Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34: Giúp cô thoa thuốc
Chiều đến.
Lục Dĩ Thiên từ bên ngoài về Hắc Uyển, vừa bước chân vào biệt thự thì anh đã đi thẳng lên lầu hai, đứng trước phòng Nam Tịch Viên và gõ cửa hai cái.
Lúc này Nam Tịch Viên đang cởi áo của mình ra để băng bó lại vết thương trên người, nhưng bỗng có tiếng gõ cửa vang lên khiến cô cứ tưởng là người giúp việc mang thức ăn chiều vào vì dù sao hiện tại cũng đã hơn bốn giờ rồi.
Nghĩ là vậy nên cô cũng không cần mặc áo chỉnh tề để khỏi tốn công, dù gì vết thương của cô nằm ở phía sau lưng nên rất bất tiện, có chị giúp việc sẵn nhờ chị ấy thay băng giúp cho nhanh.
Cô đứng dậy đi thẳng ra cửa, vừa chạm vào nắm đấm cửa và mở ra thì cô đã giật mình mà reo lên.
"Áaaa..."
Nam Tịch Viên ngỡ ngàng khi trước mặt cô là hình ảnh to lớn của Lục Dĩ Thiên chứ không phải người giúp việc, sao anh lại xuất hiện tại đây và vào thời khắc này chứ?
Vội vội vàng vàng, cô đưa tay kéo lại áo của mình cho ngay ngắn, còn không quên chất vấn người đàn ông một câu:
"Anh... sao lại là anh?"
Cô quên mất là căn phòng này cách âm rất tốt, âm thanh bên ngoài cô chẳng thể nghe được một tí gì nên mới không phát hiện ra tiếng động cơ xe của anh, vì vậy mới càng không biết Lục Dĩ Thiên đã về.
"Nhà của tôi, không phải tôi thì cô tưởng ai?"
Lục Dĩ Thiên đi vào trong còn không quên khóa cửa lại, anh nhìn cô bình thản nói:
"Cởi áo ra, để tôi giúp cô thoa thuốc rồi băng bó vết thương lại."
"Không... không cần!"
Nam Tịch Viên không suy nghĩ nhiều liền từ chối ngay, có phải không vậy, anh muốn cô cởi áo ra trước mặt anh ư? Thật quá đáng mà, sao cô có thể đồng ý được chứ!
Dù gì anh cũng là đàn ông, cô là con gái, cách biệt lớn như thế cơ mà.
"Tôi sẽ không làm gì cô, chỉ muốn giúp cô thoa thuốc thôi." Lục Dĩ Thiên mất kiên nhẫn nói một câu, đôi mày cương nghị bất giác cau chặt khi thấy bộ dạng cảnh giác này của Nam Tịch Viên.
Nam Tịch Viên như con nhím xù lông:
"Sao tôi chắc anh không làm ra chuyện gì chứ, lần trước anh còn... anh còn chiếm tiện nghi của tôi nữa. Tôi không tin anh!"
"Cô là em gái của Kỷ Dận, tôi sẽ không làm thế với cô nữa. Giờ đây thì mau cởi áo ra đi." Lúc trước anh không biết nhưng sau khi hay tin cô là em gái của người bạn tốt của anh thì anh sẽ tiết chế lại, ít nhất sẽ không mạo phạm cô.
"Không!" Thái độ này của anh thật khiến con người ta sợ hãi, ai biết được Lục Dĩ Thiên sẽ làm ra chuyện gì ngoài ý muốn khi anh không thể khống chế được dục vọng của bản thân anh?
Vả lại là con gái thì ai lại thích phơi bày trước mặt một người đàn ông xa lạ chứ?
Nam Tịch Viên cương quyết không đồng ý nhưng Lục Dĩ Thiên một mực muốn giúp cô thay băng gạc, dù sao cô đã đỡ cho anh một phát đạn nên anh cần phải làm gì đó để giúp cô.
Lục Dĩ Thiên không tiếp tục cãi cọ với cô nữa bởi anh cảm thấy phiền phức quá, ngược lại anh liền đưa tay ra và nắm một bên áo của Nam Tịch Viên sao đó kéo nhẹ một cái. Cả thân thể của Nam Tịch Viên chao đảo và xoay một vòng, lúc đứng yên lại thì chiếc áo đã rời khỏi người cô mất rồi.
"Áaaa, anh, anh..." Nam Tịch Viên tức giận không nói nên lời, theo phản xạ cô liền lấy hai tay che lấy ngực của mình.
Lục Dĩ Thiên nhìn thấy vết thương sau lưng của cô đã chảy máu thì lần nữa nhíu chặt mày, tay anh giữ lấy bờ vai trắng nõn của cô rồi gằn giọng:
"Yên nào. Vết thương bị rách ra rồi."
Bấy giờ Nam Tịch Viên cũng cảm thấy sự đau đớn đang lan dần ra ở chỗ bị đạn bắn vào, cô sợ hãi không giãy giụa nữa mà đành đứng yên lặng.
Lục Dĩ Thiên để Nam Tịch Viên ngồi xuống giường, anh đưa tay tháo luôn chiếc áo ngực của cô và vứt sang một bên cho thuận tiện.
"Anh!"
Người con gái ngại ngùng muốn phản kháng thì lại nghe tiếng anh gầm lên: "Ngồi yên!"
Chứng kiến sự nghiêm túc từ người Lục Dĩ Thiên bỗng cô nghĩ có lẽ những lời anh vừa nói lúc nãy là sự thật, chắc anh sẽ không làm chuyện thất lễ với em gái của bạn thân anh đâu, thôi thì cô sẽ tạm tin anh một lần vậy.
Dù gì để lộ cảnh xuân trước mặt Lục Dĩ Thiên không phải một lần, Nam Tịch Viên nhớ rất rõ, là ba lần. Cô cũng đã từng cứu anh một mạng, có lẽ anh sẽ không làm gì với ân nhân của mình đâu nhỉ. Giờ đây phản kháng chẳng có ích gì nữa, cô phải thật bình tĩnh mới được.
Lục Dĩ Thiên hết sức nhẹ nhàng xử lý vết thương cho Nam Tịch Viên, xong xuôi lại băng bó đàng hoàng. Lúc anh nhìn xuống ngực cô thì bỗng nhiên cổ họng trở nên khô khốc, anh thật sự không thể cưỡng được sắc đẹp tuyệt mĩ của cô.
Nơi nào đó trên cơ thể đang nóng lên và rạo rực không thôi. Tâm tư của anh lúc bấy giờ đó chính là: anh đang muốn cô!
Nhưng Lục Dĩ Thiên sẽ không hành động lỗ mãng, anh nén lại cảm xúc bứt rứt trong lòng sau đó chú tâm băng bó vết thương cho Nam Tịch Viên, xong xuôi liền giúp cô mặc áo chỉnh tề vào.
"Lần sau có đi ra mở cửa thì ăn vận đàng hoàng vào." Lục Dĩ Thiên lên tiếng nhắc nhở, bởi anh bỗng nghĩ đến nếu người bước vào đây không phải anh mà là đám Kim Nhất thì sẽ ra sao, chẳng phải khi ấy cô sẽ để họ chứng kiến tất cả cảnh xuân đẹp đẽ của mình sao?
Nam Tịch Viên không khỏi chu môi bất mãn, cô phản kháng:
"Tôi đâu có ngờ là anh, cứ tưởng là chị giúp việc mang cơm lên."
Lục Dĩ Thiên không nói chuyện này với cô nữa, anh đứng dậy rời đi, còn không quên dặn dò một câu:
"Tôi đi xử lý công việc, cô ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi."
Lục Dĩ Thiên vừa dứt lời thì liền xoay người rời đi, đầu anh chẳng ngoảnh lại một lần. Nam Tịch Viên vì hành động này của anh mà thắc mắc khó hiểu, anh trở về Hắc Uyển chỉ để băng bó lại vết thương cho cô thôi à?
Lục Dĩ Thiên bị làm sao vậy?
Tính ra Nam Tịch Viên thấy bản thân đã dễ dãi với Lục Dĩ Thiên nhiều hơn, khi nãy anh nói không làm gì cô thì cô cũng an tâm và nghe theo mà để anh thấy da thịt trên thân thể mình, hình như cô cũng đã bớt cảnh giác với anh hơn rồi thì phải.
Một lúc sau có tiếng gõ cửa, Nam Tịch Viên bước vài bước ra mở cửa. Người giúp việc đi vào, trên tay chị ấy còn cầm theo một cái khay đựng thức ăn cho cô.
"Nam tiểu thư, buổi chiều của cô."
Nam Tịch Viên nhận lấy thức ăn từ tay người giúp việc, cô vui vẻ đáp:
"Cảm ơn chị, chị cứ gọi tôi là Tịch Viên được rồi. À, tôi muốn biết tên chị để xưng hô cho dễ, chị tên gì vậy ạ?"
"Cô gọi tôi là chị Tần được rồi."
"Được, chị Tần. Còn nữa, tôi bị thương ở sau lưng, những ngày này chị có thể đến thay băng gạc giúp tôi có được không?"
Nam Tịch Viên đưa ra đề nghị này là vì cô không muốn Lục Dĩ Thiên giúp mình thêm một lần nào nữa, dù sao anh cũng là đàn ông, phơi bày với một người xa lạ thì không thỏa đáng chút nào.
"Được." Chị Tần gật đầu đồng ý.
Nam Tịch Viên cảm ơn chị sau đó xoay người đi vào trong.
Lục Dĩ Thiên từ bên ngoài về Hắc Uyển, vừa bước chân vào biệt thự thì anh đã đi thẳng lên lầu hai, đứng trước phòng Nam Tịch Viên và gõ cửa hai cái.
Lúc này Nam Tịch Viên đang cởi áo của mình ra để băng bó lại vết thương trên người, nhưng bỗng có tiếng gõ cửa vang lên khiến cô cứ tưởng là người giúp việc mang thức ăn chiều vào vì dù sao hiện tại cũng đã hơn bốn giờ rồi.
Nghĩ là vậy nên cô cũng không cần mặc áo chỉnh tề để khỏi tốn công, dù gì vết thương của cô nằm ở phía sau lưng nên rất bất tiện, có chị giúp việc sẵn nhờ chị ấy thay băng giúp cho nhanh.
Cô đứng dậy đi thẳng ra cửa, vừa chạm vào nắm đấm cửa và mở ra thì cô đã giật mình mà reo lên.
"Áaaa..."
Nam Tịch Viên ngỡ ngàng khi trước mặt cô là hình ảnh to lớn của Lục Dĩ Thiên chứ không phải người giúp việc, sao anh lại xuất hiện tại đây và vào thời khắc này chứ?
Vội vội vàng vàng, cô đưa tay kéo lại áo của mình cho ngay ngắn, còn không quên chất vấn người đàn ông một câu:
"Anh... sao lại là anh?"
Cô quên mất là căn phòng này cách âm rất tốt, âm thanh bên ngoài cô chẳng thể nghe được một tí gì nên mới không phát hiện ra tiếng động cơ xe của anh, vì vậy mới càng không biết Lục Dĩ Thiên đã về.
"Nhà của tôi, không phải tôi thì cô tưởng ai?"
Lục Dĩ Thiên đi vào trong còn không quên khóa cửa lại, anh nhìn cô bình thản nói:
"Cởi áo ra, để tôi giúp cô thoa thuốc rồi băng bó vết thương lại."
"Không... không cần!"
Nam Tịch Viên không suy nghĩ nhiều liền từ chối ngay, có phải không vậy, anh muốn cô cởi áo ra trước mặt anh ư? Thật quá đáng mà, sao cô có thể đồng ý được chứ!
Dù gì anh cũng là đàn ông, cô là con gái, cách biệt lớn như thế cơ mà.
"Tôi sẽ không làm gì cô, chỉ muốn giúp cô thoa thuốc thôi." Lục Dĩ Thiên mất kiên nhẫn nói một câu, đôi mày cương nghị bất giác cau chặt khi thấy bộ dạng cảnh giác này của Nam Tịch Viên.
Nam Tịch Viên như con nhím xù lông:
"Sao tôi chắc anh không làm ra chuyện gì chứ, lần trước anh còn... anh còn chiếm tiện nghi của tôi nữa. Tôi không tin anh!"
"Cô là em gái của Kỷ Dận, tôi sẽ không làm thế với cô nữa. Giờ đây thì mau cởi áo ra đi." Lúc trước anh không biết nhưng sau khi hay tin cô là em gái của người bạn tốt của anh thì anh sẽ tiết chế lại, ít nhất sẽ không mạo phạm cô.
"Không!" Thái độ này của anh thật khiến con người ta sợ hãi, ai biết được Lục Dĩ Thiên sẽ làm ra chuyện gì ngoài ý muốn khi anh không thể khống chế được dục vọng của bản thân anh?
Vả lại là con gái thì ai lại thích phơi bày trước mặt một người đàn ông xa lạ chứ?
Nam Tịch Viên cương quyết không đồng ý nhưng Lục Dĩ Thiên một mực muốn giúp cô thay băng gạc, dù sao cô đã đỡ cho anh một phát đạn nên anh cần phải làm gì đó để giúp cô.
Lục Dĩ Thiên không tiếp tục cãi cọ với cô nữa bởi anh cảm thấy phiền phức quá, ngược lại anh liền đưa tay ra và nắm một bên áo của Nam Tịch Viên sao đó kéo nhẹ một cái. Cả thân thể của Nam Tịch Viên chao đảo và xoay một vòng, lúc đứng yên lại thì chiếc áo đã rời khỏi người cô mất rồi.
"Áaaa, anh, anh..." Nam Tịch Viên tức giận không nói nên lời, theo phản xạ cô liền lấy hai tay che lấy ngực của mình.
Lục Dĩ Thiên nhìn thấy vết thương sau lưng của cô đã chảy máu thì lần nữa nhíu chặt mày, tay anh giữ lấy bờ vai trắng nõn của cô rồi gằn giọng:
"Yên nào. Vết thương bị rách ra rồi."
Bấy giờ Nam Tịch Viên cũng cảm thấy sự đau đớn đang lan dần ra ở chỗ bị đạn bắn vào, cô sợ hãi không giãy giụa nữa mà đành đứng yên lặng.
Lục Dĩ Thiên để Nam Tịch Viên ngồi xuống giường, anh đưa tay tháo luôn chiếc áo ngực của cô và vứt sang một bên cho thuận tiện.
"Anh!"
Người con gái ngại ngùng muốn phản kháng thì lại nghe tiếng anh gầm lên: "Ngồi yên!"
Chứng kiến sự nghiêm túc từ người Lục Dĩ Thiên bỗng cô nghĩ có lẽ những lời anh vừa nói lúc nãy là sự thật, chắc anh sẽ không làm chuyện thất lễ với em gái của bạn thân anh đâu, thôi thì cô sẽ tạm tin anh một lần vậy.
Dù gì để lộ cảnh xuân trước mặt Lục Dĩ Thiên không phải một lần, Nam Tịch Viên nhớ rất rõ, là ba lần. Cô cũng đã từng cứu anh một mạng, có lẽ anh sẽ không làm gì với ân nhân của mình đâu nhỉ. Giờ đây phản kháng chẳng có ích gì nữa, cô phải thật bình tĩnh mới được.
Lục Dĩ Thiên hết sức nhẹ nhàng xử lý vết thương cho Nam Tịch Viên, xong xuôi lại băng bó đàng hoàng. Lúc anh nhìn xuống ngực cô thì bỗng nhiên cổ họng trở nên khô khốc, anh thật sự không thể cưỡng được sắc đẹp tuyệt mĩ của cô.
Nơi nào đó trên cơ thể đang nóng lên và rạo rực không thôi. Tâm tư của anh lúc bấy giờ đó chính là: anh đang muốn cô!
Nhưng Lục Dĩ Thiên sẽ không hành động lỗ mãng, anh nén lại cảm xúc bứt rứt trong lòng sau đó chú tâm băng bó vết thương cho Nam Tịch Viên, xong xuôi liền giúp cô mặc áo chỉnh tề vào.
"Lần sau có đi ra mở cửa thì ăn vận đàng hoàng vào." Lục Dĩ Thiên lên tiếng nhắc nhở, bởi anh bỗng nghĩ đến nếu người bước vào đây không phải anh mà là đám Kim Nhất thì sẽ ra sao, chẳng phải khi ấy cô sẽ để họ chứng kiến tất cả cảnh xuân đẹp đẽ của mình sao?
Nam Tịch Viên không khỏi chu môi bất mãn, cô phản kháng:
"Tôi đâu có ngờ là anh, cứ tưởng là chị giúp việc mang cơm lên."
Lục Dĩ Thiên không nói chuyện này với cô nữa, anh đứng dậy rời đi, còn không quên dặn dò một câu:
"Tôi đi xử lý công việc, cô ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi."
Lục Dĩ Thiên vừa dứt lời thì liền xoay người rời đi, đầu anh chẳng ngoảnh lại một lần. Nam Tịch Viên vì hành động này của anh mà thắc mắc khó hiểu, anh trở về Hắc Uyển chỉ để băng bó lại vết thương cho cô thôi à?
Lục Dĩ Thiên bị làm sao vậy?
Tính ra Nam Tịch Viên thấy bản thân đã dễ dãi với Lục Dĩ Thiên nhiều hơn, khi nãy anh nói không làm gì cô thì cô cũng an tâm và nghe theo mà để anh thấy da thịt trên thân thể mình, hình như cô cũng đã bớt cảnh giác với anh hơn rồi thì phải.
Một lúc sau có tiếng gõ cửa, Nam Tịch Viên bước vài bước ra mở cửa. Người giúp việc đi vào, trên tay chị ấy còn cầm theo một cái khay đựng thức ăn cho cô.
"Nam tiểu thư, buổi chiều của cô."
Nam Tịch Viên nhận lấy thức ăn từ tay người giúp việc, cô vui vẻ đáp:
"Cảm ơn chị, chị cứ gọi tôi là Tịch Viên được rồi. À, tôi muốn biết tên chị để xưng hô cho dễ, chị tên gì vậy ạ?"
"Cô gọi tôi là chị Tần được rồi."
"Được, chị Tần. Còn nữa, tôi bị thương ở sau lưng, những ngày này chị có thể đến thay băng gạc giúp tôi có được không?"
Nam Tịch Viên đưa ra đề nghị này là vì cô không muốn Lục Dĩ Thiên giúp mình thêm một lần nào nữa, dù sao anh cũng là đàn ông, phơi bày với một người xa lạ thì không thỏa đáng chút nào.
"Được." Chị Tần gật đầu đồng ý.
Nam Tịch Viên cảm ơn chị sau đó xoay người đi vào trong.