Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9 - Cố ý nhào vào ngực tôi sao?
Sau khi vết thương trêи người đã tốt lên rồi thì Ôn Niệm Nam liền muốn xuống giường đi đi lại lại. Từ thúc không có ở đây, cậu liền tranh thủ đi ra ngoài hít thở ít không khí trong lành.
Trêи người vẫn còn có chút đau, Ôn Niệm Nam dựa vào ven tường nghỉ ngơi một lát, ai ngờ chưa đi được hai bước thì vết thương bắt đầu quặn đau, cả người cậu vô lực ngã về phía trước.
“Ngô…”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Tiểu ca ca cẩn thận, cậu không sao chứ?” Một đạo thanh âm dễ nghe hài hước hỏi.
Ôn Niệm Nam trợn mắt nhìn người đang đỡ lấy cậu, khi cười trêи mặt người này phá lệ xán lạn vì có hai cái đồng tiên lấp ló bên má, hai mắt người nọ nghi hoặc nhìn chằm chằm cậu.
Ôn Niệm Nam khôi phục tinh thần vội vàng đẩy ngươi đó ra, nhưng vì thân thể đột nhiên mất đi điểm tựa mà lảo đảo muốn ngã.
“Cẩn thận, lại bị tôi đỡ được rồi, đây là cố ý nhào vào ngực tôi sao? Tiểu ca ca.”
Ôn Niệm Nam một lần nữa tránh khỏi vòng tay đang ôm eo mình, nhưng khi thấy phí công vô sức, cậu mới chậm rãi nói: “Buông tay.”
Đường Sóc tới bệnh viện thăm hỏi bằng hữu, vừa mới đi vào cửa liền bắt gặp Ôn Niệm Nam đang lung lay sắp ngã. Vì vậy nên mới vươn tay giúp cậu một chút.
“Sau khi tôi buông ra, cậu có đứng vững không? Ân?” Đường Sóc nhìn bộ dáng quẫn bách của người nọ thì nổi lên tâm ý trêu đùa.
“Buông tay ra đi, buông tôi ra!” Thân thể Ôn Niệm Nam bắt đầu phát run, tay dùng sức đẩy người nọ ra.
Cảm nhận được người trong ngực có gì đó không thích hợp, Đường Sóc lúc này mới buông lỏng cánh tay. Chỉ thấy người nọ ngã ngồi trêи mặt đất không ngừng run rẩy, đột nhiên cậu ngẩng đôi mắt đầy hoảng sợ lên nhìn anh.
Sau khi Đường Sóc nhìn thấy gương mặt đầy quen thuộc kia thì nháy mắt sửng sốt, sau đó là vui sướиɠ đầy mặt nói: “Ôn Niệm Nam? Là cậu sao! Đã nhiều năm không gặp như vậy, không ngờ lại gặp được cậu ở chỗ này, còn nhớ tôi không?”
Ôn Niệm Nam dựa lưng vào tường chậm rãi thả lỏng thân thể, cậu từ từ đứng dậy nhìn vẻ mặt kϊƈɦ động của nam nhân, lại nhìn hai cái đồng tiền duyên dáng kia, trong đầu đột nhiên hiện lên một bóng hình.
Nhớ ra rồi, thời cao trung có một người đứng trước mặt mọi người thổ lộ với cậu, đó chính là Đường tiểu thiếu gia, nhưng lúc đó trong lòng cậu chỉ có một mình Cố Ngôn Sanh nên trực tiếp cự tuyệt anh. Đường Sóc vẫn không chịu bỏ cuộc mà theo đuổi cậu rất lâu, sau khi tốt nghiệp thì mới chặt đứt liên hệ.
“Đường thiếu gia, sao lại không nhớ rõ chứ.” Ôn Niệm Nam đỡ tường cười cười.
“Ha ha, cậu không cần gọi tôi như vậy, gọi tôi Đường Sóc là được rồi.” Đường Sóc gãi gãi đầu ngượng ngùng cười nói.
“Đúng rồi, sao đầu cậu lại bị thương thế?”
“Không có gì, không cẩn thận nên bị trượt ngã trêи đường.” Nụ cười tươi của Ôn Niệm Nam dần dần phai nhạt.
Đường Sóc hiển nhiên cảm nhận được sự tình không đơn giản như vậy, sau đó anh như nghĩ tới cái gì đó mà ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn bên tay phải của Ôn Niệm Nam, nói: “Cậu bị thương nằm viện không ai chiếu cố bên người sao? Cố Ngôn Sanh đâu? Hắn không tới?”
Ôn Niệm Nam cứng đờ tại chỗ, không biết nên trả lời như thế nào.
“Anh ấy… Anh ấy mới vừa đi, tôi ra đưa anh ấy.”
Đường Sóc nghi hoặc hỏi: “Ai? Cố tổng hôm nay không phải đang ở nước F sao? Anh tôi cũng ở đó.”
(*Trong tiếng trung ‘anh ấy’ (他) và ‘cô ấy’ (她) phát âm giống nhau, đều đọc là ‘tā’)
Nhìn Ôn Niệm Nam bị nói trúng tim đen nên hiện ra vẻ mặt đầy xấu hổ, Đường Sóc tự cảm thấy mình đã nói sai, thức thời nói lảng sang chuyện khác: “Niệm Nam, đầu cậu còn đau không? Tôi đỡ cậu về phòng, vết thương còn chưa khỏi sao có thể tự mình đi lung tung như vậy.”
“Không… Không cần đâu, tôi tự đi được rồi, không cần đỡ tôi.” Cậu né tránh cánh tay đang duỗi tới của Đường Sóc, chống tường chậm rãi về phòng.
“Ha ha cậu thật giống như thời cao trung a, không thích người khác chạm vào mình. Lúc đó, nếu không phải nghe người khác nói thì tôi còn tưởng rằng cậu chính là đại thiếu gia ngạo mạn bất cận nhân tình*.”
(*Bất cận nhân tình: Tính tình quái dị, hành vi không hợp thường tình.)
Trêи người vẫn còn có chút đau, Ôn Niệm Nam dựa vào ven tường nghỉ ngơi một lát, ai ngờ chưa đi được hai bước thì vết thương bắt đầu quặn đau, cả người cậu vô lực ngã về phía trước.
“Ngô…”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Tiểu ca ca cẩn thận, cậu không sao chứ?” Một đạo thanh âm dễ nghe hài hước hỏi.
Ôn Niệm Nam trợn mắt nhìn người đang đỡ lấy cậu, khi cười trêи mặt người này phá lệ xán lạn vì có hai cái đồng tiên lấp ló bên má, hai mắt người nọ nghi hoặc nhìn chằm chằm cậu.
Ôn Niệm Nam khôi phục tinh thần vội vàng đẩy ngươi đó ra, nhưng vì thân thể đột nhiên mất đi điểm tựa mà lảo đảo muốn ngã.
“Cẩn thận, lại bị tôi đỡ được rồi, đây là cố ý nhào vào ngực tôi sao? Tiểu ca ca.”
Ôn Niệm Nam một lần nữa tránh khỏi vòng tay đang ôm eo mình, nhưng khi thấy phí công vô sức, cậu mới chậm rãi nói: “Buông tay.”
Đường Sóc tới bệnh viện thăm hỏi bằng hữu, vừa mới đi vào cửa liền bắt gặp Ôn Niệm Nam đang lung lay sắp ngã. Vì vậy nên mới vươn tay giúp cậu một chút.
“Sau khi tôi buông ra, cậu có đứng vững không? Ân?” Đường Sóc nhìn bộ dáng quẫn bách của người nọ thì nổi lên tâm ý trêu đùa.
“Buông tay ra đi, buông tôi ra!” Thân thể Ôn Niệm Nam bắt đầu phát run, tay dùng sức đẩy người nọ ra.
Cảm nhận được người trong ngực có gì đó không thích hợp, Đường Sóc lúc này mới buông lỏng cánh tay. Chỉ thấy người nọ ngã ngồi trêи mặt đất không ngừng run rẩy, đột nhiên cậu ngẩng đôi mắt đầy hoảng sợ lên nhìn anh.
Sau khi Đường Sóc nhìn thấy gương mặt đầy quen thuộc kia thì nháy mắt sửng sốt, sau đó là vui sướиɠ đầy mặt nói: “Ôn Niệm Nam? Là cậu sao! Đã nhiều năm không gặp như vậy, không ngờ lại gặp được cậu ở chỗ này, còn nhớ tôi không?”
Ôn Niệm Nam dựa lưng vào tường chậm rãi thả lỏng thân thể, cậu từ từ đứng dậy nhìn vẻ mặt kϊƈɦ động của nam nhân, lại nhìn hai cái đồng tiền duyên dáng kia, trong đầu đột nhiên hiện lên một bóng hình.
Nhớ ra rồi, thời cao trung có một người đứng trước mặt mọi người thổ lộ với cậu, đó chính là Đường tiểu thiếu gia, nhưng lúc đó trong lòng cậu chỉ có một mình Cố Ngôn Sanh nên trực tiếp cự tuyệt anh. Đường Sóc vẫn không chịu bỏ cuộc mà theo đuổi cậu rất lâu, sau khi tốt nghiệp thì mới chặt đứt liên hệ.
“Đường thiếu gia, sao lại không nhớ rõ chứ.” Ôn Niệm Nam đỡ tường cười cười.
“Ha ha, cậu không cần gọi tôi như vậy, gọi tôi Đường Sóc là được rồi.” Đường Sóc gãi gãi đầu ngượng ngùng cười nói.
“Đúng rồi, sao đầu cậu lại bị thương thế?”
“Không có gì, không cẩn thận nên bị trượt ngã trêи đường.” Nụ cười tươi của Ôn Niệm Nam dần dần phai nhạt.
Đường Sóc hiển nhiên cảm nhận được sự tình không đơn giản như vậy, sau đó anh như nghĩ tới cái gì đó mà ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn bên tay phải của Ôn Niệm Nam, nói: “Cậu bị thương nằm viện không ai chiếu cố bên người sao? Cố Ngôn Sanh đâu? Hắn không tới?”
Ôn Niệm Nam cứng đờ tại chỗ, không biết nên trả lời như thế nào.
“Anh ấy… Anh ấy mới vừa đi, tôi ra đưa anh ấy.”
Đường Sóc nghi hoặc hỏi: “Ai? Cố tổng hôm nay không phải đang ở nước F sao? Anh tôi cũng ở đó.”
(*Trong tiếng trung ‘anh ấy’ (他) và ‘cô ấy’ (她) phát âm giống nhau, đều đọc là ‘tā’)
Nhìn Ôn Niệm Nam bị nói trúng tim đen nên hiện ra vẻ mặt đầy xấu hổ, Đường Sóc tự cảm thấy mình đã nói sai, thức thời nói lảng sang chuyện khác: “Niệm Nam, đầu cậu còn đau không? Tôi đỡ cậu về phòng, vết thương còn chưa khỏi sao có thể tự mình đi lung tung như vậy.”
“Không… Không cần đâu, tôi tự đi được rồi, không cần đỡ tôi.” Cậu né tránh cánh tay đang duỗi tới của Đường Sóc, chống tường chậm rãi về phòng.
“Ha ha cậu thật giống như thời cao trung a, không thích người khác chạm vào mình. Lúc đó, nếu không phải nghe người khác nói thì tôi còn tưởng rằng cậu chính là đại thiếu gia ngạo mạn bất cận nhân tình*.”
(*Bất cận nhân tình: Tính tình quái dị, hành vi không hợp thường tình.)