Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-15
Chương 15 : KIẾM Ý
Tô Lâm An đang muốn bay về nhắc nhở thì cảm nhận được mắt của thi thể nữ sau bình phong hơi động đậy. Sau đó, chậm rãi mở ra.
Ánh mắt cô ta nhìn thẳng về phía cửa, khẽ nhếch khóe miệng lộ ra một nụ cười vô cùng kinh dị.
Tiếp theo đó, máu dưới thân Trương Thanh Phương càng lúc càng nhiều, máu không ngừng tràn ra khắp nơi, ngấm lên thi thể nữ kia.
Dùng mắt thường cũng có thể thấy cái xác đó bỗng đầy đặn hẳn lên, vốn chỉ là một cái xác khô giờ lại dần dần đầy đặn máu thịt, sinh khí trong cơ thể cũng trở nên dồi dào hơn...
Cuối cùng, Trương Thanh Phương biến thành một cái xác khô. Mà cái xác nữ kia, lại từng chút trở nên tươi tắn, trừ làn da tái nhợt bất thường, những nơi khác đều khiến người thường không thể hoài nghi.
Ngũ quan của cô gái này cũng tàm tạm, miễn cưỡng vẫn được tính là dễ nhìn. Tô Lâm An nhìn chằm chằm gương mặt kia, thản nhiên phê bình: “Mắt không to bằng ta, mũi không thẳng như ta, môi quá dày quá đỏ... ừm, ngực cũng chẳng lớn bằng ta.”
Xác nữ kia chậm rãi đứng lên.
Đợi cô ta đứng dậy hoàn toàn, Tô Lâm An mới nhận ra, sau lưng cô ta có một chiếc đèn. Bên thân đèn có đặt một cái hộp gỗ và một tay nải đen thùi lùi.
Đó là một chiếc đèn hoa sen bằng đồng xanh kiểu cổ, những cánh hoa bao trọn lấy ánh lửa trong chiếc đèn, khiến không một tia sáng nào có thể lọt ra ngoài. Tô Lâm An phải dùng thần thức mới cảm nhận được chiếc đèn đó vẫn đang sáng.
Đây là một chiếc hồn đăng, cấp bậc cũng rất cao.
Càng tiến gần đến chiếc đèn, ngay cả Tô Lâm An cũng có cảm giác thoải mái, nguyên thần rách nát của nàng dường như đang từng chút từng chút được ngưng tụ vững chắc lại.
Nàng bay đến phía trên ngọn đèn, khoanh chân xếp bằng. Sau khi ngồi ổn định mới tiếp tục xem xét hai món đồ còn lại.
Trong cái tay nải đen thui kia là thi thể của một đứa trẻ sơ sinh, đứa bé còn rất nhỏ, có lẽ vừa sinh được vài ngày đã chết. Nói là chết, thế nhưng trong nó lại có luồng sinh khí quái dị vô cùng, cũng nồng đậm như sinh khí phát ra từ cái xác nữ kia.
Cuống rốn của đứa trẻ rất dài, dùng thần thức nhìn kỹ, trên cuống rốn còn có một sợi chỉ đỏ có liên kết với cô gái mặt mày trắng bệnh kia và sinh khí được truyền từ đứa trẻ lên người cô ta.
Vậy ra, sinh khí trên cái xác nữ kia, thực chất là bắt nguồn từ đứa bé này.
Có lẽ cô gái là mẹ của nó, nhưng lại dựa vào sinh khí của đứa trẻ sơ sinh để nuôi dưỡng mình?
Tô Lâm An híp mắt lại, nhìn sang chiếc hộp gỗ còn lại, trong hộp đựng một thứ nhìn khá giống củ cải. Có điều, củ cải kia lại giống một người tí hon hơn, có tay có chân, trên rễ còn buộc một sợi dây đỏ, trên sợi dây còn treo một hình người nho nhỏ bện từ cỏ to bằng đầu ngón tay cái.
Hình người bện từ cỏ kia Tô Lâm An biết, đó là hình nhân thế mạng mà giới tu chân thường dùng. Có thể mô phỏng lại hơi thở của chủ nhân, dùng để đánh lừa kẻ địch, tránh được một lần tấn công.
Còn củ cải nhìn như đứa bé kia, Tô Lâm An tạm thời chưa nhìn ra được nó là thứ gì, nhìn ngang nhìn dọc thế nào cũng chỉ thấy là một cây củ cải bình thường, trừ việc nhìn nó hơi kỳ lạ một chút.
Nàng khá tò mò, bèn chia ra một luồng thần thức thử thâm nhập vào trong củ cải dò xét xem sao. Kết quả là đột nhiên xảy ra dị biến, củ cải kia như một vũng bùn sâu không thấy đáy, sau khi luồng thần thức của nàng xâm nhập vào đã bị nuốt gọn ở trong, sau đó cả nguyên thần của nàng ở bên ngoài cũng bị kéo theo vào...
Nàng hoảng sợ, muốn cắt đứt đoạn thần thức kia, nhưng mà lại không có tác dụng, Nàng như bị kéo vào một vũng bùn sâu, đợi đến khi nàng mở mắt ra lại...
Quanh nàng tối đen mù mịt, không thấy bất cứ thứ gì, đưa tay đẩy một cái liền chạm phải thứ gì đó. Tô Lâm An sững sờ, lại đưa tay lên theo bản năng, lại đụng tới thứ gì đó như gỗ, nàng lại sờ sờ chính mình, tròn tròn, lăn lăn...
“Củ cải!”
Nguyên thần của nàng thế mà lại chui vào củ cải!!!
Tô Lâm An kiểm tra lại nguyên thần của mình, ấn Công Đức vẫn ở trong nàng, không có gì bất ổn. Lẽ nào là đổi cho nàng một cơ thể khác?
Tuy củ cải cũng rất tệ, thế nhưng dù gì vẫn tốt hơn thanh kiếm gãy kia. Giờ nó đã quá nát rồi, lúc nào cũng phải lo lắng chuyện kiếm hủy hồn vong, mà củ cải này có tay lại có chân, lúc hoạt động không cần dùng thần thức, lại còn có thể để nàng sờ được vào những thứ khác, đem đến cho nàng một cảm giác chân thực đã lâu không có.
Có điều, điểm bất đồng với thanh kiếm gãy chính là khi ở trong thanh kiếm kia, nguyên thần của nàng không bị hạn chế quá nhiều, bất cứ lúc nào nàng cũng có thể bay ra từ trong thanh kiếm. Mà củ cải này lại như một lồng giam đen kịt, nhốt nguyên thần của nàng ở trong.
Sau khi làm rõ được tình trạng của bản thân hiện giờ, Tô Lâm An buộc phải nghĩ cách mở hộp. Cái hộp gỗ này chẳng biết làm từ thứ gì, lại có thể ngăn nguyên thần của nàng dò xét. Nàng chỉ có thể nhìn thấy xung quanh tối đen, không thể quan sát được trong hộp thế nào.
Tô Lâm An nghĩ một hồi, lấy sức đẩy nắp ra, nhưng không hề lay chuyển. Nàng lại coi nắp hộp là cánh cửa mà gõ, phát ra những tiếng cộc cộc.
Nàng bị nhốt ở trong này, cũng chẳng biết giờ Mục Cẩm Vân thế nào, cô gái kia có vẻ như cũng là Kim Đan kỳ, Mục Cẩm Vân sẽ không bị thiệt thòi gì khi đối đầu chứ?
Chẳng bao lâu sau, Tô Lâm An nghe thấy bên ngoài có tiếng nói.
“Tiểu công tử.”
Giọng của cô gái kia rất quyến rũ, còn có chút khàn khàn, mang đến một sự mê hoặc khó nói.
Thần thức của Tô Lâm An không thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng lại có thể nghe thấy tiếng động. Sau khi cô gái kia nói xong liền chẳng có động tĩnh gì nữa. Một lúc sau, lại nghe thấy cô ta ngạc nhiên kêu lên, “Ngươi không bị ảo giác?”
Giọng nói của Mục Cẩm Vân truyền tới, “Ngươi là thứ gì?”
Sau đó, lại là một khoảng yên tĩnh quái dị.
Tô Lâm An không rõ tình hình cụ thể ở ngoài ra sao, trong lòng có chút lo lắng.
“Công tử, ta không muốn chết.”
“Ngươi trốn ở đây làm gì? Trương Thanh Phương có quan hệ gì với ngươi?”
Nghe thấy đoạn nói chuyện bên ngoài, Tô Lâm An càng chắc chắn rằng, giờ Mục Cẩm Vân đang chiếm thế thượng phong. Cô gái kia, quả nhiên là thực lực không cao, ngay cả thằng nhóc khốn nạn như Mục Cẩm Vân cũng chẳng xử lý được.
“Ta cũng không muốn trốn ở đây, ta... chỉ là ta không ra được. Á...!”
Ở bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy? Mục Cẩm Vân một kiếm chém chết xác nữ kia rồi sao?
Tô Lâm An vẫn đang ngờ vực, bỗng thấy nắp hộp được mở ra, nàng vốn đang dính lên nắp gỗ, móng vuốt cứ thế bám lên nắp hộp, bị nhấc lên cùng nắp hộp kia.
Nàng nghiêng đầu liền mặt đối mặt với Mục Cẩm Vân, liền nói: “Đừng ra tay, là ta.”
“Lão quái vật?” Vẫn là giọng nói đó, chỉ có điều thân xác này...
Mục Cẩm Vân nhìn búp bê củ cải bụ bẫm, khóe mắt khẽ co lại.
Tô Lâm An bước ra từ chiếc hộp, thấy Mục Cẩm Vân liền thở phào, nàng chuyển tầm mắt, phát hiện xác nữ kia đang nằm trên mặt đất, trên người còn cắm một thanh kiếm gãy!
Tô Lâm An rùng mình một cái, ngẩng đầu lườm Mục Cẩm Vân, “Không ngờ ngươi lại dám dùng thanh kiếm kia làm vũ khí!”
Nàng đang cần phải làm rõ xem có đúng là mình đã đổi cơ thể hay không, thanh kiếm gãy bị tổn hại có ảnh hưởng gì đến nàng không, thì nhìn thấy nó đang cắm trên người xác nữ kia. Tô Lâm An đau nhói tim, sợ kiếm bị hủy thì nguyên thần của nàng cũng bị diệt.
Xong rồi xong rồi, sao bỗng dưng lại cảm giác đầu choáng váng khó chịu thế này, có phải nguyên thần có vấn đề gì không... Nàng dùng tay đỡ đầu củ cải, mặt mày lo lắng hoảng hốt.
“Ta đứng trước cửa lĩnh hội kiếm pháp, trong tay cũng chẳng có thanh kiếm nào khác, nên vô thức cầm lấy nó thôi.”
Mục Cẩm Vân nhìn củ cải ủ rũ, khóe miệng hơi nhếch lên, nụ cười còn rõ hơn trước mấy lần, có lẽ là tâm trạng tốt. Đây là lần đầu tiên hắn giải thích kỹ cho Tô Lâm An, “Ta đang tập trung luyện kiếm, ai biết cô ta đột nhiên xông tới nói chuyện với ta, còn động tay động chân, ta sợ bẩn nên tiện tay chém một kiếm, cũng chẳng nghĩ gì nhiều.”
Trên cánh cửa gỗ kia còn sót lại kiếm ý cao thâm, có lợi cho kiếm thuật của hắn không ít, xem như chuyến đi này cũng chẳng uổng công. Vì vậy, giờ tâm trạng của Mục Cẩm Vân rất tốt, khi giải thích cho Tô Lâm An, mặt còn mang theo nụ cười.
Tô Lâm An nhìn xác nữ bị kiếm cắm nằm trên mặt đất, cảm thấy có chút khó tin. Chỉ dùng thanh kiếm gãy mà đã có thể một chiêu đã chế phục được? Dù gì nữ tu đen đủi này cũng là Kim Đan kỳ, còn tu luyện loại tà thuật gì đó rất quỷ dị, sao có thể dễ dàng bị hạ gục như vậy?
Tô Lâm An bèn mở miệng hỏi: “Ngươi là ai, rốt cuộc Trương Thanh Phương đã lén lút làm trò gì ở đây? Có phải ngươi muốn làm hại người ở trấn Thanh Thủy!”
Cô gái kia bị đóng trên đất, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, màu xanh dưới mắt rất đậm, mà màu xanh này còn tiếp tục đậm thêm, trên cằm còn xuất hiện những vết lốm đốm màu tím do máu không hoạt động, có huyết lệ chảy ra từ mắt cô ta, cô ta nghẹn ngào nói:
“Ngươi… sao ngươi có thể mở được cái hộp gỗ đó?”
“Chúng ta bị nhốt ở đây đã mấy trăm năm mà cũng chẳng thể mở được nó ra, không ngờ, ngươi vừa tới đã mở được nó ra.”
“Nó đã chọn ngươi? Ha ha...”
“Ngươi là ai?” Mục Cẩm Vân lộ vẻ không vui, cũng không muốn nghe cô ta nói nhảm.
Cô gái kia yếu ớt nhìn hắn nói: “Ta là Việt Linh Ca, là tu sĩ Trung Châu, ba trăm năm trước cùng với bạn đồng hành tới đây lịch luyện(*), bước lầm vào giếng cây này, sau đó bị nhốt lại, cho tới giờ vẫn không cách nào thoát ra.”
(*) Lịch luyện: Lịch là trải nghiệm, luyện là tu luyện. Để tu luyện đạt được tính cân bằng, các tu sĩ sẽ phải ngao du tới các vùng đất khác nhau để trải nghiệm nhân sinh, hỗ bản thân tăng thêm tri thức và tu luyện tâm tính.
“Nơi đây linh khí mỏng manh, tử khí dày đặc, sau khi chúng ta dùng hết linh thạch trên người, cũng chẳng còn cách nào để kéo dài mạng sống nữa, lúc đó ta lại đang mang bầu.”
Giọng Việt Linh Ca khàn đặc, từng chữ từng chữ nói ra đều đẫm máu, có sự đau đớn đè nén trong lời kể, giống như đang có một sợi thừng siết chặt yết hầu cô. “Ta và chàng giãy giụa rất lâu...” Nàng nhìn về phía hài cốt người đàn ông kia, “Dù thế nào cũng không cam tâm từ bỏ, mục đích duy nhất của chúng ta, chính là có thể khiến Bảo Nhi được sống.”
“Trăm năm trước, phong ấn ở nơi này không rõ vì sao lại bị phá ra thành một cái hốc, có rất nhiều linh khí tràn vào. Chỉ tiếc, chàng không đợi được tới ngày đó. Tuy phong ấn đã được mở, nhưng ta vẫn không thể thoát ra ngoài. Trương gia mà ngươi nói, vào mười năm trước, có một bé gái ngã xuống đây. Ta và tiểu cô nương đó đã đạt được thỏa thuận, nó sẽ chuẩn bị linh thạch và pháp bảo để giúp ta phá bỏ phong ấn, còn ta dạy nó công pháp khiến nó trở nên mạnh hơn.”
“Người liên lạc với ta vẫn luôn là con tiểu cô nương đó. Nếu đây là Trương Thanh Phương mà các ngươi nói, hôm nay hắn mới tới đây lần đầu, hắn muốn cướp đèn của ta, cướp con của ta.” Giọng Việt Linh Ca đột nhiên trở nên bén nhọn, “Các ngươi cũng cùng một giuộc với hắn, cũng muốn cướp con của ta! Ta phải giết ngươi!”
Nói xong, cô ta giãy giụa muốn vùng lên, nhưng lại không thể bò dậy nổi, mà sinh khí trên người lại càng lúc càng suy yếu...
Tô Lâm An đang muốn bay về nhắc nhở thì cảm nhận được mắt của thi thể nữ sau bình phong hơi động đậy. Sau đó, chậm rãi mở ra.
Ánh mắt cô ta nhìn thẳng về phía cửa, khẽ nhếch khóe miệng lộ ra một nụ cười vô cùng kinh dị.
Tiếp theo đó, máu dưới thân Trương Thanh Phương càng lúc càng nhiều, máu không ngừng tràn ra khắp nơi, ngấm lên thi thể nữ kia.
Dùng mắt thường cũng có thể thấy cái xác đó bỗng đầy đặn hẳn lên, vốn chỉ là một cái xác khô giờ lại dần dần đầy đặn máu thịt, sinh khí trong cơ thể cũng trở nên dồi dào hơn...
Cuối cùng, Trương Thanh Phương biến thành một cái xác khô. Mà cái xác nữ kia, lại từng chút trở nên tươi tắn, trừ làn da tái nhợt bất thường, những nơi khác đều khiến người thường không thể hoài nghi.
Ngũ quan của cô gái này cũng tàm tạm, miễn cưỡng vẫn được tính là dễ nhìn. Tô Lâm An nhìn chằm chằm gương mặt kia, thản nhiên phê bình: “Mắt không to bằng ta, mũi không thẳng như ta, môi quá dày quá đỏ... ừm, ngực cũng chẳng lớn bằng ta.”
Xác nữ kia chậm rãi đứng lên.
Đợi cô ta đứng dậy hoàn toàn, Tô Lâm An mới nhận ra, sau lưng cô ta có một chiếc đèn. Bên thân đèn có đặt một cái hộp gỗ và một tay nải đen thùi lùi.
Đó là một chiếc đèn hoa sen bằng đồng xanh kiểu cổ, những cánh hoa bao trọn lấy ánh lửa trong chiếc đèn, khiến không một tia sáng nào có thể lọt ra ngoài. Tô Lâm An phải dùng thần thức mới cảm nhận được chiếc đèn đó vẫn đang sáng.
Đây là một chiếc hồn đăng, cấp bậc cũng rất cao.
Càng tiến gần đến chiếc đèn, ngay cả Tô Lâm An cũng có cảm giác thoải mái, nguyên thần rách nát của nàng dường như đang từng chút từng chút được ngưng tụ vững chắc lại.
Nàng bay đến phía trên ngọn đèn, khoanh chân xếp bằng. Sau khi ngồi ổn định mới tiếp tục xem xét hai món đồ còn lại.
Trong cái tay nải đen thui kia là thi thể của một đứa trẻ sơ sinh, đứa bé còn rất nhỏ, có lẽ vừa sinh được vài ngày đã chết. Nói là chết, thế nhưng trong nó lại có luồng sinh khí quái dị vô cùng, cũng nồng đậm như sinh khí phát ra từ cái xác nữ kia.
Cuống rốn của đứa trẻ rất dài, dùng thần thức nhìn kỹ, trên cuống rốn còn có một sợi chỉ đỏ có liên kết với cô gái mặt mày trắng bệnh kia và sinh khí được truyền từ đứa trẻ lên người cô ta.
Vậy ra, sinh khí trên cái xác nữ kia, thực chất là bắt nguồn từ đứa bé này.
Có lẽ cô gái là mẹ của nó, nhưng lại dựa vào sinh khí của đứa trẻ sơ sinh để nuôi dưỡng mình?
Tô Lâm An híp mắt lại, nhìn sang chiếc hộp gỗ còn lại, trong hộp đựng một thứ nhìn khá giống củ cải. Có điều, củ cải kia lại giống một người tí hon hơn, có tay có chân, trên rễ còn buộc một sợi dây đỏ, trên sợi dây còn treo một hình người nho nhỏ bện từ cỏ to bằng đầu ngón tay cái.
Hình người bện từ cỏ kia Tô Lâm An biết, đó là hình nhân thế mạng mà giới tu chân thường dùng. Có thể mô phỏng lại hơi thở của chủ nhân, dùng để đánh lừa kẻ địch, tránh được một lần tấn công.
Còn củ cải nhìn như đứa bé kia, Tô Lâm An tạm thời chưa nhìn ra được nó là thứ gì, nhìn ngang nhìn dọc thế nào cũng chỉ thấy là một cây củ cải bình thường, trừ việc nhìn nó hơi kỳ lạ một chút.
Nàng khá tò mò, bèn chia ra một luồng thần thức thử thâm nhập vào trong củ cải dò xét xem sao. Kết quả là đột nhiên xảy ra dị biến, củ cải kia như một vũng bùn sâu không thấy đáy, sau khi luồng thần thức của nàng xâm nhập vào đã bị nuốt gọn ở trong, sau đó cả nguyên thần của nàng ở bên ngoài cũng bị kéo theo vào...
Nàng hoảng sợ, muốn cắt đứt đoạn thần thức kia, nhưng mà lại không có tác dụng, Nàng như bị kéo vào một vũng bùn sâu, đợi đến khi nàng mở mắt ra lại...
Quanh nàng tối đen mù mịt, không thấy bất cứ thứ gì, đưa tay đẩy một cái liền chạm phải thứ gì đó. Tô Lâm An sững sờ, lại đưa tay lên theo bản năng, lại đụng tới thứ gì đó như gỗ, nàng lại sờ sờ chính mình, tròn tròn, lăn lăn...
“Củ cải!”
Nguyên thần của nàng thế mà lại chui vào củ cải!!!
Tô Lâm An kiểm tra lại nguyên thần của mình, ấn Công Đức vẫn ở trong nàng, không có gì bất ổn. Lẽ nào là đổi cho nàng một cơ thể khác?
Tuy củ cải cũng rất tệ, thế nhưng dù gì vẫn tốt hơn thanh kiếm gãy kia. Giờ nó đã quá nát rồi, lúc nào cũng phải lo lắng chuyện kiếm hủy hồn vong, mà củ cải này có tay lại có chân, lúc hoạt động không cần dùng thần thức, lại còn có thể để nàng sờ được vào những thứ khác, đem đến cho nàng một cảm giác chân thực đã lâu không có.
Có điều, điểm bất đồng với thanh kiếm gãy chính là khi ở trong thanh kiếm kia, nguyên thần của nàng không bị hạn chế quá nhiều, bất cứ lúc nào nàng cũng có thể bay ra từ trong thanh kiếm. Mà củ cải này lại như một lồng giam đen kịt, nhốt nguyên thần của nàng ở trong.
Sau khi làm rõ được tình trạng của bản thân hiện giờ, Tô Lâm An buộc phải nghĩ cách mở hộp. Cái hộp gỗ này chẳng biết làm từ thứ gì, lại có thể ngăn nguyên thần của nàng dò xét. Nàng chỉ có thể nhìn thấy xung quanh tối đen, không thể quan sát được trong hộp thế nào.
Tô Lâm An nghĩ một hồi, lấy sức đẩy nắp ra, nhưng không hề lay chuyển. Nàng lại coi nắp hộp là cánh cửa mà gõ, phát ra những tiếng cộc cộc.
Nàng bị nhốt ở trong này, cũng chẳng biết giờ Mục Cẩm Vân thế nào, cô gái kia có vẻ như cũng là Kim Đan kỳ, Mục Cẩm Vân sẽ không bị thiệt thòi gì khi đối đầu chứ?
Chẳng bao lâu sau, Tô Lâm An nghe thấy bên ngoài có tiếng nói.
“Tiểu công tử.”
Giọng của cô gái kia rất quyến rũ, còn có chút khàn khàn, mang đến một sự mê hoặc khó nói.
Thần thức của Tô Lâm An không thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng lại có thể nghe thấy tiếng động. Sau khi cô gái kia nói xong liền chẳng có động tĩnh gì nữa. Một lúc sau, lại nghe thấy cô ta ngạc nhiên kêu lên, “Ngươi không bị ảo giác?”
Giọng nói của Mục Cẩm Vân truyền tới, “Ngươi là thứ gì?”
Sau đó, lại là một khoảng yên tĩnh quái dị.
Tô Lâm An không rõ tình hình cụ thể ở ngoài ra sao, trong lòng có chút lo lắng.
“Công tử, ta không muốn chết.”
“Ngươi trốn ở đây làm gì? Trương Thanh Phương có quan hệ gì với ngươi?”
Nghe thấy đoạn nói chuyện bên ngoài, Tô Lâm An càng chắc chắn rằng, giờ Mục Cẩm Vân đang chiếm thế thượng phong. Cô gái kia, quả nhiên là thực lực không cao, ngay cả thằng nhóc khốn nạn như Mục Cẩm Vân cũng chẳng xử lý được.
“Ta cũng không muốn trốn ở đây, ta... chỉ là ta không ra được. Á...!”
Ở bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy? Mục Cẩm Vân một kiếm chém chết xác nữ kia rồi sao?
Tô Lâm An vẫn đang ngờ vực, bỗng thấy nắp hộp được mở ra, nàng vốn đang dính lên nắp gỗ, móng vuốt cứ thế bám lên nắp hộp, bị nhấc lên cùng nắp hộp kia.
Nàng nghiêng đầu liền mặt đối mặt với Mục Cẩm Vân, liền nói: “Đừng ra tay, là ta.”
“Lão quái vật?” Vẫn là giọng nói đó, chỉ có điều thân xác này...
Mục Cẩm Vân nhìn búp bê củ cải bụ bẫm, khóe mắt khẽ co lại.
Tô Lâm An bước ra từ chiếc hộp, thấy Mục Cẩm Vân liền thở phào, nàng chuyển tầm mắt, phát hiện xác nữ kia đang nằm trên mặt đất, trên người còn cắm một thanh kiếm gãy!
Tô Lâm An rùng mình một cái, ngẩng đầu lườm Mục Cẩm Vân, “Không ngờ ngươi lại dám dùng thanh kiếm kia làm vũ khí!”
Nàng đang cần phải làm rõ xem có đúng là mình đã đổi cơ thể hay không, thanh kiếm gãy bị tổn hại có ảnh hưởng gì đến nàng không, thì nhìn thấy nó đang cắm trên người xác nữ kia. Tô Lâm An đau nhói tim, sợ kiếm bị hủy thì nguyên thần của nàng cũng bị diệt.
Xong rồi xong rồi, sao bỗng dưng lại cảm giác đầu choáng váng khó chịu thế này, có phải nguyên thần có vấn đề gì không... Nàng dùng tay đỡ đầu củ cải, mặt mày lo lắng hoảng hốt.
“Ta đứng trước cửa lĩnh hội kiếm pháp, trong tay cũng chẳng có thanh kiếm nào khác, nên vô thức cầm lấy nó thôi.”
Mục Cẩm Vân nhìn củ cải ủ rũ, khóe miệng hơi nhếch lên, nụ cười còn rõ hơn trước mấy lần, có lẽ là tâm trạng tốt. Đây là lần đầu tiên hắn giải thích kỹ cho Tô Lâm An, “Ta đang tập trung luyện kiếm, ai biết cô ta đột nhiên xông tới nói chuyện với ta, còn động tay động chân, ta sợ bẩn nên tiện tay chém một kiếm, cũng chẳng nghĩ gì nhiều.”
Trên cánh cửa gỗ kia còn sót lại kiếm ý cao thâm, có lợi cho kiếm thuật của hắn không ít, xem như chuyến đi này cũng chẳng uổng công. Vì vậy, giờ tâm trạng của Mục Cẩm Vân rất tốt, khi giải thích cho Tô Lâm An, mặt còn mang theo nụ cười.
Tô Lâm An nhìn xác nữ bị kiếm cắm nằm trên mặt đất, cảm thấy có chút khó tin. Chỉ dùng thanh kiếm gãy mà đã có thể một chiêu đã chế phục được? Dù gì nữ tu đen đủi này cũng là Kim Đan kỳ, còn tu luyện loại tà thuật gì đó rất quỷ dị, sao có thể dễ dàng bị hạ gục như vậy?
Tô Lâm An bèn mở miệng hỏi: “Ngươi là ai, rốt cuộc Trương Thanh Phương đã lén lút làm trò gì ở đây? Có phải ngươi muốn làm hại người ở trấn Thanh Thủy!”
Cô gái kia bị đóng trên đất, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, màu xanh dưới mắt rất đậm, mà màu xanh này còn tiếp tục đậm thêm, trên cằm còn xuất hiện những vết lốm đốm màu tím do máu không hoạt động, có huyết lệ chảy ra từ mắt cô ta, cô ta nghẹn ngào nói:
“Ngươi… sao ngươi có thể mở được cái hộp gỗ đó?”
“Chúng ta bị nhốt ở đây đã mấy trăm năm mà cũng chẳng thể mở được nó ra, không ngờ, ngươi vừa tới đã mở được nó ra.”
“Nó đã chọn ngươi? Ha ha...”
“Ngươi là ai?” Mục Cẩm Vân lộ vẻ không vui, cũng không muốn nghe cô ta nói nhảm.
Cô gái kia yếu ớt nhìn hắn nói: “Ta là Việt Linh Ca, là tu sĩ Trung Châu, ba trăm năm trước cùng với bạn đồng hành tới đây lịch luyện(*), bước lầm vào giếng cây này, sau đó bị nhốt lại, cho tới giờ vẫn không cách nào thoát ra.”
(*) Lịch luyện: Lịch là trải nghiệm, luyện là tu luyện. Để tu luyện đạt được tính cân bằng, các tu sĩ sẽ phải ngao du tới các vùng đất khác nhau để trải nghiệm nhân sinh, hỗ bản thân tăng thêm tri thức và tu luyện tâm tính.
“Nơi đây linh khí mỏng manh, tử khí dày đặc, sau khi chúng ta dùng hết linh thạch trên người, cũng chẳng còn cách nào để kéo dài mạng sống nữa, lúc đó ta lại đang mang bầu.”
Giọng Việt Linh Ca khàn đặc, từng chữ từng chữ nói ra đều đẫm máu, có sự đau đớn đè nén trong lời kể, giống như đang có một sợi thừng siết chặt yết hầu cô. “Ta và chàng giãy giụa rất lâu...” Nàng nhìn về phía hài cốt người đàn ông kia, “Dù thế nào cũng không cam tâm từ bỏ, mục đích duy nhất của chúng ta, chính là có thể khiến Bảo Nhi được sống.”
“Trăm năm trước, phong ấn ở nơi này không rõ vì sao lại bị phá ra thành một cái hốc, có rất nhiều linh khí tràn vào. Chỉ tiếc, chàng không đợi được tới ngày đó. Tuy phong ấn đã được mở, nhưng ta vẫn không thể thoát ra ngoài. Trương gia mà ngươi nói, vào mười năm trước, có một bé gái ngã xuống đây. Ta và tiểu cô nương đó đã đạt được thỏa thuận, nó sẽ chuẩn bị linh thạch và pháp bảo để giúp ta phá bỏ phong ấn, còn ta dạy nó công pháp khiến nó trở nên mạnh hơn.”
“Người liên lạc với ta vẫn luôn là con tiểu cô nương đó. Nếu đây là Trương Thanh Phương mà các ngươi nói, hôm nay hắn mới tới đây lần đầu, hắn muốn cướp đèn của ta, cướp con của ta.” Giọng Việt Linh Ca đột nhiên trở nên bén nhọn, “Các ngươi cũng cùng một giuộc với hắn, cũng muốn cướp con của ta! Ta phải giết ngươi!”
Nói xong, cô ta giãy giụa muốn vùng lên, nhưng lại không thể bò dậy nổi, mà sinh khí trên người lại càng lúc càng suy yếu...