Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49
Trans: Atiso
Đầu tháng ba, cảnh xuân phơi phới rực rỡ.
“Thôn trang của chúng ta” cũng đi đến hồi kết.
5 tháng qua, sáu vị khách mời đã rất thân thuộc, hai bên cũng ngầm hiểu, ngay cả người khó tính như Dương Trinh, cũng dần dần tiếp nhận thân phận “Thảm nhất Thôn trang” của mình.
Mọi người đều có thói quen mỗi tuần đi ghi hình 1 lần, đột nhiên nói sắp kết thúc, ai cũng có chút không nỡ.
Mà bởi vì lần phát sóng cuối cùng này, tổ chương trình cũng nghe theo ý kiến của khán giả nên đã đổi hình thức phát sóng, trước tiên là phát sóng trực tiếp sau đó rồi ghi lại và phát sóng sau.
Khi tuyên bố tin tức này, ở dưới bài viết một loạt tiếng hoan hô:
[Rõ ràng nên sớm đổi thành trực tiếp rồi!]
[Đúng đó, một chút tin ngoài lề căn bản ăn không đủ no á!!]
[Tổ chương trình cuối cùng cũng chịu lắng nghe ý kiến của khán giả rồi! Đáng khen!]
Đạo diễn Trâu có chút bất lực nhìn mấy bình luận này.
Các fans mỗi ngày đều nghi ngờ bọn họ giấu những tin tức riêng tư gì gì đó, bọn họ thật oan uổng chết mất.
Thế là dứt khoát chuyển kỳ phát sóng cuối cùng thành phát sóng trực tiếp.
Nhưng mặc dù nói như vậy, đạo diễn Trâu vẫn hơi lo lắng.
Chương trình của bọn họ có thời lượng rất dài, mà còn bắt đầu sớm, các khán giả có khi nào sẽ cảm thấy nhàm chán, dẫn đến lượng xem bị giảm.
Ai mà biết, khi phát trực tiếp vừa bắt đầu, số lượng người xem đã tăng lên vùn vụt.
[Aaa cuối cùng cũng chờ được rồi!! Không uổng công tôi dậy sớm như vậy!]
[“Con gái” Khương Khương, mẹ tới đây!]
[Bản tin mùa hè!]
[Khương Khương! Nhiễm Nhiễm! Cp Giang Hà xông lên cho ông!]
[Lại có thể nhìn thấy Hi Bạch và anh Hoành rồi ha ha ha ha]
[Hôm nay anh Dương phải kiêu ngạo lên, đừng thảm như những lần trước nữa nhe!]
…
Đạo diễn Trâu nhìn số lượng người xem trên màn hình, cảm giác có chút choáng váng.
Nhưng rất nhanh liền bình tĩnh, bước lên trước, trưng ra nụ cười thương hiệu của mình: “Chào buổi sáng nha mọi người!”
Tất cả khách mời đều lập tức lộ biểu tình cảnh giác.
Dù gì trong 5 tháng quay chương trình, bọn họ đã cùng đấu mưu trí so gan dạ với đạo diễn Trâu, đối với những chiêu bài cũ của ông ấy, đã sớm biết rồi, vừa nhìn nụ cười kia lộ ra đã biết có biến.
Đạo diễn Trâu làm bộ không biết, tiếp tục nói: “Mấy tháng nay nhờ có sự cố gắng của mọi người, trấn Thanh Khê chúng ta được rất nhiều du khách biết tới, phát triển được kinh tế, ai nấy cũng đều vui vẻ.”
“Vậy nên mùa cuối cùng này, chúng ta sẽ không làm nông nữa. Chúng ta rời khỏi trấn Thanh Khê, đi thành phố lớn.”
“Nơi chúng ta hiện tại sắp tới chính là Thâm Quyến, là một trong những thành phố có tốc độ phát triển kinh tế nhanh nhất trong nước, cũng là một trong những thành phố được bà con nông dân lựa chọn để đi làm công.”
“Vì vậy, mùa này chúng ta sẽ trải nghiệm cảm giác vào thành phố lớn làm công của bà con nông dân, lại bởi vì là mùa cuối, nên mọi người sẽ không phân nhóm nữa.”
Đạo diễn Trâu cười thật thà phúc hậu.
Nhưng khi đối diện với khách mời ông ấy đã trưng ra điệu bộ khinh khỉnh.
Chỉ có Khương Đào thật thà nói: “Cái đó thì không thành vấn đề, nhưng cơm sáng của chúng tôi đâu?”
[Ha ha ha ha ha ha]
[Khương Khương: Làm thêm không có vấn đề gì, chỉ cần ăn no là được]
Đạo diễn Trâu ho một tiếng: “Là như thế này, mỗi người các bạn đều có 1000 tích điểm, mỗi lần các bạn cần sự trợ giúp của tổ chương trình, đều sẽ bị khấu trừ số tích điểm không giống nhau, hai ngày sau chúng tôi sẽ tiến hành thống kê, dựa theo số điểm còn dư lại sẽ quyết định mức độ cuối cùng của “Bữa cơm thịnh soạn”.”
Ông nói xong liền phát cho mỗi người 1000 điểm.
Bữa cơm thịnh soạn nhất phải dư 5000 điểm, nhưng một bữa sáng đã khấu trừ 100 điểm, cũng chính là nói nếu tổ chương trình đưa cơm sáng cho bọn họ, thì vừa mới bắt đầu một đám người bọn họ sẽ bị khấu trừ 600 điểm.
Tất cả mọi người: “Thật thâm độc!!!”
Đạo diễn Trâu: “Quy tắc chính là như vậy, chúc mọi người hôm nay may mắn~”
Ông nói xong, liền lui về phía sau ống kính, nhường lại sân khấu cho sáu vị khách mời.
Dương Trinh là người đầu tiên phàn nàn: “Cái này thật quá đáng! Một phần cơm sáng mà đòi 100 điểm, cướp hả!”
Đổng Hiển Hoành đau thương nói: “Chúng ta vừa xuống ga tàu liền bị cướp tiền, hiện tại một đồng cũng không có.”
Đường Ngữ Hạ hỏi Khương Đào: “Khương Khương, cậu nói chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Âm thanh cô ấy vừa phát ra, năm người đồng thời nhìn về phía Khương Đào.
Khương Đào ngẫm nghĩ: “Không phải chúng ta có nhà tài trợ sao? Đồ của nhà tài trợ hình như có thể ăn mà!”
Tất cả mọi người bỗng nhiên bừng tỉnh, đều quăng cho cô ánh mắt tán dương.
Đạo diễn Trâu: “…”
[Khương Khương thông minh quá đi!]
[Giải quyết hoàn hảo vấn đề cơm sáng!]
[Ha ha ha ha, đạo diễn Trâu vừa tức chết vừa không làm được gì]
“Thôn trang của chúng ta” là show tạp kỹ rất nổi tiếng, nắm trong tay không ít nhà tài trợ, chỉ tính đồ ăn thôi cũng đã có mấy cái.
Thế là mọi người vui vẻ dựa vào trợ cấp của nhà tài sợ mà sống qua buổi sáng.
Sau khi đạo diễn Trâu thoát khỏi sự ngộp thở ban đầu, cuối cùng bình tĩnh lại, bổ sung thêm một điều khoản nữa - Đồ của nhà tài trợ cũng được quy thành tích điểm.
Thực ra cho dù ông ấy không nói vậy, Khương Đào cũng không nghĩ mỗi bữa đều ăn một thứ đồ giống nhau.
Thật không dễ dàng gì tới Thâm Quyến, đương nhiên phải nếm thử hết đồ ăn ngon ở đây mới đúng nha.
Thế là cô ấy nói: “Ăn xong rồi, chúng ta đi lòng vòng khắp nơi đi, tìm xem trưa nay có thể ăn gì.”
Mọi người đều như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, một đám người thay sơ quần áo, liền bắt đầu đi tìm tòi khắp nơi xung quanh.
Tìm một hồi, vậy mà tìm được một khu ẩm thực mới mở.
Hiện trường vô cùng náo nhiệt.
Dương Trinh lập tức đến phía trước nghe ngóng.
Một ông chú vô cùng nhiệt tình nói: “Đây là hoạt động lớn đó! Cái gì mà…Vua dạ dày cái gì đó.”
Nghe xong lời chú đó giải thích, mọi người nói chung cũng hiểu được tình hình.
Khu ẩm thực này nhằm thu hút lượng tương tác với khách hàng, đặc biệt mời mấy vị nổi tiếng với danh xưng Vua dạ dày tới, cùng tham gia thi đấu.
Tổng cộng có ba vòng, nếu thắng thì có thể dành được thẻ ăn uống trong khu ẩm thực, quán quân có một chiếc thẻ giới hạn 5000 tệ.
Mắt Khương Đào sáng bừng.
Không hổ danh là thành phố lớn! Vậy mà còn có chuyện tốt như vậy đang chờ đợi.
Đạo diễn Trâu: Không xong! Thất sách rồi!
Nếu mà là ghi hình, bọn họ có thể lập tức thông qua PD ngăn cản, nhưng đây là trực tiếp, nên chỉ có thể trừng to mắt nhìn mấy khách mời chen nhau chạy lên đằng trước.
Hỏi MC: “Cái này tham gia thế nào đây?”
MC ngơ một lúc: “Các bạn đều muốn tham gia?”
Những người khác đều ngay ngắn lùi lại một bước, chỉ để lại Khương Đào.
Khương Đào nheo mắt nói: “Chỉ có tôi tham gia thôi!”
Mặc dù cô đeo khẩu trang, nhưng lộ ra mắt hạnh trong veo, làn da trắng nõn mịn màng, mái tóc mềm mại đen dày, vừa nhìn liền biết là mỹ nhân.
Mà còn có mấy phần quen mắt.
Nhưng MC không nghĩ nhiều.
Chỉ cảm thấy một cô gái xinh đẹp như vậy tới tham gia, chỉ sợ ăn không được mấy miếng, nhưng như vậy cũng có thể thu hút không ít người.
Thế là anh ta cười nói: “Đương nhiên có thể rồi.”
Anh ta nhìn đôi chân mảnh mai thon gầy của Khương Đào, lại có lòng bổ sung thêm: “Nhưng mà, nếu không ăn hết, vậy phải theo giá cả của các món mua mang đi, chúng ta không thể lãng phí đồ ăn.”
Khương Đào cười càng tươi: “Anh yên tâm, từ trước tới giờ tôi chưa từng lãng phí đồ ăn.”
[Ha ha ha ha ha ha ha, Khương Khương trước giờ chưa từng lãng phí đồ ăn, chỉ là ăn không đủ no thôi]
[Haizzz, anh trai MC này, anh có biết người anh kéo tới là ma quỷ phương nào không!]
[Anh trai, anh thu hẹp con đường của anh rồi đó*(1)!]
[Thực ra tôi rất tò mò, hôm nay so sánh Khương Đào với Vua dạ dày, rốt cuộc ai sẽ thắng]
[Đúng đó, tôi nhìn thấy quán quân Vua dạ dày Mochizuki Miku của nước Neon*(2), không những có thể ăn nhiều mà còn ăn rất nhanh]
[Mặc kệ, tôi sẽ cổ vũ Khương Khương nhà tôi!]
[Thật ra…Nếu bàn về lượng thức ăn, tôi cảm thấy Khương Khương sẽ không thể thua, nhưng đây là thi đấu Vua dạ dày đó, so là so tốc độ, tôi cảm thấy khả năng chiến thắng của Mochizuki Miku lớn hơn]
Mochizuki Miku trong miệng bọn họ là một cô gái nhỏ ngọt ngào yêu kiều ngồi chính giữa, chỉ nhìn tướng mạo và dáng vóc thôi, căn bản không ai nghĩ rằng cô ấy là Vua dạ dày, lượng thức ăn tiêu thụ và tốc độ ăn đều vô cùng đáng sợ.
Năm người nghe thấy mọi người xung quanh thảo luận, vốn dĩ còn tự tin với Khương Đào cũng không khỏi phủ thêm một tầng lo lắng.
“Tôi hình như vừa lướt qua video của Mochizuki Miku, cô ấy thật sự có thể ăn…”
“Khương Khương sẽ không thua chứ?”
“Có lẽ…sẽ không đâu.”
Chính vào thời điểm mọi người đều đang thấp thỏm không yên.
MC bắt đầu tuyên bố quy tắc.
“Cuộc thi đấu Vua dạ dày này là cuộc thi đấu cá nhân, tổng cộng có ba vòng, mỗi vòng có thời gian quy định là 20 phút, phải ăn xong trước thời gian quy định, nếu không thì sẽ coi như thất bại. Vòng đầu tiên là hamburger, vòng thứ hai là bánh mì kẹp thịt, vòng thứ ba là mì sợi, mỗi vòng đều theo cách thức đấu giá, nhưng phải chú ý, bạn gọi bao nhiêu phải ăn hết bấy nhiêu, nếu gọi nhiều mà không thể ăn hết, thì phải mua đem về theo giá của thức ăn.”
“Sau ba vòng, dựa theo tổng trọng lượng thức ăn tiến hành tính toán, người ăn được nhiều nhất sẽ giành chiến thắng, có thể giành được tấm thẻ ăn uống trị giá 5000 tệ của khu ẩm thực.”
“Thi đấu lấy vui làm chính, mọi người nhất định phải lượng sức mà hành động, không được lãng phí đồ ăn.”
Xác định mọi người đã nghe rõ quy tắc, MC tuyên bố bắt đầu cuộc thi.
Lúc Khương Đào tới đã khá muộn, được sắp xếp vào một góc khá hẻo lánh, ngồi bên cạnh là một người đàn ông vạm vỡ cao 1m9.
Người đàn ông thích tám chuyện, nhân lúc cuộc thi chưa bắt đầu, vẫn luôn luyên thuyên với cô: “Vòng đầu tiên là khởi động làm nóng người, đừng ăn nhiều quá, tôi nghe nói mì sợi ở vòng cuối ăn rất ngon, chúng ta nhất định phải kiên trì tới vòng cuối cùng…”
Khương Đào tặng cho anh ta một nụ cười thân thiện: “Ừ.”
Lúc này, MC thổi còi vòng đầu tiên bắt đầu.
“Vòng đầu tiên, ba cái hamburger.”
Mochizuki Miku ngồi ở trung tâm giơ tay, tự tin đưa ra con số 10.
Những người khác lập tức tắt máy, hiển nhiên rất nhiều người tới tham gia cuộc thi Vua dạ dày, chỉ là cho vui, không có ai thật sự muốn ăn bội thực bản thân.
Vừa bắt đầu đã như vậy, ai dám tranh với cô ấy đây.
Sau đó một âm thanh trong trẻo từ trong góc truyền tới: “20 cái!”
Tất cả mọi người đều quay ngoắt nhìn qua.
Trên mặt người đàn ông vạm vỡ tràn đầy rối rắm nhìn Khương Đào, rõ ràng anh ta vừa nói với cô, vòng đầu tiên để khởi động làm nóng người…
[Ha ha ha ha ha, anh trai đừng hoảng loạn, 20 cái đối với Khương Đào thực sự có thể chỉ là làm nóng người thôi!]
[Khương Khương cố lên, cho tiểu ngày…*(3) biết thế nào là lễ độ]
[Tôi đột nhiên kích động quá ta!]
Phiên dịch viên dịch lại lời của Khương Đào cho Mochizuki Miku, đối phương kinh ngạc nhìn qua, cũng giơ tay lên: “21 cái.”
Biểu tình của cô ấy vô cùng thận trọng.
Nhưng Khương Đào bên cạnh không thèm để ý nói: “30 cái.”
Mochizuki Miku: “…”
Tổng cộng có ba vòng, cô ấy không thể đem tất cả dung lượng có thể chứa trong dạ dày tiêu tốn tại vòng 1, thế là sau khi phiên dịch viên hỏi, cô lắc đầu, không thêm nữa.
Hai nhân viên phục vụ mặc đồng phục của cửa hàng hamburger bê những chiếc hamburger đã làm xong lên.
So sánh với những người khác, hamburger trước mặt Khương Đào đã chồng thành một núi nhỏ, che lấp đi mặt của cô.
Đợi MC tuyên bố bắt đầu, tất cả mọi người đều bắt đầu ăn phần của mình.
Tốc độ của Mochizuki Miku quả thực rất nhanh, một cái burger gần như 4,5 miếng là có thể ăn hết, người khác còn đang ăn cái đầu tiên, cô ấy đã ăn xong hai cái rồi.
Nhưng ánh mắt của mọi người chỉ nhìn về Khương Đào ở góc hẻo lánh.
Sau đó mọi người liền thấy một bàn tay không ngừng cầm burger ở trên đỉnh, rất nhanh đỉnh núi burger đã hết rồi, lộ ra đôi mắt hạnh xinh đẹp, chiếc mũi cao cao, cuối cùng…
Là một cái miệng đeo khẩu trang bị rạch một đường.
Giống như có ma thuật, chỉ cần burger tiến vào cái miệng đằng sau khẩu trang, liền giống như cho vào máy xay, nhanh chóng nghiền nát không thấy tăm hơi.
Tốc độ này, thậm chí còn nhanh hơn Mochizuki Miku.
[Thật xin lỗi, tôi đã đánh giá thấp Khương Khương rồi.]
[Mặc dù Khương Khương không có lộ miệng, nhưng tôi nhìn vẫn thấy đói, thật hi vọng Khương Khương mở vlog ăn uống!]
[Ha ha ha ha ha, cái khẩu trang này của Khương Khương, như lỗ đen vũ trụ ấy, hamburger vừa vào liền mất tiêu]
[30 cái quả thực không có vấn đề gì ha ha ha ha, vòng thứ 2 Khương Khương cố lên!!]
5 khách mời khác ở bên dưới đều không tự chủ được nuốt nước miếng.
Xem ra lúc liên hoan, Khương Khương vẫn thu bớt lại tốc độ.
Bằng không sợ là bọn họ cả một miếng cũng không ăn được.
Thời gian quy định của vòng thứ nhất kết thúc.
Khương Đào vô cùng nhẹ nhàng mà ăn hết.
Trừ mấy người bỏ cuộc ra, những người khác đều hoàn thành nhiệm vụ.
Mochizuki Miku nhìn cô, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.
Cô ấy đứng dậy khởi động cơ thể, đồng thời hít sâu mấy lần.
Hà Nhiễm Nhiễm luôn đi tìm thông tin về Mochizuki Miku, lúc này nói: “Tôi thấy ở trên mạng nói, bình thường lúc cô ấy làm động tác này, chính là biểu thị nghiêm túc rồi đó!”
Bốn người khác vốn dĩ vui mừng vì Khương Đào vượt qua được vòng 1, lại bắt đầu lo lắng.
Vòng thứ hai, Mochizuki Miku vì bảo vệ tôn nghiêm quán quân Vua dạ dày của mình, quả nhiên bắt đầu cạnh tranh với Khương Đào.
Khi cô ấy hô đến 29, Khương Đào bỏ tay xuống.
Mochizuki Miku thở phào, nếu Khương Đào tiếp tục, cô ấy sợ rằng cũng theo không nổi.
[Khương Khương sẽ không ăn không nổi nữa chứ!]
[Cũng có khả năng, dẫu sao đã ăn nhiều burger như vậy rồi, lại ăn thêm nữa, cơ thể cũng chịu không nổi đâu]
[Đau lòng cho Khương Khương quá, liều mạng vì đồng đội rồi!]
[Đúng đó, cơ thể vẫn quan trọng hơn, nếu không ăn nổi nữa thì bỏ cuộc thôi]
Ngay cả đạo diễn Trâu cũng hơi lo, PD Trương Sách vội vàng lên sân khấu hỏi Khương Đào, nếu không ăn được nữa, tổ chương trình có thể giúp cô ấy tính tiền.
Khương Đào khó hiểu nhìn bọn họ: “Ai nói tôi ăn không nổi nữa?”
Trương Sách ngơ luôn: “Nhưng cô không đấu giá thêm nữa…”
Khương Đào thở dài: “Tôi sợ cô ấy không ăn nổi nữa, lỡ đâu bỏ cuộc thì phải làm sao?”
“Nghe nói mì sợi ở vòng cuối rất ngon, tôi không muốn bỏ lỡ đâu.”
Trương Sách: “…”
[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha Không hổ là WULI*(4) Khương Khương!]
[Khương Khương: Ăn không nổi, đang nói đùa cái gì thế??]
[Mochizuki Miku: Sát thương không lớn, nhưng sỉ nhục vô biên]
************
(1) Người Trung Quốc thường nói thêm một người bạn là thêm một con đường. Lại nói, hãy cẩn thận chèo thuyền vạn năm.
Hàm ý bạn đừng quá quan tâm, đừng làm mất lòng mọi người và cũng đừng gây hấn, thì đường đi về sau càng ngày càng rộng, sau này ra mặt thì ai cũng nể mặt.
Còn nói đường hẹp là nói người khác quá quan tâm, xúc phạm, hiếu thắng, bề trên, kiêu ngạo. Trong nền văn hóa của người Trung Quốc, họ thường không chỉ trích trực diện, mà sử dụng "Anh bạn trẻ, bạn đã thu hẹp con đường của bạn", đó là một lời nhắc nhở hoa ngữ.
Ví dụ, tranh cãi với ai đó trên mạng lúc đầu không phải là vấn đề lớn, nhưng một bên tỏ ra hung hăng và tấn công cá nhân khi anh ta có một chút lý do, và những người khác có thể nói với người này: “Anh bạn trẻ, bạn đã thu hẹp con đường của mình”.
(2) Nước Neon, từ Internet, cách phát âm của từ "Japan" trong tiếng Nhật là "に ほ ん" (ní hōn). Nó nghe rất giống cách phát âm của "neon" trong tiếng Trung. Vì vậy, cư dân mạng Trung Quốc gọi đùa Nhật Bản là đất nước đèn neon.
(3)小日……子, 日có nghĩa là ngày, còn日本 là Nhật Bản, đang định nói “cái con bé người Nhật đó” nhưng sửa lại.
(4) WULI: Có nghĩa là (của) chúng ta/chúng tôi trong tiếng Hàn.
Đầu tháng ba, cảnh xuân phơi phới rực rỡ.
“Thôn trang của chúng ta” cũng đi đến hồi kết.
5 tháng qua, sáu vị khách mời đã rất thân thuộc, hai bên cũng ngầm hiểu, ngay cả người khó tính như Dương Trinh, cũng dần dần tiếp nhận thân phận “Thảm nhất Thôn trang” của mình.
Mọi người đều có thói quen mỗi tuần đi ghi hình 1 lần, đột nhiên nói sắp kết thúc, ai cũng có chút không nỡ.
Mà bởi vì lần phát sóng cuối cùng này, tổ chương trình cũng nghe theo ý kiến của khán giả nên đã đổi hình thức phát sóng, trước tiên là phát sóng trực tiếp sau đó rồi ghi lại và phát sóng sau.
Khi tuyên bố tin tức này, ở dưới bài viết một loạt tiếng hoan hô:
[Rõ ràng nên sớm đổi thành trực tiếp rồi!]
[Đúng đó, một chút tin ngoài lề căn bản ăn không đủ no á!!]
[Tổ chương trình cuối cùng cũng chịu lắng nghe ý kiến của khán giả rồi! Đáng khen!]
Đạo diễn Trâu có chút bất lực nhìn mấy bình luận này.
Các fans mỗi ngày đều nghi ngờ bọn họ giấu những tin tức riêng tư gì gì đó, bọn họ thật oan uổng chết mất.
Thế là dứt khoát chuyển kỳ phát sóng cuối cùng thành phát sóng trực tiếp.
Nhưng mặc dù nói như vậy, đạo diễn Trâu vẫn hơi lo lắng.
Chương trình của bọn họ có thời lượng rất dài, mà còn bắt đầu sớm, các khán giả có khi nào sẽ cảm thấy nhàm chán, dẫn đến lượng xem bị giảm.
Ai mà biết, khi phát trực tiếp vừa bắt đầu, số lượng người xem đã tăng lên vùn vụt.
[Aaa cuối cùng cũng chờ được rồi!! Không uổng công tôi dậy sớm như vậy!]
[“Con gái” Khương Khương, mẹ tới đây!]
[Bản tin mùa hè!]
[Khương Khương! Nhiễm Nhiễm! Cp Giang Hà xông lên cho ông!]
[Lại có thể nhìn thấy Hi Bạch và anh Hoành rồi ha ha ha ha]
[Hôm nay anh Dương phải kiêu ngạo lên, đừng thảm như những lần trước nữa nhe!]
…
Đạo diễn Trâu nhìn số lượng người xem trên màn hình, cảm giác có chút choáng váng.
Nhưng rất nhanh liền bình tĩnh, bước lên trước, trưng ra nụ cười thương hiệu của mình: “Chào buổi sáng nha mọi người!”
Tất cả khách mời đều lập tức lộ biểu tình cảnh giác.
Dù gì trong 5 tháng quay chương trình, bọn họ đã cùng đấu mưu trí so gan dạ với đạo diễn Trâu, đối với những chiêu bài cũ của ông ấy, đã sớm biết rồi, vừa nhìn nụ cười kia lộ ra đã biết có biến.
Đạo diễn Trâu làm bộ không biết, tiếp tục nói: “Mấy tháng nay nhờ có sự cố gắng của mọi người, trấn Thanh Khê chúng ta được rất nhiều du khách biết tới, phát triển được kinh tế, ai nấy cũng đều vui vẻ.”
“Vậy nên mùa cuối cùng này, chúng ta sẽ không làm nông nữa. Chúng ta rời khỏi trấn Thanh Khê, đi thành phố lớn.”
“Nơi chúng ta hiện tại sắp tới chính là Thâm Quyến, là một trong những thành phố có tốc độ phát triển kinh tế nhanh nhất trong nước, cũng là một trong những thành phố được bà con nông dân lựa chọn để đi làm công.”
“Vì vậy, mùa này chúng ta sẽ trải nghiệm cảm giác vào thành phố lớn làm công của bà con nông dân, lại bởi vì là mùa cuối, nên mọi người sẽ không phân nhóm nữa.”
Đạo diễn Trâu cười thật thà phúc hậu.
Nhưng khi đối diện với khách mời ông ấy đã trưng ra điệu bộ khinh khỉnh.
Chỉ có Khương Đào thật thà nói: “Cái đó thì không thành vấn đề, nhưng cơm sáng của chúng tôi đâu?”
[Ha ha ha ha ha ha]
[Khương Khương: Làm thêm không có vấn đề gì, chỉ cần ăn no là được]
Đạo diễn Trâu ho một tiếng: “Là như thế này, mỗi người các bạn đều có 1000 tích điểm, mỗi lần các bạn cần sự trợ giúp của tổ chương trình, đều sẽ bị khấu trừ số tích điểm không giống nhau, hai ngày sau chúng tôi sẽ tiến hành thống kê, dựa theo số điểm còn dư lại sẽ quyết định mức độ cuối cùng của “Bữa cơm thịnh soạn”.”
Ông nói xong liền phát cho mỗi người 1000 điểm.
Bữa cơm thịnh soạn nhất phải dư 5000 điểm, nhưng một bữa sáng đã khấu trừ 100 điểm, cũng chính là nói nếu tổ chương trình đưa cơm sáng cho bọn họ, thì vừa mới bắt đầu một đám người bọn họ sẽ bị khấu trừ 600 điểm.
Tất cả mọi người: “Thật thâm độc!!!”
Đạo diễn Trâu: “Quy tắc chính là như vậy, chúc mọi người hôm nay may mắn~”
Ông nói xong, liền lui về phía sau ống kính, nhường lại sân khấu cho sáu vị khách mời.
Dương Trinh là người đầu tiên phàn nàn: “Cái này thật quá đáng! Một phần cơm sáng mà đòi 100 điểm, cướp hả!”
Đổng Hiển Hoành đau thương nói: “Chúng ta vừa xuống ga tàu liền bị cướp tiền, hiện tại một đồng cũng không có.”
Đường Ngữ Hạ hỏi Khương Đào: “Khương Khương, cậu nói chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Âm thanh cô ấy vừa phát ra, năm người đồng thời nhìn về phía Khương Đào.
Khương Đào ngẫm nghĩ: “Không phải chúng ta có nhà tài trợ sao? Đồ của nhà tài trợ hình như có thể ăn mà!”
Tất cả mọi người bỗng nhiên bừng tỉnh, đều quăng cho cô ánh mắt tán dương.
Đạo diễn Trâu: “…”
[Khương Khương thông minh quá đi!]
[Giải quyết hoàn hảo vấn đề cơm sáng!]
[Ha ha ha ha, đạo diễn Trâu vừa tức chết vừa không làm được gì]
“Thôn trang của chúng ta” là show tạp kỹ rất nổi tiếng, nắm trong tay không ít nhà tài trợ, chỉ tính đồ ăn thôi cũng đã có mấy cái.
Thế là mọi người vui vẻ dựa vào trợ cấp của nhà tài sợ mà sống qua buổi sáng.
Sau khi đạo diễn Trâu thoát khỏi sự ngộp thở ban đầu, cuối cùng bình tĩnh lại, bổ sung thêm một điều khoản nữa - Đồ của nhà tài trợ cũng được quy thành tích điểm.
Thực ra cho dù ông ấy không nói vậy, Khương Đào cũng không nghĩ mỗi bữa đều ăn một thứ đồ giống nhau.
Thật không dễ dàng gì tới Thâm Quyến, đương nhiên phải nếm thử hết đồ ăn ngon ở đây mới đúng nha.
Thế là cô ấy nói: “Ăn xong rồi, chúng ta đi lòng vòng khắp nơi đi, tìm xem trưa nay có thể ăn gì.”
Mọi người đều như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, một đám người thay sơ quần áo, liền bắt đầu đi tìm tòi khắp nơi xung quanh.
Tìm một hồi, vậy mà tìm được một khu ẩm thực mới mở.
Hiện trường vô cùng náo nhiệt.
Dương Trinh lập tức đến phía trước nghe ngóng.
Một ông chú vô cùng nhiệt tình nói: “Đây là hoạt động lớn đó! Cái gì mà…Vua dạ dày cái gì đó.”
Nghe xong lời chú đó giải thích, mọi người nói chung cũng hiểu được tình hình.
Khu ẩm thực này nhằm thu hút lượng tương tác với khách hàng, đặc biệt mời mấy vị nổi tiếng với danh xưng Vua dạ dày tới, cùng tham gia thi đấu.
Tổng cộng có ba vòng, nếu thắng thì có thể dành được thẻ ăn uống trong khu ẩm thực, quán quân có một chiếc thẻ giới hạn 5000 tệ.
Mắt Khương Đào sáng bừng.
Không hổ danh là thành phố lớn! Vậy mà còn có chuyện tốt như vậy đang chờ đợi.
Đạo diễn Trâu: Không xong! Thất sách rồi!
Nếu mà là ghi hình, bọn họ có thể lập tức thông qua PD ngăn cản, nhưng đây là trực tiếp, nên chỉ có thể trừng to mắt nhìn mấy khách mời chen nhau chạy lên đằng trước.
Hỏi MC: “Cái này tham gia thế nào đây?”
MC ngơ một lúc: “Các bạn đều muốn tham gia?”
Những người khác đều ngay ngắn lùi lại một bước, chỉ để lại Khương Đào.
Khương Đào nheo mắt nói: “Chỉ có tôi tham gia thôi!”
Mặc dù cô đeo khẩu trang, nhưng lộ ra mắt hạnh trong veo, làn da trắng nõn mịn màng, mái tóc mềm mại đen dày, vừa nhìn liền biết là mỹ nhân.
Mà còn có mấy phần quen mắt.
Nhưng MC không nghĩ nhiều.
Chỉ cảm thấy một cô gái xinh đẹp như vậy tới tham gia, chỉ sợ ăn không được mấy miếng, nhưng như vậy cũng có thể thu hút không ít người.
Thế là anh ta cười nói: “Đương nhiên có thể rồi.”
Anh ta nhìn đôi chân mảnh mai thon gầy của Khương Đào, lại có lòng bổ sung thêm: “Nhưng mà, nếu không ăn hết, vậy phải theo giá cả của các món mua mang đi, chúng ta không thể lãng phí đồ ăn.”
Khương Đào cười càng tươi: “Anh yên tâm, từ trước tới giờ tôi chưa từng lãng phí đồ ăn.”
[Ha ha ha ha ha ha ha, Khương Khương trước giờ chưa từng lãng phí đồ ăn, chỉ là ăn không đủ no thôi]
[Haizzz, anh trai MC này, anh có biết người anh kéo tới là ma quỷ phương nào không!]
[Anh trai, anh thu hẹp con đường của anh rồi đó*(1)!]
[Thực ra tôi rất tò mò, hôm nay so sánh Khương Đào với Vua dạ dày, rốt cuộc ai sẽ thắng]
[Đúng đó, tôi nhìn thấy quán quân Vua dạ dày Mochizuki Miku của nước Neon*(2), không những có thể ăn nhiều mà còn ăn rất nhanh]
[Mặc kệ, tôi sẽ cổ vũ Khương Khương nhà tôi!]
[Thật ra…Nếu bàn về lượng thức ăn, tôi cảm thấy Khương Khương sẽ không thể thua, nhưng đây là thi đấu Vua dạ dày đó, so là so tốc độ, tôi cảm thấy khả năng chiến thắng của Mochizuki Miku lớn hơn]
Mochizuki Miku trong miệng bọn họ là một cô gái nhỏ ngọt ngào yêu kiều ngồi chính giữa, chỉ nhìn tướng mạo và dáng vóc thôi, căn bản không ai nghĩ rằng cô ấy là Vua dạ dày, lượng thức ăn tiêu thụ và tốc độ ăn đều vô cùng đáng sợ.
Năm người nghe thấy mọi người xung quanh thảo luận, vốn dĩ còn tự tin với Khương Đào cũng không khỏi phủ thêm một tầng lo lắng.
“Tôi hình như vừa lướt qua video của Mochizuki Miku, cô ấy thật sự có thể ăn…”
“Khương Khương sẽ không thua chứ?”
“Có lẽ…sẽ không đâu.”
Chính vào thời điểm mọi người đều đang thấp thỏm không yên.
MC bắt đầu tuyên bố quy tắc.
“Cuộc thi đấu Vua dạ dày này là cuộc thi đấu cá nhân, tổng cộng có ba vòng, mỗi vòng có thời gian quy định là 20 phút, phải ăn xong trước thời gian quy định, nếu không thì sẽ coi như thất bại. Vòng đầu tiên là hamburger, vòng thứ hai là bánh mì kẹp thịt, vòng thứ ba là mì sợi, mỗi vòng đều theo cách thức đấu giá, nhưng phải chú ý, bạn gọi bao nhiêu phải ăn hết bấy nhiêu, nếu gọi nhiều mà không thể ăn hết, thì phải mua đem về theo giá của thức ăn.”
“Sau ba vòng, dựa theo tổng trọng lượng thức ăn tiến hành tính toán, người ăn được nhiều nhất sẽ giành chiến thắng, có thể giành được tấm thẻ ăn uống trị giá 5000 tệ của khu ẩm thực.”
“Thi đấu lấy vui làm chính, mọi người nhất định phải lượng sức mà hành động, không được lãng phí đồ ăn.”
Xác định mọi người đã nghe rõ quy tắc, MC tuyên bố bắt đầu cuộc thi.
Lúc Khương Đào tới đã khá muộn, được sắp xếp vào một góc khá hẻo lánh, ngồi bên cạnh là một người đàn ông vạm vỡ cao 1m9.
Người đàn ông thích tám chuyện, nhân lúc cuộc thi chưa bắt đầu, vẫn luôn luyên thuyên với cô: “Vòng đầu tiên là khởi động làm nóng người, đừng ăn nhiều quá, tôi nghe nói mì sợi ở vòng cuối ăn rất ngon, chúng ta nhất định phải kiên trì tới vòng cuối cùng…”
Khương Đào tặng cho anh ta một nụ cười thân thiện: “Ừ.”
Lúc này, MC thổi còi vòng đầu tiên bắt đầu.
“Vòng đầu tiên, ba cái hamburger.”
Mochizuki Miku ngồi ở trung tâm giơ tay, tự tin đưa ra con số 10.
Những người khác lập tức tắt máy, hiển nhiên rất nhiều người tới tham gia cuộc thi Vua dạ dày, chỉ là cho vui, không có ai thật sự muốn ăn bội thực bản thân.
Vừa bắt đầu đã như vậy, ai dám tranh với cô ấy đây.
Sau đó một âm thanh trong trẻo từ trong góc truyền tới: “20 cái!”
Tất cả mọi người đều quay ngoắt nhìn qua.
Trên mặt người đàn ông vạm vỡ tràn đầy rối rắm nhìn Khương Đào, rõ ràng anh ta vừa nói với cô, vòng đầu tiên để khởi động làm nóng người…
[Ha ha ha ha ha, anh trai đừng hoảng loạn, 20 cái đối với Khương Đào thực sự có thể chỉ là làm nóng người thôi!]
[Khương Khương cố lên, cho tiểu ngày…*(3) biết thế nào là lễ độ]
[Tôi đột nhiên kích động quá ta!]
Phiên dịch viên dịch lại lời của Khương Đào cho Mochizuki Miku, đối phương kinh ngạc nhìn qua, cũng giơ tay lên: “21 cái.”
Biểu tình của cô ấy vô cùng thận trọng.
Nhưng Khương Đào bên cạnh không thèm để ý nói: “30 cái.”
Mochizuki Miku: “…”
Tổng cộng có ba vòng, cô ấy không thể đem tất cả dung lượng có thể chứa trong dạ dày tiêu tốn tại vòng 1, thế là sau khi phiên dịch viên hỏi, cô lắc đầu, không thêm nữa.
Hai nhân viên phục vụ mặc đồng phục của cửa hàng hamburger bê những chiếc hamburger đã làm xong lên.
So sánh với những người khác, hamburger trước mặt Khương Đào đã chồng thành một núi nhỏ, che lấp đi mặt của cô.
Đợi MC tuyên bố bắt đầu, tất cả mọi người đều bắt đầu ăn phần của mình.
Tốc độ của Mochizuki Miku quả thực rất nhanh, một cái burger gần như 4,5 miếng là có thể ăn hết, người khác còn đang ăn cái đầu tiên, cô ấy đã ăn xong hai cái rồi.
Nhưng ánh mắt của mọi người chỉ nhìn về Khương Đào ở góc hẻo lánh.
Sau đó mọi người liền thấy một bàn tay không ngừng cầm burger ở trên đỉnh, rất nhanh đỉnh núi burger đã hết rồi, lộ ra đôi mắt hạnh xinh đẹp, chiếc mũi cao cao, cuối cùng…
Là một cái miệng đeo khẩu trang bị rạch một đường.
Giống như có ma thuật, chỉ cần burger tiến vào cái miệng đằng sau khẩu trang, liền giống như cho vào máy xay, nhanh chóng nghiền nát không thấy tăm hơi.
Tốc độ này, thậm chí còn nhanh hơn Mochizuki Miku.
[Thật xin lỗi, tôi đã đánh giá thấp Khương Khương rồi.]
[Mặc dù Khương Khương không có lộ miệng, nhưng tôi nhìn vẫn thấy đói, thật hi vọng Khương Khương mở vlog ăn uống!]
[Ha ha ha ha ha, cái khẩu trang này của Khương Khương, như lỗ đen vũ trụ ấy, hamburger vừa vào liền mất tiêu]
[30 cái quả thực không có vấn đề gì ha ha ha ha, vòng thứ 2 Khương Khương cố lên!!]
5 khách mời khác ở bên dưới đều không tự chủ được nuốt nước miếng.
Xem ra lúc liên hoan, Khương Khương vẫn thu bớt lại tốc độ.
Bằng không sợ là bọn họ cả một miếng cũng không ăn được.
Thời gian quy định của vòng thứ nhất kết thúc.
Khương Đào vô cùng nhẹ nhàng mà ăn hết.
Trừ mấy người bỏ cuộc ra, những người khác đều hoàn thành nhiệm vụ.
Mochizuki Miku nhìn cô, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.
Cô ấy đứng dậy khởi động cơ thể, đồng thời hít sâu mấy lần.
Hà Nhiễm Nhiễm luôn đi tìm thông tin về Mochizuki Miku, lúc này nói: “Tôi thấy ở trên mạng nói, bình thường lúc cô ấy làm động tác này, chính là biểu thị nghiêm túc rồi đó!”
Bốn người khác vốn dĩ vui mừng vì Khương Đào vượt qua được vòng 1, lại bắt đầu lo lắng.
Vòng thứ hai, Mochizuki Miku vì bảo vệ tôn nghiêm quán quân Vua dạ dày của mình, quả nhiên bắt đầu cạnh tranh với Khương Đào.
Khi cô ấy hô đến 29, Khương Đào bỏ tay xuống.
Mochizuki Miku thở phào, nếu Khương Đào tiếp tục, cô ấy sợ rằng cũng theo không nổi.
[Khương Khương sẽ không ăn không nổi nữa chứ!]
[Cũng có khả năng, dẫu sao đã ăn nhiều burger như vậy rồi, lại ăn thêm nữa, cơ thể cũng chịu không nổi đâu]
[Đau lòng cho Khương Khương quá, liều mạng vì đồng đội rồi!]
[Đúng đó, cơ thể vẫn quan trọng hơn, nếu không ăn nổi nữa thì bỏ cuộc thôi]
Ngay cả đạo diễn Trâu cũng hơi lo, PD Trương Sách vội vàng lên sân khấu hỏi Khương Đào, nếu không ăn được nữa, tổ chương trình có thể giúp cô ấy tính tiền.
Khương Đào khó hiểu nhìn bọn họ: “Ai nói tôi ăn không nổi nữa?”
Trương Sách ngơ luôn: “Nhưng cô không đấu giá thêm nữa…”
Khương Đào thở dài: “Tôi sợ cô ấy không ăn nổi nữa, lỡ đâu bỏ cuộc thì phải làm sao?”
“Nghe nói mì sợi ở vòng cuối rất ngon, tôi không muốn bỏ lỡ đâu.”
Trương Sách: “…”
[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha Không hổ là WULI*(4) Khương Khương!]
[Khương Khương: Ăn không nổi, đang nói đùa cái gì thế??]
[Mochizuki Miku: Sát thương không lớn, nhưng sỉ nhục vô biên]
************
(1) Người Trung Quốc thường nói thêm một người bạn là thêm một con đường. Lại nói, hãy cẩn thận chèo thuyền vạn năm.
Hàm ý bạn đừng quá quan tâm, đừng làm mất lòng mọi người và cũng đừng gây hấn, thì đường đi về sau càng ngày càng rộng, sau này ra mặt thì ai cũng nể mặt.
Còn nói đường hẹp là nói người khác quá quan tâm, xúc phạm, hiếu thắng, bề trên, kiêu ngạo. Trong nền văn hóa của người Trung Quốc, họ thường không chỉ trích trực diện, mà sử dụng "Anh bạn trẻ, bạn đã thu hẹp con đường của bạn", đó là một lời nhắc nhở hoa ngữ.
Ví dụ, tranh cãi với ai đó trên mạng lúc đầu không phải là vấn đề lớn, nhưng một bên tỏ ra hung hăng và tấn công cá nhân khi anh ta có một chút lý do, và những người khác có thể nói với người này: “Anh bạn trẻ, bạn đã thu hẹp con đường của mình”.
(2) Nước Neon, từ Internet, cách phát âm của từ "Japan" trong tiếng Nhật là "に ほ ん" (ní hōn). Nó nghe rất giống cách phát âm của "neon" trong tiếng Trung. Vì vậy, cư dân mạng Trung Quốc gọi đùa Nhật Bản là đất nước đèn neon.
(3)小日……子, 日có nghĩa là ngày, còn日本 là Nhật Bản, đang định nói “cái con bé người Nhật đó” nhưng sửa lại.
(4) WULI: Có nghĩa là (của) chúng ta/chúng tôi trong tiếng Hàn.