Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 215 - Anh cảm thấy phiền phức phải không?
Editor: Cheeng Cheeng
Khuôn mặt của Ôn Niệm Nam tái đi vì đau, hai mắt sáng lên khi nghe thấy tiếng mở cửa, tuy rằng ngẩng đầu nhìn về phía cửa, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ u ám khi không biết là ai.
"Cậu Ôn! Cậu sao vậy, cậu Ôn? Bác Từ, cậu Ôn có chuyện rồi." Dì Lan kêu lên rồi vội vàng gọi.
Bác Từ vội vàng bước vào đỡ Ôn Niệm Nam, nhìn thấy sắc mặt anh tái nhợt đang che bụng, lo lắng nói: "Có phải là bị đau dạ dày không?"
Ôn Niệm Nam đau đến không nói được lời nào, gật gật đầu, trêи trán toát ra mồ hôi lạnh.
"Tôi đi lấy thuốc."
Bác Từ vội vàng xuống bếp lấy thuốc và một cốc nước đưa cho Ôn Niệm Nam, nói: "Đây là thiếu gia sợ cậu ăn không ngon. Thuốc này có tác dụng tốt, sẽ hiệu quả ngay sau khi cậu uống nó. "
Ôn Niệm Nam nhìn thuốc trong tay với ánh mắt buồn bã, uống thuốc xong liền nằm xuống giường, Bác Từ giúp anh ấn bụng, để anh ngủ thϊế͙p͙ đi.
"Bác Từ ... anh ấy vẫn chưa về à?"
Thời điểm Ôn Niệm Nam hỏi câu này, anh hơi sửng sốt, tay bác Từ cũng dừng lại.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Câu này là câu tôi hỏi hàng ngày trong suốt 3 năm chung sống đó.
Ôn Noãn nằm trêи giường nhìn ngọn đèn nhỏ bên giường, dạ dày dần dần ổn định, nhưng trong lòng lại đau.
Thật nực cười ... Vòng đi vòng lại lâu như vậy, anh vẫn sống như một Ôn Niệm Nam của ba năm đó.
Giống như hồi đó, Cố Ngôn Sanh cũng chán ghét tôi, tôi yêu anh ấy nhưng không thể gặp anh ấy, và ngày nào tôi cũng hỏi anh ấy có ở nhà, xem anh ấy có trở về không ...
Bác Từ thở dài nhìn người đã ngủ say trêи giường, đứng dậy thu dọn những mảnh vỡ của bình hoa hướng dương trêи mặt đất.
...
Đã 1 giờ sáng, Ôn Niệm Nam bị âm thanh ở hành lang ngoài cửa đánh thức.
Ôn Niệm Nam nghe thấy tên anh, ôm bụng đau đi ra cửa, vừa đi tới cửa liền nghe thấy giọng nói của Cố Ngôn Sanh.
Ôn Niệm Nam ánh mắt đột nhiên sáng lên, cầm nắm cửa định mở cửa, nhưng sau đó lại nghe thấy tiếng nói chuyện ngoài cửa.
"Cậu ấy lại bị đau dạ dày à? Có nghiêm trọng không? Tại sao sau mỗi ngày uống thuốc cơ thể vẫn yếu ớt? Chẳng lẽ sau này chỉ trông chờ vào thuốc thôi sao?"
Giọng nói mệt mỏi của Cố Ngôn Sanh vang lên, nhưng từng lời từng chữ cứa vào tim Ôn Niệm Nam như một nhát dao.
Bác Từ mở miệng nói: "Cơ thể của cậu Ôn hồi đó vốn dĩ bị thương nặng, tự nhiên phải dựa vào thuốc để dưỡng thương."
"Cậu mấy ngày nay về muộn như vậy là do công ty quá bận sao? Kỳ thực cậu có thể giao cho cậu Nguyên Phong xử lý, cậu Ôn ở nhà luôn đợi anh."
"Nguyên Phong không xử lý được, chỉ có tôi tự mình xử lý. Tôi gần đây có chút bận. Nói cho cậu ấy biết không cần phải đợi tôi."
Điện thoại di động của Cố Ngôn Sanh đổ chuông.
"Mễ San tiểu thư, có chuyện gì mà gọi đến muộn vậy? Hộp trang sức rơi trêи xe của tôi sao? Ừm, ngày mai gặp mặt tôi sẽ mang cho cô."
Sau khi Cố Ngôn Sanh cúp điện thoại và nói gì đó với bác Từ, anh quay người rời hành lang để đi vào phòng làm việc.
Ôn Noãn Nam chậm rãi thu tay về trêи nắm cửa, che miệng không tin trong mắt sợ phát ra tiếng động.
Ôn Niệm Nam dựa vào cửa chậm rãi trượt xuống đất, ôm đầu lẩm bẩm nói: "Làm sao có thể..."
Hóa ra ... Có phải Cố Ngôn Sanh nghĩ rằng anh ấy yếu đuối và chán ghét ...
Hóa ra là anh ấy không muốn thấy mình nên ngày nào anh ấy cũng về muộn ...
Mễ San là ai ... Tại sao cô ấy lại để đồ đạc của mình trêи xe của Cố Ngôn Sanh?
Ôn Niệm Nam giữ cửa thân thể khẽ run, đứng dậy đi tới bên giường, ngồi ở trêи giường ôm lấy mình.
Tôi ... lại bị Cố Ngôn Sanh bỏ rơi ...
...
Hai giờ sáng, Cố Ngôn Sanh xử lý xong tài liệu cuối cùng và rời khỏi phòng làm việc.
Cửa phòng bị đẩy ra, Cố Ngôn Sanh nhẹ nhàng bước vào, trong tay cầm một cái rương thuốc.
Cố Ngôn Sanh bước đến bên giường, nhìn người sắc mặt tái nhợt đang ngủ say, nhẹ nhàng rút tay Ôn Niệm Nam ra, nhìn vết thương trầy xước trêи đó, trong mắt hiện lên vẻ xót xa và tội lỗi.
Cố Ngôn Sanh xoa nhẹ bụng Ôn Niệm Nam, thở dài: "Tôi đã nhờ dì Lan làm cho em một bữa ăn ngon rồi. Tôi không ở đây em lại không chịu ăn uống đầy đủ sao. Làm sao em có thể chơi đàn được nếu tay em bị thương như thế này. "
Những lời nói đầy xót xa và tội lỗi vì đã không chăm sóc Ôn Niệm Nam.
Cố Ngôn Sanh mở hộp thuốc lấy ra gạc và thuốc để băng bó vết thương, đồng thời kiểm tra xem có vết thương nào không.
Nhìn thấy Ôn Niệm Nam đang ngủ không yên dưới ngọn đèn, Cố Ngôn Sanh đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve hàng mày cau có, nhìn xuống bàn tay chơi piano mảnh mai.
Nhìn vào nơi ban đầu chiếc nhẫn trêи tay, một nụ cười thoáng qua trong mắt Cố Ngôn Sanh: "Niệm Niệm, anh sẽ cho em đeo chiếc nhẫn lần nữa và em sẽ trở thành tình yêu của anh. Lần này ... chiếc nhẫn của chúng ta nhất định sẽ tồn tại mãi mãi. Sẽ không cởi nó ra. "
Cố Ngôn Sanh cúi đầu hôn lên trán Ôn Niệm Nam, nhẹ nhàng nói: "Anh sẽ cho em cảm giác an toàn vĩnh viễn, và anh sẽ cho em biết rằng anh thật lòng yêu em..."
Những ngày này, Cố Ngôn Sanh không chỉ bận rộn với công việc mà còn vì bận bịu với việc chuẩn bị nhẫn.
Mễ San đến từ nước Z là một bậc thầy chế tác trang sức nổi tiếng, và chiếc nhẫn cưới được yêu thích nhất của cô thiết kế.
Mễ San được mệnh danh là nữ thần Cupid trêи thế giới, vì trong nhiều thập kỷ Mễ San đã thiết kế nhẫn cưới cho vô số cặp tình nhân trêи khắp thế giới, và điều kỳ diệu là những người yêu thích nhẫn cưới của Mễ San thiết kế đều hạnh phúc trong một thời gian dài sau khi kết hôn. .
Mặc dù mỗi chiếc nhẫn cưới thiết kế đều có giá cao ngất trời nhưng nó có ý nghĩa sâu xa hơn. Cố Ngôn Sanh muốn Mễ San thiết kế một chiếc nhẫn cho anh và Ôn Niệm Nam.
Nhưng khi yêu cầu Chu Nguyên Phong liên lạc với mình, anh ta phát hiện ra bên kia đã nghỉ việc vào năm ngoái, Cố Ngôn Sanh phải đến nước Z để nói chuyện với Mễ San, nhưng Mễ San đã từ chối anh ta vài lần.
Cố Ngôn Sanh lại bị từ chối khi đi lần thứ 5. Sau khi anh không kể cho Mễ San câu chuyện của anh và Ôn Niệm Nam, đến lần thứ sáu thì Mễ San cuối cùng cũng đồng ý.
Mễ San nghe xong cảm thấy rất xúc động hỏi: "Cố, em có thể gặp người yêu của anh không? Em muốn xem một người con trai hoàn hảo trong lòng anh như thế nào".
Cố Ngôn Sanh lắc đầu trong mắt anh là sự dịu dàng, và nói, "Em ấy không biết rằng tôi đang chuẩn bị nhẫn, tôi muốn làm cho em ấy ngạc nhiên."
"Anh ấy hẳn là một người rất hiền lành và tốt tính. Chỉ sau khi trải qua bao nhiêu chuyện mà không thay đổi được, anh ấy vẫn có thể đối xử với mọi người xung quanh bằng sự dịu dàng của mình."
Vẻ dịu dàng trong mắt Cố Ngôn Sanh càng nồng đạm, anh ngẩng đầu nhìn trời, nhẹ nhàng nói: "Chà ... anh ấy là mặt trời của tôi, là người dịu dàng nhất mà tôi từng thấy, cũng là người tôi yêu..." . "
Anh ấy là mặt trời của em, anh ấy đã dạy em thế nào là yêu, thế nào là yêu một người ...
...
Ánh nắng ấm áp chiếu vào, lông mi Ôn Niệm Nam khẽ run rồi mở mắt ra.
Nhưng khi mở mắt ra và nhìn thấy khuôn mặt đang say ngủ của Cố Ngôn Sanh đang ở gần trong tầm tay, Ôn Niệm Nam hơi giật mình.
Tại sao Cố Ngôn Sanh lại ở đây?
Gương mặt của Cố Ngôn Sanh đang ở gần, như thể anh có thể chạm nhẹ vào hàng mi cong vút.
nhìn hắn, gật đầu nói: "Dài..."
"Em đã chạm vào lông mi của tôi, tôi cũng muốn chạm vào lông mi của em."
Cố Ngôn Sanh giữ chặt người đang muốn thoát ra rồi từ từ tiến lên, mũi hai người chạm vào nhau, nhẹ giọng nói: "Chúng ta so xem lông mi của ai dài hơn? Hửm?"
Ôn Niệm Nam thở phì phò, nhìn chằm chằm người đang gần mình trong gang tấc.
Cố Ngôn Sanh cúi người gần hơn, hàng mi cong và dày quét mắt Ôn Niệm Nam, khẽ chạm vào lông mi của anh, hai hàng mi hơi chạm vào nhau.
"Có thích không? Ai dài?"
Đôi mắt Cố Ngôn Sanh tràn đầy ý cười, lại cố ý chớp mắt, Ôn Niệm Nam bị kϊƈɦ thích cảm giác nhột nhột nhắm mắt lại, vô thức tiến lên phía trước.
Đột nhiên trêи miệng truyền đến cảm xúc ấm áp khiến Ôn Niệm Nam sững sờ, từ từ mở mắt ra, anh nhìn thấy nụ cười trong mắt Cố Ngôn Sanh.
Khuôn mặt của Ôn Niệm Nam đột nhiên đỏ bừng, anh đột ngột đẩy Cố Ngôn Sanh ra.
Cố Ngôn Sanh sờ lên khuôn mặt bị hôn, trong mắt hiện lên một tia đáng tiếc, giống như vừa rồi anh hối hận không quay mặt sang một bên, ngược lại còn hôn chỗ khác.
Ôn Niệm Nam nhìn hắn đỏ cả tai, muốn nói gì đó, nhưng lại thôi, thu lấy cảm xúc trong mắt, nhìn Cố Ngôn Sanh.
"Tối hôm qua anh ... về lúc nào vậy?"
Cố Ngôn Sanh giật mình, còn tưởng Ôn Niệm Nam khó chịu mắng mình vài câu, không ngờ lại không nói ra lời, đáp: "11 giờ, tôi trở về, em đã ngủ say rồi trở về. Tôi đến thư phòng xử lý các tài liệu mới về phòng ngủ. "
Ôn Niệm Nam chỉnh sửa quần áo, nhàn nhạt nói: "Phải không…”
Cố Ngôn Sanh đã nói dối ...
Rõ ràng là anh ấy đã không về nhà cho đến tận 1 giờ sáng đêm qua ...
Cố Ngôn Sanh thấy sắc mặt của Ôn Niệm Nam không tốt lắm, đưa tay sờ trán anh, lo lắng: "Tại sao sắc mặt của em vẫn xấu như vậy? Có phải bị bệnh không?"
Bốp ... bàn tay bị hất ra một cách bất ngờ.
Ôn Niệm Nam lùi về phía sau, tay khẽ run, ngẩng đầu nhìn Cố Ngôn Sanh, tự giễu cười, nói: "Cơ thể em quá yếu ớt, dễ ốm cho nên anh cảm thấy phiền phức phải không?"
Cố Ngôn Sanh giật mình: "Cái gì? Em bị sao vậy?"
Ôn Niệm Nam xoa xoa thái dương nhàn nhạt nói: "Không có chuyện gì, tôi đi rửa mặt trước."
...
Dì Lan đặt bát cháo lên bàn và nhận thấy rõ không khí giữa hai người có gì đó không ổn.
Ôn Niệm Nam im lặng ăn đồ ăn trong tay.
Cố Ngôn Sanh nghĩ vừa rồi đã khiến Ôn Niệm Nam khó chịu, vừa định giải thích, đột nhiên điện thoại di động trêи bàn vang lên.
Nhìn thấy tên hiển thị trêи điện thoại di động sáng đèn trêи bàn là Mễ San tiểu thư, ánh mắt Ôn Niệm Nam khẽ run lên, tay bóp chặt chiếc thìa ... (OMG, lại hiểu lầm nhau rồi, yêu là phải nói, đói là phải ăn, 2 người làm tôi đau tim quá đi…CP Lâm Lâm và Tiểu Bạch thấy ok lắm luôn)
Tác giả có điều muốn nói:
Trailer: Suy đoán Cố cặn bã chán ghét mình là do có tình mới, nên Niệm Niệm một mình trở về Ôn gia. Tình cờ biết được cha Đường đã qua đời. Chu Chu đi cùng Đường Đường. Anh gặp Đường Sóc trước cửa Ôn gia.
Cố cặn bã nói rằng tôi bị oan, Mễ San đã năm mươi tuổi! Tôi chỉ đang làm một chiếc nhẫn!
Haha, có phải Cố cặn bã đã trở thành kẻ ăn bám? Chạm vào lông mi~ ai muốn thử?
Niệm Niệm nghĩ rằng Cố cặn bã sẽ không về nhà như những lần trước, sẽ ở cùng với người khác, hiểu lầm sẽ sớm được giải quyết.
Sau cái chết của cha Đường, cốt truyện sẽ bị lạm dụng một chút, sau khi ông mất sẽ là một đòn giáng mạnh vào anh em Đường Sóc, ảnh hưởng đến cốt truyện sau này.
Kiểu dáng của chiếc nhẫn do chính Cố cặn bã thiết kế. Hãy đoán xem nó sẽ như thế nào? Có một ý nghĩa tuyệt vời.
Khuôn mặt của Ôn Niệm Nam tái đi vì đau, hai mắt sáng lên khi nghe thấy tiếng mở cửa, tuy rằng ngẩng đầu nhìn về phía cửa, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ u ám khi không biết là ai.
"Cậu Ôn! Cậu sao vậy, cậu Ôn? Bác Từ, cậu Ôn có chuyện rồi." Dì Lan kêu lên rồi vội vàng gọi.
Bác Từ vội vàng bước vào đỡ Ôn Niệm Nam, nhìn thấy sắc mặt anh tái nhợt đang che bụng, lo lắng nói: "Có phải là bị đau dạ dày không?"
Ôn Niệm Nam đau đến không nói được lời nào, gật gật đầu, trêи trán toát ra mồ hôi lạnh.
"Tôi đi lấy thuốc."
Bác Từ vội vàng xuống bếp lấy thuốc và một cốc nước đưa cho Ôn Niệm Nam, nói: "Đây là thiếu gia sợ cậu ăn không ngon. Thuốc này có tác dụng tốt, sẽ hiệu quả ngay sau khi cậu uống nó. "
Ôn Niệm Nam nhìn thuốc trong tay với ánh mắt buồn bã, uống thuốc xong liền nằm xuống giường, Bác Từ giúp anh ấn bụng, để anh ngủ thϊế͙p͙ đi.
"Bác Từ ... anh ấy vẫn chưa về à?"
Thời điểm Ôn Niệm Nam hỏi câu này, anh hơi sửng sốt, tay bác Từ cũng dừng lại.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Câu này là câu tôi hỏi hàng ngày trong suốt 3 năm chung sống đó.
Ôn Noãn nằm trêи giường nhìn ngọn đèn nhỏ bên giường, dạ dày dần dần ổn định, nhưng trong lòng lại đau.
Thật nực cười ... Vòng đi vòng lại lâu như vậy, anh vẫn sống như một Ôn Niệm Nam của ba năm đó.
Giống như hồi đó, Cố Ngôn Sanh cũng chán ghét tôi, tôi yêu anh ấy nhưng không thể gặp anh ấy, và ngày nào tôi cũng hỏi anh ấy có ở nhà, xem anh ấy có trở về không ...
Bác Từ thở dài nhìn người đã ngủ say trêи giường, đứng dậy thu dọn những mảnh vỡ của bình hoa hướng dương trêи mặt đất.
...
Đã 1 giờ sáng, Ôn Niệm Nam bị âm thanh ở hành lang ngoài cửa đánh thức.
Ôn Niệm Nam nghe thấy tên anh, ôm bụng đau đi ra cửa, vừa đi tới cửa liền nghe thấy giọng nói của Cố Ngôn Sanh.
Ôn Niệm Nam ánh mắt đột nhiên sáng lên, cầm nắm cửa định mở cửa, nhưng sau đó lại nghe thấy tiếng nói chuyện ngoài cửa.
"Cậu ấy lại bị đau dạ dày à? Có nghiêm trọng không? Tại sao sau mỗi ngày uống thuốc cơ thể vẫn yếu ớt? Chẳng lẽ sau này chỉ trông chờ vào thuốc thôi sao?"
Giọng nói mệt mỏi của Cố Ngôn Sanh vang lên, nhưng từng lời từng chữ cứa vào tim Ôn Niệm Nam như một nhát dao.
Bác Từ mở miệng nói: "Cơ thể của cậu Ôn hồi đó vốn dĩ bị thương nặng, tự nhiên phải dựa vào thuốc để dưỡng thương."
"Cậu mấy ngày nay về muộn như vậy là do công ty quá bận sao? Kỳ thực cậu có thể giao cho cậu Nguyên Phong xử lý, cậu Ôn ở nhà luôn đợi anh."
"Nguyên Phong không xử lý được, chỉ có tôi tự mình xử lý. Tôi gần đây có chút bận. Nói cho cậu ấy biết không cần phải đợi tôi."
Điện thoại di động của Cố Ngôn Sanh đổ chuông.
"Mễ San tiểu thư, có chuyện gì mà gọi đến muộn vậy? Hộp trang sức rơi trêи xe của tôi sao? Ừm, ngày mai gặp mặt tôi sẽ mang cho cô."
Sau khi Cố Ngôn Sanh cúp điện thoại và nói gì đó với bác Từ, anh quay người rời hành lang để đi vào phòng làm việc.
Ôn Noãn Nam chậm rãi thu tay về trêи nắm cửa, che miệng không tin trong mắt sợ phát ra tiếng động.
Ôn Niệm Nam dựa vào cửa chậm rãi trượt xuống đất, ôm đầu lẩm bẩm nói: "Làm sao có thể..."
Hóa ra ... Có phải Cố Ngôn Sanh nghĩ rằng anh ấy yếu đuối và chán ghét ...
Hóa ra là anh ấy không muốn thấy mình nên ngày nào anh ấy cũng về muộn ...
Mễ San là ai ... Tại sao cô ấy lại để đồ đạc của mình trêи xe của Cố Ngôn Sanh?
Ôn Niệm Nam giữ cửa thân thể khẽ run, đứng dậy đi tới bên giường, ngồi ở trêи giường ôm lấy mình.
Tôi ... lại bị Cố Ngôn Sanh bỏ rơi ...
...
Hai giờ sáng, Cố Ngôn Sanh xử lý xong tài liệu cuối cùng và rời khỏi phòng làm việc.
Cửa phòng bị đẩy ra, Cố Ngôn Sanh nhẹ nhàng bước vào, trong tay cầm một cái rương thuốc.
Cố Ngôn Sanh bước đến bên giường, nhìn người sắc mặt tái nhợt đang ngủ say, nhẹ nhàng rút tay Ôn Niệm Nam ra, nhìn vết thương trầy xước trêи đó, trong mắt hiện lên vẻ xót xa và tội lỗi.
Cố Ngôn Sanh xoa nhẹ bụng Ôn Niệm Nam, thở dài: "Tôi đã nhờ dì Lan làm cho em một bữa ăn ngon rồi. Tôi không ở đây em lại không chịu ăn uống đầy đủ sao. Làm sao em có thể chơi đàn được nếu tay em bị thương như thế này. "
Những lời nói đầy xót xa và tội lỗi vì đã không chăm sóc Ôn Niệm Nam.
Cố Ngôn Sanh mở hộp thuốc lấy ra gạc và thuốc để băng bó vết thương, đồng thời kiểm tra xem có vết thương nào không.
Nhìn thấy Ôn Niệm Nam đang ngủ không yên dưới ngọn đèn, Cố Ngôn Sanh đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve hàng mày cau có, nhìn xuống bàn tay chơi piano mảnh mai.
Nhìn vào nơi ban đầu chiếc nhẫn trêи tay, một nụ cười thoáng qua trong mắt Cố Ngôn Sanh: "Niệm Niệm, anh sẽ cho em đeo chiếc nhẫn lần nữa và em sẽ trở thành tình yêu của anh. Lần này ... chiếc nhẫn của chúng ta nhất định sẽ tồn tại mãi mãi. Sẽ không cởi nó ra. "
Cố Ngôn Sanh cúi đầu hôn lên trán Ôn Niệm Nam, nhẹ nhàng nói: "Anh sẽ cho em cảm giác an toàn vĩnh viễn, và anh sẽ cho em biết rằng anh thật lòng yêu em..."
Những ngày này, Cố Ngôn Sanh không chỉ bận rộn với công việc mà còn vì bận bịu với việc chuẩn bị nhẫn.
Mễ San đến từ nước Z là một bậc thầy chế tác trang sức nổi tiếng, và chiếc nhẫn cưới được yêu thích nhất của cô thiết kế.
Mễ San được mệnh danh là nữ thần Cupid trêи thế giới, vì trong nhiều thập kỷ Mễ San đã thiết kế nhẫn cưới cho vô số cặp tình nhân trêи khắp thế giới, và điều kỳ diệu là những người yêu thích nhẫn cưới của Mễ San thiết kế đều hạnh phúc trong một thời gian dài sau khi kết hôn. .
Mặc dù mỗi chiếc nhẫn cưới thiết kế đều có giá cao ngất trời nhưng nó có ý nghĩa sâu xa hơn. Cố Ngôn Sanh muốn Mễ San thiết kế một chiếc nhẫn cho anh và Ôn Niệm Nam.
Nhưng khi yêu cầu Chu Nguyên Phong liên lạc với mình, anh ta phát hiện ra bên kia đã nghỉ việc vào năm ngoái, Cố Ngôn Sanh phải đến nước Z để nói chuyện với Mễ San, nhưng Mễ San đã từ chối anh ta vài lần.
Cố Ngôn Sanh lại bị từ chối khi đi lần thứ 5. Sau khi anh không kể cho Mễ San câu chuyện của anh và Ôn Niệm Nam, đến lần thứ sáu thì Mễ San cuối cùng cũng đồng ý.
Mễ San nghe xong cảm thấy rất xúc động hỏi: "Cố, em có thể gặp người yêu của anh không? Em muốn xem một người con trai hoàn hảo trong lòng anh như thế nào".
Cố Ngôn Sanh lắc đầu trong mắt anh là sự dịu dàng, và nói, "Em ấy không biết rằng tôi đang chuẩn bị nhẫn, tôi muốn làm cho em ấy ngạc nhiên."
"Anh ấy hẳn là một người rất hiền lành và tốt tính. Chỉ sau khi trải qua bao nhiêu chuyện mà không thay đổi được, anh ấy vẫn có thể đối xử với mọi người xung quanh bằng sự dịu dàng của mình."
Vẻ dịu dàng trong mắt Cố Ngôn Sanh càng nồng đạm, anh ngẩng đầu nhìn trời, nhẹ nhàng nói: "Chà ... anh ấy là mặt trời của tôi, là người dịu dàng nhất mà tôi từng thấy, cũng là người tôi yêu..." . "
Anh ấy là mặt trời của em, anh ấy đã dạy em thế nào là yêu, thế nào là yêu một người ...
...
Ánh nắng ấm áp chiếu vào, lông mi Ôn Niệm Nam khẽ run rồi mở mắt ra.
Nhưng khi mở mắt ra và nhìn thấy khuôn mặt đang say ngủ của Cố Ngôn Sanh đang ở gần trong tầm tay, Ôn Niệm Nam hơi giật mình.
Tại sao Cố Ngôn Sanh lại ở đây?
Gương mặt của Cố Ngôn Sanh đang ở gần, như thể anh có thể chạm nhẹ vào hàng mi cong vút.
nhìn hắn, gật đầu nói: "Dài..."
"Em đã chạm vào lông mi của tôi, tôi cũng muốn chạm vào lông mi của em."
Cố Ngôn Sanh giữ chặt người đang muốn thoát ra rồi từ từ tiến lên, mũi hai người chạm vào nhau, nhẹ giọng nói: "Chúng ta so xem lông mi của ai dài hơn? Hửm?"
Ôn Niệm Nam thở phì phò, nhìn chằm chằm người đang gần mình trong gang tấc.
Cố Ngôn Sanh cúi người gần hơn, hàng mi cong và dày quét mắt Ôn Niệm Nam, khẽ chạm vào lông mi của anh, hai hàng mi hơi chạm vào nhau.
"Có thích không? Ai dài?"
Đôi mắt Cố Ngôn Sanh tràn đầy ý cười, lại cố ý chớp mắt, Ôn Niệm Nam bị kϊƈɦ thích cảm giác nhột nhột nhắm mắt lại, vô thức tiến lên phía trước.
Đột nhiên trêи miệng truyền đến cảm xúc ấm áp khiến Ôn Niệm Nam sững sờ, từ từ mở mắt ra, anh nhìn thấy nụ cười trong mắt Cố Ngôn Sanh.
Khuôn mặt của Ôn Niệm Nam đột nhiên đỏ bừng, anh đột ngột đẩy Cố Ngôn Sanh ra.
Cố Ngôn Sanh sờ lên khuôn mặt bị hôn, trong mắt hiện lên một tia đáng tiếc, giống như vừa rồi anh hối hận không quay mặt sang một bên, ngược lại còn hôn chỗ khác.
Ôn Niệm Nam nhìn hắn đỏ cả tai, muốn nói gì đó, nhưng lại thôi, thu lấy cảm xúc trong mắt, nhìn Cố Ngôn Sanh.
"Tối hôm qua anh ... về lúc nào vậy?"
Cố Ngôn Sanh giật mình, còn tưởng Ôn Niệm Nam khó chịu mắng mình vài câu, không ngờ lại không nói ra lời, đáp: "11 giờ, tôi trở về, em đã ngủ say rồi trở về. Tôi đến thư phòng xử lý các tài liệu mới về phòng ngủ. "
Ôn Niệm Nam chỉnh sửa quần áo, nhàn nhạt nói: "Phải không…”
Cố Ngôn Sanh đã nói dối ...
Rõ ràng là anh ấy đã không về nhà cho đến tận 1 giờ sáng đêm qua ...
Cố Ngôn Sanh thấy sắc mặt của Ôn Niệm Nam không tốt lắm, đưa tay sờ trán anh, lo lắng: "Tại sao sắc mặt của em vẫn xấu như vậy? Có phải bị bệnh không?"
Bốp ... bàn tay bị hất ra một cách bất ngờ.
Ôn Niệm Nam lùi về phía sau, tay khẽ run, ngẩng đầu nhìn Cố Ngôn Sanh, tự giễu cười, nói: "Cơ thể em quá yếu ớt, dễ ốm cho nên anh cảm thấy phiền phức phải không?"
Cố Ngôn Sanh giật mình: "Cái gì? Em bị sao vậy?"
Ôn Niệm Nam xoa xoa thái dương nhàn nhạt nói: "Không có chuyện gì, tôi đi rửa mặt trước."
...
Dì Lan đặt bát cháo lên bàn và nhận thấy rõ không khí giữa hai người có gì đó không ổn.
Ôn Niệm Nam im lặng ăn đồ ăn trong tay.
Cố Ngôn Sanh nghĩ vừa rồi đã khiến Ôn Niệm Nam khó chịu, vừa định giải thích, đột nhiên điện thoại di động trêи bàn vang lên.
Nhìn thấy tên hiển thị trêи điện thoại di động sáng đèn trêи bàn là Mễ San tiểu thư, ánh mắt Ôn Niệm Nam khẽ run lên, tay bóp chặt chiếc thìa ... (OMG, lại hiểu lầm nhau rồi, yêu là phải nói, đói là phải ăn, 2 người làm tôi đau tim quá đi…CP Lâm Lâm và Tiểu Bạch thấy ok lắm luôn)
Tác giả có điều muốn nói:
Trailer: Suy đoán Cố cặn bã chán ghét mình là do có tình mới, nên Niệm Niệm một mình trở về Ôn gia. Tình cờ biết được cha Đường đã qua đời. Chu Chu đi cùng Đường Đường. Anh gặp Đường Sóc trước cửa Ôn gia.
Cố cặn bã nói rằng tôi bị oan, Mễ San đã năm mươi tuổi! Tôi chỉ đang làm một chiếc nhẫn!
Haha, có phải Cố cặn bã đã trở thành kẻ ăn bám? Chạm vào lông mi~ ai muốn thử?
Niệm Niệm nghĩ rằng Cố cặn bã sẽ không về nhà như những lần trước, sẽ ở cùng với người khác, hiểu lầm sẽ sớm được giải quyết.
Sau cái chết của cha Đường, cốt truyện sẽ bị lạm dụng một chút, sau khi ông mất sẽ là một đòn giáng mạnh vào anh em Đường Sóc, ảnh hưởng đến cốt truyện sau này.
Kiểu dáng của chiếc nhẫn do chính Cố cặn bã thiết kế. Hãy đoán xem nó sẽ như thế nào? Có một ý nghĩa tuyệt vời.