Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 128
Trans: Atiso
Thẩm Chi Diễn, Bùi Hàn Dữ và Phượng Huyền cùng nhau ra bên ngoài nhà kính.
Bầu không khí có chút gượng gạo.
Thẩm Chi Diễn nhìn hai người, đột nhiên hỏi: "Vừa rồi Khương Khương nói gì với hai người thế?"
Bị Tiên tôn nhìn chăm chú như vậy, Phượng Huyền trả lời theo bản năng: "Khương Khương nói..."
Bị Bùi Hàn Dữ kéo một cái, mới phản ứng lại, vội vàng ngậm chặt miệng.
Nhưng thông tin Thẩm Chi Diễn muốn cũng đã biết rồi.
80% là Khương Đào quen biết Phượng Huyền, vậy có lẽ cô cũng biết Phượng Huyền là đàn ông, thế nên trước đây cô chần chờ không phải là không để ý anh, có lẽ còn có nhân tố khác mà anh không biết.
Đương nhiên, đau lòng thì vẫn đau lòng.
[Đ*m*! Sao anh Thẩm đoán ra thế! Thần à!]
[Haizz, Vốn dĩ cảm thấy trà xanh Phong Tuyền này rất phiền, nhưng nhìn cô ta ngốc nghếch thế, căn bản không chơi lại anh Thẩm, không biết làm sao, lại có chút đồng cảm...]
[Lẽ nào chỉ có tôi cảm thấy, sự xuất hiện của cô ta, đã kích thích anh Thẩm, bắt đầu đánh các loại bóng thẳng đoạt mạng, thế nên có hơi hưng phấn sao?]
Phượng Huyền như đưa đám, lặng lẽ co lại phía sau Bùi Hàn Dữ.
Mặc dù hiện tại Tiên tôn chưa khôi phục ký ức, chỉ là một người phàm, nhưng người vẫn rất lợi hại, căn bản đấu không lại mà.
Vốn Thẩm Chi Diễn muốn thăm dò thêm chút nữa, nhưng bên trong đã xong rồi.
Anh tạm thời bỏ qua Phượng Huyền, trở lại nhà kính.
Nhân viên công tác ho nhẹ một tiếng: "Anh Thẩm, hiện tại tới lượt anh chọn, tôi nhắc nhở một chút, loại hoa ở hai vòng không thể giống nhau đâu."
Thẩm Chi Diễn nhìn Khương Đào một cái, thấy cô tự tin mười phần, trong lòng càng chắc chắn.
Chẳng mấy chốc anh chọn ra bốn loại thực vật.
Lần lượt là: hoa cát cánh, hoa oải hương, hoa dạ lan hương, hoa bách hợp.
Nhân viên công tác trừng to mắt: "Lại… lại đoán đúng hết rồi, làm thế nào mà anh đoán được vậy anh Thẩm?"
Thẩm Chi Diễn phiên dịch ra ngôn ngữ hoa của bốn loại.
Hoa cát cánh- tình yêu chân thành và bất biến.
Hoa oải hương- chờ đợi tình yêu.
Hoa dạ lan hương- theo đuổi tình yêu.
Hoa bách hợp- tình yêu thuần khiết.
Toàn bộ đều có liên quan đến tình yêu.
[Đây là lời đáp lại anh Thẩm nhỉ, đúng chứ đúng chứ, chắc chắn là đúng rồi!!]
[Hu hu hu hu, ngọt quá đi, Khương Khương cũng được lắm!]
Thế mà lúc nhân viên công tác hỏi Thẩm Chi Diễn, anh lại chỉ cười cười, hỏi Khương Đào: "Em cho rằng, ngôn ngữ hoa của hoa hồng là ám thị anh cho em ở vòng sau hả?"
Nhân viên công tác: "!!!"
Khương Đào nghi hoặc hỏi ngược lại: "Lẽ nào không phải sao?"
[Ôi, tôi biết ngay, rốt cuộc anh Thẩm đầu tư theo cảm tính là sai lầm rồi!]
[Khương Khương à! Em đừng bị lây chị Tang chứ! Đây là show tình yêu đó, show tình yêu!]
Thẩm Chi Diễn lại không hề mất mát, ngược lại xoa đầu Khương Đào: "Xem ra chúng ta vẫn rất ăn ý."
Khương Đào đắc ý ngẩng đầu lên: "Đương nhiên."
Giữa hai người dường như có một loại không khí thần kỳ, bất cứ ai cũng không thể chen vào.
Mặc dù là thẳng nam như Bùi Hàn Dữ và Phượng Huyền, cũng cảm nhận được sự thừa thãi của hai bọn họ.
Khương Đào và Thẩm Chi Diễn giành được đóng dấu.
Trong nháy mắt nhà kính tối lại, mà trên bản đồ điện tử cũng xuất hiện biểu tượng nhà kính, bên trên còn có ảnh chân dung chụp chung của Khương Đào và Thẩm Chi Diễn.
Thẩm Chi Diễn tự nhiên mà dắt Khương Đào tới địa điểm tiếp theo.
Bùi Hàn Dữ và Phượng Huyền vẫn bám theo như cũ.
Chỉ là càng nhìn, hai người càng trầm mặc.
Có lẽ Bùi Hàn Dữ không tinh thông về chuyện tình cảm, nhưng anh ta có thể nhìn thấu người khác.
Cho dù Thẩm Chi Diễn chỉ đang diễn trước ống kính, nhưng hành vi theo bản năng của anh thì không thể lừa người, nếu như đây cũng có thể diễn, vậy chỉ có thể nói kỹ thuật lừa gạt của anh giỏi đến mức tự lừa cả bản thân mình.
Mà Phượng Huyền cũng nhìn rõ rồi.
Vừa bắt đầu, anh ta lo lắng Khương Đào thích Tiên tôn, nhưng Tiên tôn không thích cô, ngộ nhỡ cô nhất thời phẫn nộ ăn mất Tiên tôn thì phải làm sao.
Nhưng hiện tại nhìn có vẻ, Tiên tôn chỗ nào mà không thích chứ, đây là thích không chịu nổi luôn ấy, tỏa ra tình ý và ham muốn chiếm hữu khắp nơi, anh ta nhìn còn không nhịn được chua cả răng.
Thế nên, hình như anh ta không nhất thiết phải đi theo nữa.
Bùi Hàn Dữ quay ngược xe lăn chạy bằng điện lại.
Phượng Huyền thở dài một tiếng, cũng quay người rời đi.
Đợi lúc Thẩm Chi Diễn và Khương Đào ý thức được, bọn họ đã rời đi rất lâu rồi.
Lúc này, hai người đã đóng dấu được bảy điểm nhiệm vụ, trước mắt là nhiều nhất.
Trước mặt bọn họ, xuất hiện một cái đình để nghỉ chân.
Có một nhân viên công tác đang ngồi trong đình, xem ra là điểm check-in mới.
Hai người đi lên trước, nhìn thấy trên cái bàn trong đình có đặt hai máy phát hiện nói dối, nếu như nói dối, máy sẽ phát ra tiếng kêu, đồng thời còn có giật điện nhẹ người nói dối.
Nhân viên công tác ngồi bên trong, trong tay cầm một phong thư.
"Chào mừng hai vị đến với căn phòng nói thật, giữa cặp đôi, rất nhiều lúc vì một chút sai lầm mà sẽ sinh ra sự chia cách, thế nên phòng nói thật của chúng tôi ra đời."
Nhân viên công tác lấy vòng xoay và thẻ câu hỏi trong phong thư ra, tiếp tục nói: "Ở đây có tổng cộng ba câu hỏi, lát nữa tôi sẽ để vòng xoay trước mặt các bạn, kim đồng hồ chỉ về phía ai, người đó phải trả lời, mà các bạn nhất định phải nói thật với đối phương, một khi nói dối, không những phải chịu điện giật, mà còn không có cách nào được đóng dấu, đã hiểu rõ chưa ạ?"
[Ooh ooh kích thích quá!]
[Câu hỏi đừng dễ quá, khó một chút, đừng lo lắng, tôi mạnh mẽ mà không sao đâu!]
[Đúng đó đúng đó, tôi chờ không nổi nữa rồi!]
Hai người gật đầu.
Mặt đối mặt ngồi về hai đầu của chiếc bàn, dưới sự giúp đỡ của nhân viên công tác, đeo máy phát hiện nói dối lên.
Nhân viên công tác sắp xếp vòng xoay xong, nói: "Vậy bắt đầu nhé."
Anh ấy đẩy kim đồng hồ, chiếc kim nhanh chóng xoay tròn, sau đó dần dần dừng trước mặt Khương Đào.
Nhân viên công tác cầm lấy ba tấm thẻ câu hỏi, đặt trước mặt Khương Đào, ý bảo cô rút một cái.
Khương Đào nghĩ cũng không buồn nghĩ rút tấm ở giữa.
Nhân viên công tác thì thầm: "Câu hỏi là, bạn có thích người trước mặt mình hay không?"
Khương Đào ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Chi Diễn.
Ánh mắt Thẩm Chi Diễn dịu dàng nhìn cô.
Rõ ràng trước đây Thẩm Chi Diễn cũng như thế này, nhưng không biết vì sao, hiện tại Khương Đào lại cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Cô gật đầu rất nhẹ.
Chờ một lúc, máy phát hiện nói dối lại không hề có động tĩnh.
[!!!]
[Xác định rồi! Khương Khương thích anh Thẩm, fan CP phấn khởi tới mức muốn chạy đi đốt pháo!]
Môi Thẩm Chi Diễn lại không nhịn được vểnh lên, anh nhẹ nhàng đáp lại Khương Đào: "Anh cũng thế."
[Hu hu hu hu ngọt chết tôi rồi!]
[Câu hỏi này còn có thể mua một tặng một sao 2333]
[Anh Thẩm anh được lắm nha!]
Mặt Khương Đào hơi đỏ, không dám nhìn Thẩm Chi Diễn nữa, quay mặt qua thúc giục anh nhân viên: "Nhanh tới câu tiếp theo đi, chúng tôi còn vội đóng dấu nữa."
Nhân viên công tác cũng không vạch trần cô, lại xoay kim đồng hồ lần nữa, lần này, kim chỉ về Thẩm Chi Diễn.
Nhân viên công tác lấy hai tấm thẻ câu hỏi còn lại ra.
Thẩm Chi Diễn tiện tay rút một tấm.
"Câu hỏi thứ hai là, người trước mặt là hình mẫu lý tưởng của bạn sao?"
Thẩm Chi Diễn nhìn Khương Đào, chậm rãi nói: "Trước đây anh không biết mẫu người lý tưởng của mình là gì, nhưng từ ngày anh bắt đầu thích em, sau này mẫu người lý tưởng của anh chính là em."
[Tỏ tình!!!!]
[Ngọt tới mức tôi giảm oxy máu! Xe cấp cứu đâu!!!]
[Được rồi! Khương Khương Thẩm Chi Diễn đã chính thức thông báo rồi, cục dân chính là tôi, truyền xuống nào!]
[Khương Khương Thẩm Chi Diễn kết hôn rồi, tôi là phù dâu, truyền xuống nào!]
[Khương Khương Thẩm Chi Diễn có em bé rồi, tôi là bác sĩ khoa phụ sản, truyền xuống nào!]
[Khụ… Đây là tin vịt sao? Vậy thật ngại quá, tôi chính là em bé kia của bọn họ, tôi đã học đại học rồi!]
[...Tôi không lý giải nổi, nhưng vô cùng chấn động]
Hai người bọn họ không hề biết rằng ngay cả con của hai người cư dân mạng vui tính cũng đã truyền ra rồi.
Trong lòng Khương Đào có chút ngọt ngào, giống như ăn mật ong vậy.
Cô lén lút duỗi tay ra, chạm vào Thẩm Chi Diễn.
Thẩm Chi Diễn cho rằng cô đói rồi, có hơi bất lực mà chờ đợi tấm lòng tràn đầy tình ý của anh bị cô ăn mất.
Lại phát hiện tình ý tràn đầy của anh không hề thiếu đi một chút nào.
Phảng phất như cô thật sự chỉ muốn chạm vào anh thôi.
Thẩm Chi Diễn nhìn cô thu tay về, không nhịn được mà nắm lại.
Nhìn Khương Đào ngẩng đầu với đôi mắt ướt át, cùng khuôn mặt ửng hồng.
Nếu không phải trước mặt có cái bàn, anh sợ sẽ không nhịn được mà hôn cô mất.
[AAAA! Fan Cp chỉ còn tiếng gào thét]
[Tôi sắp không xong rồi! Bọn họ thật sự tính ngọt chết tôi sao!]
Nhân viên công tác ho nhẹ một tiếng: "Vì để bảo đảm tính chính xác của máy, xin các bạn hãy buông ra."
Hai người đều hơi thất vọng mà buông tay ra.
Nhân viên công tác lấy vòng xoay ra, quay kim đồng hồ lần cuối cùng, lần này, kim chỉ tới trước mặt Khương Đào.
Thẻ câu hỏi chỉ còn một cái.
Nhân viên công tác mở ra, hỏi: "Trừ người trước mặt bạn ra, bạn còn từng thích người nào khác không?"
Khương Đào sững lại một lát.
Nếu là lúc trước, đại khái cô sẽ nói ra tên Đồng Đồng và Đường Ngữ Hạ, nhưng hiện tại, cô đã ý thức được Thẩm Chi Diễn không giống với bọn họ, nhất thời lưỡng lự.
Đột nhiên cô ý thức được, mặc kệ là Lương Thực Dự Trữ hay là đám Đồng Đồng Đường Ngữ Hạ, cô cũng đều muốn mãi mãi ở bên bọn họ.
Nhưng, cô có thể cùng nhau chơi đùa, cùng vui vẻ với rất nhiều người, nhưng từ trước tới giờ không cảm thấy bọn họ thuộc về cô.
Nhưng Thẩm Chi Diễn không giống vậy.
Cô không bằng lòng chia sẻ anh với bất kỳ ai khác.
Cô chỉ muốn anh là của cô.
Khương Đào nghĩ có hơi lâu.
Trái tim Thẩm Chi Diễn cũng bị treo lên.
Anh không biết lựa chọn của Khương Đào, nhưng mặc kệ lựa chọn của cô là gì, anh tuyệt đối sẽ không lựa chọn buông tay!
Anh mím môi, chuyên chú nhìn Khương Đào.
Dưới sự chờ đợi của anh và tất cả khán giả trước màn hình.
Khương Đào nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó, lại kiên định lắc đầu.
Máy không kêu lên.
Thẩm Chi Diễn ngơ ngác nhìn cô.
Vấn đề vẫn luôn quấy rối anh như băng tuyết tan ra trong nháy mắt.
Cô thích anh, chỉ thích mình anh!
Trái tim anh trong khoảnh khắc như bị gõ mạnh một cái, đập thật dữ dội.
Đột nhiên.
"Ting-" âm thanh cảnh báo vang vọng bầu trời.
Tất cả nội tâm khán giả đang vui mừng khôn xiết thì giống như đột nhiên bị trụy xuống.
Lẽ nào Khương Khương nói dối sao?
Lại thấy thân thể Thẩm Chi Diễn co rúm lại.
Nhân viên công tác bất lực nói: "Anh Thẩm, xin anh bình tĩnh chút."
Thẩm Chi Diễn, Bùi Hàn Dữ và Phượng Huyền cùng nhau ra bên ngoài nhà kính.
Bầu không khí có chút gượng gạo.
Thẩm Chi Diễn nhìn hai người, đột nhiên hỏi: "Vừa rồi Khương Khương nói gì với hai người thế?"
Bị Tiên tôn nhìn chăm chú như vậy, Phượng Huyền trả lời theo bản năng: "Khương Khương nói..."
Bị Bùi Hàn Dữ kéo một cái, mới phản ứng lại, vội vàng ngậm chặt miệng.
Nhưng thông tin Thẩm Chi Diễn muốn cũng đã biết rồi.
80% là Khương Đào quen biết Phượng Huyền, vậy có lẽ cô cũng biết Phượng Huyền là đàn ông, thế nên trước đây cô chần chờ không phải là không để ý anh, có lẽ còn có nhân tố khác mà anh không biết.
Đương nhiên, đau lòng thì vẫn đau lòng.
[Đ*m*! Sao anh Thẩm đoán ra thế! Thần à!]
[Haizz, Vốn dĩ cảm thấy trà xanh Phong Tuyền này rất phiền, nhưng nhìn cô ta ngốc nghếch thế, căn bản không chơi lại anh Thẩm, không biết làm sao, lại có chút đồng cảm...]
[Lẽ nào chỉ có tôi cảm thấy, sự xuất hiện của cô ta, đã kích thích anh Thẩm, bắt đầu đánh các loại bóng thẳng đoạt mạng, thế nên có hơi hưng phấn sao?]
Phượng Huyền như đưa đám, lặng lẽ co lại phía sau Bùi Hàn Dữ.
Mặc dù hiện tại Tiên tôn chưa khôi phục ký ức, chỉ là một người phàm, nhưng người vẫn rất lợi hại, căn bản đấu không lại mà.
Vốn Thẩm Chi Diễn muốn thăm dò thêm chút nữa, nhưng bên trong đã xong rồi.
Anh tạm thời bỏ qua Phượng Huyền, trở lại nhà kính.
Nhân viên công tác ho nhẹ một tiếng: "Anh Thẩm, hiện tại tới lượt anh chọn, tôi nhắc nhở một chút, loại hoa ở hai vòng không thể giống nhau đâu."
Thẩm Chi Diễn nhìn Khương Đào một cái, thấy cô tự tin mười phần, trong lòng càng chắc chắn.
Chẳng mấy chốc anh chọn ra bốn loại thực vật.
Lần lượt là: hoa cát cánh, hoa oải hương, hoa dạ lan hương, hoa bách hợp.
Nhân viên công tác trừng to mắt: "Lại… lại đoán đúng hết rồi, làm thế nào mà anh đoán được vậy anh Thẩm?"
Thẩm Chi Diễn phiên dịch ra ngôn ngữ hoa của bốn loại.
Hoa cát cánh- tình yêu chân thành và bất biến.
Hoa oải hương- chờ đợi tình yêu.
Hoa dạ lan hương- theo đuổi tình yêu.
Hoa bách hợp- tình yêu thuần khiết.
Toàn bộ đều có liên quan đến tình yêu.
[Đây là lời đáp lại anh Thẩm nhỉ, đúng chứ đúng chứ, chắc chắn là đúng rồi!!]
[Hu hu hu hu, ngọt quá đi, Khương Khương cũng được lắm!]
Thế mà lúc nhân viên công tác hỏi Thẩm Chi Diễn, anh lại chỉ cười cười, hỏi Khương Đào: "Em cho rằng, ngôn ngữ hoa của hoa hồng là ám thị anh cho em ở vòng sau hả?"
Nhân viên công tác: "!!!"
Khương Đào nghi hoặc hỏi ngược lại: "Lẽ nào không phải sao?"
[Ôi, tôi biết ngay, rốt cuộc anh Thẩm đầu tư theo cảm tính là sai lầm rồi!]
[Khương Khương à! Em đừng bị lây chị Tang chứ! Đây là show tình yêu đó, show tình yêu!]
Thẩm Chi Diễn lại không hề mất mát, ngược lại xoa đầu Khương Đào: "Xem ra chúng ta vẫn rất ăn ý."
Khương Đào đắc ý ngẩng đầu lên: "Đương nhiên."
Giữa hai người dường như có một loại không khí thần kỳ, bất cứ ai cũng không thể chen vào.
Mặc dù là thẳng nam như Bùi Hàn Dữ và Phượng Huyền, cũng cảm nhận được sự thừa thãi của hai bọn họ.
Khương Đào và Thẩm Chi Diễn giành được đóng dấu.
Trong nháy mắt nhà kính tối lại, mà trên bản đồ điện tử cũng xuất hiện biểu tượng nhà kính, bên trên còn có ảnh chân dung chụp chung của Khương Đào và Thẩm Chi Diễn.
Thẩm Chi Diễn tự nhiên mà dắt Khương Đào tới địa điểm tiếp theo.
Bùi Hàn Dữ và Phượng Huyền vẫn bám theo như cũ.
Chỉ là càng nhìn, hai người càng trầm mặc.
Có lẽ Bùi Hàn Dữ không tinh thông về chuyện tình cảm, nhưng anh ta có thể nhìn thấu người khác.
Cho dù Thẩm Chi Diễn chỉ đang diễn trước ống kính, nhưng hành vi theo bản năng của anh thì không thể lừa người, nếu như đây cũng có thể diễn, vậy chỉ có thể nói kỹ thuật lừa gạt của anh giỏi đến mức tự lừa cả bản thân mình.
Mà Phượng Huyền cũng nhìn rõ rồi.
Vừa bắt đầu, anh ta lo lắng Khương Đào thích Tiên tôn, nhưng Tiên tôn không thích cô, ngộ nhỡ cô nhất thời phẫn nộ ăn mất Tiên tôn thì phải làm sao.
Nhưng hiện tại nhìn có vẻ, Tiên tôn chỗ nào mà không thích chứ, đây là thích không chịu nổi luôn ấy, tỏa ra tình ý và ham muốn chiếm hữu khắp nơi, anh ta nhìn còn không nhịn được chua cả răng.
Thế nên, hình như anh ta không nhất thiết phải đi theo nữa.
Bùi Hàn Dữ quay ngược xe lăn chạy bằng điện lại.
Phượng Huyền thở dài một tiếng, cũng quay người rời đi.
Đợi lúc Thẩm Chi Diễn và Khương Đào ý thức được, bọn họ đã rời đi rất lâu rồi.
Lúc này, hai người đã đóng dấu được bảy điểm nhiệm vụ, trước mắt là nhiều nhất.
Trước mặt bọn họ, xuất hiện một cái đình để nghỉ chân.
Có một nhân viên công tác đang ngồi trong đình, xem ra là điểm check-in mới.
Hai người đi lên trước, nhìn thấy trên cái bàn trong đình có đặt hai máy phát hiện nói dối, nếu như nói dối, máy sẽ phát ra tiếng kêu, đồng thời còn có giật điện nhẹ người nói dối.
Nhân viên công tác ngồi bên trong, trong tay cầm một phong thư.
"Chào mừng hai vị đến với căn phòng nói thật, giữa cặp đôi, rất nhiều lúc vì một chút sai lầm mà sẽ sinh ra sự chia cách, thế nên phòng nói thật của chúng tôi ra đời."
Nhân viên công tác lấy vòng xoay và thẻ câu hỏi trong phong thư ra, tiếp tục nói: "Ở đây có tổng cộng ba câu hỏi, lát nữa tôi sẽ để vòng xoay trước mặt các bạn, kim đồng hồ chỉ về phía ai, người đó phải trả lời, mà các bạn nhất định phải nói thật với đối phương, một khi nói dối, không những phải chịu điện giật, mà còn không có cách nào được đóng dấu, đã hiểu rõ chưa ạ?"
[Ooh ooh kích thích quá!]
[Câu hỏi đừng dễ quá, khó một chút, đừng lo lắng, tôi mạnh mẽ mà không sao đâu!]
[Đúng đó đúng đó, tôi chờ không nổi nữa rồi!]
Hai người gật đầu.
Mặt đối mặt ngồi về hai đầu của chiếc bàn, dưới sự giúp đỡ của nhân viên công tác, đeo máy phát hiện nói dối lên.
Nhân viên công tác sắp xếp vòng xoay xong, nói: "Vậy bắt đầu nhé."
Anh ấy đẩy kim đồng hồ, chiếc kim nhanh chóng xoay tròn, sau đó dần dần dừng trước mặt Khương Đào.
Nhân viên công tác cầm lấy ba tấm thẻ câu hỏi, đặt trước mặt Khương Đào, ý bảo cô rút một cái.
Khương Đào nghĩ cũng không buồn nghĩ rút tấm ở giữa.
Nhân viên công tác thì thầm: "Câu hỏi là, bạn có thích người trước mặt mình hay không?"
Khương Đào ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Chi Diễn.
Ánh mắt Thẩm Chi Diễn dịu dàng nhìn cô.
Rõ ràng trước đây Thẩm Chi Diễn cũng như thế này, nhưng không biết vì sao, hiện tại Khương Đào lại cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Cô gật đầu rất nhẹ.
Chờ một lúc, máy phát hiện nói dối lại không hề có động tĩnh.
[!!!]
[Xác định rồi! Khương Khương thích anh Thẩm, fan CP phấn khởi tới mức muốn chạy đi đốt pháo!]
Môi Thẩm Chi Diễn lại không nhịn được vểnh lên, anh nhẹ nhàng đáp lại Khương Đào: "Anh cũng thế."
[Hu hu hu hu ngọt chết tôi rồi!]
[Câu hỏi này còn có thể mua một tặng một sao 2333]
[Anh Thẩm anh được lắm nha!]
Mặt Khương Đào hơi đỏ, không dám nhìn Thẩm Chi Diễn nữa, quay mặt qua thúc giục anh nhân viên: "Nhanh tới câu tiếp theo đi, chúng tôi còn vội đóng dấu nữa."
Nhân viên công tác cũng không vạch trần cô, lại xoay kim đồng hồ lần nữa, lần này, kim chỉ về Thẩm Chi Diễn.
Nhân viên công tác lấy hai tấm thẻ câu hỏi còn lại ra.
Thẩm Chi Diễn tiện tay rút một tấm.
"Câu hỏi thứ hai là, người trước mặt là hình mẫu lý tưởng của bạn sao?"
Thẩm Chi Diễn nhìn Khương Đào, chậm rãi nói: "Trước đây anh không biết mẫu người lý tưởng của mình là gì, nhưng từ ngày anh bắt đầu thích em, sau này mẫu người lý tưởng của anh chính là em."
[Tỏ tình!!!!]
[Ngọt tới mức tôi giảm oxy máu! Xe cấp cứu đâu!!!]
[Được rồi! Khương Khương Thẩm Chi Diễn đã chính thức thông báo rồi, cục dân chính là tôi, truyền xuống nào!]
[Khương Khương Thẩm Chi Diễn kết hôn rồi, tôi là phù dâu, truyền xuống nào!]
[Khương Khương Thẩm Chi Diễn có em bé rồi, tôi là bác sĩ khoa phụ sản, truyền xuống nào!]
[Khụ… Đây là tin vịt sao? Vậy thật ngại quá, tôi chính là em bé kia của bọn họ, tôi đã học đại học rồi!]
[...Tôi không lý giải nổi, nhưng vô cùng chấn động]
Hai người bọn họ không hề biết rằng ngay cả con của hai người cư dân mạng vui tính cũng đã truyền ra rồi.
Trong lòng Khương Đào có chút ngọt ngào, giống như ăn mật ong vậy.
Cô lén lút duỗi tay ra, chạm vào Thẩm Chi Diễn.
Thẩm Chi Diễn cho rằng cô đói rồi, có hơi bất lực mà chờ đợi tấm lòng tràn đầy tình ý của anh bị cô ăn mất.
Lại phát hiện tình ý tràn đầy của anh không hề thiếu đi một chút nào.
Phảng phất như cô thật sự chỉ muốn chạm vào anh thôi.
Thẩm Chi Diễn nhìn cô thu tay về, không nhịn được mà nắm lại.
Nhìn Khương Đào ngẩng đầu với đôi mắt ướt át, cùng khuôn mặt ửng hồng.
Nếu không phải trước mặt có cái bàn, anh sợ sẽ không nhịn được mà hôn cô mất.
[AAAA! Fan Cp chỉ còn tiếng gào thét]
[Tôi sắp không xong rồi! Bọn họ thật sự tính ngọt chết tôi sao!]
Nhân viên công tác ho nhẹ một tiếng: "Vì để bảo đảm tính chính xác của máy, xin các bạn hãy buông ra."
Hai người đều hơi thất vọng mà buông tay ra.
Nhân viên công tác lấy vòng xoay ra, quay kim đồng hồ lần cuối cùng, lần này, kim chỉ tới trước mặt Khương Đào.
Thẻ câu hỏi chỉ còn một cái.
Nhân viên công tác mở ra, hỏi: "Trừ người trước mặt bạn ra, bạn còn từng thích người nào khác không?"
Khương Đào sững lại một lát.
Nếu là lúc trước, đại khái cô sẽ nói ra tên Đồng Đồng và Đường Ngữ Hạ, nhưng hiện tại, cô đã ý thức được Thẩm Chi Diễn không giống với bọn họ, nhất thời lưỡng lự.
Đột nhiên cô ý thức được, mặc kệ là Lương Thực Dự Trữ hay là đám Đồng Đồng Đường Ngữ Hạ, cô cũng đều muốn mãi mãi ở bên bọn họ.
Nhưng, cô có thể cùng nhau chơi đùa, cùng vui vẻ với rất nhiều người, nhưng từ trước tới giờ không cảm thấy bọn họ thuộc về cô.
Nhưng Thẩm Chi Diễn không giống vậy.
Cô không bằng lòng chia sẻ anh với bất kỳ ai khác.
Cô chỉ muốn anh là của cô.
Khương Đào nghĩ có hơi lâu.
Trái tim Thẩm Chi Diễn cũng bị treo lên.
Anh không biết lựa chọn của Khương Đào, nhưng mặc kệ lựa chọn của cô là gì, anh tuyệt đối sẽ không lựa chọn buông tay!
Anh mím môi, chuyên chú nhìn Khương Đào.
Dưới sự chờ đợi của anh và tất cả khán giả trước màn hình.
Khương Đào nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó, lại kiên định lắc đầu.
Máy không kêu lên.
Thẩm Chi Diễn ngơ ngác nhìn cô.
Vấn đề vẫn luôn quấy rối anh như băng tuyết tan ra trong nháy mắt.
Cô thích anh, chỉ thích mình anh!
Trái tim anh trong khoảnh khắc như bị gõ mạnh một cái, đập thật dữ dội.
Đột nhiên.
"Ting-" âm thanh cảnh báo vang vọng bầu trời.
Tất cả nội tâm khán giả đang vui mừng khôn xiết thì giống như đột nhiên bị trụy xuống.
Lẽ nào Khương Khương nói dối sao?
Lại thấy thân thể Thẩm Chi Diễn co rúm lại.
Nhân viên công tác bất lực nói: "Anh Thẩm, xin anh bình tĩnh chút."