Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-91
Chương 91 : Chương 91ĐAN PHÙ TÔNG
Người của Tàng Kiếm Sơn vốn tách từ Lượng Kiếm Sơn ra.
Vậy mà lại không tìm thấy bất kỳ thông tin nào liên quan đến kiếm tu lợi hại này trong thư viện của Lượng Kiếm Sơn.
Xung quanh hồ Kiếm của Lượng Kiếm Sơn còn có bia đá ghi lại tên, danh kiếm và kiếm pháp thành danh của những kiếm tu xuất sắc nhất Lượng Kiếm Sơn, nhưng trong số này đều không có tên của Khương Chỉ Khanh.
Sư phụ chỉ nói Khương Chỉ Khanh là tổ sư gia, chứ không đề cập cụ thể bất cứ điều gì liên quan đến người này. Hơn nữa không phải hắn cố ý che giấu, mà chính hắn cũng không biết nhiều về chuyện này, thứ duy nhất giúp hắn nhận biết Khương Chỉ Khanh cũng chỉ có bức tranh này mà thôi.
Còn Vô Song...
Nàng vừa tự luyến lại kiêu ngạo tự mãn, vậy mà lần trước lại nghiêm túc khen ngợi bức tranh này.
Bức tranh chỉ được cái mẽ ngoài này, lại được nàng khen là tuyệt tác siêu phàm.
Trên tranh có trận pháp phức tạp, khiến hình vẽ sống động như thực. Duỗi tay liền có cảm giác như chạm được vào lá tre xanh tươi, vươn xuống dòng sông có thể chạm tới dòng nước mát rượi. Người trong bức tranh quay đầu nhìn lại, trong ánh mắt dường như chất chứa dịu dàng.
Điều này khiến người ta nghi ngờ, chính là có khi nào tác giả của bức vẽ chính là lão quái vật Vô Song, người rất giỏi về trận pháp. Nàng quen biết Khương Chỉ Khanh, nên cố ý chạy đến trước mặt hắn, muốn moi tin tức về Khương Chỉ Khanh từ chỗ hắn.
Mấy ngày nay, Mục Cẩm Vân thường nhớ lại từng chi tiết nhỏ nhặt khi sống chung với lão quái vật, tách nhỏ ra để phân tích, mỗi một nét mặt mỗi một cử chỉ đều có thể gợi ra vô vàn ý nghĩa. Hiện tại, hắn đã hiểu rõ ngọn nguồn mọi chuyện.
Khương Chỉ Khanh là người của ngàn năm trước.
Mà lão quái vật, hình như cũng là nhân vật vô cùng lợi hại của ngàn năm trước. Nàng từng nói, đợi đến khi tu vi của hắn đạt tới Độ Kiếp kỳ viên mãn thì hắn mới có cơ hội trở thành chủ nhân của nàng.
Hẳn là nàng cũng đã đạt tới trình độ Độ Kiếp kỳ viên mãn. Nàng nói chuyện lúc nào cũng kiêu căng tự đại, hận không thể tâng bốc mình lên tận trời xanh. Nhưng cho dù như thế nào thì nàng cũng đã đạt đến Độ Kiếp kỳ. Độ Kiếp kỳ của ngàn năm trước...
Tinh thông trận pháp, đan đạo, không! Chính xác mà nói là cái gì nàng cũng biết, biết nhiều vô cùng, thực sự xứng với hai chữ “bác học”.
Người như vậy không có nhiều, chỉ tìm trong phạm vi này chắc chắn có thể tra ra manh mối.
Nhìn thấy bức tranh này, Mục Cẩm Vân hơi thất thần. Đến khi hắn chú ý đến bức tranh lần nữa, kiếm khí trên đá Kiếm Tâm đã dâng lên, còn trong tranh Khương Chỉ Khanh cũng cầm một thanh kiếm. Trường kiếm trong tay hắn phát sáng theo đó. Nét vẽ quá mức chân thực, chẳng lẽ, ngay cả kiếm ý của thanh trường kiếm trong tranh cũng là thật sao?
Điều này chứng tỏ rằng khi vẽ tranh, Khương Chỉ Khanh cũng có mặt ở đó. Hắn còn đưa kiếm ý vào trong bức tranh, nên mới khiến cho bức tranh sống động đến vậy.
Vậy thì chủ nhân thực sự của đá Kiếm Tâm là ai cũng đã rõ...
Đá Kiếm Tâm là của Khương Chỉ Khanh.
Năm đó, Khương Chỉ Khanh đã phạm tội gì mà bị nhốt vào vách Tư Quá để hối cải?
Hắn đã bị nhốt bao lâu?
Mục Cẩm Vân không nghĩ nhiều đến vậy. Nếu đây là đá Kiếm Tâm của Khương Chỉ Khanh vậy thì hắn phải đích thân đi tìm hiểu. Mục Cẩm Vân lập tức ngồi khoanh chân, cầm đá Kiếm Tâm trong tay, thần thức từ từ đi vào trong đó bắt đầu cảm ngộ kiếm ý.
Thế nhưng con mãng xà cấp bảy kia không hề có ý định rời đi, mà quấn thành từng vòng ở bên cạnh hắn.
Sở Tài Nguyên một mực ôm lấy đầu cuộn tròn thành một cục, hy vọng mãng xà nhanh chóng rời khỏi đây đã không nói nổi nên lời.
“Hức hức hức, củ cải đại tiên, ta sợ rắn.”
Linh xà cấp bảy đang ở đây, hắn đến thở mạnh còn không dám.
“Oái, ngươi quấn ở bên kia kìa, đừng qua đây.”
Linh xà cấp bảy nói: “Ta thấy ngươi quấn chặt như vậy, hay là chúng ta thử thi xem ai quấn giỏi hơn?”
***
Trong Thượng Phẩm Đường ở trấn Phù Dung, Liễu Loạn Ngữ đã lấy được trận đồ từ “Nam Ly Nguyệt” để mang đi nghiên cứu.
Sau khi nghiên cứu mấy ngày trời, hắn vẫn không hiểu gì như xem hoa trong sương(*). Hắn nhìn ra được một chút manh mối, nhưng lại không làm rõ được chân tướng. Cuối cùng hắn đi ra, trong mắt đã hiện đầy tia máu: “Đi, tới Đan Tâm Lâu.”
(*) Xem hoa trong sương: chỉ cách nhìn nhận mù mờ, không thể nhìn rõ.
Trần Thanh Tùng kinh ngạc hỏi: “Sư phụ đến đó làm gì?”
“Mang bà ta đi trị thương.” Cuối cùng hắn cũng hiểu, phải nuôi dưỡng kinh mạch của bà ta để cho tu vi bà ta khôi phục lại thì mới tiếp tục được. Thôi vậy, mặc dù chữa trị tổn thương kinh mạch thật sự rất phiền phức, nhưng còn tiết kiệm hơn so với việc hắn lãng phí nguyên liệu khi thất bại hết lần này đến lần khác. Nếu thành công, hắn sẽ trở thành đại tông sư luyện khí, còn sợ thiếu chút linh thạch ấy sao?
Trong phòng, Tô Lâm An vẫn ở lại trong cơ thể của Nam Ly Nguyệt. Khoảng thời gian này, nàng chính là Nam Ly Nguyệt. Thế nhưng Nam Ly Nguyệt cả ngày không chải chuốt trang điểm gì, nàng thực sự không chịu nổi.
Tô Lâm An lục tung tất cả pháp bảo chứa đồ, chỉ thấy toàn màu đen với xám. Không còn cách nào khác, nàng đành phải thay một bộ quần áo khác sạch sẽ hơn mà không cần để ý đến màu sắc.
Bộ quần áo đen thùi lùi lúc nãy đã được thay bằng màu xám tro. Nàng tìm thấy thêm một chiếc đai lưng do Nam Ly Nguyệt thêu, suy nghĩ một lát nàng bèn thắt lên eo mình. Nam Ly Nguyệt rất gầy, thắt đai lưng vào thì eo lại càng nhỏ.
Dù trên đầu đã quấn khăn kín, Tô Lâm An còn đội thêm một chiếc mũ có màn che bằng vải lụa trắng.
Cơ thể không còn đau đớn nữa, nên khi đi bộ nàng không phải khom lưng xuống. Bởi vì tu vi giảm sút nên dung mạo vẫn già nua như trước, thế nhưng dáng người Nam Ly Nguyệt vốn mảnh khảnh, tư thế bước đi của Tô Lâm An lại vô cùng tao nhã, vậy nên khi nàng đội mũ trùm đi ra ngoài đường, thật sự không hề giống trước kia chút nào.
Chỉ tiếc, một chiếc mũ thông thường chỉ có thể che khuất tầm nhìn của người phàm mà thôi, còn các tu sĩ vẫn có thể nhìn rõ khuôn mặt hiện tại của nàng.
Liễu Loạn Ngữ nhìn thấy bộ dạng của nàng, trong lòng vô cớ nổi giận. Hắn suy nghĩ một lát bèn ném pháp bảo qua cho nàng, nói: “Đội cái này lên, tu sĩ Nguyên Anh kỳ trở xuống sẽ không thể nhìn ra dung nhan thật của ngươi.”
Chỉ là một chiếc mặt nạ trung cấp thượng phẩm mỏng như cánh ve, nhưng sau khi đeo lên mặt, dung mạo sẽ thay đổi ngay lập tức.
Tô Lâm An cũng không từ chối mà vui vẻ đeo mặt nạ lên. Nàng còn cầm gương soi đi soi lại. Dung mạo của nàng sau khi đeo mặt nạ hết sức bình thường, còn chẳng được tính là xinh xắn, nhưng nàng cũng không thấy thất vọng. Bởi vì trong lòng nàng, khuôn mặt của bất kỳ ai cũng không đẹp bằng khuôn mặt của nàng.
“Vết thương của ngươi, chỉ có vị đại sư đan dược Nguyên Anh kỳ ở Đan Tâm Lâu mới chữa được.”
Đối phương là đại sư đan dược Nguyên Anh kỳ, chắc chắn là địa vị cao hơn nàng. Thế nên không thể gọi người ta đến chữa thương cho mình, mà mình phải đến tận nơi thăm hỏi.
“Đan Tâm Lâu là nơi nào?”
Tô Lâm An chỉ biết đó là nơi bán đan dược, trước kia khi Nam Ly Nguyệt đi bán hàng thêu còn bị tu sĩ của Đan Tâm Lâu làm bị thương. Nàng nhất định phải nghĩ cách đòi lại công bằng cho bà.
“Đan Tâm Lâu là chi nhánh do Đan Phù Tông mở, tất nhiên đó là một nơi bán thuốc. Quy mô của Đan Tâm Lâu ở trấn Phù Dung rất lớn, có đại sư đan dược Nguyên Anh kỳ Khâu Khê Minh tọa trấn, nên các tu sĩ của các thành trấn tu chân khác thường xuyên tới đây xin thuốc chữa bệnh.”
“Nếu ta không có chút địa vị ở đây thì muốn dẫn ngươi đi trị thương ít nhất cũng phải xếp hàng đến sang năm. Nếu tự ngươi tới chắc còn không được bước vào cửa ấy chứ, cho dù có linh thạch cũng không được.” Lời nói của Liễu Loạn Ngữ đều là sự thật chứ không có ý giễu cợt. Hắn nói tiếp: “Ta đầu tư nhiều như vậy, nếu xong việc mà ngươi không vẽ ra được trận đồ kia...”
Muốn uy hiếp cũng không biết uy hiếp thế nào, một nữ tu cấp thấp như vậy, giày vò bà ta đến chết cũng chẳng có lợi gì. Hắn hừ khẽ, lười không muốn nói nữa. Trong lòng thầm nói với chính mình, hắn đúng là luyện khí đến mức hình thành cả ma chướng(*), cho dù xác suất mơ hồ như có như không, hắn cũng muốn vươn tay bắt lấy.
(*) Ma chướng: Theo Phật học, tham lam, tự kiêu, ganh tỵ, ghét bỏ, sân hận, dục vọng, thèm khát, đố kỵ, đặt điều, hãm hại… được gọi là “ma chướng”.
Đan Phù Tông?
Đúng là xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.
Người của Tàng Kiếm Sơn vốn tách từ Lượng Kiếm Sơn ra.
Vậy mà lại không tìm thấy bất kỳ thông tin nào liên quan đến kiếm tu lợi hại này trong thư viện của Lượng Kiếm Sơn.
Xung quanh hồ Kiếm của Lượng Kiếm Sơn còn có bia đá ghi lại tên, danh kiếm và kiếm pháp thành danh của những kiếm tu xuất sắc nhất Lượng Kiếm Sơn, nhưng trong số này đều không có tên của Khương Chỉ Khanh.
Sư phụ chỉ nói Khương Chỉ Khanh là tổ sư gia, chứ không đề cập cụ thể bất cứ điều gì liên quan đến người này. Hơn nữa không phải hắn cố ý che giấu, mà chính hắn cũng không biết nhiều về chuyện này, thứ duy nhất giúp hắn nhận biết Khương Chỉ Khanh cũng chỉ có bức tranh này mà thôi.
Còn Vô Song...
Nàng vừa tự luyến lại kiêu ngạo tự mãn, vậy mà lần trước lại nghiêm túc khen ngợi bức tranh này.
Bức tranh chỉ được cái mẽ ngoài này, lại được nàng khen là tuyệt tác siêu phàm.
Trên tranh có trận pháp phức tạp, khiến hình vẽ sống động như thực. Duỗi tay liền có cảm giác như chạm được vào lá tre xanh tươi, vươn xuống dòng sông có thể chạm tới dòng nước mát rượi. Người trong bức tranh quay đầu nhìn lại, trong ánh mắt dường như chất chứa dịu dàng.
Điều này khiến người ta nghi ngờ, chính là có khi nào tác giả của bức vẽ chính là lão quái vật Vô Song, người rất giỏi về trận pháp. Nàng quen biết Khương Chỉ Khanh, nên cố ý chạy đến trước mặt hắn, muốn moi tin tức về Khương Chỉ Khanh từ chỗ hắn.
Mấy ngày nay, Mục Cẩm Vân thường nhớ lại từng chi tiết nhỏ nhặt khi sống chung với lão quái vật, tách nhỏ ra để phân tích, mỗi một nét mặt mỗi một cử chỉ đều có thể gợi ra vô vàn ý nghĩa. Hiện tại, hắn đã hiểu rõ ngọn nguồn mọi chuyện.
Khương Chỉ Khanh là người của ngàn năm trước.
Mà lão quái vật, hình như cũng là nhân vật vô cùng lợi hại của ngàn năm trước. Nàng từng nói, đợi đến khi tu vi của hắn đạt tới Độ Kiếp kỳ viên mãn thì hắn mới có cơ hội trở thành chủ nhân của nàng.
Hẳn là nàng cũng đã đạt tới trình độ Độ Kiếp kỳ viên mãn. Nàng nói chuyện lúc nào cũng kiêu căng tự đại, hận không thể tâng bốc mình lên tận trời xanh. Nhưng cho dù như thế nào thì nàng cũng đã đạt đến Độ Kiếp kỳ. Độ Kiếp kỳ của ngàn năm trước...
Tinh thông trận pháp, đan đạo, không! Chính xác mà nói là cái gì nàng cũng biết, biết nhiều vô cùng, thực sự xứng với hai chữ “bác học”.
Người như vậy không có nhiều, chỉ tìm trong phạm vi này chắc chắn có thể tra ra manh mối.
Nhìn thấy bức tranh này, Mục Cẩm Vân hơi thất thần. Đến khi hắn chú ý đến bức tranh lần nữa, kiếm khí trên đá Kiếm Tâm đã dâng lên, còn trong tranh Khương Chỉ Khanh cũng cầm một thanh kiếm. Trường kiếm trong tay hắn phát sáng theo đó. Nét vẽ quá mức chân thực, chẳng lẽ, ngay cả kiếm ý của thanh trường kiếm trong tranh cũng là thật sao?
Điều này chứng tỏ rằng khi vẽ tranh, Khương Chỉ Khanh cũng có mặt ở đó. Hắn còn đưa kiếm ý vào trong bức tranh, nên mới khiến cho bức tranh sống động đến vậy.
Vậy thì chủ nhân thực sự của đá Kiếm Tâm là ai cũng đã rõ...
Đá Kiếm Tâm là của Khương Chỉ Khanh.
Năm đó, Khương Chỉ Khanh đã phạm tội gì mà bị nhốt vào vách Tư Quá để hối cải?
Hắn đã bị nhốt bao lâu?
Mục Cẩm Vân không nghĩ nhiều đến vậy. Nếu đây là đá Kiếm Tâm của Khương Chỉ Khanh vậy thì hắn phải đích thân đi tìm hiểu. Mục Cẩm Vân lập tức ngồi khoanh chân, cầm đá Kiếm Tâm trong tay, thần thức từ từ đi vào trong đó bắt đầu cảm ngộ kiếm ý.
Thế nhưng con mãng xà cấp bảy kia không hề có ý định rời đi, mà quấn thành từng vòng ở bên cạnh hắn.
Sở Tài Nguyên một mực ôm lấy đầu cuộn tròn thành một cục, hy vọng mãng xà nhanh chóng rời khỏi đây đã không nói nổi nên lời.
“Hức hức hức, củ cải đại tiên, ta sợ rắn.”
Linh xà cấp bảy đang ở đây, hắn đến thở mạnh còn không dám.
“Oái, ngươi quấn ở bên kia kìa, đừng qua đây.”
Linh xà cấp bảy nói: “Ta thấy ngươi quấn chặt như vậy, hay là chúng ta thử thi xem ai quấn giỏi hơn?”
***
Trong Thượng Phẩm Đường ở trấn Phù Dung, Liễu Loạn Ngữ đã lấy được trận đồ từ “Nam Ly Nguyệt” để mang đi nghiên cứu.
Sau khi nghiên cứu mấy ngày trời, hắn vẫn không hiểu gì như xem hoa trong sương(*). Hắn nhìn ra được một chút manh mối, nhưng lại không làm rõ được chân tướng. Cuối cùng hắn đi ra, trong mắt đã hiện đầy tia máu: “Đi, tới Đan Tâm Lâu.”
(*) Xem hoa trong sương: chỉ cách nhìn nhận mù mờ, không thể nhìn rõ.
Trần Thanh Tùng kinh ngạc hỏi: “Sư phụ đến đó làm gì?”
“Mang bà ta đi trị thương.” Cuối cùng hắn cũng hiểu, phải nuôi dưỡng kinh mạch của bà ta để cho tu vi bà ta khôi phục lại thì mới tiếp tục được. Thôi vậy, mặc dù chữa trị tổn thương kinh mạch thật sự rất phiền phức, nhưng còn tiết kiệm hơn so với việc hắn lãng phí nguyên liệu khi thất bại hết lần này đến lần khác. Nếu thành công, hắn sẽ trở thành đại tông sư luyện khí, còn sợ thiếu chút linh thạch ấy sao?
Trong phòng, Tô Lâm An vẫn ở lại trong cơ thể của Nam Ly Nguyệt. Khoảng thời gian này, nàng chính là Nam Ly Nguyệt. Thế nhưng Nam Ly Nguyệt cả ngày không chải chuốt trang điểm gì, nàng thực sự không chịu nổi.
Tô Lâm An lục tung tất cả pháp bảo chứa đồ, chỉ thấy toàn màu đen với xám. Không còn cách nào khác, nàng đành phải thay một bộ quần áo khác sạch sẽ hơn mà không cần để ý đến màu sắc.
Bộ quần áo đen thùi lùi lúc nãy đã được thay bằng màu xám tro. Nàng tìm thấy thêm một chiếc đai lưng do Nam Ly Nguyệt thêu, suy nghĩ một lát nàng bèn thắt lên eo mình. Nam Ly Nguyệt rất gầy, thắt đai lưng vào thì eo lại càng nhỏ.
Dù trên đầu đã quấn khăn kín, Tô Lâm An còn đội thêm một chiếc mũ có màn che bằng vải lụa trắng.
Cơ thể không còn đau đớn nữa, nên khi đi bộ nàng không phải khom lưng xuống. Bởi vì tu vi giảm sút nên dung mạo vẫn già nua như trước, thế nhưng dáng người Nam Ly Nguyệt vốn mảnh khảnh, tư thế bước đi của Tô Lâm An lại vô cùng tao nhã, vậy nên khi nàng đội mũ trùm đi ra ngoài đường, thật sự không hề giống trước kia chút nào.
Chỉ tiếc, một chiếc mũ thông thường chỉ có thể che khuất tầm nhìn của người phàm mà thôi, còn các tu sĩ vẫn có thể nhìn rõ khuôn mặt hiện tại của nàng.
Liễu Loạn Ngữ nhìn thấy bộ dạng của nàng, trong lòng vô cớ nổi giận. Hắn suy nghĩ một lát bèn ném pháp bảo qua cho nàng, nói: “Đội cái này lên, tu sĩ Nguyên Anh kỳ trở xuống sẽ không thể nhìn ra dung nhan thật của ngươi.”
Chỉ là một chiếc mặt nạ trung cấp thượng phẩm mỏng như cánh ve, nhưng sau khi đeo lên mặt, dung mạo sẽ thay đổi ngay lập tức.
Tô Lâm An cũng không từ chối mà vui vẻ đeo mặt nạ lên. Nàng còn cầm gương soi đi soi lại. Dung mạo của nàng sau khi đeo mặt nạ hết sức bình thường, còn chẳng được tính là xinh xắn, nhưng nàng cũng không thấy thất vọng. Bởi vì trong lòng nàng, khuôn mặt của bất kỳ ai cũng không đẹp bằng khuôn mặt của nàng.
“Vết thương của ngươi, chỉ có vị đại sư đan dược Nguyên Anh kỳ ở Đan Tâm Lâu mới chữa được.”
Đối phương là đại sư đan dược Nguyên Anh kỳ, chắc chắn là địa vị cao hơn nàng. Thế nên không thể gọi người ta đến chữa thương cho mình, mà mình phải đến tận nơi thăm hỏi.
“Đan Tâm Lâu là nơi nào?”
Tô Lâm An chỉ biết đó là nơi bán đan dược, trước kia khi Nam Ly Nguyệt đi bán hàng thêu còn bị tu sĩ của Đan Tâm Lâu làm bị thương. Nàng nhất định phải nghĩ cách đòi lại công bằng cho bà.
“Đan Tâm Lâu là chi nhánh do Đan Phù Tông mở, tất nhiên đó là một nơi bán thuốc. Quy mô của Đan Tâm Lâu ở trấn Phù Dung rất lớn, có đại sư đan dược Nguyên Anh kỳ Khâu Khê Minh tọa trấn, nên các tu sĩ của các thành trấn tu chân khác thường xuyên tới đây xin thuốc chữa bệnh.”
“Nếu ta không có chút địa vị ở đây thì muốn dẫn ngươi đi trị thương ít nhất cũng phải xếp hàng đến sang năm. Nếu tự ngươi tới chắc còn không được bước vào cửa ấy chứ, cho dù có linh thạch cũng không được.” Lời nói của Liễu Loạn Ngữ đều là sự thật chứ không có ý giễu cợt. Hắn nói tiếp: “Ta đầu tư nhiều như vậy, nếu xong việc mà ngươi không vẽ ra được trận đồ kia...”
Muốn uy hiếp cũng không biết uy hiếp thế nào, một nữ tu cấp thấp như vậy, giày vò bà ta đến chết cũng chẳng có lợi gì. Hắn hừ khẽ, lười không muốn nói nữa. Trong lòng thầm nói với chính mình, hắn đúng là luyện khí đến mức hình thành cả ma chướng(*), cho dù xác suất mơ hồ như có như không, hắn cũng muốn vươn tay bắt lấy.
(*) Ma chướng: Theo Phật học, tham lam, tự kiêu, ganh tỵ, ghét bỏ, sân hận, dục vọng, thèm khát, đố kỵ, đặt điều, hãm hại… được gọi là “ma chướng”.
Đan Phù Tông?
Đúng là xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.