-
Chương 156-160
Chương 156 - Trúng cổ
Rời khỏi nhà họ Đàm, Trần Viễn được Trang Đài chở đi du ngoạn một vòng thành phố Nam Hải. Đây là một tòa thành phố nằm cách trung tâm thủ đô về hướng đông bắc hơn một trăm kilomet. Hơn nữa, đây là một tòa bán đảo được ngăn cách bởi một cửa biển rộng khoảng chừng năm, sáu chục dặm.
Trần Viễn cũng không biết, rốt cuộc một nơi cách xa thủ đô như vậy, anh làm sao lại có thể bị truyền tống đến. Hơn nữa, lại còn vừa vặn tiến vào trong phòng của tiểu thư nhà họ Đàm?
Phải biết, toàn bộ thành phố này hơn phân nửa tài sản đều là do người trong gia tộc họ Đàm làm chủ. Với lại, tổng tài sản mà gia tộc bọn họ đang nắm giữ được, là một khoản tài phú cực kỳ khổng lồ.
Mặc dù Trang Đài cũng không trực tiếp nói ra con số cụ thể là bao nhiêu, nhưng theo một ít suy đoán của Trần Viễn, con số này có thể lên đến vài trăm ngàn tỷ. Nếu so với người giàu nhất Đại Việt, thì đây rõ ràng là một con số vô cùng lớn. Dù sao, người giàu nhất cả nước hiện tại chỉ có tổng ước lượng tài sản không đến một trăm hai chục ngàn tỷ. Trong khi đó, đây chỉ là một phần trong tổng số tài sản của nhà họ Đàm mà thôi.
Theo như những gì Trang Đài đã nói, thì gia tộc cô còn có kinh doanh một số sòng bạc ở Ma Cao và Hồng Kong. Thậm chí, một số trung tâm thương mại lớn ở trên đại lục, cũng như các hãng thời trang nổi tiếng đang thịnh hành trên toàn thế giới, phần lớn đều có dấu vết của gia tộc nhà họ Đàm để lại.
Chính vì thế, mặc dù hiện tại danh tính của nhà họ Đàm chưa từng xuất hiện qua các bảng xếp hạng gia tộc giàu nhất thế giới. Nhưng những lĩnh vực mà gia tộc bọn họ kinh doanh, cũng như nắm giữ đều có giá trị bằng những con số hết sức kinh người.
Chỉ là, một gia tộc giàu có và cường đại như vậy, vì sao từ trước đến nay Trần Viễn đều chưa từng nghe người ở trong quân đội nhắc qua một lần nào? Hơn nữa, dường như những tư liệu về các thành viên ở trong dòng chính của gia tộc này đều bị mã hóa một cách đặc biệt. Cho dù mượn nhờ thân phân trước đây của mình, Trần Viễn cũng không có cách nào để có thể tra ra được.
“Đúng rồi, anh đã bao giờ nghe nói qua việc chơi đá hay chưa?”
Trong lúc nói chuyện, đột nhiên nghe tiểu thư của nhà họ Đàm hỏi một câu như vậy, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi nhăn lại một cái. Giống như nhìn ra bộ dáng của Trần Viễn có chút hiểu lầm, thế nên Trang Đài mới vội vàng lên tiếng giải thích.
“Ý tôi cũng không phải như vậy, thật ra, tôi đang nói đến chuyện “cược đá”. Anh đã nghe qua bao giờ hay chưa?”
“Ừm?!”
Nghe tiểu thư nhà họ Đàm giải thích, Trần Viễn mới chợt nhớ ra, anh cũng có từng nghe người khác nhắc đến chuyện “cược đá” này. Chỉ là, khi đó anh toàn thấy ở trên mạng, hoặc là qua các bộ tiểu thuyết nước ngoài mới biết được đôi chút. Thế nhưng, lúc này Trang Đài vì sao lại hỏi anh về vấn đề “cược đá”?!
Lần nữa nhìn ra được ánh mắt nghi hoặc của Trần Viễn, Trang Đài mới nhịn không được mỉm cười giải thích.
“Thật ra, trước đây nhà tôi cũng có buôn bán ngọc thạch. Nhưng vì thị trường hiện tại có chút hỗn tạp, nhà tôi tạm thời không còn tham gia nữa. Ngược lại, tôi có một người bạn, vừa mới từ bên nước ngoài nhập về một lô ngọc thạch. Nghe nói, loại ngọc thạch này phần lớn đều đã bị phong hóa, bên trong không rõ chất lượng tốt xấu như thế nào. Nếu như anh có hứng thú, chúng ta có thể đi đến đó chơi đùa một chút?!”
Nghe vậy, Trần Viễn liền không khỏi lắc đầu.
“Tôi không ưa thích mấy trò cá cược này cho lắm!”
Nghe được câu trả lời từ chối của Trần Viễn, ánh mắt của Trang Đài hơi thoáng có chút thất vọng.
Chỉ là, Bá Tánh, ông chú tài xế lái xe đang ngồi ở phía trước. Lúc này, nhìn thấy vẻ mặt của tiểu thư nhà mình như vậy, ông ta không khỏi xoay đầu nhìn lại, rồi bất chợt nói ra.
“Tiểu thư, nếu như tiểu thư thật sự thích chơi trò cược thạch này. Vậy thì, để tôi đưa tiểu thư đến một chỗ này. Mặc dù ở đây không tính là quá mức náo nhiệt, nhưng so với trò cược thạch trẻ con kia còn thú vị hơn rất nhiều. Hơn nữa, cậu bạn này của tiểu thư nhất định cũng sẽ cảm thấy vô cùng yêu thích!”
Lời này của ông Bá Tánh vừa mới nói ra, ánh mắt của Trang Đài liền trở nên sáng lên.
“Tốt! Vậy cứ quyết định như thế đi! Chú Tánh, chúng ta đến chỗ thú vị mà chú vừa nói, thế nào?”
“Vâng, thưa tiểu thư!”
Hai người một đáp một hỏi, cũng không cần xem sắc mặt của Trần Viễn, đã tự quyết định hướng đi tiếp theo của mình. Nhất thời, đang ngồi ở trong một gốc xe ô tô vẻ mặt của Trần Viễn không khỏi mang theo mấy phần bất đắc dĩ.
Từ lúc nhìn thấy ông chú tài xế này, Trần Viễn luôn có cảm giác như mình bị để ý đến. Hơn nữa, việc thái độ của Trang Đài đột nhiên trở nên nhiệt tình như vậy, trong lòng Trần Viễn cũng hơi có một chút cảnh giác.
Dù sao, nhìn vào thế lực của gia tộc bọn họ, Trần Viễn không cho rằng một nhân vật như anh sẽ được người ta chú ý đến. Nhất là, một vị tiểu thư tương lai sẽ thừa kế toàn bộ một tòa sản nghiệp khủng bố như vậy, cô ta có thể là một hạng người đơn giản hay sao?
Càng nghĩ, trong lòng Trần Viễn càng thấy thời gian có chút cấp bách. Anh đã quyết định, chờ đợi có được cơ hội tách ra khỏi người đàn ông lái xe này, anh sẽ tự mình tìm cách rời khỏi thành phố này, sau đó trở lại thủ đô, tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ mà mình đã hứa với ông chủ Mặc.
Chỉ là, mọi thứ dường như cũng không diễn ra theo đúng chiều hướng suy nghĩ của Trần Viễn. Ngay lúc anh cho rằng mình chỉ được đến một nơi cược thạch nào đó. Thì lúc này, chiếc xe ô tô do ông chú tài xế riêng của tiểu thư nhà họ Đàm đã dừng lại ở trước một tòa cung điện vô cùng cổ kính.
Nói là cung điện, kỳ thật kiến trúc bên ngoài của nó có hơi hướng giống với một tòa hành cung trong phủ vua chúa thời xa xưa. Chỉ là, bố cục của tòa hành cung này cũng lộ rõ chủ nhân của nó chẳng phải là hạng tầm thường. Nhất là, phía bên ngoài hai thanh cột gỗ còn treo lấy một đôi câu đôi bằng chữ vàng.
“Nhật hoả, vân yên, bạch chủ thiêu tàn ngọc thỏ
Nguyệt cung, tinh đạn, hoàng hôn xa lạc kim ô”.
Mặc dù không rõ ý của hai câu này lắm, nhưng Trần Viễn cũng có thể đại khái đoán được, người khắc hai đôi câu đối này nhất định là một vị kỳ nhân. Bởi vì, chữ ở trong thơ thật sự sống động giống như là thật. Hơn nữa, phía trên còn hiện lộ ra một cỗ khí phách, không phải ai cũng có thể thể hiện được.
Nhưng mà, dường như chủ nhân của nơi này cũng không chỉ có một đôi câu đối như vậy. Trần Viễn đi theo bước chân của ông chú lái xe và cô tiểu thư nhà họ Đàm bước nhanh vào trong bậc cửa. Khi đi đến một chỗ ngoặc, gần với sảnh lớn. Một dòng chữ triện như đập thẳng vào trong ánh mắt của anh. Đồng thời, một cỗ khí thế hùng vĩ như muốn đem anh nhấn chìm ở bên trong đó.
“Linh hồ nhược thủy tùy duyên độ
Trần cảnh tiên châu hữu lộ thông”.
Cả hai câu đối này đều được khắc trực tiếp vào hai bên vách tường, mỗi một chữ viết đều được khắc bằng nét vẽ hết sức dứt khoát. Hơn nữa, trên mỗi một chữ, Trần Viễn vậy mà có thể cảm nhận được một cỗ lực lượng pháp tắc, như có thể trực tiếp đâm thẳng vào trong linh hồn của anh. Cho dù khung cảnh trước mắt không có biến hóa gì, nhưng Trần Viễn lại cứ ngỡ như mình lạc vào ở chốn bồng lai.
“Thế nào? Cậu cũng xem hiểu được những chữ viết ở trên vách tường này à?!”
Ngay đúng lúc này, một âm thanh hơi có một chút vui vẻ, bất chợt vang vọng ở bên tai, để cho Trần Viễn không khỏi giật mình, xoay đầu nhìn lại. Không biết từ khi nào, một người đàn ông trung niên khoảng chừng hơn bốn, năm mươi tuổi mang theo một đứa bé gái mười bốn, mười lăm tuổi gì đó từ phía sau lưng của Trần Viễn đi tới.
Hơn nữa, bộ pháp của người này có vẻ rất kỳ lạ. Nhìn như ông ta cực kỳ tùy ý, chỉ là, vừa mới thoáng đó Trần Viễn đã thấy khoảng cách giữa mình và đối phương chỉ có cách nhau có một hai bước chân. Nhất thời, trong lòng Trần Viễn cảm thấy vô cùng chấn động.
Anh thật không có nghĩ tới, ở một chỗ nhìn như không có gì đặc biệt ngoài mấy câu đố kỳ lạ này, vậy mà xuất hiện một vị cao nhân. Sợ rằng, người đàn ông đang đứng ở trước mặt của anh, so với ông cụ chủ nhà họ Đàm cũng không thua kém gì bao nhiêu. Hơn nữa, Trần Viễn luôn có cảm giác, chuyện bị truyền tống lần này của anh dường như là bị Tiêu Viễn Sơn cố tình sắp xếp. Nếu không, làm sao có chuyện trùng hợp như vậy liền xuất hiện ở một chỗ quái dị như thế này?
“Thiên Cơ huynh, đã lâu không gặp!”
Ngay tại lúc này, âm thanh của ông chú lái xe đột nhiên vang lên, để cho suy nghĩ phức tạp ở trong lòng của Trần viễn cũng nhanh chóng biến mất. Đồng thời, ánh mắt của anh lúc này cũng bắt đầu chăm chú, nhìn về phía hai người một già một trẻ đang đứng ở phía đối diện.
“Lão Tánh, chẳng phải đã nói từ trước rồi sao, là không được phép gọi tên của tôi ra trước mặt người ngoài. Cớ sao lão cứ quên hoài vậy?!”
Nghe được tiếng trách móc của đối phương, ông chú lái xe giống như chẳng hề nghe thấy. Ngược lại, ánh mắt hơi quét về phía Trần Viễn, trên khuôn mặt treo lấy một nụ cười vô cùng bí hiểm.
Chỉ là, lúc này giọng nói của cô bé đi cùng với người đàn ông trung niên, để cho tất cả mọi người ở đây đều không khỏi tập trung chú ý, lần nữa đưa mắt nhìn về phía Trần Viễn.
“Anh trai, trên người của anh tại sao lại có cổ? Hơn nữa, cổ này đã ăn sâu vào trong nội tạng của anh. Nếu như tôi không kịp thời phát hiện ra, chỉ đợi không đến nửa năm nữa, anh nhất định sẽ bị cổ trùng ăn mòn. Đến khi đó, cho dù là thần tiên cũng không cách nào cứu được anh!”
Lúc nói ra lời này, lông mày của cô bé còn có chút nhăn lại. Chỉ là, lời nói của cô lại để cho Trần Viễn cảm thấy khiếp sợ không thôi. Anh thật sự không hề hay biết gì cả, mình làm sao lại bị trúng cổ trùng?
Thứ này, mặc dù Trần Viễn đã từng nghe người khác nhắc đến. Nhưng chẳng phải, đây là thứ “đồ chơi” chỉ có mấy người dân tộc thiểu số ở miền núi mới sử dụng thôi sao? Trần Viễn mặc dù không có ít lần di chuyển đến những vùng như vậy, nhưng đó là chuyện trước đây. Hơn nữa, anh cũng không chọc gì đến bọn họ, bọn họ làm sao lại muốn hại anh?
Chương 157 - Cơ Trường Sinh
Những nghi hoặc liên tục xuất hiện ở trong đầu, để cho Trần Viễn lúc này cũng không thể nào nhịn được, liền nhìn về phía cô bé đang đứng bên cạnh của người đàn ông trung niên, vừa được ông chú tài xế xưng là Thiên Cơ huynh kia.
“Cô bé, có phải là nhóc muốn đùa với anh đó không? Anh làm sao lại trúng cổ thuật được? Hơn nữa, cô bé được bao nhiêu tuổi rồi, còn biết được những thứ này?!”. Truyện Tiên Hiệp
Mặc dù ngoài miệng thì truy hỏi như vậy, nhưng nhìn biểu hiện của những người ở đây, Trần Viễn có thể khẳng định, cô bé này tuyệt đối không phải là một người đơn giản.
Chính vì vậy, khi nghe được câu hỏi của Trần Viễn, cô bé cũng không có đáp lại. Mà ánh mắt của cô hơi liếc về phía cổ tay của Trần Viễn. Sau một lúc, cô bé mới lẩm nhẩm nói ra.
“Kỳ quái, đáng lý ra độc của loại cổ trùng này đã phải phát tác rồi mới phải? Làm sao hiện tại nó lại ngủ đông ở trong cơ thể của anh ta?”
Nghe trong miệng của cô bé lên tiếng lẩm nhẩm, trong lòng của Trần Viễn càng thêm nghi hoặc nhiều hơn. Chỉ là, ngay tại lúc này, âm thanh của Cơ Trường Xuân đã phát ra.
“Thanh Thanh, không được vô lễ với khách của ta. Con mau lui xuống đây đi!”
Nghe được tiếng trách mắng của người đàn ông trung niên, cô bé mới hơi mím môi lắc đầu.
“Không có, Thanh Thanh thật sự cảm nhận được cổ trùng ẩn trú ở trong cơ thể của anh ấy. Loại cổ trùng này có tên là Liên Tâm. Nó là một loại trùng yêu, được các vu sư thời xưa sử dụng để cấy ghép vào trong cơ thể của một người nam và một người nữ. Một khi một trong hai con cổ trùng này bị giết chết hoặc gặp phải uy hiếp, con còn lại sẽ tự mình phá xác, chui ra ngoài để tìm kiếm bạn tình của nó. Mặc dù, loại cổ trùng này lúc bình thường sẽ rất lành tính. Nhưng một khi tức giận, nó sẽ điên cuồng đem nội tạng của chủ nhân cỗ thân thể mà nó trú ngụ, trực tiếp cắn xé. Chính vì thế, ngày xưa loại cổ trùng này đã từng bí cấm, và được liệt kê vào trong mười đại tà thuật của các dân tộc thiểu số miền núi. Hiện tại, lần nữa thấy được loại cổ trùng này hiện ra ánh sáng, con thật sự rất hiếu kỳ. Không biết, anh ấy vì sao lại có được loại cổ trùng này ở trong cơ thể của mình?
Nghe cô bé một hồi giải thích, một hồi nói ra nghi hoặc của mình. Chính Trần Viễn lúc này cũng cảm giác vô cùng ngạc nhiên. Anh thật sự không nghĩ đến, loại cổ trùng này còn có lai lịch như vậy. Nhưng mà, theo như một ý nào đó của cô bé này nói đến. Như vậy, con cổ trùng được cấy ở trong cơ thể của anh, hiện tại đang ở trong tình trạng ngủ đông. Mà con còn lại, thì được cấy ở trong cơ thể của một người khác. Và người này, rất có thể là một trong số những người phụ nữ anh từng quen biết?
Chỉ vừa mới nghĩ đến chỗ này, mồ hôi trên trán của Trần Viễn đã bắt đầu tuôn đầy. Anh thật sự là không biết, rốt cuộc ai lại hận anh đến như vậy, còn dùng loại phương thức này để hãm hại anh?
Chỉ là, dường như từ lúc bị cấy cổ trùng vào trong cơ thể đến giờ, Trần Viễn cũng không hề phát hiện ra một chút dấu hiệu bất thường nào. Ngay cả việc cổ trùng vì sao ngủ say, anh càng là không thể biết?
“Không cần phải ngạc nhiên như vậy, hơn một tháng trước, ta từng đã nhắc nhở qua với cậu. Trên người cậu hiện đang có được vận rủi quấn quanh, còn có điềm xấu. Thật không nghĩ đến, cậu vậy mà bị kẻ khác hạ độc thủ, dùng loại thủ đoạn như vậy để đối phó. Chỉ là, trong cơ thể của cậu dường như có một loại năng lượng kỳ quái nào đó, đem loại cổ trùng này khắc chế, không để cho nó hoạt động, đem nội tạng của cậu phá hủy!”
Lúc này, một âm thanh bất chợt vang lên ở trong đầu của Trần Viễn, nhất thời để anh cảm thấy hơi chút giật mình. Nhưng khi Trần Viễn xoay người nhìn lại, anh mới phát hiện ra một bà lão tầm sáu, bảy mươi tuổi đang đứng ở trước mặt mình. Hơn nữa, bộ dáng của bà lão này hơi có chút quen mắt, giống như anh đã từng gặp qua ở đâu đó thì phải?
“Thế nào, cậu không còn nhận ra được bà già này nữa hay sao?”
Ngay khi nhìn thấy ánh mắt của Trần Viễn nhìn đến, bà cụ lúc này mới gật đầu nhìn anh mỉm cười. Ngay lập tức, hình ảnh bà cụ lần trước băng ngang qua đường, còn suýt chút nữa tông phải chiếc xe ô tô của anh. Lần đó, anh còn tưởng bà cụ là người giả đụng, muốn lừa gạt tiền của mình. Nhưng sau khi nói chuyện một hồi, bà cụ lẩm bẩm gì đó, anh cũng không quá để ý. Đến hiện tại, khi nghe bà cụ nhắc lại, anh mới sực nhớ. Hóa ra, khi đó bà cụ là có ý tốt, chỉ muốn nhắc nhở cho anh.
“Mẹ, sao mẹ lại ra ngoài này?!”
Lúc này, sau khi nhìn thấy bà cụ cùng với Trần Viễn nói chuyện vui vẻ với nhau, sắc mặt của mấy người còn lại đều tỏ ra hết sức kinh ngạc. Nhất là ông chú tài xế và người đàn ông được gọi là Thiên Cơ huynh.
“Cơ Trường Xuân, có phải bà lão này già rồi, nên mỗi lần ra ngoài đều phải xin phép cha con các người hay không?”
Nghe Cơ Trường Xuân hỏi thăm, giọng điệu của bà cụ giống như có chút gấp, tỏ ra vô cùng tức giận quát lên.
Mà âm thanh này của bà cụ thật sự không nhỏ, nhất thời để cho bầu không khí ở trong biệt phủ trở nên có chút quỷ dị.
“Mẹ, sao mẹ lại nói như vậy? Con làm sao lại dám ngăn cản việc mẹ ra ngoài. Chỉ là…”
“Chỉ là, chỉ là cái gì? Hai cha con các người suốt ngày ngoài việc nói đạo lý ra, thì có cái gì tốt để nói chuyện? Vậy mà, mỗi lần bà già này muốn ra ngoài vui chơi một chút, các người lại liền ngăn cản. Còn nói, bà già tôi đây khó chịu, không biết tự lượng sức mình, suốt ngày thích xen vào việc của thiên hạ. Có phải, các người để cho bị nhốt chơ tới khi chết ở cái nơi quỷ quái này, thì các người mới chịu vừa lòng hả dạ, đúng không?”
Lời của Cơ Trường Xuân còn chưa có nói hết, âm thanh tức giận của bà cụ đã không ngừng vang lên. Để cho Trần Viễn vốn tưởng bà cụ này có phần hòa ái, dễ gần. Hiện tại, sắc mặt của anh cũng trở nên có chút cứng đờ.
“Bà nội, bà nội đừng giận nữa! Bố con biết sai rồi. Bố con hôm qua còn nói, vì lo lắng cho sức khỏe của bà nội, nên không dám để cho nội ra ngoài vui chơi. Nếu như bà nội thích đi dạo bên ngoài, Thanh Thanh sẽ dẫn nội đi. Hơn nữa, Thanh Thanh còn biết, ở trong thành phố có mấy chỗ để chơi rất vui!”
Nhìn thấy bà cụ liên tục trừng mắt quát chửi Cơ Trường Xuân, lúc này cô bé tên Thanh Thanh mới đứng ra khuyên nhủ. Chỉ là, lời khuyên của cô bé chỉ làm cho bà cụ hơi hòa hoãn một chút, ánh mắt cũng không mấy vui vẻ khi nhìn về phía con trai của mình.
“Hừ, cái con nhóc này, mi thì biết cái gì? Mấy chỗ mà mi nói, ta đã đi muốn mòn cái gót rồi. Thứ ta yêu thích, chính là đi khắp thế giới, dạo quanh hết tất cả danh lam thắng cảnh, còn phải chiếm ngưỡng các loại kỳ tích của nhân loại. Chứ không phải là mấy thứ rẻ tiền, cha con bọn họ bỏ tiền ra mua để cho ta giải trí. Với lại, ta thích nhất chính là xem vận mệnh của người khác. Có đôi khi, nhìn sự lên xuống vận mệnh của một sinh mệnh, để ta cảm thấy vô cùng hào hứng!”
Đứng ở một bên, vẻ mặt của Trần Viễn càng nghe càng thêm trở nên kỳ quái. Làm sao, anh nghe giống như một nhà ba người bọn họ là đang diễn kịch, để đi lừa gạt người khác đến nhà của mình xem bói như vậy?
Chỉ là, Trần Viễn cũng quan sát thấy, hai người Trang Đài và ông chú tài xế không có lên tiếng nói chuyện, nên anh cũng im lặng đứng đấy.
Thế nhưng, còn không đợi cho Trần Viễn kịp vui mừng được bao lâu, bàn tay của anh đã bị một người nắm chặt.
“Cậu nhóc, cậu đừng có nghe bà lão này nói mò. Kỳ thật, bà ta chẳng biết cái quỷ gì cả. Nếu như cậu thật sự muốn xem chỉ tay, đoán vận mệnh, thì tốt nhất là hãy đi theo ta. Ta có một món đồ chơi này, nhất định cậu vừa nhìn sẽ cảm thấy rất thú vị!”
Một bóng người hơi có chút già nua, râu tóc cũng có phần bạc trắng đột nhiên xuất hiện ở ngay bên cạnh. Hơn nữa, người này còn trực tiếp khống chế lấy bả vai của anh, đưa tay nhấc lên. Tức thì, trong lòng của Trần Viễn không khỏi lộ ra mấy phần hoảng hốt. Anh thật sự không thể nào hiểu được, ông lão điên khùng này là từ đâu đi tới. Với lại, tốc độ của ông ta làm sao lại nhanh như vậy?
“Lão già chết bằm, lão làm cái gì vậy? Làm sao lại muốn đoạt mối làm ăn của tôi? Mau đem thằng nhóc đó trả lại cho tôi. Nó là lần trước tôi phát hiện ra được, ông không thể nào đem nó đi dễ dàng như vậy đâu!”
“Hừ, bà đừng có mơ. Thằng nhóc này là của tôi, tôi muốn nhìn xem, cổ thuật của đám vu sư đó thật sự lợi hại đến cỡ nào, còn muốn ở trước mặt tôi hại người. Tôi nhất định sẽ cho bọn họ biết được, chỉ cần Cơ Trường Sinh tôi còn ở trên đời này một giây phút nào, thì tất cả âm mưu quỷ kế của bọn họ cũng chỉ biến thành bọt nước!”
Nhìn thấy hai người bọn họ người truy ta đuổi, hơn nữa mỗi lần mở miệng ra nói chuyện đều là những thứ ly kỳ cổ quái, để cho đầu óc của Trần Viễn có chút choáng váng. Hai người này, không phải xem anh là vật thí nghiệm, sau đó tiến hành mổ xẻ ra để nghiên cứu đấy chứ?
Cái ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, Trần Viễn liền nhịn không được rùng mình một cái.
Mà phản ứng lúc này của anh, cũng để cho ông lão tự xưng là Cơ Trường Sinh chú ý đến.
“Cậu nhóc, cậu đừng có hoảng sợ. Lát nữa ta sẽ nhẹ tay một chút, đảm bảo là cậu sẽ không đau, không chảy máu!”
Lời này Cơ Trường Sinh vừa mới nói ra, Trần Viễn liền có được loại cảm giác như sắp bị đem vào lò mổ. Trong lúc nhất thời, anh rất muốn dùng năng lượng thần bí của mình đem đối phương đánh bay, sau đó nhanh chóng chạy trốn khỏi nơi này càng xa càng tốt.
Nhưng mà, ý tưởng là chân thật, nhưng sự thật thì rất tàn nhẫn. Còn không đợi cho Trần Viễn có bất kỳ một động tác nào, một bàn tay khác đã vỗ tới, trực tiếp đem nguồn năng lượng thần bí ở trong cơ thể của anh giam cầm lại. Đồng thời, giọng nói của bà cụ lúc này cũng vừa vặn vang lên.
“Cờ Trường Sinh, có phải ông muốn cùng tôi đại chiến ba trăm hiệp mới chịu dừng, đúng không?”
Vừa nói, một cỗ khí thế cực kỳ kinh khủng từ trên người của bà cụ phóng xuất ra ngoài. Không khí xung quanh giống như liền bị đè nén, để cho lồng ngực của Trần Viễn hơi chút khó chịu, hô hấp cũng bắt đầu trở nên trì trệ.
Mà Cơ Trường Sinh thấy vợ của mình vậy mà một lời không hợp liền muốn động thủ, tức thì cũng nổi giận lên.
“Bà muốn làm gì? Còn muốn đoạt mối làm ăn với tôi hay sao?!”
Ầm!
Chương 158 - Bảo vật thành tiên?
Hai luồng sức mạnh khổng lồ va chạm vào nhau để cho không khí bốn phía xung quanh lập tức trở nên nổ tung. Ngay cả Trần Viễn lúc này cũng nhịn không được, trực tiếp bị chấn bay ra ngoài xa hơn mười mét. May mắn, cơ thể của anh đã được rèn luyện từ nhỏ, thế nên lúc này vẫn còn có thể chịu đựng được.
Chỉ là, nhìn thấy hai người bọn họ dự định đánh nhau ở ngay trên đường cái, Trần Viễn thật sự là có chút nhịn không được, vội vàng lên tiếng ngăn lại.
“Này này, hai người có thể dừng lại một chút được không?”
Nghe được tiếng quát của Trần Viễn, rốt cuộc động tác của hai người bọn họ cũng bắt đầu dừng lại. Chỉ là, khí thế của hai người cũng không có hạ xuống. Ngược lại, ánh mắt mỗi bên đều đang gắt gao nhìn chằm chằm về phía đối phương.
Thấy được tình cảnh lúc này, Trần Viễn cảm thấy hết sức đau đầu. Nếu như vừa rồi không phải nghe được bọn họ nói chuyện, anh thật sự còn tưởng rằng hai người đang đứng ở trước mặt là kẻ thù truyền kiếp với nhau đây?
“Được rồi, không đánh, không đánh nữa!”
Qua một lúc, rốt cuộc Cố Trường Sinh vẫn là người lên tiếng trước. Mà lúc này, bà cụ cũng hạ hỏa, hướng ánh mắt trừng trừng nhìn Cố Trường Sinh một trận. Chỉ có điều, khí thế trên người bà cụ lại được thu liễm đi không ít.
“Tiểu Mai, trên người của thằng nhóc này hơi có chút đồ vật, tôi muốn nghiên cứu một phen. Không biết, lần này bà có thể nhường nó cho tôi dùng trước được không?”
Thấy bà cụ đã đem khí thế thu hồi lại, ông cụ cũng rất thức thời đưa ra đề nghị của mình. Mà nghe được lời này, bà cụ chỉ hơi nheo nheo lại đôi mắt già nua của mình một chút. Sau đó, bà cụ mới chậm rãi mở miệng đáp.
“Điều kiện này cũng không phải là không được. Chỉ là, ông còn chưa hỏi qua ý kiến của người ta, đã trực tiếp đem đi như vậy. Ông không cảm thấy mình rất quá đáng hay sao? Tôi nói như vậy có đúng không, cậu nhóc?!”
Đứng ở trước mặt hai vị tiền bối cao thủ, thật sự Trần Viễn ngay cả thở mạnh cũng không dam. Nhưng lúc này, nghe được bà cụ vậy mà có ý giải vây cho mình, trong lòng Trần Viễn không khỏi cảm thấy nghi hoặc.
Chỉ có điều, ngay sau đó anh cũng nghe được tiếng của ông cụ Cơ Trường Sinh vang lên.
“Ai ui, làm sao tôi lại quên mất chuyện này rồi nhỉ? Thật là ngại quá, cậu nhóc, cậu tên là gì?”
Giống như, lúc này ông cụ mới phát hiện ra sai lầm của mình, bộ dáng cũng có mấy phần làm lành, nhìn về phía Trần Viễn cười lên hề hề.
Thế nhưng, Trần Viễn không phải là một đứa ngốc. Anh làm sao không phát hiện ra lời nói cùng với hành động của ông bà cụ lúc này hoàn toàn không có đồng nhất. Hơn nữa, động tác của bọn họ vừa rồi cũng không phải giả, thật sự là nếu Trần Viễn không có lên tiếng ngăn cản, cả hai người bọn họ sẽ đánh với nhau một trận to.
Chỉ là, Trần Viễn cũng không có biện pháp nào khác. Hiện tại anh đang đứng dưới mái hiên của người khác, anh còn có thể nói thêm cái gì bây giờ?
Thế nên, mặc dù hiện tại trong lòng có chút khó chịu, nhưng Trần Viễn chỉ có thể cười gượng đáp lại.
“Thưa cụ, cháu tên là Trần Viễn, là bạn của tiểu thư Trang Đài!”
Lúc này, ông cụ mới bắt đầu chú ý đến ông chú tài xế lái xe và cô tiểu thư nhà họ Đàm đang nhìn qua, một bộ vô cùng sốt ruột.
“Ồ, cậu là bạn của con bé con, cháu gái của cái lão già cổ lỗ sĩ đó sao? Vậy thì tốt, nếu cậu là người chung một nhà, chúng ta cũng dễ nói chuyện với nhau hơn.”
Vừa nói, Cơ Trường Sinh vừa xoa xoa lấy đôi bàn tay của mình, giống như lại sắp không thể nhịn được, muốn trực tiếp đem Trần Viễn nắm tiến vào phòng nghiên cứu của mình.
Chỉ là, bà cụ đứng ở một bên hai mắt trừng lớn, để cho ông cụ cũng không dám làm ra bất kỳ động tác gì khác.
“Thưa hai cụ, kỳ thật lần này tôi dẫn hai đứa nhỏ này đến đây, là muốn để chúng được mở mang tầm mắt một chút. Nếu hai cụ không ngại, có thể để cho tôi đưa tiểu thư cùng với cậu Viễn cùng tiến vào phòng bảo vật của nhà họ Cơ hay không?”
Đúng vào lúc này, âm thanh của ông chú tài xế lại đột nhiên vang lên. Ngay lập tức, ánh mắt của ông bà cụ đều tập trung về phía ông ta. Nhưng sắc mặt của ông chú tài xế rõ ràng tỏ ra bình tĩnh hơn rất nhiều. Chỉ là, Cơ Trường Xuân, người đang đứng một bên cùng với con gái của mình lúc này lại có chút chột dạ, hơi hơi liếc mắt về phía bà cụ.
“Hừ, lại là thằng con hư đốn mày, lại bày ra cái trò gì nữa để lừa gạt người khác có phải không? Học cái gì không học, làm sao lại thích học mấy trò không có đạo đức của cha mày như vậy?”
Bà cụ vừa nghe ông chú tài xế nói xong một hồi, bà cụ tức thì nổi giận, mắng lên một trận. Chỉ là, sắc mặt của Cơ Trường Xuân lại có chút lúng túng, nhìn về phía mẹ của mình để giải thích.
“Mẹ, lần này con cũng không có lừa gạt bọn họ. Con thật sự mới tìm được vài thứ rất đặc biệt, cũng không biết rõ đó là đồ vật gì. Nhưng mà, những thứ đồ vật này đều có lai lịch không nhỏ. Nhất là, khối tảng đá kia, con có cảm giác cất giấu một thứ gì đó cực kỳ bí mật.”
Nghe con trai của mình lên tiếng giải thích, bà cụ không những không có buông lỏng, ngược lại càng thêm tức giận nhìn về phía Cơ Trường Sinh.
“Đấy, ông thấy chưa?! Hiện tại thì con trai của ông ngay cả đến bà già như tôi cũng muốn lừa gạt. Mấy thứ đồ vật mà nó đang nói, còn không phải là mấy trò thần thần bí bí, lúc trước ông bày ra để lừa gạt người khác hay sao? Hiện tại thì tốt rồi, thứ tốt của tôi nó lại không học, lại toàn đi học mấy thứ xấu xa, lừa người của ông!”
Cơ Trường Sinh bị vợ mình mắng như vậy, nhất thời mặt mo cũng có phần đỏ lên. Chỉ là, ông ta không tiện phát tác ở trước mặt của vợ mình, mà chỉ có thể trừng mắt nhìn lấy đứa con trai đầu tóc đã có phần hơi muốn bạc trắng.
“Còn không đứng ra xin lỗi mẹ đi, đừng để bà ấy nổi giận!”
Nhìn thấy bộ dáng của cha mình lúc này, trong lòng Cơ Trường Xuân thật sự là rất bất đắc dĩ. Chỉ có điều, trước ánh mắt tràn đầy uy hiếp của Cơ Trường Sinh, Cơ Trường Xuân chỉ có thể âm thầm cười khổ, hướng về phía mẹ mình, cúi đầu nói ra.
“Xin lỗi mẹ!”
Lúc nói ra lời này, Cơ Trường Xuân thả xuống tư thế cực thấp. Mà đứng ở một bên, nhìn cả nhà ba người bọn họ diễn kịch với nhau, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi trừng lớn. Rốt cuộc, cả nhà bà người bọn họ là luyện tập đã bao nhiêu lần rồi, làm sao lại trở nên thuần thục đến như vậy?
Còn không đợi cho Trần Viễn kịp suy đoán, lúc này Cơ Trường Xuân lại lần nữa ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Đài và ông chú lái xe, nói ra.
“Thành thật xin lỗi, xem ra bảo vật hôm nay không thể mở ra cho mọi người xem được rồi. Hay là, hẹn mọi người dịp khác lại đến, có được không?”
Nhìn bộ dáng áy náy của Cơ Trường Xuân, ông chú tài xế chỉ có thể im lặng, cũng không biết phải nói thêm cái gì. Nhưng mà, Trang Đài lại có chút nhịn không được, đứng ở một bên lầu bầu.
“Làm gì vậy chứ? Chẳng phải chỉ là xem qua một chút đồ chơi nho nhỏ thôi sao, còn cần phải bày ra nhiều trò như vậy hay không?”
Mặc dù âm thanh của cô không lớn, nhưng những người ở đây đều là hạng người như thế nào, bọn họ làm sao lại không nghe được câu nói này của cô.
Nhất thời, ông chú tài xế không khỏi tỏ ra lúng túng, vẻ mặt mang theo mấy phần áy náy, hướng về phía mấy người nhà họ Cơ, nói ra.
“Thành thật xin lỗi mọi người, tính tình của tiểu thư nhà chúng tôi hơi có phần ngay thẳng, xin mọi người hãy bỏ qua cho!”
Những lời này của ông chú tài xế không khỏi để cho Trang Đài có chút xấu hổ đỏ mặt, cũng không có tiếp tục lên tiếng để nói chuyện nữa. Nhưng mà, cô bé Thanh Thanh lại nhịn không được, lên tiếng nói ra.
“Cha, tại sao cha phải nói dối bọn họ? Nhà chúng ta quả thật có được một món bảo vật rất có giá trị. Hơn nữa, thứ này còn có liên quan đến một môn cổ thuật, đã từng thất truyền từ mấy ngàn năm trước. Nếu như lần này chúng ta có thể đem nó mở ra, thì toàn bộ bí mật của thời đại tiên nhân mấy chục vạn năm về trước chẳng phải sẽ được giải khai hay sao?”
Lời của cô bé vừa mới nói ra, tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy ngây người. Cho dù là Trần Viễn, lúc này cũng nhịn không được, nhìn nhiều về phía cô bé đến mấy lần.
Chỉ là, dù anh có quan sát thế nào, cũng không phát hiện ra bất kỳ dấu hiệu khả nghi nào. Mà lúc này, ông cụ Cơ Trường Sinh lại có chút khó tin, nhìn về phía con trai và cháu gái của mình.
“Thứ đó đang ở đâu? Vì sao hai đứa lại không nói cho ta biết? Nhanh, nhanh dẫn ta đến chỗ cất giấu món bảo vật đó, nhanh lên!”
Giống như, bản thân không có cách nào kiềm chế được sự tò mò ở trong lòng. Lúc này, ông cụ Cơ Trường Sinh vậy mà nhịn không được, lại lần nữa lao tới, khống chế bả vai của Cơ Trường Xuân rồi hét lên.
Thấy được cảnh tượng quen thuộc lúc này, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi biến đến cực kỳ quái dị. Nhất là, dường như bà cụ lúc này cũng không có ý định ngăn cản động tác của chồng mình. Thậm chí, anh còn phát hiện ra, bà cụ không biết từ lúc nào đã đem một bên bả vai còn lại của con trai mình nắm chặt. Sau đó, bà cụ thấp giọng hô khẽ.
“Đi thôi!”
Ngay sau đó, cả nhà ba người nhanh chóng biến mất ở trước mặt mọi người. Cho đến lúc này, rốt cuộc tiểu thư Trang Đài không thể nào nhịn được nữa, cảm thấy vô cùng tức giận nhìn về phía ông chú lái xe nói ra.
“Chú Tánh, nhà của bọn họ có bảo vật tốt như vậy, vậy mà còn muốn giấu giếm chúng ta? Không thể được, tôi cũng muốn đi xem nó!”
Nói xong, thân ảnh của tiểu thư Trang Đài vậy mà không hề chậm chạp một chút nào, nhanh chóng lướt đi, hướng về phía một chỗ mật thật ở trong đại sảnh của nhà họ Cơ lao đi.
Thấy được cảnh này, ánh mắt của Trần Viễn lần nữa trừng lớn. Chỉ là, còn không đợi cho anh nói thêm lời nào, âm thanh của ông chú lái xe đã lần nữa vang lên.
“Đi thôi, bảo vệ tốt cho tiểu thư!”
Chương 159 - Hỏa chủng
Nhìn thấy thân ảnh của mọi người đều đã lướt nhanh đi về chỗ mật thất ở trong đại sảnh. Lúc này, Trần Viễn cũng không có bất kỳ lựa chọn nào khác, anh chỉ có thể dựa vào hai chân của mình, vội vàng đuổi theo ở phía sau.
“Kỳ quái, thật sự là rất kỳ quái! Thứ đồ vật này, vì sao lại còn có thể tồn tại được? Chẳng phải, hơn vạn năm trước nó đã hoàn toàn tuyệt tích rồi sao?”
Vừa bước vào trong mật thất, Trần Viễn đã nghe được tiếng lẩm bẩm của ông cụ Cơ Trường Sinh. Đồng thời, hình ảnh đập vào trong mắt của anh lúc này chính là trên tay của ông cụ cầm lấy một viên hỏa cầu, phía bên trong giống như có được sinh mạng, không ngừng nhảy lên liên tục.
Nhưng mà, người cầm hỏa cầu lại rất thản nhiên, một bộ thảnh thơi quan sát, cũng không có biểu hiện ra một chút bộ dáng khó chịu nào. Trong lòng mang theo mấy phần nghi hoặc, Trần Viễn hơi xích tới gần.
Chỉ là, lúc này âm thanh hơi thiếu kiên nhẫn của bà cụ lại đột nhiên vang lên.
“Này, ông có thật sự nhìn ra đây là thứ gì hay không? Đừng có cản trở người khác quan sát như vậy. Nếu không được, thì đến phiên tôi!”
Vừa nói, bàn tay của bà cụ vừa vội vàng vươn ra, dự định giành lấy quả cầu lửa đang cầm ở trong tay của ông cụ Cơ Trường Sinh. Nhưng mà, ngay tại lúc này kỳ biến đột nhiên phát sinh.
Chỉ thấy, phía trên hỏa cầu phát ra một tiếng chim hót. Ngay sau đó, một cái hư ảnh bằng lửa giống như là chim phượng hoàng từ trong quả cầu bất ngờ tung cánh, bay nhanh ra ngoài.
Khiếu!!!
Tiếng phượng gáy truyền đến trong tai, để cho sắc mặt những người ở đây đều không khỏi trở nên tái nhợt lại. Thế nhưng, hai mắt của Trần Viễn lúc này lại trở nên trừng lớn. Bởi vì, hư ảnh của con chim lửa này không biết vì sao lại hướng về phía thân thể của anh xông tới. Hơn nữa, tốc độ của nó cũng cực nhanh. Khi anh kịp phản ứng lại, thì toàn bộ hư ảnh đã hoàn toàn biến mất. Đồng thời, quả cầu lửa đang cầm ở trên tay của ông cụ cũng tìm không thấy.
“Đồ vật đâu? Đồ vật đi nơi nào rồi?!”
Sau một thoáng thất thần, âm thanh của ông cụ Cơ Trường Sinh lúc này mới giật mình hô lên. Nhưng mà, ánh mắt của mọi người lúc này đã không ai thèm để ý đến phản ứng của ông cụ nữa. Ngược lại, ánh mắt của mọi người đều tập trung về phía cơ thể của Trần Viễn.
“Ách, cái này…”
Trong lúc nhất thời, vẻ mặt của Trần Viễn hơi thoáng có chút lúng túng. Kỳ thật, anh cũng không có ngờ đến món bảo vật này vậy mà tự động bay về phía mình. Hơn nữa, nó còn ở ngay trước mặt mọi người chui vào ở trong cơ thể của anh để ẩn nấp. Nếu đổi lại là một nơi khác, xảy ra tình huống tương tự Trần Viễn cũng không cảm thấy áp lực chút nào. Bởi vì, anh tin tưởng với thực lực của mình, còn không có bao nhiêu người uy hiếp được anh.
Thế nhưng, lúc này ở trước mặt anh lại có tới ba vị, không, phải là bốn vị cao thủ cấp bậc đại tông sư mới đúng. Trong đó, Cơ Trường Xuân có thực lực như thế nào thì Trần Viễn không biế. Nhưng ông cụ Cơ Trường Sinh và bà cụ đều là hai vị tuyệt thế cao thủ, Trần Viễn tuyệt đối không phải là đối thủ của bọn họ. Còn chưa nói đến, thực lực của ông chú tài xế kỳ thật cũng không hề kém gì so với hai người này. Nếu như, lúc này cả ba người bọn họ đột nhiên xông lên, sờ rằng không đến một phút, Trần Viễn chắc chắn sẽ bị khống chế ngay tại trận. Thế nên, lúc này trong lòng của Trần Viễn hơi thoáng lo lắng, đưa ánh mắt về phía mọi người để tìm lời giải thích.
Nhưng mà, còn không đợi Trần Viễn mở miệng lên tiếng, âm thanh của ông cụ Cơ Trường Sinh đã lần nữa vang lên.
“Này, cái thứ đồ đó, bay về phía nào rồi?!”
Vừa nói, thân ảnh của ông cụ vừa tiến sát về phía Trần Viễn. Hơn nữa, ánh mắt của ông cụ lúc này còn đảo qua lên trên người của Trần Viễn một lượt. Không biết vì sao, bị ánh mắt của ông cụ soi đến, trên người Trần Viễn lại có một chút cảm giác lành lạnh sống lưng.
“Cái ông già chết bằm này, ông nhìn cái gì mà nhìn? Không sợ hù dọa đứa nhỏ này sao?”
Nhìn thấy bộ dáng của ông cụ như vậy, bà cụ lại có chút nhịn không được, lên tiếng trách cứ. Nghe thế, thân hình của ông cụ lúc này mới đứng thẳng người dậy, đưa hai tay chắp ở sau lưng. Đồng thời, vừa đi đi lại lại, vừa lẩm nhẩm ở trong miệng.
“Kỳ quái, thật sự là kỳ quái! Thứ đồ vật này, chẳng phải chỉ có bọn họ mới có thể mở ra được sao? Hơn nữa, tại sao nó lại tự động nhận chủ? Điều này thật sự là không thể nào tin được!”
Nghe ông cụ tự mình lẩm bẩm, sắc mặt của Trần Viễn càng thêm trở nên cổ quái. Thế nhưng, còn không để cho anh hiểu được nguyên do. Lúc này, thân ảnh của ông cụ bỗng dưng lướt đi. Đồng thời, phía ngoài đại sảnh lại vang lên âm thanh văng vẳng của ông cụ.
“Không được, ta lại phải tra cổ tịch mới được. Làm sao những chuyện như vậy mà ta lại không thể tìm hiểu thấu cơ chứ!”
Tiếng nói còn chưa có dứt, bóng người của ông cụ đã hoàn toàn biến mất, không thấy gì nữa.
Đứng ở một bên, thấy được một màn này sắc mặt của Trần Viễn càng thêm nặng nề. Trong khi đó, ba người còn lại của nhà họ Cơ lại chẳng biểu hiện ra chút bất ngờ nào. Ngược lại, khuôn mặt của bọn họ lại tỏ ra bình thản hơn rất nhiều. Chỉ có điều, ánh mắt của mấy người bọn họ lại thỉnh thoảng nhìn về phía Trần Viễn, trên khuôn mặt lâu lâu lộ rra một chút nghi hoặc.
“Được rồi, được rồi! Nếu cậu nhóc này đã có duyên với vật ấy, vậy thì cứ để cho cậu ta tạm thời giữ lấy nó đi. Lão hôm nay cũng thấy mệt rồi, lão muốn đi về nghỉ ngơi một chút!”
Vừa mới nói ra dứt câu, chỉ thấy bà lão hơi hơi phất tay một chút. Sau đó, thân ảnh của bà lão lúc này đã nhanh chóng biến mất. So với ông cụ Cơ Trường Sinh, rõ ràng thân ảnh của bà lão lúc này càng thêm quỷ dị hơn rất nhiều.
“Lão Tánh, Trang Đài chuyện hôm nay tạm dừng ở đây đi. Nếu có cơ hội, lần sau chúng ta sẽ gặp mặt. Thanh Thanh, giúp cha tiễn khách!”
Thấy ông bà cụ đều đã rời đi, lúc này sắc mặt của Cơ Trường Xuân cũng không dễ coi cho lắm. Chỉ thấy ông ta miễn cưỡng cười lên một tiếng, sau đó cũng phất phất tay ra hiệu cho con gái của mình đưa tiễn ba người Trần Viễn đi ra ngoài. Còn bản thân ông ta, thì tự mình đóng lại cánh cửa phòng của mật thật, cũng không rõ bản thân tự nhốt lại ở bên trong để làm gì.
Đi ra ngoài, nhìn thấy không khí có chút nặng nề, Trang Đài mới lên tiếng nói ra.
“Thanh Thanh, cảm ơn em, chỉ cần đưa tiễn đến đây là được rồi. Có cơ hội, chị sẽ lần nữa đến đây ghé chơi!”
“Vâng!”
Nghe Trang Đài lên tiếng nói chuyện, cô bé Thanh Thanh lúc này mới ngẩng đầu lên, gật đầu đáp lại. Đồng thời, ánh mắt của cô một lần nữa quay sang nhìn về phía Trần Viễn. Không biết suy nghĩ đến thứ gì, chỉ thấy cô bé hơi cắn cắn môi một cái. Sau đó, giống như làm ra quyết tâm rất lớn, cô bé tự mình đi tới trước mặt của Trần Viễn, từ trên người lấy ra một tấm ngọc bội nhìn hơi có vẻ trong suốt, phía trên còn điêu khắc lấy vô số văn tự cực kỳ tỉ mỉ, giao lại cho Trần Viễn.
“Anh trai, đây là một tấm cổ phù, phía trên có khắc một số phù văn, có tác dụng khu tà, tránh độc, thanh lọc vật bẩn. Nếu như thường xuyên đeo ở trên người, nó còn có thể tăng lên tốc độ tu luyện, cũng như tẩm bổ linh hồn. Đây là bảo vật gia truyền của gia đình em. Hôm nay, em đưa nó tặng cho anh, xem như là quà ra mắt!”
Càng nói trên khuôn mặt của cô bé càng thêm ửng hồng. Ngay sau đó, cô bé nhét vội miếng ngọc vào trong tay của Trần Viễn, rồi cấp tốc chạy trở lại trong nhà. Thỉnh thoảng, Trần Viễn còn nghe được mấy tiếng kêu khẽ của cô bé, giống như là trong lúc chạy vội bị vấp phải thứ gì đó.
Nhưng mà, hai người Trang Đài và ông chú lái xe đứng ở một bên lại có chút kinh ngạc, nhìn về phía Trần Viễn.
“Chậc chậc, xem ra nhìn anh cũng có số đào hoa. Ngay cả một cô bé đáng yêu như vậy, cũng bị anh lừa gạt được.”
Không biết vì sao, lúc này nghe được câu nói trêu chọc của tiểu thư nhà họ Đàm, Trần Viễn lại nghe được một chút mùi vị chua chua. Chỉ là, cái ý nghĩ này rất nhanh liền bị anh hất văng ra khỏi đầu. Sau đó, anh dùng lấy một loại ánh mắt không có một chút nghi ngờ nào, nhìn về phía Trang Đài.
“Bây giờ, tôi muốn đi trở về nhà, được chứ?!”
Nghe được lời này của anh, Trang Đài hơi thoáng kinh ngạc một chút. Nhưng sau khi quay sang nhìn thấy ông chú lái xe đánh một cái gật đầu. Trong lòng hơi thoáng dâng lên một chút bất đắc dĩ, Trang Đài cũng chỉ có thể gật đầu đáp lại.
“Tốt, vậy thì chúng ta trở về nhà thôi!”
Nghe tiểu thư Trang Đài đáp ứng một cách sảng khoái như vậy, Trần Viễn cũng không chút nghi ngờ nào, một mực đi ở phía sau lưng của bọn họ, ngồi lên trên xe ô tô để trở lại gia trang của nhà họ Đàm.
Lúc này, sau khi nhìn thấy chiếc xe ô tô chở theo Trần Viễn đã hoàn toàn biến mất ở trên đường lớn, mấy cái thân ảnh ở trong biệt thự của nhà họ Cơ mới bắt đầu ló đầu nhìn ra.
“Ông lão, chuyện này thật sự có thể làm được sao?”
Nghe được tiếng nói chuyện của bà cụ, ông cụ mới đưa mắt nhìn sang vợ mình, trên khuôn mặt dâng lên một vẻ đắc ý.
“Tất nhiên là được rồi, bà nghĩ Cơ Trường Sinh tôi là ai kia chứ? Một chuyện nhỏ nhặt như vậy, tôi làm sao có thể để cho xảy ra sơ sót được!”
Nghe ngữ khí của ông cụ hơi có vẻ đắc ý, ánh mắt của bà cụ không khỏi trừng lên một trận. Nhưng mà, lúc này phía sau lưng của bọn họ lại đột nhiên vang lên một tiếng bước chân vô cùng.
“Không hay rồi, thật sự là không hay rồi!”
Nhìn thấy bộ dáng có chút hớt ha hớt hãi của con trai, ông cụ Cơ Trường Sinh không khỏi liếc mắt, trừng lên.
“Gấp cái gì mà gấp. Sắp năm mươi tuổi tới nơi rồi, còn một bộ lúng ta lúng túng như vậy, làm sao có thể xứng đáng là người nối nghiệp của nhà họ Cơ!”
Nghe cha mình giáo huấn, nhưng lúc này Cơ Trường Xuân cũng không có tâm tư đâu đi quản mấy thứ này. Ngược lại, ánh mắt của ông ta hơi có chút gấp, vội vàng nói ra.
“Ba, mẹ! Thứ kia, giờ đã mất liên lạc rồi!”
Vừa nghe được lời này, ban đầu cả ông bà cụ đều chưa kịp phản ứng gì. Nhưng ngay sau đó, thần sắc của ông cụ không khỏi biến đến giật mình, vội vàng chạy về phía con trai của mình, đem cổ áo của ông ta nhấc lên.
“Thằng nhóc, mày vừa nói cái gì? Thứ gì đã mất liên lạc rồi hả?”
Nhìn thấy bộ dáng của Cơ Trường Sinh lúc này, trong lòng của Cơ Trường Xuân thoáng chốc có một chút im lặng. Nhưng mà, thấy được khí thế bức bách của ông ta, lúc này Cơ Trường Xuân cũng không dám chậm trễ, lại lần nữa nói ra.
“Là hỏa chủng, cũng chính là đồ vật mà người thanh niên kia vừa mới hấp thu. Hiện tại, nó đã không còn một chút liên hệ nào với chúng ta!”
Lần này, nghe được đáp án chính xác từ con trai. Đừng nói là ông cụ Cơ Trường Sinh, cho dù là bà cụ đang đứng ở một bên cũng cảm thấy vô cùng giật mình.
“Làm sao có thể?!”
Thế nhưng, ngay lúc này lại không có ai chú ý đến, ánh mắt của cô cháu gái nhà họ Cơ lại không hề có một chút biến hóa nào. Ngược lại, trong đôi mắt thanh tịnh của cô bé còn mang theo một chút thở phào nhẹ nhõm. Mà hết thảy những việc này, Trần Viễn cũng không thể nào biết được. Sau khi trở lại gia trang của nhà họ Đàm, anh liền một đường đi đến phòng riêng, do tiểu thư Trang Đài tự mình sắp xếp. Sau đó, anh một mực đóng kín lại cửa phòng, bắt đầu ngồi ở trên giường để xếp bằng.
Chương 160 - Người sắp chết
Ầm!
Vừa mới ngồi xuống không được bao lâu, một tiếng nổ lớn ở trong cơ thể của Trần Viễn đột nhiên vang lên. Ngay sau đó, từ trong miệng của anh phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt vô cùng. Thế nhưng, ánh mắt của Trần Viễn lại rất bình tĩnh. Thậm chí, trong con ngươi của anh còn lóe lên một vệt hưng phấn.
Bởi vì, lúc này Trần Viễn có thể cảm nhận được một luồng lực lượng vô cùng kinh khủng đang quán thâu vào trong cơ thể của anh. Hơn nữa, khí thế trên người anh cũng bắt đầu tăng cao. Từ mới tông sư trung kỳ, dần dần vọt lên đến trung kỳ đỉnh phòng, rồi bay thẳng đến cảnh giới tông sư hậu kỳ, hậu kỳ đỉnh phong mới chậm rãi dừng lại.
Có thể nói, thời gian chỉ vừa mới trôi qua chưa đế mười phút, Trần Viễn từ một võ giả cấp bậc tông sư trung kỳ giai đoạn đầu trực tiếp vọt đến tông sư hậu kỳ đỉnh phong, gần như chỉ thiếu chút nữa là bước vào cảnh giới đại tông sư. Điều này để cho anh hết sức vui mừng lẫn kinh hỉ.
Thế nhưng, Trần Viễn cũng không quá kích động. Ngược lại, ánh mắt của anh mang theo mấy phần nghiêm túc, bắt đầu chậm rãi điều chỉnh lại tâm tình. Cho đến khi tinh thần tĩnh lặng như nước. Lúc này, anh mới lần nữa ngồi xuống xếp bằng, vẻ mặt hết sức chuyên chú, nhập tâm.
Theo như một sổ cổ tịch lưu truyền lại, thì bước đầu tiên để xác định một vị võ giả có thể đột phá đến cảnh giới đại tông sư hay không, chính là nội thị. Thứ này cũng giống như việc nội soi ở trong các phòng khám của bệnh viện. Chỉ khác biệt duy nhất là, so với máy móc, trang thiết bị tân tiến của khoa học hiện đại ngày nay mà nói, thì việc nội thị của võ giả còn có độ chuẩn xác muốn cao hơn rất nhiều.
Bởi vì, người võ giả lúc này hoàn toàn có thể dùng tinh thần lực của mình, kiềm tra từng chỗ bên trong ngóc ngách ở trong cơ thể, ngay cả một chút vị trí mà máy móc rất khó kiểm tra đến, võ giả cũng có thể tự mình dò xét được. Hơn nữa, việc nội thị này cũng có tính an toàn cực cao, thậm chí chuẩn xác đến mức độ tế bào.
Tất nhiên, đây chỉ là tài liệu ở trong thư tịch ghi lại mà thôi. Từ trước đến nay, Trần Viễn cũng chưa một lần nội thị qua. Thế nên, lúc này anh hơi có chút căng thẳng. May mắn, trước đây đã từng được hun đúc, rèn luyện ở trong quân ngũ để cho cường độ tinh thần của Trần Viễn tốt hơn người thường rất nhiều.
Thế nên, sau khi trải qua một lúc hưng phấn, trạng thái tinh thần của Trần Viễn cũng dần dần bình phục trở lại bình thường. Đồng thời, lúc này Trần Viễn có thể cảm nhận được từng tia tinh thần lực của mình, bắt đầu chậm rãi chìm vào bên trong cơ thể. Mặc dù quá trình này diễn ra vô cùng chậm rãi, nhưng loại cảm giác này lại để cho Trần Viễn có được cảm nhận hết sức vi diệu.
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, lúc này Trần Viễn đã nhìn thấy được một viên hỏa cầu màu đỏ đang trôi lơ lửng ở trong đan điền của mình. Hơn nữa, bốn phía xung quanh dường như tạo thành một lớp tường ngăn, để cho tinh thần lực của anh sau khi thẩm thấu vào lại bị tiêu hao hết sức lơi hại.
Nếu như, vừa rồi Trần Viễn chỉ sử dụng không đến một phần mười tinh thần lực để tra xét khắp nơi ở trong cơ thể. Nhưng lúc này, vừa mới đem tinh thần lực dò xét một chút xung quanh của quả cầu lửa màu đỏ, Trần Viễn lại có cảm giác như tinh thần lực của mình gần như đã tiêu hao đến ba, bốn phần. Điều này để cho Trần Viễn cảm thấy hết sức giật mình.
Anh cũng không biết, quả cầu lửa này rốt cuộc là thứ đồ vật gì. Nhưng nguồn năng lượng cực kỳ khổng lồ từ nó tản đi ra ngoài, cũng chính là nguyên trọng yếu khiến cho thực lực của anh đột ngột tăng mạnh.
Mặc dù nói, đây là một chuyện tốt. Thế nhưng, để cho một thứ không rõ lai lịch như vậy tồn tại ở trong cơ thể của mình. Hơn nữa, nơi này lại là vị trí hội tụ hết thảy sức mạnh của bản thân, trong lòng Trần Viễn thật sự chẳng có một chút yên tâm. Chính vì thế, cho dù đây là lần đầu tiến hành nội thị, tinh thần lực tiêu hao rất nhiều, để cho Trần Viễn cảm thấy hết sức mệt mỏi. Nhưng anh vẫn không buông bỏ, vẫn muốn tra xét quả cầu lửa đang nằm ở trong cơ thể mình là thứ đồ vật gì.
Chỉ là, ngay khi Trần Viễn dự định lần nữa tiến quân đẩy mạnh, đem phần lớn tinh thần lực hội tụ vào đây, xuyên phá qua bức tường lửa do quả hỏa cầu đang nằm ở trong đan điền tự mình dựng lên. Thì ngay lập tức, một cái hư ảnh phương hoàng bất chợt hiện ra. Ngay sau đó, ánh mắt của hư ảnh phượng hoàng bất chợt mở ra. Đồng thời, một tiếng quái khiếu từ trong miệng của nó phát ra.
“Khiếu!!!”
Vừa nghe được tiếng quái khiếu này, toàn bộ tinh thần lực của Trần Viễn chỉ trong chốc lát liền bị đánh tan. Đồng thời, trong đầu của anh hiện lên một mảnh hỗn loạn. Ngay sau đó, Trần Viễn cũng hoàn toàn đóng lại ý thức. Anh giống như rơi vào trong một vùng tăm tối, không cách nào thấy được ánh sáng.
“Trần Viễn, Trần Viễn! Anh mau dậy đi!”
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng kêu gọi, để cho Trần Viễn không khỏi nặng nề nâng lên mí mắt. Ngay sau đó, anh thấy được một ánh mắt hơi có mấy phần lo lắng nhìn về phía mình. Hơi khẽ giật mình, thân hình của Trần Viễn nhanh chóng bật dậy. Nhưng mà, toàn bộ cơ thể của anh lúc này giống như đã mất hết sức lực, chỉ có thể lần nữa ngã xuống.
“Thế nào? Anh không có làm sao chứ?”. Nha????h ????hấ???? ????ại — Tr????mTr???????? ệ????﹒V???? —
Thiếu nữ trước mắt có chút bất an, vội vàng đưa tay đặt ở trên đầu của anh. Nhưng mà, vừa mới đặt lên một chút, thiếu nữ liền kinh hoảng hô lên một trận.
“Á, người anh làm sao lại nóng như vậy? Không phải là anh bị sốt rồi chứ? Tôi nghe nói, mấy ngày gần đây đang có dịch bệnh hoành hành, người bình thường rất dễ phát sốt!”
Nghe được âm thanh của thiếu nữ quan tâm, Trần Viễn rất muốn lên tiếng lắc đầu. Nhưng mà, âm thanh vừa mới đến cổ họng, cảm giác nóng bỏng, khô rát đột nhiên truyền đến để cho anh không có chút khí lực nào phát ra âm thanh. Cuối cùng, trong miệng của Trần Viễn cũng chỉ phát ra được một âm thanh duy nhất.
“Nước…”
Nghe được tiếng hô khẽ của Trần Viễn, lại nhìn lấy bộ dáng của anh lúc này, tiểu thư nhà họ Đàm có chút nhịn không được, lại kêu lên lần nữa.
“Anh đợi tôi một chút, để tôi đi gọi bác sĩ đến kiểm tra giúp anh!”
Nói xong lời này, thân hình của Trang Đài rất nhanh liền rời đi khỏi phòng. Mà lúc này, sắc mặt của Trần Viễn càng lúc càng trở nên khó coi. Bởi vì, anh lúc này lại không hề cảm nhận một chút sức mạnh nào ở bên trong cơ thể của mình. Ngay cả xương cốt, bắp thịt của anh cũng trở nên cực kỳ đau nhức, chỉ là một chút cử động nhỏ cũng khiến anh nhịn không được nhíu mày.
Nhất thời, trong đầu Trần Viễn không khỏi nhớ lại tình cảnh của mình lúc xảy ra trong quá trình nội thị. Lúc đó, anh chỉ muốn tìm hiểu thêm tin tức có liên quan đến quả hỏa cầu kỳ quái đang tồn tại ở trong đan điền của mình mà thôi. Nhưng anh thật sự không có nghĩ đến, phản ứng của nó lại trở nên kịch liệt như vậy. Hiện tại, xem ra toàn bộ năng lượng ở trong cơ thể của anh tích lũy được trong mấy năm nay đều bị một tiếng quái khiếu kia làm cho mất sạch.
Lúc này, sợ rằng ngay cả một người bình thường anh cũng không có cách nào đánh lại. Huống hồ, ngọn lửa ở trên quả hỏa cầu càng lúc càng thiêu đốt dữ dội, khiến cho cơ thể của anh như bị nấu sôi. Nếu như anh không nghĩ ra biện pháp, đem quả hỏa cầu này tống khứ ra bên ngoài. Sợ rằng không đến vài ngày, chính anh sẽ bị quả hỏa cầu này đốt chết.
Thế nhưng, thứ này thật sự quá mức quỷ dị, ngay cả hai ông bà cụ nhà họ Cơ cũng không tìm hiểu ra được đây là thứ gì. Hiện tại, ngay cả một chút lực lượng ở trong cơ thể của anh cũng không có cách nào đề lên. Vậy thì, anh lấy cái gì để đem nó tống khứ ra bên ngoài bây giờ?
Vừa nghĩ đến điểm này, Trần Viễn liền nhịn không được lắc đầu cười khổ. Kỳ thật, nếu như trước đó anh không có hành động lỗ mãng như vậy, trực tiếp đem thứ này dò xét, thì hiện tại tình trạng của anh không đến mức bi thảm như thế này. Nhưng nói như thế nào, mọi thứ cũng đã quá muộn. Cho dù Trần Viễn cảm thấy vô cùng hối hận, nhưng trên thế giới này làm gì có thuốc hối hận để cho anh uống.
“Ông nội, ông mau đến đây xem đi. Có phải, anh ta tập võ tập đến điên rồi không? Toàn bộ cơ thể của anh ta đột nhiên trở nên nóng như lửa đốt. Hơn nữa, nhìn bộ dáng của anh ta lại chẳng khác nào một người sắp chết. Ông nội, ông hãy nhanh giúp anh ta tỉnh lại đi!”
Ngay tại lúc này, từ phía bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh nói chuyện của hai ông cháu nhà họ Đàm. Hơn nữa, nghe tiếng bước chân của bọn họ, dường như bộ dáng cũng rất vội vàng.
“Chẳng phải vừa mới hôm qua mọi chuyện còn rất tốt hay sao? Cháu còn nói anh ta thật sự rất có tiền đồ nữa cơ mà?!”
Lúc này, giọng của ông cụ Đàm bỗng dưng vang lên. Hơn nữa, âm thanh còn mang theo mấy phần quái dị, giống như đang nhại lại tiếng của cháu gái mình. Nghe được lời này, sắc mặt của Trang Đài không khỏi đỏ lên. Đồng thời, cô cũng bặt đầu giận lẫy, giẫm mạnh chân xuống dưới đất.
“Ông nội, ông lại chọc cháu có phải không?”
Nhìn thấy bộ dáng của cháu gái lúc này, ông cụ Đàm không khỏi cười lên một trận ha hả. Nhưng ngay sau đó, âm thanh của bọn họ cũng dừng lại. Đồng thời, từ trong ánh mắt của Trần Viễn, rất nhanh liền phát hiện được hai cái thân ảnh đang tiến gần về phía mình.
“Ừm?!”
Vừa mới đi tới giường ngủ của Trần Viễn, sắc mặt của ông cụ Đàm bỗng dưng biến đến cực kỳ kinh dị. Ngay sau đó, âm thanh của Trang Đài hơi có phần lo lắng, nói ra.
“Ông nội, anh ta thế nào rồi?”
Nghe cháu gái hỏi đến, ông cụ cũng không có lập tức trả lời, mà nhanh đi tới nắm lấy cổ tay của Trần Viễn. Qua một lúc lâu, ông cụ mới bất đắc dĩ lắc đầu nói ra.
“Không thể cứu được, không thể cứu được! Cháu gái, hay là cháu hãy nghe lời ông, chấp nhận với chuyện hôn sự trước đó đi có được không? Haizz, cậu bạn này của cháu, sợ rằng là sống không được bao lâu nữa! Ài…”
Nói xong, ông cụ lại nhịn không được thở dài một hơi. Ngay sau đó, ông cụ cũng tự mình xoay người, rồi lắc đầu nhanh chóng bỏ đi. Lúc này, vẻ mặt của Trang Đài có chút thất thần, cũng không kịp phản ứng lại. Mà ánh mắt của Trần Viễn, lại hiện lên một tia lạnh nhạt, giống như không quá ngạc nhiên với những gì ông cụ vừa nói.
Anh, thật sự sắp chết rồi sao?
Rời khỏi nhà họ Đàm, Trần Viễn được Trang Đài chở đi du ngoạn một vòng thành phố Nam Hải. Đây là một tòa thành phố nằm cách trung tâm thủ đô về hướng đông bắc hơn một trăm kilomet. Hơn nữa, đây là một tòa bán đảo được ngăn cách bởi một cửa biển rộng khoảng chừng năm, sáu chục dặm.
Trần Viễn cũng không biết, rốt cuộc một nơi cách xa thủ đô như vậy, anh làm sao lại có thể bị truyền tống đến. Hơn nữa, lại còn vừa vặn tiến vào trong phòng của tiểu thư nhà họ Đàm?
Phải biết, toàn bộ thành phố này hơn phân nửa tài sản đều là do người trong gia tộc họ Đàm làm chủ. Với lại, tổng tài sản mà gia tộc bọn họ đang nắm giữ được, là một khoản tài phú cực kỳ khổng lồ.
Mặc dù Trang Đài cũng không trực tiếp nói ra con số cụ thể là bao nhiêu, nhưng theo một ít suy đoán của Trần Viễn, con số này có thể lên đến vài trăm ngàn tỷ. Nếu so với người giàu nhất Đại Việt, thì đây rõ ràng là một con số vô cùng lớn. Dù sao, người giàu nhất cả nước hiện tại chỉ có tổng ước lượng tài sản không đến một trăm hai chục ngàn tỷ. Trong khi đó, đây chỉ là một phần trong tổng số tài sản của nhà họ Đàm mà thôi.
Theo như những gì Trang Đài đã nói, thì gia tộc cô còn có kinh doanh một số sòng bạc ở Ma Cao và Hồng Kong. Thậm chí, một số trung tâm thương mại lớn ở trên đại lục, cũng như các hãng thời trang nổi tiếng đang thịnh hành trên toàn thế giới, phần lớn đều có dấu vết của gia tộc nhà họ Đàm để lại.
Chính vì thế, mặc dù hiện tại danh tính của nhà họ Đàm chưa từng xuất hiện qua các bảng xếp hạng gia tộc giàu nhất thế giới. Nhưng những lĩnh vực mà gia tộc bọn họ kinh doanh, cũng như nắm giữ đều có giá trị bằng những con số hết sức kinh người.
Chỉ là, một gia tộc giàu có và cường đại như vậy, vì sao từ trước đến nay Trần Viễn đều chưa từng nghe người ở trong quân đội nhắc qua một lần nào? Hơn nữa, dường như những tư liệu về các thành viên ở trong dòng chính của gia tộc này đều bị mã hóa một cách đặc biệt. Cho dù mượn nhờ thân phân trước đây của mình, Trần Viễn cũng không có cách nào để có thể tra ra được.
“Đúng rồi, anh đã bao giờ nghe nói qua việc chơi đá hay chưa?”
Trong lúc nói chuyện, đột nhiên nghe tiểu thư của nhà họ Đàm hỏi một câu như vậy, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi nhăn lại một cái. Giống như nhìn ra bộ dáng của Trần Viễn có chút hiểu lầm, thế nên Trang Đài mới vội vàng lên tiếng giải thích.
“Ý tôi cũng không phải như vậy, thật ra, tôi đang nói đến chuyện “cược đá”. Anh đã nghe qua bao giờ hay chưa?”
“Ừm?!”
Nghe tiểu thư nhà họ Đàm giải thích, Trần Viễn mới chợt nhớ ra, anh cũng có từng nghe người khác nhắc đến chuyện “cược đá” này. Chỉ là, khi đó anh toàn thấy ở trên mạng, hoặc là qua các bộ tiểu thuyết nước ngoài mới biết được đôi chút. Thế nhưng, lúc này Trang Đài vì sao lại hỏi anh về vấn đề “cược đá”?!
Lần nữa nhìn ra được ánh mắt nghi hoặc của Trần Viễn, Trang Đài mới nhịn không được mỉm cười giải thích.
“Thật ra, trước đây nhà tôi cũng có buôn bán ngọc thạch. Nhưng vì thị trường hiện tại có chút hỗn tạp, nhà tôi tạm thời không còn tham gia nữa. Ngược lại, tôi có một người bạn, vừa mới từ bên nước ngoài nhập về một lô ngọc thạch. Nghe nói, loại ngọc thạch này phần lớn đều đã bị phong hóa, bên trong không rõ chất lượng tốt xấu như thế nào. Nếu như anh có hứng thú, chúng ta có thể đi đến đó chơi đùa một chút?!”
Nghe vậy, Trần Viễn liền không khỏi lắc đầu.
“Tôi không ưa thích mấy trò cá cược này cho lắm!”
Nghe được câu trả lời từ chối của Trần Viễn, ánh mắt của Trang Đài hơi thoáng có chút thất vọng.
Chỉ là, Bá Tánh, ông chú tài xế lái xe đang ngồi ở phía trước. Lúc này, nhìn thấy vẻ mặt của tiểu thư nhà mình như vậy, ông ta không khỏi xoay đầu nhìn lại, rồi bất chợt nói ra.
“Tiểu thư, nếu như tiểu thư thật sự thích chơi trò cược thạch này. Vậy thì, để tôi đưa tiểu thư đến một chỗ này. Mặc dù ở đây không tính là quá mức náo nhiệt, nhưng so với trò cược thạch trẻ con kia còn thú vị hơn rất nhiều. Hơn nữa, cậu bạn này của tiểu thư nhất định cũng sẽ cảm thấy vô cùng yêu thích!”
Lời này của ông Bá Tánh vừa mới nói ra, ánh mắt của Trang Đài liền trở nên sáng lên.
“Tốt! Vậy cứ quyết định như thế đi! Chú Tánh, chúng ta đến chỗ thú vị mà chú vừa nói, thế nào?”
“Vâng, thưa tiểu thư!”
Hai người một đáp một hỏi, cũng không cần xem sắc mặt của Trần Viễn, đã tự quyết định hướng đi tiếp theo của mình. Nhất thời, đang ngồi ở trong một gốc xe ô tô vẻ mặt của Trần Viễn không khỏi mang theo mấy phần bất đắc dĩ.
Từ lúc nhìn thấy ông chú tài xế này, Trần Viễn luôn có cảm giác như mình bị để ý đến. Hơn nữa, việc thái độ của Trang Đài đột nhiên trở nên nhiệt tình như vậy, trong lòng Trần Viễn cũng hơi có một chút cảnh giác.
Dù sao, nhìn vào thế lực của gia tộc bọn họ, Trần Viễn không cho rằng một nhân vật như anh sẽ được người ta chú ý đến. Nhất là, một vị tiểu thư tương lai sẽ thừa kế toàn bộ một tòa sản nghiệp khủng bố như vậy, cô ta có thể là một hạng người đơn giản hay sao?
Càng nghĩ, trong lòng Trần Viễn càng thấy thời gian có chút cấp bách. Anh đã quyết định, chờ đợi có được cơ hội tách ra khỏi người đàn ông lái xe này, anh sẽ tự mình tìm cách rời khỏi thành phố này, sau đó trở lại thủ đô, tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ mà mình đã hứa với ông chủ Mặc.
Chỉ là, mọi thứ dường như cũng không diễn ra theo đúng chiều hướng suy nghĩ của Trần Viễn. Ngay lúc anh cho rằng mình chỉ được đến một nơi cược thạch nào đó. Thì lúc này, chiếc xe ô tô do ông chú tài xế riêng của tiểu thư nhà họ Đàm đã dừng lại ở trước một tòa cung điện vô cùng cổ kính.
Nói là cung điện, kỳ thật kiến trúc bên ngoài của nó có hơi hướng giống với một tòa hành cung trong phủ vua chúa thời xa xưa. Chỉ là, bố cục của tòa hành cung này cũng lộ rõ chủ nhân của nó chẳng phải là hạng tầm thường. Nhất là, phía bên ngoài hai thanh cột gỗ còn treo lấy một đôi câu đôi bằng chữ vàng.
“Nhật hoả, vân yên, bạch chủ thiêu tàn ngọc thỏ
Nguyệt cung, tinh đạn, hoàng hôn xa lạc kim ô”.
Mặc dù không rõ ý của hai câu này lắm, nhưng Trần Viễn cũng có thể đại khái đoán được, người khắc hai đôi câu đối này nhất định là một vị kỳ nhân. Bởi vì, chữ ở trong thơ thật sự sống động giống như là thật. Hơn nữa, phía trên còn hiện lộ ra một cỗ khí phách, không phải ai cũng có thể thể hiện được.
Nhưng mà, dường như chủ nhân của nơi này cũng không chỉ có một đôi câu đối như vậy. Trần Viễn đi theo bước chân của ông chú lái xe và cô tiểu thư nhà họ Đàm bước nhanh vào trong bậc cửa. Khi đi đến một chỗ ngoặc, gần với sảnh lớn. Một dòng chữ triện như đập thẳng vào trong ánh mắt của anh. Đồng thời, một cỗ khí thế hùng vĩ như muốn đem anh nhấn chìm ở bên trong đó.
“Linh hồ nhược thủy tùy duyên độ
Trần cảnh tiên châu hữu lộ thông”.
Cả hai câu đối này đều được khắc trực tiếp vào hai bên vách tường, mỗi một chữ viết đều được khắc bằng nét vẽ hết sức dứt khoát. Hơn nữa, trên mỗi một chữ, Trần Viễn vậy mà có thể cảm nhận được một cỗ lực lượng pháp tắc, như có thể trực tiếp đâm thẳng vào trong linh hồn của anh. Cho dù khung cảnh trước mắt không có biến hóa gì, nhưng Trần Viễn lại cứ ngỡ như mình lạc vào ở chốn bồng lai.
“Thế nào? Cậu cũng xem hiểu được những chữ viết ở trên vách tường này à?!”
Ngay đúng lúc này, một âm thanh hơi có một chút vui vẻ, bất chợt vang vọng ở bên tai, để cho Trần Viễn không khỏi giật mình, xoay đầu nhìn lại. Không biết từ khi nào, một người đàn ông trung niên khoảng chừng hơn bốn, năm mươi tuổi mang theo một đứa bé gái mười bốn, mười lăm tuổi gì đó từ phía sau lưng của Trần Viễn đi tới.
Hơn nữa, bộ pháp của người này có vẻ rất kỳ lạ. Nhìn như ông ta cực kỳ tùy ý, chỉ là, vừa mới thoáng đó Trần Viễn đã thấy khoảng cách giữa mình và đối phương chỉ có cách nhau có một hai bước chân. Nhất thời, trong lòng Trần Viễn cảm thấy vô cùng chấn động.
Anh thật không có nghĩ tới, ở một chỗ nhìn như không có gì đặc biệt ngoài mấy câu đố kỳ lạ này, vậy mà xuất hiện một vị cao nhân. Sợ rằng, người đàn ông đang đứng ở trước mặt của anh, so với ông cụ chủ nhà họ Đàm cũng không thua kém gì bao nhiêu. Hơn nữa, Trần Viễn luôn có cảm giác, chuyện bị truyền tống lần này của anh dường như là bị Tiêu Viễn Sơn cố tình sắp xếp. Nếu không, làm sao có chuyện trùng hợp như vậy liền xuất hiện ở một chỗ quái dị như thế này?
“Thiên Cơ huynh, đã lâu không gặp!”
Ngay tại lúc này, âm thanh của ông chú lái xe đột nhiên vang lên, để cho suy nghĩ phức tạp ở trong lòng của Trần viễn cũng nhanh chóng biến mất. Đồng thời, ánh mắt của anh lúc này cũng bắt đầu chăm chú, nhìn về phía hai người một già một trẻ đang đứng ở phía đối diện.
“Lão Tánh, chẳng phải đã nói từ trước rồi sao, là không được phép gọi tên của tôi ra trước mặt người ngoài. Cớ sao lão cứ quên hoài vậy?!”
Nghe được tiếng trách móc của đối phương, ông chú lái xe giống như chẳng hề nghe thấy. Ngược lại, ánh mắt hơi quét về phía Trần Viễn, trên khuôn mặt treo lấy một nụ cười vô cùng bí hiểm.
Chỉ là, lúc này giọng nói của cô bé đi cùng với người đàn ông trung niên, để cho tất cả mọi người ở đây đều không khỏi tập trung chú ý, lần nữa đưa mắt nhìn về phía Trần Viễn.
“Anh trai, trên người của anh tại sao lại có cổ? Hơn nữa, cổ này đã ăn sâu vào trong nội tạng của anh. Nếu như tôi không kịp thời phát hiện ra, chỉ đợi không đến nửa năm nữa, anh nhất định sẽ bị cổ trùng ăn mòn. Đến khi đó, cho dù là thần tiên cũng không cách nào cứu được anh!”
Lúc nói ra lời này, lông mày của cô bé còn có chút nhăn lại. Chỉ là, lời nói của cô lại để cho Trần Viễn cảm thấy khiếp sợ không thôi. Anh thật sự không hề hay biết gì cả, mình làm sao lại bị trúng cổ trùng?
Thứ này, mặc dù Trần Viễn đã từng nghe người khác nhắc đến. Nhưng chẳng phải, đây là thứ “đồ chơi” chỉ có mấy người dân tộc thiểu số ở miền núi mới sử dụng thôi sao? Trần Viễn mặc dù không có ít lần di chuyển đến những vùng như vậy, nhưng đó là chuyện trước đây. Hơn nữa, anh cũng không chọc gì đến bọn họ, bọn họ làm sao lại muốn hại anh?
Chương 157 - Cơ Trường Sinh
Những nghi hoặc liên tục xuất hiện ở trong đầu, để cho Trần Viễn lúc này cũng không thể nào nhịn được, liền nhìn về phía cô bé đang đứng bên cạnh của người đàn ông trung niên, vừa được ông chú tài xế xưng là Thiên Cơ huynh kia.
“Cô bé, có phải là nhóc muốn đùa với anh đó không? Anh làm sao lại trúng cổ thuật được? Hơn nữa, cô bé được bao nhiêu tuổi rồi, còn biết được những thứ này?!”. Truyện Tiên Hiệp
Mặc dù ngoài miệng thì truy hỏi như vậy, nhưng nhìn biểu hiện của những người ở đây, Trần Viễn có thể khẳng định, cô bé này tuyệt đối không phải là một người đơn giản.
Chính vì vậy, khi nghe được câu hỏi của Trần Viễn, cô bé cũng không có đáp lại. Mà ánh mắt của cô hơi liếc về phía cổ tay của Trần Viễn. Sau một lúc, cô bé mới lẩm nhẩm nói ra.
“Kỳ quái, đáng lý ra độc của loại cổ trùng này đã phải phát tác rồi mới phải? Làm sao hiện tại nó lại ngủ đông ở trong cơ thể của anh ta?”
Nghe trong miệng của cô bé lên tiếng lẩm nhẩm, trong lòng của Trần Viễn càng thêm nghi hoặc nhiều hơn. Chỉ là, ngay tại lúc này, âm thanh của Cơ Trường Xuân đã phát ra.
“Thanh Thanh, không được vô lễ với khách của ta. Con mau lui xuống đây đi!”
Nghe được tiếng trách mắng của người đàn ông trung niên, cô bé mới hơi mím môi lắc đầu.
“Không có, Thanh Thanh thật sự cảm nhận được cổ trùng ẩn trú ở trong cơ thể của anh ấy. Loại cổ trùng này có tên là Liên Tâm. Nó là một loại trùng yêu, được các vu sư thời xưa sử dụng để cấy ghép vào trong cơ thể của một người nam và một người nữ. Một khi một trong hai con cổ trùng này bị giết chết hoặc gặp phải uy hiếp, con còn lại sẽ tự mình phá xác, chui ra ngoài để tìm kiếm bạn tình của nó. Mặc dù, loại cổ trùng này lúc bình thường sẽ rất lành tính. Nhưng một khi tức giận, nó sẽ điên cuồng đem nội tạng của chủ nhân cỗ thân thể mà nó trú ngụ, trực tiếp cắn xé. Chính vì thế, ngày xưa loại cổ trùng này đã từng bí cấm, và được liệt kê vào trong mười đại tà thuật của các dân tộc thiểu số miền núi. Hiện tại, lần nữa thấy được loại cổ trùng này hiện ra ánh sáng, con thật sự rất hiếu kỳ. Không biết, anh ấy vì sao lại có được loại cổ trùng này ở trong cơ thể của mình?
Nghe cô bé một hồi giải thích, một hồi nói ra nghi hoặc của mình. Chính Trần Viễn lúc này cũng cảm giác vô cùng ngạc nhiên. Anh thật sự không nghĩ đến, loại cổ trùng này còn có lai lịch như vậy. Nhưng mà, theo như một ý nào đó của cô bé này nói đến. Như vậy, con cổ trùng được cấy ở trong cơ thể của anh, hiện tại đang ở trong tình trạng ngủ đông. Mà con còn lại, thì được cấy ở trong cơ thể của một người khác. Và người này, rất có thể là một trong số những người phụ nữ anh từng quen biết?
Chỉ vừa mới nghĩ đến chỗ này, mồ hôi trên trán của Trần Viễn đã bắt đầu tuôn đầy. Anh thật sự là không biết, rốt cuộc ai lại hận anh đến như vậy, còn dùng loại phương thức này để hãm hại anh?
Chỉ là, dường như từ lúc bị cấy cổ trùng vào trong cơ thể đến giờ, Trần Viễn cũng không hề phát hiện ra một chút dấu hiệu bất thường nào. Ngay cả việc cổ trùng vì sao ngủ say, anh càng là không thể biết?
“Không cần phải ngạc nhiên như vậy, hơn một tháng trước, ta từng đã nhắc nhở qua với cậu. Trên người cậu hiện đang có được vận rủi quấn quanh, còn có điềm xấu. Thật không nghĩ đến, cậu vậy mà bị kẻ khác hạ độc thủ, dùng loại thủ đoạn như vậy để đối phó. Chỉ là, trong cơ thể của cậu dường như có một loại năng lượng kỳ quái nào đó, đem loại cổ trùng này khắc chế, không để cho nó hoạt động, đem nội tạng của cậu phá hủy!”
Lúc này, một âm thanh bất chợt vang lên ở trong đầu của Trần Viễn, nhất thời để anh cảm thấy hơi chút giật mình. Nhưng khi Trần Viễn xoay người nhìn lại, anh mới phát hiện ra một bà lão tầm sáu, bảy mươi tuổi đang đứng ở trước mặt mình. Hơn nữa, bộ dáng của bà lão này hơi có chút quen mắt, giống như anh đã từng gặp qua ở đâu đó thì phải?
“Thế nào, cậu không còn nhận ra được bà già này nữa hay sao?”
Ngay khi nhìn thấy ánh mắt của Trần Viễn nhìn đến, bà cụ lúc này mới gật đầu nhìn anh mỉm cười. Ngay lập tức, hình ảnh bà cụ lần trước băng ngang qua đường, còn suýt chút nữa tông phải chiếc xe ô tô của anh. Lần đó, anh còn tưởng bà cụ là người giả đụng, muốn lừa gạt tiền của mình. Nhưng sau khi nói chuyện một hồi, bà cụ lẩm bẩm gì đó, anh cũng không quá để ý. Đến hiện tại, khi nghe bà cụ nhắc lại, anh mới sực nhớ. Hóa ra, khi đó bà cụ là có ý tốt, chỉ muốn nhắc nhở cho anh.
“Mẹ, sao mẹ lại ra ngoài này?!”
Lúc này, sau khi nhìn thấy bà cụ cùng với Trần Viễn nói chuyện vui vẻ với nhau, sắc mặt của mấy người còn lại đều tỏ ra hết sức kinh ngạc. Nhất là ông chú tài xế và người đàn ông được gọi là Thiên Cơ huynh.
“Cơ Trường Xuân, có phải bà lão này già rồi, nên mỗi lần ra ngoài đều phải xin phép cha con các người hay không?”
Nghe Cơ Trường Xuân hỏi thăm, giọng điệu của bà cụ giống như có chút gấp, tỏ ra vô cùng tức giận quát lên.
Mà âm thanh này của bà cụ thật sự không nhỏ, nhất thời để cho bầu không khí ở trong biệt phủ trở nên có chút quỷ dị.
“Mẹ, sao mẹ lại nói như vậy? Con làm sao lại dám ngăn cản việc mẹ ra ngoài. Chỉ là…”
“Chỉ là, chỉ là cái gì? Hai cha con các người suốt ngày ngoài việc nói đạo lý ra, thì có cái gì tốt để nói chuyện? Vậy mà, mỗi lần bà già này muốn ra ngoài vui chơi một chút, các người lại liền ngăn cản. Còn nói, bà già tôi đây khó chịu, không biết tự lượng sức mình, suốt ngày thích xen vào việc của thiên hạ. Có phải, các người để cho bị nhốt chơ tới khi chết ở cái nơi quỷ quái này, thì các người mới chịu vừa lòng hả dạ, đúng không?”
Lời của Cơ Trường Xuân còn chưa có nói hết, âm thanh tức giận của bà cụ đã không ngừng vang lên. Để cho Trần Viễn vốn tưởng bà cụ này có phần hòa ái, dễ gần. Hiện tại, sắc mặt của anh cũng trở nên có chút cứng đờ.
“Bà nội, bà nội đừng giận nữa! Bố con biết sai rồi. Bố con hôm qua còn nói, vì lo lắng cho sức khỏe của bà nội, nên không dám để cho nội ra ngoài vui chơi. Nếu như bà nội thích đi dạo bên ngoài, Thanh Thanh sẽ dẫn nội đi. Hơn nữa, Thanh Thanh còn biết, ở trong thành phố có mấy chỗ để chơi rất vui!”
Nhìn thấy bà cụ liên tục trừng mắt quát chửi Cơ Trường Xuân, lúc này cô bé tên Thanh Thanh mới đứng ra khuyên nhủ. Chỉ là, lời khuyên của cô bé chỉ làm cho bà cụ hơi hòa hoãn một chút, ánh mắt cũng không mấy vui vẻ khi nhìn về phía con trai của mình.
“Hừ, cái con nhóc này, mi thì biết cái gì? Mấy chỗ mà mi nói, ta đã đi muốn mòn cái gót rồi. Thứ ta yêu thích, chính là đi khắp thế giới, dạo quanh hết tất cả danh lam thắng cảnh, còn phải chiếm ngưỡng các loại kỳ tích của nhân loại. Chứ không phải là mấy thứ rẻ tiền, cha con bọn họ bỏ tiền ra mua để cho ta giải trí. Với lại, ta thích nhất chính là xem vận mệnh của người khác. Có đôi khi, nhìn sự lên xuống vận mệnh của một sinh mệnh, để ta cảm thấy vô cùng hào hứng!”
Đứng ở một bên, vẻ mặt của Trần Viễn càng nghe càng thêm trở nên kỳ quái. Làm sao, anh nghe giống như một nhà ba người bọn họ là đang diễn kịch, để đi lừa gạt người khác đến nhà của mình xem bói như vậy?
Chỉ là, Trần Viễn cũng quan sát thấy, hai người Trang Đài và ông chú tài xế không có lên tiếng nói chuyện, nên anh cũng im lặng đứng đấy.
Thế nhưng, còn không đợi cho Trần Viễn kịp vui mừng được bao lâu, bàn tay của anh đã bị một người nắm chặt.
“Cậu nhóc, cậu đừng có nghe bà lão này nói mò. Kỳ thật, bà ta chẳng biết cái quỷ gì cả. Nếu như cậu thật sự muốn xem chỉ tay, đoán vận mệnh, thì tốt nhất là hãy đi theo ta. Ta có một món đồ chơi này, nhất định cậu vừa nhìn sẽ cảm thấy rất thú vị!”
Một bóng người hơi có chút già nua, râu tóc cũng có phần bạc trắng đột nhiên xuất hiện ở ngay bên cạnh. Hơn nữa, người này còn trực tiếp khống chế lấy bả vai của anh, đưa tay nhấc lên. Tức thì, trong lòng của Trần Viễn không khỏi lộ ra mấy phần hoảng hốt. Anh thật sự không thể nào hiểu được, ông lão điên khùng này là từ đâu đi tới. Với lại, tốc độ của ông ta làm sao lại nhanh như vậy?
“Lão già chết bằm, lão làm cái gì vậy? Làm sao lại muốn đoạt mối làm ăn của tôi? Mau đem thằng nhóc đó trả lại cho tôi. Nó là lần trước tôi phát hiện ra được, ông không thể nào đem nó đi dễ dàng như vậy đâu!”
“Hừ, bà đừng có mơ. Thằng nhóc này là của tôi, tôi muốn nhìn xem, cổ thuật của đám vu sư đó thật sự lợi hại đến cỡ nào, còn muốn ở trước mặt tôi hại người. Tôi nhất định sẽ cho bọn họ biết được, chỉ cần Cơ Trường Sinh tôi còn ở trên đời này một giây phút nào, thì tất cả âm mưu quỷ kế của bọn họ cũng chỉ biến thành bọt nước!”
Nhìn thấy hai người bọn họ người truy ta đuổi, hơn nữa mỗi lần mở miệng ra nói chuyện đều là những thứ ly kỳ cổ quái, để cho đầu óc của Trần Viễn có chút choáng váng. Hai người này, không phải xem anh là vật thí nghiệm, sau đó tiến hành mổ xẻ ra để nghiên cứu đấy chứ?
Cái ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, Trần Viễn liền nhịn không được rùng mình một cái.
Mà phản ứng lúc này của anh, cũng để cho ông lão tự xưng là Cơ Trường Sinh chú ý đến.
“Cậu nhóc, cậu đừng có hoảng sợ. Lát nữa ta sẽ nhẹ tay một chút, đảm bảo là cậu sẽ không đau, không chảy máu!”
Lời này Cơ Trường Sinh vừa mới nói ra, Trần Viễn liền có được loại cảm giác như sắp bị đem vào lò mổ. Trong lúc nhất thời, anh rất muốn dùng năng lượng thần bí của mình đem đối phương đánh bay, sau đó nhanh chóng chạy trốn khỏi nơi này càng xa càng tốt.
Nhưng mà, ý tưởng là chân thật, nhưng sự thật thì rất tàn nhẫn. Còn không đợi cho Trần Viễn có bất kỳ một động tác nào, một bàn tay khác đã vỗ tới, trực tiếp đem nguồn năng lượng thần bí ở trong cơ thể của anh giam cầm lại. Đồng thời, giọng nói của bà cụ lúc này cũng vừa vặn vang lên.
“Cờ Trường Sinh, có phải ông muốn cùng tôi đại chiến ba trăm hiệp mới chịu dừng, đúng không?”
Vừa nói, một cỗ khí thế cực kỳ kinh khủng từ trên người của bà cụ phóng xuất ra ngoài. Không khí xung quanh giống như liền bị đè nén, để cho lồng ngực của Trần Viễn hơi chút khó chịu, hô hấp cũng bắt đầu trở nên trì trệ.
Mà Cơ Trường Sinh thấy vợ của mình vậy mà một lời không hợp liền muốn động thủ, tức thì cũng nổi giận lên.
“Bà muốn làm gì? Còn muốn đoạt mối làm ăn với tôi hay sao?!”
Ầm!
Chương 158 - Bảo vật thành tiên?
Hai luồng sức mạnh khổng lồ va chạm vào nhau để cho không khí bốn phía xung quanh lập tức trở nên nổ tung. Ngay cả Trần Viễn lúc này cũng nhịn không được, trực tiếp bị chấn bay ra ngoài xa hơn mười mét. May mắn, cơ thể của anh đã được rèn luyện từ nhỏ, thế nên lúc này vẫn còn có thể chịu đựng được.
Chỉ là, nhìn thấy hai người bọn họ dự định đánh nhau ở ngay trên đường cái, Trần Viễn thật sự là có chút nhịn không được, vội vàng lên tiếng ngăn lại.
“Này này, hai người có thể dừng lại một chút được không?”
Nghe được tiếng quát của Trần Viễn, rốt cuộc động tác của hai người bọn họ cũng bắt đầu dừng lại. Chỉ là, khí thế của hai người cũng không có hạ xuống. Ngược lại, ánh mắt mỗi bên đều đang gắt gao nhìn chằm chằm về phía đối phương.
Thấy được tình cảnh lúc này, Trần Viễn cảm thấy hết sức đau đầu. Nếu như vừa rồi không phải nghe được bọn họ nói chuyện, anh thật sự còn tưởng rằng hai người đang đứng ở trước mặt là kẻ thù truyền kiếp với nhau đây?
“Được rồi, không đánh, không đánh nữa!”
Qua một lúc, rốt cuộc Cố Trường Sinh vẫn là người lên tiếng trước. Mà lúc này, bà cụ cũng hạ hỏa, hướng ánh mắt trừng trừng nhìn Cố Trường Sinh một trận. Chỉ có điều, khí thế trên người bà cụ lại được thu liễm đi không ít.
“Tiểu Mai, trên người của thằng nhóc này hơi có chút đồ vật, tôi muốn nghiên cứu một phen. Không biết, lần này bà có thể nhường nó cho tôi dùng trước được không?”
Thấy bà cụ đã đem khí thế thu hồi lại, ông cụ cũng rất thức thời đưa ra đề nghị của mình. Mà nghe được lời này, bà cụ chỉ hơi nheo nheo lại đôi mắt già nua của mình một chút. Sau đó, bà cụ mới chậm rãi mở miệng đáp.
“Điều kiện này cũng không phải là không được. Chỉ là, ông còn chưa hỏi qua ý kiến của người ta, đã trực tiếp đem đi như vậy. Ông không cảm thấy mình rất quá đáng hay sao? Tôi nói như vậy có đúng không, cậu nhóc?!”
Đứng ở trước mặt hai vị tiền bối cao thủ, thật sự Trần Viễn ngay cả thở mạnh cũng không dam. Nhưng lúc này, nghe được bà cụ vậy mà có ý giải vây cho mình, trong lòng Trần Viễn không khỏi cảm thấy nghi hoặc.
Chỉ có điều, ngay sau đó anh cũng nghe được tiếng của ông cụ Cơ Trường Sinh vang lên.
“Ai ui, làm sao tôi lại quên mất chuyện này rồi nhỉ? Thật là ngại quá, cậu nhóc, cậu tên là gì?”
Giống như, lúc này ông cụ mới phát hiện ra sai lầm của mình, bộ dáng cũng có mấy phần làm lành, nhìn về phía Trần Viễn cười lên hề hề.
Thế nhưng, Trần Viễn không phải là một đứa ngốc. Anh làm sao không phát hiện ra lời nói cùng với hành động của ông bà cụ lúc này hoàn toàn không có đồng nhất. Hơn nữa, động tác của bọn họ vừa rồi cũng không phải giả, thật sự là nếu Trần Viễn không có lên tiếng ngăn cản, cả hai người bọn họ sẽ đánh với nhau một trận to.
Chỉ là, Trần Viễn cũng không có biện pháp nào khác. Hiện tại anh đang đứng dưới mái hiên của người khác, anh còn có thể nói thêm cái gì bây giờ?
Thế nên, mặc dù hiện tại trong lòng có chút khó chịu, nhưng Trần Viễn chỉ có thể cười gượng đáp lại.
“Thưa cụ, cháu tên là Trần Viễn, là bạn của tiểu thư Trang Đài!”
Lúc này, ông cụ mới bắt đầu chú ý đến ông chú tài xế lái xe và cô tiểu thư nhà họ Đàm đang nhìn qua, một bộ vô cùng sốt ruột.
“Ồ, cậu là bạn của con bé con, cháu gái của cái lão già cổ lỗ sĩ đó sao? Vậy thì tốt, nếu cậu là người chung một nhà, chúng ta cũng dễ nói chuyện với nhau hơn.”
Vừa nói, Cơ Trường Sinh vừa xoa xoa lấy đôi bàn tay của mình, giống như lại sắp không thể nhịn được, muốn trực tiếp đem Trần Viễn nắm tiến vào phòng nghiên cứu của mình.
Chỉ là, bà cụ đứng ở một bên hai mắt trừng lớn, để cho ông cụ cũng không dám làm ra bất kỳ động tác gì khác.
“Thưa hai cụ, kỳ thật lần này tôi dẫn hai đứa nhỏ này đến đây, là muốn để chúng được mở mang tầm mắt một chút. Nếu hai cụ không ngại, có thể để cho tôi đưa tiểu thư cùng với cậu Viễn cùng tiến vào phòng bảo vật của nhà họ Cơ hay không?”
Đúng vào lúc này, âm thanh của ông chú tài xế lại đột nhiên vang lên. Ngay lập tức, ánh mắt của ông bà cụ đều tập trung về phía ông ta. Nhưng sắc mặt của ông chú tài xế rõ ràng tỏ ra bình tĩnh hơn rất nhiều. Chỉ là, Cơ Trường Xuân, người đang đứng một bên cùng với con gái của mình lúc này lại có chút chột dạ, hơi hơi liếc mắt về phía bà cụ.
“Hừ, lại là thằng con hư đốn mày, lại bày ra cái trò gì nữa để lừa gạt người khác có phải không? Học cái gì không học, làm sao lại thích học mấy trò không có đạo đức của cha mày như vậy?”
Bà cụ vừa nghe ông chú tài xế nói xong một hồi, bà cụ tức thì nổi giận, mắng lên một trận. Chỉ là, sắc mặt của Cơ Trường Xuân lại có chút lúng túng, nhìn về phía mẹ của mình để giải thích.
“Mẹ, lần này con cũng không có lừa gạt bọn họ. Con thật sự mới tìm được vài thứ rất đặc biệt, cũng không biết rõ đó là đồ vật gì. Nhưng mà, những thứ đồ vật này đều có lai lịch không nhỏ. Nhất là, khối tảng đá kia, con có cảm giác cất giấu một thứ gì đó cực kỳ bí mật.”
Nghe con trai của mình lên tiếng giải thích, bà cụ không những không có buông lỏng, ngược lại càng thêm tức giận nhìn về phía Cơ Trường Sinh.
“Đấy, ông thấy chưa?! Hiện tại thì con trai của ông ngay cả đến bà già như tôi cũng muốn lừa gạt. Mấy thứ đồ vật mà nó đang nói, còn không phải là mấy trò thần thần bí bí, lúc trước ông bày ra để lừa gạt người khác hay sao? Hiện tại thì tốt rồi, thứ tốt của tôi nó lại không học, lại toàn đi học mấy thứ xấu xa, lừa người của ông!”
Cơ Trường Sinh bị vợ mình mắng như vậy, nhất thời mặt mo cũng có phần đỏ lên. Chỉ là, ông ta không tiện phát tác ở trước mặt của vợ mình, mà chỉ có thể trừng mắt nhìn lấy đứa con trai đầu tóc đã có phần hơi muốn bạc trắng.
“Còn không đứng ra xin lỗi mẹ đi, đừng để bà ấy nổi giận!”
Nhìn thấy bộ dáng của cha mình lúc này, trong lòng Cơ Trường Xuân thật sự là rất bất đắc dĩ. Chỉ có điều, trước ánh mắt tràn đầy uy hiếp của Cơ Trường Sinh, Cơ Trường Xuân chỉ có thể âm thầm cười khổ, hướng về phía mẹ mình, cúi đầu nói ra.
“Xin lỗi mẹ!”
Lúc nói ra lời này, Cơ Trường Xuân thả xuống tư thế cực thấp. Mà đứng ở một bên, nhìn cả nhà ba người bọn họ diễn kịch với nhau, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi trừng lớn. Rốt cuộc, cả nhà bà người bọn họ là luyện tập đã bao nhiêu lần rồi, làm sao lại trở nên thuần thục đến như vậy?
Còn không đợi cho Trần Viễn kịp suy đoán, lúc này Cơ Trường Xuân lại lần nữa ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Đài và ông chú lái xe, nói ra.
“Thành thật xin lỗi, xem ra bảo vật hôm nay không thể mở ra cho mọi người xem được rồi. Hay là, hẹn mọi người dịp khác lại đến, có được không?”
Nhìn bộ dáng áy náy của Cơ Trường Xuân, ông chú tài xế chỉ có thể im lặng, cũng không biết phải nói thêm cái gì. Nhưng mà, Trang Đài lại có chút nhịn không được, đứng ở một bên lầu bầu.
“Làm gì vậy chứ? Chẳng phải chỉ là xem qua một chút đồ chơi nho nhỏ thôi sao, còn cần phải bày ra nhiều trò như vậy hay không?”
Mặc dù âm thanh của cô không lớn, nhưng những người ở đây đều là hạng người như thế nào, bọn họ làm sao lại không nghe được câu nói này của cô.
Nhất thời, ông chú tài xế không khỏi tỏ ra lúng túng, vẻ mặt mang theo mấy phần áy náy, hướng về phía mấy người nhà họ Cơ, nói ra.
“Thành thật xin lỗi mọi người, tính tình của tiểu thư nhà chúng tôi hơi có phần ngay thẳng, xin mọi người hãy bỏ qua cho!”
Những lời này của ông chú tài xế không khỏi để cho Trang Đài có chút xấu hổ đỏ mặt, cũng không có tiếp tục lên tiếng để nói chuyện nữa. Nhưng mà, cô bé Thanh Thanh lại nhịn không được, lên tiếng nói ra.
“Cha, tại sao cha phải nói dối bọn họ? Nhà chúng ta quả thật có được một món bảo vật rất có giá trị. Hơn nữa, thứ này còn có liên quan đến một môn cổ thuật, đã từng thất truyền từ mấy ngàn năm trước. Nếu như lần này chúng ta có thể đem nó mở ra, thì toàn bộ bí mật của thời đại tiên nhân mấy chục vạn năm về trước chẳng phải sẽ được giải khai hay sao?”
Lời của cô bé vừa mới nói ra, tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy ngây người. Cho dù là Trần Viễn, lúc này cũng nhịn không được, nhìn nhiều về phía cô bé đến mấy lần.
Chỉ là, dù anh có quan sát thế nào, cũng không phát hiện ra bất kỳ dấu hiệu khả nghi nào. Mà lúc này, ông cụ Cơ Trường Sinh lại có chút khó tin, nhìn về phía con trai và cháu gái của mình.
“Thứ đó đang ở đâu? Vì sao hai đứa lại không nói cho ta biết? Nhanh, nhanh dẫn ta đến chỗ cất giấu món bảo vật đó, nhanh lên!”
Giống như, bản thân không có cách nào kiềm chế được sự tò mò ở trong lòng. Lúc này, ông cụ Cơ Trường Sinh vậy mà nhịn không được, lại lần nữa lao tới, khống chế bả vai của Cơ Trường Xuân rồi hét lên.
Thấy được cảnh tượng quen thuộc lúc này, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi biến đến cực kỳ quái dị. Nhất là, dường như bà cụ lúc này cũng không có ý định ngăn cản động tác của chồng mình. Thậm chí, anh còn phát hiện ra, bà cụ không biết từ lúc nào đã đem một bên bả vai còn lại của con trai mình nắm chặt. Sau đó, bà cụ thấp giọng hô khẽ.
“Đi thôi!”
Ngay sau đó, cả nhà ba người nhanh chóng biến mất ở trước mặt mọi người. Cho đến lúc này, rốt cuộc tiểu thư Trang Đài không thể nào nhịn được nữa, cảm thấy vô cùng tức giận nhìn về phía ông chú lái xe nói ra.
“Chú Tánh, nhà của bọn họ có bảo vật tốt như vậy, vậy mà còn muốn giấu giếm chúng ta? Không thể được, tôi cũng muốn đi xem nó!”
Nói xong, thân ảnh của tiểu thư Trang Đài vậy mà không hề chậm chạp một chút nào, nhanh chóng lướt đi, hướng về phía một chỗ mật thật ở trong đại sảnh của nhà họ Cơ lao đi.
Thấy được cảnh này, ánh mắt của Trần Viễn lần nữa trừng lớn. Chỉ là, còn không đợi cho anh nói thêm lời nào, âm thanh của ông chú lái xe đã lần nữa vang lên.
“Đi thôi, bảo vệ tốt cho tiểu thư!”
Chương 159 - Hỏa chủng
Nhìn thấy thân ảnh của mọi người đều đã lướt nhanh đi về chỗ mật thất ở trong đại sảnh. Lúc này, Trần Viễn cũng không có bất kỳ lựa chọn nào khác, anh chỉ có thể dựa vào hai chân của mình, vội vàng đuổi theo ở phía sau.
“Kỳ quái, thật sự là rất kỳ quái! Thứ đồ vật này, vì sao lại còn có thể tồn tại được? Chẳng phải, hơn vạn năm trước nó đã hoàn toàn tuyệt tích rồi sao?”
Vừa bước vào trong mật thất, Trần Viễn đã nghe được tiếng lẩm bẩm của ông cụ Cơ Trường Sinh. Đồng thời, hình ảnh đập vào trong mắt của anh lúc này chính là trên tay của ông cụ cầm lấy một viên hỏa cầu, phía bên trong giống như có được sinh mạng, không ngừng nhảy lên liên tục.
Nhưng mà, người cầm hỏa cầu lại rất thản nhiên, một bộ thảnh thơi quan sát, cũng không có biểu hiện ra một chút bộ dáng khó chịu nào. Trong lòng mang theo mấy phần nghi hoặc, Trần Viễn hơi xích tới gần.
Chỉ là, lúc này âm thanh hơi thiếu kiên nhẫn của bà cụ lại đột nhiên vang lên.
“Này, ông có thật sự nhìn ra đây là thứ gì hay không? Đừng có cản trở người khác quan sát như vậy. Nếu không được, thì đến phiên tôi!”
Vừa nói, bàn tay của bà cụ vừa vội vàng vươn ra, dự định giành lấy quả cầu lửa đang cầm ở trong tay của ông cụ Cơ Trường Sinh. Nhưng mà, ngay tại lúc này kỳ biến đột nhiên phát sinh.
Chỉ thấy, phía trên hỏa cầu phát ra một tiếng chim hót. Ngay sau đó, một cái hư ảnh bằng lửa giống như là chim phượng hoàng từ trong quả cầu bất ngờ tung cánh, bay nhanh ra ngoài.
Khiếu!!!
Tiếng phượng gáy truyền đến trong tai, để cho sắc mặt những người ở đây đều không khỏi trở nên tái nhợt lại. Thế nhưng, hai mắt của Trần Viễn lúc này lại trở nên trừng lớn. Bởi vì, hư ảnh của con chim lửa này không biết vì sao lại hướng về phía thân thể của anh xông tới. Hơn nữa, tốc độ của nó cũng cực nhanh. Khi anh kịp phản ứng lại, thì toàn bộ hư ảnh đã hoàn toàn biến mất. Đồng thời, quả cầu lửa đang cầm ở trên tay của ông cụ cũng tìm không thấy.
“Đồ vật đâu? Đồ vật đi nơi nào rồi?!”
Sau một thoáng thất thần, âm thanh của ông cụ Cơ Trường Sinh lúc này mới giật mình hô lên. Nhưng mà, ánh mắt của mọi người lúc này đã không ai thèm để ý đến phản ứng của ông cụ nữa. Ngược lại, ánh mắt của mọi người đều tập trung về phía cơ thể của Trần Viễn.
“Ách, cái này…”
Trong lúc nhất thời, vẻ mặt của Trần Viễn hơi thoáng có chút lúng túng. Kỳ thật, anh cũng không có ngờ đến món bảo vật này vậy mà tự động bay về phía mình. Hơn nữa, nó còn ở ngay trước mặt mọi người chui vào ở trong cơ thể của anh để ẩn nấp. Nếu đổi lại là một nơi khác, xảy ra tình huống tương tự Trần Viễn cũng không cảm thấy áp lực chút nào. Bởi vì, anh tin tưởng với thực lực của mình, còn không có bao nhiêu người uy hiếp được anh.
Thế nhưng, lúc này ở trước mặt anh lại có tới ba vị, không, phải là bốn vị cao thủ cấp bậc đại tông sư mới đúng. Trong đó, Cơ Trường Xuân có thực lực như thế nào thì Trần Viễn không biế. Nhưng ông cụ Cơ Trường Sinh và bà cụ đều là hai vị tuyệt thế cao thủ, Trần Viễn tuyệt đối không phải là đối thủ của bọn họ. Còn chưa nói đến, thực lực của ông chú tài xế kỳ thật cũng không hề kém gì so với hai người này. Nếu như, lúc này cả ba người bọn họ đột nhiên xông lên, sờ rằng không đến một phút, Trần Viễn chắc chắn sẽ bị khống chế ngay tại trận. Thế nên, lúc này trong lòng của Trần Viễn hơi thoáng lo lắng, đưa ánh mắt về phía mọi người để tìm lời giải thích.
Nhưng mà, còn không đợi Trần Viễn mở miệng lên tiếng, âm thanh của ông cụ Cơ Trường Sinh đã lần nữa vang lên.
“Này, cái thứ đồ đó, bay về phía nào rồi?!”
Vừa nói, thân ảnh của ông cụ vừa tiến sát về phía Trần Viễn. Hơn nữa, ánh mắt của ông cụ lúc này còn đảo qua lên trên người của Trần Viễn một lượt. Không biết vì sao, bị ánh mắt của ông cụ soi đến, trên người Trần Viễn lại có một chút cảm giác lành lạnh sống lưng.
“Cái ông già chết bằm này, ông nhìn cái gì mà nhìn? Không sợ hù dọa đứa nhỏ này sao?”
Nhìn thấy bộ dáng của ông cụ như vậy, bà cụ lại có chút nhịn không được, lên tiếng trách cứ. Nghe thế, thân hình của ông cụ lúc này mới đứng thẳng người dậy, đưa hai tay chắp ở sau lưng. Đồng thời, vừa đi đi lại lại, vừa lẩm nhẩm ở trong miệng.
“Kỳ quái, thật sự là kỳ quái! Thứ đồ vật này, chẳng phải chỉ có bọn họ mới có thể mở ra được sao? Hơn nữa, tại sao nó lại tự động nhận chủ? Điều này thật sự là không thể nào tin được!”
Nghe ông cụ tự mình lẩm bẩm, sắc mặt của Trần Viễn càng thêm trở nên cổ quái. Thế nhưng, còn không để cho anh hiểu được nguyên do. Lúc này, thân ảnh của ông cụ bỗng dưng lướt đi. Đồng thời, phía ngoài đại sảnh lại vang lên âm thanh văng vẳng của ông cụ.
“Không được, ta lại phải tra cổ tịch mới được. Làm sao những chuyện như vậy mà ta lại không thể tìm hiểu thấu cơ chứ!”
Tiếng nói còn chưa có dứt, bóng người của ông cụ đã hoàn toàn biến mất, không thấy gì nữa.
Đứng ở một bên, thấy được một màn này sắc mặt của Trần Viễn càng thêm nặng nề. Trong khi đó, ba người còn lại của nhà họ Cơ lại chẳng biểu hiện ra chút bất ngờ nào. Ngược lại, khuôn mặt của bọn họ lại tỏ ra bình thản hơn rất nhiều. Chỉ có điều, ánh mắt của mấy người bọn họ lại thỉnh thoảng nhìn về phía Trần Viễn, trên khuôn mặt lâu lâu lộ rra một chút nghi hoặc.
“Được rồi, được rồi! Nếu cậu nhóc này đã có duyên với vật ấy, vậy thì cứ để cho cậu ta tạm thời giữ lấy nó đi. Lão hôm nay cũng thấy mệt rồi, lão muốn đi về nghỉ ngơi một chút!”
Vừa mới nói ra dứt câu, chỉ thấy bà lão hơi hơi phất tay một chút. Sau đó, thân ảnh của bà lão lúc này đã nhanh chóng biến mất. So với ông cụ Cơ Trường Sinh, rõ ràng thân ảnh của bà lão lúc này càng thêm quỷ dị hơn rất nhiều.
“Lão Tánh, Trang Đài chuyện hôm nay tạm dừng ở đây đi. Nếu có cơ hội, lần sau chúng ta sẽ gặp mặt. Thanh Thanh, giúp cha tiễn khách!”
Thấy ông bà cụ đều đã rời đi, lúc này sắc mặt của Cơ Trường Xuân cũng không dễ coi cho lắm. Chỉ thấy ông ta miễn cưỡng cười lên một tiếng, sau đó cũng phất phất tay ra hiệu cho con gái của mình đưa tiễn ba người Trần Viễn đi ra ngoài. Còn bản thân ông ta, thì tự mình đóng lại cánh cửa phòng của mật thật, cũng không rõ bản thân tự nhốt lại ở bên trong để làm gì.
Đi ra ngoài, nhìn thấy không khí có chút nặng nề, Trang Đài mới lên tiếng nói ra.
“Thanh Thanh, cảm ơn em, chỉ cần đưa tiễn đến đây là được rồi. Có cơ hội, chị sẽ lần nữa đến đây ghé chơi!”
“Vâng!”
Nghe Trang Đài lên tiếng nói chuyện, cô bé Thanh Thanh lúc này mới ngẩng đầu lên, gật đầu đáp lại. Đồng thời, ánh mắt của cô một lần nữa quay sang nhìn về phía Trần Viễn. Không biết suy nghĩ đến thứ gì, chỉ thấy cô bé hơi cắn cắn môi một cái. Sau đó, giống như làm ra quyết tâm rất lớn, cô bé tự mình đi tới trước mặt của Trần Viễn, từ trên người lấy ra một tấm ngọc bội nhìn hơi có vẻ trong suốt, phía trên còn điêu khắc lấy vô số văn tự cực kỳ tỉ mỉ, giao lại cho Trần Viễn.
“Anh trai, đây là một tấm cổ phù, phía trên có khắc một số phù văn, có tác dụng khu tà, tránh độc, thanh lọc vật bẩn. Nếu như thường xuyên đeo ở trên người, nó còn có thể tăng lên tốc độ tu luyện, cũng như tẩm bổ linh hồn. Đây là bảo vật gia truyền của gia đình em. Hôm nay, em đưa nó tặng cho anh, xem như là quà ra mắt!”
Càng nói trên khuôn mặt của cô bé càng thêm ửng hồng. Ngay sau đó, cô bé nhét vội miếng ngọc vào trong tay của Trần Viễn, rồi cấp tốc chạy trở lại trong nhà. Thỉnh thoảng, Trần Viễn còn nghe được mấy tiếng kêu khẽ của cô bé, giống như là trong lúc chạy vội bị vấp phải thứ gì đó.
Nhưng mà, hai người Trang Đài và ông chú lái xe đứng ở một bên lại có chút kinh ngạc, nhìn về phía Trần Viễn.
“Chậc chậc, xem ra nhìn anh cũng có số đào hoa. Ngay cả một cô bé đáng yêu như vậy, cũng bị anh lừa gạt được.”
Không biết vì sao, lúc này nghe được câu nói trêu chọc của tiểu thư nhà họ Đàm, Trần Viễn lại nghe được một chút mùi vị chua chua. Chỉ là, cái ý nghĩ này rất nhanh liền bị anh hất văng ra khỏi đầu. Sau đó, anh dùng lấy một loại ánh mắt không có một chút nghi ngờ nào, nhìn về phía Trang Đài.
“Bây giờ, tôi muốn đi trở về nhà, được chứ?!”
Nghe được lời này của anh, Trang Đài hơi thoáng kinh ngạc một chút. Nhưng sau khi quay sang nhìn thấy ông chú lái xe đánh một cái gật đầu. Trong lòng hơi thoáng dâng lên một chút bất đắc dĩ, Trang Đài cũng chỉ có thể gật đầu đáp lại.
“Tốt, vậy thì chúng ta trở về nhà thôi!”
Nghe tiểu thư Trang Đài đáp ứng một cách sảng khoái như vậy, Trần Viễn cũng không chút nghi ngờ nào, một mực đi ở phía sau lưng của bọn họ, ngồi lên trên xe ô tô để trở lại gia trang của nhà họ Đàm.
Lúc này, sau khi nhìn thấy chiếc xe ô tô chở theo Trần Viễn đã hoàn toàn biến mất ở trên đường lớn, mấy cái thân ảnh ở trong biệt thự của nhà họ Cơ mới bắt đầu ló đầu nhìn ra.
“Ông lão, chuyện này thật sự có thể làm được sao?”
Nghe được tiếng nói chuyện của bà cụ, ông cụ mới đưa mắt nhìn sang vợ mình, trên khuôn mặt dâng lên một vẻ đắc ý.
“Tất nhiên là được rồi, bà nghĩ Cơ Trường Sinh tôi là ai kia chứ? Một chuyện nhỏ nhặt như vậy, tôi làm sao có thể để cho xảy ra sơ sót được!”
Nghe ngữ khí của ông cụ hơi có vẻ đắc ý, ánh mắt của bà cụ không khỏi trừng lên một trận. Nhưng mà, lúc này phía sau lưng của bọn họ lại đột nhiên vang lên một tiếng bước chân vô cùng.
“Không hay rồi, thật sự là không hay rồi!”
Nhìn thấy bộ dáng có chút hớt ha hớt hãi của con trai, ông cụ Cơ Trường Sinh không khỏi liếc mắt, trừng lên.
“Gấp cái gì mà gấp. Sắp năm mươi tuổi tới nơi rồi, còn một bộ lúng ta lúng túng như vậy, làm sao có thể xứng đáng là người nối nghiệp của nhà họ Cơ!”
Nghe cha mình giáo huấn, nhưng lúc này Cơ Trường Xuân cũng không có tâm tư đâu đi quản mấy thứ này. Ngược lại, ánh mắt của ông ta hơi có chút gấp, vội vàng nói ra.
“Ba, mẹ! Thứ kia, giờ đã mất liên lạc rồi!”
Vừa nghe được lời này, ban đầu cả ông bà cụ đều chưa kịp phản ứng gì. Nhưng ngay sau đó, thần sắc của ông cụ không khỏi biến đến giật mình, vội vàng chạy về phía con trai của mình, đem cổ áo của ông ta nhấc lên.
“Thằng nhóc, mày vừa nói cái gì? Thứ gì đã mất liên lạc rồi hả?”
Nhìn thấy bộ dáng của Cơ Trường Sinh lúc này, trong lòng của Cơ Trường Xuân thoáng chốc có một chút im lặng. Nhưng mà, thấy được khí thế bức bách của ông ta, lúc này Cơ Trường Xuân cũng không dám chậm trễ, lại lần nữa nói ra.
“Là hỏa chủng, cũng chính là đồ vật mà người thanh niên kia vừa mới hấp thu. Hiện tại, nó đã không còn một chút liên hệ nào với chúng ta!”
Lần này, nghe được đáp án chính xác từ con trai. Đừng nói là ông cụ Cơ Trường Sinh, cho dù là bà cụ đang đứng ở một bên cũng cảm thấy vô cùng giật mình.
“Làm sao có thể?!”
Thế nhưng, ngay lúc này lại không có ai chú ý đến, ánh mắt của cô cháu gái nhà họ Cơ lại không hề có một chút biến hóa nào. Ngược lại, trong đôi mắt thanh tịnh của cô bé còn mang theo một chút thở phào nhẹ nhõm. Mà hết thảy những việc này, Trần Viễn cũng không thể nào biết được. Sau khi trở lại gia trang của nhà họ Đàm, anh liền một đường đi đến phòng riêng, do tiểu thư Trang Đài tự mình sắp xếp. Sau đó, anh một mực đóng kín lại cửa phòng, bắt đầu ngồi ở trên giường để xếp bằng.
Chương 160 - Người sắp chết
Ầm!
Vừa mới ngồi xuống không được bao lâu, một tiếng nổ lớn ở trong cơ thể của Trần Viễn đột nhiên vang lên. Ngay sau đó, từ trong miệng của anh phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt vô cùng. Thế nhưng, ánh mắt của Trần Viễn lại rất bình tĩnh. Thậm chí, trong con ngươi của anh còn lóe lên một vệt hưng phấn.
Bởi vì, lúc này Trần Viễn có thể cảm nhận được một luồng lực lượng vô cùng kinh khủng đang quán thâu vào trong cơ thể của anh. Hơn nữa, khí thế trên người anh cũng bắt đầu tăng cao. Từ mới tông sư trung kỳ, dần dần vọt lên đến trung kỳ đỉnh phòng, rồi bay thẳng đến cảnh giới tông sư hậu kỳ, hậu kỳ đỉnh phong mới chậm rãi dừng lại.
Có thể nói, thời gian chỉ vừa mới trôi qua chưa đế mười phút, Trần Viễn từ một võ giả cấp bậc tông sư trung kỳ giai đoạn đầu trực tiếp vọt đến tông sư hậu kỳ đỉnh phong, gần như chỉ thiếu chút nữa là bước vào cảnh giới đại tông sư. Điều này để cho anh hết sức vui mừng lẫn kinh hỉ.
Thế nhưng, Trần Viễn cũng không quá kích động. Ngược lại, ánh mắt của anh mang theo mấy phần nghiêm túc, bắt đầu chậm rãi điều chỉnh lại tâm tình. Cho đến khi tinh thần tĩnh lặng như nước. Lúc này, anh mới lần nữa ngồi xuống xếp bằng, vẻ mặt hết sức chuyên chú, nhập tâm.
Theo như một sổ cổ tịch lưu truyền lại, thì bước đầu tiên để xác định một vị võ giả có thể đột phá đến cảnh giới đại tông sư hay không, chính là nội thị. Thứ này cũng giống như việc nội soi ở trong các phòng khám của bệnh viện. Chỉ khác biệt duy nhất là, so với máy móc, trang thiết bị tân tiến của khoa học hiện đại ngày nay mà nói, thì việc nội thị của võ giả còn có độ chuẩn xác muốn cao hơn rất nhiều.
Bởi vì, người võ giả lúc này hoàn toàn có thể dùng tinh thần lực của mình, kiềm tra từng chỗ bên trong ngóc ngách ở trong cơ thể, ngay cả một chút vị trí mà máy móc rất khó kiểm tra đến, võ giả cũng có thể tự mình dò xét được. Hơn nữa, việc nội thị này cũng có tính an toàn cực cao, thậm chí chuẩn xác đến mức độ tế bào.
Tất nhiên, đây chỉ là tài liệu ở trong thư tịch ghi lại mà thôi. Từ trước đến nay, Trần Viễn cũng chưa một lần nội thị qua. Thế nên, lúc này anh hơi có chút căng thẳng. May mắn, trước đây đã từng được hun đúc, rèn luyện ở trong quân ngũ để cho cường độ tinh thần của Trần Viễn tốt hơn người thường rất nhiều.
Thế nên, sau khi trải qua một lúc hưng phấn, trạng thái tinh thần của Trần Viễn cũng dần dần bình phục trở lại bình thường. Đồng thời, lúc này Trần Viễn có thể cảm nhận được từng tia tinh thần lực của mình, bắt đầu chậm rãi chìm vào bên trong cơ thể. Mặc dù quá trình này diễn ra vô cùng chậm rãi, nhưng loại cảm giác này lại để cho Trần Viễn có được cảm nhận hết sức vi diệu.
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, lúc này Trần Viễn đã nhìn thấy được một viên hỏa cầu màu đỏ đang trôi lơ lửng ở trong đan điền của mình. Hơn nữa, bốn phía xung quanh dường như tạo thành một lớp tường ngăn, để cho tinh thần lực của anh sau khi thẩm thấu vào lại bị tiêu hao hết sức lơi hại.
Nếu như, vừa rồi Trần Viễn chỉ sử dụng không đến một phần mười tinh thần lực để tra xét khắp nơi ở trong cơ thể. Nhưng lúc này, vừa mới đem tinh thần lực dò xét một chút xung quanh của quả cầu lửa màu đỏ, Trần Viễn lại có cảm giác như tinh thần lực của mình gần như đã tiêu hao đến ba, bốn phần. Điều này để cho Trần Viễn cảm thấy hết sức giật mình.
Anh cũng không biết, quả cầu lửa này rốt cuộc là thứ đồ vật gì. Nhưng nguồn năng lượng cực kỳ khổng lồ từ nó tản đi ra ngoài, cũng chính là nguyên trọng yếu khiến cho thực lực của anh đột ngột tăng mạnh.
Mặc dù nói, đây là một chuyện tốt. Thế nhưng, để cho một thứ không rõ lai lịch như vậy tồn tại ở trong cơ thể của mình. Hơn nữa, nơi này lại là vị trí hội tụ hết thảy sức mạnh của bản thân, trong lòng Trần Viễn thật sự chẳng có một chút yên tâm. Chính vì thế, cho dù đây là lần đầu tiến hành nội thị, tinh thần lực tiêu hao rất nhiều, để cho Trần Viễn cảm thấy hết sức mệt mỏi. Nhưng anh vẫn không buông bỏ, vẫn muốn tra xét quả cầu lửa đang nằm ở trong cơ thể mình là thứ đồ vật gì.
Chỉ là, ngay khi Trần Viễn dự định lần nữa tiến quân đẩy mạnh, đem phần lớn tinh thần lực hội tụ vào đây, xuyên phá qua bức tường lửa do quả hỏa cầu đang nằm ở trong đan điền tự mình dựng lên. Thì ngay lập tức, một cái hư ảnh phương hoàng bất chợt hiện ra. Ngay sau đó, ánh mắt của hư ảnh phượng hoàng bất chợt mở ra. Đồng thời, một tiếng quái khiếu từ trong miệng của nó phát ra.
“Khiếu!!!”
Vừa nghe được tiếng quái khiếu này, toàn bộ tinh thần lực của Trần Viễn chỉ trong chốc lát liền bị đánh tan. Đồng thời, trong đầu của anh hiện lên một mảnh hỗn loạn. Ngay sau đó, Trần Viễn cũng hoàn toàn đóng lại ý thức. Anh giống như rơi vào trong một vùng tăm tối, không cách nào thấy được ánh sáng.
“Trần Viễn, Trần Viễn! Anh mau dậy đi!”
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng kêu gọi, để cho Trần Viễn không khỏi nặng nề nâng lên mí mắt. Ngay sau đó, anh thấy được một ánh mắt hơi có mấy phần lo lắng nhìn về phía mình. Hơi khẽ giật mình, thân hình của Trần Viễn nhanh chóng bật dậy. Nhưng mà, toàn bộ cơ thể của anh lúc này giống như đã mất hết sức lực, chỉ có thể lần nữa ngã xuống.
“Thế nào? Anh không có làm sao chứ?”. Nha????h ????hấ???? ????ại — Tr????mTr???????? ệ????﹒V???? —
Thiếu nữ trước mắt có chút bất an, vội vàng đưa tay đặt ở trên đầu của anh. Nhưng mà, vừa mới đặt lên một chút, thiếu nữ liền kinh hoảng hô lên một trận.
“Á, người anh làm sao lại nóng như vậy? Không phải là anh bị sốt rồi chứ? Tôi nghe nói, mấy ngày gần đây đang có dịch bệnh hoành hành, người bình thường rất dễ phát sốt!”
Nghe được âm thanh của thiếu nữ quan tâm, Trần Viễn rất muốn lên tiếng lắc đầu. Nhưng mà, âm thanh vừa mới đến cổ họng, cảm giác nóng bỏng, khô rát đột nhiên truyền đến để cho anh không có chút khí lực nào phát ra âm thanh. Cuối cùng, trong miệng của Trần Viễn cũng chỉ phát ra được một âm thanh duy nhất.
“Nước…”
Nghe được tiếng hô khẽ của Trần Viễn, lại nhìn lấy bộ dáng của anh lúc này, tiểu thư nhà họ Đàm có chút nhịn không được, lại kêu lên lần nữa.
“Anh đợi tôi một chút, để tôi đi gọi bác sĩ đến kiểm tra giúp anh!”
Nói xong lời này, thân hình của Trang Đài rất nhanh liền rời đi khỏi phòng. Mà lúc này, sắc mặt của Trần Viễn càng lúc càng trở nên khó coi. Bởi vì, anh lúc này lại không hề cảm nhận một chút sức mạnh nào ở bên trong cơ thể của mình. Ngay cả xương cốt, bắp thịt của anh cũng trở nên cực kỳ đau nhức, chỉ là một chút cử động nhỏ cũng khiến anh nhịn không được nhíu mày.
Nhất thời, trong đầu Trần Viễn không khỏi nhớ lại tình cảnh của mình lúc xảy ra trong quá trình nội thị. Lúc đó, anh chỉ muốn tìm hiểu thêm tin tức có liên quan đến quả hỏa cầu kỳ quái đang tồn tại ở trong đan điền của mình mà thôi. Nhưng anh thật sự không có nghĩ đến, phản ứng của nó lại trở nên kịch liệt như vậy. Hiện tại, xem ra toàn bộ năng lượng ở trong cơ thể của anh tích lũy được trong mấy năm nay đều bị một tiếng quái khiếu kia làm cho mất sạch.
Lúc này, sợ rằng ngay cả một người bình thường anh cũng không có cách nào đánh lại. Huống hồ, ngọn lửa ở trên quả hỏa cầu càng lúc càng thiêu đốt dữ dội, khiến cho cơ thể của anh như bị nấu sôi. Nếu như anh không nghĩ ra biện pháp, đem quả hỏa cầu này tống khứ ra bên ngoài. Sợ rằng không đến vài ngày, chính anh sẽ bị quả hỏa cầu này đốt chết.
Thế nhưng, thứ này thật sự quá mức quỷ dị, ngay cả hai ông bà cụ nhà họ Cơ cũng không tìm hiểu ra được đây là thứ gì. Hiện tại, ngay cả một chút lực lượng ở trong cơ thể của anh cũng không có cách nào đề lên. Vậy thì, anh lấy cái gì để đem nó tống khứ ra bên ngoài bây giờ?
Vừa nghĩ đến điểm này, Trần Viễn liền nhịn không được lắc đầu cười khổ. Kỳ thật, nếu như trước đó anh không có hành động lỗ mãng như vậy, trực tiếp đem thứ này dò xét, thì hiện tại tình trạng của anh không đến mức bi thảm như thế này. Nhưng nói như thế nào, mọi thứ cũng đã quá muộn. Cho dù Trần Viễn cảm thấy vô cùng hối hận, nhưng trên thế giới này làm gì có thuốc hối hận để cho anh uống.
“Ông nội, ông mau đến đây xem đi. Có phải, anh ta tập võ tập đến điên rồi không? Toàn bộ cơ thể của anh ta đột nhiên trở nên nóng như lửa đốt. Hơn nữa, nhìn bộ dáng của anh ta lại chẳng khác nào một người sắp chết. Ông nội, ông hãy nhanh giúp anh ta tỉnh lại đi!”
Ngay tại lúc này, từ phía bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh nói chuyện của hai ông cháu nhà họ Đàm. Hơn nữa, nghe tiếng bước chân của bọn họ, dường như bộ dáng cũng rất vội vàng.
“Chẳng phải vừa mới hôm qua mọi chuyện còn rất tốt hay sao? Cháu còn nói anh ta thật sự rất có tiền đồ nữa cơ mà?!”
Lúc này, giọng của ông cụ Đàm bỗng dưng vang lên. Hơn nữa, âm thanh còn mang theo mấy phần quái dị, giống như đang nhại lại tiếng của cháu gái mình. Nghe được lời này, sắc mặt của Trang Đài không khỏi đỏ lên. Đồng thời, cô cũng bặt đầu giận lẫy, giẫm mạnh chân xuống dưới đất.
“Ông nội, ông lại chọc cháu có phải không?”
Nhìn thấy bộ dáng của cháu gái lúc này, ông cụ Đàm không khỏi cười lên một trận ha hả. Nhưng ngay sau đó, âm thanh của bọn họ cũng dừng lại. Đồng thời, từ trong ánh mắt của Trần Viễn, rất nhanh liền phát hiện được hai cái thân ảnh đang tiến gần về phía mình.
“Ừm?!”
Vừa mới đi tới giường ngủ của Trần Viễn, sắc mặt của ông cụ Đàm bỗng dưng biến đến cực kỳ kinh dị. Ngay sau đó, âm thanh của Trang Đài hơi có phần lo lắng, nói ra.
“Ông nội, anh ta thế nào rồi?”
Nghe cháu gái hỏi đến, ông cụ cũng không có lập tức trả lời, mà nhanh đi tới nắm lấy cổ tay của Trần Viễn. Qua một lúc lâu, ông cụ mới bất đắc dĩ lắc đầu nói ra.
“Không thể cứu được, không thể cứu được! Cháu gái, hay là cháu hãy nghe lời ông, chấp nhận với chuyện hôn sự trước đó đi có được không? Haizz, cậu bạn này của cháu, sợ rằng là sống không được bao lâu nữa! Ài…”
Nói xong, ông cụ lại nhịn không được thở dài một hơi. Ngay sau đó, ông cụ cũng tự mình xoay người, rồi lắc đầu nhanh chóng bỏ đi. Lúc này, vẻ mặt của Trang Đài có chút thất thần, cũng không kịp phản ứng lại. Mà ánh mắt của Trần Viễn, lại hiện lên một tia lạnh nhạt, giống như không quá ngạc nhiên với những gì ông cụ vừa nói.
Anh, thật sự sắp chết rồi sao?