Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 104
Khi Kiều Trạch trực tiếp gọi anh ta là Đường Viễn chứ không phải Bánh Trôi thì Đường Viễn liền hiểu được tình hình nghiêm trọng đến mức nào, lập tức tắt đi chế độ hip-hop ngày thường, ừm một tiếng: Có chuyện gì thế? .
Không thể nói rõ được. Kiều Trạch lập tức cũng trảo không được trong đầu chợt lóe mà qua gì đó, Công việc bên kia của Lộ Miểu... Nghĩ cách tạm dừng lại trước đã.
Cúp điện thoại, Kiều Trạch đi tìm Thẩm kiều, nhờ cậu ta hỗ trợ điều tra bối cảnh của Nhậm Vũ.
Lúc Thẩm Kiều còn trẻ cũng lăn lộn trong giang hồ, vốn cũng là một tên côn đồ, sau đó bị Thẩm Ngộ trừng trị, vào tù ngồi hai năm mới trở nên trung thành, đối với hai chữ Nhậm Vũ cũng không xa lạ gì, vừa thấy Kiều Trạch muốn biết về Nhậm Vũ thì lập tức vỗ đùi nói: Đó không phải là tên lưu manh giang hồ đấy sao, em có quen hắn ta.
Kiều Trạch đứng vị trí đối diện cậu ta, đưa mắt nhìn cậu ta: Tôi muốn biết hình dáng chiều cao cân nặng của hắn ta, tốt nhất là nên có ảnh, ảnh toàn thân, ảnh bóng dáng.
Thẩm Kiều sửng sốt: Em không có ảnh. Nhiều năm rồi em chưa gặp lại hắn ta, thực sự không có ảnh của hắn.
Kiều Trạch gật đầu: Vậy hình dung lại diện mạo chiều cao thân thể của hắn ta đi, tốt nhất nên có tham chiếu, ví dụ như hình thể thì giống ai.
Thẩm Kiều nghiêng đầu nhíu mày một hồi lâu: Vóc dáng thì cỡ một mét tám, người cũng khá cao, thật sự không thể nói rõ là giống ai được.
Nói cũng như chưa chưa nói.
Kiều Trạch nhìn cậu ta bất động.
Thẩm Kiều buông tay: Cũng phải sắp mười năm em chưa gặp lại hắn ta, nào biết người ta trưởng thành ra sao. Nhưng hắn ta đúng thật là tên lưu manh cầm đầu nổi danh thời bấy giờ. Trong nhà ngoài ông bà nội hắn ra, thì cũng chỉ có một mình hắn, mười hai mười ba tuổi đã bắt đầu vào đồn công an vì không ít lần đánh nhau ẩu đả, tự hắn còn kéo theo bang phái nhỏ, luôn náo loạn chốn giang hồ, một hồi mưa gió, sau ăn cơm tù hai năm mới đàng hoàng lại, ra ngoài vất vưởng vài năm, không biết kiếm đâu ra tiền mà mở một quán ăn, quy mô không nhỏ, kiếm không ít tiền, chỉ là sau đó lại đóng cửa, nói là chạy sang Thái Lan buôn bán, rồi mất tin tức.
Kiều Trạch nhíu mày: Hắn ta chuyển đi từ khi nào?
Thẩm Kiều: Hình như cũng khoảng năm năm trước.
Kiều Trạch: Tháng nào?
Thẩm Kiều nhíu mày nghĩ ngợi: Hẳn là vào thời điểm cuối năm.
Tháng 9 Lộ Miểu và lộ tiểu thành gặp chuyện không may, theo miêu tả của trương khởi, lúc ấy Lộ Miểu đã giết Nhậm Vũ, nhưng quán ăn của Nhậm Vũ vào khoảng tháng 12 mới giải tán, bên ngoài nói là phải đi Thái Lan, còn Lộ Miểu lại nói vào ngày hôm sau buổi tối đó thì Nhậm Vũ đã mất tích .
Kiều Trạch trầm ngâm một hồi lâu, đầu tiên dằn xuống luồng thông tin không khớp nhau đấy, hỏi Thẩm Kiều mấy năm nay còn gặp lại Nhậm Vũ không.
Thẩm Kiều khoát tay: Em với hắn ta đã sớm không cùng một cái thế giới rồi, lại không đến quán ăn của hắn ta, một người ở phía Đông thành phố một kẻ ở phía Tây thành phố, sao có thể thấy người được chứ.
Người nhà của hắn qua đời lúc nào?
Hắn cũng chỉ có ông nội bà nội, từ lúc hắn bị bắt bỏ tù thì tức giận mà đổ đau, chống đỡ không được bao lâu liền ra đi. Một mình lẻ loi không có người nhà.
Kiều Trạch gật đầu có chút đăm chiêu, vỗ bả vai Thẩm Kiều, nhờ cậu ta nghĩ cách tìm lại ảnh chụp Nhậm Vũ, cũng tìm những người làm thuê trước khi tiệm ăn của hắn ta dẹp bỏ.
Anh nhờ người điều tra bản ghi chép xuất nhập cảnh mấy năm qua, cũng không thấy có người nào là Nhậm Vũ.
Đến tối Kiều Trạch hẹn Từ Gia Diên ăn cơm, đây là lần đầu anh hẹn anh ta, Từ Gia Diên dường như khá bất ngờ, nhưng rồi vẫn đồng ý.
Kiều Trạch hẹn tại một quán ăn Trung Hoa trong thành phố, anh đến trước giờ hẹn một lúc, ăn mặc như một người kinh doanh có kinh nghiệm, âu phục thẳng thớm.
Từ Gia Diên đến chậm hơn anh mười phút, Từ Gia Thiên cũng lén theo đuôi đến đây, không lâu sau khi Từ Gia Diên bước vào thì giả vờ tình cờ chạm mặt mà xông ra, kéo chiếc ghế đối diện Kiều Trạch ra ngồi xuống.
Đã lâu lắm rồi Kiều Trạch chưa gặp lại hai anh em nhà họ Từ.
Từ sau lần Từ Gia Diên tìm Lộ Miểu xin lỗi, anh giống như loại bỏ mình ra khỏi hẳn cuộc sống của cô, không làm phiền đến cô nữa, Lộ Miểu thì mải bận rộn ứng phó với thương kì ngô mạn mạn bên này, cũng chẳng liên lạc lại gì với Từ Gia Diên.
Có lẽ Từ Gia Diên cũng đoán được Lộ Miểu với anh đã ở bên nhau, vừa trông thấy anh liền thuận miệng hỏi: Miểu Miểu không đến cùng à?
Cô ấy còn đi làm.
Kiều Trạch nhấc ấm rót cho anh ly trà, Từ Gia Thiên giơ hai tay cầm lấy ly trà, cười hì hì nhìn anh: Anh Kiều này, sao không cho chị em xin nghỉ một buổi, cùng đến đây ăn bữa cơm, mọi người cũng đã lâu không gặp nhau rồi.
Từ Gia Diên nghiêng đầu nhìn cô ấy: Em đến đây làm gì?
Từ Gia Thiên: Thì đi chơi.
Lại quấn quít lấy Kiều Trạch muốn muốn đến gần, nhưng Kiều Trạch đã dời mắt đi, nhìn về phía Từ Gia Diên, đi thẳng vào vấn đề: Anh Từ, gần đây nghe được một chuyện nhắc đến Miểu Miểu năm với Nhậm Vũ năm năm trước, nhưng cô ấy lại nói không giống với người khác nói tôi biết, có một số việc, nên muốn hỏi thăm từ chỗ anh Kiều.
Từ Gia Diên không nhanh không chậm uống ngụm trà: Nghe được từ chỗ nào?
Miểu Miểu chủ động nói. Ngoài ra là do Trương Khởi nói.
Từ Gia Diên khựng lại, nhìn về phía anh: Trương Khởi?
Kiều Trạch gật đầu, quan sát vẻ mặt của anh ta.
Lúc trước Lộ Miểu trăm phương ngàn kế dẫn độ trương khởi về thành phố An, nhưng sau đó cô ấy lại không có bất kì động tĩnh nào, điều này không phù hợp với tính cách của cô lắm. Kiều Trạch đoán bắt đầu từ khi Trương Khởi bị dẫn về đã được Từ Gia Diên che giấu ẩn nấp, giống như năm năm trước, anh ta tận lực tránh để Lộ Miểu gặp mặt Trương Khởi.
Mặc dù Lộ Miểu thông minh nhưng lại không có mạng lưới nhân mạch, hơn nữa đối mặt với một Từ Gia Diên hiểu rõ cô như lòng bàn tay như thế, dựa vào một mình cô không thể nào tìm được Trương Khởi.
Lúc này ánh mắt nhìn Kiều Trạch của Từ Gia Diên đã lóe lên tia thăm dò.
Kiều Trạch khẽ mỉm cười: Lúc trước ở Macao tôi đã thấy Lộ Miểu tìm hắn ta. Vừa vặn một vụ làm ăn gần đây của tôi có đụng phải hắn, bèn tìm hắn ta hàn huyên một chút.
Từ Gia Thiên nãy giờ không nói gì đột nhiên giơ tay lên: Hỏi em nè, tối đó em cũng có mặt.
Đột nhiên Từ Gia Diên sầm mặt, nhìn về phía cô ấy: Về nhà đi.
Từ Gia Thiên không vui chu miệng: Về thì về.
Cúi đầu lấy một tờ danh thiếp trong túi xách đưa cho anh: Anh Kiều, hoan nghênh anh tìm đến em.
Đắc ý nhìn Từ Gia Diên một cái, rồi xoay người rời đi.
Kiều Trạch nhìn chằm chằm bóng dáng của Từ Gia Thiên một hồi lâu, từ khi bắt đầu biết đến cô ấy, anh luôn coi cô là một cô nhóc bị chiều hư, to gan tùy hứng, nhưng sau nhiều chuyện liên tiếp xảy ra, từ chuyện cô bị trói, gài bẫy Lê Quân Hạo, ép Trần Kỳ đến hiện trường Lê Viễn Tường bắt cóc, rồi lại đến lúc này điềm tĩnh như thường nói về chyện tối đó, một Từ Gia Thiên như thế khiến anh không cân nhắc nổi.
Anh siết chặt tờ danh thiếp, nhìn Từ Gia Diên, chờ đáp án của anh ta.
Từ Gia Diên kiềm nén không trả lời mà hỏi ngược lại anh: Hai người họ đã nói gì?
Kiều Trạch thuật lại từng câu Trương Khởi nói.
Từ Gia Diên lắc đầu cười: Một tên điên đó, chỉ toàn nói vớ vẩn, không theo đuổi được Miểu Miểu bèn tìm cơ hội nói xấu cô ấy.
Kiều Trạch tỏ vẻ thông suốt gật đầu: Vậy rốt cuộc tối đó là như thế nào? Có tiện nói không?
Từ Gia Diên trả lại anh một ánh mắt dò xét: Anh Kiều lấy lập trường gì mà hỏi thăm quá khứ của cô ấy thế?
Kiều Trạch: Người đàn ông của cô ấy.
Ta muốn hiểu cô ấy. Rồi anh bổ sung.
Anh Kiều này. Từ Gia Diên cân nhắc một lúc, Vì nghĩ cho danh dự của Miểu Miểu, có nhiều thứ đã qua rồi thì cứ để nó qua đi. Nếu anh để ý đến quá khứ của cô ấy thì xin đừng đùa giỡn với cô ấy.
Kiều Trạch nhìn sắc mặt anh ta, nghiên cứu tính khả thi trong câu nói này của anh ta.
Cuối cùng, anh chỉ gật đầu: Tôi biết.
Nhưng có lẽ anh Từ đã hiểu lầm chuyện gì rồi, tuy tôi ở bên Lộ Miểu, nhưng hai chúng tôi không phải là quan hệ như anh nghĩ, hai bên đều cần thiết, cho nên có đôi khi cần phải có hiểu biết nhất định về quá khứ của đối phương.
Một câu đả kích khiến Từ Gia Diên tái mặt, lạnh lùng nhìn anh.
Kiều Trạch cũng lẳng lặng nhìn lại anh ta.
Từ Gia Diên kiềm chế dần cơn giận, thậm chí khóe miệng còn từ từ xuất hiện ý cười nhạt: Hy vọng tổng giám đốc Kiều có thể nhớ kĩ những lời hôm nay anh đã nói.
Rồi gật đầu như xin lỗi, xoay người rời đi.
Kiều Trạch nhìn bóng anh ta dần đi xa, mắt nheo lại, giơ tay cầm lấy ly trà, khẽ nhấp một ngụm nhỏ, đăm chiêu đầy suy nghĩ.
Lộ Miểu gọi điện đến đã cắt ngang luồng suy nghĩ của anh.
Bánh Trôi nói để em nghỉ ngơi một thời gian, sao lại thế này?
Điện thoại vừa thông, giọng nói đầy nghi hoặc của cô từ đầu dây truyền đến, dịu dàng dừng bên tai anh, khiến lòng anh chợt mềm ra.
Anh vẫy tay gọi nhân viên phục vụ tới tính tiền, đứng lên, giọng đầy ôn hòa hỏi cô: Giờ em đang ở đâu?
Không thể nói rõ được. Kiều Trạch lập tức cũng trảo không được trong đầu chợt lóe mà qua gì đó, Công việc bên kia của Lộ Miểu... Nghĩ cách tạm dừng lại trước đã.
Cúp điện thoại, Kiều Trạch đi tìm Thẩm kiều, nhờ cậu ta hỗ trợ điều tra bối cảnh của Nhậm Vũ.
Lúc Thẩm Kiều còn trẻ cũng lăn lộn trong giang hồ, vốn cũng là một tên côn đồ, sau đó bị Thẩm Ngộ trừng trị, vào tù ngồi hai năm mới trở nên trung thành, đối với hai chữ Nhậm Vũ cũng không xa lạ gì, vừa thấy Kiều Trạch muốn biết về Nhậm Vũ thì lập tức vỗ đùi nói: Đó không phải là tên lưu manh giang hồ đấy sao, em có quen hắn ta.
Kiều Trạch đứng vị trí đối diện cậu ta, đưa mắt nhìn cậu ta: Tôi muốn biết hình dáng chiều cao cân nặng của hắn ta, tốt nhất là nên có ảnh, ảnh toàn thân, ảnh bóng dáng.
Thẩm Kiều sửng sốt: Em không có ảnh. Nhiều năm rồi em chưa gặp lại hắn ta, thực sự không có ảnh của hắn.
Kiều Trạch gật đầu: Vậy hình dung lại diện mạo chiều cao thân thể của hắn ta đi, tốt nhất nên có tham chiếu, ví dụ như hình thể thì giống ai.
Thẩm Kiều nghiêng đầu nhíu mày một hồi lâu: Vóc dáng thì cỡ một mét tám, người cũng khá cao, thật sự không thể nói rõ là giống ai được.
Nói cũng như chưa chưa nói.
Kiều Trạch nhìn cậu ta bất động.
Thẩm Kiều buông tay: Cũng phải sắp mười năm em chưa gặp lại hắn ta, nào biết người ta trưởng thành ra sao. Nhưng hắn ta đúng thật là tên lưu manh cầm đầu nổi danh thời bấy giờ. Trong nhà ngoài ông bà nội hắn ra, thì cũng chỉ có một mình hắn, mười hai mười ba tuổi đã bắt đầu vào đồn công an vì không ít lần đánh nhau ẩu đả, tự hắn còn kéo theo bang phái nhỏ, luôn náo loạn chốn giang hồ, một hồi mưa gió, sau ăn cơm tù hai năm mới đàng hoàng lại, ra ngoài vất vưởng vài năm, không biết kiếm đâu ra tiền mà mở một quán ăn, quy mô không nhỏ, kiếm không ít tiền, chỉ là sau đó lại đóng cửa, nói là chạy sang Thái Lan buôn bán, rồi mất tin tức.
Kiều Trạch nhíu mày: Hắn ta chuyển đi từ khi nào?
Thẩm Kiều: Hình như cũng khoảng năm năm trước.
Kiều Trạch: Tháng nào?
Thẩm Kiều nhíu mày nghĩ ngợi: Hẳn là vào thời điểm cuối năm.
Tháng 9 Lộ Miểu và lộ tiểu thành gặp chuyện không may, theo miêu tả của trương khởi, lúc ấy Lộ Miểu đã giết Nhậm Vũ, nhưng quán ăn của Nhậm Vũ vào khoảng tháng 12 mới giải tán, bên ngoài nói là phải đi Thái Lan, còn Lộ Miểu lại nói vào ngày hôm sau buổi tối đó thì Nhậm Vũ đã mất tích .
Kiều Trạch trầm ngâm một hồi lâu, đầu tiên dằn xuống luồng thông tin không khớp nhau đấy, hỏi Thẩm Kiều mấy năm nay còn gặp lại Nhậm Vũ không.
Thẩm Kiều khoát tay: Em với hắn ta đã sớm không cùng một cái thế giới rồi, lại không đến quán ăn của hắn ta, một người ở phía Đông thành phố một kẻ ở phía Tây thành phố, sao có thể thấy người được chứ.
Người nhà của hắn qua đời lúc nào?
Hắn cũng chỉ có ông nội bà nội, từ lúc hắn bị bắt bỏ tù thì tức giận mà đổ đau, chống đỡ không được bao lâu liền ra đi. Một mình lẻ loi không có người nhà.
Kiều Trạch gật đầu có chút đăm chiêu, vỗ bả vai Thẩm Kiều, nhờ cậu ta nghĩ cách tìm lại ảnh chụp Nhậm Vũ, cũng tìm những người làm thuê trước khi tiệm ăn của hắn ta dẹp bỏ.
Anh nhờ người điều tra bản ghi chép xuất nhập cảnh mấy năm qua, cũng không thấy có người nào là Nhậm Vũ.
Đến tối Kiều Trạch hẹn Từ Gia Diên ăn cơm, đây là lần đầu anh hẹn anh ta, Từ Gia Diên dường như khá bất ngờ, nhưng rồi vẫn đồng ý.
Kiều Trạch hẹn tại một quán ăn Trung Hoa trong thành phố, anh đến trước giờ hẹn một lúc, ăn mặc như một người kinh doanh có kinh nghiệm, âu phục thẳng thớm.
Từ Gia Diên đến chậm hơn anh mười phút, Từ Gia Thiên cũng lén theo đuôi đến đây, không lâu sau khi Từ Gia Diên bước vào thì giả vờ tình cờ chạm mặt mà xông ra, kéo chiếc ghế đối diện Kiều Trạch ra ngồi xuống.
Đã lâu lắm rồi Kiều Trạch chưa gặp lại hai anh em nhà họ Từ.
Từ sau lần Từ Gia Diên tìm Lộ Miểu xin lỗi, anh giống như loại bỏ mình ra khỏi hẳn cuộc sống của cô, không làm phiền đến cô nữa, Lộ Miểu thì mải bận rộn ứng phó với thương kì ngô mạn mạn bên này, cũng chẳng liên lạc lại gì với Từ Gia Diên.
Có lẽ Từ Gia Diên cũng đoán được Lộ Miểu với anh đã ở bên nhau, vừa trông thấy anh liền thuận miệng hỏi: Miểu Miểu không đến cùng à?
Cô ấy còn đi làm.
Kiều Trạch nhấc ấm rót cho anh ly trà, Từ Gia Thiên giơ hai tay cầm lấy ly trà, cười hì hì nhìn anh: Anh Kiều này, sao không cho chị em xin nghỉ một buổi, cùng đến đây ăn bữa cơm, mọi người cũng đã lâu không gặp nhau rồi.
Từ Gia Diên nghiêng đầu nhìn cô ấy: Em đến đây làm gì?
Từ Gia Thiên: Thì đi chơi.
Lại quấn quít lấy Kiều Trạch muốn muốn đến gần, nhưng Kiều Trạch đã dời mắt đi, nhìn về phía Từ Gia Diên, đi thẳng vào vấn đề: Anh Từ, gần đây nghe được một chuyện nhắc đến Miểu Miểu năm với Nhậm Vũ năm năm trước, nhưng cô ấy lại nói không giống với người khác nói tôi biết, có một số việc, nên muốn hỏi thăm từ chỗ anh Kiều.
Từ Gia Diên không nhanh không chậm uống ngụm trà: Nghe được từ chỗ nào?
Miểu Miểu chủ động nói. Ngoài ra là do Trương Khởi nói.
Từ Gia Diên khựng lại, nhìn về phía anh: Trương Khởi?
Kiều Trạch gật đầu, quan sát vẻ mặt của anh ta.
Lúc trước Lộ Miểu trăm phương ngàn kế dẫn độ trương khởi về thành phố An, nhưng sau đó cô ấy lại không có bất kì động tĩnh nào, điều này không phù hợp với tính cách của cô lắm. Kiều Trạch đoán bắt đầu từ khi Trương Khởi bị dẫn về đã được Từ Gia Diên che giấu ẩn nấp, giống như năm năm trước, anh ta tận lực tránh để Lộ Miểu gặp mặt Trương Khởi.
Mặc dù Lộ Miểu thông minh nhưng lại không có mạng lưới nhân mạch, hơn nữa đối mặt với một Từ Gia Diên hiểu rõ cô như lòng bàn tay như thế, dựa vào một mình cô không thể nào tìm được Trương Khởi.
Lúc này ánh mắt nhìn Kiều Trạch của Từ Gia Diên đã lóe lên tia thăm dò.
Kiều Trạch khẽ mỉm cười: Lúc trước ở Macao tôi đã thấy Lộ Miểu tìm hắn ta. Vừa vặn một vụ làm ăn gần đây của tôi có đụng phải hắn, bèn tìm hắn ta hàn huyên một chút.
Từ Gia Thiên nãy giờ không nói gì đột nhiên giơ tay lên: Hỏi em nè, tối đó em cũng có mặt.
Đột nhiên Từ Gia Diên sầm mặt, nhìn về phía cô ấy: Về nhà đi.
Từ Gia Thiên không vui chu miệng: Về thì về.
Cúi đầu lấy một tờ danh thiếp trong túi xách đưa cho anh: Anh Kiều, hoan nghênh anh tìm đến em.
Đắc ý nhìn Từ Gia Diên một cái, rồi xoay người rời đi.
Kiều Trạch nhìn chằm chằm bóng dáng của Từ Gia Thiên một hồi lâu, từ khi bắt đầu biết đến cô ấy, anh luôn coi cô là một cô nhóc bị chiều hư, to gan tùy hứng, nhưng sau nhiều chuyện liên tiếp xảy ra, từ chuyện cô bị trói, gài bẫy Lê Quân Hạo, ép Trần Kỳ đến hiện trường Lê Viễn Tường bắt cóc, rồi lại đến lúc này điềm tĩnh như thường nói về chyện tối đó, một Từ Gia Thiên như thế khiến anh không cân nhắc nổi.
Anh siết chặt tờ danh thiếp, nhìn Từ Gia Diên, chờ đáp án của anh ta.
Từ Gia Diên kiềm nén không trả lời mà hỏi ngược lại anh: Hai người họ đã nói gì?
Kiều Trạch thuật lại từng câu Trương Khởi nói.
Từ Gia Diên lắc đầu cười: Một tên điên đó, chỉ toàn nói vớ vẩn, không theo đuổi được Miểu Miểu bèn tìm cơ hội nói xấu cô ấy.
Kiều Trạch tỏ vẻ thông suốt gật đầu: Vậy rốt cuộc tối đó là như thế nào? Có tiện nói không?
Từ Gia Diên trả lại anh một ánh mắt dò xét: Anh Kiều lấy lập trường gì mà hỏi thăm quá khứ của cô ấy thế?
Kiều Trạch: Người đàn ông của cô ấy.
Ta muốn hiểu cô ấy. Rồi anh bổ sung.
Anh Kiều này. Từ Gia Diên cân nhắc một lúc, Vì nghĩ cho danh dự của Miểu Miểu, có nhiều thứ đã qua rồi thì cứ để nó qua đi. Nếu anh để ý đến quá khứ của cô ấy thì xin đừng đùa giỡn với cô ấy.
Kiều Trạch nhìn sắc mặt anh ta, nghiên cứu tính khả thi trong câu nói này của anh ta.
Cuối cùng, anh chỉ gật đầu: Tôi biết.
Nhưng có lẽ anh Từ đã hiểu lầm chuyện gì rồi, tuy tôi ở bên Lộ Miểu, nhưng hai chúng tôi không phải là quan hệ như anh nghĩ, hai bên đều cần thiết, cho nên có đôi khi cần phải có hiểu biết nhất định về quá khứ của đối phương.
Một câu đả kích khiến Từ Gia Diên tái mặt, lạnh lùng nhìn anh.
Kiều Trạch cũng lẳng lặng nhìn lại anh ta.
Từ Gia Diên kiềm chế dần cơn giận, thậm chí khóe miệng còn từ từ xuất hiện ý cười nhạt: Hy vọng tổng giám đốc Kiều có thể nhớ kĩ những lời hôm nay anh đã nói.
Rồi gật đầu như xin lỗi, xoay người rời đi.
Kiều Trạch nhìn bóng anh ta dần đi xa, mắt nheo lại, giơ tay cầm lấy ly trà, khẽ nhấp một ngụm nhỏ, đăm chiêu đầy suy nghĩ.
Lộ Miểu gọi điện đến đã cắt ngang luồng suy nghĩ của anh.
Bánh Trôi nói để em nghỉ ngơi một thời gian, sao lại thế này?
Điện thoại vừa thông, giọng nói đầy nghi hoặc của cô từ đầu dây truyền đến, dịu dàng dừng bên tai anh, khiến lòng anh chợt mềm ra.
Anh vẫy tay gọi nhân viên phục vụ tới tính tiền, đứng lên, giọng đầy ôn hòa hỏi cô: Giờ em đang ở đâu?