Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-46
Chương 46 : ĐÁNH NGƯỜI
“Ông nội, cháu không đi.” Sở Tài Nguyên đường đường là một nam nhi đại trượng phu, vậy mà lúc này đôi mắt lại đỏ ửng lên như sắp khóc.
“Nơi xa nhất mà người của Sở gia ta từng đến, chính là trấn Vân Phưởng phía trước.”
“Trấn Thanh Thủy quá hoang vu hẻo lánh, linh khí cũng yếu ớt, tu sĩ của chúng ta ở đây cả đời cũng khó có thành tựu gì. Bởi vì chỉ dựa vào chính chúng ta thì cho dù có tu luyện thế nào cũng rất khó để tăng tu vi, ngay cả cái chốn nhỏ bé này cũng không bước ra nổi.”
“Năm đó, tại sao Trương gia lại nổi lên? Là bởi vì gia chủ của bọn họ đi tới dãy núi Vân Quỳnh, gặp được Tàng Kiếm Sơn, được Tàng Kiếm Sơn ủng hộ, giúp đỡ.”
“Bây giờ, cháu có cơ hội đi ra ngoài, tại sao lại từ chối?”
“Thiên hạ rộng lớn, chẳng lẽ cháu không muốn ra ngoài nhìn ngắm?”
Sở lão gia nói đầy thấm thía.
Lời nói của ông dường như rất có đạo lý, nhưng lại không có tác dụng gì, bởi vì Sở Tài Nguyên vẫn gân cổ gào lên: “Cháu không muốn! Không muốn xem! Cháu muốn ở bên cạnh ông nội!” Giọng hắn rất lớn, ở bên ngoài cũng nghe thấy.
Sở lão gia vô cùng tức giận: “Cút! Không đi ta sẽ đánh gãy chân ngươi!”
“Ông nội, chẳng lẽ ông không sợ cháu sẽ chết ở bên ngoài sao?”
“Bên ngoài nguy hiểm như vậy, vớ bừa một người cũng là Kim Đan kỳ!”
“Họ chỉ cần trừng cháu một cái là cháu cũng đủ chết rồi!”
Sở Tài Nguyên khóc lóc, nước mắt nước mũi chảy đầm đìa.
Tô Lâm An nghe đến đây thì lập tức hô to: “Mục Cẩm Vân ngươi mau tới nói giúp hắn đi, Sở Tài Nguyên nhất định sẽ rất cảm kích ngươi!”
Sau đó nàng nghe thấy Mục Cẩm Vân nói rất thờ ơ: “Sở lão gia yên tâm, ta sẽ tận lực chăm sóc hắn.”
Sở lão gia lôi Sở Tài Nguyên đi ra ngoài, luôn miệng nói: “Thế thì tốt quá, đa tạ Mục chưởng môn! Xin chưởng môn giúp để mắt đến cái tên không hiểu chuyện này.”
Việc đã đến nước này, Sở Tài Nguyên không thể không đi theo. Hắn nhìn Mục Cẩm Vân đầy ai oán, nhưng Mục Cẩm Vân lại không hề để ý đến hắn, vẻ mặt chỉ như cười như không nhìn chằm Tô Lâm An.
Tô Lâm An: “...”
Nàng sớm biết tên khốn này thích nhất là làm trái lại ý nàng.
Quả nhiên, hắn vừa mở miệng là muốn đối đầu với nàng, thế nhưng kết quả lần này lại đúng như mong muốn của nàng.
Nàng thật sự thích Sở Tài Nguyên, nàng chỉ sợ hắn tham sống sợ chết rồi dùng cái chết để đe dọa chứ không chịu đi theo.
Dẫn tên nhóc này theo, trong lòng nàng sẽ cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Khà, cuối cùng cũng lật ngược được một ván!
Khi bọn họ trở lại núi Kỳ Liên, cả đội của Liên Ngấn vẫn đang chờ nhân sâm Bạch Ngọc Tuyết - thứ không thể nào xuất hiện. Cuối cùng, đợi đến chạng vạng tối ngày hôm sau vẫn không thấy động tĩnh gì, sắc mặt của mấy người họ đều rất khó coi.
Liên Ngấn phải nhanh chóng quay về tông môn, dùng công trạng để đổi lấy cơ hội thăng chức làm hương chủ, vì vậy hắn cũng không ở lại lâu, lập tức dẫn đám tu sĩ ra về trong tiếc nuối.
Lúc trở về bọn họ vẫn cưỡi ngựa, nhưng có chuẩn bị một chiếc thuyền bạch ngọc cho các đệ tử của Tàng Kiếm Sơn.
Khi từng người một lên thuyền, Mục Cẩm Vân bỗng phát hiện, Tô Lâm An không ở bên cạnh mình.
Nàng đột nhiên vắng mặt nên hắn cảm thấy không quen.
Sao vậy, nàng không muốn đến Lượng Kiếm Sơn? Nhưng kiếm vẫn ở trong tay hắn, nàng không thể nào cách hắn quá xa, trừ phi...
Trừ phi nàng ở trong củ cải. Khi ở trong củ cải, Tô Lâm An sẽ không bị thanh phi kiếm này hạn chế phạm vi!
Nàng làm thế này là có ý gì? Chẳng phải nếu mỗi ngày ở trong củ cải quá một canh giờ, nàng sẽ bị bắn ra ngoài sao? Nếu như khi đó hắn đã đi xa, há chẳng phải nàng sẽ bị hồn bay phách tán? Hay là, nàng có thể trực tiếp bắn trở lại bên trong thanh kiếm luôn?
Hắn vẫn nghiêng về khả năng sau hơn, bởi vì mỗi lần nàng đều xuất hiện bên cạnh hắn vào lúc quan trọng. Trong khoảng thời gian gần đây, hắn không xuống núi cho nên việc nàng xuất hiện bên cạnh hắn là chuyện đương nhiên.
Chỉ sợ ngộ nhỡ...
Vẻ mặt hắn trở nên nghiêm trọng, siết chặt thanh kiếm trong tay.
Hắn nghĩ, hắn không hề quan tâm đến sống chết của nàng. Hắn chỉ cảm thấy nàng còn có giá trị, đợi đến Trung Châu sẽ càng có nhiều việc cần đến nàng mà thôi. Cho nên, hắn không nỡ để nàng chết.
“Làm sao để khiến những người này giảm tốc độ di chuyển đây?” Thoạt nhìn bọn họ đi rất gấp gáp. Mà tốc độ di chuyển càng nhanh thì khoảng cách với Tô Lâm An lại càng xa. Hắn phải làm thế nào để kéo dài thời gian?
Hắn nhìn về phía mấy con ngựa của họ, lại liếc nhìn Tiểu Thiền.
“Cô Tô Thuyền.” Trong lòng hắn không ngừng gọi tên Tiểu Thiền.
Tiểu Thiền đứng bên cạnh hắn sửng sốt, nghiêng đầu nhìn hắn. Cô bé đang định mở miệng nói thì đã nghe thấy hắn truyền âm: “Mấy linh thú kia thân thiết với ngươi, ngươi hãy nghĩ cách để cho bọn chúng đi chậm lại.”
Tiểu Thiền là linh thú. Khi Mục Cẩm Vân nắm giữ tên thật của nó, thì tương đương với việc nhận chủ. Bọn họ có thể dùng thần thức để nói chuyện với nhau, nhưng mà bình thường đều nói
chuyện trực tiếp, rất ít khi giao tiếp bằng cách này.
Mặc dù Tiểu Thiền không hiểu tại sao hắn lại làm như vậy, nhưng Mục Cẩm Vân đã nói thì cô bé sẽ nghe theo. Vì vậy Tiểu Thiền bỗng kêu lên một tiếng, rồi ôm bụng ngã xuống đất.
Cô bé vừa giả vờ cảm thấy khó chịu, con ngựa chân trắng dẫn đầu lập tức hí lên một tiếng. Nó không chở người chạy như bay nữa mà quay đầu chạy về phía linh thuyền...
Tô Lâm An chui vào trong củ cải.
Nàng vận động tay chân, ừm, vẫn nhanh nhẹn hoạt bát như xưa.
Hiện giờ Tiểu Thiền không có ở đây, con bé chỉ để lại một con tằm Phù Dung để phối hợp với trận pháp của nàng. Củ cải này của nàng có thể ra khỏi hang lang thang hơn nửa canh giờ, lâu hơn cũng không được, nếu không âm khí thoát ra ngoài sẽ gây ra một loạt phản ứng xấu.
Cho nên, nàng phải làm xong tất cả mọi việc trong vòng nửa canh giờ. Hết giờ thì nàng sẽ bị bắn ra khỏi củ cải, quay trở lại gần thanh kiếm gãy kia. Vậy nên lát nữa cũng không phải lo sẽ cách Mục Cẩm Vân quá xa.
Nàng đã quyết định, sau khi thắp sáng một chiếc lá thì sẽ đổi sang cơ thể khác, cách xa Mục Cẩm Vân để tự mình tích công đức, cho nên bây giờ nàng muốn làm gì cũng không bàn bạc với hắn. Dù sao, nếu như nàng nói nàng muốn đi hái thuốc kê toa gửi cho đan dược sư trên trấn, để hắn cứu mạng ông chủ quán trà thì Mục Cẩm Vân chắc chắn sẽ không đồng ý, thậm chí còn châm biến nàng.
Tô Lâm An đã sớm phát hiện ra nơi có thảo dược cứu được ông chủ quán trà. Sau khi nàng đi vào trong củ cải thì lập tức chạy đi hái, rồi dùng rễ để viết toa thuốc với nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo. Sau đó, nhanh chóng chạy đến trấn đưa toa thuốc và thảo dược cho đan dược sư duy nhất ở trấn Thanh Thủy.
Đan dược sư vẫn đang trông nom ở quán trà bên ngoài trấn.
Ông chủ quán trà chưa chết, vẫn còn thở, chỉ có điều sắc mặt của lão đã xám trắng, hơi thở mong manh, thở ra nhiều hơn hít vào, nhiều nhất cũng chỉ sống được thêm một nén nhang nữa.
“Củ cải đại tiên!”
Thấy một bóng trắng bay tới, vị đan dược sư trẻ tuổi kinh ngạc mừng rỡ đứng lên, xoa tay nói: “Ngài không sao là tốt rồi!”
Tô Lâm An ném thảo dược trong tay cho hắn.
Vóc dáng nhỏ nhắn của nàng bị che khuất sau đống thảo dược lớn. Sau khi đặt chúng xuống, Tô Lâm An phủi tay rồi nhét toa thuốc vào tay vị đan dược sư trẻ tuổi. Đây là bản giản lược nàng đã chỉnh sửa, nhưng nàng vẫn lo người này không biết luyện chế, cho nên đi vòng qua trước mặt ông chủ quán trà, quan sát hai mắt lão thật kỹ.
Nàng nhấc chân lên, rễ ở chân cũng vung ra, trên rễ còn có một người cỏ thế thân nho nhỏ. Nàng vẫn chưa nghiên cứu ra người cỏ nhỏ như vậy rốt cuộc được dùng để làm gì, là đồ trang sức của củ cải chăng?
Người cỏ thế thân có thể thay thế mạng sống, không biết có dùng được cho người này hay không?
Đáng tiếc không lấy người cỏ này xuống được.
Suy nghĩ một lát, Tô Lâm An túm lấy một nhúm rễ của mình. Củ cải rất cứng, làm thế nào cũng không bứt xuống được, nhưng tự nàng ngắt thì không sao. Sau khi ngắt một đoạn rễ xuống, Tô Lâm An không rửa mà nhét thẳng vào trong miệng ông chủ quán trà.
Động tác của nàng không hề nhẹ nhàng một chút nào. Ai bảo lão để một đại mỹ nữ như nàng kê chân bàn nhiều năm như vậy chứ!
Vừa mới nhét rễ vào, ông chủ quán trà vẫn ngậm trong miệng chưa nuốt xuống, mà Tô Lâm An đã cảm thấy hơi thở của lão ổn định hơn rất nhiều, mí mắt còn hơi động đậy, giống như muốn mở ra.
Đôi mắt lão cuối cùng cũng từ từ hé mở, không ngờ lão tỉnh lại thật.
Thế mà lại có hiệu quả!
Nàng cũng rất bất ngờ. Bởi vì nàng chỉ nghĩ củ cải này suốt ngày ở trong âm khí mà vẫn giữ được màu trắng, hơn nữa còn có thể tu bổ nguyên thần của nàng thì hẳn là đồ tốt, ai ngờ hiệu quả lại lớn như vậy, quả thực chính là cứu người chết sống lại. Sau này nếu có cơ hội, phải cầm theo chút rễ mang bên người mới được. Đáng tiếc, giờ nàng có ngắt rễ xuống cũng chẳng có tác dụng gì, mà đợi đến khi nàng bị bắn ra ngoài thì lại không mang theo được.
Hiện giờ không phải là lúc xoắn xuýt về mấy vấn đề này.
Thấy ông chủ quán trà đã tỉnh, Tô Lâm An liền rời đi ngay, không hề quan tâm đến tiếng hô lớn của đám người ở trấn Thanh Thủy.
Nàng không nhìn thấy, ông chủ quán trà sau khi gắng sức ngồi dậy, quỳ gối hướng về phía nàng rời đi.
Nàng lại càng không chú ý tới, chiếc lá đã sáng trên ấn Công Đức trong nguyên thần của nàng vì chuyện này mà xanh thêm.
Giờ nàng chỉ chuyên tâm đuổi theo Mục Cẩm Vân.
Mặc dù thần thức bị hạn chế nên không cảm nhận được phương hướng, nhưng nàng biết bọn họ muốn đến Lượng Kiếm Sơn, cho nên chắc chắn sẽ không đi sai hướng. Dù sao thì nàng cũng đã làm hết sức, giờ chỉ xem ý trời thế nào thôi. Đuổi kịp thì sẽ đánh cho đám người kia một trận, xả cơn giận cho ông chủ quán trà.
Đuổi không kịp thì cũng hết cách, thời gian sát nút nàng còn phải trở về chặn cửa động.
Lúc này, một củ cải trắng xòe rễ lao đi, nhúm rễ dưới chân đong đưa chỉ có thể nhìn thấy cái bóng, không ngờ tốc độ còn nhanh hơn linh thuyền.
“Ông nội, cháu không đi.” Sở Tài Nguyên đường đường là một nam nhi đại trượng phu, vậy mà lúc này đôi mắt lại đỏ ửng lên như sắp khóc.
“Nơi xa nhất mà người của Sở gia ta từng đến, chính là trấn Vân Phưởng phía trước.”
“Trấn Thanh Thủy quá hoang vu hẻo lánh, linh khí cũng yếu ớt, tu sĩ của chúng ta ở đây cả đời cũng khó có thành tựu gì. Bởi vì chỉ dựa vào chính chúng ta thì cho dù có tu luyện thế nào cũng rất khó để tăng tu vi, ngay cả cái chốn nhỏ bé này cũng không bước ra nổi.”
“Năm đó, tại sao Trương gia lại nổi lên? Là bởi vì gia chủ của bọn họ đi tới dãy núi Vân Quỳnh, gặp được Tàng Kiếm Sơn, được Tàng Kiếm Sơn ủng hộ, giúp đỡ.”
“Bây giờ, cháu có cơ hội đi ra ngoài, tại sao lại từ chối?”
“Thiên hạ rộng lớn, chẳng lẽ cháu không muốn ra ngoài nhìn ngắm?”
Sở lão gia nói đầy thấm thía.
Lời nói của ông dường như rất có đạo lý, nhưng lại không có tác dụng gì, bởi vì Sở Tài Nguyên vẫn gân cổ gào lên: “Cháu không muốn! Không muốn xem! Cháu muốn ở bên cạnh ông nội!” Giọng hắn rất lớn, ở bên ngoài cũng nghe thấy.
Sở lão gia vô cùng tức giận: “Cút! Không đi ta sẽ đánh gãy chân ngươi!”
“Ông nội, chẳng lẽ ông không sợ cháu sẽ chết ở bên ngoài sao?”
“Bên ngoài nguy hiểm như vậy, vớ bừa một người cũng là Kim Đan kỳ!”
“Họ chỉ cần trừng cháu một cái là cháu cũng đủ chết rồi!”
Sở Tài Nguyên khóc lóc, nước mắt nước mũi chảy đầm đìa.
Tô Lâm An nghe đến đây thì lập tức hô to: “Mục Cẩm Vân ngươi mau tới nói giúp hắn đi, Sở Tài Nguyên nhất định sẽ rất cảm kích ngươi!”
Sau đó nàng nghe thấy Mục Cẩm Vân nói rất thờ ơ: “Sở lão gia yên tâm, ta sẽ tận lực chăm sóc hắn.”
Sở lão gia lôi Sở Tài Nguyên đi ra ngoài, luôn miệng nói: “Thế thì tốt quá, đa tạ Mục chưởng môn! Xin chưởng môn giúp để mắt đến cái tên không hiểu chuyện này.”
Việc đã đến nước này, Sở Tài Nguyên không thể không đi theo. Hắn nhìn Mục Cẩm Vân đầy ai oán, nhưng Mục Cẩm Vân lại không hề để ý đến hắn, vẻ mặt chỉ như cười như không nhìn chằm Tô Lâm An.
Tô Lâm An: “...”
Nàng sớm biết tên khốn này thích nhất là làm trái lại ý nàng.
Quả nhiên, hắn vừa mở miệng là muốn đối đầu với nàng, thế nhưng kết quả lần này lại đúng như mong muốn của nàng.
Nàng thật sự thích Sở Tài Nguyên, nàng chỉ sợ hắn tham sống sợ chết rồi dùng cái chết để đe dọa chứ không chịu đi theo.
Dẫn tên nhóc này theo, trong lòng nàng sẽ cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Khà, cuối cùng cũng lật ngược được một ván!
Khi bọn họ trở lại núi Kỳ Liên, cả đội của Liên Ngấn vẫn đang chờ nhân sâm Bạch Ngọc Tuyết - thứ không thể nào xuất hiện. Cuối cùng, đợi đến chạng vạng tối ngày hôm sau vẫn không thấy động tĩnh gì, sắc mặt của mấy người họ đều rất khó coi.
Liên Ngấn phải nhanh chóng quay về tông môn, dùng công trạng để đổi lấy cơ hội thăng chức làm hương chủ, vì vậy hắn cũng không ở lại lâu, lập tức dẫn đám tu sĩ ra về trong tiếc nuối.
Lúc trở về bọn họ vẫn cưỡi ngựa, nhưng có chuẩn bị một chiếc thuyền bạch ngọc cho các đệ tử của Tàng Kiếm Sơn.
Khi từng người một lên thuyền, Mục Cẩm Vân bỗng phát hiện, Tô Lâm An không ở bên cạnh mình.
Nàng đột nhiên vắng mặt nên hắn cảm thấy không quen.
Sao vậy, nàng không muốn đến Lượng Kiếm Sơn? Nhưng kiếm vẫn ở trong tay hắn, nàng không thể nào cách hắn quá xa, trừ phi...
Trừ phi nàng ở trong củ cải. Khi ở trong củ cải, Tô Lâm An sẽ không bị thanh phi kiếm này hạn chế phạm vi!
Nàng làm thế này là có ý gì? Chẳng phải nếu mỗi ngày ở trong củ cải quá một canh giờ, nàng sẽ bị bắn ra ngoài sao? Nếu như khi đó hắn đã đi xa, há chẳng phải nàng sẽ bị hồn bay phách tán? Hay là, nàng có thể trực tiếp bắn trở lại bên trong thanh kiếm luôn?
Hắn vẫn nghiêng về khả năng sau hơn, bởi vì mỗi lần nàng đều xuất hiện bên cạnh hắn vào lúc quan trọng. Trong khoảng thời gian gần đây, hắn không xuống núi cho nên việc nàng xuất hiện bên cạnh hắn là chuyện đương nhiên.
Chỉ sợ ngộ nhỡ...
Vẻ mặt hắn trở nên nghiêm trọng, siết chặt thanh kiếm trong tay.
Hắn nghĩ, hắn không hề quan tâm đến sống chết của nàng. Hắn chỉ cảm thấy nàng còn có giá trị, đợi đến Trung Châu sẽ càng có nhiều việc cần đến nàng mà thôi. Cho nên, hắn không nỡ để nàng chết.
“Làm sao để khiến những người này giảm tốc độ di chuyển đây?” Thoạt nhìn bọn họ đi rất gấp gáp. Mà tốc độ di chuyển càng nhanh thì khoảng cách với Tô Lâm An lại càng xa. Hắn phải làm thế nào để kéo dài thời gian?
Hắn nhìn về phía mấy con ngựa của họ, lại liếc nhìn Tiểu Thiền.
“Cô Tô Thuyền.” Trong lòng hắn không ngừng gọi tên Tiểu Thiền.
Tiểu Thiền đứng bên cạnh hắn sửng sốt, nghiêng đầu nhìn hắn. Cô bé đang định mở miệng nói thì đã nghe thấy hắn truyền âm: “Mấy linh thú kia thân thiết với ngươi, ngươi hãy nghĩ cách để cho bọn chúng đi chậm lại.”
Tiểu Thiền là linh thú. Khi Mục Cẩm Vân nắm giữ tên thật của nó, thì tương đương với việc nhận chủ. Bọn họ có thể dùng thần thức để nói chuyện với nhau, nhưng mà bình thường đều nói
chuyện trực tiếp, rất ít khi giao tiếp bằng cách này.
Mặc dù Tiểu Thiền không hiểu tại sao hắn lại làm như vậy, nhưng Mục Cẩm Vân đã nói thì cô bé sẽ nghe theo. Vì vậy Tiểu Thiền bỗng kêu lên một tiếng, rồi ôm bụng ngã xuống đất.
Cô bé vừa giả vờ cảm thấy khó chịu, con ngựa chân trắng dẫn đầu lập tức hí lên một tiếng. Nó không chở người chạy như bay nữa mà quay đầu chạy về phía linh thuyền...
Tô Lâm An chui vào trong củ cải.
Nàng vận động tay chân, ừm, vẫn nhanh nhẹn hoạt bát như xưa.
Hiện giờ Tiểu Thiền không có ở đây, con bé chỉ để lại một con tằm Phù Dung để phối hợp với trận pháp của nàng. Củ cải này của nàng có thể ra khỏi hang lang thang hơn nửa canh giờ, lâu hơn cũng không được, nếu không âm khí thoát ra ngoài sẽ gây ra một loạt phản ứng xấu.
Cho nên, nàng phải làm xong tất cả mọi việc trong vòng nửa canh giờ. Hết giờ thì nàng sẽ bị bắn ra khỏi củ cải, quay trở lại gần thanh kiếm gãy kia. Vậy nên lát nữa cũng không phải lo sẽ cách Mục Cẩm Vân quá xa.
Nàng đã quyết định, sau khi thắp sáng một chiếc lá thì sẽ đổi sang cơ thể khác, cách xa Mục Cẩm Vân để tự mình tích công đức, cho nên bây giờ nàng muốn làm gì cũng không bàn bạc với hắn. Dù sao, nếu như nàng nói nàng muốn đi hái thuốc kê toa gửi cho đan dược sư trên trấn, để hắn cứu mạng ông chủ quán trà thì Mục Cẩm Vân chắc chắn sẽ không đồng ý, thậm chí còn châm biến nàng.
Tô Lâm An đã sớm phát hiện ra nơi có thảo dược cứu được ông chủ quán trà. Sau khi nàng đi vào trong củ cải thì lập tức chạy đi hái, rồi dùng rễ để viết toa thuốc với nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo. Sau đó, nhanh chóng chạy đến trấn đưa toa thuốc và thảo dược cho đan dược sư duy nhất ở trấn Thanh Thủy.
Đan dược sư vẫn đang trông nom ở quán trà bên ngoài trấn.
Ông chủ quán trà chưa chết, vẫn còn thở, chỉ có điều sắc mặt của lão đã xám trắng, hơi thở mong manh, thở ra nhiều hơn hít vào, nhiều nhất cũng chỉ sống được thêm một nén nhang nữa.
“Củ cải đại tiên!”
Thấy một bóng trắng bay tới, vị đan dược sư trẻ tuổi kinh ngạc mừng rỡ đứng lên, xoa tay nói: “Ngài không sao là tốt rồi!”
Tô Lâm An ném thảo dược trong tay cho hắn.
Vóc dáng nhỏ nhắn của nàng bị che khuất sau đống thảo dược lớn. Sau khi đặt chúng xuống, Tô Lâm An phủi tay rồi nhét toa thuốc vào tay vị đan dược sư trẻ tuổi. Đây là bản giản lược nàng đã chỉnh sửa, nhưng nàng vẫn lo người này không biết luyện chế, cho nên đi vòng qua trước mặt ông chủ quán trà, quan sát hai mắt lão thật kỹ.
Nàng nhấc chân lên, rễ ở chân cũng vung ra, trên rễ còn có một người cỏ thế thân nho nhỏ. Nàng vẫn chưa nghiên cứu ra người cỏ nhỏ như vậy rốt cuộc được dùng để làm gì, là đồ trang sức của củ cải chăng?
Người cỏ thế thân có thể thay thế mạng sống, không biết có dùng được cho người này hay không?
Đáng tiếc không lấy người cỏ này xuống được.
Suy nghĩ một lát, Tô Lâm An túm lấy một nhúm rễ của mình. Củ cải rất cứng, làm thế nào cũng không bứt xuống được, nhưng tự nàng ngắt thì không sao. Sau khi ngắt một đoạn rễ xuống, Tô Lâm An không rửa mà nhét thẳng vào trong miệng ông chủ quán trà.
Động tác của nàng không hề nhẹ nhàng một chút nào. Ai bảo lão để một đại mỹ nữ như nàng kê chân bàn nhiều năm như vậy chứ!
Vừa mới nhét rễ vào, ông chủ quán trà vẫn ngậm trong miệng chưa nuốt xuống, mà Tô Lâm An đã cảm thấy hơi thở của lão ổn định hơn rất nhiều, mí mắt còn hơi động đậy, giống như muốn mở ra.
Đôi mắt lão cuối cùng cũng từ từ hé mở, không ngờ lão tỉnh lại thật.
Thế mà lại có hiệu quả!
Nàng cũng rất bất ngờ. Bởi vì nàng chỉ nghĩ củ cải này suốt ngày ở trong âm khí mà vẫn giữ được màu trắng, hơn nữa còn có thể tu bổ nguyên thần của nàng thì hẳn là đồ tốt, ai ngờ hiệu quả lại lớn như vậy, quả thực chính là cứu người chết sống lại. Sau này nếu có cơ hội, phải cầm theo chút rễ mang bên người mới được. Đáng tiếc, giờ nàng có ngắt rễ xuống cũng chẳng có tác dụng gì, mà đợi đến khi nàng bị bắn ra ngoài thì lại không mang theo được.
Hiện giờ không phải là lúc xoắn xuýt về mấy vấn đề này.
Thấy ông chủ quán trà đã tỉnh, Tô Lâm An liền rời đi ngay, không hề quan tâm đến tiếng hô lớn của đám người ở trấn Thanh Thủy.
Nàng không nhìn thấy, ông chủ quán trà sau khi gắng sức ngồi dậy, quỳ gối hướng về phía nàng rời đi.
Nàng lại càng không chú ý tới, chiếc lá đã sáng trên ấn Công Đức trong nguyên thần của nàng vì chuyện này mà xanh thêm.
Giờ nàng chỉ chuyên tâm đuổi theo Mục Cẩm Vân.
Mặc dù thần thức bị hạn chế nên không cảm nhận được phương hướng, nhưng nàng biết bọn họ muốn đến Lượng Kiếm Sơn, cho nên chắc chắn sẽ không đi sai hướng. Dù sao thì nàng cũng đã làm hết sức, giờ chỉ xem ý trời thế nào thôi. Đuổi kịp thì sẽ đánh cho đám người kia một trận, xả cơn giận cho ông chủ quán trà.
Đuổi không kịp thì cũng hết cách, thời gian sát nút nàng còn phải trở về chặn cửa động.
Lúc này, một củ cải trắng xòe rễ lao đi, nhúm rễ dưới chân đong đưa chỉ có thể nhìn thấy cái bóng, không ngờ tốc độ còn nhanh hơn linh thuyền.