn Niệm Nam, giơ hai ngón tay đan vào nhau, gằn từng chữ: "Giới thiệu lại một chút, đây là tình yêu của tôi, vợ của Cố Ngôn Sanh."
Tất cả mọi người trên khán đài đều vỗ tay chúc phúc, một vài người xung quanh Lục Vân cũng nói lời chúc mừng.
Tần Tề Bách ở trong góc nhìn thấy cảnh này, chân thành tán thưởng bọn họ.
Chu Nguyên Phong cười lớn một tiếng: "Nếu đã cầu hôn rồi, thì hôn nhau một cái đúng không?”
Ôn Niệm Nam cúi đầu né tránh, vô thức nắm chặt tay.
Cố Ngôn Sanh cảm nhận được bàn tay đang nắm chặt của Ôn Niệm Nam, vuốt ve bàn tay của anh, cười nhẹ: "Niệm Niệm nhà tôi da mặt mỏng, tôi vất vả lắm mới theo đuổi được. Dọa người chạy mất thì tôi phải làm sao."
Ôn Niệm Nam nghe vậy lại càng cúi đầu thấp hơn, đột nhiên bị một tay nâng lên, giọng điệu hài hước, cười nói: “Được rồi, tôi sẽ không trêu em nữa, lại cúi đầu mà chạy đi mất. "
“Trước kia nh từng nghe người ta nói người nào nói yêu trước thì sẽ mất quyền chủ động. Lần này, trái tim anh rung động trước, anh là người theo đuổi em trước.”
Cố Ngôn Sanh nhìn mọi người dưới sân khấu rồi nói: "Lần này anh đã cầu hôn em trước mặt rất nhiều người. Anh sẽ cho em chủ động. Em có thể tùy ý sai khiến anh. Tương lai anh sẽ nghe lời em."
Đôi mắt Ôn Niệm dần đỏ lên, anh ôm chặt lấy người đàn ông đang thề hẹn với mình, nỗi lo lắng và căng thẳng trong lòng bấy lâu nay lập tức biến mất.
Không có gì khiến Ôn Niệm Nam cảm thấy ấm áp hơn chiếc nhẫn này.
"Niệm Nam, đi, anh đưa em đến một nơi."
...
"Tiểu Sóc, Tiểu Sóc em đang ở đâu? Đừng chơi trò trốn tìm với anh trai em nữa."
Đường Luân Hiên vừa nghe bản hòa tấu của Cố Ngôn Sanh và Ôn Niệm Nam liền bị mê hoặc, một lúc sau mới phát hiện không thấy bóng dáng của Đường Sóc, anh gạt tay Chu Nguyên Phong, quay đầu tìm Đường Sóc.
Tìm kiếm một lúc lâu mới thấy Đường Sóc ngẩn ngơ đứng trước những ô cửa sổ kiểu Pháp.
“Tiểu Sóc, em làm gì ở đây?” Đường Luân Hiên bước tới và nhìn thấy người bên dưới cửa sổ đang rời đi là Ôn Niệm Nam đang nắm tay Cố Ngôn Sanh.
Đường Sóc ngồi ở trước cửa sổ, dựa vào cửa sổ thủy tinh, nhìn hai người lái xe rời đi bên ngoài.
"Anh à ...Em có biết anh ấy không? Tại sao em lại cảm thấy khó chịu khi thấy anh ấy đứng cùng Cố tổng trên sân khấu."
Đường Sóc vươn tay che ngực lẩm bẩm nói: "Tại sao nhìn thấy bọn họ, em lại cảm thấy khó chịu như vậy? Em dường như không quen biết ... nhưng lại cảm thấy rất quen thuộc."
Sau khi Đường Sóc và anh trai của anh ấy đến, họ đi lấy thức ăn, họ chơi trò chơi trên ghế sofa và khi mọi người chen chúc đi xem thì họ cũng đi vào.
Nhưng ngay lúc nhìn thấy Ôn Niệm Nam đồng ý chơi đàn, ngực anh đột nhiên đau nhức, khó chịu xoay người rời đi.
Đường Luân Hiên do dự một chút, mới nói: "Em... em không biết cậu ấy, có lẽ do em đau đầu nên sinh ra ảo giác thôi”
"Anh à, liệu khi cưới nhau họ có hạnh phúc không? Cảm giác thế nào khi có được người mình thích?"
Đường Luân Hiên liếc nhìn Đường Sóc rồi không nói gì, tình cảm như thế nào ...
Tình yêu của Đường Sóc đối với Ôn Niệm Nam trước đây chỉ là đau đớn ... Bây giờ không nhớ được mình từng yêu Ôn Niệm Nam cũng là một điều tốt.
"Anh trai, em buồn ngủ, em muốn về nhà."
"Được, chúng ta về nhà."
...
Cố Ngôn Sanh kéo Ôn Niệm Nam lên xe và lái ra khỏi nhà cũ.
Cố Ngôn Sanh đã rất phấn khích trên suốt quãng đường, anh ấy gần như đã nói với tất cả những chiếc xe đi qua là tôi đã cầu hôn.
"Chúng ta đang đi đâu vậy?"
Cố Ngôn Sanh không lên tiếng, một lúc sau xe dừng lại, Ôn Niệm Nam đang định nói gì đó thì bất ngờ bị hôn.
"Niệm Niệm, chúng ta đi lấy lãnh chứng."
“Cái gì?” Ôn Niệm Nam sững sờ nhìn bên ngoài xe, bên ngoài trời đã tối, Cục Nội vụ đã tan sở.
"Anh không biết mấy giờ rồi sao?"
Cố Ngôn Sanh tự hỏi: "Mấy giờ? Chuyện này có liên quan gì đến thời gian không?"
"Bọn họ đã nghỉ làm."
Cố Ngôn Sanh sửng sốt một chút, sau đó từ từ quay đầu nhìn cánh cửa đóng chặt, nói: "Không phải bọn họ làm 24 giờ một ngày..."
Ôn Niệm Nam bất lực nở nụ cười: "Anh muốn ngày cầu hôn và lãnh chúng cùng nhau sao?”
Cố Ngôn Sanh nghiêng người cọ cọ vào người anh một cái, cười nói: "Không được sao? Sau này có thể làm kỉ niệm cùng một ngày."
"Chúng ta trở về đi, ở đây tối quá."
"Em sợ à? Vậy thì đứng gần anh đi, sẽ không sợ nữa." Cố Ngôn Sanh đột nhiên dựa lưng vào ghế và mỉm cười với Ôn Niệm Nam.
"Đã khuya, không có người ở đây, em muốn trở về."
Cố Ngôn Sanh liếc nhìn xung quanh, ánh mắt hơi lóe lên rồi nói: "Đúng vậy, ở đây rất tối, không có ai xung quanh."
Ôn Niệm Nam nhìn Cố Ngôn Sanh từ từ tới gần, nhanh chóng đi tới cửa xe, nhưng cửa xe đã bị khóa lại bằng một tiếng lách cách.
"Anh đang làm gì đấy?"
Trong giây tiếp theo, anh đã bị đè xuống xe,hơi ấm hạ xuống môi, Ôn Niệm Nam sửng sốt một chút, nhưng không phản kháng.
Cố Ngôn Sanh một tay vòng tay qua eo anh, một tay siết chặt ngón tay với chiếc nhẫn, cắn nhẹ lên đôi môi mềm mại của anh.
Cố Ngôn Sanh ôm lấy eo của Ôn Noãn, không ngừng đi lên đi xuống, luồn qua vạt áo.
Mặc dù trong xe đã bật máy sưởi, nhưng tay của Cố Ngôn Sanh vẫn có chút lạnh, thân thể Ôn Niệm Nam liền run lên khi anh đưa tay vào.
Một nụ cười thoáng qua trong mắt Cố Ngôn Sanh và nụ hôn sâu hơn, trong xe vang lên âm thanh của nụ hôn, khi anh sắp ngạt thở, Cố Ngôn Sanh mới buông ra.
“Đồ ngốc, không biết hít thở khi hôn sao?” Anh vừa nói vừa nén cười.
Ôn Niệm Nam thở hổn hển đặt lên vai Cố Ngôn Sanh, rõ ràng chỉ là một nụ hôn nhưng lại khiến anh mất sức dựa vào vòng tay của Cố Ngôn Sanh.
Cố Ngôn Sanh nhấc bổng người trong tay lên nhìn, từ tai đến mặt Ôn Niệm Nam đều đỏ bừng lộ ra sự quyến rũ, thở hổn hển ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt ươn ướt, giống như bị bắt nạt vậy. .
Ôn Niệm Nam sợ hãi không biết hắn sẽ làm gì, nhanh chóng thuyết phục: "Cố ... Cố Ngôn Sanh, chúng ta về nhà đi."
"Niệm Niệm ... Anh muốn hôn em ..." mắt Cố Ngôn Sanh càng ngày càng mê muội, anh khẽ cắn dái tai, kéo nhẹ, vô cùng mê người.
Ôn Niệm Nam cố nén tiếng kêu nhưng khi Cố Ngôn Sanh kề tai nói nhỏ thì nhịn không được phát tiếng rên rỉ.
Cố Ngôn Sanh sững người ngay lập tức, đè anh lên, đẩy người dựa vào cửa xe và hôn sâu hơn.
Ôn Niệm Nam bị nụ hôn làm cho choáng váng, nắm lấy tóc của Cố Ngôn Sanh kéo, Cố Ngôn Sanh có chút đau, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Nhìn ánh mắt động tình của anh, Ôn Niệm Nam thở hổn hển nói: "Em không muốn ... không thể tiếp tục."
Cố Ngôn Sanh đưa tay lên chạm vào vệt nước trên môi của Ôn Noãn, cau mày khổ sở: "Niệm Niệm, anh cảm thấy không thoải mái."
Đột nhiên Ôn Niệm Nam cầm lấy cốc nước bên cạnh ném về phía Cố Ngôn Sanh, Cố Ngôn Sanh bị nước lạnh làm cho tỉnh táo, ngây người nhìn anh.
"Bây giờ ... bây giờ anh đã tỉnh táo chưa?"
Cố Ngôn Sanh lau nước trên mặt, cười khổ: "Anh, anh chưa từng thấy ai bị té nước sau khi hôn người yêu. Em có thấy anh quá thảm không?"
Ôn Niệm Nam nhìn cốc nước trong tay, ánh mắt né tránh nói: "Anh ... anh nói cho em quyền quyết định...Lúc này em không muốn, em muốn về nhà ."
"Trở về là được sao?"
"Em…"
Cố Ngôn Sanh cầm lấy cốc nước trong tay Ôn Niệm Nam, thở dài: "Em là đồ vô tâm, nước này là anh sợ em khát nên mang lên cho em uống, em không uống lại hắt vào mặt anh”
Ôn Niệm Nam sửng sốt, nhìn xuống cốc nước, nói: "Còn một ít có thể uống, em..."
Cố Ngôn Sanh tránh tay anh, đột nhiên nghiêng đầu nhìn anh, hỏi: "Em muốn uống sao? Được rồi, anh giúp em."
Sau đó, Cố Ngôn Sanh ngẩng đầu nhấp một ngụm, ném ly nước sang một bên, bước tới ôm Ôn Niệm Nam hôn lên. (cáo già quá, Cố Lươn)
"Ưm…"
Ôn Niệm Nam lấy tay cố gằng chắn nhưng tay bị giữ lại, tay anh nhẹ nhàng giữ cằm và đưa nước qua miệng, nước chưa kịp nuốt xuống đã chảy xuống cằm anh.
Cố Ngôn Sanh buông người trong tay ra, miễn cưỡng liếm liếm bờ môi mềm mại, nhìn Ôn Noãn Nam đang đỏ mặt, gượng cười: "Nước ngọt không?"
"Khụ khụ ... anh ..." Ôn Niệm Nam ho nhẹ, anh không ngờ Cố Ngôn Sanh dùng cách này để hôn.
“Xem ra sau này để cốc nước trong xe cũng không tồi. Tôi sẽ thường xuyên mang thei. Muộn rồi, đi, chúng ta về nhà thôi.”
Không ngờ ngay khi Cố Ngôn Sanh mở khóa xe, Ôn Niệm Nam đột nhiên mở cửa xe đi xuống, sau đó mở cửa sau ngồi vào.
Cố Ngôn Sanh liếc anh ta một cái rồi cười nói: "Em rất sợ tôi."
Sau đó, anh ta khởi động xe và rời khỏi đây.
...
Xe từ từ dừng ở cửa nhà họ Cố, Cố Ngôn Sanh nhẹ nhàng mở cửa bước ra phía sau.
Bác Từ đưa quần áo cho Cố Ngôn Sanh vẫy vẫy tay, cởi áo khoác khoác lên người Ôn Niệm Nam, nhẹ nhàng bế người đang ngủ say rồi bước lên lầu.
Nhìn người ngoan ngoãn ngủ ở trên giường, Cố Ngôn Sanh vươn tay nhéo chiếc mũi, trong mắt mang theo ý cười nói: "Hôm nay tôi sẽ tha cho em, chúng ta còn rất nhiều thời gian, rồi em sẽ từ từ thích ứng”
Tác giả có điều muốn nói:
Trailer: Bại lộ bản tính thích trêu chọc Niệm Niệm, mang kẹo cưới và đồ ăn nhẹ đến công ty, hot search cầu hôn trên Weibo, Cố Ngôn Sanh chuẩn bị kỹ lưỡng cho đám cưới, Đường Sóc cãi nhau với anh trai, cha Mộ xuất hiện.
Ngọt ngào hay không? Tác giả ăn chay haha, ít thịt quá.
Nụ hôn đang nồng nàn liền bị tạt một gáo nước lạnh, haha
Bản chất lưu manh cũ đã lộ ra, và anh ta không thể chịu đựng được nữa.
Đoán xem ai là người điên cuồng nhất trên giường?
Tiểu Tần Tổng sắp theo đuổi đươc chồng, Cố Lâm cũng sắp lừa được thỏ trắng vào tay.