-
Chương 1-5
Chương 1 - Trúng thuốc
“Anh đang làm cái gì? Ai cho phép anh đi ngang hàng với tôi?”
Trong đại sảnh của khách sạn lớn nhất Hoa Thành, một người phụ nữ xinh đẹp trong trang phục váy ôm sát người để lộ ra những đường cong tuyệt mỹ, đang dùng loại ánh mắt chán ghét, nhìn qua người đàn ông đi ở bên cạnh của cô.1
Mà người đàn ông này cũng lộ ra mấy phần xấu hổ, đưa tay sờ lên trước mũi, bước chân hơi thụt lùi lại phía sau hơn nửa bước, trên miệng của anh ta còn lộ ra một nụ cười ngượng ngùng, áy náy. Sau đó, anh ta mới nhỏ giọng nói ra.
“Bà xã, anh đi như vậy có được chưa?”
“Im miệng! Ai cho phép anh gọi tôi như vậy? Anh phải nhớ rõ, anh chỉ là người ở rể mà thôi, chúng ta hoàn toàn không có một chút quan hệ nào hết. Anh hiểu chưa?!”
Tiếng thét này của cô mặc dù đã cố kiềm chế đến mức thấp nhất, nhưng những người xung quanh vẫn có thể nghe được. Thế nên, lúc này đang có rất nhiều người dùng loại ánh mắt cực kỳ quái dị nhìn về phía hai người bọn họ. Mà chuyện này, đối với người phụ nữ xinh đẹp lại làm cho cô cảm thấy cực kỳ khó chịu, như có hàng ngàn hàng vạn mũi gai đâm về phía lồng ngực của cô.
Chính vì thế, cô mới bực tực hừ lên một tiếng. Sau đó, cô nhanh chóng bước về phía trước, chỉ để lại Trần Viễn với dáng vẻ sững sờ, đứng ngây ra tại chỗ.
“Chào tiểu thư xinh đẹp! Xin hỏi, tôi có thể vinh hạnh được mời cô một ly không?”
Đang bực tức vì chuyện của Trần Viễn, đột nhiên có người đi tới, lại dùng thái độ như vậy để nói chuyện với mình. Nhất thời, sắc mặt của Tiêu Hân Hân trở nên cực kỳ khó chịu. Thế nhưng, ngay khi nhìn rõ khuôn mặt của người ông đang mặc áo vét đứng ở phía đối diện, trên nét mặt của anh ta còn lộ ra một nụ cười tự tin nhàn nhạt. Tức thì, vẻ bực tức trên mặt của Tiêu Hân Hân nhanh chóng biến mất. Thay vào đó, trên khuôn mặt của cô liền hiện ra một nụ cười tràn đầy quyến rũ để đáp lại.
“Tất nhiên rồi! Ly rượu này của giám đốc Tiến, tôi làm sao có thể từ chối được chứ?!”
Vừa nói tay của Tiêu Hân Hân vừa vươn tới, dự định đem ly rượu ở trên tay của Triệu Vĩ cầm lấy. Thế nhưng, ngay lúc này đột nhiên lại có một bàn tay nắm lấy ly rượu giữ chặt. Đồng thời, một cánh tay khác còn cố ý đem cô đẩy lui về phía sau mấy bước.
“Đừng uống! Ly rượu này tuyệt đối không thể uống!”
Nhìn thấy người đàn ông đang xuất hiện ở trước mặt, sắc mặt của Tiêu Hân Hân tức thì liền trầm xuống.
“Anh muốn làm gì?”
“Ly rượu này thật sự không thể uống! Cô làm ơn hãy tin tôi đi!”
Hiển nhiên, người đàn ông xuất hiện lúc này chẳng phải ai khác, mà chính là Trần Viễn, người chồng trên danh nghĩa của Tiêu Hân Hân. Chỉ có điều, hành động lúc này của anh chẳng khác nào dầu đổ vào lửa, càng khiến cho cơn tức giận ở trong lồng ngực của Tiêu Hân Hân càng thêm bùng phát dữ dội.
“Cút!”
Một tiếng quát lớn vang lên. Đồng thời, một bàn tay trắng nõn từ phía sau vung tới, giáng thẳng vào mặt của Trần Viễn.
“Bốp!”
“Anh là cái thá gì? Lại dám xen vào việc riêng của tôi?!”
Động tác này của Tiêu Hân Hân cực kỳ bất ngờ. Hơn nữa, Trần Viễn cũng không hề nghĩ tới, Tiêu Hân Hân sẽ tát anh. Thế nên, cái tát này của cô trực tiếp in thẳng lên trên khuôn mặt hơi có phần ngăm đen của anh. Trong lúc nhất thời, vẻ mặt của Trần Viễn không khỏi đỏ bừng lên. Đồng thời, ánh mắt của anh cũng nhanh chóng quay lại, nhìn về phía người phụ nữ đang được bảo hộ đứng ở phía sau lưng của mình.
“Cô…”
Tức giận trừng mắt nhìn thẳng về phía Tiêu Hân Hân, cơ mặt của Trần Viễn lúc này còn giật giật lên vài cái. Nếu là đồng đội cũ của anh nhìn thấy cảnh tượng này, bọn họ nhất định có thể nhìn ra, hiện tại anh đang rất tức giận.
Chỉ có điều, trước đám đông nhiều người. Hơn nữa, bản thân anh lúc này còn phụ thuộc rất nhiều vào người phụ nữ này. Thế nên, sau khi suy nghĩ một hồi Trần Viễn vẫn quyết định nhẫn nhịn, không muốn đáp trả lại cô. Mà anh chỉ tỏ ra bực tức, hừ lên một tiếng. Sau đó, anh liền vung tay bỏ đi lên tầng trên của khách sạn.
Hành động này của Trần Viễn không chỉ không làm cho Tiêu Hân Hân nguôi giận. Ngược lại, thấy thái độ tức giận của anh, cô càng tỏ ra khó chịu. Trong giọng nói cũng mang theo mấy phần uy hiếp.
“Anh muốn đi đâu? Anh mau đứng lại đó cho tôi!”
Thế nhưng, bước chân của Trần Viễn không hề dừng lại chút nào. Bóng lưng của anh nhanh chóng khuất sau cánh cửa thang máy. Chỉ để lại phía sau lưng một vẻ mặt đang âm trầm đến đáng sợ của Tiêu Hân Hân.
Trong lúc nhất thời, từ hai bên kẽ răng của cô, bắt đầu phát ra nhưng tiếng ken két. Hai hàm răng của Tiêu Hân Hân lúc này đã cắn chặt lại với nhau. Đồng thời, từ trong khóe miệng của cô cũng phát ra những tiếng kêu khẽ.1
“Tên khốn, anh hãy đợi đó cho tôi. Tôi nhất định sẽ khiến cho anh cảm thấy hối hận khi dám chống lại mệnh lệnh của tôi.”
Tất nhiên, những lời này của cô Trần Viễn không cách nào có thể nghe được. Ngay cả người đứng ở phía đối diện của cô là Lý Tiến, cũng chỉ dùng lấy ánh mắt nghi hoặc, nhìn về phía bóng lưng của Trần Viễn đã biến mất phía sau thang máy.
“Vừa rồi, cấp dưới của tôi hơi có phần vô lễ. Tôi thay mặt anh ta, xin hướng về phía giám đốc Tiến, gửi tới một lời xin lỗi chân thành nhất.”
Sau một hồi lấy lại bình tĩnh, Tiêu Hân lúc này mới hơi khẽ khom người, hướng về phía Lý Tiến nói lời xin lỗi. Thế nhưng, những lời này của cô Lý Tiến cũng không có nghe được. Ánh mắt của anh ta lúc này đã hoàn toàn tập trung, nhìn về phía khe rãnh sâu hun hút đang lộ rõ ở trước ngực của Tiêu Hân Hân.
Vừa rồi, động tác cúi người của cô hơi có chút gấp. Hơn nữa, trên người của cô lại là bộ váy bó ôm sát người. Thế nên, động tác lúc này của cô lại vừa vặn để lộ ra vòng ngực còn chưa kịp che kín, khiến cho cuốn họng của Lý Tiến không ngừng nuốt xuống vào tiếng ừng ực.
Rất nhanh, Tiêu Hân Hân cũng phát hiện ra biểu hiện bất thường của Lý Tiến. Thế nên, cô mới lui người đứng dậy, trên khuôn mặt còn lộ ra mấy phần xấu hổ, đỏ bừng.
Chương 2 - Cầm nhầm
“Cộc cộc!”
Đang nằm nghỉ ở trong phòng khách sạn, đột nhiên phía bên ngoài vang lên mấy tiếng gõ cửa. Ban đầu, Trần Viễn còn tưởng rằng là nhân viên phục vụ của khách sạn đến tìm mình. Thế nhưng, rất nhanh sau đó anh liền nghe được tiếng gọi lên gấp gáp của Tiêu Hân Hân.
“Trần Viễn, anh đang ở đâu? Mau đi ra mở cửa cho tôi!”
Nghe được tiếng gọi của Tiêu Hân Hân, hai hàng lông mày của Trần Viên hơi khẽ nhíu lại một cái. Nhưng mà, động tác của anh lại không hề chậm một chút nào, rất nhanh liền đem cửa phòng mở ra.
Lúc này, bộ dáng của Tiêu Hân Hân tỏ ra vô cùng chật vật. Quần áo ở trên người cô mặc dù vẫn còn chỉnh tề. Thế nhưng, khuôn mặt của cô lại trở nên đỏ bừng, ánh mắt hơi có mấy phần hốt hoảng. Hơn nữa, mồ hôi trên người còn chảy ra một tầng khá dày.
Rõ ràng, vừa rồi cô đã chạy đi một đoạn khá xa. Đến cả đôi giày cao gót cô cũng không mang trên chân, mà dùng hai tay kẹp lại, đứng lo lắng đợi ở phía cửa phòng khách sạn.
“Cô…”
Còn không đợi cho Trần Viên lên tiếng nói chuyện. Vừa thấy cửa phòng mở ra, thân hình của Tiêu Hân hân đã nhanh chóng vọt vào bên trong. Động thời, giọng nói mệnh lệnh của cô lại lần nữa vang lên.
“Lát nữa, nếu như có ai đến đây tìm tôi. Anh phải nói là tôi không có ở trong phòng. Biết chưa!”
Nói xong, cũng không cho Trần Viễn kịp lên tiếng đồng ý. Chính cô đã trực tiếp chui thẳng vào trong phòng tắm, đem cửa phòng khóa chặt lại. Sau đó, Trần Viễn còn nghe được tiếng nước chảy. Cũng không biết rõ, Tiêu Hân Hân đang làm gì ở bên trong.
Chỉ có điều, còn không để cho Trần Viễn kịp suy nghĩ lung tung. Lúc này, phía bên ngoài hành lang đã bắt đầu vang lên vài tiếng bước chân dồn dập. Ngay sau đó, anh còn nghe được một giọng nói hết sức quen thuộc.
“Hân Hân, em đang ở phòng nào. Em đừng có chạy trốn, chúng ta còn chưa bàn xong công việc cơ mà?!”
Từ biểu hiện của Tiêu Hân Hân vừa rồi, lại nhìn dáng vẻ vội vàng của Lý Tiến, Trần Viễn rất nhanh liền suy đoán ra được là có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng, chuyện này Trần Viễn cũng chẳng thèm để ý. Dù sao, mối quan hệ giữa anh và Tiêu Hân hân chẳng qua chỉ là một sự hợp tác, giữa đôi bên cùng có lợi mà thôi.
Lúc này, thấy được bóng dáng của Lý Tiến đã sắp tới gần. Bàng Phi cũng không muốn nhìn thấy người này, thế nên anh liền đem cửa phòng đóng chặt lại.
Nhưng mà, hành động lúc này của Trần Viễn cũng để cho Lý Tiến chú ý. Chính vì thế, bước chân của hắn càng trở nên nhanh hơn. Ngay sau đó, tiếng gõ cửa ở bên ngoài lại liên tục vang lên.
“Hân Hân, tôi biết là em đang ở bên trong. Chuyện vừa rồi, chẳng qua chỉ là hiểu lầm mà thôi. Tôi với em còn chưa bàn xong công việc, em có thể đi ra để mở cửa cho tôi đi vào được không?”
Nghe được tiếng kêu la ở bên ngoài, cho dù đã tự nhốt mình vào bên trong phòng tắm. Nhưng lúc này, Tiêu Hân Hân cũng nhịn không được, phải cố nhoài đầu đưa ra ngoài, nhìn về phía cửa phòng với vẻ mặt tràn đầy lo lắng.
“Hắn đã tìm đến rồi, tôi phải làm sao bây giờ? Tôi phải làm sao bây giờ?”
Mặc dù Tiêu Hân Hân không có trực tiếp lên tiếng nói chuyện với Trần Viễn. Nhưng nhìn thấy bộ dáng của cô lúc này, anh cũng nhịn không được, bắt đầu lên tiếng hỏi thăm.
“Rốt cuộc là vừa rồi giữa hai người đã có chuyện gì xảy ra? Cô vì sao lại chạy trốn đến phòng của tôi?”
Âm thanh của Trần Viễn vừa cất lên, ánh mắt của Tiêu Hân Hân tức thì tỏa sáng.
“Phải rồi, anh hãy mau nghĩ cách, đem người ở bên ngoài đuổi đi đi. Chỉ cần anh có thể đem anh ta đuổi đi. Chuyện vừa rồi ở dưới lầu, tôi có thể bỏ qua cho anh!”
Nghe được lời này của cô, lông mày của Trần Viễn không khỏi nhăn lại. Nhưng mà, tiếng nói tiếp theo của cô, lại để cho anh không có cách nào phản kháng.
“Thế nào, anh không muốn giúp tôi sao?”
Nhìn điệu bộ này của cô, Trần Viễn có thể khẳng định. Nếu như anh dám đáp lại một chữ không, thì anh sẽ gặp phiền phức không nhỏ. Thế nên, mặc dù trong lòng cực kỳ khó chịu. Nhưng ngoài mặt, Trần Viễn chỉ có thể tươi cười đáp lại.
“Tất nhiên là tôi sẽ giúp cô rồi. Chỉ có điều, cô nhất định phải nghe lời tôi, không được phép mắng tôi, cũng không được phép phản kháng. Cô có đồng ý hay không?”
Mới đầu, Tiêu Hân Hân còn cho rằng Trần Viễn sẽ nhân cơ hội lúc này đưa ra một vài điều kiện gì đó với mình. Nhưng sau khi nghe được yêu cầu của anh, cô cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, liền gật đầu đáp ứng.
“Tốt, tôi đồng ý với anh!”
Ngay sau đó, từ bên trong phòng ngủ của khách sạn, bắt đầu phát ra những tiếng thở dốc cùng với âm thanh rên rỉ của phụ nữ. Đứng ở bên ngoài, mặc dù phòng ngủ khách sạn có được hệ thống cách âm khá tốt. Nhưng bởi vì bản thân đang đứng dựa sát ở bên ngoài cửa phòng. Thế nên, những tiếng động bên trong rất nhanh liền truyền đến trong lỗ tai của Lý Tiến.
Trong lúc nhất thời, vẻ mặt của Lý Tiến không khỏi trở nên khó coi. Sau đó, anh ta tỏ ra tức giận, mở miệng chửi thề mấy câu. Đến cuối cùng, bởi vì không có cách nào nhẫn nại đợi lâu. Thế nên, Lý Tiến chỉ có thể buồn bực dậm chân bỏ đi.
Mà ở trong phòng ngủ lúc này, sau khi nghe được tiếng bước chân của Lý Tiến đã đi, cả hai người Trần Viễn cùng với Tiêu Hân liền đưa mắt nhìn nhau.
“Anh ta đã đi rồi chứ?”
“Ừ, đi rồi?”
Bởi vì sợ Lý Tiến phát hiện ra tiếng động ở trong phòng. Thế nên, lúc này cả hai đều nói chuyện với nhau bằng âm thanh rất nhỏ. Hơn nữa, thân thể hai người còn dán sát vào nhau, đến cả hơi thở cũng hòa lẫn không ít.
“Cô… có thể nhích ra một chút được không?”
“Tại sao?”
Sau khi xác định Lý Tiến đã thật sự bỏ đi. Lúc này, Trần Viễn mới khẽ thấp giọng nói ra. Nhưng mà, lời này của anh nhất thời lại khiến cho Tiêu Hân Hân hơi có chút nghi hoặc. Chỉ có điều rất nhanh trên khuôn mặt của cô liền đỏ bừng lên. Đồng thời, trong miệng của cô còn tức giận mắng lên một tiếng.
“A, đồ biến thái!”
Bởi vì vừa rồi trong lúc diễn kịch, cũng không biết là vì quá mức nhập tâm nên Tiêu Hân Hân đã nắm nhầm đồ vật ở trên người của Trần Viễn, khiến cho nó lúc này phản ứng, dựng đứng lên. Sau đó, nghe được tiếng nhắc nhở của Trần Viễn, Tiêu Hân Hân mới phản ứng theo tự nhiên, nhảy bật người ra phía sau.
Chỉ có điều, bởi vì cả hai đang nằm chung trên một chiếc giường. Hơn nữa, lúc lui lại Tiêu Hân Hân cũng không có buông tay, dẫn đến cả cơ thể của cô vừa đổ nhào ra phía sau, cơ thể của Trần Viễn cũng không chủ động được, nằm úp lên phía trên. Đến cuối cùng, cả hai cơ thể lại lần nữa dán sát vào nhau.
“Anh…”
Trong cổ họng của Tiêu Hân Hân lúc này, khô khốc nói ra một tiếng. Nhưng biểu hiện của cô hiện tại, càng làm cho Trần Viễn thêm cảm thấy rạo rực, khó chịu không cách nào tự kiềm chế được.
“Chẳng phải cô vừa mới mắng tôi là đồ biến thái hay sao? Hôm nay, tôi muốn cho cô xem, tôi còn có thứ muốn biến thái hơn!”
Vừa nói, thân hình của Trần Viễn vừa chồm tới, đôi môi áp chặt lên cánh môi đỏ hồng của Tiêu Hân Hân.
“Đừng… ưm… tôi không… muốn…”
Chương 3 - Nổi giận
Ầm!
“Cô muốn làm gì?”
Vừa mới từ trong mộng đẹp tỉnh dậy, Trần Viễn đột nhiên bị một bàn chân đạp thẳng xuống giường. Nhất thời, sắc mặt của anh trở nên cực kỳ khó coi. Anh giương đôi mắt lom lom nhìn về phía gương mặt đang tỏ ra giận dữ của Tiêu Hân Hân nằm ở trên giường.
“Tôi muốn làm gì? Tôi muốn đạp chết anh!”
“Từ từ, khoan đã!”
Nhìn thấy bộ dáng tràn đầy tức giận của Tiêu Hân Hân, rốt cuộc Trần Viễn cũng từ trong mộng đẹp tỉnh lại. Anh nhanh chóng bật người đứng dậy, nhìn về phía Tiêu Hân Hân, rồi đưa hai tay giơ ngang lên đầu.
“Chuyện này cũng không phải là lỗi của tôi. Rõ ràng tối hôm qua là cô chủ động chọc tôi trước. Sau đó, tôi mới nhịn không được. Thế nên…”
“Im miệng, tôi không cho anh nói!”
Lời của Trần Viễn còn chưa nói dứt, tiếng thét chói tai của Tiêu Hân Hân đã vang lên. Trong lúc nhất thời, Trần Viễn cũng không có cách nào hơn, chỉ có thể ngoan ngoãn đem miệng ngậm lại.
Ngay sau đó, một chiếc váy rách từ trên giường bị ném xuống đất. Vẻ mặt của Tiêu Hân Hân càng thêm trở nên sắc lạnh, khó coi nhìn lấy anh.
“Tôi muốn anh mua lại một chiếc váy giống hệt như chiếc váy này cho tôi!”
Nhìn lấy chiếc váy rách bị ném đến trước mặt, Trần Viễn còn đang dự định bắt lấy. Thế nhưng, lúc này Tiêu Hân Hân lại đột nhiên quát lên.
“Anh còn đứng ngây ra đó làm gì? Đi mua váy cho tôi, nhanh!”
Vốn còn đang muốn nói thêm vài lời gì đó. Nhưng bị tiếng hét này của Tiêu Hân Hân làm cho đầu óc trở nên tỉnh táo lại, Trần Viễn chỉ có thể đưa mắt lên nhìn cô cười khổ.
“Cô muốn tôi mua lại váy cho cô cũng được. Nhưng mà, cô có thể cho tôi xin thêm ít tiền được không. Cô cũng biết rõ, trong người tôi không có nhiều tiền.”
Vừa nói, Trần Viễn vừa lấy cái ví tiền chỉ còn sót lại vài tờ đồng lẻ, giơ ra ở trước mặt của Tiêu Hân hân. Thế nhưng, bộ dáng của cô không hề dao động chút nào, trên khuôn mặt còn hiện lên mấy phần khinh bỉ.
“Hừ, nghĩ cũng đừng nghĩ. Tôi mặc kệ, tôi không cần biết anh dùng phương pháp nào. Trong vòng nửa tiếng nữa, tôi muốn một chiếc váy giống hệt như chiếc váy của tôi, xuất hiện ở trong căn phòng này!”
Biết rõ là không thể nào nói lý lẽ được với người phụ nữ này, Trần Viễn chỉ có thể hận hận, trừng mắt nhìn lấy chiếc váy đã bị chính anh xé rách vào tối hôm qua, lủi thủi đi ra phía bên ngoài.
“Bà chủ, chiếc váy này giá bao nhiêu?”
“Năm trăm!”
“Thế còn chiếc này?”
“Bốn trăm rưỡi!”
“Vậy…”
Trong một cửa hàng quần áo chỉ cách khách sạn khoảng chừng bốn, năm tram mét Trần Viễn không ngừng đưa tay chỉ về phía những chiếc váy được treo ở trong cửa hàng. Thế nhưng, nghe chủ cửa hàng nói ra giá cả, sắc mặt của anh càng lúc càng trở nên khó coi vô cùng.
Mà bộ dáng của người chủ cửa hàng lúc này cũng đã bắt đầu trở nên thiếu kiên nhẫn, nhìn anh với ánh mắt phiền muộn, nói ra.
“Này, cậu đẹp trai, rốt cuộc là cậu có muốn mua đồ hay không? Tôi nói thật với cậu, quần áo ở trong cửa hàng của tôi đã là loại rẻ nhất ở trong khu này rồi đó. Nếu cậu không tin, cậu có thể đi ra ngoài hỏi thăm xem. Tôi chẳng lừa gạt cậu làm để làm gì?!”
Nghe được câu này từ trong miệng của bà chủ cửa hàng, vẻ mặt của Trần Viễn hơi tỏ ra sửng sốt một chút. Ngay sau đó, Trần Viễn cười khổ, lấy từ trong ví ra một tờ hai trăm ngàn, đã được anh cất rất kỹ ở trong ngăn kéo của ví tiền.
“Thế nhưng, tôi chỉ còn có chừng này tiền. Không biết, trong cửa hàng còn có bộ nào giá tầm chừng này hay không?”
Vừa nói, Trần Viễn vừa cố tỏ ra thành thật, nở một nụ cười vô cùng miễn cưỡng. Thấy vậy, bà chủ cửa hàng cũng chỉ biết chửi đổng ở trong bụng. Ngay sau đó, bà ta mới đưa tay chỉ về phía một chỗ góc khuất của cửa hàng, nói ra.
“Nói thật với cậu, nếu cậu không phải là người mở hàng. Hơn nữa còn có một chút đẹp trai, thì với số tiền này, tôi cũng chẳng muốn bán cho cậu thứ gì. Thôi, coi như nể mặt cái sự đẹp trai của cậu, tôi giảm giá cho cậu một nửa, đem bộ váy kia bán rẻ cho cậu. Tôi chỉ lấy của cậu đúng hai trăm nghìn thôi đấy!”
Nhìn thấy chiếc váy màu trắng tinh, vô cùng tương tự với chiếc váy mà tối hôm qua Tiêu Hân Hân đã mặc, trong lòng Trần Viễn không khỏi thở ra một hơi nhẹ nhõm. Thế nhưng, khi vừa nghĩ đến số tiền cuối cùng ở trong ví của mình cũng bị lấy mất, trong lòng của anh không khỏi vang lên một trận đau đớn. Chỉ có điều, tâm trạng của anh cũng nhanh chóng bình ổn lại, vội vàng đem lấy chiếc váy mà mình mua được, đem trở về cho Tiêu Hân Hân.
Nhưng mà, ngay khi Trần Viễn đẩy cửa bước vào trong phòng, sắc mặt của anh lập tức trở nên trắng bệch. Không biết từ lúc nào, trên tay của Tiêu Hân Hân đã cầm lấy một miếng mảnh vỡ thủy tinh, giơ về phía trước mặt của anh. Đồng thời, trên khuôn mặt của cô còn lộ ra một vẻ dữ tợn.
“Này, cô muốn làm gì? Mau đem thứ đó bỏ xuống đi!”
“Anh là tên khốn, tôi muốn giết chết anh, giết chết anh!”
“Cô bị điên rồi! Chuyện hôm qua rõ ràng không có liên quan gì đến tôi!”
“Ừ, tôi điên đó! Như thế thì sao nào? Nếu như không phải hôm qua anh đã lợi dụng lúc tôi không được tỉnh táo, để làm chuyện bậy bạ với tôi, thì tôi có thể điên được sao?”
“Thế nhưng mà…”
“Tôi muốn giết chết anh!”
Trong lúc Trần Viễn còn muốn lên tiếng giải thích, thì Tiêu Hân Hân đột nhiên hét toáng lên. Ngay sau đó, thân hình của cô bỗng dưng vọt tới, cầm lấy mảnh vỡ thủy tinh hướng thẳng trên khuôn mặt của anh vạch đến.
Tức thì, trong lòng của Trần Viễn không khỏi nổi giân. Anh lách người tránh đi. Sau đó, anh dùng lấy tốc độ cực nhanh, đem cổ tay của Tiêu Hân Hân khóa chặt lại. Tiếp đến, anh mới đoạt lấy mảnh vỡ thủy tinh ở trên tay của cô ném xuống đất. Cuối cùng, anh mới dùng ánh mắt lạnh lùng, nhìn lấy cô.
“Cô đừng có chọc tôi, nếu không, tôi sẽ không khách sáo với cô nữa đâu!”
Chương 4 - Xin việc làm
Bị ánh mắt của Trần Viễn trừng đến, trong lúc nhất thời vẻ mặt của Tiêu Hân Hân hơi có mấy phần hoảng hốt, thân hình hơi khẽ run lên một cái. Thế nhưng, ngay sau đó cô liền lạnh giọng nói ra.
“Anh không khách sáo với tôi, không khách sáo với tôi thì như thế nào? Chẳng lẽ anh còn muốn cưỡng hiếp tôi nữa hay sao? Tôi nói cho anh biết, nếu anh còn dám động đến tôi thêm một lần nào nữa, thì tôi sẽ không chu cấp cho anh bất kỳ một đồng nào. Đến lúc đó, tôi muốn nhìn xem anh lấy tiền ở đâu để chữa trị cho em gái của anh!”
Vốn dĩ trong lòng còn đang có mấy phần tức giận, thế nhưng sau khi nghe được những lời này từ trong miệng của Tiêu Hân Hân nói ra, vẻ mặt của Trần Viễn không khỏi trở nên lúng túng, vội vàng lên tiếng giải thích.
“Không phải, ý tôi không phải như vậy. Cô cũng biết rõ, em gái tôi thật sự đang rất cần tiền. Mà hiện tại tôi vẫn còn chưa tìm được việc làm. Thế nên, cô không thể làm chuyện như vậy được.”
“Hừ, em gái anh thì có liên quan gì đến tôi?”
Trong miệng Tiêu Hân Hân khẽ hừ lạnh lên một tiếng. Sau đó, giọng nói của cô vang lên với vẻ mỉa mai.
“Vừa rồi, chẳng phải anh rất hung dữ hay sao? Thế nào, bây giờ anh cũng biết sợ rồi ư?”
Nghe mấy lời châm chọc cùng với bộ dáng tràn đầy đắc ý của Tiêu Hân Hân, vẻ mặt của Trần Viễn càng thêm trở nên khó xử.
Quả thật, nếu như không có số tiền mà cô cung cấp hàng tháng. Đừng nói là việc chữa trị cho em gái, cho dù là tiền thuốc men hàng ngày của con bé anh cũng không có cách nào chu cấp nổi. Thế nên, lúc này Trần Viễn chỉ có thể nắm chặt lại hai quả đấm. Sau đó, anh dùng giọng nói mềm oặt, nhìn về phía Tiêu Hân Hân nói ra.
“Vậy cô muốn tôi làm như thế nào? Tôi hướng về cô xin lỗi có được hay không?”
“Xin lỗi, anh có thể thay đổi được chuyện xảy ra hôm qua hay sao?”
Vừa nói, ánh mắt của Tiêu Hân Hân vừa liếc xéo về phía vết máu vẫn còn lưu lại ở trên giường. Trong lúc nhất thời, Trần Viễn cũng không biết nói gì thêm. Anh chỉ có thể lắc đầu thở dài, rồi sau đó đem chiếc váy mà mình mới mua được đặt ở trên mặt bàn.
“Xin lỗi, chuyện hôm qua là lỗi của tôi. Nếu như cô có muốn đánh muốn mắng gì thì cứ hãy hướng lên trên người của tôi. Nhưng mà, cô không thể không cho tiền để em gái tôi tiếp tục chữa bệnh được.”
Lần này, Tiêu Hân Hân cũng không có đáp lại, mà chỉ dùng lấy ánh mắt khinh thường, nhìn về phía anh. Trần Viễn cảm thấy hết cách, chỉ có thể xoay người, rồi bỏ đi ra ngoài.
Lúc Trần Viễn bỏ đi, khóe môi của Tiêu Hân Hân hơi khẽ nhếch lên một chút. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt của cô cũng liền lạnh xuống, nhìn lấy vết tích vẫn còn lưu lại trên giường của hai người vào tối hôm qua.
…
“Bố, tình hình của em gái con thế nào rồi?
Đứng ở bên ngoài hành lang bệnh viện, Tràn Viễn hơi có chút lo lắng nhìn về phía người đàn ông lớn tuổi, thân hình gầy còm, dáng người hơi có phần còng xuống, hỏi thăm.
“Con bé vẫn thế, vẫn cần phải nhận được sự chăm sóc đặc biệt của bác sĩ. Với lại, mấy ngày hôm nay bên phía bệnh viện lại giục tiền viện phí. Viễn này, con không có dự định đi kiếm việc gì đó để làm thêm hay sao?”
Nghe bố của mình hỏi đến, trên nét mặt của Trần Viễn không khỏi hiện lên mấy phần phiền muộn. Kỳ thật, trước đây anh cũng đi xin làm việc ở không ít chỗ. Nhưng những nơi đó đều trả lương rất thấp. Đừng nói là kiếm tiền lo việc điều trị cho em gái, chỉ việc ăn uống hàng ngày của ba bố con đã là vô cùng khó khăn. Nhiều lúc, anh chỉ có thể ăn tạm gói mì, uống chút cà phê để đi làm. Dù sao, chi phí ở nơi thành phố này cũng quá mức đắc đỏ. Muốn kiếm được nhiều tiền để sinh hoạt, với một quân nhân vừa mới xuất ngũ không bao lâu như anh là chuyện cực kỳ khó khăn.
“Bố, chuyện này con cũng suy nghĩ kỹ rồi. Hôm nay còn sẽ tiếp tục đi tìm việc làm. Đợi khi nào con có được việc làm ổn định, con nhất định sẽ chu cấp tiền cho em gái chữa bệnh.”
“Ài…”
Đáp lại câu nói của Trần Viễn là một tiếng thở dài của ông Xuyên. Vẻ mặt già nua của ông càng thêm mấy phần khắc khổ. Nhưng ngay sau đó, như sực nhớ ra điều gì, bố của Trần Viễn lại lên tiếng hỏi thăm.
“À, thế vợ con hôm nay lại không đến nữa sao? Lần trước nó chỉ gửi tiền cho em gái con trị bệnh. Lần này, nó lại bận công việc gì, làm sao từ lúc kết hôn đến giờ, bố chưa thấy nó đến thăm gia đình mình bao giờ?”
Nghe lời này của ông Xuyên, Trần Viễn hơi khẽ giật mình. Anh cũng không muốn để cho bố mình biết, chuyện hôn nhân giữa anh và Tiêu Hân Hân chẳng qua chỉ là một loại giao ước. Thế nên, lúc này anh mới vội vàng lên tiếng giải thích.
“Bố, là vợ con đang bận công tác. Cô ấy nói bên công ty của cô ấy đang có một hợp đồng với đối tác nước ngoài, giá trị rất lớn. Cô ấy cần phải đứng ra phụ trách. Sau khi hợp đồng hoàn tất, cô ấy sẽ đến thăm em gái sau!”
Nghe thế, ông Xuyên cũng không tỏ ý nghi ngờ chút nào. Chỉ là, trong ánh mắt của ông lại hiện lên một chút thất vọng.
“Ừ, bận việc cũng tốt. Hơn nữa, vợ con làm việc nhiều như vậy, con cũng nên giúp đỡ cho con bé, không thể suốt ngày đi long nhong ở ngoài đường được. Với lại, con bé là người tốt, nên con nhất định phải trân trọng nó, biết chưa!”
Nghe ông Xuyên dặn dò, Trần Viễn cũng chỉ có thể gật đầu liên tục. Nhưng trong lòng anh lại đang không biết suy nghĩ chuyện gì.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, lúc này Trần Viễn mới quyết định đi tìm việc làm. Anh đã suy nghĩ rất kỹ, bản thân anh không thể lúc nào cũng phụ thuộc vào Tiêu Hân Hân mãi được. Giống như chuyện hồi sáng nay, nếu như anh không có tiền, chỉ cần Tiêu Hân Hân không chu cấp tiền cho anh, thì anh lấy gì lo tiền viện phí cho em gái anh?
Nghĩ liền làm, thế nên Trần Viễn dùng cả buổi sáng để tìm kiếm việc làm phù hợp với mình. Sau một hồi tìm khá nhiều chỗ, lúc này Trần Viễn nhìn thấy một bảng thông báo tuyển dụng vô cùng bắt mắt. Phía trên, có phần tuyển nhận nhân viên bảo vệ, với mức lương cực kỳ ưu đãi.
Nhìn thấy yêu cầu của thông báo tuyển dụng, Trần Viễn không một chút do dự, liền nhanh chóng đi vào nhà hàng, dự định xin làm bảo vệ ở đây.
Chương 5 - Giao dịch
“Bà chủ, cho hỏi chỗ này đang cần tuyển nhân viên bảo vệ có phải không?”
Nhìn thấy một người phụ nữ trẻ tuổi, đang ngồi trước quầy tính tiền của nhà hàng, Trần Viễn không khỏi cẩn thận cất tiếng lên hỏi thăm. Nghe được giọng nói của Trần Viễn, người phụ nữ trẻ tuổi lúc này cũng ngẩng đầu nhìn lên.
Nhìn qua Trần Viễn hồi lâu, lúc này người phụ nữ trẻ tuổi mới gật đầu đáp lại.
“Đúng vậy, nhà hàng của tôi đang cần tuyển nhân viên bảo vệ. Thế nhưng, công việc này đòi hỏi anh phải chịu đựng được áp lực. Hơn nữa, anh còn phải làm tốt chuẩn bị việc tăng ca khi tôi có yêu cầu.”
Nói xong một hồi, ánh mắt của người phụ nữ trẻ tuổi hơi dừng lại ở trên người Trần Viễn một chút. Sau đó, cô mới bắt đầu nói tiếp.
“Như vậy, anh có làm được hay không?”
Trái ngược với suy nghĩ của người phụ nữ trẻ tuổi, Trần Viễn lúc này đáp ứng cực kỳ nhanh gọn, dứt khoát.
“Tôi làm!”
Rời khỏi nhà hàng, tâm trạng của Trần Viễn lúc này cảm thấy rất tốt. Ngoài một số yêu cầu mà người phụ nữ trẻ tuổi kia vừa nói, thì tiền lương của công việc này vẫn còn rất cao. Nhất là, bà chủ cửa nhà hàng còn hứa hẹn, sẽ cho anh thêm tiền nếu anh làm tốt công việc của mình.
Đối với một người đang cần tiền như Trần Viễn, thì không có thứ gì tốt hơn việc được kiếm thêm tiền. Tất nhiên, với điều kiện là nó phù hợp.
Thế nhưng, nụ cười vui vẻ trên mặt của Trần Viễn chỉ hiện lên một lúc. Ngay sau đó, vẻ mặt của anh liền trở nên nhăn nhó lại. Đến lúc này, Trần Viễn mới phát hiện ra trên người của mình đã không còn tiền. Hơn nữa, cái bao tử của anh còn đang không ngừng kêu đói.
May mắn, trên đường có mấy bình nước lọc miễn phí, kèm theo vài ổ bánh mì dành cho khách đi đường. Cắn răng đem mẩu bánh mì khô cứng nhét vào trong miệng, Trần Viễn nuốt xuống một ngụm nước lớn, để cho bánh mì có thể thuận lợi cuốn trôi vào trong cổ họng.
Sau khi ăn xong bánh mì, cái bụng rỗng tuếch của Trần Viễn lúc này cũng đã tạm tạm no đầy. Thế nhưng, bây giờ anh lại chẳng biết đi đâu. Đột nhiên, bên tai của anh lại vang lên một tiếng hô lớn.
“Này, chúng ta lại gặp nhau!”
Nghe được giọng nói quen tai lúc này, Trần Viễn không khỏi xoay đầu nhìn lại. Thế nhưng, ngay khi vừa mới quay đầu nhìn lại, Trần Viễn đã thấy Tiêu Hân Hân đang cùng với Lý Tiến ngồi ăn ở trong một cái nhà hàng gần đó. Nhất thời, trên khuôn mặt của Trần Viễn không khỏi hiện lên dáng vẻ tràn đầy kinh ngạc. Nhưng ngay sau đó, thay thế vào đó chính là một sự khinh bỉ.
Rất rõ ràng, Tiêu Hân Hân đã biết Lý Tiên luôn có ý đồ xấu với cô, nhưng cô không những không tránh xa người này, lại còn ngồi ăn một mình với hắn ta. Đối với người phụ nữ này, Trần Viễn không chỉ chán ghét, mà còn đang cực kỳ xem thường cô ta.
“Hân Hân, đề nghị vừa rồi của tôi cô thấy thế nào?”
“Giám đốc Tiến, trước khi đi khách sạn với anh, tôi muốn chúng ta phải hoàn tất bản hợp đồng này trước đã. Nếu như anh đồng ý, tôi sẽ suy nghĩ lại đề nghị của anh sau.”
Cách Trần Viễn không có bao xa, sau khi hô lên một tiếng, Lý Tiến lúc này cũng chẳng thèm để ý gì đến anh, mà bắt đầu cùng với Tiêu Hân Hân trò chuyện với nhau. Mặc dù âm thanh của hai người bọn họ không quá lớn, nhưng Trần Viễn vẫn có thể nghe được một cách rõ ràng.
Nhất thời, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi trở nên khó coi. Hơn nữa, tay chân của Lý Tiến lúc này cực kỳ không thành thật. Ngoài miệng thì nói, dưới chân thì hắn không ngừng hoạt động qua lại, chà xát lên hai bàn chân trơn nhẵn của Tiêu Hân Hân.
Tuy rằng đã cố ý tránh đi, nhưng rõ ràng thái độ của Tiêu Hân Hân cũng hết sức mập mờ, hoàn toàn không giống như là đang cự tuyệt lời mời của Lý Tiến.
Trong lòng cảm thấy cực kỳ chán ghét. Bàng Phi cũng không dự định đứng ở đó nhìn hai người bọn họ ân ái với nhau. Anh dứt khoát quyết định xoay người rời đi.
Thế nhưng, ngay lúc này âm thanh của Tiêu Hân Hân lại đột nhiên vang lên.
“Trần Viễn, nếu anh đã đến đây rồi, vậy thì hãy ngồi xuống đây, uống với tôi một ly đi!”
Nghe được lời đề nghị này của Tiêu Hân hân, bước chân của Trần Viên mới hơi dừng lại một chút. Nhưng anh cũng không đáp lại yêu cầu của cô, mà chỉ âm thầm lắc đầu, rồi nói ra.
“Xin lỗi, tôi không có thói quen uống rượu vào buổi sáng!”
Nói xong, Trần Viễn lại lần nữa rời đi. Nhưng lúc này, Tiêu Hân Hân lại đột nhiên thấp giọng nói ra.
“Năm mươi triệu!”
Lời này, thật sự để Trần Viễn hết sức ngạc nhiên. Người khác có thể không hiểu câu nói này của Tiêu Hân Hân, nhưng Trần Viễn lại rất rõ ràng. Theo ý của cô, thì chỉ cần anh đồng ý ở lại với cô, anh sẽ nhận được số tiền là năm mươi triệu.
Còn không đợi cho Trần Viễn lên tiếng đáp lại, âm báo tin nhắn ở trên điện thoại của anh đã bắt đầu vang lên. Sau khi mở điện thoại di động ra xem, thấy là trong số tài khoản của mình vừa được chuyển vào thêm năm mươi triệu. Lúc này, Trần Viễn mới đứng lại, nhìn về phía Tiêu Hân Hân.
Tuy rằng không biết rõ vì sao Tiêu Hân Hân lại muốn anh ở lại với cô ta. Nhưng tiền đã nhận, Trần Viễn cũng không cách nào có thể từ chối được.
“Rượu thì tôi không thể uống, nhưng tôi có thể ngồi ở đây được chứ!”
Đã quyết định làm việc cho Tiêu Hân Hân, Trần Viễn cũng không chút khách khí, kéo ra chiếc ghế ngồi ở ngay bên cạnh cô.
Lúc này, trên khuôn mặt của Tiêu Hân Hân mới lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. Sau đó, ánh mắt của cô lần nữa hướng về phía Lý Tiến nói ra.
“Giám đốc Tiến, chuyện hợp tác giữa hai công ty chúng ta. Anh cảm thấy như thế nào?”
Nghe được câu hỏi của Tiêu Hân Hân, trong lòng Lý Tiền hoàn toàn không có một chút tâm tình nào để trả lời. Trong đầu của hắn lúc này chỉ nghĩ đến việc làm như thế nào để đưa Tiêu Hân Hân đến khách sạn.
Thế nên, lúc này ánh mắt của Lý Tiến mới liếc qua nhìn lấy Trần Viễn một chút, rồi lắc đầu nói ra.
“Xin lỗi, nơi này còn có người ngoài, thế nên tôi không thể bàn chuyện làm ăn với cô được!”
Thấy Lý Tiến cố ý trốn tránh câu hỏi của mình, trong lòng Tiêu Hân Hân hơi có phần buồn bực khó chịu. Nhưng cô vẫn cố tỏ ra tươi cười, nhìn lấy hắn nhoẻn miệng, nói ra.
“Xin anh cứ yên tâm, đây là anh họ của tôi. Thế nên, chuyện làm ăn của chúng ta sẽ không có một chút ảnh hưởng nào.”
Chỉ có điều, thái độ của Lý Tiến lúc này lại cực kỳ dứt khoát. Hắn đột nhiên đứng bật người dậy, nhìn lấy Tiêu Hân Hân với ánh mắt tràn đầy thiếu kiên nhẫn, nói.
“Nếu như cô còn có thành ý trong việc hợp tác lần này với công ty của chúng tôi, thì ngay bây giờ cô đến khách sạn tìm tôi. Nếu không, chuyện hợp tác giữa chúng ta xem như kết thúc!”
Nói xong lời này, Lý Tiến cũng không có ngừng lại, mà đi thẳng một mạch ra khỏi nhà hàng, rồi lái xe rời đi.
Đến lúc này, Tiêu Hân Hân cũng không cách nào bình tĩnh được nữa. Cô cũng vội vàng đứng dậy, dự định đi theo Lý Tiến để đến khách sạn. Nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi trừng lớn.
Anh không nghĩ đến, Tiêu Hân Hân lại là một người phụ nữ như vậy, vì một bản hợp đồng, có thể sẵn sàng bản đổi cả bản thân mình. Trong lòng sinh ra chán ghét, Trần VIễn cũng mặc kệ thái độ vừa rồi của cô, trực tiếp rời khỏi nhà hàng.
Nhưng bước chân của anh vừa mới di chuyển một hồi, tin nhắn ở trong điện thoại lại lần nữa vang lên. Lần này, số tài khoản trong ngân hàng của anh lại nhiều hơn thêm năm mươi triệu.
Ngay sau đó, một đoạn tin nhắn từ số điện thoại của Tiêu Hân Hân đột nhiên được gửi đến.
“Anh đi theo phía sau của tôi, nhưng đừng để cho Lý Tiến phát hiện.”
“Anh đang làm cái gì? Ai cho phép anh đi ngang hàng với tôi?”
Trong đại sảnh của khách sạn lớn nhất Hoa Thành, một người phụ nữ xinh đẹp trong trang phục váy ôm sát người để lộ ra những đường cong tuyệt mỹ, đang dùng loại ánh mắt chán ghét, nhìn qua người đàn ông đi ở bên cạnh của cô.1
Mà người đàn ông này cũng lộ ra mấy phần xấu hổ, đưa tay sờ lên trước mũi, bước chân hơi thụt lùi lại phía sau hơn nửa bước, trên miệng của anh ta còn lộ ra một nụ cười ngượng ngùng, áy náy. Sau đó, anh ta mới nhỏ giọng nói ra.
“Bà xã, anh đi như vậy có được chưa?”
“Im miệng! Ai cho phép anh gọi tôi như vậy? Anh phải nhớ rõ, anh chỉ là người ở rể mà thôi, chúng ta hoàn toàn không có một chút quan hệ nào hết. Anh hiểu chưa?!”
Tiếng thét này của cô mặc dù đã cố kiềm chế đến mức thấp nhất, nhưng những người xung quanh vẫn có thể nghe được. Thế nên, lúc này đang có rất nhiều người dùng loại ánh mắt cực kỳ quái dị nhìn về phía hai người bọn họ. Mà chuyện này, đối với người phụ nữ xinh đẹp lại làm cho cô cảm thấy cực kỳ khó chịu, như có hàng ngàn hàng vạn mũi gai đâm về phía lồng ngực của cô.
Chính vì thế, cô mới bực tực hừ lên một tiếng. Sau đó, cô nhanh chóng bước về phía trước, chỉ để lại Trần Viễn với dáng vẻ sững sờ, đứng ngây ra tại chỗ.
“Chào tiểu thư xinh đẹp! Xin hỏi, tôi có thể vinh hạnh được mời cô một ly không?”
Đang bực tức vì chuyện của Trần Viễn, đột nhiên có người đi tới, lại dùng thái độ như vậy để nói chuyện với mình. Nhất thời, sắc mặt của Tiêu Hân Hân trở nên cực kỳ khó chịu. Thế nhưng, ngay khi nhìn rõ khuôn mặt của người ông đang mặc áo vét đứng ở phía đối diện, trên nét mặt của anh ta còn lộ ra một nụ cười tự tin nhàn nhạt. Tức thì, vẻ bực tức trên mặt của Tiêu Hân Hân nhanh chóng biến mất. Thay vào đó, trên khuôn mặt của cô liền hiện ra một nụ cười tràn đầy quyến rũ để đáp lại.
“Tất nhiên rồi! Ly rượu này của giám đốc Tiến, tôi làm sao có thể từ chối được chứ?!”
Vừa nói tay của Tiêu Hân Hân vừa vươn tới, dự định đem ly rượu ở trên tay của Triệu Vĩ cầm lấy. Thế nhưng, ngay lúc này đột nhiên lại có một bàn tay nắm lấy ly rượu giữ chặt. Đồng thời, một cánh tay khác còn cố ý đem cô đẩy lui về phía sau mấy bước.
“Đừng uống! Ly rượu này tuyệt đối không thể uống!”
Nhìn thấy người đàn ông đang xuất hiện ở trước mặt, sắc mặt của Tiêu Hân Hân tức thì liền trầm xuống.
“Anh muốn làm gì?”
“Ly rượu này thật sự không thể uống! Cô làm ơn hãy tin tôi đi!”
Hiển nhiên, người đàn ông xuất hiện lúc này chẳng phải ai khác, mà chính là Trần Viễn, người chồng trên danh nghĩa của Tiêu Hân Hân. Chỉ có điều, hành động lúc này của anh chẳng khác nào dầu đổ vào lửa, càng khiến cho cơn tức giận ở trong lồng ngực của Tiêu Hân Hân càng thêm bùng phát dữ dội.
“Cút!”
Một tiếng quát lớn vang lên. Đồng thời, một bàn tay trắng nõn từ phía sau vung tới, giáng thẳng vào mặt của Trần Viễn.
“Bốp!”
“Anh là cái thá gì? Lại dám xen vào việc riêng của tôi?!”
Động tác này của Tiêu Hân Hân cực kỳ bất ngờ. Hơn nữa, Trần Viễn cũng không hề nghĩ tới, Tiêu Hân Hân sẽ tát anh. Thế nên, cái tát này của cô trực tiếp in thẳng lên trên khuôn mặt hơi có phần ngăm đen của anh. Trong lúc nhất thời, vẻ mặt của Trần Viễn không khỏi đỏ bừng lên. Đồng thời, ánh mắt của anh cũng nhanh chóng quay lại, nhìn về phía người phụ nữ đang được bảo hộ đứng ở phía sau lưng của mình.
“Cô…”
Tức giận trừng mắt nhìn thẳng về phía Tiêu Hân Hân, cơ mặt của Trần Viễn lúc này còn giật giật lên vài cái. Nếu là đồng đội cũ của anh nhìn thấy cảnh tượng này, bọn họ nhất định có thể nhìn ra, hiện tại anh đang rất tức giận.
Chỉ có điều, trước đám đông nhiều người. Hơn nữa, bản thân anh lúc này còn phụ thuộc rất nhiều vào người phụ nữ này. Thế nên, sau khi suy nghĩ một hồi Trần Viễn vẫn quyết định nhẫn nhịn, không muốn đáp trả lại cô. Mà anh chỉ tỏ ra bực tức, hừ lên một tiếng. Sau đó, anh liền vung tay bỏ đi lên tầng trên của khách sạn.
Hành động này của Trần Viễn không chỉ không làm cho Tiêu Hân Hân nguôi giận. Ngược lại, thấy thái độ tức giận của anh, cô càng tỏ ra khó chịu. Trong giọng nói cũng mang theo mấy phần uy hiếp.
“Anh muốn đi đâu? Anh mau đứng lại đó cho tôi!”
Thế nhưng, bước chân của Trần Viễn không hề dừng lại chút nào. Bóng lưng của anh nhanh chóng khuất sau cánh cửa thang máy. Chỉ để lại phía sau lưng một vẻ mặt đang âm trầm đến đáng sợ của Tiêu Hân Hân.
Trong lúc nhất thời, từ hai bên kẽ răng của cô, bắt đầu phát ra nhưng tiếng ken két. Hai hàm răng của Tiêu Hân Hân lúc này đã cắn chặt lại với nhau. Đồng thời, từ trong khóe miệng của cô cũng phát ra những tiếng kêu khẽ.1
“Tên khốn, anh hãy đợi đó cho tôi. Tôi nhất định sẽ khiến cho anh cảm thấy hối hận khi dám chống lại mệnh lệnh của tôi.”
Tất nhiên, những lời này của cô Trần Viễn không cách nào có thể nghe được. Ngay cả người đứng ở phía đối diện của cô là Lý Tiến, cũng chỉ dùng lấy ánh mắt nghi hoặc, nhìn về phía bóng lưng của Trần Viễn đã biến mất phía sau thang máy.
“Vừa rồi, cấp dưới của tôi hơi có phần vô lễ. Tôi thay mặt anh ta, xin hướng về phía giám đốc Tiến, gửi tới một lời xin lỗi chân thành nhất.”
Sau một hồi lấy lại bình tĩnh, Tiêu Hân lúc này mới hơi khẽ khom người, hướng về phía Lý Tiến nói lời xin lỗi. Thế nhưng, những lời này của cô Lý Tiến cũng không có nghe được. Ánh mắt của anh ta lúc này đã hoàn toàn tập trung, nhìn về phía khe rãnh sâu hun hút đang lộ rõ ở trước ngực của Tiêu Hân Hân.
Vừa rồi, động tác cúi người của cô hơi có chút gấp. Hơn nữa, trên người của cô lại là bộ váy bó ôm sát người. Thế nên, động tác lúc này của cô lại vừa vặn để lộ ra vòng ngực còn chưa kịp che kín, khiến cho cuốn họng của Lý Tiến không ngừng nuốt xuống vào tiếng ừng ực.
Rất nhanh, Tiêu Hân Hân cũng phát hiện ra biểu hiện bất thường của Lý Tiến. Thế nên, cô mới lui người đứng dậy, trên khuôn mặt còn lộ ra mấy phần xấu hổ, đỏ bừng.
Chương 2 - Cầm nhầm
“Cộc cộc!”
Đang nằm nghỉ ở trong phòng khách sạn, đột nhiên phía bên ngoài vang lên mấy tiếng gõ cửa. Ban đầu, Trần Viễn còn tưởng rằng là nhân viên phục vụ của khách sạn đến tìm mình. Thế nhưng, rất nhanh sau đó anh liền nghe được tiếng gọi lên gấp gáp của Tiêu Hân Hân.
“Trần Viễn, anh đang ở đâu? Mau đi ra mở cửa cho tôi!”
Nghe được tiếng gọi của Tiêu Hân Hân, hai hàng lông mày của Trần Viên hơi khẽ nhíu lại một cái. Nhưng mà, động tác của anh lại không hề chậm một chút nào, rất nhanh liền đem cửa phòng mở ra.
Lúc này, bộ dáng của Tiêu Hân Hân tỏ ra vô cùng chật vật. Quần áo ở trên người cô mặc dù vẫn còn chỉnh tề. Thế nhưng, khuôn mặt của cô lại trở nên đỏ bừng, ánh mắt hơi có mấy phần hốt hoảng. Hơn nữa, mồ hôi trên người còn chảy ra một tầng khá dày.
Rõ ràng, vừa rồi cô đã chạy đi một đoạn khá xa. Đến cả đôi giày cao gót cô cũng không mang trên chân, mà dùng hai tay kẹp lại, đứng lo lắng đợi ở phía cửa phòng khách sạn.
“Cô…”
Còn không đợi cho Trần Viên lên tiếng nói chuyện. Vừa thấy cửa phòng mở ra, thân hình của Tiêu Hân hân đã nhanh chóng vọt vào bên trong. Động thời, giọng nói mệnh lệnh của cô lại lần nữa vang lên.
“Lát nữa, nếu như có ai đến đây tìm tôi. Anh phải nói là tôi không có ở trong phòng. Biết chưa!”
Nói xong, cũng không cho Trần Viễn kịp lên tiếng đồng ý. Chính cô đã trực tiếp chui thẳng vào trong phòng tắm, đem cửa phòng khóa chặt lại. Sau đó, Trần Viễn còn nghe được tiếng nước chảy. Cũng không biết rõ, Tiêu Hân Hân đang làm gì ở bên trong.
Chỉ có điều, còn không để cho Trần Viễn kịp suy nghĩ lung tung. Lúc này, phía bên ngoài hành lang đã bắt đầu vang lên vài tiếng bước chân dồn dập. Ngay sau đó, anh còn nghe được một giọng nói hết sức quen thuộc.
“Hân Hân, em đang ở phòng nào. Em đừng có chạy trốn, chúng ta còn chưa bàn xong công việc cơ mà?!”
Từ biểu hiện của Tiêu Hân Hân vừa rồi, lại nhìn dáng vẻ vội vàng của Lý Tiến, Trần Viễn rất nhanh liền suy đoán ra được là có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng, chuyện này Trần Viễn cũng chẳng thèm để ý. Dù sao, mối quan hệ giữa anh và Tiêu Hân hân chẳng qua chỉ là một sự hợp tác, giữa đôi bên cùng có lợi mà thôi.
Lúc này, thấy được bóng dáng của Lý Tiến đã sắp tới gần. Bàng Phi cũng không muốn nhìn thấy người này, thế nên anh liền đem cửa phòng đóng chặt lại.
Nhưng mà, hành động lúc này của Trần Viễn cũng để cho Lý Tiến chú ý. Chính vì thế, bước chân của hắn càng trở nên nhanh hơn. Ngay sau đó, tiếng gõ cửa ở bên ngoài lại liên tục vang lên.
“Hân Hân, tôi biết là em đang ở bên trong. Chuyện vừa rồi, chẳng qua chỉ là hiểu lầm mà thôi. Tôi với em còn chưa bàn xong công việc, em có thể đi ra để mở cửa cho tôi đi vào được không?”
Nghe được tiếng kêu la ở bên ngoài, cho dù đã tự nhốt mình vào bên trong phòng tắm. Nhưng lúc này, Tiêu Hân Hân cũng nhịn không được, phải cố nhoài đầu đưa ra ngoài, nhìn về phía cửa phòng với vẻ mặt tràn đầy lo lắng.
“Hắn đã tìm đến rồi, tôi phải làm sao bây giờ? Tôi phải làm sao bây giờ?”
Mặc dù Tiêu Hân Hân không có trực tiếp lên tiếng nói chuyện với Trần Viễn. Nhưng nhìn thấy bộ dáng của cô lúc này, anh cũng nhịn không được, bắt đầu lên tiếng hỏi thăm.
“Rốt cuộc là vừa rồi giữa hai người đã có chuyện gì xảy ra? Cô vì sao lại chạy trốn đến phòng của tôi?”
Âm thanh của Trần Viễn vừa cất lên, ánh mắt của Tiêu Hân Hân tức thì tỏa sáng.
“Phải rồi, anh hãy mau nghĩ cách, đem người ở bên ngoài đuổi đi đi. Chỉ cần anh có thể đem anh ta đuổi đi. Chuyện vừa rồi ở dưới lầu, tôi có thể bỏ qua cho anh!”
Nghe được lời này của cô, lông mày của Trần Viễn không khỏi nhăn lại. Nhưng mà, tiếng nói tiếp theo của cô, lại để cho anh không có cách nào phản kháng.
“Thế nào, anh không muốn giúp tôi sao?”
Nhìn điệu bộ này của cô, Trần Viễn có thể khẳng định. Nếu như anh dám đáp lại một chữ không, thì anh sẽ gặp phiền phức không nhỏ. Thế nên, mặc dù trong lòng cực kỳ khó chịu. Nhưng ngoài mặt, Trần Viễn chỉ có thể tươi cười đáp lại.
“Tất nhiên là tôi sẽ giúp cô rồi. Chỉ có điều, cô nhất định phải nghe lời tôi, không được phép mắng tôi, cũng không được phép phản kháng. Cô có đồng ý hay không?”
Mới đầu, Tiêu Hân Hân còn cho rằng Trần Viễn sẽ nhân cơ hội lúc này đưa ra một vài điều kiện gì đó với mình. Nhưng sau khi nghe được yêu cầu của anh, cô cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, liền gật đầu đáp ứng.
“Tốt, tôi đồng ý với anh!”
Ngay sau đó, từ bên trong phòng ngủ của khách sạn, bắt đầu phát ra những tiếng thở dốc cùng với âm thanh rên rỉ của phụ nữ. Đứng ở bên ngoài, mặc dù phòng ngủ khách sạn có được hệ thống cách âm khá tốt. Nhưng bởi vì bản thân đang đứng dựa sát ở bên ngoài cửa phòng. Thế nên, những tiếng động bên trong rất nhanh liền truyền đến trong lỗ tai của Lý Tiến.
Trong lúc nhất thời, vẻ mặt của Lý Tiến không khỏi trở nên khó coi. Sau đó, anh ta tỏ ra tức giận, mở miệng chửi thề mấy câu. Đến cuối cùng, bởi vì không có cách nào nhẫn nại đợi lâu. Thế nên, Lý Tiến chỉ có thể buồn bực dậm chân bỏ đi.
Mà ở trong phòng ngủ lúc này, sau khi nghe được tiếng bước chân của Lý Tiến đã đi, cả hai người Trần Viễn cùng với Tiêu Hân liền đưa mắt nhìn nhau.
“Anh ta đã đi rồi chứ?”
“Ừ, đi rồi?”
Bởi vì sợ Lý Tiến phát hiện ra tiếng động ở trong phòng. Thế nên, lúc này cả hai đều nói chuyện với nhau bằng âm thanh rất nhỏ. Hơn nữa, thân thể hai người còn dán sát vào nhau, đến cả hơi thở cũng hòa lẫn không ít.
“Cô… có thể nhích ra một chút được không?”
“Tại sao?”
Sau khi xác định Lý Tiến đã thật sự bỏ đi. Lúc này, Trần Viễn mới khẽ thấp giọng nói ra. Nhưng mà, lời này của anh nhất thời lại khiến cho Tiêu Hân Hân hơi có chút nghi hoặc. Chỉ có điều rất nhanh trên khuôn mặt của cô liền đỏ bừng lên. Đồng thời, trong miệng của cô còn tức giận mắng lên một tiếng.
“A, đồ biến thái!”
Bởi vì vừa rồi trong lúc diễn kịch, cũng không biết là vì quá mức nhập tâm nên Tiêu Hân Hân đã nắm nhầm đồ vật ở trên người của Trần Viễn, khiến cho nó lúc này phản ứng, dựng đứng lên. Sau đó, nghe được tiếng nhắc nhở của Trần Viễn, Tiêu Hân Hân mới phản ứng theo tự nhiên, nhảy bật người ra phía sau.
Chỉ có điều, bởi vì cả hai đang nằm chung trên một chiếc giường. Hơn nữa, lúc lui lại Tiêu Hân Hân cũng không có buông tay, dẫn đến cả cơ thể của cô vừa đổ nhào ra phía sau, cơ thể của Trần Viễn cũng không chủ động được, nằm úp lên phía trên. Đến cuối cùng, cả hai cơ thể lại lần nữa dán sát vào nhau.
“Anh…”
Trong cổ họng của Tiêu Hân Hân lúc này, khô khốc nói ra một tiếng. Nhưng biểu hiện của cô hiện tại, càng làm cho Trần Viễn thêm cảm thấy rạo rực, khó chịu không cách nào tự kiềm chế được.
“Chẳng phải cô vừa mới mắng tôi là đồ biến thái hay sao? Hôm nay, tôi muốn cho cô xem, tôi còn có thứ muốn biến thái hơn!”
Vừa nói, thân hình của Trần Viễn vừa chồm tới, đôi môi áp chặt lên cánh môi đỏ hồng của Tiêu Hân Hân.
“Đừng… ưm… tôi không… muốn…”
Chương 3 - Nổi giận
Ầm!
“Cô muốn làm gì?”
Vừa mới từ trong mộng đẹp tỉnh dậy, Trần Viễn đột nhiên bị một bàn chân đạp thẳng xuống giường. Nhất thời, sắc mặt của anh trở nên cực kỳ khó coi. Anh giương đôi mắt lom lom nhìn về phía gương mặt đang tỏ ra giận dữ của Tiêu Hân Hân nằm ở trên giường.
“Tôi muốn làm gì? Tôi muốn đạp chết anh!”
“Từ từ, khoan đã!”
Nhìn thấy bộ dáng tràn đầy tức giận của Tiêu Hân Hân, rốt cuộc Trần Viễn cũng từ trong mộng đẹp tỉnh lại. Anh nhanh chóng bật người đứng dậy, nhìn về phía Tiêu Hân Hân, rồi đưa hai tay giơ ngang lên đầu.
“Chuyện này cũng không phải là lỗi của tôi. Rõ ràng tối hôm qua là cô chủ động chọc tôi trước. Sau đó, tôi mới nhịn không được. Thế nên…”
“Im miệng, tôi không cho anh nói!”
Lời của Trần Viễn còn chưa nói dứt, tiếng thét chói tai của Tiêu Hân Hân đã vang lên. Trong lúc nhất thời, Trần Viễn cũng không có cách nào hơn, chỉ có thể ngoan ngoãn đem miệng ngậm lại.
Ngay sau đó, một chiếc váy rách từ trên giường bị ném xuống đất. Vẻ mặt của Tiêu Hân Hân càng thêm trở nên sắc lạnh, khó coi nhìn lấy anh.
“Tôi muốn anh mua lại một chiếc váy giống hệt như chiếc váy này cho tôi!”
Nhìn lấy chiếc váy rách bị ném đến trước mặt, Trần Viễn còn đang dự định bắt lấy. Thế nhưng, lúc này Tiêu Hân Hân lại đột nhiên quát lên.
“Anh còn đứng ngây ra đó làm gì? Đi mua váy cho tôi, nhanh!”
Vốn còn đang muốn nói thêm vài lời gì đó. Nhưng bị tiếng hét này của Tiêu Hân Hân làm cho đầu óc trở nên tỉnh táo lại, Trần Viễn chỉ có thể đưa mắt lên nhìn cô cười khổ.
“Cô muốn tôi mua lại váy cho cô cũng được. Nhưng mà, cô có thể cho tôi xin thêm ít tiền được không. Cô cũng biết rõ, trong người tôi không có nhiều tiền.”
Vừa nói, Trần Viễn vừa lấy cái ví tiền chỉ còn sót lại vài tờ đồng lẻ, giơ ra ở trước mặt của Tiêu Hân hân. Thế nhưng, bộ dáng của cô không hề dao động chút nào, trên khuôn mặt còn hiện lên mấy phần khinh bỉ.
“Hừ, nghĩ cũng đừng nghĩ. Tôi mặc kệ, tôi không cần biết anh dùng phương pháp nào. Trong vòng nửa tiếng nữa, tôi muốn một chiếc váy giống hệt như chiếc váy của tôi, xuất hiện ở trong căn phòng này!”
Biết rõ là không thể nào nói lý lẽ được với người phụ nữ này, Trần Viễn chỉ có thể hận hận, trừng mắt nhìn lấy chiếc váy đã bị chính anh xé rách vào tối hôm qua, lủi thủi đi ra phía bên ngoài.
“Bà chủ, chiếc váy này giá bao nhiêu?”
“Năm trăm!”
“Thế còn chiếc này?”
“Bốn trăm rưỡi!”
“Vậy…”
Trong một cửa hàng quần áo chỉ cách khách sạn khoảng chừng bốn, năm tram mét Trần Viễn không ngừng đưa tay chỉ về phía những chiếc váy được treo ở trong cửa hàng. Thế nhưng, nghe chủ cửa hàng nói ra giá cả, sắc mặt của anh càng lúc càng trở nên khó coi vô cùng.
Mà bộ dáng của người chủ cửa hàng lúc này cũng đã bắt đầu trở nên thiếu kiên nhẫn, nhìn anh với ánh mắt phiền muộn, nói ra.
“Này, cậu đẹp trai, rốt cuộc là cậu có muốn mua đồ hay không? Tôi nói thật với cậu, quần áo ở trong cửa hàng của tôi đã là loại rẻ nhất ở trong khu này rồi đó. Nếu cậu không tin, cậu có thể đi ra ngoài hỏi thăm xem. Tôi chẳng lừa gạt cậu làm để làm gì?!”
Nghe được câu này từ trong miệng của bà chủ cửa hàng, vẻ mặt của Trần Viễn hơi tỏ ra sửng sốt một chút. Ngay sau đó, Trần Viễn cười khổ, lấy từ trong ví ra một tờ hai trăm ngàn, đã được anh cất rất kỹ ở trong ngăn kéo của ví tiền.
“Thế nhưng, tôi chỉ còn có chừng này tiền. Không biết, trong cửa hàng còn có bộ nào giá tầm chừng này hay không?”
Vừa nói, Trần Viễn vừa cố tỏ ra thành thật, nở một nụ cười vô cùng miễn cưỡng. Thấy vậy, bà chủ cửa hàng cũng chỉ biết chửi đổng ở trong bụng. Ngay sau đó, bà ta mới đưa tay chỉ về phía một chỗ góc khuất của cửa hàng, nói ra.
“Nói thật với cậu, nếu cậu không phải là người mở hàng. Hơn nữa còn có một chút đẹp trai, thì với số tiền này, tôi cũng chẳng muốn bán cho cậu thứ gì. Thôi, coi như nể mặt cái sự đẹp trai của cậu, tôi giảm giá cho cậu một nửa, đem bộ váy kia bán rẻ cho cậu. Tôi chỉ lấy của cậu đúng hai trăm nghìn thôi đấy!”
Nhìn thấy chiếc váy màu trắng tinh, vô cùng tương tự với chiếc váy mà tối hôm qua Tiêu Hân Hân đã mặc, trong lòng Trần Viễn không khỏi thở ra một hơi nhẹ nhõm. Thế nhưng, khi vừa nghĩ đến số tiền cuối cùng ở trong ví của mình cũng bị lấy mất, trong lòng của anh không khỏi vang lên một trận đau đớn. Chỉ có điều, tâm trạng của anh cũng nhanh chóng bình ổn lại, vội vàng đem lấy chiếc váy mà mình mua được, đem trở về cho Tiêu Hân Hân.
Nhưng mà, ngay khi Trần Viễn đẩy cửa bước vào trong phòng, sắc mặt của anh lập tức trở nên trắng bệch. Không biết từ lúc nào, trên tay của Tiêu Hân Hân đã cầm lấy một miếng mảnh vỡ thủy tinh, giơ về phía trước mặt của anh. Đồng thời, trên khuôn mặt của cô còn lộ ra một vẻ dữ tợn.
“Này, cô muốn làm gì? Mau đem thứ đó bỏ xuống đi!”
“Anh là tên khốn, tôi muốn giết chết anh, giết chết anh!”
“Cô bị điên rồi! Chuyện hôm qua rõ ràng không có liên quan gì đến tôi!”
“Ừ, tôi điên đó! Như thế thì sao nào? Nếu như không phải hôm qua anh đã lợi dụng lúc tôi không được tỉnh táo, để làm chuyện bậy bạ với tôi, thì tôi có thể điên được sao?”
“Thế nhưng mà…”
“Tôi muốn giết chết anh!”
Trong lúc Trần Viễn còn muốn lên tiếng giải thích, thì Tiêu Hân Hân đột nhiên hét toáng lên. Ngay sau đó, thân hình của cô bỗng dưng vọt tới, cầm lấy mảnh vỡ thủy tinh hướng thẳng trên khuôn mặt của anh vạch đến.
Tức thì, trong lòng của Trần Viễn không khỏi nổi giân. Anh lách người tránh đi. Sau đó, anh dùng lấy tốc độ cực nhanh, đem cổ tay của Tiêu Hân Hân khóa chặt lại. Tiếp đến, anh mới đoạt lấy mảnh vỡ thủy tinh ở trên tay của cô ném xuống đất. Cuối cùng, anh mới dùng ánh mắt lạnh lùng, nhìn lấy cô.
“Cô đừng có chọc tôi, nếu không, tôi sẽ không khách sáo với cô nữa đâu!”
Chương 4 - Xin việc làm
Bị ánh mắt của Trần Viễn trừng đến, trong lúc nhất thời vẻ mặt của Tiêu Hân Hân hơi có mấy phần hoảng hốt, thân hình hơi khẽ run lên một cái. Thế nhưng, ngay sau đó cô liền lạnh giọng nói ra.
“Anh không khách sáo với tôi, không khách sáo với tôi thì như thế nào? Chẳng lẽ anh còn muốn cưỡng hiếp tôi nữa hay sao? Tôi nói cho anh biết, nếu anh còn dám động đến tôi thêm một lần nào nữa, thì tôi sẽ không chu cấp cho anh bất kỳ một đồng nào. Đến lúc đó, tôi muốn nhìn xem anh lấy tiền ở đâu để chữa trị cho em gái của anh!”
Vốn dĩ trong lòng còn đang có mấy phần tức giận, thế nhưng sau khi nghe được những lời này từ trong miệng của Tiêu Hân Hân nói ra, vẻ mặt của Trần Viễn không khỏi trở nên lúng túng, vội vàng lên tiếng giải thích.
“Không phải, ý tôi không phải như vậy. Cô cũng biết rõ, em gái tôi thật sự đang rất cần tiền. Mà hiện tại tôi vẫn còn chưa tìm được việc làm. Thế nên, cô không thể làm chuyện như vậy được.”
“Hừ, em gái anh thì có liên quan gì đến tôi?”
Trong miệng Tiêu Hân Hân khẽ hừ lạnh lên một tiếng. Sau đó, giọng nói của cô vang lên với vẻ mỉa mai.
“Vừa rồi, chẳng phải anh rất hung dữ hay sao? Thế nào, bây giờ anh cũng biết sợ rồi ư?”
Nghe mấy lời châm chọc cùng với bộ dáng tràn đầy đắc ý của Tiêu Hân Hân, vẻ mặt của Trần Viễn càng thêm trở nên khó xử.
Quả thật, nếu như không có số tiền mà cô cung cấp hàng tháng. Đừng nói là việc chữa trị cho em gái, cho dù là tiền thuốc men hàng ngày của con bé anh cũng không có cách nào chu cấp nổi. Thế nên, lúc này Trần Viễn chỉ có thể nắm chặt lại hai quả đấm. Sau đó, anh dùng giọng nói mềm oặt, nhìn về phía Tiêu Hân Hân nói ra.
“Vậy cô muốn tôi làm như thế nào? Tôi hướng về cô xin lỗi có được hay không?”
“Xin lỗi, anh có thể thay đổi được chuyện xảy ra hôm qua hay sao?”
Vừa nói, ánh mắt của Tiêu Hân Hân vừa liếc xéo về phía vết máu vẫn còn lưu lại ở trên giường. Trong lúc nhất thời, Trần Viễn cũng không biết nói gì thêm. Anh chỉ có thể lắc đầu thở dài, rồi sau đó đem chiếc váy mà mình mới mua được đặt ở trên mặt bàn.
“Xin lỗi, chuyện hôm qua là lỗi của tôi. Nếu như cô có muốn đánh muốn mắng gì thì cứ hãy hướng lên trên người của tôi. Nhưng mà, cô không thể không cho tiền để em gái tôi tiếp tục chữa bệnh được.”
Lần này, Tiêu Hân Hân cũng không có đáp lại, mà chỉ dùng lấy ánh mắt khinh thường, nhìn về phía anh. Trần Viễn cảm thấy hết cách, chỉ có thể xoay người, rồi bỏ đi ra ngoài.
Lúc Trần Viễn bỏ đi, khóe môi của Tiêu Hân Hân hơi khẽ nhếch lên một chút. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt của cô cũng liền lạnh xuống, nhìn lấy vết tích vẫn còn lưu lại trên giường của hai người vào tối hôm qua.
…
“Bố, tình hình của em gái con thế nào rồi?
Đứng ở bên ngoài hành lang bệnh viện, Tràn Viễn hơi có chút lo lắng nhìn về phía người đàn ông lớn tuổi, thân hình gầy còm, dáng người hơi có phần còng xuống, hỏi thăm.
“Con bé vẫn thế, vẫn cần phải nhận được sự chăm sóc đặc biệt của bác sĩ. Với lại, mấy ngày hôm nay bên phía bệnh viện lại giục tiền viện phí. Viễn này, con không có dự định đi kiếm việc gì đó để làm thêm hay sao?”
Nghe bố của mình hỏi đến, trên nét mặt của Trần Viễn không khỏi hiện lên mấy phần phiền muộn. Kỳ thật, trước đây anh cũng đi xin làm việc ở không ít chỗ. Nhưng những nơi đó đều trả lương rất thấp. Đừng nói là kiếm tiền lo việc điều trị cho em gái, chỉ việc ăn uống hàng ngày của ba bố con đã là vô cùng khó khăn. Nhiều lúc, anh chỉ có thể ăn tạm gói mì, uống chút cà phê để đi làm. Dù sao, chi phí ở nơi thành phố này cũng quá mức đắc đỏ. Muốn kiếm được nhiều tiền để sinh hoạt, với một quân nhân vừa mới xuất ngũ không bao lâu như anh là chuyện cực kỳ khó khăn.
“Bố, chuyện này con cũng suy nghĩ kỹ rồi. Hôm nay còn sẽ tiếp tục đi tìm việc làm. Đợi khi nào con có được việc làm ổn định, con nhất định sẽ chu cấp tiền cho em gái chữa bệnh.”
“Ài…”
Đáp lại câu nói của Trần Viễn là một tiếng thở dài của ông Xuyên. Vẻ mặt già nua của ông càng thêm mấy phần khắc khổ. Nhưng ngay sau đó, như sực nhớ ra điều gì, bố của Trần Viễn lại lên tiếng hỏi thăm.
“À, thế vợ con hôm nay lại không đến nữa sao? Lần trước nó chỉ gửi tiền cho em gái con trị bệnh. Lần này, nó lại bận công việc gì, làm sao từ lúc kết hôn đến giờ, bố chưa thấy nó đến thăm gia đình mình bao giờ?”
Nghe lời này của ông Xuyên, Trần Viễn hơi khẽ giật mình. Anh cũng không muốn để cho bố mình biết, chuyện hôn nhân giữa anh và Tiêu Hân Hân chẳng qua chỉ là một loại giao ước. Thế nên, lúc này anh mới vội vàng lên tiếng giải thích.
“Bố, là vợ con đang bận công tác. Cô ấy nói bên công ty của cô ấy đang có một hợp đồng với đối tác nước ngoài, giá trị rất lớn. Cô ấy cần phải đứng ra phụ trách. Sau khi hợp đồng hoàn tất, cô ấy sẽ đến thăm em gái sau!”
Nghe thế, ông Xuyên cũng không tỏ ý nghi ngờ chút nào. Chỉ là, trong ánh mắt của ông lại hiện lên một chút thất vọng.
“Ừ, bận việc cũng tốt. Hơn nữa, vợ con làm việc nhiều như vậy, con cũng nên giúp đỡ cho con bé, không thể suốt ngày đi long nhong ở ngoài đường được. Với lại, con bé là người tốt, nên con nhất định phải trân trọng nó, biết chưa!”
Nghe ông Xuyên dặn dò, Trần Viễn cũng chỉ có thể gật đầu liên tục. Nhưng trong lòng anh lại đang không biết suy nghĩ chuyện gì.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, lúc này Trần Viễn mới quyết định đi tìm việc làm. Anh đã suy nghĩ rất kỹ, bản thân anh không thể lúc nào cũng phụ thuộc vào Tiêu Hân Hân mãi được. Giống như chuyện hồi sáng nay, nếu như anh không có tiền, chỉ cần Tiêu Hân Hân không chu cấp tiền cho anh, thì anh lấy gì lo tiền viện phí cho em gái anh?
Nghĩ liền làm, thế nên Trần Viễn dùng cả buổi sáng để tìm kiếm việc làm phù hợp với mình. Sau một hồi tìm khá nhiều chỗ, lúc này Trần Viễn nhìn thấy một bảng thông báo tuyển dụng vô cùng bắt mắt. Phía trên, có phần tuyển nhận nhân viên bảo vệ, với mức lương cực kỳ ưu đãi.
Nhìn thấy yêu cầu của thông báo tuyển dụng, Trần Viễn không một chút do dự, liền nhanh chóng đi vào nhà hàng, dự định xin làm bảo vệ ở đây.
Chương 5 - Giao dịch
“Bà chủ, cho hỏi chỗ này đang cần tuyển nhân viên bảo vệ có phải không?”
Nhìn thấy một người phụ nữ trẻ tuổi, đang ngồi trước quầy tính tiền của nhà hàng, Trần Viễn không khỏi cẩn thận cất tiếng lên hỏi thăm. Nghe được giọng nói của Trần Viễn, người phụ nữ trẻ tuổi lúc này cũng ngẩng đầu nhìn lên.
Nhìn qua Trần Viễn hồi lâu, lúc này người phụ nữ trẻ tuổi mới gật đầu đáp lại.
“Đúng vậy, nhà hàng của tôi đang cần tuyển nhân viên bảo vệ. Thế nhưng, công việc này đòi hỏi anh phải chịu đựng được áp lực. Hơn nữa, anh còn phải làm tốt chuẩn bị việc tăng ca khi tôi có yêu cầu.”
Nói xong một hồi, ánh mắt của người phụ nữ trẻ tuổi hơi dừng lại ở trên người Trần Viễn một chút. Sau đó, cô mới bắt đầu nói tiếp.
“Như vậy, anh có làm được hay không?”
Trái ngược với suy nghĩ của người phụ nữ trẻ tuổi, Trần Viễn lúc này đáp ứng cực kỳ nhanh gọn, dứt khoát.
“Tôi làm!”
Rời khỏi nhà hàng, tâm trạng của Trần Viễn lúc này cảm thấy rất tốt. Ngoài một số yêu cầu mà người phụ nữ trẻ tuổi kia vừa nói, thì tiền lương của công việc này vẫn còn rất cao. Nhất là, bà chủ cửa nhà hàng còn hứa hẹn, sẽ cho anh thêm tiền nếu anh làm tốt công việc của mình.
Đối với một người đang cần tiền như Trần Viễn, thì không có thứ gì tốt hơn việc được kiếm thêm tiền. Tất nhiên, với điều kiện là nó phù hợp.
Thế nhưng, nụ cười vui vẻ trên mặt của Trần Viễn chỉ hiện lên một lúc. Ngay sau đó, vẻ mặt của anh liền trở nên nhăn nhó lại. Đến lúc này, Trần Viễn mới phát hiện ra trên người của mình đã không còn tiền. Hơn nữa, cái bao tử của anh còn đang không ngừng kêu đói.
May mắn, trên đường có mấy bình nước lọc miễn phí, kèm theo vài ổ bánh mì dành cho khách đi đường. Cắn răng đem mẩu bánh mì khô cứng nhét vào trong miệng, Trần Viễn nuốt xuống một ngụm nước lớn, để cho bánh mì có thể thuận lợi cuốn trôi vào trong cổ họng.
Sau khi ăn xong bánh mì, cái bụng rỗng tuếch của Trần Viễn lúc này cũng đã tạm tạm no đầy. Thế nhưng, bây giờ anh lại chẳng biết đi đâu. Đột nhiên, bên tai của anh lại vang lên một tiếng hô lớn.
“Này, chúng ta lại gặp nhau!”
Nghe được giọng nói quen tai lúc này, Trần Viễn không khỏi xoay đầu nhìn lại. Thế nhưng, ngay khi vừa mới quay đầu nhìn lại, Trần Viễn đã thấy Tiêu Hân Hân đang cùng với Lý Tiến ngồi ăn ở trong một cái nhà hàng gần đó. Nhất thời, trên khuôn mặt của Trần Viễn không khỏi hiện lên dáng vẻ tràn đầy kinh ngạc. Nhưng ngay sau đó, thay thế vào đó chính là một sự khinh bỉ.
Rất rõ ràng, Tiêu Hân Hân đã biết Lý Tiên luôn có ý đồ xấu với cô, nhưng cô không những không tránh xa người này, lại còn ngồi ăn một mình với hắn ta. Đối với người phụ nữ này, Trần Viễn không chỉ chán ghét, mà còn đang cực kỳ xem thường cô ta.
“Hân Hân, đề nghị vừa rồi của tôi cô thấy thế nào?”
“Giám đốc Tiến, trước khi đi khách sạn với anh, tôi muốn chúng ta phải hoàn tất bản hợp đồng này trước đã. Nếu như anh đồng ý, tôi sẽ suy nghĩ lại đề nghị của anh sau.”
Cách Trần Viễn không có bao xa, sau khi hô lên một tiếng, Lý Tiến lúc này cũng chẳng thèm để ý gì đến anh, mà bắt đầu cùng với Tiêu Hân Hân trò chuyện với nhau. Mặc dù âm thanh của hai người bọn họ không quá lớn, nhưng Trần Viễn vẫn có thể nghe được một cách rõ ràng.
Nhất thời, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi trở nên khó coi. Hơn nữa, tay chân của Lý Tiến lúc này cực kỳ không thành thật. Ngoài miệng thì nói, dưới chân thì hắn không ngừng hoạt động qua lại, chà xát lên hai bàn chân trơn nhẵn của Tiêu Hân Hân.
Tuy rằng đã cố ý tránh đi, nhưng rõ ràng thái độ của Tiêu Hân Hân cũng hết sức mập mờ, hoàn toàn không giống như là đang cự tuyệt lời mời của Lý Tiến.
Trong lòng cảm thấy cực kỳ chán ghét. Bàng Phi cũng không dự định đứng ở đó nhìn hai người bọn họ ân ái với nhau. Anh dứt khoát quyết định xoay người rời đi.
Thế nhưng, ngay lúc này âm thanh của Tiêu Hân Hân lại đột nhiên vang lên.
“Trần Viễn, nếu anh đã đến đây rồi, vậy thì hãy ngồi xuống đây, uống với tôi một ly đi!”
Nghe được lời đề nghị này của Tiêu Hân hân, bước chân của Trần Viên mới hơi dừng lại một chút. Nhưng anh cũng không đáp lại yêu cầu của cô, mà chỉ âm thầm lắc đầu, rồi nói ra.
“Xin lỗi, tôi không có thói quen uống rượu vào buổi sáng!”
Nói xong, Trần Viễn lại lần nữa rời đi. Nhưng lúc này, Tiêu Hân Hân lại đột nhiên thấp giọng nói ra.
“Năm mươi triệu!”
Lời này, thật sự để Trần Viễn hết sức ngạc nhiên. Người khác có thể không hiểu câu nói này của Tiêu Hân Hân, nhưng Trần Viễn lại rất rõ ràng. Theo ý của cô, thì chỉ cần anh đồng ý ở lại với cô, anh sẽ nhận được số tiền là năm mươi triệu.
Còn không đợi cho Trần Viễn lên tiếng đáp lại, âm báo tin nhắn ở trên điện thoại của anh đã bắt đầu vang lên. Sau khi mở điện thoại di động ra xem, thấy là trong số tài khoản của mình vừa được chuyển vào thêm năm mươi triệu. Lúc này, Trần Viễn mới đứng lại, nhìn về phía Tiêu Hân Hân.
Tuy rằng không biết rõ vì sao Tiêu Hân Hân lại muốn anh ở lại với cô ta. Nhưng tiền đã nhận, Trần Viễn cũng không cách nào có thể từ chối được.
“Rượu thì tôi không thể uống, nhưng tôi có thể ngồi ở đây được chứ!”
Đã quyết định làm việc cho Tiêu Hân Hân, Trần Viễn cũng không chút khách khí, kéo ra chiếc ghế ngồi ở ngay bên cạnh cô.
Lúc này, trên khuôn mặt của Tiêu Hân Hân mới lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. Sau đó, ánh mắt của cô lần nữa hướng về phía Lý Tiến nói ra.
“Giám đốc Tiến, chuyện hợp tác giữa hai công ty chúng ta. Anh cảm thấy như thế nào?”
Nghe được câu hỏi của Tiêu Hân Hân, trong lòng Lý Tiền hoàn toàn không có một chút tâm tình nào để trả lời. Trong đầu của hắn lúc này chỉ nghĩ đến việc làm như thế nào để đưa Tiêu Hân Hân đến khách sạn.
Thế nên, lúc này ánh mắt của Lý Tiến mới liếc qua nhìn lấy Trần Viễn một chút, rồi lắc đầu nói ra.
“Xin lỗi, nơi này còn có người ngoài, thế nên tôi không thể bàn chuyện làm ăn với cô được!”
Thấy Lý Tiến cố ý trốn tránh câu hỏi của mình, trong lòng Tiêu Hân Hân hơi có phần buồn bực khó chịu. Nhưng cô vẫn cố tỏ ra tươi cười, nhìn lấy hắn nhoẻn miệng, nói ra.
“Xin anh cứ yên tâm, đây là anh họ của tôi. Thế nên, chuyện làm ăn của chúng ta sẽ không có một chút ảnh hưởng nào.”
Chỉ có điều, thái độ của Lý Tiến lúc này lại cực kỳ dứt khoát. Hắn đột nhiên đứng bật người dậy, nhìn lấy Tiêu Hân Hân với ánh mắt tràn đầy thiếu kiên nhẫn, nói.
“Nếu như cô còn có thành ý trong việc hợp tác lần này với công ty của chúng tôi, thì ngay bây giờ cô đến khách sạn tìm tôi. Nếu không, chuyện hợp tác giữa chúng ta xem như kết thúc!”
Nói xong lời này, Lý Tiến cũng không có ngừng lại, mà đi thẳng một mạch ra khỏi nhà hàng, rồi lái xe rời đi.
Đến lúc này, Tiêu Hân Hân cũng không cách nào bình tĩnh được nữa. Cô cũng vội vàng đứng dậy, dự định đi theo Lý Tiến để đến khách sạn. Nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi trừng lớn.
Anh không nghĩ đến, Tiêu Hân Hân lại là một người phụ nữ như vậy, vì một bản hợp đồng, có thể sẵn sàng bản đổi cả bản thân mình. Trong lòng sinh ra chán ghét, Trần VIễn cũng mặc kệ thái độ vừa rồi của cô, trực tiếp rời khỏi nhà hàng.
Nhưng bước chân của anh vừa mới di chuyển một hồi, tin nhắn ở trong điện thoại lại lần nữa vang lên. Lần này, số tài khoản trong ngân hàng của anh lại nhiều hơn thêm năm mươi triệu.
Ngay sau đó, một đoạn tin nhắn từ số điện thoại của Tiêu Hân Hân đột nhiên được gửi đến.
“Anh đi theo phía sau của tôi, nhưng đừng để cho Lý Tiến phát hiện.”