Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72
Từ tối qua lúc ở dưới nhà Từ Gia Diên, trong khoảnh khắc Kiều Trạch trông thấy hai người dán lên cửa ôm hôn kịch liệt, đột nhiên trái tim như bị người ta đập liên tục, đập đến mức tim anh rơi thẳng xuống.
Trong vòng một phút ngắn ngủn đi lên lầu, trong đầu anh chỉ lặp đi lặp lại hai câu nói, cô ấy yêu Từ Gia Diên? Thì ra cô ấy yêu Từ Gia Diên sao?
Hơn nữa ánh mắt xấu hổ lẩn tránh của cô khi nhìn dấu răng trên cổ, không ngừng tăng thêm suy đoán của anh.
Anh không sợ cô kém nhạy bén, nhưng lo rằng khi cô dần thoát khỏi cái chậm chạp đó, thì trong lòng cô đã có người khác mất rồi.
Khi cô nói mình cần ở lại chăm sóc anh ta thì lòng anh đã rơi xuống cùng cực, sự ung dung từ trước đến nay của anh đã bắt đầu trở nên không rõ ràng.
Từ Gia Diên làm bạn bên cạnh cô nhiều năm, bất tri bất giác thay đổi ảnh hưởng đến cô, anh không biết liệu có phải từ lúc anh không phát hiện ra thì cô đã yêu Từ Gia Diên rồi hay không, hoặc chỉ bởi vì thân phận anh trai của Từ Gia Diên và cả quá khứ giữa cô với nhà họ Từ, nên mới khiến cô đè nén phần tình cảm này lại, mà tối qua chỉ là một lần bộc phát giữa bọn họ.
Trong mấy giây anh nhìn thẳng vào mắt cô, rất nhiều hình ảnh chung giữa họ lướt qua trong đầu.
Lần đầu anh hôn cô, sự kháng cự của cô.
Anh ép hỏi cô rốt cuộc có cảm giác với mình hay không, vẻ mặt bối rối mờ mịt của cô.
Cho đến nay anh đều tự nhận là mình hiểu cô, anh chỉ cho rằng cô ngốc nghếch, không thông suốt mà thôi.
Anh có thể kiên nhẫn đợi cô thông suốt, chỉ riêng không thể chấp nhận được việc trong lòng cô đã có người đàn ông khác.
Anh tự nói với mình rằng, anh không có lập trường ngăn cấm cô thích ai, điều kiện đầu tiên với điều kiện tiên quyết là cô không làm ảnh hưởng đến công việc, thì anh không thể nào ngăn cô được, cho dù lúc trước anh ép cô ký tên lên bản thỏa thuận, nhưng cũng chỉ có thể hạn chế hành vi, còn người trong lòng thì không ràng buộc được.
Ngay từ đầu anh cũng chỉ dựa vào công việc mà cân nhắc. Nghĩ đến công việc, nghĩ đến bản thỏa thuận kia, trong nháy mắt đó lý trí đã để anh minh mẫn lại, anh hẳn phải lấy công việc làm trọng, anh cũng nên tôn trọng lựa chọn của cô.
Nên anh mới để cô một mình ở lại nhà Từ Gia Diên.
Trên đường về nhà, suốt cả một tối đó, trong lòng anh vẫn không thể bình tĩnh lại như trước.
Anh rất rõ ràng, anh thích cô. Thoạt nhìn người không có gì thu hút, nhưng sớm chiều bên nhau, bất tri bất giác đã gắn vào tim, thậm chí anh còn mất tự giác quá mức, bản năng để cô về dưới đôi cánh, để cô trở thành của mình, làm ảnh hưởng đến nguyên tắc mà chính mình đã đề ra, nhưng rồi lại bằng lòng nghĩ, cô cũng sẽ như anh, từ từ mà để ý.
Anh có thể hiểu được bóng ma tâm lý của cô, thậm chí anh cố tình không đâm thủng nó, chỉ nghĩ dùng cách nước nóng đun ếch, để mọi chuyện nước chảy thành sông, mỗi bước đi của anh đều tính toán kĩ lưỡng, dùng sức cầm nắm, chỉ riêng tính sai một bước, đó là có thể Từ Gia Diên có ý nghĩa với cô.
Cũng đều là nước nóng, vài tháng so với vài năm, anh đã thua trên trục thời gian rồi.
Cả đêm qua anh không hề chợp mắt, hình ảnh cô cùng Từ Gia Diên dây dưa kịch liệt cứ tái hiện trong đầu anh, khiến anh mấy lần đã cầm lấy chìa khóa xe, muốn bất chấp cướp người về, nhưng rồi lý trí lại ép mình phải đặt chìa khóa xuống.
Anh nghĩ, anh thích cô, nhưng không đến mức không phải cô thì không được, sẽ ra nông nỗi cưỡng ép chiếm đoạt cô. Anh tôn trọng toàn bộ lựa chọn của cô, nhưng nếu hành vi của cô trái với bản thỏa thuận, ảnh hưởng đến công việc, thì tất cả đều dựa vào quy định cả.
Vào buổi sáng trước khi cô quay về, quả thật anh đã nghĩ như vậy.
Anh ngồi ở sô pha phòng khách suốt đêm, lòng bị dày vò không cách nào ngủ nổi.
Vào sáng cô về, cô rất cẩn thận, lén lút vội vàng muốn đi tắm.
Trong khoảnh khắc đó, sợi dây mang tên lý trí trong đầu anh gần như đứt bung, suýt nữa anh đã muốn bất chấp tất cả chất vấn cô, rốt cuộc tối qua cô với Từ Gia Diên là thế nào.
Anh kiềm chế, anh tự nói với mình nhiều lần rằng, cô không thể có gì với Từ Gia Diên được, một người đầu toàn rễ, chỉ biết đến nhiệm vụ, căn bản cô không thể nào làm bậy được.
Cho dù Từ Gia Diên có cố chấp, nếu cô không chống cự thì đó là tự do của cô, anh không có quyền can thiệp, mục đích của anh chỉ có một, đó là để nhiệm vụ hoàn thành một cách thuận lợi.
Suốt cả ngày anh đã nghĩ, anh nên tìm một cơ hội nói chuyện cùng cô, để xác định lại lần nữa, liệu cô còn đồng ý, còn thích hợp nhiệm vụ này hay không. Anh không thể vì phỏng đoán của mình mà phủ nhận sự cố gắng của cô trong khoảng thời gian này.
Đến chiều khi cô gọi anh báo cáo hành tung của mình, thì anh nghĩ, dựa vào cấp trên, vào lập trường hợp tác, trước khi chấm dứt hợp tác, anh có trách nhiệm bảo vệ sự an toàn cho cô.
Nên khi anh đến nhà hàng nơi cô dùng cơm, anh ngồi trong xe ngay cửa để chờ cô ra, cũng chuẩn bị cho việc bất cứ lúc nào cô có thể cầu cứu, nhưng anh không ngờ khi người đi ra, lại đi cùng với Từ Gia Diên, hệt một cặp tình nhân, cùng nhau tản bộ, rồi nhẹ nhàng ôm nhau.
Bây giờ anh đang ngồi trong xe, nhìn hai người ở cách đó không xa, nhìn từ mặt bên mà nói, anh không thấy rõ môi của họ, tất cũng không thấy được họ nói gì, chỉ có thể thấy dáng vẻ cô ngẩng đầu nhìn anh ta. Bước đến đầu đường, nắng chiều khẽ xuống đây, một ngẩng đầu một cúi đầu, rồi sau đó nhẹ nhàng ôm lấy nhau, năm tháng dường như tĩnh lặng.
Kiều Trạch xoay đầu đi, tay nắm chặt vô lăng, rồi lại buông lỏng ra, nhắm chặt ha mắt, đến khi mở mắt ra thì không biết hai người họ đã rời nhau lúc nào, đang đi về phía này, Lộ Miểu thấy anh.
Anh thấy bước chân cô dừng lại, cùng vẻ ngượng ngùng mất tự nhiên xẹt qua mặt cô.
Từ Gia Diên cũng nhanh chóng phát hiện ra cô không được tự nhiên, theo tầm nhìn mải miết của cô đưa mắt về bên này, bước chân cũng dừng lại.
Kiều Trạch đẩy cửa xuống xe.
Lộ Miểu không ngờ anh lại ở đây, cô không biết anh đến bao lâu rồi, ánh mắt bình tĩnh của anh không hiểu sao lại khiến cô hoảng hốt, vẻ bình tĩnh này khác hẳn hoàn toàn bình tĩnh của thường ngày, trong mắt anh không hề có nhiệt độ nào, thậm chí cô không dám nhìn anh, chào anh một câu.
Kiều Trạch lên tiếng trước.
Từ Gia Diên cũng khách khí chào hỏi lại, sau đó quay người nhìn Lộ Miểu: Để anh tiễn em về nhé?
Lộ Miểu chần chừ nhìn Kiều Trạch: Không cần đau, em ngồi xe anh ấy về là được rồi.
Từ Gia Diên gật đầu, không cố chấp: Nhớ chú ý an toàn. Về đến nhà thì gọi cho anh.
Lộ Miểu khẽ gật đầu.
Tầm mắt Từ Gia Diên dừng trên mặt cô một lúc, cuối cùng dời sang chỗ khác, chào tạm biệt Kiều Trạch rồi về.
Chỉ còn lại mình Lộ Miểu và Kiều Trạch ở đó.
Kiều Trạch không nói gì, quay người lên xe.
Lộ Miểu nhìn theo bóng anh một lúc, mấp máy môi, nhưng cũng không thốt điều gì, chỉ đi theo sau anh.
Hôm nay làm việc thế nào? Vừa thắt đai an toàn vào thì Kiều Trạch mở miệng nói, ngữ khí bình tĩnh, hoàn toàn là thái độ giải quyết công việc.
Lộ Miểu cũng không dám nhiều chuyện: Chỉ làm quen nhau rồi tìm hiểu quy trình làm việc, đến tối thì tụ tập ra ngoài đi ăn, coi như là một bữa tiệc chào mừng nhỏ.
Kiều Trạch quay đầu sang nhìn cô: Uống nhiều rượu không?
Lộ Miểu gật đầu: Liên tục bị chuốc.
Kiều Trạch lại quay sang đánh giá cô một hồi: Không sao chứ?
Lộ Miểu nhẹ nhàng lắc đầu: Không sao.
Kiều Trạch gật đầu, không nói gì thêm.
Không khí trong xe trở nên nặng nề hơn.
Lộ Miểu lén nhìn anh, lại không hiểu được thái độ của anh, sau một lúc chần chừ thì không nhịn được mở miệng hỏi: Sao anh lại ở đây?
Kiều Trạch: Tôi không hi vọng có người vào ngày đầu tiên đã xảy ra bất trắc.
Lộ Miểu mấp máy môi, giọng nhỏ dần: Tôi cũng không biết.
Suy nghĩ một chút lại không nhịn được mà giải thích: Vừa nãy anh tôi là đến tìm tôi...
Không cần báo với tôi về vấn đề tình cảm. Kiều Trạch lạnh giọng ngắt lời cô.
Lộ Miểu há miệng, cuối cùng hậm hực rũ mắt, ờ một tiếng, rồi không nói gì.
Lúc về đến nhà, Lộ Miểu đi sát sau lưng Kiều Trạch vào nhà, Lộ Bảo vẫn như trước vui vẻ nhào vào Lộ Miểu, nhưng lần này Lộ Miểu không có tâm trạng chơi với nó, chỉ im lặng theo sát Kiều Trạch, lu ai oán gâu gâu hai tiếng, đi theo Lộ Miểu.
Kiều Trạch vừa quay đầu lại, liền bắt gặp một người một chó, như cái đuôi đi theo sau anh.
Đuôi mày anh thoáng nhíu lại: Còn việc gì?
Lộ Miểu khẽ mở miệng, do dự một lát, rồi sau đó ngẩng đầu hỏi anh: Có phải anh còn giận không?
Trong giọng nói mang theo chút cẩn thận.
Kiều Trạch nhìn cô: Giận cái gì?
Cô cắn môi, không dám hỏi.
Kiều Trạch xoay người rót một ly trà giải rượu, đưa cho cô: Uống chút trà giải rượu đi.
Lộ Miểu nhận lấy, cầm trong hai tay nhưng lại chần chừ không uống.
Kiều Trạch xoay người ngồi xuống sô pha, nhìn cô cầm ly trà đứng một bên không nhúc nhích, im lặng một lát rồi ngẩng đầu hỏi cô: Có phải cô với Từ Gia Diên yêu nhau không?
Lộ Miểu lắc đầu: Chúng tôi không có.
Kiều Trạch gật đầu, hỏi cô: Cô cảm thấy mình còn có thể tiếp tục công việc này không?
Lộ Miểu giật mình: Anh... có ý gì?
Kiều Trạch đứng lên, giọng điệu ôn hòa: Tôi không có ý nào cả, chỉ là hơi lo lắng trạng thái bây giờ của cô, muốn để cô xác định lại, với cô lúc này lệu còn thích hợp tiếp tục công việc hay không.
Lộ Miểu hít mũi: Tôi có thể.
Kiều Trạch gật đầu: Vậy là được rồi.
Giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: Trời không còn sớm nữa, cô đi nghỉ ngơi đi.
Vòng qua người cô, đi về phòng.
Lúc cửa phòng đóng lại, Lộ Miểu có chút giật mình, bỗng trong lòng khó chịu vô cùng.
Cô không biết vì sao Kiều Trạch lại đột nhiên lạnh lùng như thế, có phải vì tối qua, vì Từ Gia Diên hay không, anh không nói gì, cũng chẳng hỏi câu nào, cô không biết nên giải thích thế nào với anh, cô không hề có bất cứ điều gì với Từ Gia Diên, nhưng rồi sợ sau khi giải thích thì chỉ có mình nghĩ ngợi nhiều, căn bản anh không hề có ý đó, đến lúc ấy ngược lại càng thêm xấu hổ, anh đã nói trong lúc hợp tác cấm yêu đương.
Lộ Bảo còn đang ai oán đảo xung quanh cô, trong lòng Lộ Miểu khó chịu, cũng không biết nên làm gì bây giờ, người ngồi xuống nhìn nó, nhưng lại không thể nói gì với nó cả, mà cũng không dám nói, Kiều Trạch còn ở trong nhà chỉ cách một cánh cửa.
Trà giải rượu trong tay đã từ từ nguội lạnh, hơi rượu vẫn chưa tan, men rượu vẫn còn tác dụng, đầu cô hơi đau, nhưng cô không muốn uống, thậm chí còn muốn học theo Từ Gia Diên, trực tiếp uống rượu, muốn nói gì, muốn làm gì thì cứ mạnh dạn nói mạnh dạn làm, đến ngày mai chỉ cần một câu say rượu không nhớ, sẽ có thể rũ bỏ sạch sẽ mọi thứ.
Cô siết chặt ly trà rồi lại buông ra, lỏng đi rồi lại nắm chặt, khẽ cắn môi, dứt khoát đứng lên, lấy một chai rượu trắng trong tủ ra, rót một ly đầy ắp cho mình, một hơi uống hết, rồi lại tiếp một ly nữa, cho đến khi uống hết rượu trong chai.
Người vẫn chưa say, nhưng mấy ly rượu đã xuống bụng, thêm số rượu uống trước đó, bỗng chốc lá gan to hơn.
Cô chống bàn đứng dậy, đi đến gõ cửa phòng Kiều Trạch.
Vừa gõ hai tiếng thì cửa bị giật vào từ bên trong, Kiều Trạch đứng ở cửa, vừa mở cửa ra thì đã ngửi thấy mùi rượu trên người cô bay đến, lập tức ấn đường nhíu chặt lại.
Sao lại uống rượu? Anh hỏi, thậm chí trong giọng đã có vẻ nghiêm nghị.
Lộ Miểu bị vẻ nghiêm nghị anh dọa, ấp úng một lúc lâu: Tôi... tôi chỉ muốn luyện tửu lượng...
Làm càn! Kiều Trạch trách một tiếng, đi ra ngoài ngâm trà giải rượu cho cô, nhưng vừa đi mấy bước thì góc áo đã bị cô giữ lại từ đằng sau.
Anh quay đầu lại nhìn cô.
Cô đang ngẩng đầu nhìn anh, hốc mắt ửng đỏ, nhìn như chực khóc.
Sao đến cả anh lại lúc lạnh lúc nóng với tôi thế? Cô hỏi, Tôi làm sai chỗ nào không thể nói rõ với tôi được sao, vì sao mấy người đều như thế...
Giọng khàn khàn nức nở như cây búa, liên tục gõ lên ngực anh, gõ đến mức ngực anh vừa đau vừa siết chặt, gần như không thở nổi, nhìn cô với ánh mắt phức tạp.
Cô hít mũi: Tôi với anh trai tôi có thể ra sao chứ, tôi lại không thích anh ấy...
Chỉ một câu, đã đập vỡ hoàn toàn lý trí của anh, cảm xúc cố kìm nén trong hai ngày qua lập tức sụp đổ, anh gần như không kiềm chế được kéo mạnh cô vào lòng, liên tục hôn cô.
Lộ Miểu bị dọa, cô vẫn chưa có cảm giác say ngất, tuy đầu hỗn loạn, chỉ nói theo bản năng, nhưng không phải hoàn toàn không có ý thức, Kiều Trạch mãnh liệt như thế dọa đến cô, theo bản năng cô muốn vùng vẫy, nhưng lại bị anh giữ chặt cánh tay đặt bên người, anh gần như hung hăng đè cô lên vách tường gần đó, điên cuồng hôn cô, hôn đến mức môi lưỡi cô đau nhức, thế nhưng anh vẫn thấy chưa đủ, hai tay giữ vai cô, kéo áo xuống, rồi sau đó ôm ngang lấy cô đặt lên giường, người cũng nhanh chóng đè lên, hoàn toàn không để cô hoàn hồn, cũng không cho cô cơ hội né thoát.
Trong vòng một phút ngắn ngủn đi lên lầu, trong đầu anh chỉ lặp đi lặp lại hai câu nói, cô ấy yêu Từ Gia Diên? Thì ra cô ấy yêu Từ Gia Diên sao?
Hơn nữa ánh mắt xấu hổ lẩn tránh của cô khi nhìn dấu răng trên cổ, không ngừng tăng thêm suy đoán của anh.
Anh không sợ cô kém nhạy bén, nhưng lo rằng khi cô dần thoát khỏi cái chậm chạp đó, thì trong lòng cô đã có người khác mất rồi.
Khi cô nói mình cần ở lại chăm sóc anh ta thì lòng anh đã rơi xuống cùng cực, sự ung dung từ trước đến nay của anh đã bắt đầu trở nên không rõ ràng.
Từ Gia Diên làm bạn bên cạnh cô nhiều năm, bất tri bất giác thay đổi ảnh hưởng đến cô, anh không biết liệu có phải từ lúc anh không phát hiện ra thì cô đã yêu Từ Gia Diên rồi hay không, hoặc chỉ bởi vì thân phận anh trai của Từ Gia Diên và cả quá khứ giữa cô với nhà họ Từ, nên mới khiến cô đè nén phần tình cảm này lại, mà tối qua chỉ là một lần bộc phát giữa bọn họ.
Trong mấy giây anh nhìn thẳng vào mắt cô, rất nhiều hình ảnh chung giữa họ lướt qua trong đầu.
Lần đầu anh hôn cô, sự kháng cự của cô.
Anh ép hỏi cô rốt cuộc có cảm giác với mình hay không, vẻ mặt bối rối mờ mịt của cô.
Cho đến nay anh đều tự nhận là mình hiểu cô, anh chỉ cho rằng cô ngốc nghếch, không thông suốt mà thôi.
Anh có thể kiên nhẫn đợi cô thông suốt, chỉ riêng không thể chấp nhận được việc trong lòng cô đã có người đàn ông khác.
Anh tự nói với mình rằng, anh không có lập trường ngăn cấm cô thích ai, điều kiện đầu tiên với điều kiện tiên quyết là cô không làm ảnh hưởng đến công việc, thì anh không thể nào ngăn cô được, cho dù lúc trước anh ép cô ký tên lên bản thỏa thuận, nhưng cũng chỉ có thể hạn chế hành vi, còn người trong lòng thì không ràng buộc được.
Ngay từ đầu anh cũng chỉ dựa vào công việc mà cân nhắc. Nghĩ đến công việc, nghĩ đến bản thỏa thuận kia, trong nháy mắt đó lý trí đã để anh minh mẫn lại, anh hẳn phải lấy công việc làm trọng, anh cũng nên tôn trọng lựa chọn của cô.
Nên anh mới để cô một mình ở lại nhà Từ Gia Diên.
Trên đường về nhà, suốt cả một tối đó, trong lòng anh vẫn không thể bình tĩnh lại như trước.
Anh rất rõ ràng, anh thích cô. Thoạt nhìn người không có gì thu hút, nhưng sớm chiều bên nhau, bất tri bất giác đã gắn vào tim, thậm chí anh còn mất tự giác quá mức, bản năng để cô về dưới đôi cánh, để cô trở thành của mình, làm ảnh hưởng đến nguyên tắc mà chính mình đã đề ra, nhưng rồi lại bằng lòng nghĩ, cô cũng sẽ như anh, từ từ mà để ý.
Anh có thể hiểu được bóng ma tâm lý của cô, thậm chí anh cố tình không đâm thủng nó, chỉ nghĩ dùng cách nước nóng đun ếch, để mọi chuyện nước chảy thành sông, mỗi bước đi của anh đều tính toán kĩ lưỡng, dùng sức cầm nắm, chỉ riêng tính sai một bước, đó là có thể Từ Gia Diên có ý nghĩa với cô.
Cũng đều là nước nóng, vài tháng so với vài năm, anh đã thua trên trục thời gian rồi.
Cả đêm qua anh không hề chợp mắt, hình ảnh cô cùng Từ Gia Diên dây dưa kịch liệt cứ tái hiện trong đầu anh, khiến anh mấy lần đã cầm lấy chìa khóa xe, muốn bất chấp cướp người về, nhưng rồi lý trí lại ép mình phải đặt chìa khóa xuống.
Anh nghĩ, anh thích cô, nhưng không đến mức không phải cô thì không được, sẽ ra nông nỗi cưỡng ép chiếm đoạt cô. Anh tôn trọng toàn bộ lựa chọn của cô, nhưng nếu hành vi của cô trái với bản thỏa thuận, ảnh hưởng đến công việc, thì tất cả đều dựa vào quy định cả.
Vào buổi sáng trước khi cô quay về, quả thật anh đã nghĩ như vậy.
Anh ngồi ở sô pha phòng khách suốt đêm, lòng bị dày vò không cách nào ngủ nổi.
Vào sáng cô về, cô rất cẩn thận, lén lút vội vàng muốn đi tắm.
Trong khoảnh khắc đó, sợi dây mang tên lý trí trong đầu anh gần như đứt bung, suýt nữa anh đã muốn bất chấp tất cả chất vấn cô, rốt cuộc tối qua cô với Từ Gia Diên là thế nào.
Anh kiềm chế, anh tự nói với mình nhiều lần rằng, cô không thể có gì với Từ Gia Diên được, một người đầu toàn rễ, chỉ biết đến nhiệm vụ, căn bản cô không thể nào làm bậy được.
Cho dù Từ Gia Diên có cố chấp, nếu cô không chống cự thì đó là tự do của cô, anh không có quyền can thiệp, mục đích của anh chỉ có một, đó là để nhiệm vụ hoàn thành một cách thuận lợi.
Suốt cả ngày anh đã nghĩ, anh nên tìm một cơ hội nói chuyện cùng cô, để xác định lại lần nữa, liệu cô còn đồng ý, còn thích hợp nhiệm vụ này hay không. Anh không thể vì phỏng đoán của mình mà phủ nhận sự cố gắng của cô trong khoảng thời gian này.
Đến chiều khi cô gọi anh báo cáo hành tung của mình, thì anh nghĩ, dựa vào cấp trên, vào lập trường hợp tác, trước khi chấm dứt hợp tác, anh có trách nhiệm bảo vệ sự an toàn cho cô.
Nên khi anh đến nhà hàng nơi cô dùng cơm, anh ngồi trong xe ngay cửa để chờ cô ra, cũng chuẩn bị cho việc bất cứ lúc nào cô có thể cầu cứu, nhưng anh không ngờ khi người đi ra, lại đi cùng với Từ Gia Diên, hệt một cặp tình nhân, cùng nhau tản bộ, rồi nhẹ nhàng ôm nhau.
Bây giờ anh đang ngồi trong xe, nhìn hai người ở cách đó không xa, nhìn từ mặt bên mà nói, anh không thấy rõ môi của họ, tất cũng không thấy được họ nói gì, chỉ có thể thấy dáng vẻ cô ngẩng đầu nhìn anh ta. Bước đến đầu đường, nắng chiều khẽ xuống đây, một ngẩng đầu một cúi đầu, rồi sau đó nhẹ nhàng ôm lấy nhau, năm tháng dường như tĩnh lặng.
Kiều Trạch xoay đầu đi, tay nắm chặt vô lăng, rồi lại buông lỏng ra, nhắm chặt ha mắt, đến khi mở mắt ra thì không biết hai người họ đã rời nhau lúc nào, đang đi về phía này, Lộ Miểu thấy anh.
Anh thấy bước chân cô dừng lại, cùng vẻ ngượng ngùng mất tự nhiên xẹt qua mặt cô.
Từ Gia Diên cũng nhanh chóng phát hiện ra cô không được tự nhiên, theo tầm nhìn mải miết của cô đưa mắt về bên này, bước chân cũng dừng lại.
Kiều Trạch đẩy cửa xuống xe.
Lộ Miểu không ngờ anh lại ở đây, cô không biết anh đến bao lâu rồi, ánh mắt bình tĩnh của anh không hiểu sao lại khiến cô hoảng hốt, vẻ bình tĩnh này khác hẳn hoàn toàn bình tĩnh của thường ngày, trong mắt anh không hề có nhiệt độ nào, thậm chí cô không dám nhìn anh, chào anh một câu.
Kiều Trạch lên tiếng trước.
Từ Gia Diên cũng khách khí chào hỏi lại, sau đó quay người nhìn Lộ Miểu: Để anh tiễn em về nhé?
Lộ Miểu chần chừ nhìn Kiều Trạch: Không cần đau, em ngồi xe anh ấy về là được rồi.
Từ Gia Diên gật đầu, không cố chấp: Nhớ chú ý an toàn. Về đến nhà thì gọi cho anh.
Lộ Miểu khẽ gật đầu.
Tầm mắt Từ Gia Diên dừng trên mặt cô một lúc, cuối cùng dời sang chỗ khác, chào tạm biệt Kiều Trạch rồi về.
Chỉ còn lại mình Lộ Miểu và Kiều Trạch ở đó.
Kiều Trạch không nói gì, quay người lên xe.
Lộ Miểu nhìn theo bóng anh một lúc, mấp máy môi, nhưng cũng không thốt điều gì, chỉ đi theo sau anh.
Hôm nay làm việc thế nào? Vừa thắt đai an toàn vào thì Kiều Trạch mở miệng nói, ngữ khí bình tĩnh, hoàn toàn là thái độ giải quyết công việc.
Lộ Miểu cũng không dám nhiều chuyện: Chỉ làm quen nhau rồi tìm hiểu quy trình làm việc, đến tối thì tụ tập ra ngoài đi ăn, coi như là một bữa tiệc chào mừng nhỏ.
Kiều Trạch quay đầu sang nhìn cô: Uống nhiều rượu không?
Lộ Miểu gật đầu: Liên tục bị chuốc.
Kiều Trạch lại quay sang đánh giá cô một hồi: Không sao chứ?
Lộ Miểu nhẹ nhàng lắc đầu: Không sao.
Kiều Trạch gật đầu, không nói gì thêm.
Không khí trong xe trở nên nặng nề hơn.
Lộ Miểu lén nhìn anh, lại không hiểu được thái độ của anh, sau một lúc chần chừ thì không nhịn được mở miệng hỏi: Sao anh lại ở đây?
Kiều Trạch: Tôi không hi vọng có người vào ngày đầu tiên đã xảy ra bất trắc.
Lộ Miểu mấp máy môi, giọng nhỏ dần: Tôi cũng không biết.
Suy nghĩ một chút lại không nhịn được mà giải thích: Vừa nãy anh tôi là đến tìm tôi...
Không cần báo với tôi về vấn đề tình cảm. Kiều Trạch lạnh giọng ngắt lời cô.
Lộ Miểu há miệng, cuối cùng hậm hực rũ mắt, ờ một tiếng, rồi không nói gì.
Lúc về đến nhà, Lộ Miểu đi sát sau lưng Kiều Trạch vào nhà, Lộ Bảo vẫn như trước vui vẻ nhào vào Lộ Miểu, nhưng lần này Lộ Miểu không có tâm trạng chơi với nó, chỉ im lặng theo sát Kiều Trạch, lu ai oán gâu gâu hai tiếng, đi theo Lộ Miểu.
Kiều Trạch vừa quay đầu lại, liền bắt gặp một người một chó, như cái đuôi đi theo sau anh.
Đuôi mày anh thoáng nhíu lại: Còn việc gì?
Lộ Miểu khẽ mở miệng, do dự một lát, rồi sau đó ngẩng đầu hỏi anh: Có phải anh còn giận không?
Trong giọng nói mang theo chút cẩn thận.
Kiều Trạch nhìn cô: Giận cái gì?
Cô cắn môi, không dám hỏi.
Kiều Trạch xoay người rót một ly trà giải rượu, đưa cho cô: Uống chút trà giải rượu đi.
Lộ Miểu nhận lấy, cầm trong hai tay nhưng lại chần chừ không uống.
Kiều Trạch xoay người ngồi xuống sô pha, nhìn cô cầm ly trà đứng một bên không nhúc nhích, im lặng một lát rồi ngẩng đầu hỏi cô: Có phải cô với Từ Gia Diên yêu nhau không?
Lộ Miểu lắc đầu: Chúng tôi không có.
Kiều Trạch gật đầu, hỏi cô: Cô cảm thấy mình còn có thể tiếp tục công việc này không?
Lộ Miểu giật mình: Anh... có ý gì?
Kiều Trạch đứng lên, giọng điệu ôn hòa: Tôi không có ý nào cả, chỉ là hơi lo lắng trạng thái bây giờ của cô, muốn để cô xác định lại, với cô lúc này lệu còn thích hợp tiếp tục công việc hay không.
Lộ Miểu hít mũi: Tôi có thể.
Kiều Trạch gật đầu: Vậy là được rồi.
Giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: Trời không còn sớm nữa, cô đi nghỉ ngơi đi.
Vòng qua người cô, đi về phòng.
Lúc cửa phòng đóng lại, Lộ Miểu có chút giật mình, bỗng trong lòng khó chịu vô cùng.
Cô không biết vì sao Kiều Trạch lại đột nhiên lạnh lùng như thế, có phải vì tối qua, vì Từ Gia Diên hay không, anh không nói gì, cũng chẳng hỏi câu nào, cô không biết nên giải thích thế nào với anh, cô không hề có bất cứ điều gì với Từ Gia Diên, nhưng rồi sợ sau khi giải thích thì chỉ có mình nghĩ ngợi nhiều, căn bản anh không hề có ý đó, đến lúc ấy ngược lại càng thêm xấu hổ, anh đã nói trong lúc hợp tác cấm yêu đương.
Lộ Bảo còn đang ai oán đảo xung quanh cô, trong lòng Lộ Miểu khó chịu, cũng không biết nên làm gì bây giờ, người ngồi xuống nhìn nó, nhưng lại không thể nói gì với nó cả, mà cũng không dám nói, Kiều Trạch còn ở trong nhà chỉ cách một cánh cửa.
Trà giải rượu trong tay đã từ từ nguội lạnh, hơi rượu vẫn chưa tan, men rượu vẫn còn tác dụng, đầu cô hơi đau, nhưng cô không muốn uống, thậm chí còn muốn học theo Từ Gia Diên, trực tiếp uống rượu, muốn nói gì, muốn làm gì thì cứ mạnh dạn nói mạnh dạn làm, đến ngày mai chỉ cần một câu say rượu không nhớ, sẽ có thể rũ bỏ sạch sẽ mọi thứ.
Cô siết chặt ly trà rồi lại buông ra, lỏng đi rồi lại nắm chặt, khẽ cắn môi, dứt khoát đứng lên, lấy một chai rượu trắng trong tủ ra, rót một ly đầy ắp cho mình, một hơi uống hết, rồi lại tiếp một ly nữa, cho đến khi uống hết rượu trong chai.
Người vẫn chưa say, nhưng mấy ly rượu đã xuống bụng, thêm số rượu uống trước đó, bỗng chốc lá gan to hơn.
Cô chống bàn đứng dậy, đi đến gõ cửa phòng Kiều Trạch.
Vừa gõ hai tiếng thì cửa bị giật vào từ bên trong, Kiều Trạch đứng ở cửa, vừa mở cửa ra thì đã ngửi thấy mùi rượu trên người cô bay đến, lập tức ấn đường nhíu chặt lại.
Sao lại uống rượu? Anh hỏi, thậm chí trong giọng đã có vẻ nghiêm nghị.
Lộ Miểu bị vẻ nghiêm nghị anh dọa, ấp úng một lúc lâu: Tôi... tôi chỉ muốn luyện tửu lượng...
Làm càn! Kiều Trạch trách một tiếng, đi ra ngoài ngâm trà giải rượu cho cô, nhưng vừa đi mấy bước thì góc áo đã bị cô giữ lại từ đằng sau.
Anh quay đầu lại nhìn cô.
Cô đang ngẩng đầu nhìn anh, hốc mắt ửng đỏ, nhìn như chực khóc.
Sao đến cả anh lại lúc lạnh lúc nóng với tôi thế? Cô hỏi, Tôi làm sai chỗ nào không thể nói rõ với tôi được sao, vì sao mấy người đều như thế...
Giọng khàn khàn nức nở như cây búa, liên tục gõ lên ngực anh, gõ đến mức ngực anh vừa đau vừa siết chặt, gần như không thở nổi, nhìn cô với ánh mắt phức tạp.
Cô hít mũi: Tôi với anh trai tôi có thể ra sao chứ, tôi lại không thích anh ấy...
Chỉ một câu, đã đập vỡ hoàn toàn lý trí của anh, cảm xúc cố kìm nén trong hai ngày qua lập tức sụp đổ, anh gần như không kiềm chế được kéo mạnh cô vào lòng, liên tục hôn cô.
Lộ Miểu bị dọa, cô vẫn chưa có cảm giác say ngất, tuy đầu hỗn loạn, chỉ nói theo bản năng, nhưng không phải hoàn toàn không có ý thức, Kiều Trạch mãnh liệt như thế dọa đến cô, theo bản năng cô muốn vùng vẫy, nhưng lại bị anh giữ chặt cánh tay đặt bên người, anh gần như hung hăng đè cô lên vách tường gần đó, điên cuồng hôn cô, hôn đến mức môi lưỡi cô đau nhức, thế nhưng anh vẫn thấy chưa đủ, hai tay giữ vai cô, kéo áo xuống, rồi sau đó ôm ngang lấy cô đặt lên giường, người cũng nhanh chóng đè lên, hoàn toàn không để cô hoàn hồn, cũng không cho cô cơ hội né thoát.