Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70
Editor: Quýt
Với tư cách là nơi tổ chức đại hội thể thao năm nay, Giang Thành đặc biệt sáng tạo ra khái niệm “Mọi người cùng vận động”, đồng thời mời nhiều vận động viên và ngôi sao đến quay phim tuyên truyền.
Địa điểm ghi hình là ở sân vận động Giang Thành, cũng chính là nơi tổ chức “Đại hội thể thao ngôi sao mới”.
Người phụ trách tiếp đón Khương Đào cũng chính là nhân viên công tác tại chương trình “Đại hội thể thao ngôi sao mới” lần trước cười nói với cô: “Khương Khương, lại quay về nơi cũ lần nữa, có cảm thấy xúc động không?”
Khương Đào gật đầu, ánh mắt lưu luyến lướt qua đường băng cùng mặt cỏ: “Đúng vậy, cũng không biết lần này có ai mời tôi ăn cơm không…”
Nhân viên công tác: “…”
Hai người cùng vào phòng chờ thì đã có khá nhiều minh tinh đã ở đó rồi.
Người quen còn không ít.
Khương Đào liếc mắt một cái đã thấy Trình Kiệt và Đoạn Nhạc Nhạc.
Khương Đào nghĩ tới bảy bữa cơm kia, cô cười rất tươi với Trình Kiệt.
Tuy nhiên cả hai người họ cùng nhớ tới khoảnh khắc Khương Đào dùng dao cắt cổ họ trong “Hiện trường vụ án”, đồng thời run rẩy.
Đến khi Khương Đào quay mặt đi, Đoạn Nhạc Nhạc mới nhỏ giọng hỏi Trình Kiệt: “Cô ấy… tại sao cô ấy lại cười với cậu?”
Vẻ mặt Trình Kiệt buồn bã: “Bởi vì trong lúc chưa hiểu sự đời, em đã làm một việc không biết lượng sức mình.”
Đoạn Nhạc Nhạc: “!”
Có chuyện hóng!
Trình Kiệt: “Em mời cô ấy ăn một tuần.”
Đoạn Nhạc Nhạc: “???”
Cô ấy khó hiểu nhìn Trình Kiệt: “Chuyện này… cũng đáng để nói ư?”
Trình Kiệt cười lạnh: “Chị Nhạc Nhạc, chị đừng xem nhẹ chuyện này, khi việc này thật sự xảy ra, chị mới biết nó nghiêm trọng đến mức nào!”
Đoạn Nhạc Nhạc nửa tin nửa ngờ mà quay đi.
Trợ lý bên cạnh đạo diễn nhỏ giọng nói: “Còn có Tần Ngộ chưa tới.”
Cậu vừa dứt lời, cửa phòng chờ mở ra, Tần Ngộ đeo kính râm lạnh lùng đi vào.
Anh ta cố nén không ngáp, tìm một chỗ trống trong góc rồi ngồi xuống.
Nhưng những người mới vẫn không nhịn được nhìn trộm anh ta.
Tần Ngộ lạnh lùng nói: “Nhìn tôi làm gì? Nhìn đạo diễn ấy.”
Mọi người đều bị anh ta dọa, vội vàng quay đi.
Tần Ngộ nhịn ngáp một lần nữa, lén lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt nhân lúc mọi người không để ý.
Anh ta không ngờ chuyến bay đến Giang Thành lại sớm vậy, anh ta bị tụt huyết áp cộng với việc vừa mới rời giường nên còn choáng váng.
Tần Ngộ nghĩ đến đây, tâm trạng càng không vui.
Rốt cuộc là tại sao giờ này vốn là thời gian nghỉ ngơi của anh ta mà còn phải rời giường sớm rồi chịu đựng cảm giác tụt huyết áp, ngồi chuyến bay sớm nhất tới Giang Thành?!
Anh ta nghĩ đến đây, ngẩng đầu lên theo bản năng, tìm được Khương Đào trong đám người, trừng mắt nhìn cô qua lớp kính râm.
Khương Đào chuẩn xác bắt được cảm xúc bất mãn, nhìn qua.
Dựa vào kinh nghiệm của cô, người có cảm xúc như vậy sẽ rất dễ dàng cung cấp đồ ăn cho cô.
Khương Đào lại nở nụ cười thật tươi.
Đoạn Nhạc Nhạc vẫn luôn quan sát cô không nhịn được run lên.
Căn cứ vào kịch bản, mọi người phải theo chân các vận động viên để trải nghiệm các môn thể thao khác nhau, sau khi học xong sẽ đi các địa điểm như trường học, quảng trường, công viên… dạy cho người dân, cuối cùng mọi người lại quay trở về sân vận động.
Minh tinh được chia làm hai đội A B, đội A đi sân điền kinh và hồ bơi còn đội B là các trò chơi với bóng và bắn súng, buổi chiều sẽ tập trung quay ngoại cảnh.
Rất rõ ràng, hạng mục đội B đơn giản hơn chút, hơn nữa đều là trong nhà nên phần lớn mọi người đều chọn đội B.
Trình Kiệt và Đoạn Nhạc Nhạc do dự một chút, đội B cũng đã đầy.
Khương Đào không quan tâm chuyện này, từ từ tiến đến đội A.
Hiện tại ở trường quay chỉ còn Tần Ngộ chưa chọn.
Anh ta không chút do dự vào đội A.
Trình Kiệt, Đoạn Nhạc Nhạc: “!”
Anh Tần! Thật sự dũng cảm!
Đội A theo chân đạo diễn tới sân điền kinh.
Tần Ngộ uống xong một cốc cà phê đen, lúc này đã tỉnh táo lại.
Buổi sáng bọn họ quay ở hai nơi, sân điền kinh và hồ bơi, hơn nữa còn không ít hạng mục, thời gian rất gấp.
Mọi người thay xong quần áo rồi đến sân thi đấu.
Khương Đào mặc trang phục thể thao trắng, tóc buộc đuôi ngựa cao, trông trẻ hơn mấy tuổi.
Lúc này Tần Ngộ đã dần tỉnh, cũng cảm thấy mình đường đường là đàn ông, không cần phải nhắm vào một cô gái.
Lúc đó hoàn toàn là do dàn dựng của kịch bản, anh ta không thể đổ lỗi hoàn toàn cho Khương Đào được.
Sau đó anh ta thấy cô gái kia nhẹ nhàng ném đĩa lên sân một cách dễ dàng.
Tần Ngộ: “!”
Đạo diễn: “!”
Người phụ trách hướng dẫn bọn họ ngạc nhiên đi tới: “Cô gái này sức lực rất được! Tư thế cũng tiêu chuẩn! Có suy xét vào đội tuyển không?”
Đạo diễn ho khan một tiếng: “Này, Tiểu Khương kiềm chế chút, tôi muốn quay phim tuyên truyền mọi người cùng vận động, không phải phim tuyên truyền thế vận hội Olympic.”
Khương Đào: “Được.”
Tần Ngộ yên lặng lùi khỏi khu vực môn ném đĩa.
Sau khi quay mấy hạng mục ở sân điền kinh, mọi người tới đường băng chạy.
Phần chạy là bắt buộc đối với tất cả mọi người.
Vài hạng mục đầu khá đơn giản nhưng cái cuối cùng mọi người đều giống nhau.
Quay mấy lần vẫn chưa được thông qua.
Đạo diễn chỉ có thể tạm thời dừng lại: “Biểu cảm của mọi người phải mãnh liệt chút, tôi cần mọi người phải có sự kích động, vui sướng, cho dù biểu cảm dữ tợn một chút cũng không sao!”
Các minh tinh đều nhíu mày.
Mọi người đều dựa vào mặt kiếm cơm, đều e sợ mình lên hình không đẹp, sao có thể mặc kệ việc bản thân bị lưu lại biểu cảm dữ tợn làm lịch sử đen tối được.
Lại quay thêm mấy lượt, đều không khả quan.
Đạo diễn có chút tức giận.
Anh ta là người có quy tắc, tính tình có chút kiêu ngạo, không chút sợ hãi đối mặt với các minh tinh.
Vì thế tiến độ ghi hình cứ bị trì hoãn.
Khương Đào nhìn đồng hồ, hơi nhíu mày.
Nếu cứ như vậy sẽ không có cách nào quay xong như kế hoạch, mà sắp đến giờ ăn cơm rồi, nếu ảnh hường đến việc ăn cơm thì sao?
Đúng lúc này, Tần Ngộ đứng dậy: “Đạo diễn, loại yêu cầu này có chút khó xử đối với các cô gái, hay là cứ để mấy cậu con trai quay thôi.”
Đạo diễn cũng cảm thấy cứ như vậy thì sẽ không quay xong, vì thế chỉ có thể đồng ý với yêu cầu của Tần Ngộ.
Nhưng như vậy vẫn xảy ra vấn đề, có hai người không biết là quản lý biểu cảm quá thành công hay là không muốn để lại lịch sử đen, cho dù Tần Ngộ và đạo diễn đã nói với họ rất nhiều lần nhưng cuối cùng khi lên hình vẫn không thể nào đạt yêu cầu.
Mà người không thể cắt giảm được nữa.
Cảnh này rất quan trọng, không thể xóa.
Đạo diễn đau đầu, lại nghe thấy giọng nói lanh lảnh vang lên: “Đạo diễn, cho tôi thử đi!”
Tất cả mọi người đều nhìn qua, thấy Khương Đào đứng dậy.
Đạo diễn thở dài: “Tiểu Khương, tôi xin nhận tấm lòng của cô nhưng cảnh này hoặc là nam nữ cùng lên hình hoặc là chỉ có con trai, nếu không hiệu quả sẽ không tốt.”
Khương Đào: “Ông nhầm rồi, tôi không định đổi chỗ với họ.”
Đạo diễn: “Hả?”
Trình Kiệt dường như nghĩ tới điều gì đó, mí mắt giật liên tục.
Tần Ngộ lại không biết mình sắp gặp phải chuyện gì, tức giận nói: “Không quay cùng chúng tôi thì cô muốn làm gì? Chẳng lẽ cô còn có thể đổi mắt chúng tôi?”
Khương Đào lộ ra vẻ mặt hứng thú: “Anh không tin?”
Tần Ngộ ôm tay, hừ lạnh một tiếng.
Khương Đào càng vui: “Vậy chúng ta cá cược không?”
Tần Ngộ: “Cá cược thì…”
Trình Kiệt lập tức giữ chặt anh ta: “Anh Tần! Bình tĩnh!”
Tần Ngộ phát hiện mình suýt chút nữa bị Khương Đào bẫy, vẻ mặt càng tối sầm lại.
Khương Đào lộ ra vẻ mặt đáng tiếc.
Nhưng không sao.
Trước nay cô vẫn rất kiên nhẫn đối với con mồi.
Cô bắt các chàng trai xếp thành hàng ngang, sau đó đi ra đằng sau bọn họ, âm thanh thanh thúy vang lên: “Sau khi chuẩn bị tốt, tôi sẽ bắt đầu đuổi ~ ”
Tần Ngộ hừ lạnh một tiếng.
Làm bộ làm tịch, không biết đang làm gì!
Nhưng Trình Kiệt bên cạnh anh ta đã căng cứng người, sẵn sàng chuẩn bị chạy.
Khương Đào vừa dứt câu “Bắt đầu!”, các cậu con trai trên sân đều cảm giác được sự sợ hãi ở phía sau.
“!!!”
Trình Kiệt dẫn đầu chạy lên trước.
Không còn ai lo đến quản lý biểu cảm nữa, biểu cảm hiện giờ vô cùng chân thực đến không thể thật hơn.
Loại dũng mãnh này khi quay đã khiến đạo diễn kinh ngạc.
“Đúng! Chính là như vậy! Giữ nguyên biểu cảm này chạy về đích đi!”
“Được! Đã qua!”
“Quá tuyệt vời!”
Các chàng trai ngã trên mặt đất, vẻ mặt mỗi người còn chút mờ mịt cùng sợ hãi.
Vừa nãy… xảy ra chuyện gì vậy?
Duy chỉ có Trình Kiệt là biết chân tướng, chảy xuống những giọt nước mắt chua xót.
Anh ấy đã thề cả đời này không tham gia “Đại hội thể thao ngôi sao mới” nữa rồi, tại sao vẫn gặp phải chuyện này.
Đoạn Nhạc Nhạc khóc ròng trên đường băng: Chưa bao giờ cô cảm thấy may mắn khi là con gái như vậy.
Khương Đào từ từ đi tới: “Đạo diễn, lần này đã thông qua chưa?”
Đạo diễn nhìn lại màn hình, hưng phấn không thôi: “Qua qua, mọi người sắp xếp một chút chuẩn bị đến hồ bơi.”
Anh ta vừa nói xong, vẫn không nhịn được hỏi Khương Đào: “Tiểu Khương, rốt cuộc cô làm thế nào vậy?”
Học xong chiêu này, về sau khi anh ta quay những cảnh như vừa nãy thì sẽ có cách.
Tần Ngộ lồm cồm bò dậy từ dưới đất, đi về phía đạo diễn, vừa lúc nghe thấy anh ta hỏi vậy, lập tức dừng chân.
Kỳ thật anh ta cũng muốn biết.
Vừa nãy trong nháy mắt, sự sợ hãi tới quá nhanh, cơ thể của anh ta hoạt động trước đại não, cho nên căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì.
Khương Đào thuận miệng nói: “Đại khái là… sự áp chế của đỉnh chuỗi đồ ăn đi?”
Đạo diễn: “???”
Tần Ngộ: “?!!”
Hồ bơi, phòng thay quần áo nam.
Tần Ngộ vẫn khó chịu: “Trình Kiệt, cậu lôi kéo tôi làm gì! Cái gì mà đỉnh chuỗi đồ ăn, hóa ra trong mắt cô ta chúng ta là đồ ăn sao?”
“Tôi ở trong giới giải trí lâu như vậy, chưa từng gặp nghệ sĩ nào ảo tưởng như thế!”
Trình Kiệt: “Anh Tần, anh Tần! Bình tĩnh!”
“Đấy chỉ là so sánh thôi, anh đừng nóng giận!”
“So sánh cũng không được!”
Tần Ngộ tự tin hai mươi mấy năm, lần đầu tiên thấy có người điên cuồng hơn mình.
“Không được, tôi không thể để cô ta kiêu ngạo như vậy được!”
Trình Kiệt thiếu điều quỳ xuống: “Anh! Vừa nãy trên đường băng, chúng ta bị đuổi như chó, anh đã quên rồi sao!”
Anh ấy không nói còn ổn, vừa nói xong, Tần Ngộ càng tức hơn.
Anh ta vừa đi xem cảnh quay lại, đúng lúc thấy mình há mồm trừng mắt chạy về đích. Một màn này thật sự làm đau mắt Tần Ngộ.
Đời này anh ta chưa từng xấu như vậy.
Tần Ngộ đã đổi xong quần bơi, khoác khăn tắm đi ra ngoài.
Không lâu sau, các cô gái cũng đã mặc áo tắm xong.
Khương Đào trực tiếp chọn áo tắm cùng kiểu với vận động viên, áo tắm một mảnh màu đen tôn lên làn da trắng như tuyết và đôi chân thon dài, thẳng tắp giữa dàn nghệ sĩ nữ vẫn không giấu được sự nổi bật.
Tần Ngộ đang hùng hổ tiến lên dừng một chút.
Không ngờ Khương Đào lại đi về phía anh ta, cười tủm tỉm nói: “Vừa nãy tôi mới hỏi đạo diễn, chút nữa cũng có cảnh quay tại hồ bơi, nhưng lần này chỉ quay một người, anh có cần tôi hỗ trợ không?”
Tần Ngộ: “!”
Anh ta cười lạnh nói: “Cô tưởng tôi sợ chắc, cô còn không đuổi kịp được tôi đâu!”
Con mồi cuối cùng đã cắn câu.
Nhưng Khương Đào cũng không vội vã thu lưới mà làm bộ như lo lắng: “Anh thi đấu với tôi cũng không ổn lắm, nhỡ đâu thua thì không phải rất mất mặt sao?”
Tần Ngộ bị vẻ mặt của cô làm cay mắt: “Thua? Sao tôi có thể thua được!”
Trình Kiệt vội vàng khuyên nhủ: “Anh Tần, bình tĩnh lại đi!”
Tần Ngộ không vui nhìn anh ấy: “Có phải cậu cảm thấy tôi sẽ thua không?”
Trình Kiệt: “Em không có ý đó…”
Anh ấy thật sự muốn khóc, anh Tần à, chẳng lẽ anh không nhận ra cô ấy đang cố ý chọc giận anh à?
Tần Ngộ hoàn toàn phẫn nộ theo ý Khương Đào.
Người trong giới giải trí không ai là không biết trước khi bước vào giới giải trí, anh ta đã từng là vận động viên bơi lội, cho nên hiện tại dù thể lực có giảm đi chăng nữa thì vẫn sẽ thắng một cô gái.
Huống hồ, sở dĩ không phải anh ta đến đây quay phim tuyên truyền là để báo thù cô trên sân vận động sao?
Hiện tại chính là cơ hội tốt nhất!
Anh ta khinh bỉ nhìn Khương Đào: “Tôi với cô thi đấu nhưng nếu là trận đấu thì cũng nên có phần thưởng!”
Khương Đào không ngờ con mồi lại nói vậy, kinh ngạc mở to hai mắt nhưng rất nhanh đã thu hồi lại nụ cười trên mặt, giống như ngại ngùng nói: “Vậy nếu anh thua thì phải mời tôi ăn một tuần!”
Tần Ngộ hừ lạnh: “Cô coi thường tôi à? Nếu cô thắng tôi, tôi mời cô ăn một tháng!”
Hai mắt Khương Đào lóe sáng.
Hóa ra đây là tác dụng của diễn xuất ư?! Quá lợi hại!
Khó trách nhiều người muốn trở thành diễn viên như vậy.
Cô, get được rồi!
Khương Đào vỗ vỗ vai Tần Ngộ, thuận tiện ăn luôn cảm xúc tức giận của anh ta: “Cố lên nha!”
Tần Ngộ: “…”
Anh ta đột nhiên bình tĩnh lại: Chuyện gì vừa xảy ra?
Trình Kiệt không kịp ngăn cản, tuyệt vọng che hai mắt.
Lấy cái gì để cứu anh đây! Anh Tần!
Đây có lẽ là tâm tình của Phương Dật Nhiên đối với mình lúc trước đi.
Với tư cách là nơi tổ chức đại hội thể thao năm nay, Giang Thành đặc biệt sáng tạo ra khái niệm “Mọi người cùng vận động”, đồng thời mời nhiều vận động viên và ngôi sao đến quay phim tuyên truyền.
Địa điểm ghi hình là ở sân vận động Giang Thành, cũng chính là nơi tổ chức “Đại hội thể thao ngôi sao mới”.
Người phụ trách tiếp đón Khương Đào cũng chính là nhân viên công tác tại chương trình “Đại hội thể thao ngôi sao mới” lần trước cười nói với cô: “Khương Khương, lại quay về nơi cũ lần nữa, có cảm thấy xúc động không?”
Khương Đào gật đầu, ánh mắt lưu luyến lướt qua đường băng cùng mặt cỏ: “Đúng vậy, cũng không biết lần này có ai mời tôi ăn cơm không…”
Nhân viên công tác: “…”
Hai người cùng vào phòng chờ thì đã có khá nhiều minh tinh đã ở đó rồi.
Người quen còn không ít.
Khương Đào liếc mắt một cái đã thấy Trình Kiệt và Đoạn Nhạc Nhạc.
Khương Đào nghĩ tới bảy bữa cơm kia, cô cười rất tươi với Trình Kiệt.
Tuy nhiên cả hai người họ cùng nhớ tới khoảnh khắc Khương Đào dùng dao cắt cổ họ trong “Hiện trường vụ án”, đồng thời run rẩy.
Đến khi Khương Đào quay mặt đi, Đoạn Nhạc Nhạc mới nhỏ giọng hỏi Trình Kiệt: “Cô ấy… tại sao cô ấy lại cười với cậu?”
Vẻ mặt Trình Kiệt buồn bã: “Bởi vì trong lúc chưa hiểu sự đời, em đã làm một việc không biết lượng sức mình.”
Đoạn Nhạc Nhạc: “!”
Có chuyện hóng!
Trình Kiệt: “Em mời cô ấy ăn một tuần.”
Đoạn Nhạc Nhạc: “???”
Cô ấy khó hiểu nhìn Trình Kiệt: “Chuyện này… cũng đáng để nói ư?”
Trình Kiệt cười lạnh: “Chị Nhạc Nhạc, chị đừng xem nhẹ chuyện này, khi việc này thật sự xảy ra, chị mới biết nó nghiêm trọng đến mức nào!”
Đoạn Nhạc Nhạc nửa tin nửa ngờ mà quay đi.
Trợ lý bên cạnh đạo diễn nhỏ giọng nói: “Còn có Tần Ngộ chưa tới.”
Cậu vừa dứt lời, cửa phòng chờ mở ra, Tần Ngộ đeo kính râm lạnh lùng đi vào.
Anh ta cố nén không ngáp, tìm một chỗ trống trong góc rồi ngồi xuống.
Nhưng những người mới vẫn không nhịn được nhìn trộm anh ta.
Tần Ngộ lạnh lùng nói: “Nhìn tôi làm gì? Nhìn đạo diễn ấy.”
Mọi người đều bị anh ta dọa, vội vàng quay đi.
Tần Ngộ nhịn ngáp một lần nữa, lén lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt nhân lúc mọi người không để ý.
Anh ta không ngờ chuyến bay đến Giang Thành lại sớm vậy, anh ta bị tụt huyết áp cộng với việc vừa mới rời giường nên còn choáng váng.
Tần Ngộ nghĩ đến đây, tâm trạng càng không vui.
Rốt cuộc là tại sao giờ này vốn là thời gian nghỉ ngơi của anh ta mà còn phải rời giường sớm rồi chịu đựng cảm giác tụt huyết áp, ngồi chuyến bay sớm nhất tới Giang Thành?!
Anh ta nghĩ đến đây, ngẩng đầu lên theo bản năng, tìm được Khương Đào trong đám người, trừng mắt nhìn cô qua lớp kính râm.
Khương Đào chuẩn xác bắt được cảm xúc bất mãn, nhìn qua.
Dựa vào kinh nghiệm của cô, người có cảm xúc như vậy sẽ rất dễ dàng cung cấp đồ ăn cho cô.
Khương Đào lại nở nụ cười thật tươi.
Đoạn Nhạc Nhạc vẫn luôn quan sát cô không nhịn được run lên.
Căn cứ vào kịch bản, mọi người phải theo chân các vận động viên để trải nghiệm các môn thể thao khác nhau, sau khi học xong sẽ đi các địa điểm như trường học, quảng trường, công viên… dạy cho người dân, cuối cùng mọi người lại quay trở về sân vận động.
Minh tinh được chia làm hai đội A B, đội A đi sân điền kinh và hồ bơi còn đội B là các trò chơi với bóng và bắn súng, buổi chiều sẽ tập trung quay ngoại cảnh.
Rất rõ ràng, hạng mục đội B đơn giản hơn chút, hơn nữa đều là trong nhà nên phần lớn mọi người đều chọn đội B.
Trình Kiệt và Đoạn Nhạc Nhạc do dự một chút, đội B cũng đã đầy.
Khương Đào không quan tâm chuyện này, từ từ tiến đến đội A.
Hiện tại ở trường quay chỉ còn Tần Ngộ chưa chọn.
Anh ta không chút do dự vào đội A.
Trình Kiệt, Đoạn Nhạc Nhạc: “!”
Anh Tần! Thật sự dũng cảm!
Đội A theo chân đạo diễn tới sân điền kinh.
Tần Ngộ uống xong một cốc cà phê đen, lúc này đã tỉnh táo lại.
Buổi sáng bọn họ quay ở hai nơi, sân điền kinh và hồ bơi, hơn nữa còn không ít hạng mục, thời gian rất gấp.
Mọi người thay xong quần áo rồi đến sân thi đấu.
Khương Đào mặc trang phục thể thao trắng, tóc buộc đuôi ngựa cao, trông trẻ hơn mấy tuổi.
Lúc này Tần Ngộ đã dần tỉnh, cũng cảm thấy mình đường đường là đàn ông, không cần phải nhắm vào một cô gái.
Lúc đó hoàn toàn là do dàn dựng của kịch bản, anh ta không thể đổ lỗi hoàn toàn cho Khương Đào được.
Sau đó anh ta thấy cô gái kia nhẹ nhàng ném đĩa lên sân một cách dễ dàng.
Tần Ngộ: “!”
Đạo diễn: “!”
Người phụ trách hướng dẫn bọn họ ngạc nhiên đi tới: “Cô gái này sức lực rất được! Tư thế cũng tiêu chuẩn! Có suy xét vào đội tuyển không?”
Đạo diễn ho khan một tiếng: “Này, Tiểu Khương kiềm chế chút, tôi muốn quay phim tuyên truyền mọi người cùng vận động, không phải phim tuyên truyền thế vận hội Olympic.”
Khương Đào: “Được.”
Tần Ngộ yên lặng lùi khỏi khu vực môn ném đĩa.
Sau khi quay mấy hạng mục ở sân điền kinh, mọi người tới đường băng chạy.
Phần chạy là bắt buộc đối với tất cả mọi người.
Vài hạng mục đầu khá đơn giản nhưng cái cuối cùng mọi người đều giống nhau.
Quay mấy lần vẫn chưa được thông qua.
Đạo diễn chỉ có thể tạm thời dừng lại: “Biểu cảm của mọi người phải mãnh liệt chút, tôi cần mọi người phải có sự kích động, vui sướng, cho dù biểu cảm dữ tợn một chút cũng không sao!”
Các minh tinh đều nhíu mày.
Mọi người đều dựa vào mặt kiếm cơm, đều e sợ mình lên hình không đẹp, sao có thể mặc kệ việc bản thân bị lưu lại biểu cảm dữ tợn làm lịch sử đen tối được.
Lại quay thêm mấy lượt, đều không khả quan.
Đạo diễn có chút tức giận.
Anh ta là người có quy tắc, tính tình có chút kiêu ngạo, không chút sợ hãi đối mặt với các minh tinh.
Vì thế tiến độ ghi hình cứ bị trì hoãn.
Khương Đào nhìn đồng hồ, hơi nhíu mày.
Nếu cứ như vậy sẽ không có cách nào quay xong như kế hoạch, mà sắp đến giờ ăn cơm rồi, nếu ảnh hường đến việc ăn cơm thì sao?
Đúng lúc này, Tần Ngộ đứng dậy: “Đạo diễn, loại yêu cầu này có chút khó xử đối với các cô gái, hay là cứ để mấy cậu con trai quay thôi.”
Đạo diễn cũng cảm thấy cứ như vậy thì sẽ không quay xong, vì thế chỉ có thể đồng ý với yêu cầu của Tần Ngộ.
Nhưng như vậy vẫn xảy ra vấn đề, có hai người không biết là quản lý biểu cảm quá thành công hay là không muốn để lại lịch sử đen, cho dù Tần Ngộ và đạo diễn đã nói với họ rất nhiều lần nhưng cuối cùng khi lên hình vẫn không thể nào đạt yêu cầu.
Mà người không thể cắt giảm được nữa.
Cảnh này rất quan trọng, không thể xóa.
Đạo diễn đau đầu, lại nghe thấy giọng nói lanh lảnh vang lên: “Đạo diễn, cho tôi thử đi!”
Tất cả mọi người đều nhìn qua, thấy Khương Đào đứng dậy.
Đạo diễn thở dài: “Tiểu Khương, tôi xin nhận tấm lòng của cô nhưng cảnh này hoặc là nam nữ cùng lên hình hoặc là chỉ có con trai, nếu không hiệu quả sẽ không tốt.”
Khương Đào: “Ông nhầm rồi, tôi không định đổi chỗ với họ.”
Đạo diễn: “Hả?”
Trình Kiệt dường như nghĩ tới điều gì đó, mí mắt giật liên tục.
Tần Ngộ lại không biết mình sắp gặp phải chuyện gì, tức giận nói: “Không quay cùng chúng tôi thì cô muốn làm gì? Chẳng lẽ cô còn có thể đổi mắt chúng tôi?”
Khương Đào lộ ra vẻ mặt hứng thú: “Anh không tin?”
Tần Ngộ ôm tay, hừ lạnh một tiếng.
Khương Đào càng vui: “Vậy chúng ta cá cược không?”
Tần Ngộ: “Cá cược thì…”
Trình Kiệt lập tức giữ chặt anh ta: “Anh Tần! Bình tĩnh!”
Tần Ngộ phát hiện mình suýt chút nữa bị Khương Đào bẫy, vẻ mặt càng tối sầm lại.
Khương Đào lộ ra vẻ mặt đáng tiếc.
Nhưng không sao.
Trước nay cô vẫn rất kiên nhẫn đối với con mồi.
Cô bắt các chàng trai xếp thành hàng ngang, sau đó đi ra đằng sau bọn họ, âm thanh thanh thúy vang lên: “Sau khi chuẩn bị tốt, tôi sẽ bắt đầu đuổi ~ ”
Tần Ngộ hừ lạnh một tiếng.
Làm bộ làm tịch, không biết đang làm gì!
Nhưng Trình Kiệt bên cạnh anh ta đã căng cứng người, sẵn sàng chuẩn bị chạy.
Khương Đào vừa dứt câu “Bắt đầu!”, các cậu con trai trên sân đều cảm giác được sự sợ hãi ở phía sau.
“!!!”
Trình Kiệt dẫn đầu chạy lên trước.
Không còn ai lo đến quản lý biểu cảm nữa, biểu cảm hiện giờ vô cùng chân thực đến không thể thật hơn.
Loại dũng mãnh này khi quay đã khiến đạo diễn kinh ngạc.
“Đúng! Chính là như vậy! Giữ nguyên biểu cảm này chạy về đích đi!”
“Được! Đã qua!”
“Quá tuyệt vời!”
Các chàng trai ngã trên mặt đất, vẻ mặt mỗi người còn chút mờ mịt cùng sợ hãi.
Vừa nãy… xảy ra chuyện gì vậy?
Duy chỉ có Trình Kiệt là biết chân tướng, chảy xuống những giọt nước mắt chua xót.
Anh ấy đã thề cả đời này không tham gia “Đại hội thể thao ngôi sao mới” nữa rồi, tại sao vẫn gặp phải chuyện này.
Đoạn Nhạc Nhạc khóc ròng trên đường băng: Chưa bao giờ cô cảm thấy may mắn khi là con gái như vậy.
Khương Đào từ từ đi tới: “Đạo diễn, lần này đã thông qua chưa?”
Đạo diễn nhìn lại màn hình, hưng phấn không thôi: “Qua qua, mọi người sắp xếp một chút chuẩn bị đến hồ bơi.”
Anh ta vừa nói xong, vẫn không nhịn được hỏi Khương Đào: “Tiểu Khương, rốt cuộc cô làm thế nào vậy?”
Học xong chiêu này, về sau khi anh ta quay những cảnh như vừa nãy thì sẽ có cách.
Tần Ngộ lồm cồm bò dậy từ dưới đất, đi về phía đạo diễn, vừa lúc nghe thấy anh ta hỏi vậy, lập tức dừng chân.
Kỳ thật anh ta cũng muốn biết.
Vừa nãy trong nháy mắt, sự sợ hãi tới quá nhanh, cơ thể của anh ta hoạt động trước đại não, cho nên căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì.
Khương Đào thuận miệng nói: “Đại khái là… sự áp chế của đỉnh chuỗi đồ ăn đi?”
Đạo diễn: “???”
Tần Ngộ: “?!!”
Hồ bơi, phòng thay quần áo nam.
Tần Ngộ vẫn khó chịu: “Trình Kiệt, cậu lôi kéo tôi làm gì! Cái gì mà đỉnh chuỗi đồ ăn, hóa ra trong mắt cô ta chúng ta là đồ ăn sao?”
“Tôi ở trong giới giải trí lâu như vậy, chưa từng gặp nghệ sĩ nào ảo tưởng như thế!”
Trình Kiệt: “Anh Tần, anh Tần! Bình tĩnh!”
“Đấy chỉ là so sánh thôi, anh đừng nóng giận!”
“So sánh cũng không được!”
Tần Ngộ tự tin hai mươi mấy năm, lần đầu tiên thấy có người điên cuồng hơn mình.
“Không được, tôi không thể để cô ta kiêu ngạo như vậy được!”
Trình Kiệt thiếu điều quỳ xuống: “Anh! Vừa nãy trên đường băng, chúng ta bị đuổi như chó, anh đã quên rồi sao!”
Anh ấy không nói còn ổn, vừa nói xong, Tần Ngộ càng tức hơn.
Anh ta vừa đi xem cảnh quay lại, đúng lúc thấy mình há mồm trừng mắt chạy về đích. Một màn này thật sự làm đau mắt Tần Ngộ.
Đời này anh ta chưa từng xấu như vậy.
Tần Ngộ đã đổi xong quần bơi, khoác khăn tắm đi ra ngoài.
Không lâu sau, các cô gái cũng đã mặc áo tắm xong.
Khương Đào trực tiếp chọn áo tắm cùng kiểu với vận động viên, áo tắm một mảnh màu đen tôn lên làn da trắng như tuyết và đôi chân thon dài, thẳng tắp giữa dàn nghệ sĩ nữ vẫn không giấu được sự nổi bật.
Tần Ngộ đang hùng hổ tiến lên dừng một chút.
Không ngờ Khương Đào lại đi về phía anh ta, cười tủm tỉm nói: “Vừa nãy tôi mới hỏi đạo diễn, chút nữa cũng có cảnh quay tại hồ bơi, nhưng lần này chỉ quay một người, anh có cần tôi hỗ trợ không?”
Tần Ngộ: “!”
Anh ta cười lạnh nói: “Cô tưởng tôi sợ chắc, cô còn không đuổi kịp được tôi đâu!”
Con mồi cuối cùng đã cắn câu.
Nhưng Khương Đào cũng không vội vã thu lưới mà làm bộ như lo lắng: “Anh thi đấu với tôi cũng không ổn lắm, nhỡ đâu thua thì không phải rất mất mặt sao?”
Tần Ngộ bị vẻ mặt của cô làm cay mắt: “Thua? Sao tôi có thể thua được!”
Trình Kiệt vội vàng khuyên nhủ: “Anh Tần, bình tĩnh lại đi!”
Tần Ngộ không vui nhìn anh ấy: “Có phải cậu cảm thấy tôi sẽ thua không?”
Trình Kiệt: “Em không có ý đó…”
Anh ấy thật sự muốn khóc, anh Tần à, chẳng lẽ anh không nhận ra cô ấy đang cố ý chọc giận anh à?
Tần Ngộ hoàn toàn phẫn nộ theo ý Khương Đào.
Người trong giới giải trí không ai là không biết trước khi bước vào giới giải trí, anh ta đã từng là vận động viên bơi lội, cho nên hiện tại dù thể lực có giảm đi chăng nữa thì vẫn sẽ thắng một cô gái.
Huống hồ, sở dĩ không phải anh ta đến đây quay phim tuyên truyền là để báo thù cô trên sân vận động sao?
Hiện tại chính là cơ hội tốt nhất!
Anh ta khinh bỉ nhìn Khương Đào: “Tôi với cô thi đấu nhưng nếu là trận đấu thì cũng nên có phần thưởng!”
Khương Đào không ngờ con mồi lại nói vậy, kinh ngạc mở to hai mắt nhưng rất nhanh đã thu hồi lại nụ cười trên mặt, giống như ngại ngùng nói: “Vậy nếu anh thua thì phải mời tôi ăn một tuần!”
Tần Ngộ hừ lạnh: “Cô coi thường tôi à? Nếu cô thắng tôi, tôi mời cô ăn một tháng!”
Hai mắt Khương Đào lóe sáng.
Hóa ra đây là tác dụng của diễn xuất ư?! Quá lợi hại!
Khó trách nhiều người muốn trở thành diễn viên như vậy.
Cô, get được rồi!
Khương Đào vỗ vỗ vai Tần Ngộ, thuận tiện ăn luôn cảm xúc tức giận của anh ta: “Cố lên nha!”
Tần Ngộ: “…”
Anh ta đột nhiên bình tĩnh lại: Chuyện gì vừa xảy ra?
Trình Kiệt không kịp ngăn cản, tuyệt vọng che hai mắt.
Lấy cái gì để cứu anh đây! Anh Tần!
Đây có lẽ là tâm tình của Phương Dật Nhiên đối với mình lúc trước đi.