Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-583
Chương 583 : Chương 583XUNG HỈ
Chương 583XUNG HỈ
Nơi hoang vu nào đó ở ven vùng hư không.
Bầu trời u ám, thấp đến mức dường như có thể sụp xuống bất cứ lúc nào. Mây đen dày đặc như chẳng thể tan ra, ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ trên không trung, có thể thấy rất rõ hình dáng năm ngón tay.
Ngay từ đầu, hai anh em Trữ Tần và Trữ Huy đều cực kỳ căng thẳng, lo lắng hình phạt của thiên đạo sẽ khiến củ cải đại tiên hồn bay phách tán. Bây giờ thì hai người đã không còn thấy ngạc nhiên nữa.
Rảnh rỗi như thế thì không bằng lo cho bản thân còn hơn.
Việc thực tu thích nhất chính là nấu ra những món ngon. Vốn hai anh em họ Trữ cho rằng mình sẽ vĩnh viễn không bao giờ chán việc nấu nướng, nhưng thực tế đã cho bọn họ một bài học hết sức sống động. Rốt cuộc bọn họ cũng biết ý nghĩ trước kia của mình ngây thơ cỡ nào.
Vĩnh viễn không chán? Đừng có nói ra hai chữ vĩnh viễn một cách tùy tiện, ai cũng không biết tương lai mình sẽ gặp phải chuyện gì đâu.
Ví dụ như giờ phút này đây, bọn họ gặp phải một cái hang không đáy, không thể lấp đầy được.
Bụng thú Phệ Căn giống như một cái vực sâu hay kẽ nứt không gian vậy. Hai người không ngừng nấu linh thực, mệt muốn xỉu, nguyên liệu nấu ăn dự trữ đã bị nấu hết bảy tám phần mà vẫn không nghe thấy nó nói no rồi. Bọn họ chỉ có thể gắng gượng tiếp tục, suýt chút nữa đã vét sạch ngọn núi đằng sau trấn Thanh Thủy. Càng về sau, bọn họ càng nấu càng chết lặng, cảm thấy không mệt vì quá mệt.
Thế là hai anh em lại bắt đầu lo lắng về ông trời, cứ cảm thấy bầu trời càng ngày càng thấp, như sắp sụp xuống vậy. Hơn nữa, càng ở gần thì họ càng thấy rõ bầu trời có vô số khe nứt. Không thấy trên dấu tay đen kia đã xuất hiện vết rạn ư? Hơn nữa, nhìn mấy khe nứt tứ tung ấy khá giống vân tay, làm cho bàn tay được ngưng tụ từ mây đen trên đỉnh đầu họ trở nên chân thật hơn rất nhiều.
Dù sao, điều không cần lo lắng nhất chính là củ cải đại tiên.
Họ ngẩng đầu nhìn sang củ cải đại tiên đang đứng đằng kia. Ngài mặc một bộ váy đỏ, dưới bầu trời âm u vẫn rực rỡ lóa mắt. Họ đang định cảm thán mấy câu về sự cường đại và xinh đẹp của ngài, thì cảm thấy có một ánh mắt lành lạnh liếc tới. Trữ Tần lập tức rụt đầu làm một con chim cút ngoan ngoãn. Hắn đã hiểu ra, cũng không phải chỉ có phụ nữ mới thích ăn giấm. Máu ghen của Mục Cẩm Vân - người đứng đầu châu Vân Lai năm xưa, ghê gớm hơn ai hết.
Nhìn củ cải đại tiên lâu một chút là sẽ nhận được ánh mắt cảnh cáo của đối phương ngay.
Không ngắm thì không ngắm nữa, hắn cũng nào có nhiều thời gian mà ngắm củ cải đại tiên như thế chứ. Hắn còn phải tiếp tục thỏa mãn thú Phệ Căn đây này.
Tô Lâm An đứng trên bãi đất trống cách đó không xa. Xung quanh nàng chẳng có gì, ngay cả Mục Cẩm Vân cũng đứng trên sườn núi cách đó hơn trăm mét.
Mây kiếp đen nghìn nghịt tụ lại ở ngay trên đỉnh đầu, nhưng lúc này nàng cũng không cảm thấy căng thẳng mà lại cực kỳ chột dạ.
Tô Lâm An tự xưng là con gái ruột của Thiên đạo, vẫn luôn có cảm giác mình đã làm người cha Thiên đạo tức tới nghẹt thở. Thế nhưng lão cha giơ cao tay lên lại mãi vẫn chưa đập xuống, có lẽ còn hơi không nỡ nhỉ?
Nàng quên mất mình đang lợi dụng lỗ hổng của quy tắc, yên lặng tự an ủi mình vẫn là con gái cưng của Thiên đạo, vẫn chưa chọc lão cha Thiên đạo giận đến mức xù lông.
Có điều nàng vẫn không nhịn được nhìn thoáng qua bầu trời trên cao. Lần này, nàng không dùng mắt mà là dùng thần thức để nhìn, trong đôi mắt lập lòe ánh sáng. Cả người nàng tựa như bay lên không trung theo thần thức, quan sát trọn cả đất trời.
Phép thần thông - trận pháp Càn Khôn.
Trận pháp Càn Khôn vừa mở ra, toàn bộ thế giới tức thì trở nên hoàn toàn khác biệt.
Liếc một cái thôi mà nàng đã thấy giật mình. Vết nứt trên bầu trời càng rõ hơn. Nếu như nói cả vùng đất trời này là một trận pháp, vậy bây giờ cả trận pháp đã bị vỡ thành mảnh nhỏ, có rất nhiều mạch linh khí trong đó bị đứt vỡ, cũng có rất nhiều khí đen lan tràn trong trận pháp, trải rộng dày đặc khắp đất trời, không ngừng ăn mòn các mạch trong trận pháp.
Trong đó có một vùng đã bị khí đen bao phủ hoàn toàn, khiến Tô Lâm An thót tim. Nơi đó, là phạm vi lãnh thổ của Huyết Nguyệt giới trước đây. Sau khi vô số sinh mạng bị Lăng Nguyệt hiến tế, nơi đó đã xảy ra chuyện gì, sao lại bị bóng tối bao trùm hoàn toàn thế này?
Tô Lâm An còn phát hiện, sau khi nàng thi triển phép thần thông thì có rất nhiều linh khí tuôn ra từ trong trận pháp, tụ lại thành một luồng sức mạnh hung mãnh đánh về phía nàng. Đây chính là trời phạt!
Trời phạt xuất hiện, cần phải hấp thu linh khí trong trận pháp, mà linh khí thì được sinh ra giữa trời đất.
Tô Lâm An lập tức né tránh. Đợi đến khi nàng bước ra khỏi bụng Thú Phệ Căn lần nữa, quan sát thông qua trận pháp Càn Khôn thì phát hiện vết nứt trong trận pháp lại nhiều hơn một chút, cũng không rõ ràng. Nhưng dựa vào thực lực hiện giờ của nàng, nàng đã có thể nhìn ra được ngay.
Nói cách khác, thử nghiệm của nàng đã tăng thêm gánh nặng cho đất trời, thậm chí có thể nói, nàng hoàn toàn có thể tăng nhanh tốc độ sụp đổ của quy tắc thiên đạo.
Trong đầu Tô Lâm An xuất hiện hình ảnh thiên đạo tức giận mắng: “Đứa con bất hiếu.”
Ông trời giơ bàn tay lên cao nhưng mãi vẫn không đánh xuống, giơ lên lại buông xuống, sau nhiều lần như thế thì tay cũng mỏi.
Nghĩ đến đây, Tô Lâm An càng chột dạ, cũng không dám ngẩng đầu nhìn trời.
Trong thần thoại cổ xưa ở giới tu chân, trước có Bàn Cổ mở mang cõi trần, đánh tan hỗn độn, sau có Nữ Oa vá trời. Điều này chứng tỏ, thực ra cũng có thể vá lại quy tắc thiên đạo. Đã là trận pháp thiên địa thì đương nhiên nó có thể chữa trị, có thể phục hồi. Nàng là một đại tông sư về trận pháp, có thể nhìn ra chỗ bất ổn trong đó. Nếu có thể quan sát lâu hơn, tìm được mắt trận và những chỗ bị tổn hại nghiêm trọng, vậy nàng cũng không phải là không thể thử tu bổ.
Đương nhiên, việc tu bổ này phải để sau, việc cần làm bây giờ là cứu mẹ ra.
Một phần cơ thể của Nữ vương Thiên Ma đang ở thành Họa.
Khương Chỉ Khanh cũng đang ở đó. Nàng muốn cứu mẹ thì nhất định phải đến thành Họa, cũng có thể tiện tay cứu hắn ra.
Nghĩ đến mức độ hẹp hòi của Mục Cẩm Vân, lát nữa nàng quyết phải nhấn thật mạnh hai chữ “tiện tay” trong cụm “tiện tay cứu Khương Chỉ Khanh” mới được.
Tương tự, nếu nàng gây ra động tĩnh càng lớn thì gánh nặng đối với thiên đạo càng tăng, cho nên nàng phải giảm mức thiệt hại khi mở phong ấn ra xuống mức thấp nhất. Mấy nơi khác còn đỡ, Tô Lâm An đã biết địa điểm, muốn mở phong ấn thì không khó. Khó là ở thành Họa.
Trong thành Họa có chí tôn kiếm đạo, Thiệu Lưu Tiên.
“Chúng ta có thể lợi dụng ngày bọn họ thành thân để lẻn vào thành.”
Tô Lâm An định nhắc đến Khương Chỉ Khanh, không ngờ trên đường trở về, Mục Cẩm Vân đã chủ động nhắc tới.
“Chỉ có ngày đó, thành Họa mới mở cửa cho người ngoài vào.” Hắn dừng một lát, “Bất kể là ai cũng có thể đến đó.” Dù sao có thể đi vào một cách quang minh chính đại thì vẫn thoải mái hơn là đánh vào.
“Thời gian thành thân đã được dời lên sớm hơn.” Mục Cẩm Vân chợt nói: “Ngay mùng chín tháng sau.”
Hắn cười mỉa mai, “Thiệu Lưu Tiên nói muốn xung hỉ.”
“Thiên hạ sắp loạn, thành thân để xung hỉ.” Đây là nguyên văn lời nói của Thiệu Lưu Tiên, bà ta đã dùng truyền âm thiên hạ nói cho tất cả mọi người nghe. Có điều âm thanh này không thể truyền vào sâu trong hư không, trước đó Tô Lâm An lại không dám dùng thần thức nên không nghe thấy.
Trùng Huyết Duyên bọn hắn có phương thức giao lưu đặc biệt, cách thức thu thập thông tin còn nhiều hơn Tô Lâm An nữa. Dù là ở trong hư không, Mục Cẩm Vân cũng biết rõ những việc lớn trong thiên hạ hiện giờ.
Oán khí, sát khí bỗng dưng xuất hiện; thành sắp hoang phế thì biến thành nơi cực kỳ nguy hiểm, không thể bước vào; rồi cái gì mà thiên tai xảy ra liên tiếp là dấu hiệu của tận thế; Thiên Cơ Lâu vì cứu vớt muôn dân trăm họ đã kêu gọi tất cả mọi người thờ phụng thiên đạo; lâu chủ Thiên Cơ Lâu - Thiên Sinh đã bắt tay hợp tác với hai vị nghi chủ, vân vân. Những điều này, hắn đều biết rõ.
Thiệu Lưu Tiên bảo cưới một người đàn ông để xung hỉ. Đối với một người có tính cách cao quý, lạnh lùng như Khương Chỉ Khanh thì đây là một nỗi nhục nhã quá lớn.
Nỗi nhục nhã này, cả thiên hạ đều biết.
Mà hắn thì hết sức thẳng thắn, không hề che giấu việc mình không thích Khương Chỉ Khanh. Chỉ cần biết Khương Chỉ Khanh sống khổ sống sở là hắn vui rồi.
Chương 583XUNG HỈ
Nơi hoang vu nào đó ở ven vùng hư không.
Bầu trời u ám, thấp đến mức dường như có thể sụp xuống bất cứ lúc nào. Mây đen dày đặc như chẳng thể tan ra, ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ trên không trung, có thể thấy rất rõ hình dáng năm ngón tay.
Ngay từ đầu, hai anh em Trữ Tần và Trữ Huy đều cực kỳ căng thẳng, lo lắng hình phạt của thiên đạo sẽ khiến củ cải đại tiên hồn bay phách tán. Bây giờ thì hai người đã không còn thấy ngạc nhiên nữa.
Rảnh rỗi như thế thì không bằng lo cho bản thân còn hơn.
Việc thực tu thích nhất chính là nấu ra những món ngon. Vốn hai anh em họ Trữ cho rằng mình sẽ vĩnh viễn không bao giờ chán việc nấu nướng, nhưng thực tế đã cho bọn họ một bài học hết sức sống động. Rốt cuộc bọn họ cũng biết ý nghĩ trước kia của mình ngây thơ cỡ nào.
Vĩnh viễn không chán? Đừng có nói ra hai chữ vĩnh viễn một cách tùy tiện, ai cũng không biết tương lai mình sẽ gặp phải chuyện gì đâu.
Ví dụ như giờ phút này đây, bọn họ gặp phải một cái hang không đáy, không thể lấp đầy được.
Bụng thú Phệ Căn giống như một cái vực sâu hay kẽ nứt không gian vậy. Hai người không ngừng nấu linh thực, mệt muốn xỉu, nguyên liệu nấu ăn dự trữ đã bị nấu hết bảy tám phần mà vẫn không nghe thấy nó nói no rồi. Bọn họ chỉ có thể gắng gượng tiếp tục, suýt chút nữa đã vét sạch ngọn núi đằng sau trấn Thanh Thủy. Càng về sau, bọn họ càng nấu càng chết lặng, cảm thấy không mệt vì quá mệt.
Thế là hai anh em lại bắt đầu lo lắng về ông trời, cứ cảm thấy bầu trời càng ngày càng thấp, như sắp sụp xuống vậy. Hơn nữa, càng ở gần thì họ càng thấy rõ bầu trời có vô số khe nứt. Không thấy trên dấu tay đen kia đã xuất hiện vết rạn ư? Hơn nữa, nhìn mấy khe nứt tứ tung ấy khá giống vân tay, làm cho bàn tay được ngưng tụ từ mây đen trên đỉnh đầu họ trở nên chân thật hơn rất nhiều.
Dù sao, điều không cần lo lắng nhất chính là củ cải đại tiên.
Họ ngẩng đầu nhìn sang củ cải đại tiên đang đứng đằng kia. Ngài mặc một bộ váy đỏ, dưới bầu trời âm u vẫn rực rỡ lóa mắt. Họ đang định cảm thán mấy câu về sự cường đại và xinh đẹp của ngài, thì cảm thấy có một ánh mắt lành lạnh liếc tới. Trữ Tần lập tức rụt đầu làm một con chim cút ngoan ngoãn. Hắn đã hiểu ra, cũng không phải chỉ có phụ nữ mới thích ăn giấm. Máu ghen của Mục Cẩm Vân - người đứng đầu châu Vân Lai năm xưa, ghê gớm hơn ai hết.
Nhìn củ cải đại tiên lâu một chút là sẽ nhận được ánh mắt cảnh cáo của đối phương ngay.
Không ngắm thì không ngắm nữa, hắn cũng nào có nhiều thời gian mà ngắm củ cải đại tiên như thế chứ. Hắn còn phải tiếp tục thỏa mãn thú Phệ Căn đây này.
Tô Lâm An đứng trên bãi đất trống cách đó không xa. Xung quanh nàng chẳng có gì, ngay cả Mục Cẩm Vân cũng đứng trên sườn núi cách đó hơn trăm mét.
Mây kiếp đen nghìn nghịt tụ lại ở ngay trên đỉnh đầu, nhưng lúc này nàng cũng không cảm thấy căng thẳng mà lại cực kỳ chột dạ.
Tô Lâm An tự xưng là con gái ruột của Thiên đạo, vẫn luôn có cảm giác mình đã làm người cha Thiên đạo tức tới nghẹt thở. Thế nhưng lão cha giơ cao tay lên lại mãi vẫn chưa đập xuống, có lẽ còn hơi không nỡ nhỉ?
Nàng quên mất mình đang lợi dụng lỗ hổng của quy tắc, yên lặng tự an ủi mình vẫn là con gái cưng của Thiên đạo, vẫn chưa chọc lão cha Thiên đạo giận đến mức xù lông.
Có điều nàng vẫn không nhịn được nhìn thoáng qua bầu trời trên cao. Lần này, nàng không dùng mắt mà là dùng thần thức để nhìn, trong đôi mắt lập lòe ánh sáng. Cả người nàng tựa như bay lên không trung theo thần thức, quan sát trọn cả đất trời.
Phép thần thông - trận pháp Càn Khôn.
Trận pháp Càn Khôn vừa mở ra, toàn bộ thế giới tức thì trở nên hoàn toàn khác biệt.
Liếc một cái thôi mà nàng đã thấy giật mình. Vết nứt trên bầu trời càng rõ hơn. Nếu như nói cả vùng đất trời này là một trận pháp, vậy bây giờ cả trận pháp đã bị vỡ thành mảnh nhỏ, có rất nhiều mạch linh khí trong đó bị đứt vỡ, cũng có rất nhiều khí đen lan tràn trong trận pháp, trải rộng dày đặc khắp đất trời, không ngừng ăn mòn các mạch trong trận pháp.
Trong đó có một vùng đã bị khí đen bao phủ hoàn toàn, khiến Tô Lâm An thót tim. Nơi đó, là phạm vi lãnh thổ của Huyết Nguyệt giới trước đây. Sau khi vô số sinh mạng bị Lăng Nguyệt hiến tế, nơi đó đã xảy ra chuyện gì, sao lại bị bóng tối bao trùm hoàn toàn thế này?
Tô Lâm An còn phát hiện, sau khi nàng thi triển phép thần thông thì có rất nhiều linh khí tuôn ra từ trong trận pháp, tụ lại thành một luồng sức mạnh hung mãnh đánh về phía nàng. Đây chính là trời phạt!
Trời phạt xuất hiện, cần phải hấp thu linh khí trong trận pháp, mà linh khí thì được sinh ra giữa trời đất.
Tô Lâm An lập tức né tránh. Đợi đến khi nàng bước ra khỏi bụng Thú Phệ Căn lần nữa, quan sát thông qua trận pháp Càn Khôn thì phát hiện vết nứt trong trận pháp lại nhiều hơn một chút, cũng không rõ ràng. Nhưng dựa vào thực lực hiện giờ của nàng, nàng đã có thể nhìn ra được ngay.
Nói cách khác, thử nghiệm của nàng đã tăng thêm gánh nặng cho đất trời, thậm chí có thể nói, nàng hoàn toàn có thể tăng nhanh tốc độ sụp đổ của quy tắc thiên đạo.
Trong đầu Tô Lâm An xuất hiện hình ảnh thiên đạo tức giận mắng: “Đứa con bất hiếu.”
Ông trời giơ bàn tay lên cao nhưng mãi vẫn không đánh xuống, giơ lên lại buông xuống, sau nhiều lần như thế thì tay cũng mỏi.
Nghĩ đến đây, Tô Lâm An càng chột dạ, cũng không dám ngẩng đầu nhìn trời.
Trong thần thoại cổ xưa ở giới tu chân, trước có Bàn Cổ mở mang cõi trần, đánh tan hỗn độn, sau có Nữ Oa vá trời. Điều này chứng tỏ, thực ra cũng có thể vá lại quy tắc thiên đạo. Đã là trận pháp thiên địa thì đương nhiên nó có thể chữa trị, có thể phục hồi. Nàng là một đại tông sư về trận pháp, có thể nhìn ra chỗ bất ổn trong đó. Nếu có thể quan sát lâu hơn, tìm được mắt trận và những chỗ bị tổn hại nghiêm trọng, vậy nàng cũng không phải là không thể thử tu bổ.
Đương nhiên, việc tu bổ này phải để sau, việc cần làm bây giờ là cứu mẹ ra.
Một phần cơ thể của Nữ vương Thiên Ma đang ở thành Họa.
Khương Chỉ Khanh cũng đang ở đó. Nàng muốn cứu mẹ thì nhất định phải đến thành Họa, cũng có thể tiện tay cứu hắn ra.
Nghĩ đến mức độ hẹp hòi của Mục Cẩm Vân, lát nữa nàng quyết phải nhấn thật mạnh hai chữ “tiện tay” trong cụm “tiện tay cứu Khương Chỉ Khanh” mới được.
Tương tự, nếu nàng gây ra động tĩnh càng lớn thì gánh nặng đối với thiên đạo càng tăng, cho nên nàng phải giảm mức thiệt hại khi mở phong ấn ra xuống mức thấp nhất. Mấy nơi khác còn đỡ, Tô Lâm An đã biết địa điểm, muốn mở phong ấn thì không khó. Khó là ở thành Họa.
Trong thành Họa có chí tôn kiếm đạo, Thiệu Lưu Tiên.
“Chúng ta có thể lợi dụng ngày bọn họ thành thân để lẻn vào thành.”
Tô Lâm An định nhắc đến Khương Chỉ Khanh, không ngờ trên đường trở về, Mục Cẩm Vân đã chủ động nhắc tới.
“Chỉ có ngày đó, thành Họa mới mở cửa cho người ngoài vào.” Hắn dừng một lát, “Bất kể là ai cũng có thể đến đó.” Dù sao có thể đi vào một cách quang minh chính đại thì vẫn thoải mái hơn là đánh vào.
“Thời gian thành thân đã được dời lên sớm hơn.” Mục Cẩm Vân chợt nói: “Ngay mùng chín tháng sau.”
Hắn cười mỉa mai, “Thiệu Lưu Tiên nói muốn xung hỉ.”
“Thiên hạ sắp loạn, thành thân để xung hỉ.” Đây là nguyên văn lời nói của Thiệu Lưu Tiên, bà ta đã dùng truyền âm thiên hạ nói cho tất cả mọi người nghe. Có điều âm thanh này không thể truyền vào sâu trong hư không, trước đó Tô Lâm An lại không dám dùng thần thức nên không nghe thấy.
Trùng Huyết Duyên bọn hắn có phương thức giao lưu đặc biệt, cách thức thu thập thông tin còn nhiều hơn Tô Lâm An nữa. Dù là ở trong hư không, Mục Cẩm Vân cũng biết rõ những việc lớn trong thiên hạ hiện giờ.
Oán khí, sát khí bỗng dưng xuất hiện; thành sắp hoang phế thì biến thành nơi cực kỳ nguy hiểm, không thể bước vào; rồi cái gì mà thiên tai xảy ra liên tiếp là dấu hiệu của tận thế; Thiên Cơ Lâu vì cứu vớt muôn dân trăm họ đã kêu gọi tất cả mọi người thờ phụng thiên đạo; lâu chủ Thiên Cơ Lâu - Thiên Sinh đã bắt tay hợp tác với hai vị nghi chủ, vân vân. Những điều này, hắn đều biết rõ.
Thiệu Lưu Tiên bảo cưới một người đàn ông để xung hỉ. Đối với một người có tính cách cao quý, lạnh lùng như Khương Chỉ Khanh thì đây là một nỗi nhục nhã quá lớn.
Nỗi nhục nhã này, cả thiên hạ đều biết.
Mà hắn thì hết sức thẳng thắn, không hề che giấu việc mình không thích Khương Chỉ Khanh. Chỉ cần biết Khương Chỉ Khanh sống khổ sống sở là hắn vui rồi.
Bình luận facebook