Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
Bảy rưỡi tối, Doãn Kham vừa kết thúc một buổi giải phẫu dài sáu tiếng đồng hồ, anh quay về phòng thay đồ cởi khẩu trang ra, đổi lại bộ quần áo kháng khuẩn, cúi người xuống bồn rửa tay trong phòng vệ sinh, khoát nước lên mặt mình.
Nước lạnh tới rùng mình, tinh thần vì căng thẳng quá độ mà uể oải cũng theo đó phấn chấn lên một chút. Lúc ngẩng đầu nhìn chiếc gương đối diện, tiếng nước nhỏ giọt đã dừng lại, Doãn Kham nhìn hai giọt nước chảy dọc trên má, lắng nghe tiếng mưa rơi đập vào cửa sổ trong bầu không khí yên lặng, ngẩn ra tại chỗ không biết đang nghĩ gì, mãi đến khi có đồng nghiệp bước vào mới lấy lại tinh thần.
Ngồi trong văn phòng viết xong báo cáo hôm nay, Doãn Kham thay quần áo, bước vào thang máy xuống đại sảnh tầng một, đi ra khỏi cửa thang thì gặp được y tá Giang Dao đang cầm bảng ghi chép.
“Bác sĩ Doãn tan làm rồi à.” Cô gái cười cười tiếp lời anh, “Chiều nay người bạn kia của anh đã chụp phim rồi, không có gì đáng ngại, chỉ bị trặc chân thôi, nằm trên giường tĩnh dưỡng là tốt ngay, anh đừng lo lắng quá.”
Nghe đến chữ “bạn”, Doãn Kham đầu tiên là kinh ngạc, sau đó gật đầu nói: “Phiền cô rồi.”
Vừa đi ra ngoài được hai bước lại bị Giang Dao gọi lại: “Bên ngoài đang mưa, bác sĩ Doãn không mang ô à?”
Doãn Kham hai tay trống trơn nhìn ra ngoài cửa, bây giờ mưa còn lớn hơn cả ban nãy, gió thổi nước mưa tạt sang một bên, trông cứ như trải ra một tấm màn mỏng trước mắt, vạn vật trên thế gian đều trở nên mờ ảo khó nhận.
Giang Dao tiến lên, lấy ra một chiếc ô che: “Mưa lớn quá, anh lấy cái này dùng đi.”
Doãn Kham vừa muốn từ chối, y tá Giang đã nhanh chóng nhét nó vào trong tay anh: “Hôm nay tôi phải trực ca đêm, không cần dùng ô, chờ mai anh đi làm trả tôi là được rồi.”
Đã nói đến như vậy, nếu từ chối thì có vẻ vô tình quá, Doãn Kham bèn nói cảm ơn, cầm theo ô đi ra ngoài.
Từ bệnh viện đi thẳng ra chính là trạm tàu điện ngầm.
Chỗ ở của Doãn Kham cách bệnh viện không xa, hơn nữa nơi đây là đoạn đường giao thông huyết mạch, thường xuyên bị kẹt xe, cho nên thường ngày anh rất ít lái xe đi làm, mà tàu điện ngầm chỉ cách có bốn trạm, là con đường nhanh chóng dễ đi nhất.
Bởi vì trời mưa nên hôm nay tàu điện ngầm vô cùng đông khách, cửa xe vừa mở, hành khách bên trong lập tức nối đuôi nhau ùa ra, người bên ngoài hối thúc người bên trong, Doãn Kham tránh khỏi dòng người, chờ bọn họ lên hết rồi mới từ từ đi xuống.
Cửa ra tàu điện ngầm có rất nhiều người trú mưa tụ tập, Doãn Kham nghiêng người đi sang bên cạnh, đồng thời bật ô lên, một chiếc lá bị mưa tạt rơi xuống trên đỉnh đầu, trượt khỏi ô che, cuối cùng xoay một vòng rơi xuống cạnh chân.
Doãn Kham ngửa đầu, hít sâu một hơi không khí ẩm ướt.
Thì ra đã vào thu rồi.
Điểm tốt nhất khi ở một mình là có thể tùy tiện ăn uống, không cần phải nghĩ đến người khác.
Doãn Kham ghé vào tiệm ăn bên đường gọi một đĩa rau trộn, nghĩ đến trong nhà vẫn còn thừa non nửa quả bí đao, có thể cắt ra nấu canh ăn tạm.
Lúc đi đến cửa tiểu khu lại nhận được điện thoại của Hạ Gia Huân.
Có lẽ do nghe thấy tiếng mưa rơi nên Hạ Gia Huân hỏi: “Mưa lớn vậy mà anh Doãn còn đang ở ngoài à?”
Doãn Kham chuyển túi nilon qua tay đang cầm ô, nâng di động đặt sát vào tai: “Vừa tan làm.”
“Anh lại bất cẩn không mang ô đúng không?”
Doãn Kham “ừ” một tiếng: “Lúc ra khỏi nhà trời không mưa, bạn tôi cho mượn.”
“Để em đoán nhé!” Hạ Gia Huân hào hứng, “Là y tá Giang đúng không? Lần trước em thấy cô ấy vừa gặp anh là đỏ mặt… Chà, em đúng là lo chuyện bao đồng rồi, chỉ bằng sự nổi tiếng của anh Doãn đây, có quẳng chỗ nào mưa cũng không tạt được.”
Ngữ điệu của Doãn Kham vẫn bình đạm như cũ: “Đừng nói nhảm nữa, có gì thì nói.”
Hạ Gia Huân bèn đi thẳng vào vấn đề: “Vẫn là chuyện họp lớp thôi, lớp trưởng lại gọi điện thoại tới, hy vọng anh cũng có thể đến.”
Doãn Kham đạp lên vũng nước đọng phía trước, cự tuyệt không chút suy nghĩ: “Thôi đi, tuần sau tôi có sáu ngày phải khám bệnh, tìm không ra thời gian rảnh.”
“Không phải lên bàn mổ rồi sao, còn chẩn khám cái gì nữa?”
“Lên bàn mổ cũng chỉ làm phụ tá mà thôi,” Doãn Kham đáp, “Có bác sĩ nào lại không ngồi khám bệnh.”
Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ rồi chuyển đến bệnh viện đứng top ba đã được một năm, Doãn Kham sắp thoát khỏi thân phận thực tập cũng không hề sốt ruột, ngồi khám có thể tiếp xúc được với đủ loại bệnh nhân, còn có những chứng bệnh chưa từng được học qua sách vở, anh rất hưởng thụ quá trình tích lũy kinh nghiệm này.
Hạ Gia Huân vẫn không hiểu vì sao sinh viên tốt nghiệp hạng nhất khoa y học lâm sàng lại không thể làm mổ chính, Doãn Kham dùng vài ba câu giải thích quy định trong bệnh viện xong, hai người đã lâu không gặp mặt trò chuyện tình hình gần đây, cuối cùng đề tài lại vòng về chuyện họp lớp ở thành phố N.
“Anh Doãn không đến thật à? Dù rằng lớp mười một anh mới chuyển đến, nhưng mà quan hệ với bạn bè cũng không tệ chút nào, à anh còn nhớ thầy Tôn không? Lớp trưởng bảo là đến giờ người ta vẫn hay nhắc tới anh, vậy mà anh chẳng nhớ bọn em tẹo nào sao? Hơn nữa với tư cách là người hội tụ đủ ba yếu tố sắc đẹp, đầu óc và sự nổi tiếng, nếu anh không đến họp lớp thì chán lắm.”
Doãn Kham rẽ vào phía cuối con đường, đi vào lối nhỏ dẫn đến nhà mình: “Không phải mấy năm trước không có tôi cũng họp lớp rất thuận lợi đó sao?”
Phía bên kia điện thoại yên lặng một lát, Hạ Gia Huân khéo léo hỏi dò: “Anh Doãn này, có phải anh sợ… sợ họ Đường kia cũng tới không?”
Một chân anh đạp vào vũng nước đọng dưới đất, nước mưa bắn lên thấm ướt ống quần. Doãn Kham chỉ dừng lại trong giây lát liền tiếp tục đi về phía trước: “Không phải.”
Hạ Gia Huân vẫn nói tiếp: “Cậu ta không tới đâu, một minh tinh lớn thì cần gì đi tham gia họp lớp với bạn cũ. Hơn nữa năm đó là do cậu ta sai, anh Doãn không cần…”
“Không phải vì cậu ấy.” Doãn Kham cắt ngang lời cậu ta, “Từ thủ đô qua thành phố N phải mất cả ngày trời, không thể ngàn dặm xa xôi lặn lội về chỉ để ăn bữa cơm được. Như vậy đi, hôm nào các cậu tới thủ đô chơi, tôi chắc chắn sẽ xin nghỉ đi cùng, làm tốt nghĩa vụ của người sống tại địa phương.”
Mấy năm nay tính cách của Doãn Kham đã ôn hòa hơn rất nhiều so với lúc còn ở trường học, cũng vì thế nên Hạ Gia Huân mới đánh bạo mời anh đi họp lớp thêm lần nữa. Mà vừa rồi dù là nói nghe khách khí chu đáo, nhưng thật ra vẫn để lộ sự xa cách với người ngoài, Hạ Gia Huân nhớ tới những lần trước bèn không khuyên nữa.
“Nói vậy là định rồi nhé, tháng sau em phải đi công tác ở thủ đô rồi.”
Khóe miệng Doãn Kham lúc này mới kéo lên thành một nụ cười: “Ừ, không thành vấn đề.”
Bình thường Hạ Gia Huân ồn ào nói nhiều, nói này nói nọ vài câu mà vẫn chưa có ý định cúp điện thoại, tới tới lui lui lại nói đến chuyện tình cảm của Doãn Kham.
Lần thứ ba nhắc tới y tá Giang, Hạ Gia Huân cắn chặt không chịu nhả mà truy hỏi: “Anh Doãn, anh sẽ không vì cô ấy không phải là omega mà không chịu nhận lời đấy chứ? Em vẫn không hiểu omega tốt ở chỗ nào, chẳng phải chỉ là có thêm tin tức tố thôi sao? Chẳng lẽ về điểm này, alpha các anh không thể kháng cự lại mùi hương thật à?”
Doãn Kham đang muốn dùng kiến thức khoa học để vặn lại “thành kiến” của Hạ Gia Huân, đi đến cửa dưới tầng, tầm mắt lướt qua màn mưa, lọt vào trong mắt là một đôi chân đi dép lê, một chân đạp trên mặt đất, chân khác lơ lửng trên không trung, tiếp đến là hai cẳng chân thon dài được quần bò bao lấy, nửa người trên lại bị che kín mít, cổ áo khoác kéo thẳng lên che hết cả nửa mặt.
“Tuy rằng hầu hết omega đều là mỹ nhân, nhưng chọn vợ chọn chồng thì nhân cách vẫn quan trọng hơn, dù sao cũng phải ở với nhau cả đời…”
Hạ Gia Huân trong điện thoại còn đang lải nhải, Doãn Kham đứng bất động, ngước mắt lên, không hẹn mà đối diện với một gương mặt quen thuộc.
Nói đúng hơn là một đôi mắt.
Đôi mắt xinh đẹp kia dính phải nước mưa ẩm ướt, cong lên thành vòng cung nhỏ, ánh đèn chiếu vào khiến nó dường như đang mỉm cười.
Tiếng mưa rơi tí tách và quần áo kín kẽ che đi tiếng nói khàn khàn: “Đã lâu không gặp.”
Doãn Kham đi tới trước thang máy, cúp điện thoại, thả chiếc di động vào lại trong túi áo.
Phía sau truyền đến tiếng chân bước thấp bước cao, chứng tỏ phần chân của người không theo kịp phía sau không được linh hoạt lắm. Doãn Kham nhớ lại lúc trưa khi còn ở phòng khám khẩn cấp tại bệnh viện, anh phải kiềm chế bản năng của bác sĩ lắm mới không quay đầu lại nhìn.
Hai người cùng nhau đi vào trong thang, Doãn Kham ấn số tầng cần đi, người còn lại không ấn.
Đến tầng hai mươi, cửa thang máy từ từ mở ra, Doãn Kham đứng gần cửa cất bước ra ngoài trước.
Chung cư này một tầng hai hộ, phòng đối diện là nơi ở của một đôi vợ chồng mới cưới. Doãn Kham đứng ở nơi kê lót chân chỗ cửa ra vào rũ ô, khép lại chống bên tường, sau đó như ngày thường mà lấy chìa khóa ra mở cửa, đổi giày vào nhà, giơ tay bật đèn.
Điểm khác biệt là lần này cửa không thể dễ dàng đóng lại vì bị thứ gì đó chặn mất.
Cách lớp ván cửa, Doãn Kham nghe thấy tiếng người kia nói: “Em còn ở ngoài mà.”
So với khoảng thời gian gặp mặt ngắn ngủi ban nãy thì đã mềm mại hơn rất nhiều.
Doãn Kham không rảnh để phân biệt xem giọng điệu này là đang giả vờ yếu đuối, đang làm nũng hay là còn ý đồ gì khác, anh nhìn mấy ngón tay trắng nõn bám víu lên cánh cửa, không thể cưỡng chế đóng cửa lại, giằng co trong chốc lát, hỏi: “Cậu muốn làm gì?”
Ban nãy người ngoài cửa không che ô, cũng không biết đã đứng ở dưới tầng đợi bao lâu, cổ tay áo đã bị mưa thấm cho ướt nhẹp. Cậu co ngón tay lại nhưng không chịu buông cửa ra, móng tay vì dùng sức mà chuyển thành màu xanh trắng.
“Em muốn vào nhà.” Cậu nói.
Lời này nghe vào có chút buồn cười, Doãn Kham lại cười không nổi.
“Anh đã nói…” Người ngoài cửa lại nói, “Về sau nếu không có nơi để đi, thì có thể đến tìm anh bất cứ lúc nào.”
Dường như có một cơn gió thổi mạnh vào mặt, trong nháy mắt đã kéo suy nghĩ của Doãn Kham về buổi đêm rất nhiều năm về trước.
Quả thật anh đã hứa như vậy, một lời hứa rất hoang đường nếu đặt nó vào hiện tại.
Doãn Kham nhếch môi, bàn tay chặn cửa không khỏi buông lỏng, người bên ngoài ngay lập tức mượn cơ hội nghiêng người chen vào từ khe cửa.
Chuyện đầu tiên sau khi vào cửa là cởi mũ xuống, kéo nút cài ra, Doãn Kham lùi về sau hai bước, vẫn phải đối diện với khuôn mặt kia.
Vị khách không mời mà đến xông vào cửa có vẻ mặt tái nhợt vì bị mưa tạt ướt, vài sợi tóc đẫm nước dính bết vào trán, hấp dẫn người khác phải nhìn kỹ mặt mũi của mình.
So với trước đây, sự trưởng thành nảy nở càng khiến cho khuôn mặt này thêm xinh đẹp tinh xảo, con ngươi đen nhánh sáng ngời, chóp mũi trơn bóng cao thẳng, khóe môi đo đỏ hơi nhếch lên, chiếc cổ nhỏ dài trắng nõn biến mất sau lớp áo che bên ngoài.
Làm Doãn Kham nhớ tới giờ cơm ở canteen bệnh viện ngày hôm qua, mấy nam bác sĩ chưa kết hôn tụ tập lại thảo luận về kiểu mẫu omega trong mộng, vì đứng gần nhau, nên Doãn Kham nghe thấy hai chữ “Đường Chung” không dưới mười lần.
Tình nhân trong mộng của tất cả alpha —— chỉ cần từ bên ngoài mà nói, người trước mắt quả là danh xứng với thực.
Điều tiếp theo cần suy tính tới là tin tức tố. Thời giờ cho rằng mùi hương tin tức tố của omega gắn chặt với mị lực, một omega thu hút người khác chắc chắn phải có tin tức tố làm lay động lòng người.
Doãn Kham vẫn còn nhớ rõ mấy lời thảo luận ngả ngớn của các nam bác sĩ kia: “Cậu ta đẹp như vậy, tin tức tố chắc chắn cũng sẽ rất ngọt.”
Trong không gian khép kín, mùi hương càng thêm lan tỏa dưới tác dụng của hơi nước, cho dù Doãn Kham đứng cách cậu khá xa, cũng cố gắng tránh không hấp thu, nhưng vẫn hít phải hương vị ngập tràn trong không khí.
Đó là loại hương thơm ngọt ngào của cây cỏ, sạch sẽ thanh khiết, nhẹ nhàng hợp lòng người, nhưng lại không liên quan gì tới cái gọi là “trêu chọc”.
Mà đây là mùi hương có thể dùng từ đạm nhạt mà hình dung, Doãn Kham tới quá gần, không lờ đi được, lại quá trầm mê vào nó, bị nó dệt thành tấm lưới trói chặt, trước khi chia tay anh níu kéo không chịu buông, đối phương lại không hề lưu luyến mà rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh, sau đó xoay người rời đi, đi tới nơi thật xa, khiến cho anh tìm khắp nơi cũng không thấy.
Cho nên lần tiếp theo gặp lại Đường Chung, trong lòng Doãn Kham chỉ thấy khó hiểu.
Nếu đã bỏ đi còn quay về làm gì?
Dường như Đường Chung hồn nhiên không phát hiện sự phản kháng của Doãn Kham, đứng trước cửa cởi giày, nhìn một vòng dò xét, thấy trên giá để giày không có đôi dép lê thứ hai, tâm trạng bỗng dưng tốt hẳn lên. Cậu thả chân trần chạy vào nhà, sau khi được mở rộng tầm mắt thì “oa” một tiếng đầy thán phục, nói với Doãn Kham còn đang đứng ở cửa: “Nhà anh lớn thật đấy.”
Nói xong còn đảo khách thành chủ mà vịn tường đi thăm thú một vòng xung quanh.
Đường Chung ban ngày vừa mới bị đau chân, đi lại rất bất tiện. Cậu lại cứ đi rất nhanh, trên đường đi từ phòng khách vào nhà bếp, đầu gối va phải chân bàn, trong tình huống cấp bách không mò được thứ gì có thể chống đỡ, trong chớp mắt khi cơ thể mất cân bằng sắp ngã sấp xuống, phía sau có một bàn tay vươn ra nắm lấy tay cậu, miễn cưỡng giúp cậu ổn định lại cơ thể.
“Em còn tưởng ngã sấp mặt rồi cơ đấy.” Đường Chung thở hổn hển, quay đầu nở một nụ cười ngọt ngào: “Cảm ơn.”
Doãn Kham rút tay về, khuôn mặt hờ hững không vì nụ cười và lời cảm ơn này mà hòa hoãn lại.
Anh lạnh lùng hỏi: “Xem xong chưa?”
Đường Chung ngơ ngẩn: “Dạ?”
Doãn Kham nhìn Đường Chung, con ngươi màu hổ phách không có chút gợn sóng, đến cả âm thanh cũng lạnh lẽo: “Xem xong rồi thì ra ngoài?”
Nước lạnh tới rùng mình, tinh thần vì căng thẳng quá độ mà uể oải cũng theo đó phấn chấn lên một chút. Lúc ngẩng đầu nhìn chiếc gương đối diện, tiếng nước nhỏ giọt đã dừng lại, Doãn Kham nhìn hai giọt nước chảy dọc trên má, lắng nghe tiếng mưa rơi đập vào cửa sổ trong bầu không khí yên lặng, ngẩn ra tại chỗ không biết đang nghĩ gì, mãi đến khi có đồng nghiệp bước vào mới lấy lại tinh thần.
Ngồi trong văn phòng viết xong báo cáo hôm nay, Doãn Kham thay quần áo, bước vào thang máy xuống đại sảnh tầng một, đi ra khỏi cửa thang thì gặp được y tá Giang Dao đang cầm bảng ghi chép.
“Bác sĩ Doãn tan làm rồi à.” Cô gái cười cười tiếp lời anh, “Chiều nay người bạn kia của anh đã chụp phim rồi, không có gì đáng ngại, chỉ bị trặc chân thôi, nằm trên giường tĩnh dưỡng là tốt ngay, anh đừng lo lắng quá.”
Nghe đến chữ “bạn”, Doãn Kham đầu tiên là kinh ngạc, sau đó gật đầu nói: “Phiền cô rồi.”
Vừa đi ra ngoài được hai bước lại bị Giang Dao gọi lại: “Bên ngoài đang mưa, bác sĩ Doãn không mang ô à?”
Doãn Kham hai tay trống trơn nhìn ra ngoài cửa, bây giờ mưa còn lớn hơn cả ban nãy, gió thổi nước mưa tạt sang một bên, trông cứ như trải ra một tấm màn mỏng trước mắt, vạn vật trên thế gian đều trở nên mờ ảo khó nhận.
Giang Dao tiến lên, lấy ra một chiếc ô che: “Mưa lớn quá, anh lấy cái này dùng đi.”
Doãn Kham vừa muốn từ chối, y tá Giang đã nhanh chóng nhét nó vào trong tay anh: “Hôm nay tôi phải trực ca đêm, không cần dùng ô, chờ mai anh đi làm trả tôi là được rồi.”
Đã nói đến như vậy, nếu từ chối thì có vẻ vô tình quá, Doãn Kham bèn nói cảm ơn, cầm theo ô đi ra ngoài.
Từ bệnh viện đi thẳng ra chính là trạm tàu điện ngầm.
Chỗ ở của Doãn Kham cách bệnh viện không xa, hơn nữa nơi đây là đoạn đường giao thông huyết mạch, thường xuyên bị kẹt xe, cho nên thường ngày anh rất ít lái xe đi làm, mà tàu điện ngầm chỉ cách có bốn trạm, là con đường nhanh chóng dễ đi nhất.
Bởi vì trời mưa nên hôm nay tàu điện ngầm vô cùng đông khách, cửa xe vừa mở, hành khách bên trong lập tức nối đuôi nhau ùa ra, người bên ngoài hối thúc người bên trong, Doãn Kham tránh khỏi dòng người, chờ bọn họ lên hết rồi mới từ từ đi xuống.
Cửa ra tàu điện ngầm có rất nhiều người trú mưa tụ tập, Doãn Kham nghiêng người đi sang bên cạnh, đồng thời bật ô lên, một chiếc lá bị mưa tạt rơi xuống trên đỉnh đầu, trượt khỏi ô che, cuối cùng xoay một vòng rơi xuống cạnh chân.
Doãn Kham ngửa đầu, hít sâu một hơi không khí ẩm ướt.
Thì ra đã vào thu rồi.
Điểm tốt nhất khi ở một mình là có thể tùy tiện ăn uống, không cần phải nghĩ đến người khác.
Doãn Kham ghé vào tiệm ăn bên đường gọi một đĩa rau trộn, nghĩ đến trong nhà vẫn còn thừa non nửa quả bí đao, có thể cắt ra nấu canh ăn tạm.
Lúc đi đến cửa tiểu khu lại nhận được điện thoại của Hạ Gia Huân.
Có lẽ do nghe thấy tiếng mưa rơi nên Hạ Gia Huân hỏi: “Mưa lớn vậy mà anh Doãn còn đang ở ngoài à?”
Doãn Kham chuyển túi nilon qua tay đang cầm ô, nâng di động đặt sát vào tai: “Vừa tan làm.”
“Anh lại bất cẩn không mang ô đúng không?”
Doãn Kham “ừ” một tiếng: “Lúc ra khỏi nhà trời không mưa, bạn tôi cho mượn.”
“Để em đoán nhé!” Hạ Gia Huân hào hứng, “Là y tá Giang đúng không? Lần trước em thấy cô ấy vừa gặp anh là đỏ mặt… Chà, em đúng là lo chuyện bao đồng rồi, chỉ bằng sự nổi tiếng của anh Doãn đây, có quẳng chỗ nào mưa cũng không tạt được.”
Ngữ điệu của Doãn Kham vẫn bình đạm như cũ: “Đừng nói nhảm nữa, có gì thì nói.”
Hạ Gia Huân bèn đi thẳng vào vấn đề: “Vẫn là chuyện họp lớp thôi, lớp trưởng lại gọi điện thoại tới, hy vọng anh cũng có thể đến.”
Doãn Kham đạp lên vũng nước đọng phía trước, cự tuyệt không chút suy nghĩ: “Thôi đi, tuần sau tôi có sáu ngày phải khám bệnh, tìm không ra thời gian rảnh.”
“Không phải lên bàn mổ rồi sao, còn chẩn khám cái gì nữa?”
“Lên bàn mổ cũng chỉ làm phụ tá mà thôi,” Doãn Kham đáp, “Có bác sĩ nào lại không ngồi khám bệnh.”
Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ rồi chuyển đến bệnh viện đứng top ba đã được một năm, Doãn Kham sắp thoát khỏi thân phận thực tập cũng không hề sốt ruột, ngồi khám có thể tiếp xúc được với đủ loại bệnh nhân, còn có những chứng bệnh chưa từng được học qua sách vở, anh rất hưởng thụ quá trình tích lũy kinh nghiệm này.
Hạ Gia Huân vẫn không hiểu vì sao sinh viên tốt nghiệp hạng nhất khoa y học lâm sàng lại không thể làm mổ chính, Doãn Kham dùng vài ba câu giải thích quy định trong bệnh viện xong, hai người đã lâu không gặp mặt trò chuyện tình hình gần đây, cuối cùng đề tài lại vòng về chuyện họp lớp ở thành phố N.
“Anh Doãn không đến thật à? Dù rằng lớp mười một anh mới chuyển đến, nhưng mà quan hệ với bạn bè cũng không tệ chút nào, à anh còn nhớ thầy Tôn không? Lớp trưởng bảo là đến giờ người ta vẫn hay nhắc tới anh, vậy mà anh chẳng nhớ bọn em tẹo nào sao? Hơn nữa với tư cách là người hội tụ đủ ba yếu tố sắc đẹp, đầu óc và sự nổi tiếng, nếu anh không đến họp lớp thì chán lắm.”
Doãn Kham rẽ vào phía cuối con đường, đi vào lối nhỏ dẫn đến nhà mình: “Không phải mấy năm trước không có tôi cũng họp lớp rất thuận lợi đó sao?”
Phía bên kia điện thoại yên lặng một lát, Hạ Gia Huân khéo léo hỏi dò: “Anh Doãn này, có phải anh sợ… sợ họ Đường kia cũng tới không?”
Một chân anh đạp vào vũng nước đọng dưới đất, nước mưa bắn lên thấm ướt ống quần. Doãn Kham chỉ dừng lại trong giây lát liền tiếp tục đi về phía trước: “Không phải.”
Hạ Gia Huân vẫn nói tiếp: “Cậu ta không tới đâu, một minh tinh lớn thì cần gì đi tham gia họp lớp với bạn cũ. Hơn nữa năm đó là do cậu ta sai, anh Doãn không cần…”
“Không phải vì cậu ấy.” Doãn Kham cắt ngang lời cậu ta, “Từ thủ đô qua thành phố N phải mất cả ngày trời, không thể ngàn dặm xa xôi lặn lội về chỉ để ăn bữa cơm được. Như vậy đi, hôm nào các cậu tới thủ đô chơi, tôi chắc chắn sẽ xin nghỉ đi cùng, làm tốt nghĩa vụ của người sống tại địa phương.”
Mấy năm nay tính cách của Doãn Kham đã ôn hòa hơn rất nhiều so với lúc còn ở trường học, cũng vì thế nên Hạ Gia Huân mới đánh bạo mời anh đi họp lớp thêm lần nữa. Mà vừa rồi dù là nói nghe khách khí chu đáo, nhưng thật ra vẫn để lộ sự xa cách với người ngoài, Hạ Gia Huân nhớ tới những lần trước bèn không khuyên nữa.
“Nói vậy là định rồi nhé, tháng sau em phải đi công tác ở thủ đô rồi.”
Khóe miệng Doãn Kham lúc này mới kéo lên thành một nụ cười: “Ừ, không thành vấn đề.”
Bình thường Hạ Gia Huân ồn ào nói nhiều, nói này nói nọ vài câu mà vẫn chưa có ý định cúp điện thoại, tới tới lui lui lại nói đến chuyện tình cảm của Doãn Kham.
Lần thứ ba nhắc tới y tá Giang, Hạ Gia Huân cắn chặt không chịu nhả mà truy hỏi: “Anh Doãn, anh sẽ không vì cô ấy không phải là omega mà không chịu nhận lời đấy chứ? Em vẫn không hiểu omega tốt ở chỗ nào, chẳng phải chỉ là có thêm tin tức tố thôi sao? Chẳng lẽ về điểm này, alpha các anh không thể kháng cự lại mùi hương thật à?”
Doãn Kham đang muốn dùng kiến thức khoa học để vặn lại “thành kiến” của Hạ Gia Huân, đi đến cửa dưới tầng, tầm mắt lướt qua màn mưa, lọt vào trong mắt là một đôi chân đi dép lê, một chân đạp trên mặt đất, chân khác lơ lửng trên không trung, tiếp đến là hai cẳng chân thon dài được quần bò bao lấy, nửa người trên lại bị che kín mít, cổ áo khoác kéo thẳng lên che hết cả nửa mặt.
“Tuy rằng hầu hết omega đều là mỹ nhân, nhưng chọn vợ chọn chồng thì nhân cách vẫn quan trọng hơn, dù sao cũng phải ở với nhau cả đời…”
Hạ Gia Huân trong điện thoại còn đang lải nhải, Doãn Kham đứng bất động, ngước mắt lên, không hẹn mà đối diện với một gương mặt quen thuộc.
Nói đúng hơn là một đôi mắt.
Đôi mắt xinh đẹp kia dính phải nước mưa ẩm ướt, cong lên thành vòng cung nhỏ, ánh đèn chiếu vào khiến nó dường như đang mỉm cười.
Tiếng mưa rơi tí tách và quần áo kín kẽ che đi tiếng nói khàn khàn: “Đã lâu không gặp.”
Doãn Kham đi tới trước thang máy, cúp điện thoại, thả chiếc di động vào lại trong túi áo.
Phía sau truyền đến tiếng chân bước thấp bước cao, chứng tỏ phần chân của người không theo kịp phía sau không được linh hoạt lắm. Doãn Kham nhớ lại lúc trưa khi còn ở phòng khám khẩn cấp tại bệnh viện, anh phải kiềm chế bản năng của bác sĩ lắm mới không quay đầu lại nhìn.
Hai người cùng nhau đi vào trong thang, Doãn Kham ấn số tầng cần đi, người còn lại không ấn.
Đến tầng hai mươi, cửa thang máy từ từ mở ra, Doãn Kham đứng gần cửa cất bước ra ngoài trước.
Chung cư này một tầng hai hộ, phòng đối diện là nơi ở của một đôi vợ chồng mới cưới. Doãn Kham đứng ở nơi kê lót chân chỗ cửa ra vào rũ ô, khép lại chống bên tường, sau đó như ngày thường mà lấy chìa khóa ra mở cửa, đổi giày vào nhà, giơ tay bật đèn.
Điểm khác biệt là lần này cửa không thể dễ dàng đóng lại vì bị thứ gì đó chặn mất.
Cách lớp ván cửa, Doãn Kham nghe thấy tiếng người kia nói: “Em còn ở ngoài mà.”
So với khoảng thời gian gặp mặt ngắn ngủi ban nãy thì đã mềm mại hơn rất nhiều.
Doãn Kham không rảnh để phân biệt xem giọng điệu này là đang giả vờ yếu đuối, đang làm nũng hay là còn ý đồ gì khác, anh nhìn mấy ngón tay trắng nõn bám víu lên cánh cửa, không thể cưỡng chế đóng cửa lại, giằng co trong chốc lát, hỏi: “Cậu muốn làm gì?”
Ban nãy người ngoài cửa không che ô, cũng không biết đã đứng ở dưới tầng đợi bao lâu, cổ tay áo đã bị mưa thấm cho ướt nhẹp. Cậu co ngón tay lại nhưng không chịu buông cửa ra, móng tay vì dùng sức mà chuyển thành màu xanh trắng.
“Em muốn vào nhà.” Cậu nói.
Lời này nghe vào có chút buồn cười, Doãn Kham lại cười không nổi.
“Anh đã nói…” Người ngoài cửa lại nói, “Về sau nếu không có nơi để đi, thì có thể đến tìm anh bất cứ lúc nào.”
Dường như có một cơn gió thổi mạnh vào mặt, trong nháy mắt đã kéo suy nghĩ của Doãn Kham về buổi đêm rất nhiều năm về trước.
Quả thật anh đã hứa như vậy, một lời hứa rất hoang đường nếu đặt nó vào hiện tại.
Doãn Kham nhếch môi, bàn tay chặn cửa không khỏi buông lỏng, người bên ngoài ngay lập tức mượn cơ hội nghiêng người chen vào từ khe cửa.
Chuyện đầu tiên sau khi vào cửa là cởi mũ xuống, kéo nút cài ra, Doãn Kham lùi về sau hai bước, vẫn phải đối diện với khuôn mặt kia.
Vị khách không mời mà đến xông vào cửa có vẻ mặt tái nhợt vì bị mưa tạt ướt, vài sợi tóc đẫm nước dính bết vào trán, hấp dẫn người khác phải nhìn kỹ mặt mũi của mình.
So với trước đây, sự trưởng thành nảy nở càng khiến cho khuôn mặt này thêm xinh đẹp tinh xảo, con ngươi đen nhánh sáng ngời, chóp mũi trơn bóng cao thẳng, khóe môi đo đỏ hơi nhếch lên, chiếc cổ nhỏ dài trắng nõn biến mất sau lớp áo che bên ngoài.
Làm Doãn Kham nhớ tới giờ cơm ở canteen bệnh viện ngày hôm qua, mấy nam bác sĩ chưa kết hôn tụ tập lại thảo luận về kiểu mẫu omega trong mộng, vì đứng gần nhau, nên Doãn Kham nghe thấy hai chữ “Đường Chung” không dưới mười lần.
Tình nhân trong mộng của tất cả alpha —— chỉ cần từ bên ngoài mà nói, người trước mắt quả là danh xứng với thực.
Điều tiếp theo cần suy tính tới là tin tức tố. Thời giờ cho rằng mùi hương tin tức tố của omega gắn chặt với mị lực, một omega thu hút người khác chắc chắn phải có tin tức tố làm lay động lòng người.
Doãn Kham vẫn còn nhớ rõ mấy lời thảo luận ngả ngớn của các nam bác sĩ kia: “Cậu ta đẹp như vậy, tin tức tố chắc chắn cũng sẽ rất ngọt.”
Trong không gian khép kín, mùi hương càng thêm lan tỏa dưới tác dụng của hơi nước, cho dù Doãn Kham đứng cách cậu khá xa, cũng cố gắng tránh không hấp thu, nhưng vẫn hít phải hương vị ngập tràn trong không khí.
Đó là loại hương thơm ngọt ngào của cây cỏ, sạch sẽ thanh khiết, nhẹ nhàng hợp lòng người, nhưng lại không liên quan gì tới cái gọi là “trêu chọc”.
Mà đây là mùi hương có thể dùng từ đạm nhạt mà hình dung, Doãn Kham tới quá gần, không lờ đi được, lại quá trầm mê vào nó, bị nó dệt thành tấm lưới trói chặt, trước khi chia tay anh níu kéo không chịu buông, đối phương lại không hề lưu luyến mà rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh, sau đó xoay người rời đi, đi tới nơi thật xa, khiến cho anh tìm khắp nơi cũng không thấy.
Cho nên lần tiếp theo gặp lại Đường Chung, trong lòng Doãn Kham chỉ thấy khó hiểu.
Nếu đã bỏ đi còn quay về làm gì?
Dường như Đường Chung hồn nhiên không phát hiện sự phản kháng của Doãn Kham, đứng trước cửa cởi giày, nhìn một vòng dò xét, thấy trên giá để giày không có đôi dép lê thứ hai, tâm trạng bỗng dưng tốt hẳn lên. Cậu thả chân trần chạy vào nhà, sau khi được mở rộng tầm mắt thì “oa” một tiếng đầy thán phục, nói với Doãn Kham còn đang đứng ở cửa: “Nhà anh lớn thật đấy.”
Nói xong còn đảo khách thành chủ mà vịn tường đi thăm thú một vòng xung quanh.
Đường Chung ban ngày vừa mới bị đau chân, đi lại rất bất tiện. Cậu lại cứ đi rất nhanh, trên đường đi từ phòng khách vào nhà bếp, đầu gối va phải chân bàn, trong tình huống cấp bách không mò được thứ gì có thể chống đỡ, trong chớp mắt khi cơ thể mất cân bằng sắp ngã sấp xuống, phía sau có một bàn tay vươn ra nắm lấy tay cậu, miễn cưỡng giúp cậu ổn định lại cơ thể.
“Em còn tưởng ngã sấp mặt rồi cơ đấy.” Đường Chung thở hổn hển, quay đầu nở một nụ cười ngọt ngào: “Cảm ơn.”
Doãn Kham rút tay về, khuôn mặt hờ hững không vì nụ cười và lời cảm ơn này mà hòa hoãn lại.
Anh lạnh lùng hỏi: “Xem xong chưa?”
Đường Chung ngơ ngẩn: “Dạ?”
Doãn Kham nhìn Đường Chung, con ngươi màu hổ phách không có chút gợn sóng, đến cả âm thanh cũng lạnh lẽo: “Xem xong rồi thì ra ngoài?”