Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-5
Chương 5 : CÓ BỆNH
“Linh thạch, chu sa, bút phù, trận bàn.” Sau khi nói xong bốn thứ đồ, Tô Lâm An lại nói thêm, “Giờ hắn đang hấp thụ linh khí để đột phá cảnh giới, chỉ cần giở chút thủ đoạn vào linh khí mà hắn đang hấp thụ, chắc chắn sẽ khiến hắn không thể thăng cấp. Biện pháp này là hợp lý nhất, bởi linh khí ở khắp mọi nơi, ngươi cũng chẳng cần phải tiếp cận mà vẫn có thể bố trí bẫy một cách thần không biết quỷ chẳng hay.”
“Đợi có đủ đồ, ta dạy ngươi cách vẽ trận là được.”
Vừa dứt lời đã thấy Mục Cẩm Vân móc một cái túi từ trong tay áo rồi đổ ra, Tô Lâm An vừa nhìn liền sững sờ. Chỉ có ba viên linh châu hạ phẩm bẩn thỉu to như mắt mèo thôi á? Kiếp trước, loại linh châu này còn chẳng đủ tư cách làm bi cho nàng nghịch ấy chứ.
“Từng này linh châu đủ chưa?” Mục Cẩm Vân đặt linh châu trong lòng bàn tay, hỏi Tô Lâm An.
“Mua bút phù hay chu sa đều không đủ.” Tô Lâm An làm “đá kê bàn” bao năm, cũng biết rõ giá cả trong trấn Thanh Thủy này.
Mục Cẩm Vân khép lòng bàn tay lại, cất ba viên linh châu vào lại trong túi, lạnh lùng nói, “Vậy cô nghĩ biện pháp khác đi.”
Dù là biện pháp nào thì đều phải cần linh thạch đó cha nội!
Tô Lâm An xanh cả mặt.
Mục Cẩm Vân lại đổ thêm dầu vào lửa, “Không thì cô có tác dụng gì?”
Nói đoạn, liền búng lên thanh kiếm gãy.
Tô Lâm An tức đến mức không chịu nổi, nhưng hết cách, chỉ đành nói, “Gia chủ Trương gia kia muốn đột phá còn phải cần hai ba ngày nữa, nếu ngươi đã không có linh thạch, vậy thì chúng ta lên núi xem xem, chắc chắn có thể tìm thấy vài thứ hữu ích.”
Cách trấn Thanh Thủy hai mươi dặm có núi Kỳ Liên, được người bản xứ truyền miệng: núi cao vạn trượng, thế núi cheo leo, vạn khe ngàn dốc, chưa từng có ai leo tới đỉnh bao giờ. Ngọn núi đó có linh khí, tất nhiên cũng có linh dược và yêu thú qua lại, tu sĩ trấn Thanh Thủy thường lập đội vào núi tìm bảo vật. Thường thì một chuyến như vậy, nếu vận may không quá tệ đều có thu hoạch mang về.
“Được.” Hiện giờ, Mục Cẩm Vân cũng chẳng nghĩ ra cách gì khác, vì vậy rất thoải mái đồng ý. Hắn đi qua Trương gia nhưng lại chưa vội vào, cứ vậy mà ra khỏi thành, chạy tới núi Kỳ Liên cách đó hai mươi dặm.
Thấy Mục Cẩm Vân dùng chân chạy, Tô Lâm An có chút khó hiểu, “Ngươi không phải là kiếm tu sao, chí ít cũng đã Ngưng Thần rồi, sao không ngự kiếm phi hành, mà lại phải vắt chân lên cổ chạy?” Tuy rằng tốc độ cũng chẳng chậm, có thể đuổi kịp người thường cưỡi ngựa, thế nhưng cứ chạy bộ như vậy chẳng phải quá ngớ ngẩn sao?
“Ngự kiếm phi hành tiêu hao linh lực lắm.” Mục Cẩm Vân tiện miệng giải thích một câu, “Dù sao thì cũng chỉ có hai mươi dặm, một khắc là tới rồi.”
Tô Lâm An: “...”
Lí do này quả thực là trong sáng thoát tục, nàng còn chưa gặp kiếm tu nào cần cù, tiết kiệm, nghèo khó, vất vả tới chừng này bao giờ.
Một khắc sau, Mục Cẩm Vân đã tới chân núi Kỳ Liên.
Núi Kỳ Liên có ba trạm.
Ba trạm này đại diện cho ba thế lực lớn ở trấn Thanh Thủy.
Trạm thứ nhất nằm ở chân núi, nếu muốn qua đây phải nộp ngân lượng cho người của Sở gia, cũng chẳng nhiều, chỉ mười đồng. Sở gia là thế gia tu chân nhỏ nhất ở núi Kỳ Liên. Một lần, khi nhà họ đào giếng đã đào được một quyển Luyện Thể và một miếng linh thạch. Sau khi bàn bạc, bọn họ quyết định để cho đứa trẻ thông minh nhất nhà học thuật Luyện Thể này. Đứa trẻ đó không phụ lòng mong đợi của mọi người mà tu đến Ngưng Thần tầng một, lực lớn vô cùng, cũng coi như làm vững địa vị của Sở gia. Chỉ có điều, thuật Luyện Thể này lại là pháp môn tu luyện kém cỏi nhất trong giới tu chân, có thể tu tới Ngưng Thần kỳ cũng gần như là cảnh giới cao nhất có thể rồi. Vì vậy người có tu vi cao nhất nhà bọn họ cũng chỉ ở đầu kỳ Ngưng Thần, yếu hơn hai nhà còn lại, chỉ có thể thu tiền mọn ở dưới chân núi.
Mục Cẩm Vân trả tiền, đeo tay nải lên núi.
Đoạn đường này có nhiều người qua lại nhất, xác suất có thể tìm được đồ tốt khá nhỏ. Tất nhiên, cũng không phải là không có, chỉ có điều Mục Cẩm Vân cũng chẳng lãng phí thời giờ tìm vận may ở đây. Hắn trèo một mạch đến lưng chừng núi, lại nộp một viên linh châu để vào khu vực sườn núi.
Trạm ở đây là của Trương gia và Hứa gia cùng dựng nên, mỗi nhà thu một năm, cứ luân phiên như vậy. Thực lực của hai nhà họ tương đương nhau, vậy nên mới cùng thu phí, có điều e là sắp tới cục diện này sẽ bị phá thôi. Bởi mấy năm gần đây, thế lực của Trương gia phát triển khá mạnh, hơn nữa lại có một người sắp đột phá Kim Đan.
Sau khi nộp một viên linh châu, Mục Cẩm Vân chỉ còn lại hai viên. Hắn cũng không vội lên núi tìm bảo vật, mà tìm một nơi vắng vẻ lấy thanh kiếm gãy ra, hỏi: “Cô đã nhìn thấy ở đâu có đồ dùng được chưa?”
Hoàn toàn không có ý định tự mình nghĩ cách mà dựa hết vào Tô Lâm An.
Tô Lâm An tức giận tới mức làu bàu, “Ta có phải chuột tìm bảo đâu!”
Chỉ là giận mà không thể phát cáu, nguyên thần nàng vươn ra ngoài. Nhưng thoát ra chẳng được bao lâu, đã cảm giác được thanh kiếm gãy kia có chút không chịu nổi, Tô Lâm An đành nói, “Nguyên thần của ta bị thanh kiếm này khống chế nên không thể cách nó quá xa. Ngươi cầm kiếm, chúng ta đi loanh quanh xem sao.”
“Được.”
Mục Cẩm Vân cầm kiếm đi lung tung trên núi, còn Tô Lâm An thì tập trung tinh thần tìm bảo vật. Trong phạm vi mà nguyên thần của nàng có thể bao phủ được những thực vật và linh thú có linh khí đều không thể ẩn mình. Vì vậy đi lại một vòng, Mục Cẩm Vân cũng thu được không ít thứ.
“Cỏ Trúc Gian này hơn một trăm năm tuổi, là nguyên liệu luyện chế tốt. Nếu có người thích nó thì có thể bán với giá hơn một trăm linh thạch.” Tô Lâm An nói.
Cỏ Trúc Gian sao có thể bán được với giá hơn một trăm linh thạch.” Mục Cẩm Vân cất cỏ vào tay nải, “Chỉ là một nguyên liệu tăng tính dẻo dai, thường dùng cho vũ khí như roi. Tu sĩ thích dùng roi trong thế gia tu chân lại chẳng nhiều, cỏ Trúc Gian trăm năm cùng lắm cũng chỉ đáng giá ba đến năm viên linh thạch thôi.”
Mục Cẩm Vân vừa nói vừa lườm Tô Lâm An kế bên, có cảm giác nguyên thần luôn tự xưng là cao nhân này khi còn sống chắc chắn là một tên bại gia, ra đường toàn bị người ta lừa lấy linh thạch.”
“Ai bảo thế, mũ kết từ cỏ Trúc Gian đẹp lắm đấy, hừm.” Tô Lâm An hừ lạnh nói, “Nông cạn.”
Nói đoạn, thân hình nàng khẽ lóe, khi trở lại, trên đầu đã có thêm một cái mũ có đuôi.
Trên chiếc mũ đó có hai cọng lá màu xanh biếc, bện lại với nhau như dây leo, phần đuôi thì như đuôi phượng. Theo từng bước chân của nàng, cỏ Trúc Gian lấp lánh bích quang, đong đưa trái phải như sóng lúa khi có gió thổi qua.
Tô Lâm An giờ đang là nguyên thần, quần áo trên người có thể thay đổi tùy ý thích, chiếc mũ này chính là thứ mà nàng đã từng có, nàng vô cùng thích nó.
“Tự cô làm?” Mục Cẩm Vân tò mò hỏi.
Tô Lâm An lắc đầu, cái mũ này do người khác luyện ra cho nàng. Tuy nhiên là ai thì tạm thời nàng chưa nhớ ra được, dù sao cũng chẳng biết là
chuyện từ bao nhiêu năm về trước rồi. Khi nàng có chiếc mũ này mới chỉ là một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi thôi.
“Người khác tặng ta.” Tô Lâm An nói.
“Ha ha.. vậy chắc chắn là người đó ghét cô lắm.”
“Sao ngươi nói thế?” Tô Lâm An rất bất mãn với lời nói của Mục Cẩm Vân. Tuy không nhớ là do ai tặng, thế nhưng nàng vẫn nhớ mang máng niềm vui thích khi nhận lấy chiếc mũ này. Nàng vẫn luôn thích nó, cho dù sau này trong pháp bảo trữ vật tràn ngập những pháp khí thượng đẳng, nàng vẫn không vứt chiếc mũ có phẩm cấp vô cùng thấp này đi.
“Không thì tại sao tặng ngươi cái mũ xanh mướt, mọc cỏ đầy đầu vậy.”
Tô Lâm An sững ra một lúc mới phản ứng lại, khóe mắt giật một cái, đúng là không thể phản bác lại được.
Bây giờ, nhìn cái mũ trên đầu thế nào cũng thấy đầy tính ám chỉ, cuối cùng nàng yên lặng ẩn nó đi. Những đồ trang sức lấp lánh trên mái tóc đen cũng biến mất, chỉ còn duy nhất một cây trâm gỗ, trông tao nhã vô cùng.
Sau đó, trừ việc tìm linh vật ra, Tô Lâm An chẳng hé thêm tiếng nào nữa. Nhờ sự giúp đỡ của nàng, Mục Cẩm Vân hái được không ít linh thảo, đủ để mua những thứ cần thiết.
Khi Mục Cẩm Vân đang định dẹp đường về phủ, Tô Lâm An đột nhiên nói, “Ở phía trước có người đang tranh chấp.”
Mục Cẩm Vân làm lơ, vẫn đeo tay nải im lặng xuống núi.
“Là một đám người ức hiếp một ông lão và trẻ nhỏ.” Tô Lâm An kinh ngạc thốt lên, “Mau tới giúp người.”
“Có bệnh?” Mục Cẩm Vân lạnh lùng mắng, không dừng bước, không hề có ý định qua giúp đỡ. Nào ngờ thanh kiếm gãy trong tay đột nhiên rung động kịch liệt. Nó vốn đã sứt mẻ tàn tạ, vừa rung như vậy, đến Mục Cẩm Vân cũng cảm nhận được tiếng kêu lách cách phát ra từ thân kiếm, tưởng chừng nó sẽ hóa thành vụn trong chớp mắt.
Lấy cái chết để ép hắn?
Cuối cùng, Mục Cẩm Vân đành phải dừng lại, ánh mắt rơi trên người Tô Lâm An đang đứng bên cạnh, chẳng nói lời nào.
Tô Lâm An chớp chớp mắt với hắn.
Nàng dùng một tay ôm lấy ngực, “Ta đúng là có bệnh mà, là bệnh không thể nhìn nổi cảnh người khác chịu khó chịu khổ đó. Ta...” Vốn đã chuẩn bị một mớ sớ dài dằng dặc để nói, không ngờ Mục Cẩm Vân lại mang bộ mặt ghét bỏ quay đầu đi, chẳng thèm liếc nàng lấy một cái.
Tô Lâm An theo sau đắc ý ra mặt, đôi mắt cong lên như hai vầng trăng khuyết.
Mục Cẩm Vân bấm một cái quyết ẩn thân, lặng lẽ đi tới vách núi xảy ra tranh chấp, nấp mình sau một gốc đại thụ.
“Linh thạch, chu sa, bút phù, trận bàn.” Sau khi nói xong bốn thứ đồ, Tô Lâm An lại nói thêm, “Giờ hắn đang hấp thụ linh khí để đột phá cảnh giới, chỉ cần giở chút thủ đoạn vào linh khí mà hắn đang hấp thụ, chắc chắn sẽ khiến hắn không thể thăng cấp. Biện pháp này là hợp lý nhất, bởi linh khí ở khắp mọi nơi, ngươi cũng chẳng cần phải tiếp cận mà vẫn có thể bố trí bẫy một cách thần không biết quỷ chẳng hay.”
“Đợi có đủ đồ, ta dạy ngươi cách vẽ trận là được.”
Vừa dứt lời đã thấy Mục Cẩm Vân móc một cái túi từ trong tay áo rồi đổ ra, Tô Lâm An vừa nhìn liền sững sờ. Chỉ có ba viên linh châu hạ phẩm bẩn thỉu to như mắt mèo thôi á? Kiếp trước, loại linh châu này còn chẳng đủ tư cách làm bi cho nàng nghịch ấy chứ.
“Từng này linh châu đủ chưa?” Mục Cẩm Vân đặt linh châu trong lòng bàn tay, hỏi Tô Lâm An.
“Mua bút phù hay chu sa đều không đủ.” Tô Lâm An làm “đá kê bàn” bao năm, cũng biết rõ giá cả trong trấn Thanh Thủy này.
Mục Cẩm Vân khép lòng bàn tay lại, cất ba viên linh châu vào lại trong túi, lạnh lùng nói, “Vậy cô nghĩ biện pháp khác đi.”
Dù là biện pháp nào thì đều phải cần linh thạch đó cha nội!
Tô Lâm An xanh cả mặt.
Mục Cẩm Vân lại đổ thêm dầu vào lửa, “Không thì cô có tác dụng gì?”
Nói đoạn, liền búng lên thanh kiếm gãy.
Tô Lâm An tức đến mức không chịu nổi, nhưng hết cách, chỉ đành nói, “Gia chủ Trương gia kia muốn đột phá còn phải cần hai ba ngày nữa, nếu ngươi đã không có linh thạch, vậy thì chúng ta lên núi xem xem, chắc chắn có thể tìm thấy vài thứ hữu ích.”
Cách trấn Thanh Thủy hai mươi dặm có núi Kỳ Liên, được người bản xứ truyền miệng: núi cao vạn trượng, thế núi cheo leo, vạn khe ngàn dốc, chưa từng có ai leo tới đỉnh bao giờ. Ngọn núi đó có linh khí, tất nhiên cũng có linh dược và yêu thú qua lại, tu sĩ trấn Thanh Thủy thường lập đội vào núi tìm bảo vật. Thường thì một chuyến như vậy, nếu vận may không quá tệ đều có thu hoạch mang về.
“Được.” Hiện giờ, Mục Cẩm Vân cũng chẳng nghĩ ra cách gì khác, vì vậy rất thoải mái đồng ý. Hắn đi qua Trương gia nhưng lại chưa vội vào, cứ vậy mà ra khỏi thành, chạy tới núi Kỳ Liên cách đó hai mươi dặm.
Thấy Mục Cẩm Vân dùng chân chạy, Tô Lâm An có chút khó hiểu, “Ngươi không phải là kiếm tu sao, chí ít cũng đã Ngưng Thần rồi, sao không ngự kiếm phi hành, mà lại phải vắt chân lên cổ chạy?” Tuy rằng tốc độ cũng chẳng chậm, có thể đuổi kịp người thường cưỡi ngựa, thế nhưng cứ chạy bộ như vậy chẳng phải quá ngớ ngẩn sao?
“Ngự kiếm phi hành tiêu hao linh lực lắm.” Mục Cẩm Vân tiện miệng giải thích một câu, “Dù sao thì cũng chỉ có hai mươi dặm, một khắc là tới rồi.”
Tô Lâm An: “...”
Lí do này quả thực là trong sáng thoát tục, nàng còn chưa gặp kiếm tu nào cần cù, tiết kiệm, nghèo khó, vất vả tới chừng này bao giờ.
Một khắc sau, Mục Cẩm Vân đã tới chân núi Kỳ Liên.
Núi Kỳ Liên có ba trạm.
Ba trạm này đại diện cho ba thế lực lớn ở trấn Thanh Thủy.
Trạm thứ nhất nằm ở chân núi, nếu muốn qua đây phải nộp ngân lượng cho người của Sở gia, cũng chẳng nhiều, chỉ mười đồng. Sở gia là thế gia tu chân nhỏ nhất ở núi Kỳ Liên. Một lần, khi nhà họ đào giếng đã đào được một quyển Luyện Thể và một miếng linh thạch. Sau khi bàn bạc, bọn họ quyết định để cho đứa trẻ thông minh nhất nhà học thuật Luyện Thể này. Đứa trẻ đó không phụ lòng mong đợi của mọi người mà tu đến Ngưng Thần tầng một, lực lớn vô cùng, cũng coi như làm vững địa vị của Sở gia. Chỉ có điều, thuật Luyện Thể này lại là pháp môn tu luyện kém cỏi nhất trong giới tu chân, có thể tu tới Ngưng Thần kỳ cũng gần như là cảnh giới cao nhất có thể rồi. Vì vậy người có tu vi cao nhất nhà bọn họ cũng chỉ ở đầu kỳ Ngưng Thần, yếu hơn hai nhà còn lại, chỉ có thể thu tiền mọn ở dưới chân núi.
Mục Cẩm Vân trả tiền, đeo tay nải lên núi.
Đoạn đường này có nhiều người qua lại nhất, xác suất có thể tìm được đồ tốt khá nhỏ. Tất nhiên, cũng không phải là không có, chỉ có điều Mục Cẩm Vân cũng chẳng lãng phí thời giờ tìm vận may ở đây. Hắn trèo một mạch đến lưng chừng núi, lại nộp một viên linh châu để vào khu vực sườn núi.
Trạm ở đây là của Trương gia và Hứa gia cùng dựng nên, mỗi nhà thu một năm, cứ luân phiên như vậy. Thực lực của hai nhà họ tương đương nhau, vậy nên mới cùng thu phí, có điều e là sắp tới cục diện này sẽ bị phá thôi. Bởi mấy năm gần đây, thế lực của Trương gia phát triển khá mạnh, hơn nữa lại có một người sắp đột phá Kim Đan.
Sau khi nộp một viên linh châu, Mục Cẩm Vân chỉ còn lại hai viên. Hắn cũng không vội lên núi tìm bảo vật, mà tìm một nơi vắng vẻ lấy thanh kiếm gãy ra, hỏi: “Cô đã nhìn thấy ở đâu có đồ dùng được chưa?”
Hoàn toàn không có ý định tự mình nghĩ cách mà dựa hết vào Tô Lâm An.
Tô Lâm An tức giận tới mức làu bàu, “Ta có phải chuột tìm bảo đâu!”
Chỉ là giận mà không thể phát cáu, nguyên thần nàng vươn ra ngoài. Nhưng thoát ra chẳng được bao lâu, đã cảm giác được thanh kiếm gãy kia có chút không chịu nổi, Tô Lâm An đành nói, “Nguyên thần của ta bị thanh kiếm này khống chế nên không thể cách nó quá xa. Ngươi cầm kiếm, chúng ta đi loanh quanh xem sao.”
“Được.”
Mục Cẩm Vân cầm kiếm đi lung tung trên núi, còn Tô Lâm An thì tập trung tinh thần tìm bảo vật. Trong phạm vi mà nguyên thần của nàng có thể bao phủ được những thực vật và linh thú có linh khí đều không thể ẩn mình. Vì vậy đi lại một vòng, Mục Cẩm Vân cũng thu được không ít thứ.
“Cỏ Trúc Gian này hơn một trăm năm tuổi, là nguyên liệu luyện chế tốt. Nếu có người thích nó thì có thể bán với giá hơn một trăm linh thạch.” Tô Lâm An nói.
Cỏ Trúc Gian sao có thể bán được với giá hơn một trăm linh thạch.” Mục Cẩm Vân cất cỏ vào tay nải, “Chỉ là một nguyên liệu tăng tính dẻo dai, thường dùng cho vũ khí như roi. Tu sĩ thích dùng roi trong thế gia tu chân lại chẳng nhiều, cỏ Trúc Gian trăm năm cùng lắm cũng chỉ đáng giá ba đến năm viên linh thạch thôi.”
Mục Cẩm Vân vừa nói vừa lườm Tô Lâm An kế bên, có cảm giác nguyên thần luôn tự xưng là cao nhân này khi còn sống chắc chắn là một tên bại gia, ra đường toàn bị người ta lừa lấy linh thạch.”
“Ai bảo thế, mũ kết từ cỏ Trúc Gian đẹp lắm đấy, hừm.” Tô Lâm An hừ lạnh nói, “Nông cạn.”
Nói đoạn, thân hình nàng khẽ lóe, khi trở lại, trên đầu đã có thêm một cái mũ có đuôi.
Trên chiếc mũ đó có hai cọng lá màu xanh biếc, bện lại với nhau như dây leo, phần đuôi thì như đuôi phượng. Theo từng bước chân của nàng, cỏ Trúc Gian lấp lánh bích quang, đong đưa trái phải như sóng lúa khi có gió thổi qua.
Tô Lâm An giờ đang là nguyên thần, quần áo trên người có thể thay đổi tùy ý thích, chiếc mũ này chính là thứ mà nàng đã từng có, nàng vô cùng thích nó.
“Tự cô làm?” Mục Cẩm Vân tò mò hỏi.
Tô Lâm An lắc đầu, cái mũ này do người khác luyện ra cho nàng. Tuy nhiên là ai thì tạm thời nàng chưa nhớ ra được, dù sao cũng chẳng biết là
chuyện từ bao nhiêu năm về trước rồi. Khi nàng có chiếc mũ này mới chỉ là một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi thôi.
“Người khác tặng ta.” Tô Lâm An nói.
“Ha ha.. vậy chắc chắn là người đó ghét cô lắm.”
“Sao ngươi nói thế?” Tô Lâm An rất bất mãn với lời nói của Mục Cẩm Vân. Tuy không nhớ là do ai tặng, thế nhưng nàng vẫn nhớ mang máng niềm vui thích khi nhận lấy chiếc mũ này. Nàng vẫn luôn thích nó, cho dù sau này trong pháp bảo trữ vật tràn ngập những pháp khí thượng đẳng, nàng vẫn không vứt chiếc mũ có phẩm cấp vô cùng thấp này đi.
“Không thì tại sao tặng ngươi cái mũ xanh mướt, mọc cỏ đầy đầu vậy.”
Tô Lâm An sững ra một lúc mới phản ứng lại, khóe mắt giật một cái, đúng là không thể phản bác lại được.
Bây giờ, nhìn cái mũ trên đầu thế nào cũng thấy đầy tính ám chỉ, cuối cùng nàng yên lặng ẩn nó đi. Những đồ trang sức lấp lánh trên mái tóc đen cũng biến mất, chỉ còn duy nhất một cây trâm gỗ, trông tao nhã vô cùng.
Sau đó, trừ việc tìm linh vật ra, Tô Lâm An chẳng hé thêm tiếng nào nữa. Nhờ sự giúp đỡ của nàng, Mục Cẩm Vân hái được không ít linh thảo, đủ để mua những thứ cần thiết.
Khi Mục Cẩm Vân đang định dẹp đường về phủ, Tô Lâm An đột nhiên nói, “Ở phía trước có người đang tranh chấp.”
Mục Cẩm Vân làm lơ, vẫn đeo tay nải im lặng xuống núi.
“Là một đám người ức hiếp một ông lão và trẻ nhỏ.” Tô Lâm An kinh ngạc thốt lên, “Mau tới giúp người.”
“Có bệnh?” Mục Cẩm Vân lạnh lùng mắng, không dừng bước, không hề có ý định qua giúp đỡ. Nào ngờ thanh kiếm gãy trong tay đột nhiên rung động kịch liệt. Nó vốn đã sứt mẻ tàn tạ, vừa rung như vậy, đến Mục Cẩm Vân cũng cảm nhận được tiếng kêu lách cách phát ra từ thân kiếm, tưởng chừng nó sẽ hóa thành vụn trong chớp mắt.
Lấy cái chết để ép hắn?
Cuối cùng, Mục Cẩm Vân đành phải dừng lại, ánh mắt rơi trên người Tô Lâm An đang đứng bên cạnh, chẳng nói lời nào.
Tô Lâm An chớp chớp mắt với hắn.
Nàng dùng một tay ôm lấy ngực, “Ta đúng là có bệnh mà, là bệnh không thể nhìn nổi cảnh người khác chịu khó chịu khổ đó. Ta...” Vốn đã chuẩn bị một mớ sớ dài dằng dặc để nói, không ngờ Mục Cẩm Vân lại mang bộ mặt ghét bỏ quay đầu đi, chẳng thèm liếc nàng lấy một cái.
Tô Lâm An theo sau đắc ý ra mặt, đôi mắt cong lên như hai vầng trăng khuyết.
Mục Cẩm Vân bấm một cái quyết ẩn thân, lặng lẽ đi tới vách núi xảy ra tranh chấp, nấp mình sau một gốc đại thụ.
Bình luận facebook