Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-45
Chương 45 : CÔNG ĐỨC TRÀN ĐẦY
Tiểu Thiền sao có thể quyết định được, cô bé nghiêng đầu nhìn Mục Cẩm Vân. Dù gì thì cô bé cũng theo ca ca. Mục Cẩm Vân đồng ý thì cô bé cũng đồng ý. Mục Cẩm Vân không đồng ý, vậy cô bé cũng nhất định không rời đi.
Không chỉ có mỗi Tiểu Thiền nhìn Mục Cẩm Vân, mà ngay cả những đệ tử khác của Tàng Kiếm Sơn cũng khẩn trương nhìn hắn. Mục Cẩm Vân trước kia là đại sư huynh, sau khi sư phụ qua đời thì hắn chính là chưởng môn. Trong mắt đám trẻ, hắn luôn là người dẫn dắt chúng. Nếu hắn rời đi, bọn chúng sẽ phải làm thế nào?
Trong lòng chúng bắt đầu hoảng loạn, khẩn trương đến mức nín thở.
Tô Lâm An thì lại ung dung nhìn Mục Cẩm Vân. Nàng không hề hiếu kì Mục Cẩm Vân sẽ lựa chọn như thế nào...
Thứ người này theo đuổi chính là sức mạnh. Nếu như gia nhập Lượng Kiếm Sơn, sẽ tiến vào thế giới rộng lớn, được mở rộng tầm mắt, tài nguyên cũng phong phú hơn, sự cạnh tranh đương nhiên cũng sẽ khốc liệt hơn. Còn nếu ở lại đây, từ từ chuyển hóa linh khí thì nhiều năm sau nơi này rất có thể sẽ trở thành nơi có phong thủy tốt để tu luyện. Thế nhưng hiện giờ, thời gian có thể thoải mái tu luyện mỗi ngày của hắn cũng chỉ có một canh giờ khi Tiểu Thiền chuyển hóa linh khí.
Cho nên, Tô Lâm An đoán, hắn nhất định sẽ rời đi!
“Ta là chưởng môn của Tàng Kiếm Sơn. Nếu ta đi, những đệ tử của ta phải làm thế nào?” Mục Cẩm Vân hỏi.
Ồ, hắn vẫn còn quan tâm đến những đệ tử còn lại của Tàng Kiếm Sơn cơ đấy, điều này thực sự khiến Tô Lâm An thấy bất ngờ.
Ở phía bên kia, Liên Ngấn âm thầm quan sát từng người một, sau đó giơ tay chỉ vào mấy người: “Mấy người này tư chất bình thường, có thể vào ngoại môn. Nhưng mà ta chỉ có trách nhiệm dẫn người vào cửa, nếu các ngươi không cố gắng tu luyện, bị đào thải thì chuyện đó không liên quan đến ta.” Người hắn chỉ là Cẩm Thư, Cẩm Lạc và Cẩm Ngọc.
Sau đó hắn lại chỉ vào mấy người khác, nói: “Bốn người các ngươi, chỉ có thể làm đệ tử tạp dịch.”
Đệ tử tạp dịch, chính là làm người hầu nô tài ở trong tông môn, ngày nào cũng có việc để làm, chỉ khi nào làm xong việc của mình thì mới có thời gian tu luyện.
Đại tông môn vốn dĩ nằm ở chốn bồng lai, cho dù là nơi ở của đệ tử tạp dịch thì linh khí cũng dồi dào hơn rất nhiều so với thế giới bên ngoài. Cho nên vẫn có rất nhiều người đồng ý làm đệ tử tạp dịch, tận dụng thời gian rảnh rỗi để tu luyện, sau đó tranh thủ thể hiện tài năng của mình trong cuộc thi sát hạch đệ tử tạp dịch mấy năm mới tổ chức một lần để có thể thuận lợi gia nhập ngoại môn. Trong bốn đứa bé này, có hai đứa tư chất rất kém, để bọn chúng tới làm đệ tử tạp dịch, đã coi như là nể mặt Mục Cẩm Vân và Tiểu Thiền.
Người không được gọi tên chỉ còn lại mỗi Vạn Sơn Hồng và Sở Tài Nguyên.
Tuổi tác của Vạn Sơn Hồng cũng không còn trẻ, vừa nhìn đã biết là người bị phế công pháp, hiện đang tu luyện lại, giờ mới đến Luyện Khí tầng sáu. Lượng Kiếm Sơn sẽ không thu nhận những người như vậy, cho dù là đệ tử tạp dịch cũng không được, thu nhận họ ngược lại sẽ bị người khác chê cười.
Sở Tài Nguyên là một thể tu (luyện thể) mà tư chất lại không ra gì cả, bọn họ lại càng khinh thường.
“Hai người này...” Liên Ngấn suy nghĩ một lát, “Ngươi muốn dẫn theo, vậy bố trí cho họ ở thành Danh Kiếm bên ngoài Lượng Kiếm Sơn. Nếu ngươi có thể bộc lộ tài năng nổi trội của mình trong các đệ tử nội môn, ghi tên lên bảng Thiên Kiêu thì ngươi có thể tự dẫn bọn họ lên núi.”
“Đồng thời, nếu các ngươi không tạo được tiếng tăm gì ở Lượng Kiếm Sơn, vậy thì bọn họ cũng sẽ bị đuổi khỏi Lượng Kiếm Sơn.”
“Thành tựu của các ngươi quyết định địa vị của các ngươi, cũng quyết định vận mệnh của bọn họ.” Liên Ngấn nhìn Mục Cẩm Vân và Tiểu Thiền, “Nghe rõ chưa?”
Bạch Vô Thường hỏi khẽ: “Còn ta thì sao?”
“Ngươi? Ngươi là tán tu Kim Đan kỳ, đã mấy trăm tuổi rồi, kiếp này chắc không tiến bộ thêm được nữa. Chẳng lẽ vẫn còn muốn gia nhập Lượng Kiếm Sơn chúng ta?” Người lên tiếng chế nhạo là Đồ Tam, tâm trạng hiện giờ của gã đang không tốt, “Tiềm lực của ngươi thấp nhất trong số tất cả những người ở đây.”
Rõ ràng tu vi của Bạch Vô Thường cao nhất, nhưng lại bị sỉ nhục đến tái xanh cả mặt. Thế nhưng gã không hề phản bác lại, chỉ cúi thấp đầu buồn bực không lên tiếng.
Tô Lâm An nói: “Đừng nản chí! Đợi sau này ta giúp ngươi giải độc, tu bổ kinh mạch, cải thiện tư chất, đến lúc đó kết đan không phải là giấc mộng nữa, vả thẳng vào mặt gã này!”
Mục Cẩm Vân liền nói luôn: “Bạch Vô Thường là trưởng lão khách khanh của Tàng Kiếm Sơn chúng ta. Nếu các ngươi vẫn có thái độ như vậy, chúng ta sẽ không gia nhập nữa.”
“Ê, thằng nhãi nhà ngươi...” Đồ Tam đang muốn mượn cơ hội trút giận, lại bị Thất Nguyệt Vũ và Ngũ Nguyệt Hoa liên thủ ngăn lại. “Đồ Tam, cái tay này của ngươi đâm chọc ra ngoài như vậy, không cần nữa đúng không?”
Rõ ràng dẫn được hai người này về là lập công lớn, nhưng Đồ Tam lại liên tục phá rối.
Đồ Tam vội vàng nói: “Ta nào dám, hai vị tỷ tỷ. Ta chỉ không muốn nhìn thằng nhãi này phách lối như vậy thôi.” Gã ngượng ngùng xin lỗi. Lúc cúi đầu, đáy mắt gã còn lóe lên tức giận.
Lúc này, Liên Ngấn mới hỏi tiếp: “Đã có câu trả lời chưa?”
Tiểu Thiền vẫn nhìn Mục Cẩm Vân.
Mục Cẩm Vân thì nhìn về phía đám sư đệ sư muội của hắn, chính xác mà nói là mấy cái đuôi mà hắn cần dẫn theo. Bọn họ có người mong đợi, có người thấp thỏm lo âu, cũng có người rất tức giận. Những đệ tử này trong đầu nghĩ gì đều viết hết trên mặt, đúng là những người chưa từng trải qua gian khổ.
Sư phụ vừa qua đời không lâu, từ ngôi mộ của ông vẫn có thể nhìn thấy nơi này. Mục Cẩm Vân không muốn để cho sư phụ thấy hắn bỏ mặc những người này.
Cho nên hắn mới lên tiếng tranh giành chút lợi ích cho họ. Đợi đến khi rời khỏi nơi này, bọn họ sẽ không còn quan hệ gì nữa.
“Chúng ta sẽ đến Lượng Kiếm Sơn.” Mục Cẩm Vân trầm giọng nói.
Cẩm Thư không thể tin nổi, tức giận nói: “Sư phụ giao tông môn cho huynh, giờ huynh lại đi theo hắn. Huynh là chưởng môn cơ mà!”
“Sư phụ nói, tất cả mọi người đều phải nghe theo sự sắp xếp của ta.” Mục Cẩm Vân không muốn giải thích thêm, thờ ơ nói.
“Được!” Liên Ngấn vô cùng vui vẻ khi Mục Cẩm Vân đưa ra quyết định này. Hắn dặn bọn họ chờ ở đây, sau đó dẫn tu sĩ Hình đường đi tuần núi, tìm nhân sâm Bạch Ngọc Tuyết để điều tra nguyên nhân cái chết của Lâm Yên Yên.
Cuối cùng, nhóm người cũng truy tìm tới bên vách đá.
Sau khi cẩn thận đi xuống dưới, loại cát trắng kia rốt cuộc cũng có chút động tĩnh.
“Chả trách lúc trước cát trắng bị rối loạn. Dưới này đều là hài cốt và tử khí, cho nên nó không thể nào tìm được mục tiêu chính xác.”
“Nơi này âm khí quá dày đặc, chúng ta mau rời khỏi thôi.” Bọn họ vẫn nhớ kĩ cấm kị của Thập Vạn Đại Sơn năm đó.
“Họ đúng là liều lĩnh, dám đuổi tới tận đây!”
“Thảo nào lại bị nhập ma! Sát khí nơi đây quá nồng, dễ dàng thúc đẩy tâm ma trưởng thành nhanh hơn!” Quay đầu thấy đôi mắt của Đồ Tam đỏ ngầu, trong lòng mọi người lại càng chắc chắn.
Bọn họ tìm kiếm cẩn thận, cuối cùng cũng tìm thấy hài cốt của mấy người kia. Sau khi lục thấy khối ngọc giản ghi lại cảnh tượng trên người Tạ Vân Phàm, bọn họ mới hiểu hơn về mối quan hệ giữa ba người này.
Ba người đồng hành nhất định có gian tình, chẳng trách lại xảy ra chuyện.
Sau khi bọn họ điều tra nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường, liền đưa ra kết luận cuối cùng.
Sự thật đúng là do Vũ Bân nhập ma giết chết Tạ Vân Phàm, sau đó lại lăng nhục Lâm Yên Yên đến chết.
Thu dọn hài cốt ổn thỏa, đoàn người Hình đường của Lượng Kiếm Sơn chuẩn bị ra về.
Trong khi đó ở trên vách đá, Bạch Vô Thường vẫn đang rất căng thẳng.
“Thật sự không có vấn đề gì chứ?”
Mục Cẩm Vân không để ý tới gã, tự về phòng thu dọn đồ đạc.
Cẩm Thư vẫn còn tức giận, làm ầm lên ở ngoài cửa phòng hắn, cuối cùng Mục Cẩm Vân chỉ nói một câu: “Lượng Kiếm Sơn trước kia có tên là Tàng Kiếm Sơn, môn phái của chúng ta vốn dĩ là ở Trung Châu.”
Cẩm Thư sững sờ, sau đó ánh mắt sáng lên. Cho nên, bọn họ trở về là để đoạt lại mảnh đất truyền thừa từ đời trước của mình? Nghĩ như vậy, cậu lập tức sôi trào nhiệt huyết.
Mục Cẩm Vân cảm nhận được tâm trạng của thiếu niên ngoài cửa đã thay đổi thì
cười nhạo, thầm nghĩ: “Ngu ngốc.”
Tu sĩ Hình đường vừa quay lại cũng không hề nghỉ ngơi mà tiếp tục đi khắp núi tìm nhân sâm Bạch Ngọc Tuyết. Bọn họ không chỉ tìm ở mỗi núi Kỳ Liên, mà chia nhau lục soát, thái độ là dù có đào ba tấc đất lên cũng phải tìm bằng được nhân sâm Bạch Ngọc Tuyết.
Đến khi nghe ngóng được thông tin nhân sâm Bạch Ngọc Tuyết một ngày chỉ xuất hiện một lần, bọn họ liền quyết định sẽ ở lại thêm một ngày nữa.
Mục Cẩm Vân thu dọn đồ đạc của mình xong thì dẫn Sở Tài Nguyên đến trấn Thanh Thủy. Hắn thu trước tiền thuế ba năm, hẹn ba năm sau lại tới bàn bạc quy tắc mới. Tiền thuế ba năm chỉ là ba mươi nghìn viên linh châu, hiện giờ Sở gia vẫn có thể trả được. Sở lão gia sai người đi lấy linh thạch, rồi ngồi hàn huyên mấy câu với Mục Cẩm Vân. Ông nghe nói bọn họ sắp đi Trung Châu, ngay cả Sở Tài Nguyên cũng được dẫn đi cùng thì rất kích động.
Sở Tài Nguyên vốn dĩ chỉ đứng phía sau làm phông nền cho bọn họ, nhưng khi nghe thấy hai người họ nhắc đến mình, hắn liền vội vàng nói ra suy nghĩ của bản thân: “Ông nội, cháu không đi đâu!”
Sở Tài Nguyên rất tự hiểu lấy bản thân, tư chất tu luyện của hắn bình thường, lại còn lớn hơn so với tuổi thu nhận đệ tử của các đại tông môn. Nếu hắn đến Lượng Kiếm Sơn ở Trung Châu thì ngay cả đệ tử tạp dịch cũng không được làm, chỉ có thể kiếm sống ở trong thành Danh Kiếm gì đó. Không cần nghĩ cũng biết, cuộc sống sẽ khó khăn tới mức nào.
Hắn không có chí tiến thủ, chỉ muốn ở lại trấn Thanh Thủy làm công tử nhà giàu, ngày ngày được ăn ngon mặc đẹp.
Trước kia, Sở gia đứng thứ ba trong trấn Thanh Thủy, hắn đi ra ngoài còn phải nhìn sắc mặt của người khác. Nhưng hiện nay nhà hắn khó khăn lắm mới được xưng vương xưng bá, hắn còn chưa được hưởng phúc bao lâu đã phải đến Trung Châu để tiếp tục nhìn mặt người khác mà sống?
Hắn không muốn đi!
“Không đi? Ta đánh chết ngươi cái đồ bất hiếu này!” Sở lão gia nhéo lỗ tai của Sở Tài Nguyên lôi hắn vào trong phòng, trước khi đi còn chào Mục Cẩm Vân: “Để ta dạy dỗ nó. Mục chưởng môn yên tâm, ta nhất định sẽ đưa đứa cháu này đến đó, để cho nó làm chân sai vặt bên cạnh ngài. Mong ngài cho nó một cơ hội.”
Tô Lâm An cũng bay theo vào trong hóng chuyện.
Nói thật, nàng rất thích tên nhóc Sở Tài Nguyên này, thấy hắn vô cùng vừa mắt.
Tài nguyên cuồn cuộn, công đức tràn đầy.
Tiểu Thiền sao có thể quyết định được, cô bé nghiêng đầu nhìn Mục Cẩm Vân. Dù gì thì cô bé cũng theo ca ca. Mục Cẩm Vân đồng ý thì cô bé cũng đồng ý. Mục Cẩm Vân không đồng ý, vậy cô bé cũng nhất định không rời đi.
Không chỉ có mỗi Tiểu Thiền nhìn Mục Cẩm Vân, mà ngay cả những đệ tử khác của Tàng Kiếm Sơn cũng khẩn trương nhìn hắn. Mục Cẩm Vân trước kia là đại sư huynh, sau khi sư phụ qua đời thì hắn chính là chưởng môn. Trong mắt đám trẻ, hắn luôn là người dẫn dắt chúng. Nếu hắn rời đi, bọn chúng sẽ phải làm thế nào?
Trong lòng chúng bắt đầu hoảng loạn, khẩn trương đến mức nín thở.
Tô Lâm An thì lại ung dung nhìn Mục Cẩm Vân. Nàng không hề hiếu kì Mục Cẩm Vân sẽ lựa chọn như thế nào...
Thứ người này theo đuổi chính là sức mạnh. Nếu như gia nhập Lượng Kiếm Sơn, sẽ tiến vào thế giới rộng lớn, được mở rộng tầm mắt, tài nguyên cũng phong phú hơn, sự cạnh tranh đương nhiên cũng sẽ khốc liệt hơn. Còn nếu ở lại đây, từ từ chuyển hóa linh khí thì nhiều năm sau nơi này rất có thể sẽ trở thành nơi có phong thủy tốt để tu luyện. Thế nhưng hiện giờ, thời gian có thể thoải mái tu luyện mỗi ngày của hắn cũng chỉ có một canh giờ khi Tiểu Thiền chuyển hóa linh khí.
Cho nên, Tô Lâm An đoán, hắn nhất định sẽ rời đi!
“Ta là chưởng môn của Tàng Kiếm Sơn. Nếu ta đi, những đệ tử của ta phải làm thế nào?” Mục Cẩm Vân hỏi.
Ồ, hắn vẫn còn quan tâm đến những đệ tử còn lại của Tàng Kiếm Sơn cơ đấy, điều này thực sự khiến Tô Lâm An thấy bất ngờ.
Ở phía bên kia, Liên Ngấn âm thầm quan sát từng người một, sau đó giơ tay chỉ vào mấy người: “Mấy người này tư chất bình thường, có thể vào ngoại môn. Nhưng mà ta chỉ có trách nhiệm dẫn người vào cửa, nếu các ngươi không cố gắng tu luyện, bị đào thải thì chuyện đó không liên quan đến ta.” Người hắn chỉ là Cẩm Thư, Cẩm Lạc và Cẩm Ngọc.
Sau đó hắn lại chỉ vào mấy người khác, nói: “Bốn người các ngươi, chỉ có thể làm đệ tử tạp dịch.”
Đệ tử tạp dịch, chính là làm người hầu nô tài ở trong tông môn, ngày nào cũng có việc để làm, chỉ khi nào làm xong việc của mình thì mới có thời gian tu luyện.
Đại tông môn vốn dĩ nằm ở chốn bồng lai, cho dù là nơi ở của đệ tử tạp dịch thì linh khí cũng dồi dào hơn rất nhiều so với thế giới bên ngoài. Cho nên vẫn có rất nhiều người đồng ý làm đệ tử tạp dịch, tận dụng thời gian rảnh rỗi để tu luyện, sau đó tranh thủ thể hiện tài năng của mình trong cuộc thi sát hạch đệ tử tạp dịch mấy năm mới tổ chức một lần để có thể thuận lợi gia nhập ngoại môn. Trong bốn đứa bé này, có hai đứa tư chất rất kém, để bọn chúng tới làm đệ tử tạp dịch, đã coi như là nể mặt Mục Cẩm Vân và Tiểu Thiền.
Người không được gọi tên chỉ còn lại mỗi Vạn Sơn Hồng và Sở Tài Nguyên.
Tuổi tác của Vạn Sơn Hồng cũng không còn trẻ, vừa nhìn đã biết là người bị phế công pháp, hiện đang tu luyện lại, giờ mới đến Luyện Khí tầng sáu. Lượng Kiếm Sơn sẽ không thu nhận những người như vậy, cho dù là đệ tử tạp dịch cũng không được, thu nhận họ ngược lại sẽ bị người khác chê cười.
Sở Tài Nguyên là một thể tu (luyện thể) mà tư chất lại không ra gì cả, bọn họ lại càng khinh thường.
“Hai người này...” Liên Ngấn suy nghĩ một lát, “Ngươi muốn dẫn theo, vậy bố trí cho họ ở thành Danh Kiếm bên ngoài Lượng Kiếm Sơn. Nếu ngươi có thể bộc lộ tài năng nổi trội của mình trong các đệ tử nội môn, ghi tên lên bảng Thiên Kiêu thì ngươi có thể tự dẫn bọn họ lên núi.”
“Đồng thời, nếu các ngươi không tạo được tiếng tăm gì ở Lượng Kiếm Sơn, vậy thì bọn họ cũng sẽ bị đuổi khỏi Lượng Kiếm Sơn.”
“Thành tựu của các ngươi quyết định địa vị của các ngươi, cũng quyết định vận mệnh của bọn họ.” Liên Ngấn nhìn Mục Cẩm Vân và Tiểu Thiền, “Nghe rõ chưa?”
Bạch Vô Thường hỏi khẽ: “Còn ta thì sao?”
“Ngươi? Ngươi là tán tu Kim Đan kỳ, đã mấy trăm tuổi rồi, kiếp này chắc không tiến bộ thêm được nữa. Chẳng lẽ vẫn còn muốn gia nhập Lượng Kiếm Sơn chúng ta?” Người lên tiếng chế nhạo là Đồ Tam, tâm trạng hiện giờ của gã đang không tốt, “Tiềm lực của ngươi thấp nhất trong số tất cả những người ở đây.”
Rõ ràng tu vi của Bạch Vô Thường cao nhất, nhưng lại bị sỉ nhục đến tái xanh cả mặt. Thế nhưng gã không hề phản bác lại, chỉ cúi thấp đầu buồn bực không lên tiếng.
Tô Lâm An nói: “Đừng nản chí! Đợi sau này ta giúp ngươi giải độc, tu bổ kinh mạch, cải thiện tư chất, đến lúc đó kết đan không phải là giấc mộng nữa, vả thẳng vào mặt gã này!”
Mục Cẩm Vân liền nói luôn: “Bạch Vô Thường là trưởng lão khách khanh của Tàng Kiếm Sơn chúng ta. Nếu các ngươi vẫn có thái độ như vậy, chúng ta sẽ không gia nhập nữa.”
“Ê, thằng nhãi nhà ngươi...” Đồ Tam đang muốn mượn cơ hội trút giận, lại bị Thất Nguyệt Vũ và Ngũ Nguyệt Hoa liên thủ ngăn lại. “Đồ Tam, cái tay này của ngươi đâm chọc ra ngoài như vậy, không cần nữa đúng không?”
Rõ ràng dẫn được hai người này về là lập công lớn, nhưng Đồ Tam lại liên tục phá rối.
Đồ Tam vội vàng nói: “Ta nào dám, hai vị tỷ tỷ. Ta chỉ không muốn nhìn thằng nhãi này phách lối như vậy thôi.” Gã ngượng ngùng xin lỗi. Lúc cúi đầu, đáy mắt gã còn lóe lên tức giận.
Lúc này, Liên Ngấn mới hỏi tiếp: “Đã có câu trả lời chưa?”
Tiểu Thiền vẫn nhìn Mục Cẩm Vân.
Mục Cẩm Vân thì nhìn về phía đám sư đệ sư muội của hắn, chính xác mà nói là mấy cái đuôi mà hắn cần dẫn theo. Bọn họ có người mong đợi, có người thấp thỏm lo âu, cũng có người rất tức giận. Những đệ tử này trong đầu nghĩ gì đều viết hết trên mặt, đúng là những người chưa từng trải qua gian khổ.
Sư phụ vừa qua đời không lâu, từ ngôi mộ của ông vẫn có thể nhìn thấy nơi này. Mục Cẩm Vân không muốn để cho sư phụ thấy hắn bỏ mặc những người này.
Cho nên hắn mới lên tiếng tranh giành chút lợi ích cho họ. Đợi đến khi rời khỏi nơi này, bọn họ sẽ không còn quan hệ gì nữa.
“Chúng ta sẽ đến Lượng Kiếm Sơn.” Mục Cẩm Vân trầm giọng nói.
Cẩm Thư không thể tin nổi, tức giận nói: “Sư phụ giao tông môn cho huynh, giờ huynh lại đi theo hắn. Huynh là chưởng môn cơ mà!”
“Sư phụ nói, tất cả mọi người đều phải nghe theo sự sắp xếp của ta.” Mục Cẩm Vân không muốn giải thích thêm, thờ ơ nói.
“Được!” Liên Ngấn vô cùng vui vẻ khi Mục Cẩm Vân đưa ra quyết định này. Hắn dặn bọn họ chờ ở đây, sau đó dẫn tu sĩ Hình đường đi tuần núi, tìm nhân sâm Bạch Ngọc Tuyết để điều tra nguyên nhân cái chết của Lâm Yên Yên.
Cuối cùng, nhóm người cũng truy tìm tới bên vách đá.
Sau khi cẩn thận đi xuống dưới, loại cát trắng kia rốt cuộc cũng có chút động tĩnh.
“Chả trách lúc trước cát trắng bị rối loạn. Dưới này đều là hài cốt và tử khí, cho nên nó không thể nào tìm được mục tiêu chính xác.”
“Nơi này âm khí quá dày đặc, chúng ta mau rời khỏi thôi.” Bọn họ vẫn nhớ kĩ cấm kị của Thập Vạn Đại Sơn năm đó.
“Họ đúng là liều lĩnh, dám đuổi tới tận đây!”
“Thảo nào lại bị nhập ma! Sát khí nơi đây quá nồng, dễ dàng thúc đẩy tâm ma trưởng thành nhanh hơn!” Quay đầu thấy đôi mắt của Đồ Tam đỏ ngầu, trong lòng mọi người lại càng chắc chắn.
Bọn họ tìm kiếm cẩn thận, cuối cùng cũng tìm thấy hài cốt của mấy người kia. Sau khi lục thấy khối ngọc giản ghi lại cảnh tượng trên người Tạ Vân Phàm, bọn họ mới hiểu hơn về mối quan hệ giữa ba người này.
Ba người đồng hành nhất định có gian tình, chẳng trách lại xảy ra chuyện.
Sau khi bọn họ điều tra nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường, liền đưa ra kết luận cuối cùng.
Sự thật đúng là do Vũ Bân nhập ma giết chết Tạ Vân Phàm, sau đó lại lăng nhục Lâm Yên Yên đến chết.
Thu dọn hài cốt ổn thỏa, đoàn người Hình đường của Lượng Kiếm Sơn chuẩn bị ra về.
Trong khi đó ở trên vách đá, Bạch Vô Thường vẫn đang rất căng thẳng.
“Thật sự không có vấn đề gì chứ?”
Mục Cẩm Vân không để ý tới gã, tự về phòng thu dọn đồ đạc.
Cẩm Thư vẫn còn tức giận, làm ầm lên ở ngoài cửa phòng hắn, cuối cùng Mục Cẩm Vân chỉ nói một câu: “Lượng Kiếm Sơn trước kia có tên là Tàng Kiếm Sơn, môn phái của chúng ta vốn dĩ là ở Trung Châu.”
Cẩm Thư sững sờ, sau đó ánh mắt sáng lên. Cho nên, bọn họ trở về là để đoạt lại mảnh đất truyền thừa từ đời trước của mình? Nghĩ như vậy, cậu lập tức sôi trào nhiệt huyết.
Mục Cẩm Vân cảm nhận được tâm trạng của thiếu niên ngoài cửa đã thay đổi thì
cười nhạo, thầm nghĩ: “Ngu ngốc.”
Tu sĩ Hình đường vừa quay lại cũng không hề nghỉ ngơi mà tiếp tục đi khắp núi tìm nhân sâm Bạch Ngọc Tuyết. Bọn họ không chỉ tìm ở mỗi núi Kỳ Liên, mà chia nhau lục soát, thái độ là dù có đào ba tấc đất lên cũng phải tìm bằng được nhân sâm Bạch Ngọc Tuyết.
Đến khi nghe ngóng được thông tin nhân sâm Bạch Ngọc Tuyết một ngày chỉ xuất hiện một lần, bọn họ liền quyết định sẽ ở lại thêm một ngày nữa.
Mục Cẩm Vân thu dọn đồ đạc của mình xong thì dẫn Sở Tài Nguyên đến trấn Thanh Thủy. Hắn thu trước tiền thuế ba năm, hẹn ba năm sau lại tới bàn bạc quy tắc mới. Tiền thuế ba năm chỉ là ba mươi nghìn viên linh châu, hiện giờ Sở gia vẫn có thể trả được. Sở lão gia sai người đi lấy linh thạch, rồi ngồi hàn huyên mấy câu với Mục Cẩm Vân. Ông nghe nói bọn họ sắp đi Trung Châu, ngay cả Sở Tài Nguyên cũng được dẫn đi cùng thì rất kích động.
Sở Tài Nguyên vốn dĩ chỉ đứng phía sau làm phông nền cho bọn họ, nhưng khi nghe thấy hai người họ nhắc đến mình, hắn liền vội vàng nói ra suy nghĩ của bản thân: “Ông nội, cháu không đi đâu!”
Sở Tài Nguyên rất tự hiểu lấy bản thân, tư chất tu luyện của hắn bình thường, lại còn lớn hơn so với tuổi thu nhận đệ tử của các đại tông môn. Nếu hắn đến Lượng Kiếm Sơn ở Trung Châu thì ngay cả đệ tử tạp dịch cũng không được làm, chỉ có thể kiếm sống ở trong thành Danh Kiếm gì đó. Không cần nghĩ cũng biết, cuộc sống sẽ khó khăn tới mức nào.
Hắn không có chí tiến thủ, chỉ muốn ở lại trấn Thanh Thủy làm công tử nhà giàu, ngày ngày được ăn ngon mặc đẹp.
Trước kia, Sở gia đứng thứ ba trong trấn Thanh Thủy, hắn đi ra ngoài còn phải nhìn sắc mặt của người khác. Nhưng hiện nay nhà hắn khó khăn lắm mới được xưng vương xưng bá, hắn còn chưa được hưởng phúc bao lâu đã phải đến Trung Châu để tiếp tục nhìn mặt người khác mà sống?
Hắn không muốn đi!
“Không đi? Ta đánh chết ngươi cái đồ bất hiếu này!” Sở lão gia nhéo lỗ tai của Sở Tài Nguyên lôi hắn vào trong phòng, trước khi đi còn chào Mục Cẩm Vân: “Để ta dạy dỗ nó. Mục chưởng môn yên tâm, ta nhất định sẽ đưa đứa cháu này đến đó, để cho nó làm chân sai vặt bên cạnh ngài. Mong ngài cho nó một cơ hội.”
Tô Lâm An cũng bay theo vào trong hóng chuyện.
Nói thật, nàng rất thích tên nhóc Sở Tài Nguyên này, thấy hắn vô cùng vừa mắt.
Tài nguyên cuồn cuộn, công đức tràn đầy.