Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-100
Chương 100 : Chương 100GIẢI ĐỘC
Nam Ly Nguyệt ngủ trên chiếc giường gỗ đỏ, gối đầu trên chiếc gối đầu màu hồng thêu hình rối gỗ, bên trong nhét những cánh hoa khô đã được luyện chế. Chiếc gối này là do Lý Chiêu Chiêu tự tay làm. Tay nghề tuy còn thô sơ, nhưng đó là tấm lòng của cô bé.
Lý Chiêu Chiêu chăm sóc cho sư phụ mình rất tốt.
Trên người Nam Ly Nguyệt còn được đắp một chiếc chăn lông do Tô Lâm An mua, màu sắc khá tươi đẹp, từng đóa hoa to nở bừng. Theo cách nói của Liễu Loạn Ngữ thì chiếc chăn này lòe loẹt đến mức thô tục.
Liễu Loạn Ngữ không chỉ một lần khinh bỉ mắt nhìn của “Nam Ly Nguyệt” - cũng chính là Tô Lâm An.
Sặc sỡ lòe loẹt, yêu diễm tục khí chính là sở thích lớn nhất của Tô Lâm An.
Tuy rằng thỉnh thoảng Tô Lâm An cũng mặc những bộ trang phục nhạt màu, nhưng từ tận sâu trong tâm hồn, nàng thích những màu sặc sỡ như đỏ rực, vàng kim, tím sáng hơn. Năm xưa nàng mặc những bộ đồ đó rất đẹp, giờ dùng cơ thể của Nam Ly Nguyệt vẫn tiếp tục phát huy sở thích không đổi này, hiệu quả thị giác khiến nàng tương đối vừa lòng.
Thế nhưng lúc này nhìn thấy Nam Ly Nguyệt nằm dưới chiếc chăn nhung hoa đỏ này, nàng lại có cảm giác một lời khó nói hết.
Tô Lâm An lặng lẽ dời lực chú ý.
Lý Chiêu Chiêu đang lục lọi tìm đồ. Cô bé lấy đống quần áo của rối gỗ ra, mở từng cái một, bày lên giường.
Đang làm gì vậy?
Tô Lâm An chạy về phía cái hố, nhổ cái rễ củ cải từ trong hố lên, sau đó định nhảy lên giường đút cho Nam Ly Nguyệt.
Lý Chiêu Chiêu liền nói: “Tiên linh, đây là tỷ muội của ngài sao?”
Tiên linh không hề động đậy khiến Lý Chiêu Chiêu căng thẳng. Cô bé liền chào hỏi củ cải, “Ngươi là tỷ muội của tiên linh? Ngươi có muốn mặc váy không?” Nói rồi, chỉ vào đống quần áo nhỏ trên giường.
Xong lại nhíu mày nghĩ - Rối gỗ tiên linh là phiên bản người thu nhỏ, tứ chi thon dài, nhưng cây củ cải này vừa trắng lại vừa mập mạp. Tuy mấy cái váy này đều rất đẹp nhưng cũng không phải pháp bảo có thể biến to thu nhỏ. Cũng có nghĩa là, củ cải không thể ních vừa vào cái váy này! Á, mình vừa nói cái gì thế này!
Đang lúc gượng gạo, Lý Chiêu Chiêu bỗng thấy củ cải kia nhảy lên giường, rồi nhét thứ gì đó vào miệng sư phụ. Cô bé lập tức nổi giận hét, “Ngươi làm cái gì đấy!”
Lý Chiêu Chiêu đưa tay ra cản lại, kết quả củ cải lại đá chân ra sau, đạp lên tay cô bé ép xuống.
Lý Chiêu Chiêu cảm thấy trên mu bàn tay như bị tảng đá ngàn cân đè ép, ép đến mức Lý Chiêu Chiêu không thể thở nổi.
Cô bé giãy giụa, nhưng bàn tay đã bị rễ của củ cải quấn chặt. Lý Chiêu Chiêu quỳ xuống bên giường, đầu còn bị đập mạnh vào thành giường kêu bốp một tiếng.
“Sư phụ...”
Cô bé giãy giụa muốn bò dậy, Nam Ly Nguyệt trên giường lại bỗng hừ nhẹ một tiếng.
Sư phụ đã ăn thứ đó. Người đã tỉnh rồi!
Lúc này, Lý Chiêu Chiêu mới nhớ ra vừa rồi sư phụ cũng muốn nhổ sợi rễ từ trong cái hố đó, chỉ là bà không rút ra được. Kết quả đổi thành cây củ cải này nhổ, chốc lát như vậy đã nhổ được rồi?
Thế nên là mình lo hão, đây vốn là thứ sư phụ muốn ăn?
Nghĩ tới đây, Lý Chiêu Chiêu thở phào một hơi. Cô bé xoa cục u trên đầu, nói: “Ăn thứ này có lợi cho sư phụ sao? Nếu như tốt thì người phải nói thẳng với con chứ. Người mà nói thì con đã không ngăn lại.”
Tô Lâm An: “...”
Ta nói được, nhưng mà ta nói thì ngươi hiểu chắc!
Lý Chiêu Chiêu: “Rột rột rột rột là ý gì?”
Tô Lâm An: “Hừ!”
Dù sao lời củ cải nói, người khác nghe thấy cũng không thể hiểu được, nhưng Nam Ly Nguyệt có thể nhìn thấy nàng, có lẽ sẽ hiểu được.
Tô Lâm An ngồi khoanh chân bên người Nam Ly Nguyệt, đợi bà chậm rãi mở mắt.
Nam Ly Nguyệt rên khẽ một tiếng, sau đó mới yếu ớt tỉnh lại. Sau khi bà mở mắt ra thì vươn tay sờ vào phía dưới lớp mạng che mắt: “Mặt của ta!”
“Mặt ngươi thế nào?” Tô Lâm An hỏi.
Tầm mắt của Nam Ly Nguyệt chậm rãi chuyển sang “thứ” đang nói chuyện.
Một loại thực vật trắng trẻo mập mạp, có hình thù cổ quái, nhìn hình dáng thì có vẻ như giống củ cải, nhưng củ cải nhà ai lại lớn như vậy?
Là con của củ cải tròn và củ cải dài sao?
“An An?” Liên hệ tâm thần đã không cảm giác được tiên linh An An nữa, nhưng Nam Ly Nguyệt vừa liếc qua, theo bản năng nhận định rằng củ cải này là An An. An An đã chạy vào củ cải này!
“Ừm ừm.” Quả nhiên, trước kia Mục Cẩm Vân có thể nhìn thấy nguyên thần của nàng, cũng có thể nghe thấy củ cải nói chuyện. Hiện giờ, Nam Ly Nguyệt cũng có thể, có lẽ là liên quan tới ấn Công Đức.
“Ngài tìm được thuốc đút cho ta sao?” Nam Ly Nguyệt biết tiên linh đưa mình tới đây là để tìm một thứ thuốc, nghe nói có thể chữa được vết thương trên mặt mình. Bởi tiên linh vẫn khăng khăng, nên Nam Ly Nguyệt không hề phản đối. Bà đã không hề có hi vọng gì với việc khôi phục lại gương mặt mình, nhưng tiên linh vẫn luôn nhớ tới, còn muốn chữa khỏi cho bà. Đối với lòng tốt của người khác, bà vẫn luôn khó mà khước từ.
“Ừ.” Tô Lâm An gật đầu.
Lý Chiêu Chiêu ngồi ở một bên nghe mà sững cả người.
Cô bé chỉ nghe thấy sư phụ đang nói chuyện, còn củ cải rột rột rột trả lời. Cứ vậy một người hỏi một kẻ đáp, giao lưu có vẻ như vô cùng ăn ý. Tuy nhiên, cô bé chẳng hiểu chút nào? Sao sư phụ có thể hiểu được ý của củ cải từ trong mấy tiếng rột rột rột này.
“Mặt có hơi ngứa.” Nam Ly Nguyệt nói, đầu ngón tay của bà khẽ sờ lên gò má, nhưng không dám đụng vào da mặt.
Tô Lâm An vốn định chiết một chút độc Hồng Nhan Khô từ nước mủ trên da mặt bà, nhưng sau cảm thấy hơi buồn nôn nên bỏ qua. Chính nàng cũng có thể luyện được độc, căn bản không cần phải chạm vào mặt Nam Ly Nguyệt.
Vừa nói mặt mình hơi ngứa xong, Nam Ly Nguyệt liền cứng đờ cả người. Sau đó bà đột ngột cúi đầu nôn ra một ngụm máu hôi thối.
Ngụm máu đó vô cùng bẩn thỉu, không những đen sì mà còn sền sệt, giống như một bãi bùn đọng lại.
Bà nôn rất lâu, nôn đến khi nước bị nôn ra trở nên sạch sẽ hơn mới ngừng lại. Sau khi nôn xong Nam Ly Nguyệt mới cầm lấy linh tuyền mà Lý Chiêu Chiêu đưa đến, nhấp nhẹ một ngụm.
Mới đầu bà uống rất chậm, sau đó mới ngẩng đầu uống từng ngụm lớn. Bởi vì uống quá nhanh, không ít linh tuyền bị rơi ra ngoài, chảy xuống cằm của bà, rồi chảy xuôi theo cái cổ cao thon thả, tụ lại thành một vũng nước nhỏ ở chỗ xương quai xanh.
Một làn gió nhẹ khẽ thổi qua, mạng che mặt trên mũ trùm của Nam Ly Nguyệt bị vén lên. Lý Chiêu Chiêu vốn đang lo lắng nhìn sư phụ, giờ thấy tấm mạng bị thổi bay, lộ ra một gương mặt thanh nhã xinh đẹp. Làn da đó trắng như trứng gà bóc, vừa trắng vừa mịn, khiến Lý Chiêu Chiêu nhìn đến ngây cả người.
Cô bé bất giác gọi: “Sư phụ?”
“Ừm?” Cũng vì trúng độc nên trước đây, giọng nói của Nam Ly Nguyệt vẫn luôn khàn đặc, thế nhưng giờ đây bà đáp một tiếng, âm thanh cất lên lại vô cùng trong trẻo dịu dàng. Điều này không chỉ khiến Lý Chiêu Chiêu ngẩn ra, đến ngay cả chính Nam Ly Nguyệt cũng sững lại.
(Từ đây, sau khi được giải độc, Nam Ly Nguyệt đã lấy lại được dung nhan khi xưa, không còn mang dáng vẻ của một bà lão nữa, nên ngôi xưng chuyển từ bà sang nàng.)
Vừa rồi nàng còn không dám chạm vào mặt mình, cho dù là ngứa đến không chịu nổi cũng không dám gãi.
Giờ lại cảm thấy, mặt không ngứa nữa mà còn hơi mát lạnh. Từ trước đến nay nàng chưa từng có cảm giác này.
(*
Nam Ly Nguyệt ngủ trên chiếc giường gỗ đỏ, gối đầu trên chiếc gối đầu màu hồng thêu hình rối gỗ, bên trong nhét những cánh hoa khô đã được luyện chế. Chiếc gối này là do Lý Chiêu Chiêu tự tay làm. Tay nghề tuy còn thô sơ, nhưng đó là tấm lòng của cô bé.
Lý Chiêu Chiêu chăm sóc cho sư phụ mình rất tốt.
Trên người Nam Ly Nguyệt còn được đắp một chiếc chăn lông do Tô Lâm An mua, màu sắc khá tươi đẹp, từng đóa hoa to nở bừng. Theo cách nói của Liễu Loạn Ngữ thì chiếc chăn này lòe loẹt đến mức thô tục.
Liễu Loạn Ngữ không chỉ một lần khinh bỉ mắt nhìn của “Nam Ly Nguyệt” - cũng chính là Tô Lâm An.
Sặc sỡ lòe loẹt, yêu diễm tục khí chính là sở thích lớn nhất của Tô Lâm An.
Tuy rằng thỉnh thoảng Tô Lâm An cũng mặc những bộ trang phục nhạt màu, nhưng từ tận sâu trong tâm hồn, nàng thích những màu sặc sỡ như đỏ rực, vàng kim, tím sáng hơn. Năm xưa nàng mặc những bộ đồ đó rất đẹp, giờ dùng cơ thể của Nam Ly Nguyệt vẫn tiếp tục phát huy sở thích không đổi này, hiệu quả thị giác khiến nàng tương đối vừa lòng.
Thế nhưng lúc này nhìn thấy Nam Ly Nguyệt nằm dưới chiếc chăn nhung hoa đỏ này, nàng lại có cảm giác một lời khó nói hết.
Tô Lâm An lặng lẽ dời lực chú ý.
Lý Chiêu Chiêu đang lục lọi tìm đồ. Cô bé lấy đống quần áo của rối gỗ ra, mở từng cái một, bày lên giường.
Đang làm gì vậy?
Tô Lâm An chạy về phía cái hố, nhổ cái rễ củ cải từ trong hố lên, sau đó định nhảy lên giường đút cho Nam Ly Nguyệt.
Lý Chiêu Chiêu liền nói: “Tiên linh, đây là tỷ muội của ngài sao?”
Tiên linh không hề động đậy khiến Lý Chiêu Chiêu căng thẳng. Cô bé liền chào hỏi củ cải, “Ngươi là tỷ muội của tiên linh? Ngươi có muốn mặc váy không?” Nói rồi, chỉ vào đống quần áo nhỏ trên giường.
Xong lại nhíu mày nghĩ - Rối gỗ tiên linh là phiên bản người thu nhỏ, tứ chi thon dài, nhưng cây củ cải này vừa trắng lại vừa mập mạp. Tuy mấy cái váy này đều rất đẹp nhưng cũng không phải pháp bảo có thể biến to thu nhỏ. Cũng có nghĩa là, củ cải không thể ních vừa vào cái váy này! Á, mình vừa nói cái gì thế này!
Đang lúc gượng gạo, Lý Chiêu Chiêu bỗng thấy củ cải kia nhảy lên giường, rồi nhét thứ gì đó vào miệng sư phụ. Cô bé lập tức nổi giận hét, “Ngươi làm cái gì đấy!”
Lý Chiêu Chiêu đưa tay ra cản lại, kết quả củ cải lại đá chân ra sau, đạp lên tay cô bé ép xuống.
Lý Chiêu Chiêu cảm thấy trên mu bàn tay như bị tảng đá ngàn cân đè ép, ép đến mức Lý Chiêu Chiêu không thể thở nổi.
Cô bé giãy giụa, nhưng bàn tay đã bị rễ của củ cải quấn chặt. Lý Chiêu Chiêu quỳ xuống bên giường, đầu còn bị đập mạnh vào thành giường kêu bốp một tiếng.
“Sư phụ...”
Cô bé giãy giụa muốn bò dậy, Nam Ly Nguyệt trên giường lại bỗng hừ nhẹ một tiếng.
Sư phụ đã ăn thứ đó. Người đã tỉnh rồi!
Lúc này, Lý Chiêu Chiêu mới nhớ ra vừa rồi sư phụ cũng muốn nhổ sợi rễ từ trong cái hố đó, chỉ là bà không rút ra được. Kết quả đổi thành cây củ cải này nhổ, chốc lát như vậy đã nhổ được rồi?
Thế nên là mình lo hão, đây vốn là thứ sư phụ muốn ăn?
Nghĩ tới đây, Lý Chiêu Chiêu thở phào một hơi. Cô bé xoa cục u trên đầu, nói: “Ăn thứ này có lợi cho sư phụ sao? Nếu như tốt thì người phải nói thẳng với con chứ. Người mà nói thì con đã không ngăn lại.”
Tô Lâm An: “...”
Ta nói được, nhưng mà ta nói thì ngươi hiểu chắc!
Lý Chiêu Chiêu: “Rột rột rột rột là ý gì?”
Tô Lâm An: “Hừ!”
Dù sao lời củ cải nói, người khác nghe thấy cũng không thể hiểu được, nhưng Nam Ly Nguyệt có thể nhìn thấy nàng, có lẽ sẽ hiểu được.
Tô Lâm An ngồi khoanh chân bên người Nam Ly Nguyệt, đợi bà chậm rãi mở mắt.
Nam Ly Nguyệt rên khẽ một tiếng, sau đó mới yếu ớt tỉnh lại. Sau khi bà mở mắt ra thì vươn tay sờ vào phía dưới lớp mạng che mắt: “Mặt của ta!”
“Mặt ngươi thế nào?” Tô Lâm An hỏi.
Tầm mắt của Nam Ly Nguyệt chậm rãi chuyển sang “thứ” đang nói chuyện.
Một loại thực vật trắng trẻo mập mạp, có hình thù cổ quái, nhìn hình dáng thì có vẻ như giống củ cải, nhưng củ cải nhà ai lại lớn như vậy?
Là con của củ cải tròn và củ cải dài sao?
“An An?” Liên hệ tâm thần đã không cảm giác được tiên linh An An nữa, nhưng Nam Ly Nguyệt vừa liếc qua, theo bản năng nhận định rằng củ cải này là An An. An An đã chạy vào củ cải này!
“Ừm ừm.” Quả nhiên, trước kia Mục Cẩm Vân có thể nhìn thấy nguyên thần của nàng, cũng có thể nghe thấy củ cải nói chuyện. Hiện giờ, Nam Ly Nguyệt cũng có thể, có lẽ là liên quan tới ấn Công Đức.
“Ngài tìm được thuốc đút cho ta sao?” Nam Ly Nguyệt biết tiên linh đưa mình tới đây là để tìm một thứ thuốc, nghe nói có thể chữa được vết thương trên mặt mình. Bởi tiên linh vẫn khăng khăng, nên Nam Ly Nguyệt không hề phản đối. Bà đã không hề có hi vọng gì với việc khôi phục lại gương mặt mình, nhưng tiên linh vẫn luôn nhớ tới, còn muốn chữa khỏi cho bà. Đối với lòng tốt của người khác, bà vẫn luôn khó mà khước từ.
“Ừ.” Tô Lâm An gật đầu.
Lý Chiêu Chiêu ngồi ở một bên nghe mà sững cả người.
Cô bé chỉ nghe thấy sư phụ đang nói chuyện, còn củ cải rột rột rột trả lời. Cứ vậy một người hỏi một kẻ đáp, giao lưu có vẻ như vô cùng ăn ý. Tuy nhiên, cô bé chẳng hiểu chút nào? Sao sư phụ có thể hiểu được ý của củ cải từ trong mấy tiếng rột rột rột này.
“Mặt có hơi ngứa.” Nam Ly Nguyệt nói, đầu ngón tay của bà khẽ sờ lên gò má, nhưng không dám đụng vào da mặt.
Tô Lâm An vốn định chiết một chút độc Hồng Nhan Khô từ nước mủ trên da mặt bà, nhưng sau cảm thấy hơi buồn nôn nên bỏ qua. Chính nàng cũng có thể luyện được độc, căn bản không cần phải chạm vào mặt Nam Ly Nguyệt.
Vừa nói mặt mình hơi ngứa xong, Nam Ly Nguyệt liền cứng đờ cả người. Sau đó bà đột ngột cúi đầu nôn ra một ngụm máu hôi thối.
Ngụm máu đó vô cùng bẩn thỉu, không những đen sì mà còn sền sệt, giống như một bãi bùn đọng lại.
Bà nôn rất lâu, nôn đến khi nước bị nôn ra trở nên sạch sẽ hơn mới ngừng lại. Sau khi nôn xong Nam Ly Nguyệt mới cầm lấy linh tuyền mà Lý Chiêu Chiêu đưa đến, nhấp nhẹ một ngụm.
Mới đầu bà uống rất chậm, sau đó mới ngẩng đầu uống từng ngụm lớn. Bởi vì uống quá nhanh, không ít linh tuyền bị rơi ra ngoài, chảy xuống cằm của bà, rồi chảy xuôi theo cái cổ cao thon thả, tụ lại thành một vũng nước nhỏ ở chỗ xương quai xanh.
Một làn gió nhẹ khẽ thổi qua, mạng che mặt trên mũ trùm của Nam Ly Nguyệt bị vén lên. Lý Chiêu Chiêu vốn đang lo lắng nhìn sư phụ, giờ thấy tấm mạng bị thổi bay, lộ ra một gương mặt thanh nhã xinh đẹp. Làn da đó trắng như trứng gà bóc, vừa trắng vừa mịn, khiến Lý Chiêu Chiêu nhìn đến ngây cả người.
Cô bé bất giác gọi: “Sư phụ?”
“Ừm?” Cũng vì trúng độc nên trước đây, giọng nói của Nam Ly Nguyệt vẫn luôn khàn đặc, thế nhưng giờ đây bà đáp một tiếng, âm thanh cất lên lại vô cùng trong trẻo dịu dàng. Điều này không chỉ khiến Lý Chiêu Chiêu ngẩn ra, đến ngay cả chính Nam Ly Nguyệt cũng sững lại.
(Từ đây, sau khi được giải độc, Nam Ly Nguyệt đã lấy lại được dung nhan khi xưa, không còn mang dáng vẻ của một bà lão nữa, nên ngôi xưng chuyển từ bà sang nàng.)
Vừa rồi nàng còn không dám chạm vào mặt mình, cho dù là ngứa đến không chịu nổi cũng không dám gãi.
Giờ lại cảm thấy, mặt không ngứa nữa mà còn hơi mát lạnh. Từ trước đến nay nàng chưa từng có cảm giác này.
(*