Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-88
Chương Vietwriter.net : Chương Vietwriter.netĐÀO GÓC TƯỜNG(*)
(*) Ý chỉ lợi dụng nhân lực tài nguyên của đối phương để tối đa hóa mục đích của mình.
NNhững động tác phơi bày nét đẹp của Tô Lâm An đã ăn sâu vào trong từng cử chỉ. Dù cho bây giờ đang ở trong cơ thể của Nam Ly Nguyệt, nàng vẫn khoe ra theo bản năng. Nhưng hiệu quả lại vô cùng lợi hại, ít nhất đã khiến ba người kia ghét bỏ, ánh mắt rõ ràng là hận không thể tát cho nàng một cái chết luôn.
Liễu Loạn Ngữ hừ một tiếng, nói: “Nếu hắn đã không đáng tin, vậy thì ngươi càng không đáng tin!”
“Những lời này của ngươi sai rồi. Bây giờ ta chẳng qua chỉ là Luyện Khí kỳ, tuy rằng chúng ta chẳng có giao tình gì, nhưng mạng ta đang nằm trong tay ngươi, ta cũng không dám nói lung tung.”
“Hơn nữa, muốn ta lập lời thề cũng dễ như trở bàn tay.”
Dứt lời, Tô Lâm An nói luôn: “Trên có trời cao, lẽ trời làm chứng, Nam Ly Nguyệt ta nguyện lập lời thề tâm ma, nếu mọi điều ta nói về luyện khí là dối trá, ắt sẽ bị tâm ma quấn lấy, không được chết tử tế.”
Nam Ly Nguyệt? Cái tên này có chút quen tai. Nhìn thấy nét mặt kinh ngạc của đại đệ tử phía sau, Liễu Loạn Ngữ cũng đã nghĩ ra rốt cuộc Nam Ly Nguyệt là ai.
Hơn hai mươi năm trước, đan dược trong thiên hạ này hầu như phần lớn đều bắt nguồn từ Nam Ly gia. Sau khi con rể nhà đó tiếp quản gia thế lớn này thì không hề đổi tên những tiệm đan dược kia, hiện tại vẫn còn rất nhiều tiệm đan dược của Nam Ly gia vẫn còn mở, nhưng chỉ mở ở những khu vực xa xôi. Mặc dù phái Điểm Thương của trấn Phù Dung vốn cũng xa xôi, nhưng lại có linh khí nồng đậm và sớm phát triển thế nên các hiệu thuốc ở đây đều bị Đan Tâm Lâu chiếm mất, tiệm của Nam Ly gia không thể vào được.
Mà Nam Ly Nguyệt, hơn hai mươi năm trước cái tên này nổi như cồn, còn chẳng phải là vì là tiểu thư độc nhất của Nam Ly gia. Trước khi thành hôn, nàng từng là tiểu tiên nữ được biết bao tu sĩ trẻ tuổi theo đuổi, nghe nói là một cô nương thanh cao thoát tục, dịu dàng như nước.
Ngay cả đại đồ đệ của hắn cũng từng có lòng kính mến Nam Ly Nguyệt.
Nam Ly Nguyệt này, chẳng lẽ chính là Nam Ly Nguyệt đó? Thế nhưng người tên Nam Ly Nguyệt kia, không phải đang ở nhà hưởng phúc, thỉnh thoảng vẫn cùng phu quân xuất hiện trước mặt người khác sao?
Nam Ly Nguyệt là đan tu, nên không thể là luyện khí sư được.
Trước đó bà lão này nói trận đồ bị sai, nếu đó là sự thật, vậy đến hắn cũng không thể so bì được với trình độ luyện khí của bà ta. Đan hỏa và khí hỏa cũng có mâu thuẫn, trừ phi thu phục được thiên hỏa, nếu không thì giữa luyện đan và luyện khí chỉ có thể chọn một, bởi vậy, chắc có lẽ là trùng tên thôi?
“Ngươi nói sai, vậy sai ở đâu? Ít nhất ta phải kiểm tra xem ngươi có phải thực sự hiểu về luyện khí không.” Dù thế nào chăng nữa, kiểm tra trình độ luyện khí của bà ta trước đã rồi hẵng nói.
Liễu Loạn Ngữ phân phó hai đệ tử đưa người đến phòng luyện khí.
Còn về Lý Chiêu Chiêu, hắn liếc nhìn rồi nói: “Tư chất của đứa nhỏ này cũng không tồi. Ném vào lò luyện đi, nếu có thể sống trở ra thì ở đây làm đệ tử ngoại môn của ta.” Hắn tự cảm thấy mình đang nổi lên lòng yêu thương nhân tài.
Tu vi hiện giờ của Lý Chiêu Chiêu không cao, nhưng tư chất không tệ, quan trọng là sự chín chắn và lòng hiếu thảo với sư phụ của cô bé cũng đủ để hắn nhìn cô bé bằng con mắt khác.
Lý Chiêu Chiêu ôm rối gỗ bị ném vào lò lửa. Ban đầu cô bé hơi hoảng sợ, thế nhưng sau khi rơi vào bên trong, nhận ra tiên linh rối gỗ trong tay đột nhiên nhảy lên bả vai mình ngồi. Không biết vì sao, Lý Chiêu Chiêu lại không sợ nữa.
Có tiên linh chỉ điểm, đương nhiên cô bé có thể thông qua cuộc kiểm tra này.
Mà bên kia, khi Tô Lâm An đi theo đệ tử của Liễu Loạn Ngữ đến phòng luyện khí, đại đệ tử của Liễu Loạn Ngữ là Hứa Thanh Trần hừ lạnh một tiếng, còn đẩy nàng một phát vào trong phòng, đồng thời lạnh lùng nói: “Ngươi mà cũng xứng được gọi là Nam Ly Nguyệt?”
Tô Lâm An: “...”
Bệnh thần kinh à!
Nàng cũng đã nghĩ đến việc dùng một cái tên khác, thế nhưng dưới thiên đạo, loại lời thề tâm ma này không thể thề bừa được. Nàng cậy mình có sự liên hệ tâm thần với cơ thể Nam Ly Nguyệt, mới dùng tên của Nam Ly Nguyệt để tránh làm liên lụy đến mình. Nếu không phải như vậy, nàng cũng không dám lập lời thề, chứ đừng nói đến chuyện khiến người ta tin mình.
Lúc này, Tô Lâm An cảm thấy có chút mệt mỏi.
Tạm thời, nàng đang dùng nguyên thần khống chế cơ thể của Nam Ly Nguyệt và phân chia thần thức để khống chế con rối gỗ. Trước đây nàng không làm được chuyện này, thế nhưng gần đây sau khi nguyên thần phục hồi nhiều hơn mới có thể làm vậy, giống như điều khiển thêm một phân thân.
Nghĩ đến phân thân, Tô Lâm An có chút muốn chửi thề.
Nàng là tu sĩ Độ kiếp kỳ thế mà lại không đánh lại được phân thân của Khương Chỉ Khanh sau khi phi thăng, đúng là...
Bết bát vô cùng!
Tô Lâm An khống chế Nam Ly Nguyệt, tiếp nhận bài khỏa nghiệm của họ trong phòng luyện khí. Đồng thời nàng còn phải khống chế con rối gỗ, chỉ huy Lý Chiêu Chiêu trong lò luyện, dạy cô bé làm thế nào để vượt qua bài khảo nghiệm.
Bài khảo nghiệm hai bên cũng khá dễ với nàng, không lâu sau đã khiến ba người kia tâm phục khẩu phục, cuối cùng tin lời nàng.
“Vậy ngươi nói xem, rốt cuộc bản vẽ này sai ở đâu?”
Tô Lâm An đưa tay chỉ: “Chính là...”
Lời còn chưa dứt, cả người nàng bỗng lảo đảo. Nàng dùng tay phải day huyệt thái dương, kêu lên: “Ta, ta hơi váng đầu...”
Vẫn là động tác nàng hay làm theo thói quen, nhưng thực hiện trên người Nam Ly Nguyệt thì quả thực hình tượng không được đẹp cho lắm. Khi Tô Lâm An bay ra khỏi cơ thể Nam Ly Nguyệt còn quay lại nhìn, thấy Nam Ly Nguyệt lảo đảo ngã xuống đất. Khóe miệng Tô Lâm An cứng đờ, thầm nói trong lòng: “Lần sau khi ở trong thân thể Nam Ly Nguyệt, nàng vẫn không nên làm mấy tư thế kia thì hơn.”
Đúng là hơi cay mắt thật!
Nam Ly Nguyệt vốn đang hôn mê, là nhờ nguyên thần của nàng chống đỡ mới tiếp tục hoạt động cơ thể. Nay nàng đã thoát ra khỏi cơ thể bà, Nam Ly Nguyệt như bị mất đi chỗ dựa nên ngã thẳng xuống đất. Bà bị trọng thương hôn mê, dù là Liễu Loạn Ngữ ở Nguyên Anh kỳ cũng không nhìn ra bất kỳ sơ hở nào. Hắn vốn định đưa tay ra đỡ lấy, nhưng cuối cùng lại chau mày, dùng Thanh Phong Quyết nâng người lên rồi nói: “Còn ngẩn người ra làm gì, mau đưa lên giường!”
Bà lão xấu xí, nói ngất là ngất!
Hai đệ tử lập tức gật đầu lia lịa.
Đại đệ tử Hứa Thanh Trần nói: “Ta đi chuẩn bị thuốc.” Nói xong thì sải bước rời đi.
Nhị đệ tử Trần Thanh Tùng còn chưa kịp phản ứng, đã thấy sư huynh mình đi xa. Cậu ta đón lấy người, cẩn thận ôm lấy rồi lẩm bẩm: “Thân thể này có tới hàng trăm hàng nghìn vết thương, thật kinh khủng!”
Mới đi được hai bước, cậu ta bỗng nhíu mày: “Sao lại có mùi quái dị thế nhỉ?”
Cẩn thận nhìn khuôn mặt của bà lão xấu xí trong lòng, vừa hay nhìn thấy làn da chảy mủ thối rữa phía dưới tấm khăn vuông, Trần Thanh Tùng không nhịn được nôn khan một cái, suýt chút nữa nôn toàn bộ thức ăn ra ngoài.
Khó trách đại sư huynh chạy nhanh thế, bà lão này, thật là...
Vừa dơ lại vừa thối, mặt còn dọa người đến khiếp vía.
Thế là cậu ta cũng không thèm đỡ nữa mà thi triển pháp thuật di chuyển người về phía trước. Sau khi ném bà lão đáp khẽ xuống giường, Trần Thanh Tùng xòe hai bàn tay ra nhìn, còn đưa lên mũi ngửi thử, cứ cảm thấy mùi thối đó xua mãi không hết. Mặt cậu ta xanh mét, lập tức quay về phòng thay quần áo, ngâm mình trong suối nước nóng khoảng nửa canh giờ mới ra ngoài.
Mà trong khoảng thời gian này, đám người Liễu Loạn Ngữ cho Nam Ly Nguyệt uống thuốc để vết thương của bà ổn định lại.
Lý Chiêu Chiêu cũng thông qua bài khảo nghiệm trong lò luyện. Liễu Loạn Ngữ thấy cô bé có thể thông qua khảo nghiệm trong khoảng thời gian ngắn như vậy thì vô cùng mừng rỡ, lôi kéo Lý Chiêu Chiêu muốn nhận làm đồ đệ. Nhưng Lý Chiêu Chiêu lại lắc đầu đáp: “Ta có sư phụ rồi.”
“Dựa vào bà lão sư phụ của ngươi thì có thể cho ngươi tài nguyên gì? Dù bà ta có dạy được ngươi đi nữa, sau này thì sao? Bà ta đã thành như vậy, chắc chắn có kẻ thù, hơn nữa kẻ thù còn rất mạnh. Dựa vào hai thầy trò nhà ngươi có thể báo được thù sao?”
“Ta thì khác, ta mới hơn bảy trăm tuổi đã là đại sư luyện khí Nguyên Anh kỳ, tổng cộng đã thu nhận hai đệ tử không nên thân kia. Ngươi cứ ra ngoài hỏi thử mà xem, có bao nhiêu kẻ muốn xin làm đệ tử của ta?”
(*) Ý chỉ lợi dụng nhân lực tài nguyên của đối phương để tối đa hóa mục đích của mình.
NNhững động tác phơi bày nét đẹp của Tô Lâm An đã ăn sâu vào trong từng cử chỉ. Dù cho bây giờ đang ở trong cơ thể của Nam Ly Nguyệt, nàng vẫn khoe ra theo bản năng. Nhưng hiệu quả lại vô cùng lợi hại, ít nhất đã khiến ba người kia ghét bỏ, ánh mắt rõ ràng là hận không thể tát cho nàng một cái chết luôn.
Liễu Loạn Ngữ hừ một tiếng, nói: “Nếu hắn đã không đáng tin, vậy thì ngươi càng không đáng tin!”
“Những lời này của ngươi sai rồi. Bây giờ ta chẳng qua chỉ là Luyện Khí kỳ, tuy rằng chúng ta chẳng có giao tình gì, nhưng mạng ta đang nằm trong tay ngươi, ta cũng không dám nói lung tung.”
“Hơn nữa, muốn ta lập lời thề cũng dễ như trở bàn tay.”
Dứt lời, Tô Lâm An nói luôn: “Trên có trời cao, lẽ trời làm chứng, Nam Ly Nguyệt ta nguyện lập lời thề tâm ma, nếu mọi điều ta nói về luyện khí là dối trá, ắt sẽ bị tâm ma quấn lấy, không được chết tử tế.”
Nam Ly Nguyệt? Cái tên này có chút quen tai. Nhìn thấy nét mặt kinh ngạc của đại đệ tử phía sau, Liễu Loạn Ngữ cũng đã nghĩ ra rốt cuộc Nam Ly Nguyệt là ai.
Hơn hai mươi năm trước, đan dược trong thiên hạ này hầu như phần lớn đều bắt nguồn từ Nam Ly gia. Sau khi con rể nhà đó tiếp quản gia thế lớn này thì không hề đổi tên những tiệm đan dược kia, hiện tại vẫn còn rất nhiều tiệm đan dược của Nam Ly gia vẫn còn mở, nhưng chỉ mở ở những khu vực xa xôi. Mặc dù phái Điểm Thương của trấn Phù Dung vốn cũng xa xôi, nhưng lại có linh khí nồng đậm và sớm phát triển thế nên các hiệu thuốc ở đây đều bị Đan Tâm Lâu chiếm mất, tiệm của Nam Ly gia không thể vào được.
Mà Nam Ly Nguyệt, hơn hai mươi năm trước cái tên này nổi như cồn, còn chẳng phải là vì là tiểu thư độc nhất của Nam Ly gia. Trước khi thành hôn, nàng từng là tiểu tiên nữ được biết bao tu sĩ trẻ tuổi theo đuổi, nghe nói là một cô nương thanh cao thoát tục, dịu dàng như nước.
Ngay cả đại đồ đệ của hắn cũng từng có lòng kính mến Nam Ly Nguyệt.
Nam Ly Nguyệt này, chẳng lẽ chính là Nam Ly Nguyệt đó? Thế nhưng người tên Nam Ly Nguyệt kia, không phải đang ở nhà hưởng phúc, thỉnh thoảng vẫn cùng phu quân xuất hiện trước mặt người khác sao?
Nam Ly Nguyệt là đan tu, nên không thể là luyện khí sư được.
Trước đó bà lão này nói trận đồ bị sai, nếu đó là sự thật, vậy đến hắn cũng không thể so bì được với trình độ luyện khí của bà ta. Đan hỏa và khí hỏa cũng có mâu thuẫn, trừ phi thu phục được thiên hỏa, nếu không thì giữa luyện đan và luyện khí chỉ có thể chọn một, bởi vậy, chắc có lẽ là trùng tên thôi?
“Ngươi nói sai, vậy sai ở đâu? Ít nhất ta phải kiểm tra xem ngươi có phải thực sự hiểu về luyện khí không.” Dù thế nào chăng nữa, kiểm tra trình độ luyện khí của bà ta trước đã rồi hẵng nói.
Liễu Loạn Ngữ phân phó hai đệ tử đưa người đến phòng luyện khí.
Còn về Lý Chiêu Chiêu, hắn liếc nhìn rồi nói: “Tư chất của đứa nhỏ này cũng không tồi. Ném vào lò luyện đi, nếu có thể sống trở ra thì ở đây làm đệ tử ngoại môn của ta.” Hắn tự cảm thấy mình đang nổi lên lòng yêu thương nhân tài.
Tu vi hiện giờ của Lý Chiêu Chiêu không cao, nhưng tư chất không tệ, quan trọng là sự chín chắn và lòng hiếu thảo với sư phụ của cô bé cũng đủ để hắn nhìn cô bé bằng con mắt khác.
Lý Chiêu Chiêu ôm rối gỗ bị ném vào lò lửa. Ban đầu cô bé hơi hoảng sợ, thế nhưng sau khi rơi vào bên trong, nhận ra tiên linh rối gỗ trong tay đột nhiên nhảy lên bả vai mình ngồi. Không biết vì sao, Lý Chiêu Chiêu lại không sợ nữa.
Có tiên linh chỉ điểm, đương nhiên cô bé có thể thông qua cuộc kiểm tra này.
Mà bên kia, khi Tô Lâm An đi theo đệ tử của Liễu Loạn Ngữ đến phòng luyện khí, đại đệ tử của Liễu Loạn Ngữ là Hứa Thanh Trần hừ lạnh một tiếng, còn đẩy nàng một phát vào trong phòng, đồng thời lạnh lùng nói: “Ngươi mà cũng xứng được gọi là Nam Ly Nguyệt?”
Tô Lâm An: “...”
Bệnh thần kinh à!
Nàng cũng đã nghĩ đến việc dùng một cái tên khác, thế nhưng dưới thiên đạo, loại lời thề tâm ma này không thể thề bừa được. Nàng cậy mình có sự liên hệ tâm thần với cơ thể Nam Ly Nguyệt, mới dùng tên của Nam Ly Nguyệt để tránh làm liên lụy đến mình. Nếu không phải như vậy, nàng cũng không dám lập lời thề, chứ đừng nói đến chuyện khiến người ta tin mình.
Lúc này, Tô Lâm An cảm thấy có chút mệt mỏi.
Tạm thời, nàng đang dùng nguyên thần khống chế cơ thể của Nam Ly Nguyệt và phân chia thần thức để khống chế con rối gỗ. Trước đây nàng không làm được chuyện này, thế nhưng gần đây sau khi nguyên thần phục hồi nhiều hơn mới có thể làm vậy, giống như điều khiển thêm một phân thân.
Nghĩ đến phân thân, Tô Lâm An có chút muốn chửi thề.
Nàng là tu sĩ Độ kiếp kỳ thế mà lại không đánh lại được phân thân của Khương Chỉ Khanh sau khi phi thăng, đúng là...
Bết bát vô cùng!
Tô Lâm An khống chế Nam Ly Nguyệt, tiếp nhận bài khỏa nghiệm của họ trong phòng luyện khí. Đồng thời nàng còn phải khống chế con rối gỗ, chỉ huy Lý Chiêu Chiêu trong lò luyện, dạy cô bé làm thế nào để vượt qua bài khảo nghiệm.
Bài khảo nghiệm hai bên cũng khá dễ với nàng, không lâu sau đã khiến ba người kia tâm phục khẩu phục, cuối cùng tin lời nàng.
“Vậy ngươi nói xem, rốt cuộc bản vẽ này sai ở đâu?”
Tô Lâm An đưa tay chỉ: “Chính là...”
Lời còn chưa dứt, cả người nàng bỗng lảo đảo. Nàng dùng tay phải day huyệt thái dương, kêu lên: “Ta, ta hơi váng đầu...”
Vẫn là động tác nàng hay làm theo thói quen, nhưng thực hiện trên người Nam Ly Nguyệt thì quả thực hình tượng không được đẹp cho lắm. Khi Tô Lâm An bay ra khỏi cơ thể Nam Ly Nguyệt còn quay lại nhìn, thấy Nam Ly Nguyệt lảo đảo ngã xuống đất. Khóe miệng Tô Lâm An cứng đờ, thầm nói trong lòng: “Lần sau khi ở trong thân thể Nam Ly Nguyệt, nàng vẫn không nên làm mấy tư thế kia thì hơn.”
Đúng là hơi cay mắt thật!
Nam Ly Nguyệt vốn đang hôn mê, là nhờ nguyên thần của nàng chống đỡ mới tiếp tục hoạt động cơ thể. Nay nàng đã thoát ra khỏi cơ thể bà, Nam Ly Nguyệt như bị mất đi chỗ dựa nên ngã thẳng xuống đất. Bà bị trọng thương hôn mê, dù là Liễu Loạn Ngữ ở Nguyên Anh kỳ cũng không nhìn ra bất kỳ sơ hở nào. Hắn vốn định đưa tay ra đỡ lấy, nhưng cuối cùng lại chau mày, dùng Thanh Phong Quyết nâng người lên rồi nói: “Còn ngẩn người ra làm gì, mau đưa lên giường!”
Bà lão xấu xí, nói ngất là ngất!
Hai đệ tử lập tức gật đầu lia lịa.
Đại đệ tử Hứa Thanh Trần nói: “Ta đi chuẩn bị thuốc.” Nói xong thì sải bước rời đi.
Nhị đệ tử Trần Thanh Tùng còn chưa kịp phản ứng, đã thấy sư huynh mình đi xa. Cậu ta đón lấy người, cẩn thận ôm lấy rồi lẩm bẩm: “Thân thể này có tới hàng trăm hàng nghìn vết thương, thật kinh khủng!”
Mới đi được hai bước, cậu ta bỗng nhíu mày: “Sao lại có mùi quái dị thế nhỉ?”
Cẩn thận nhìn khuôn mặt của bà lão xấu xí trong lòng, vừa hay nhìn thấy làn da chảy mủ thối rữa phía dưới tấm khăn vuông, Trần Thanh Tùng không nhịn được nôn khan một cái, suýt chút nữa nôn toàn bộ thức ăn ra ngoài.
Khó trách đại sư huynh chạy nhanh thế, bà lão này, thật là...
Vừa dơ lại vừa thối, mặt còn dọa người đến khiếp vía.
Thế là cậu ta cũng không thèm đỡ nữa mà thi triển pháp thuật di chuyển người về phía trước. Sau khi ném bà lão đáp khẽ xuống giường, Trần Thanh Tùng xòe hai bàn tay ra nhìn, còn đưa lên mũi ngửi thử, cứ cảm thấy mùi thối đó xua mãi không hết. Mặt cậu ta xanh mét, lập tức quay về phòng thay quần áo, ngâm mình trong suối nước nóng khoảng nửa canh giờ mới ra ngoài.
Mà trong khoảng thời gian này, đám người Liễu Loạn Ngữ cho Nam Ly Nguyệt uống thuốc để vết thương của bà ổn định lại.
Lý Chiêu Chiêu cũng thông qua bài khảo nghiệm trong lò luyện. Liễu Loạn Ngữ thấy cô bé có thể thông qua khảo nghiệm trong khoảng thời gian ngắn như vậy thì vô cùng mừng rỡ, lôi kéo Lý Chiêu Chiêu muốn nhận làm đồ đệ. Nhưng Lý Chiêu Chiêu lại lắc đầu đáp: “Ta có sư phụ rồi.”
“Dựa vào bà lão sư phụ của ngươi thì có thể cho ngươi tài nguyên gì? Dù bà ta có dạy được ngươi đi nữa, sau này thì sao? Bà ta đã thành như vậy, chắc chắn có kẻ thù, hơn nữa kẻ thù còn rất mạnh. Dựa vào hai thầy trò nhà ngươi có thể báo được thù sao?”
“Ta thì khác, ta mới hơn bảy trăm tuổi đã là đại sư luyện khí Nguyên Anh kỳ, tổng cộng đã thu nhận hai đệ tử không nên thân kia. Ngươi cứ ra ngoài hỏi thử mà xem, có bao nhiêu kẻ muốn xin làm đệ tử của ta?”